• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1691-1695

Chương 1691: Náo nhiệt

Chào mừng mọi người quay trở lại!

Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười khiến cả biển người bên dưới đều nấc nghẹn.

Một trăm năm rồi!

Người chuyển kiếp của Đại Sở tiến lên trước một bước, bọn họ quỳ dưới đất, vẫn dàn dụa nước mắt, nấc lên nghẹn ngào.

Kiếp trước và kiếp này cách nhau cả trăm năm, đúng như một giấc mơ, kí ức cuối cùng của bọn họ là sa trường, tỉnh lại sau giấc mộng đã được luân hồi, bây giờ lại được gặp những người cùng quê hương, còn gì cảm động bằng.

Đây có lẽ là món quà mà trời cao ban tặng, niềm vui này đến thật đột ngột.

Đứng dậy rồi nói!

Diệp Thành mỉm cười, hắn trở thành trung tâm, xung quanh hắn hiện lên một luồng ánh sáng ôn hoà bao trùm về tứ phía, nơi nào luồng ánh sáng ấy đi qua thì người đang quỳ trên mặt đất đều được luồng sức mạnh kia đỡ dậy.

Tiếp đó là ba mươi nghìn đạo thần thức lần lượt bay vào thần hải của cả biển người, đó là việc liên quan đến Đại Sở cũng như chặng đường mà Diệp Thành giải cứu người chuyển kiếp, dù sao cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện nên Diệp Thành không thể giải thích từng việc với mọi người, hắn dùng thần thức là tốt nhất.

Người chuyển kiếp trầm ngâm, nước mắt lưng tròng, bọn họ không ngờ rằng sau khi mình qua đời lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy.

Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang nhìn Diệp Thành.

Mặc dù Diệp Thành không nói gì nhưng bọn họ có thể đoán ra được cả trăm năm trời Thánh Chủ của bọn họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để tìm người chuyển kiếp, hắn không khiến Đại Sở phải thất vọng.

Uống!

Diệp Thành bật cười nâng chén rượu.

Uống!

Người chuyển kiếp của Đại Sở cũng nâng chén giơ cao uống cạn.

Đây là một cảnh tượng hết sức hoành tráng, Diệp Thành cầm vò rượu vừa bước đi vừa ngắm nhìn từng khuôn mặt người chuyển kiếp của Đại Sở, hình ảnh bọn họ vẫn hiện lên rõ nét như cả trăm năm trước, mặc dù là luân hồi thì cũng vẫn vậy.

Người chuyển kiếp cũng như hắn, bọn họ cầm vò rượu vừa đi vừa nhìn ngó.

Ba mươi nghìn người chuyển kiếp, đây là số lượng khổng lồ.

Trong số những người này có người đã từng quen nhau từ kiếp trước, rất hiều người cùng một gia tộc, có nhiều người là phu thê, người thương, có người là kẻ thù, có người là huynh đệ ruột thịt, hiện giờ bọn họ tụ lại với nhau theo từng nhóm ba tới năm người lau đi giọt nước mắt, cùng uống rượu và nói về những chuyện của kiếp trước.

Diệp Thành dừng chân, hắn nhìn vào một cây hoa đào ở phĩa xa, Long Nhất và Mộ Dung Diệu Tâm đang nương tựa vào nhau.

Mộ Dung Diệu Tâm lúc này không còn chống đối Long Nhất nữa, cô như một thê tử hiền dịu làm theo đúng lời ước hẹn mà cô và hắn lập ra từ kiếp trước, bọn họ sẽ viết tiếp đoạn tình duyên còn dang dở.

Diệp Thành mỉm cười, hắn khẽ bước đi.

Cho tới một góc ở hoa viên hắn mới nghiêng đầu nhìn hai người bên trong, đó chính là Tư Đồ Nam và Dạ Như Tuyết.

Dạ Như Tuyết hiện giờ đang che đi khuôn mặt già nua của mình, cô không dám nhìn Tư Đồ Nam, làm gì có nữ tử nào không thích cái đẹp, hiện giờ cô lại ở trong trạng thái già nua, vả lại còn xuất hiện trước mặt người mình yêu nên không đủ tự tin.

Diệp Thành mỉm cười điềm tĩnh, hắn gảy ra một viên đan dược.

Đó là linh dược kéo dài tuổi xuân cho nữ tử, là loại linh đan bảy vân bay vào trong cơ thể Dạ Như Tuyết, dược lực hoà tan, hình thái già nua của cô nhanh chóng hồi phục lại trẻ trung.

Dạ Như Tuyết thẫn thừo cô nhìn cơ thể mình đang thay đổi.

Đợi tới khi cô và Tư Đồ Nam nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng Diệp Thành hoà vào trong dòng người.

Diệp Thành lại lần nữa dừng chân nhìn về một phía xa.

Đó là phía trước một sạp hàng, muấy chục bóng hình đứng đó, có thể nói năm xưa bọn họ đều có những khúc mắc với hắn như Triệu Khang của Cực Dương Tông năm xưa làm khó Diệp Thành, như Lý Nguyên Dương và Nguyên Bân gặp nhau ở đại hội đấu đan, như Hoàng Thọ, Vệ Minh, Từ Cang, Đường Triều và Tống Ngọc của Hằng Nhạc Tông.

Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì bọn họ cũng nhìn về phía này nhưng lại lần lượt cúi đầu.

Diệp Thành mỉm cười, hắn quay người bước đi.

Ân oán đã là chuyện của kiếp trước nên hắn đương nhiên sẽ không kéo sang kiếp này, những người đó trước kia mặc dù từng mắc sai lầm nhưng lại hi sinh trong trận chiến với đại quân Thiên Ma nên hắn sẽ không vì việc này mà canh cánh trong lòng.

Nhìn bóng dáng Diệp Thành trời đi, tất cả mọi người đều cười tự giễu, lúc này bọn họ mới biết kiếp trước mình nực cười thế nào.

Diệp Thành lại đi rồi, hắn giống như một lữ khách vừa đi vừa dừng lại, cả chặng đường quan sát tứ phía, những nơi nào có người chuyển kiếp đều cho hắn cảm giác không chân thực, như thể nơi này không phải là Chư Thiên Vạn Vực mà là Đại Sở vậy.

Bái kiến Thánh Chủ!

Bái kiến Thánh Chủ!

Cả chặng đường tới đây Diệp Thành nghe nhiều nhất là âm thanh này, mỗi nơi hắn đi qua đều có âm thanh này vang lên, mỗi nơi hắn đi qua người ta đều cúi người hành lễ với hắn, có cả lão bối, có cả tiểu bối, còn có cả kẻ thù và chiến hữu, ba mươi nghìn người bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, gần như mỗi phương đều có một tới hai người.

Diệp Thành mỉm cười khoát tay, hắn đi về phía khác, giúp người chuyển kiếp của Đại Sở đang ở hình hài linh thú hoá về hình dáng con người, hắn cũng giúp không ít người với trạng thái già lão trở về trạng thái trẻ trung.

Có điều cả chặng đường tìm kiếm của hắn ngoài Mộ Dung Diệu Tâm và Dạ Như Tuyết ra thì hắn không tìm được ai quen thuộc với mình.

Thánh... Thánh Chủ!

Đang đi, Diệp Thành chợt nghe tiếng gọi khe khẽ khiến hắn bất giác quay đầu lại.

Hiện lên trong tầm mắt hắn là một nữ tử áo trắng, cô đứng đó với dung nhan dù không nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhan sắc cũng rất xinh đẹp, đôi mắt trong như nước không dám nhìn thẳng Diệp Thành.

Tô Tâm Nguyệt!

Trong đầu Diệp Thành chợt hiện lên cái thên này.

Sát niệm quá lớn khó thành chính quả!

Lại là câu nói này vang lên trong đầu hắn, hắn như nhớ lại chiến đài phong vân hơn một trăm năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp cô ta, quá khứ năm xưa thật tươi đẹp.
Chương 1692: Thế giới của kẻ mạnh

Xin lỗi!

Suy nghĩ của Diệp Thành chợt bị câu nói của Tô Tâm Nguyệt làm ngắt quãng, đợi tới khi hắn định thần lại thì Tô Tâm Nguyệt đã quỳ dưới đât,s cái quỳ này chính là lời tạ tội cho mọi sai lầm cô ta phạm phải ở kiếp trước.

Đó là chuyện của kiếp trước rồi!

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra sức mạnh dịu nhẹ đỡ Tô Tâm Nguyệt dậy, cho dù hắn có nhớ tới thù hắn thì cũng đã bị thời gian xoá nhoà, hắn không trách cô, trong đại chiến Thiên Ma cô đã chiến đấu anh dũng trong sự thăng hoa của bản thân, cùng kề vai chiến đấu với Hằng Nhạc Tông, cho tới chết cũng phải bảo vệ sơn hà của Đại Sở.

Tô Tâm Nguyệt rơi nước mắt, không ai có thể ngờ nổi cô lại có nhân quả này, từ kiếp trước kéo sang kiếp này.

Diệp Thành lại đi rồi, hắn như một lữ khách.

Cổ trấn nhỏ bé này lại đông đúc nhộn nhịp, mùi hương rượu thơm nồng lan toả khắp thiên địa.

Màn đêm đã buông xuống nhưng cổ trấn vẫn rất náo nhiệt.

Không biết tới bao giờ mọi thứ mới chìm vào im ắng, tất cả mọi người trầm ngâm cầm vò rượu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao như thể trông thấy sơn hà rộng lớn của Đại Sở dù cách trở cả tinh vực vô tận.

Đêm khuya, rất nhiều người chìm vào giấc ngủ sau khi men rượu đã ngấm.

Có điều cũng có vài người không an phận như Long Nhất và Tư Đồ Nam, lầu các mà hai tên này ở quả là rung chuyển dữ dội, mặc dù bọn họ đã cố gắng kiềm chế để không phát ra âm thanh nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy rõ ràng.

Không chỉ bọn họ mà người chuyển kiếp của Đại Sở đã tự mình sóng đôi với nhau.

Còn Diệp Thành lúc này vẫn bước đi trên còn đường lớn, hắn có thể nhìn thấy từng toà lầu các rung chuyển, nghe thấy tiếng gỗ tấm cọt kẹt và nghe thấy từng tiếng thở hổn hển của cánh nam nhi, tiếng rên khe khẽ của nữ tử, một loạt các âm thanh đan xen với nhau.

Có thể nói là thật ái ngại!

Diệp Thành ho hắng, bao nhiêu người gây ra động tĩnh lớn như vậy trong cùng một ngày, trong cùng một cổ trấn, muốn không biết cũng khó.

Bất chợt, trong đầu Diệp Thành hiện lên hai hình ảnh dịu dàng, nếu như bọn họ ở đây thì cổ trấn này nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất kì diệu, nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực rồi.

Nghĩ nhiều rồi!

Diệp Thành lắc đầu, hắn đi vào chủ phủ thành.

Bái kiến Thánh Chủ!

Vừa bước vào trong, một lão bối đã vội tới đón, cung kính hành lễ với Diệp Thành.

Người này chính là thành chủ của cổ trấn này, kiếp trước chính là trưởng lão Lưu Năng của Thiên Đình, ông ta cũng đang tìm truyền nhân mạch Long, nói dễ nghe là tìm Long, nói thẳng ra là đào mộ trộm cắp.

Ở kiếp trước sau khi thống nhất Nam Sở, Diệp Thành bay vào bs tìm Sở Huyên, Lưu Năng đã giúp hắn không ít lần, nếu nói về đánh nhau thì chưa chắc Lưu Năng đã ổn nhưng nếu nói về tìm người thì ông ta thực sự rất có tài.

Nói ra thì Lưu Năng và Đạo Chích rất có duyên, rất nhiều lần hắn thấy hai người này tụ tập với nhau giao lưu kinh nghiệm.

Không đi đào mộ sao?

Diệp Thành cười gian giảo hỏi, hắn nhìn Lưu Năng với vẻ mặt hứng thú.

Lưu Năng cười ái ngại, ông ta không ngờ Diệp Thành còn nhớ tới sở trường của mình, dù là kiếp trước hay kiếp này thì vẫn không quên.

Đừng quan tâm tới ta, người đi nghỉ ngơi đi!

Diệp Thành mỉm cười khoát tay sau đó biến mất như bóng ma, hắn tìm một rừng trúc yên tĩnh nghỉ ngơi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng thì người chuyển kiếp của Đại Sở đã tỉnh lại sau khi bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ áp chế.

Nhìn vào hư thiên có ba bóng người, đều là người ngoài cổ tinh này, một lão già tóc tím, một thanh niên yêu dị và còn có một người trung tuổi mặc hắc bào, bọn họ đều có tu vi Chuẩn Thánh, đều đến từ cùng một thế lực.

Có lẽ động tĩnh của cả ba người này quá lớn nên người chuyển kiếp bên trong cổ thành của Đại Sở dần hiện thân, khuôn mặt ai nấy không hề vui vẻ gì.

Cả ba người kia đáp xuống cổ tinh, bộ dạng cao cao tại thượng, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Thành chủ ra ngoài gặp chúng ta”.

Bên trong rừng trúc của phủ thành chủ, Diệp Thành đã tỉnh dậy, hắn vươn vai liếc nhìn hư thiên rồi lại nhìn Lưu Năng vừa đi vào rừng trúc, hỏi: “Ba tên này là ai?”

“Người của Hoá Long Tông”, Lưu Năng vội đáp lời.

“Hoá Long Tông? Ta chưa từng nghe nói tới, có điều trông bộ dạng thì không tốt đẹp gì cho cam”.

“Quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì”, Lưu Năng hít vào một hơi thật sâu, “Hoá Phàm Tinh cảu ta nhỏ bé, quanh năm bị Hoá Lưu Tông ức hiếp, lần này bọn chúng tới chắc chắn là thu phí bảo hộ, đó đã là thói quen rồi”.

“Thế giới của kẻ mạnh ta có thể hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.

“Thành chủ ra ngoài gặp ta”, khi cả hai người đang nói chuyện, lão già tóc tím trong ba người kia đã hắng giọng lạnh lùng.

“Tới đây, tới đây”, Lưu Năng vội bay lên trời cung kính hành lễ với ba người bọn họ: “Ta không biết ba vị Thánh Sứ giá lâm nên chưa tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”.

“Thừa lời”, tên thanh niên yêu dị cười mỉa mai.

“Ta hiểu, ta hiểu”, Lưu Năng lúm khúm khép nép vội đưa ra một cái túi đựng đồ, bên trong chứa một triệu nguyên thạch, đây chính là phí bảo hộ mà lần này Hoá Long Tông tới đòi.

“Lần này nhiều việc, một triệu không đủ”, người trung tuổi mặc hắc bào cười u ám.

“Đây...”, Lưu Năng cau mày.

“Sao, có ý kiến gì à?”, tên thanh niên yêu dị nhếch miệng hào hứng nhìn Lưu Năng.

“Ba vị Thánh Sứ, hai triệu nguyên thạch có phải là hơi nhiều không?”

“Nhiều sao?”, lão già mặc áo tím cười gian giảo: “Thần tử nhà ta nói rồi, mệnh lệch các ngươi giao hai triệu nguyên thạch, vả lại Hoá Phàm Tinh của các ngươi còn phải cống ra chín nữ tử, nếu không thì hậu quả các ngươi biết rồi đấy, ông là người thông minh, đừng tự chuốc vạ vào thân, tính cách thần tử nhà ta thế nào ông hiểu hơn ai hết, diệt Hoá Phàm Tinh của các ông chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong một câu nói thôi”.

“Các ngươi...”

“Nếu như chúng ta không đưa thì sao?”, Lưu Năng còn chưa nói hết lời thì giọng nói của Diệp Thành ở bên dưới đã vang lên.
Chương 1693: Ta tự lấy

Nếu như chúng ta không đưa thì sao?

Lời nói của Diệp Thành vang vọng khắp thiên địa.

Một câu nói khiến cho người chuyển kiếp của Đại Sở trong cổ thành đồng loạt lấy vũ khí ra.

Những năm gần đây bọn họ bị đàn áp đủ thảm rồi, cơn phẫn nộ đã kìm nén bao nhiêu năm, lúc này Diệp Thành công khai khai chiến, bọn họ cũng không cần phải dè chừng nữa, đến cả Thiên Ma bọn họ còn không sợ thì cần gì phải sợ Hoá Long Tông?

Cùng lắm thì chết lần nữa thôi!

Người chuyển kiếp căn bản đều có suy nghĩ như vậy, bộ dạng chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.

Giấu đầu hở đuôi!

Trong không trung, người trung tuổi mặc hắc bào của Hoá Long Tông hắng giọng lạnh lùng, sau đó lập tức vươn bàn tay to tóm về phía Diệp Thành.

Thế nhưng hắn ta còn chưa bắt được Diệp Thành thì đã thấy một quyền chưởng màu vàng kim nghịch thiên giáng xuống, mặc dù chỉ là một quyền rất đơn giản nhưng lại mang theo quyền ý vô địch, bá đạo tuyệt đối.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, kẻ mặc hắc bào bị nổ tung cánh tay, cả cơ thể bay đi, cho tới khi bay ra xa cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ, đợi tới khi ngã xuống thì đã là cả vũng máu.

Ngươi...!

Lão già mặc áo tím và tên thanh niên yêu dị mặt mày tái mét.

So với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở lại phản kháng không hề ít, chỉ một cú đánh đã có thể đánh bại cả Chuẩn Thánh, đây là khả năng chiến đấu vượt trội thế nào, rất nhiều người kinh ngạc như thể lại lần nữa nhìn thấy Thánh Chủ Thiên Đình khí thế thôn tính bát hoang năm xưa.

Diệp Thành bước ra khỏi phủ thành chủ, hắn cứ thế bay lên hư thiên, lạnh lùng uy nghiêm.

Trước đó hắn không hề tỏ thái độ phản đối khi bọn họ tới thu phí bảo vệ, là vì Hoá Long Tông bảo vệ Hoá Phàm Tinh nên nhận được chút báo đáp cũng là đương nhiên, tiền tài là vật ngoài thân, hắn không quan tâm tới điều này, thế nhưng Hoá Long Tông lại bắt Lưu Năng cống nạp chín nữ tử, điều này hết sức quá đáng, bọn họ đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Thấy Diệp Thành bay lên cao, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lần lượt lùi về sau, vẻ mặt nhìn Diệp Thành rõ phần kiêng dè: “Ngươi...ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay các ngươi khiến ta không vui”, Diệp Thành vặn cổ, “cần tiền có tiền, lại còn đòi người?”

“Ta...ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm thôi”, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lại lần nữa lùi về sau.

“Vậy thì về nói với chủ của các ngươi, từ ngày hôm nay trở đi Hoá Phàm Tinh không cần Hoá Long Tông các ngươi bảo vệ nữa”, Diệp Thành lãnh đạm, “còn phí bảo vệ đó, nếu muốn thì bảo lão tổ của Hoá Long Tông đến lấy”.

“Ngươi...”

“Để lại túi đựng đồ, các ngươi có thể đi được rồi”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai người.

“Chúng ta là người của Hoá Long Tông, các hạ đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo tím và tên thanh niên hắng giọng: “Nếu như đụng tới Hoá Long Tông của chúng ta thì ngươi chết chắc rồi”.

“Không đưa phải không? Vậy ta tự lấy”, Diệp Thành nói rồi sát phạt tới phía trước lão già áo tím.

“Ngươi...”, lão ta tái mặt muốn bỏ đi nhưng tốc độ của Diệp Thành lại quá nhanh, chỉ một bạt đã khiến ông ta ngã nhào, tên thanh niên bên cạnh khó hóng tránh thoát, bị cái bạt của Diệp Thành bạt cho bay đi.

Không lâu sau đó, hai túi đựng đồ bị Diệp Thành đoạt về.

“Được, được lắm”, lão già và tên thanh niên yêu dị lảo đảo, mặt mày hung tợn.

“Cút”, Diệp Thành gằn giọng như tiếng sấm rền chấn động hư thiên.

“Ngươi chuẩn bị chịu cơn phẫn nộ của Hoá Long Tông đi”, hai người quay người bay đi, trong lúc này còn không quên đưa theo lão già mặc hắc bào đang sống dở chết dở.

“Thánh Chủ uy võ”, ba người bọn họ vừa đi, bên dưới nhất loạt hô hào.

“Thánh Chủ, đây...”, Lưu Năng thân là thành chủ cau mày nhìn Diệp Thành.

“Vừa rồi ta hỏi người chuyển kiếp rồi, Hoá Long Tông chỉ có một Thánh Nhân, chúng ta không cần phải sợ”.

“Nhưng đó là Thánh Nhân mà”.

“Đại Đế còn bị ta diệt, ta phải sợ Thánh Nhân sao?”, Diệp Thành bật cười quay người vào trong cổ thành.

“Cũng đúng”, Lưu Năng gãi đầu đi theo.

“Ra vẻ được lắm”, Diệp Thành vừa bay xuống, Tư Đồ Nam đã tiến lên, một tay còn kéo theo Dạ Như Tuyết.

“Bớt bớt đi”.

“Ca rất coi trọng ngươi đấy”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành tỏ ra hào hứng.

“Ca cũng đánh giá ngươi cao lắm đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Dạ Như Tuyết bên cạnh Tư Đồ Nam, bị Diệp Thành nhìn như vậy, Dạ Như Tuyết mặt mày đỏ lựng.

“Ta rất thích phong thái này của ngươi”, Long Nhất cũng tới, vả lại tay còn kéo theo Mộ Dung Diệu Tâm.

“Được đấy, mỡ lại để miệng mèo rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Long Nhất rồi lại nhìn sang Mộ Dung Diệu Tâm, hắn bất giác tặc lưỡi, cũng giống như Dạ Như Tuyết, Mộ Dung Diệu Tâm đỏ mặt, đúng như ngươi ta nói, nữ tử được tận hưởng trông cũng khác hẳn.

“Để miệng mèo thì sao?”, Long Nhất mặt dày, tỏ ra tự hào, nói rồi không quên ôm Mộ Dung Diệu Tâm vào lòng, nhìn Diệp Thành cười đê tiện: “Nào, gọi ta một tiếng sư thúc đi”.

“Huynh biến đi cho ta”, Mộ Dung Diệu Tâm dẫm cho Long Nhất một cái, đỏ bừng khuôn mặt.

“Còn ngại gì nữa chứ”, Long Nhất vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “muội là sư thúc của hắn, ta và muội lên giường rồi thì hắn chẳng phải gọi ta là sư thúc sao? Con người ta xưa nay rất coi trọng vai vế”.

“Huynh còn nói nữa”.

“Mộ Dung sư thúc, người có quan ngại nếu ta đánh tên này không?”, phía này, Diệp Thành đã xắn tay áo.

“Không cần nể mặt ta”, Mộ Dung Diệu Tâm nói rồi lùi về sau một bước.

“Ta nói này nương tử, không ai như nàng đâu”.

“Ngươi lại đây cho ta”, Diệp Thành lôi Long Nhất vào một tửu lâu gần đó sau đó bên trong chỉ toàn vang lên những tiếng động loảng xoảng, tiếp đó là tiếng kêu gào thảm thiết của tên này.

“Diệp Thành, ngươi là tên đê tiện”.

“Chửi, chửi tiếp cho ta, còn bảo ta gọi là sư thúc, đúng là mặt dày”.

“Đánh, đánh đến chết cho ta”, bên ngoài, Tư Đồ Nam lớn tiếng kêu gào, bộ dạng như kiểu muốn vào trong đạp cho tên này mấy đạp khiến những người bên ngoài đều chép miệng.

Không biết qua bao lâu mới thấy Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại đi ra, trên mặt còn viết sẵn chữ “đã”.

Còn Long Nhất không ra ngoài, không cần nhìn cũng biết tên này đã bị đánh không còn hình người.

Diệp Thành coi như không có gì xảy ra, hắn xoắn xoắn tóc nhìn Mộ Dung Diệu Tâm trước mặt: “Sư thúc sẽ không trách ta đánh hắn thê thảm chứ? Không thể phủ nhận ta ra tay hơi nặng”.

“Đánh chết mới được”, Mộ Dung Diệu Tâm nói rồi hằn học nhìn lầu các.

“Hay là sư thúc đừng lấy hắn nữa, lấy ta được rồi, công phu trên giường của ta cũng lợi hại lắm”.

“Được đấy”.

“Ta...Phụt...”, Long Nhất vừa lê lết ra khỏi tửu lâu đã phun ra cả miệng máu.

“Lần này thì nội thương rồi”, Tư Đồ Nam tặc lưỡi, nói rồi lại giơ ngón tay với Diệp Thành tỏ vẻ tán thưởng.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành liếc nhìn Long Nhất sau đó truyền âm cho cả cổ thành: “Người chuyển kiếp tập trung lại, ta thay mọi người tôi luyện huyết mạch”.

“Tốt quá”, tất cả người trong toà thành đều tập trung lại, bọn họ khoanh chân ngồi trên mặt đất, được Hoang Cổ Thánh Thể tôi luyện huyết mạch là một cơ duyên, cũng là cái phúc tám đời.

Diệp Thành không ra tay luôn mà tế ra thần thông, dùng bí thuật bao trùm kahwsp cổ tinh.

Sau đó hắn không quên tạo ra kết giới bảo vệ cổ thành này.

Làm xong xuôi Diệp Thành mới đứng giữa dòng người, tiên hoả, thiên lôi và căn nguyên thánh thể bay ra. Tiên hoả hoá thành biển lửa, thiên lôi hoá thành biển lôi, căn nguyên thánh thể cũng hoá thành biển sao bao trùm ba mươi nghìn người, thấm vào trong cơ thể bọn họ, thay bọn họ tôi luyện huyết mạch.

Hự!

Không lâu sau đó, tiếng đau đớn vang lên, bên trong cơ thể của tất cả mọi người đều vang lên âm thanh “rắc rắc”.

Tiếp đó là quá trình tôi luyện huyết mạch, không ít người đột phá, Mộ Dung Diệu Tâm và Dạ Như Tuyết là lợi hại nhất, bọn họ từ Chuẩn Hoàng tiến giới tới cảnh giới Hoàng.

Long Nhất cũng ra ngoài, vẻ mặt méo xệch, toàn thân đầy dấu chân.

Tên này quả thực không còn ra hình dạng con người nữa, liên tiếp bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra, hắn tức tối nhìn Diệp Thành, bộ dạng như thể muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Diệp Thành vậy, lai nghĩ tới việc Diệp Thành gạ gẫm Mộ Dung Diệu Tâm, hắn chỉ muốn đánh tên này tới chết.

Nhiều chuyện!

Diệp Thành đạp một đạp khiến Long Nhất bay vào biển tiên hoả và thiên lôi rồi cũng tôi luyện huyết mạch cho tên này.
Chương 1694: Lấy cái chết tạ tội

Tiện nhân!

Long Nhất mắng chửi Diệp Thành nhưng vẫn ngồi xuống liếc nhìn Mộ Dung Diệu Tâm ở bên, vẻ mặt ấm ức như thể viết một câu: Tối nay lên giường ta cho muội biết mặt.

Biến!

Mộ Dung Diệu Tâm tung một đạp vào đũng quần Long Nhất.

A! Đau!

Long Nhất nước mắt ê chề, cậu nhỏ vừa rồi còn mới dựng đứng lên mà bây giờ đã oặt cả xuống.

Diệp Thành cũng nói ra một câu như cứa nát lòng người, hắn ngự động tiên hoả và thiên lôi về phía Long Nhất, vẫn là ra tay không biết nặng nhè, luyện cho tên này gào khóc thảm thiết.

Lúc này Long Nhất đã ngoan ngoãn hẳn, không dám chống đối nữa.

Hự! Hự!

Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên.

Sau đó từng đạo quang hồn bay lên trời, dị tượng tuyệt đẹp đan xen, càng lúc càng có nhiều người chuyển kiếp được tôi luyện huyết mạch và đột phá cảnh giới, bao nhiêu người liên tiếp tiến giới như vậy, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Cho tới trưa Diệp Thành mới thu lại thần thông, hắn hít vào một hơi thật sâu và hả ra tàn khí, vẻ mặt có phần tái nhợt.

Còn người chuyển kiếp của Đại Sở vẫn đang khoanh chân ngồi yên củng cố cảnh giới.

Không biết qua bao lâu người chuyển kiếp mới lần lượt đứng dậy, vẻ mặt hân hoan, đây là cơ duyên, là tạo hoá, tất cả mọi người đều đang thoát biến trong khi tôi luyện huyết mạch, trước và sau như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Rầm!

Khi ai nấy đều đang mừng rỡ thì đột nhiên từ trên hư thiên vang lên tiếng nổ dữ dội, tiếp đó là uy lực mạnh mẽ trấn áp cả thiên địa.

Thánh Nhân!

Người chuyển kiếp của Đại Sở tái mặt, tất cả đều lần lượt tế ra binh khí bản mệnh, chuẩn bị tham gia vào một trận chiến với kẻ xâm phạm bất cứ lúc nào.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình mặc huyết bào bay từ trên cao xuống, uy thế ngút trời, toàn thân pháp tắc mạnh mẽ, đó là một Thánh Nhân, thân phận không hề đơn giản, chính là lão tổ của Hoá Long Tông.

Sau lão già mặc huyết bào còn có chín bóng hình nữa đều là trưởng lão của Hoá Long Tông, tất cả đều có tu vi Chuẩn Thánh, ngoài ra còn có tên thanh niên yêu dị, tên trung tuổi mặc hắc bào và lão già áo tím bị đánh trước đó.

Ra ngoài chịu chết đi!

Lão tổ Hoá Long đứng giữa hư thiên phẫn nộ nhìn xuống bên dưới, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm, ông ta giống như vị Vương của cửu tiêu vậy.

Chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông lần lượt dừng chân, người nào người nấy sát khí đằng đằng, đặc biệt là lão già tím, tên trung tuổi mặc hắc bào và tên thanh niên yêu dị trước đó, mặt mày hung tợn, bọn chúng đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa, chỉ muốn nhanh chóng sát phạt xuống dưới.

Sau chín Chuẩn Thánh còn có một người nữa, đó là một thanh niên tóc đỏ, không cần nói cũng biết hắn chính là thần tử của Hoá Long Tông.

Diệp Thành bước ra, nghịch thiên bay lên trời, hắn liếc nhìn chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông rồi dừng lại ở lão tổ Hoá Long: “Ta nói này vị tiền bối, vì sao các vị lại đại náo cả vùng đất này vậy?”

“Làm người của Hoá Long Tông bị thương phải trả cái giá tương xứng”, Hoá Long lão tổ còn chưa nói xong thì thần tử Hoá Long đã lên tiếng, hắn cười tôi độc, ánh mắt còn loé lên ánh nhìn hung tợn.

“Không biết các vị đạo hữu muốn tính sổ thế nào?, Diệp Thành vặn cổ hỏi ý tứ.

“Lấy cái chết tạ tội”, Hoá Long lão tổ lãnh đạm nói.

“Còn có nữ nhân của cổ tinh này nữa, tất cả đều phải đưa đi”, thần tử Hoá Long cười dâm đãng.

“Ta sợ là ngươi không có phúc được hưởng đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn sải bước ra cứ thế bay về phía thần tử Hoá Long.

“Ngươi coi như lão phu không tồn...”, Hoá Long lão tổ hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước một bước lên trời, có điều ông ta còn chưa nói xong thì đã bị cái bạt của Diệp Thành giáng tới ngã nhào.

“Đây...”, chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông biến sắc, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, đường đường là Thánh Nhân mà đối đầu trực diện lại bị đánh bay đi như vậy, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua tầm nhận thức của bọn họ.

“Thánh Chủ uy võ”, so với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở đều hô hào ầm vang.

“Lão tổ cứu con”, trong tiếng hô hào và kinh ngạc, từ thư thiên vang lên tiếng kêu kinh hãi của thần tử Hoá Long, giây trước hắn còn hống hách ngang ngược mà lúc này đã bị Diệp Thành ném vào trong cổ thành.

“Đánh, đánh chết cho ta”, Long Nhất và Tư Đồ Nam đã xông lên.

“Cho ngươi ra vẻ này”, người chuyển kiếp của Đại Sở cũng xông lên, cứ thế đánh túi bụi tới tấp, thần tử Hoá Long trông cũng không đến nỗi nào mà lúc này bộ dạng lại thê thảm vô cùng.

“Ngươi đúng là đáng chết”, lão tổ Hoá Long phẫn nộ gằn giọng, sát khí ngút trời, cái bạt ban nãy hãy còn khiến khuôn mặt ông ta nóng ran, ông ta đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh bay đi như vậy, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với Thánh Nhân như ông ta.

“Giết”, Hoá Long lão tổ rít lên sau đó hoá ra đại ấn rợp trời.

“Ta sợ ông sao?”, Diệp Thành hắng giọng, cứ thế lao tới phía Hoá Long lão tổ, một quyền bát hoang đánh xuyên đại ấn, Hoá Long lão tổ vừa xông lên đã bị trấn áp lảo đảo về sau.

Giết!

Chiến!

Một đòn kinh thiên tung ra, cả hai lại lần nữa lao về phía đối phương, bọn họ thi triển bí thuật đối đầu, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Chương 1695: Thôn tính

Cứu thần tử!

Chín Chuẩn Thánh lần lượt lao xuống muốn sát phạt vào trong cổ thành giải cứu Hoá Long thần tử.

Nghe mệnh lệnh của ta!

Long Nhất gằn giọng lập tức vung kiếm.

Cũng giống như hắn, Tư Đồ Nam, Dạ Như Tuyết, Mộ Dung Diệu Tâm và rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở đều tế ra thần kiếm.

Vạn kiếm triều tông!

Sau khi ba mươi nghìn người cùng hô hào chấn động, tất cả mọi người đều giơ kiếm chỉ về phía chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông và đồng thời thi triển vạn kiếm triều tông, bí thuật vạn kiếm triều tông mặc dù là thần thông do Diệp Thành sáng tạo ra nhưng lại được Diệp Thành truyền cho tứ phương, tu sĩ của Đại Sở không ai không biết.

Vút! Vút! Vút!

Ba mươi nghìn người trong vạn kiếm triều tông, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Đây...!

Chín đại Chuẩn Thánh vừa xông lên được một nửa thấy cảnh tượng này thì chợt thẫn thờ, kiếm trận khổng lồ, ba mươi nghìn người cùng tập hợp lại, đây là bí thuật tuyệt sát một tông không hề xảy ra sai sót.

Trong chốc lát, chín đại Chuẩn Thánh lập tức trúng chiêu, mới chỉ lơ là một chút mà đã bị kiếm mang bắn tới không khác gì cái sàng.

Phụt! Phụt!

Từng tiếng phun máu nối nhau vang lên, chín đại Chuẩn Thánh lần lượt ngã khỏi hư thiên khiến chín tửu lâu của cổ thành nghiêng ngả.

Đánh, đánh chết cho ta!

Long Nhất là tên súc sinh đầu tiên xông lên, ba mươi nghìn người như nước lũ ào tới, chín đại Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông vừa bò dậy chưa kịp thở đã ngã dúi dụi.

Cấm!

Long Nhất thi triển thần thuật phong cấm khiến chín đại Chuẩn Thánh bị phong ấn.

Phụt!

Long Nhất vừa phong ấn chín đại Chuẩn Thánh thì Hoá Long lão tổ đã bay từ trên trời xuống khiến mặt đất tạo thành cái hố sâu.

Ta không tin!

Hoá Long lão tổ đứng dậy, lại lần nữa sát phạt vào hư thiên, mở ra bí thuật hoá thành hình thái trẻ trung, khả năng chiến đấu tăng vọt, đầu tóc xoã ra, hình thái như ác ma, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.

Vậy thì đánh cho tới khi các ngươi tin!

Diệp Thành hắng giọng, hắn lao từ trên hư thiễn xuống và mở ra ma đạo.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, cảnh tượng tanh máu.

Lùi, lùi, lùi!

Long Nhất và Tư Đồ Nam lần lượt dẫn người chuyển kiếp của Đại Sở lùi ra khỏi cổ thành, trận đại chiến giữa Diệp Thành và Hoá Long lão tổ quá dữ dội, cổ thành bị ảnh hưởng nên đã bị sụp đổ mất một nửa.

Cho tới khi lùi ra xa cả vài chục nghìn trượng thì tất cả mới dừng chân lần lượt nhìn vào hư thiên.

Trận đại chiến giữa Diệp Thành và Hoá Long lão tổ quá tàn khốc, mạnh như thánh thể cũng bị đánh tới mức thê thảm.

Có điều, Hoá Long lão tổ lại thảm hại hơn, toàn thân máu me be bét, thương thế vô số, mặc dù mở ra cấm thuật, lại thêm khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh tới mức không còn hình người.

Chẹp! Chẹp!

Người chuyển kiếp của Đại Sở tặc lưỡi, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vẫn hung hãn bá đạo giống như trăm năm trước, cách nhau cả một cảnh giới lớn mà lại có thể đánh khiến một Thánh Nhân không ngóc nổi đầu lên.

Đương nhiên, Long Nhất với tầm nhìn hơn bọn họ là người nhìn thấu hơn cả.

Hoá Long lão tổ mặc dù là Thánh Nhân nhưng cũng chỉ là cảnh giới Thánh tầng thứ ba, cũng chính vì ở cảnh giới Thánh Nhân cấp thấp nên khoảng cách chênh lệnh không hề nhỏ so với người bóng đen của Sâm La Điện.

Nên biết rằng người bóng đen của Sâm La Điện chính là cảnh giới Thánh tầng thứ chín, chính là cảnh giới cao trong cấp bậc Thánh Nhân, một khi lên tới cảnh giới Thánh Nhân viên mãn thì Thánh Nhân với cấp bậc đó không phải Hoá Long lão tổ có thể so bì.

Lại nói về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, hắn mở ra ma đạo, lại thêm huyết mạch Thánh Thể, hỗn độn đạo tắc và rất nhiều bí thuật thông thiên nên đủ tư cách đối đầu với Thánh Nhân tầng thứ năm, sao phải sợ Hoá Thiên lão tổ.

A...!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Hoá Thiên lão tổ lại lần nữa chịu thiệt, cơ thể suýt chút nữa bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan.

Hoá Long Tinh rúng động, đại địa lại lần nữa bị Hoá Long lão tổ đánh đến mức tạo thành hố sâu, Diệp Thành sát phạt tới, Hoá Long lão tổ bò dậy liền bị hắn ấn xuống đất, kim quyền cũng theo đó mà giáng xuống.

Cảnh tượng sau đó cũng đủ tanh tưởi, Hoá Long lão tổ cấp bậc Thánh Nhân từ khi ngã xuống thì không thể nào đứng dậy.

Hoá Long lão tổ rít lên, nguyên thần bay ra muốn bỏ trốn nhưng lại bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp.

Bá khí!

Phía Long Nhất lần lượt lao tới, người chuyển kiếp của Đại Sở càng kích động hơn.

Bớt bớt đi!

Diệp Thành chao đảo, sắc mặt tái nhợt, mặc dù khả năng chiến đấu của hắn mạnh hơn Hoá Long lão tổ nhưng khi liều mạng với Thánh Nhân thì cho dù là hắn cũng bị trọng thương, sau khi đánh bại Thánh Nhân, hắn phải trả cái giá rất đắt.

Đi thôi, tới Hoá Long Tinh!

Diệp Thành nuốt một viên đan dược, hắn là người đầu tiên bay vào hư thiên.

Người chuyển kiếp của Đại Sở đi theo, vả lại còn rất hiểu ý Diệp Thành.

Hiện giờ cổ thành của Hoá Long Tinh đã bị huỷ mất một nửa, bọn họ đương nhiên cần tìm nhà mới, chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông đã bị đánh bại, Hoá Long Tinh đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ.

Thế rồi ba mươi nghìn người như từng đạo thần mang rẽ qua tinh không vời vợi.

Các tu sĩ đi qua tinh không này đều phải né đi thật xa thì Diệp Thành đi đầu thể hiện khí tức quá mạnh, dù sao thì cũng mạnh hơn Thánh Nhân thông thường, còn ba mươi nghìn người phía sau bọn họ đều là cảnh giới Hoàng, vả lại khí thế còn rất nặng, trận thế khủng khiếp này không phải người thường có thể đụng đến.

Còn về sát khí, chỉ cần là người chuyển kiếp của Đại Sở thì không ai không có.

Trăm năm trước bọn họ phải huyết chiến với Thiên Ma khi bị áp chế tu vi, chỉ cần lôi bất kì tên Thiên Ma nào trong đó ra cũng đủ để có thể trấn áp cả tinh vực này, sát khí đã ngẫm vào linh hồn của bọn họ từ khi đó rồi.

Đương nhiên, sát khí của Diệp Thành là nặng nhất, hắn đã từng trảm Đại Đế, sát khí mạnh hơn bất cứ ai ở Chư Thiên Vạn Vực.

Màn đêm buông xuống thì phía Diệp Thành mới dừng chân.

Ở phía xa, đó là một cổ tinh rộng lớn lấp lánh ánh sáng với sắc đỏ như máu.

Đó chính là Hoá Long Tinh, kích thước to gấp ba Chu Tước Tinh.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế sát phạt vào trong.

Rầm! Rầm!

Ngay sau đó, trên Hoá Long Tinh đều vang lên tiếng động dữ dội.

Không có Thánh Nhân, Hoá Long Tông không có Chuẩn Thánh sao có thể là đối thủ của Diệp Thành, bọn họ bị đánh tới mức thảm hại.

Không lâu sau đó, từng bóng người thê thảm bỏ chạy ra khỏi Hoá Long Tinh, người của Hoá Long Tông mình đầy thương tích, bỏ chạy bạt mạng, chỉ muốn rời xa tinh vực này càng xa càng tốt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom