• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1961-1965

Chương 1961: Chạm tới ranh giới

Nhất thời, một kết giới trận pháp khổng lồ xuất hiện, bao trùm khắp cổ thành rộng lớn, kẻ mạnh nhà họ Dương xông ra ngoài, cho dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân thì đều bay lên hư thiên.

Nhìn xuống thiên địa, bóng người đông nghịt che lấp cả bầu trời và mặt đất, bọn họ phân thành hai nhóm, một nhánh đi lục soát trong trung tâm thành, một nhánh đi lục soát phủ đệ, động tĩnh không vừa.

Không lâu sau đó, trung tâm cổ thành vang lên tiếng động mạnh, nhà họ Dương phẫn nộ mất đi lý trí, cho dù là ai thì cứ hễ bọn họ gặp thì đều lục soát toàn thân, đụng phải người không nên đụng.

Nên biết rằng những người tới Luyện Ngục thăm dò tin tức phần đa đều nhờ vào Truyền Tống Trận, trong đó không thiếu thế lực lớn, cũng không thiếu kẻ mạnh với đại thần thông nhưng đều bị người nhà họ Dương chặn lại lục soát, vẫn chưa hết, bọn họ cứ tiếp diễn như vậy nên xảy ra ẩu đả.

Sau một màn xông lên, nhà họ Dương gặp nghiệp lớn, không ít người bị diệt, trong đó có hai Chuẩn Thánh Vương bị đánh tới mức bán sống bán chết, Chuẩn Thánh Vương còn lại bị doạ đến mức không dám ra khỏi cửa.

Tổn thất nặng nề đã đành, lại kéo thêm bao rắc rối, sau một vòng lục soát, cửu dương tiên thiết không tìm thấy, còn thần tử nhà bọn họ cũng không thấy đâu. Không những thần tử mất tích mà đến cả tân nương mới đón về cũng mất tích.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phun ra máu, cửu dương tiên thiết mất rồi, thần tử cũng biến mất, gia tộc tổn thất nặng nề, một đêm bi thảm, nhà họ Dương vững chãi như vậy mà mất sạch.

Lúc này, Diệp Thành cuỗm đi tiên thiết và thần tử nhà họ Dương đã trốn ra khỏi cửu tiêu.

Cho tới rặng núi trải dài cách dó ba trăm nghìn dặm hắn mới đáp xuống, len lỏi vào tận sâu trong rặng núi.

Vừa đáp xuống, Kỳ Vương đã nhao ra, bốn chân dụi dụi, “mau mau, lão tử không đợi được nữa rồi, bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng làm được một mẻ lớn”.

“Ta thích bộ dạng này của ngươi”, Diệp Thành liếc nhìn, vẻ mặt nhìn Kỳ Vương có phần thận trọng, hắn tế ra kết giới rồi mới lấy cửu dương tiên thiết, “đồ tốt thì sẽ chia cho ai thấy nó”.

“Ta thì thôi, ta không góp sức”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười xua tay, “huống hồ đạo căn của ta lại thuộc âm tính, vật chí cương chí dương đối với ta mà nói thực sự không có lợi cho lắm”.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra rất nhiều bảo bối quý giá, “cô không lấy cửu dương tiên thiết thì tự chọn những bảo bối này đi, đây đều là thượng phẩm đỉnh cao đấy”.

“Cái này được đấy”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói với giọng không hề khách sáo.

“Cô ấy không lấy thì hai chúng ta chia nhau”, Diệp Thành giơ tay lên, tung ra một chưởng khiến cửu dương tiên thiết kia bị chia thành hai phần, còn chưa lấy đi thì Kỳ Vương đã thó luôn mất một nửa.

“Phát tài rồi, lần này phát tài thật rồi”, tên kia hô hào ầm ĩ.

“Mẹ kiếp đúng là ưu ái ngươi lắm đấy”, Diệp Thành đưa mắt liếc nhìn nhưng khi quay lại nhìn thì nửa còn lại cũng biến mất, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh cuốn sạch, vả lại còn bị nó hút vào trong đỉnh.

“Mẹ kiếp, ngươi cũng được ưu ái lắm đấy”, Diệp Thành day trán, binh khí bản mệnh của mình càng ngày càng tự giác, không thèm hỏi chủ đã thôn tính luôn cả vật quý.

Phía này, Từ Nặc Nghiên đã lựa chọn xong bảo vật, cô đem phần còn lại đưa cho Diệp Thành rồi mới lạnh lùng nhìn thần tử nhà họ Dương bị đánh ngất ở bên: “Xử lý tên ma đầu này thế nào?”

“Dùng ma đầu để hình dung, xem ra mối thù của cô và hắn không vừa”, Diệp Thành mỉm cười.

“Đâu chỉ mình ta, rất nhiều người, rất nhiều gia tộc đều có thù với hắn”, Từ Nặc Nghiên bật cười lạnh lùng, “hắn tu một loại công pháp ác động, công pháp này có thể hút tinh nguyên của những nữ tử còn trinh nguyên, bao nhiêu năm nay, người chết trong tay hắn không thể nào đếm xuể nữa”.

“Đêm nay ta đến cũng thật tình cờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu không thì cô đã trở thành một thành viên trong số đó rồi, không biết trong những nữ tử bị hắn hạ độc thì có người chuyển kiếp không”.

“Vậy thì phải giết”, Từ Nặc Nghiên giơ kiếm lên định trảm diệt tên ma đầu gây hoạ này.

“Hắn còn giá trị, để hắn sống thêm vài ngày”, Diệp Thành giơ tay ngăn Từ Nặc Nghiên lại.

Vừa dứt lời, thánh thể của hắn đã run lên, cơ thể cũng lảo đảo, một luồng sức mạnh kì lạ tuôn ra khỏi cơ thể, nhanh chóng choán lấp cả cơ thể hắn.

Luồng sức mạnh đó rất dồi dào, đến đột ngột, mang theo khí tức đáng sợ, hoà quyện với thánh huyết, đạo tắc, đan xen với bản nguyên, hết sức dị thường.

“Uy lực của Thánh Nhân, ngươi đã chạm tới ranh giới của Thánh Nhân rồi sao?”, Từ Nặc Nghiên kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
Chương 1962: Chưa phải lúc

“Sao lại thế này?”, Diệp Thành cau mày, cũng biết rất rõ đó là sức mạnh gì, trong một thoáng lúc trước, cảnh giới Chuẩn Thánh của hắn đã dao động, tiếp xúc với tấm ngăn của cảnh giới Thánh Nhân.

“Mới hơn hai trăm tuổi mà đã tới ranh giới đột phá Thánh Nhân, ngươi nhảy cóc đấy à!”, Kỳ Vương cũng nhận ra, nhanh chóng chạy tới, đôi mắt lừa nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.

“Ngươi mau đến một nơi an toàn để độ thiên nhân ngũ suy kiếp đi”, Từ Nặc Nghiên cười tươi: “Đến hố đen không gian cũng được, không ai quấy rầy, từ trước khi độ kiếp tới sau khi độ xong chỉ cần một tháng thôi”.

“Không độ được”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, thi triển đại thần thông, phong ấn sức mạnh đó.

“Cơ hội khó lòng có được, ngươi đang làm trò gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, đến Kỳ Vương cũng vậy, họ không ngờ Diệp Thành sẽ phong ấn sức mạnh tiến cấp đến Thánh Nhân.

“Ta có kế hoạch riêng của mình”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không giải thích nhiều.

Không phải hắn không muốn tiến lên cảnh giới Thánh Nhân, mà là hắn không thể tiến lên, ít nhất là không phải lúc này, bởi phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá, một khi lên Thánh Nhân, tu vi sẽ dần giảm xuống, thọ nguyên cũng sẽ dần cạn kiệt, hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, không thể đi bước này quá sớm.

Từ Nặc Nghiên và Kỳ Vương càng khó hiểu hơn, rất nhiều Chuẩn Thánh muốn lên Thánh Nhân nhưng đều khổ sở vì không có được cơ hội đó, thậm chí rất nhiều lão Chuẩn Thánh cả đời cũng không thể vượt qua được bước đó, nhưng Diệp Thành thì hay rồi, cơ hội tới, có thể tiến giới lên Thánh Nhân nhưng hắn lại tự phong ấn.

Diệp Thành im lặng, không nói gì thêm nữa, theo tính toán của hắn thì cần ít nhất hai trăm năm nữa mới có thể tiến vào cảnh giới Thánh Nhân, nhưng điều xảy ra hôm nay thật sự khiến hắn trở tay không kịp.

Hắn không thể hiểu nổi tại sao cơ hội này lại tới nhanh như vậy, là món quà của trời cao sao?

Hắn đang suy nghĩ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Thiết xong đã bay tới, lơ lửng trước mặt hắn, có vẻ rất hứng khởi, thân đỉnh rung lên kịch liệt, khí phách dồi dào, mộc mạc mà tự nhiên.

Lần này được ăn no, nó càng trở nên phi thường hơn, độn giáp thiên tự xếp hàng hình thành tổ hợp, đến đạo tắc cũng đang tự đan xen diễn hoá, còn có thiên âm đại đạo vang vọng, thi thoảng cũng diễn hoá ra dị tượng hỗn độn sơ khai, đại thiên thế giới, Kỳ Vương và Từ Nặc Nghiên nhìn mà sững sờ.

Diệp Thành nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh, hai mắt bất giác nheo lại: “Chẳng lẽ Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Tiên Thiết xong, niết bàn khiến cho tu vi của mình cũng tiến tới mấu chốt đột phá Thánh Nhân?”

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi day đầu mày, chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh muốn tiến cấp thành Thánh Vương Binh, nhưng tu vi của chủ nhân quá thấp, hạn chế cấp độ của nó, cũng chính vì vậy, sự niết bàn của nó mới âm thầm buộc chủ nhân tiến cấp.

Giờ phút này, hắn hơi hối hận vì đã để Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Tháp, trời xui đất khiến mang tới cho hắn một màn này, hắn có thể áp chế tu vi không tiến giới, nhưng hắn biết mình không thể áp chế được lâu, sức mạnh tiến lên Thánh Nhân tới quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt.

Vì vậy, lần lột xác lần này của Hỗn Độn Thần Đỉnh đã phá vỡ kế hoạch của hắn, thời gian và thọ nguyên còn lại của hắn càng có hạn hơn, trừ khi hắn cũng luân hồi một lần.

“Nhìn thấy chưa, rõ ràng hắn đang tỏ vẻ, ta chấm cho hắn mười điểm với màn tỏ vẻ này”, thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Kỳ Vương bĩu môi: “Được hời mà còn khoe mẽ”.

“Chắc chắn là do hắn có nỗi khổ tâm nào đó”, Từ Nặc Nghiên suy nghĩ nhiều hơn, cô hiểu Diệp Thành, hắn tự phong ấn cơ hội tiến giới khẳng định là có điều khó nói.

“Cô đi trước dẫn đường đi, tới gia tộc của cô”, Diệp Thành gác lại mọi suy nghĩ, nhìn Từ Nặc Nghiên.

“Cũng không xa lắm”, Từ Nặc Nghiên không chậm trễ, lập tức bước lên hư thiên vời vợi.

“Ta không đi theo nữa đâu, lâu rồi không về tổ địa”, Kỳ Vương lắc đầu.

“Giang hồ rộng lớn, khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười rồi quay người đi theo Từ Nặc Nghiên.

“Hy vọng khi gặp lại, ngươi đã là chiến thần nổi danh Huyền Hoang”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Kỳ Vương hiếm khi nghiêm túc một lần, sau đó cũng quay người đi về hướng ngược lại với Diệp Thành.

Diệp Thành và Từ Nặc Nghiên bay vụt đi như thần mang khoáng thế, đi vào hai, ba truyền tống trận của cổ thành, đến khi bình minh ló dạng họ mới đáp xuống một thành trì cổ ít được biết đến.

Để tránh những rắc rối không đáng có, Diệp Thành trùm cho Từ Nặc Nghiên một chiếc áo bào đen, lại dùng bí pháp Chu Thiên che đi khí tức của cô, đề phòng có người nhận ra, mang lại kiếp nạn cho gia tộc của cô.

Ngày mới lại đến, cổ thành náo nhiệt, phồn hoa, hai người vừa vào cổ thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao: “Luyện Ngục tĩnh lặng rồi, cuối cùng phong ba cũng dừng lại”.

“Không biết cấm địa đó nổi điên gì nữa”, không ít người khi nhắc đến Luyện Ngục đều không kìm được rùng mình: “Lên cao nhìn ra xa, ba mươi nghìn dặm ngoài Luyện Ngục đều đã thành mảnh đất khô cằn”.

“Ta còn nghe nói có Chuẩn Đế đi ngang qua lập tức bị nghiền thành tro bụi luôn ấy”, rất nhiều người đều hít vào một hơi khí lạnh: “Đó là uy áp gì vậy? Sự tồn tại huỷ diệt thế giới à?”

“Chuẩn Đế cũng bị nghiền nát?”, nghe tiếng nói chuyện từ tứ phía, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Nặc Nghiên trở nên tái mét.
Chương 1963: Khổ kiếp

“Đế uy khoáng thế đủ để nghiền nát một Chuẩn Đế chỉ trong chốc lát”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lúc này hắn càng thêm chắc chắc Đế uy tản ra từ Luyện Ngục đến từ một vị Đại Đế thực thụ.

“Đế uy gì cơ?”, Từ Nặc Nghiên nghe mà chẳng hiểu gì, ngờ vực nhìn Diệp Thành.

“Khi khác cô sẽ hiểu thôi”, Diệp Thành mỉm cười, đi tới trước một quán trà, thanh niên áo trắng đang ngồi uống trà ở đó bị hắn phất tay đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, đó là người chuyển kiếp.

“Tiền… Tiền bối, sao… sao lại bắt ta?”, trong đỉnh vọng lại giọng nói run rẩy của thanh niên đó, tu vi của hắn ta không cao, chỉ có cảnh giới Hoàng, ánh mắt nhìn Diệp Thành tràn đầy sợ hãi.

“Không vì sao cả”, Diệp Thành cười khẽ, tế tiên quang ra cho nó bay vào chân mày của thanh niên đó, thanh niên đó run lên, ôm đầu thét gào, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Ta chưa gặp người này bao giờ”, Từ Nặc Nghiên gãi đầu, quả quyết mình chưa từng gặp người thanh niên đó.

“Đại Sở rộng lớn, biết bao tu sĩ, chưa gặp cũng là điều bình thường”, Diệp Thành mỉm cười.

“Cũng đúng”, Từ Nặc Nghiên cười khẽ: “Dù sao cũng đều là người thân nơi quê nhà”.

“Mau mau, nhà họ Dương lại tới gây sự với nhà họ Chu rồi”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ, câu nói này khiến đám đông náo nhiệt đều tụ tập về một hướng.

“Nhà họ Chu, không phải là gia tộc của cô đấy chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Từ Nặc Nghiên.

“Đúng”, Từ Nặc Nghiên đáp lại một chữ rồi đi thẳng về một hướng, sát khí khó có thể kiềm chế.

“Làm gì vậy!”, Diệp Thành xoay cổ rồi cũng lập tức đi theo.

Trung tâm cổ thành là một phủ đệ rộng lớn với đại khí dồi dào, ở vùng đất này phủ đệ ấy có tên là nhà họ Chu.

Nhìn từ xa, bên ngoài phủ đệ nhà họ Chu đã chật cứng người, hầu hết đều là những kẻ rảnh rỗi chạy tới hóng hớt: “Chuyện gì thế nhỉ? Nhà họ Dương và nhà họ Chu hôm qua vừa mới kết thành thông gia, sao hôm nay đã tới gây chuyện rồi?”

“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão già vuốt râu nói: “Đêm qua nhà họ Dương bị mất bảo bối, thần tử nhà họ Dương bị bắt cóc ở phía Đông, đến tân nương cũng bị bắt cóc”.

“Ý của tiền bối là do nhà họ Chu làm?”, mọi người hỏi một câu thăm dò.

“Nhà họ Dương có hai Chuẩn Thánh Vương, nhà họ Chu nào có gan cướp bảo vật rồi lại bắt cóc thần tử nhà họ Dương và thần nữ nhà họ Chu chứ?”, người đó chế nhạo: “Tối qua nhà họ Dương chịu tổn thất lớn, không tìm được hung thủ, sao có thể cam lòng, vì thế lấy nhà họ Chu ra trút giận thôi”.

“Tác phong xưa nay của nhà họ Dương, ta đã quen rồi”, một ông lão khác lắc đầu bất lực: “Có trời mới biết sau nhà họ Chu, tiếp theo sẽ là gia tộc đáng thương nào bị mang ra trút giận nữa”.

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, trong phủ đệ vang lên tiếng ầm ầm, nhà họ Chu đã thành đống đổ nát, máu tươi đầy đất, một chiếc lư đồng lơ lửng trên thiên tiêu, đó là Thánh Vương Binh, trấn áp cả nhà họ Chu.

Trước đại điện, người nhà họ Chu sắc mặt tái nhợt, ngã khuỵu xuống đất nôn ra máu, muốn đứng dậy nhưng bị uy áp từ Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương Binh của nhà họ Dương trấn áp không thể di chuyển.

Thảm nhất là ba lão tổ Thánh Nhân của nhà họ Chu, họ đã không còn hình người, cơ thể đẫm máu.

Phủ đệ rộng lớn của nhà họ Chu không còn một lầu các hay cung điện nào còn nguyên vẹn, tuy đông người nhưng vẫn không ngăn được Chuẩn Thánh Vương, pháp trận ở trước mặt Chuẩn Thánh Vương cũng chỉ là vật trang trí.

“Tiền bối minh giám, không phải do nhà họ Chu làm”, lão tổ nhà họ Chu nén giận, dù đã bị thương nặng, dù biết nhà họ Dương cố ý gây sự, nhưng vì sự an toàn của gia tộc, lão tổ nhà họ Chu vẫn buộc phải nhân nhượng.

“Vẫn còn dám chối à”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương ung dung nằm trên vương toạ, nhìn xuống phía dưới, nở nụ cười u ám đáng sợ, đêm qua để tìm Tiên Thiết mà nhà họ Dương đã động đến rất nhiều sự tồn tại lớn mạnh, thương vong không ít, không đấu lại những kẻ mạnh đó, bọn chúng chỉ đành chạy tới trút giận lên nhà họ Chu.

“Các ngươi ức hiếp người quá đáng”, Thánh chủ nhà họ Chu tức giận hét lên, giống như bị điên, hôm qua vì bảo vệ tộc nhân mà con gái của ông đã phải gả cho nhà họ Dương, cứ tưởng có thể đổi lấy sự bình yên cho gia tộc, nhưng nào ngờ nhà họ Dương lại quá đáng đến mức này, chạy tới đây sỉ nhục họ như thế.

“Chu Huyền, ta đánh giá ngươi rất cao đấy”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương cười tôi độc, nhất chỉ bắn ra một tia thần mang, Thánh chủ nhà họ Chu bị đè dưới đất, cơ thể lập tức bị nhất chỉ xuyên qua.

“Lão phu liều mạng với ngươi”, ba lão tổ nhà họ Chu đứng bật dậy, điên cuồng chạy tới.

“Không biết tự lượng sức mình”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương cười khẩy, vung tay lên, một chưởng quét qua hư không, ba lão tổ đáng thương cấp Thánh Nhân của nhà họ Chu không chống lại được Chuẩn Thánh Vương, họ lập tức bay ra ngoài, khi rơi xuống đất đã là một vũng máu, nguyên thần bị thương nặng, suýt nữa thì tử vong.

“Các ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi đấy”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương đứng lên, trên mặt là vẻ nhạo báng, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm: “Giết hết nam tu sĩ của nhà họ Chu, nữ nhân thì đưa hết đi”.

“Rõ”, kẻ mạnh của nhà họ Dương lộ ra hai hàm răng trắng gớm ghiếc, lao tới như những con sói độc ác, trong mắt là vẻ tàn ác và gian tà, giết hết nam tu sĩ nhà họ Chu, còn nữ nhân của nhà họ Chu thì có thể đưa về hưởng thụ, cảm giác đó chắc sẽ rất tuyệt.

“Nhà họ Chu cuối cùng vẫn khó tránh khỏi diệt vong”, lão tổ nhà họ Chu, Thánh chủ nhà họ Chu đều rơi nước mắt, cả phủ đệ của nhà họ Chu đều chìm trong tiếng khóc đau thương, ngập tràn oán hận và thê lương.

“Đây là kết cục của việc chọc giận nhà họ Dương”, cao thủ của nhà họ Dương xông đến, đồng loạt giơ dao.

Nhưng vào lúc này, một ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên thương khung bay vụt xuống, còn chưa thấy rõ chân dung đã thấy đại dương màu vàng kim cuồn cuộn dâng lên, cao thủ của nhà họ Dương lần lượt bị nhấn chìm: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào”.
Chương 1964: Có thực lực để ngông cuồng

Lời nói hư ảo vang vọng khắp đất trời, không chỉ người nhà họ Dương, người nhà họ Chu mà những người hóng hớt bên ngoài phủ đệ cũng nghe thấy, giọng nói đó mới thật sự lạnh lùng, mang theo uy nghiêm vô thượng.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm trung tâm đại dương màu vàng kim.

Nơi đó đã dần hiện rõ một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, toàn thân tràn ngập ánh vàng, khí huyết màu vàng kim lan ra, mỗi làn khí đều dung hợp tinh nguyên dồi dào.

Ông ta nhìn, cao thủ nhà họ Chu cũng đang nhìn, hơn nữa vẻ mặt đều kinh hãi, mới vừa rồi đại dương màu vàng kim mà người đó tế ra đã nhấn chìm không chỉ một Chuẩn Thánh của nhà họ Chu, uy lực vô song.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững vàng, hứng thú nhìn Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương: “Tiền bối đúng là có hứng thú, hôm qua vừa mới kết thông gia, hôm nay đã tới gây chuyện”.

“Thực lực thế này, ngươi hẳn không phải kẻ vô danh tiểu tốt, xưng danh đi”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lãnh đạm nói, với tu vi Chuẩn Thánh Vương của ông ta cũng không thể nhìn thấu được Diệp Thành, chỉ vì đối phương đã che giấu khí tức, với đạo hạnh của ông ta còn lâu mới có thể nhìn thấu.

“Tên ấy à, chỉ là một cái danh thôi, không nói cũng vậy”, Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ: “Nhưng hôm nay, tiểu gia ta không vui, muốn giết vài người để trút giận”.

“Một Chuẩn Thánh thôi mà cũng dám ngông cuồng, đúng là tự tìm cái chết”, không đợi Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lên tiếng, một Thánh Nhân của nhà họ Dương đã giận tím mặt, bay lên trời thi triển bí pháp bất thế, một chưởng đè về phía Diệp Thành.

“Thú vị, vậy thì bắt đầu từ ông trước”, một quyền của Diệp Thành xuyên qua chưởng ấn lăng thiên ấy, đến Thánh Nhân của nhà họ Dương cũng bị chấn động, còn chưa đứng vững lại đã bị một chưởng của Diệp Thành giết chết.

“Thế này…”, người nhà họ Chu lại sửng sốt, Chuẩn Thánh giết Thánh Nhân chỉ bằng một chiêu?

“Mạnh thật”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cau mày, thực lực của Diệp Thành nằm ngoài dự đoán của ông ta.

“Cùng lên đi”, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương cùng nhau xuất thủ, bọn chúng hợp lực cùng điều động một Chuẩn Thánh Vương Binh, khôi phục uy năng của pháp khí, nghiền nát một nửa hư thiên, muốn giết chết Diệp Thành tại chỗ.

Diệp Thành giễu cợt, bay ngược lên, một quyền dung hợp trăm nghìn loại bí pháp, giữa bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một quyền này cực kỳ bá đạo, phá vỡ Chuẩn Thánh Vương Binh kia.

Âm thanh nôn ra máu lập tức vang lên, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương lập tức bay ra, kẻ yếu thì cơ thể đã nổ tung.

Lúc này, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay tới trước mặt một Thánh Nhân, cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, một kiếm chém thẳng vào nguyên thần của ông ta, sau đó hắn trở tay, nghiền Thánh Nhân thứ hai thành tro bay, Thánh Nhân thứ ba còn chưa đứng vững đã bị hắn đâm xuyên qua thần hải nguyên thần.

Thánh Nhân thứ tư là thảm nhất, vừa mới đứng vững, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Thành giẫm nát thành đống thịt bùn, nguyên thần chạy ra cũng không thoát khỏi kết cục bị huỷ diệt.

“Lão tổ cứu ta”, Thánh Nhân thứ năm vội vàng bỏ chạy về hướng Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.

“Đi?”, Diệp Thành chế nhạo, một kiếm Phong Thần xuyên qua đầu ông ta, nguyên thần cũng bị phá huỷ.

Đất trời như đóng băng ngay giờ phút này, huyết vụ lan ra nhuộm cả trời cao, im lặng đến chết chóc.

Kẻ mạnh của nhà họ Dương, người của nhà họ Chu, người đang đứng xem bên ngoài và thậm chí cả Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cũng đều kinh ngạc, chỉ trong vòng mười giây, một Chuẩn Thánh đã liên tiếp giết chết sáu Thánh Nhân.

Đây là sức chiến đấu gì, hắn là Chuẩn Thánh Vương sao? Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Diệp Thành bay lên đứng ở trong hư không, vô cùng thích thú nhìn Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.

“Ngươi có biết việc làm của ngươi hôm nay đồng nghĩa với việc gì không?”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lạnh lùng nói.

“Không biết”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, ung dung uống: “Nhưng cũng chẳng quan trọng”.

“Tốt lắm”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cười gằn: “Lão phu đã ghi nhớ ân oán ngày hôm nay”.

Nói rồi ông ta quay người, đường đường là cấp bậc Chuẩn Thánh Vương mà lại không đại chiến cùng Diệp Thành.

Chỉ trách Diệp Thành quá kỳ quái, Chuẩn Thánh mà lại liên tiếp giết chết sáu Thánh Nhân, ông ta có lý do tin rằng Diệp Thành là một tên yêu nghiệt, ông ta cần tạm rút lui để kêu gọi hai Chuẩn Thánh Vương còn lại trong gia tộc cùng trấn áp.

Ông ta muốn đi, nhưng Diệp Thành nào sẽ đồng ý? Hắn chặn đường ông ta, lời nói nhàn nhã vang vọng khắp trời: “Đã tới rồi thì không cần về nữa đâu!”

Lời này vừa dứt, mọi người đều chấn động: “Hắn định làm gì, Chuẩn Thánh định giết Chuẩn Thánh Vương sao?”

“Thật ngông cuồng”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương phẫn nộ, một chưởng tịch diệt lăng thiên chém xuống.

“Ta có thực lực để ngông cuồng”, Diệp Thành bước lên trời, xuyên qua cửu tiêu tránh chưởng đó của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương, thần thông Lục Mạch xuất hiện, nhất chỉ xuyên qua ngực Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.

“Giết”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương hét lên, vết thương trước ngực thoáng chốc phục hồi, đầu mày có lôi mang lạnh lẽo bắn ra, bay thẳng về phía thần hải của Diệp Thành, muốn một đòn chém chết chân thân nguyên thần của hắn.

Diệp Thành chẳng thèm để tâm, không trốn tránh cũng không phòng ngự, mặc cho lôi mang ấy bay vào thần hải.

Có Hỗn Độn Thần Đỉnh, Đế Giác, Đan Tổ Long Hồn và Phượng Hoàng Tiên Ngự phòng hộ, lôi mang nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương còn lâu mới làm gì được hắn, hắn có đủ tư cách để dùng cơ thể chống lại chiêu này.

Sắc mặt Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thay đổi, Chuẩn Thánh mà lại không bị lôi mang nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương tấn công.

Trong một giây ngắn ngủi này, Diệp Thành đã vụt tới, không đợi Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương có phản ứng, đầu mày của hắn đã bắn ra thần mang, đó là bí pháp Thần Thương của Thần tộc, cực kỳ bá đạo.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương bị thương tại chỗ, bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, thần hải ong ong, đầu như muốn vỡ ra, chân thân nguyên thần trọng thương, trước mắt ông ta tối đen, thất khiếu chảy máu.

Diệp Thành chiến đấu dũng mãnh, dùng kiếm chém rụng một cánh tay của ông ta, trở tay lại tung ra một chưởng, nghiền nát một nửa cơ thể của đối phương, hắn còn thuận tay rút xương sống lưng máu me be bét của ông ta ra.

Cảnh tượng đẫm máu này, ai nhìn thấy cũng đều hít vào một hơi khí lạnh, quá là súc sinh, đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại bị đánh thê thảm thế này.

Tiếng gào thét rung chuyển đất trời vang lên, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lùi lại, khôi phục cơ thể tàn tạ, vẻ mặt hung dữ, ông ta lập tức ngự động Thánh Vương Binh, lăng thiên trấn áp Diệp Thành.

Diệp Thành vẫn cường thế, dùng hai tay không chống lại Thánh Vương Binh khiến cho tứ phương đều hết vía.

Trận đại chiến bắt đầu, đất trời rung chuyển, mưa máu trút xuống, Diệp Thành như chiến thần bát hoang, đánh cho thần huy của Thánh Vương Binh dập tắt, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương không ngóc đầu lên được.

Trận chiến phía trên đang diễn ra gay cấn, phía dưới cũng vô cùng sôi nổi, Từ Nặc Nghiên vọt vào từ một hướng, đám cao thủ của nhà họ Dương đang kinh hãi nhìn lên hư thiên bị cô chém chết hàng loạt.

“Nguyệt… Nguyệt Nhi?”, Thánh chủ nhà họ Chu ngẩn người, sao ông lại không nhận ra đó là con gái nhà mình.

“Nhà họ Dương không cho con đường sống, vậy thì không chết không dừng lại”, giọng Từ Nặc Nghiên lạnh thấu xương, tiên kiếm trong tay nở rộ tiên mang lộng lẫy, lại một đám kẻ mạnh của nhà họ Dương khác bị giết chết hoá thành huyết vụ.

“Giết”, lão tổ nhà họ Chu, Thánh chủ nhà họ Chu và Chuẩn Thánh nhà họ Chu hét lên giận dữ, ùa tới như ong vỡ tổ, nhà họ Dương không cho đường sống, vậy thì giết, dù là diệt tộc cũng phải giết cho thật đã trước khi chết, mọi hận thù tích tụ nhiều năm đều bộc phát vào lục này, ai nấy đều sát khí ngút ngàn.

Kẻ mạnh nhà họ Dương gặp đại nạn, sáu Thánh Nhân của chúng đã bị tiêu diệt, lão tổ Chuẩn Thánh Vương đang đại chiến phía trên, còn lại cũng chỉ có Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, mà người nhà họ Chu có ba Thánh Nhân, dù đã bị thương, không ở trạng thái đỉnh cao nhưng vẫn mạnh hơn tu sĩ cấp Chuẩn Thánh rất nhiều.

Hiện trường trở thành một nơi tàn sát đẫm máu, kẻ mạnh của nhà họ Dương lần lượt bị chém chết.

Bên ngoài phủ đệ, những người xem chiến quan sát mà máu huyết sục sôi, đã không ít người lăm le muốn xông vào chém vài đao, hầu hết đều là những người bị nhà họ Dương áp bức nhiều năm nay, trong lòng họ cũng kìm nén cơn giận.

Có điều bốc đồng là bốc đồng, nhưng không ai dám thực sự hành động, nhà họ Dương lai lịch thâm sâu, trong gia tộc còn có hai Chuẩn Thánh Vương nữa, nếu chúng sát phạt tới thì chắc chắn sẽ là huyết kiếp.
Chương 1965: Trả giá

Rầm!

Sau một tiếng động rầm trời, lư đồng thánh vương binh kia nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống như mưa, có lẽ vì quá nặng khiến cho sau khi rơi xuống, tất cả đều găm hết trên nền đất.

Lại nhìn sang Chuẩn Thánh nhà họ Dương lảo đảo lùi về sau, miệng không ngừng phun ra máu, lư đồng thánh vương binh kia chính là binh khí bản mệnh của của ông ta, binh khí bản mệnh bị vỡ khiến chủ nhân gặp phản phệ.

Diệp Thành bước vào thái hư, vượt qua thương không, một kiếm tuyệt thế trảm xuống khiến ông ta bay đi.

“Ngươi thật sự muốn không chết không nghỉ sao?”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phun ra máu, phẫn nộ gằn gọng vang vọng khắp đất trời, đầu tóc rối xù như ác quỷ, mặt mày tôi độc đến đáng sợ, hình thái đẫm máu khiến người ta kinh sợ.

“Không phải không chết không nghỉ mà ta phải giết chết ông”, Diệp Thành tỏ ra mạnh mẽ, vung kiếm trảm diệt.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lại lần nữa bị thương, không dám đại chiến tiếp, ông ta lê thân xác đẫm máu rời đi, vừa bỏ trốn vừa la lối, “Khai Nguyên đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng”.

“Khai Nguyên là ai?”, có người hỏi, “Chuẩn Thánh Vương thực thụ nghe tiếng của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thì đoán chắc rằng Khai Nguyên Chân Nhân chắc chắn ở trong cổ thành này”.

Quả nhiên, lời này vừa dứt thì bên trong tửu lâu của cổ thành này vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tiểu hữu, bất cứ chuyện nào trên đời cũng nên để lại đường lui, nể mặt lão phu, có thể tha cho người ta thì tha”.

Diệp Thành nghe xong thì bật cười, “tiền bối, trước đó nhà họ Dương oanh tạc nhà họ Chu, vì sao không thấy ông đứng ra nói lời nào, hay là ông cũng rảnh để xem kịch?”

“Ngươi đang chỉ trích lão phu sao?”, bên trong tửu lâu vang lên giọng nói âm trầm.

“Đâu có, ông là bậc tiền bối, đức cao vọng trọng, vãn bối đâu dám chỉ trích”, Diệp Thành nói rồi tung ra một chưởng khiến Chuẩn Thánh Vương của nhà Dương phun ra máu: “Có điều, ông đã thích xem kịch thì cứ yên ổn nhâm nhi rượu xem kịch, đừng nhúng tay vào những việc không nên”.

“Được, được lắm”, tiếng cười phẫn nộ vang lên, tửu lâu rộng lớn rúng động, một lão già mặc áo tím bước ra, uy lực của chuẩn Thánh Vương trấn áp khiến hư thiên rúng động, “lão phu vốn dĩ không muốn nhúng tay vào, ngươi đã ngông cuồng như vậy thì hôm nay ta phải ra tay thôi”.

Dứt lời, Khai Nguyên Chân Nhân lập tức giơ tay lên, nhất chỉ thần mang chỉ về phía lưng Diệp Thành.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn cứ thế ngó lơ, mặc cho thần mang kia đâm xuyên thánh thể của mình, trong lúc này, hắn cũng đã vung kiếm trảm vào Chuẩn Thánh Vương vẫn đang bỏ trốn kia.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương quỳ xuống khiến một lầu các sụp đổ sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì một chưởng của Diệp Thành đã đánh tới khiến cơ thể ông ta hoá thành huyết vụ, chỉ còn lại nguyên thần như muốn bỏ trốn nhưng lại bị Diệp Thành phong ấn vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Cùng lúc này, đòn công kích của Khai Nguyên Chân Nhân phía sau lại tới, đó chính là một đạo kiếm mang.

Diệp Thành né không kịp nên phần vai phải bị trảm trúng, máu tươi màu vàng kim bắn vọt trong hư thiên.

Thấy Diệp Thành bị thương nặng, Khai Nguyên Chân Nhân cầm theo thanh kiếm nhuốm máu từ từ đi tới, đứng trên hư không, khẽ vuốt râu, bộ dạng như một vị tiền bối cao nhân: “Giơ tay chịu trói thì lão phu chỉ phế đi tu vi của ngươi, không lấy cái mạng ngươi nhưng nếu ngoan cố thì ngươi chết không có chỗ chôn”.

“Ta cảm thấy thật khó hiểu, là ai cho ông tự tin như vậy?”, Diệp Thành nghe vậy thì đột nhiên bật cười, lão tử vừa trấn áp cả một Chuẩn Thánh Vương, là ông mù hay không nhìn thấy, ta có thể trấn áp Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương thì cũng có thể trấn áp ông, trong lòng ông không có tính toán à?

“Là ngươi muốn chết, không thể trách lão phu được”, Khai Nguyên Chân Nhân chậm rãi lên tiếng, ông ta sải bước nhanh chóng sát phạt đến trước mặt Diệp Thành, vẫn là nhát kiếm tuyệt sát cứ thế ép về phía chân thân nguyên thần của Diệp Thành.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt choán lấp cả hư thiên nhưng người bị thương lại không phải Diệp Thành mà là Khai Nguyên Chân Nhân.

Vào giây phút trước đó, Diệp Thành dùng tới thiên đạo bay vào hố đen sau đó nhanh chóng trốn ra đằng sau Khai Nguyên Chân Nhân, một nhát kiếm trảm vào phần lưng của Khai Nguyên Chân Nhân khiến xương cốt của ông ta lộ ra.

Cảnh tượng dị thường này khiến người bên dưới khó hiểu, vì sao người bị thương lại là Khai Nguyên Chân Nhân.

Bọn họ không nhìn ra, Khai Nguyên Chân Nhân cũng vậy, đột nhiên bị thương, còn chưa nghĩ thông là có chuyện gì thì nhát kiếm thứ hai của Diệp Thành đã tới, trảm diệt một nửa cơ thể của ông ta.

Khai Nguyên Chân Nhân cũng quỳ xuống, ngã xuống khỏi hư không khiến đại địa hõm sâu thành cái hố.

“Tiền bối, hiện giờ tiền bối cảm thấy có ổn không?”, Diệp Thành đứng giữa hư thiên mỉm cười nhìn xuống bên dưới, cánh tay bị trảm lìa cũng đã mọc ra, khả năng hồi phục bá đạo khiến người ta kinh ngạc.

“Ngươi rốt cục là ai?”, Khai Nguyên Chân Nhân đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, có khả năng chiến đấu và thần thông dị thường như vậy thì thân phận của Diệp Thành chắc chắn không hề đơn giản, nói không chừng còn là thần tử của một thánh địa lớn, nếu không thì sao có khả năng chiến đấu mạnh như vậy được.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng đó là hôm nay ông phải trả giá bằng máu cho hành động không sáng suốt của mình”, Diệp Thành sát phạt xuống hư thiên, trảm ra một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Khai Nguyên Chân biến sắc vội bỏ trốn, né qua nhát kiếm kia, trốn ra cách đó cả nghìn trượng, “ngươi và ta không thù không oán, ngươi thật sự muốn không chết không nghỉ sao?”

“Nếu không thì sao có thể nói là Chuẩn Thánh Vương chứ, ông và Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương đều nói giống nhau”, Diệp Thành xông tới, “vãn bối nhấn mạnh thêm lần nữa, không phải không chết không nghỉ mà là ông chết, còn cái gọi là ân oán trước mặt pháp tắc của kẻ mạnh chỉ là trò cười mà thôi”.

“Khai Nguyên Chân Nhân sợ rồi, ông ta thiêu đốt thọ nguyên quay người bỏ chạy, khả năng chiến đấu của Diệp Thành rất mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta thật sự đã đánh giá thấp Chuẩn Thánh này.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, một chưởng tung ra khiến ông ta máu me be bét.

Khai Nguyên Chân Nhân đứng khựng lại, mặt mày tôi độc, tế ra binh khí bản mệnh giáng từ trên trời xuống.

Pháp khí mạnh thế này cũng là một thánh vương binh, còn mạnh hơn cả lư đồng của Chuẩn Thánh Vương, do tiên thiết quý hiếm đúc thành, uy lực khủng khiếp, vừa được tế luyện ra, hư thiên đã rung chuyển.

Có điều, mặc dù uy lực của nó mạnh nhưng so với Hỗn Độn Thần Đỉnh thì còn kém xa., Hỗn Độn Thần Đỉnh khổng lồ, dày dặn tự nhiên, tự bay ra.

Binh khí bản mệnh bị thương, Khai Nguyên Chân Nhân cũng phun ra máu, cơ thể máu me vừa hồi phục lại lần nữa nứt lìa, vả lại còn khiến nguyên thần bị thương, đầu óc ông ta choáng váng.

Diệp Thành bay từ trên cao xuống, khí huyết sục sôi, tiên quang bao quanh, ba đạo thần thương nhanh chóng hợp làm một.

Tiếng kêu than vang lên, Khai Nguyên Chân Nhân cũng như Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương, khó lắm mới chặn lại được thần thương thần uy, vả lại còn là thần thương ba đạo hợp một, sức mạnh trong uy lực đó suýt chút nữa trảm diệt nguyên thần của ông ta, nhưng cho dù vẫn còn cái mạng thì thần hải của ông ta cũng bị đâm xuyên.

Diệp Thành sát phạt đến, thần thông cái thế bắn ra, Khai Nguyên Chân Nhân bị trọng thương, bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt, cơ thể máu me đã không còn hình người, lần thứ hai ngã xuống hư không.

Diệp Thành dùng tới thái hư long cấm, dung hoà sức mạnh đạo tắc và huyết mạch, trấn áp Khai Nguyên Chân Nhân.

Người xem từ tứ phương lần lượt chép miệng, một số người nhìn Khai Nguyên Chân Nhân mà chỉ muốn bật cười, ông ta ra vẻ thật chẳng ra sao, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương ít nhất cũng đấu với ngưuoiwf ta hàng trăm hiệp, ông thì hay rồi, chạy ra ra vẻ nhưng lại không đấu nổi mười hiệp.

Ra vẻ cũng là một loại bản lĩnh, không ít lão tu sĩ thở dài vuốt râu, nếu không để ý mà ra vẻ quá thì hậu quả rất nghiêm trọng và cái giá phải trả cũng rất thảm.

“Tha...tha mạng”, ở một bên, Khai Nguyên Chân Nhân bị trấn áp nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, cho tới một khắc trước ông ta mới hiểu ra thế nào là hối hận, yên vị uống rượu xem kịch là được rồi, cứ phải nhúng tay vào để nhận lấy kết cục này.

“Người gây tội ác sao có thể sống”, sắc mặt Diệp Thành lạnh băng, không hề tỏ ra thương hại, hắn giơ sát kiếm lên, “kiếp sau đừng đụng vào người không nên đụng”.

“Không...không”, Khai Nguyên Chân Nhân trố mắt ra, đồng tử nhanh chóng co lại thành đầu mũi kim, cơ thể của ông ta cũng lạnh dần đi.

Kiếm Xích Tiêu giáng xuống, nhằm đúng vào nguyên thần của Khai Nguyên Chân Nhân, một kiếm tịch diệt, cho dù là nguyên thần chân thân thì cũng khó có thể bỏ trốn, cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom