• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bảo Gia Tiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4

10.

Tôi cảm nhận được một lực mạnh đánh vào sau lưng mình, không biết tên hòa thượng kia dùng phép gì mà tôi bị ép đứng yên một chỗ, không thể động đậy.

Ngay khi tay hắn sắp chạm vào người tôi, một cơn gió bất ngờ ập tới.

Sự trói buộc trên người tôi biến mất.

Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng tôi:

“Ông hại tôi còn chưa đủ, giờ lại muốn hại cả chị gái tôi, ông đúng là người cha tồi!”

Em gái tôi trở về rồi!

Tôi vừa mừng vừa sợ, khẩn trương ra hiệu cho em mau chạy đi.

Em gái nhìn thấy vết máu trên lưng tôi, âm khí liên tục tăng lên.

Sau khi Phổ Trúc đại sư nhìn thấy em gái, hắn mạnh mẽ giậm chân quát:

“Đã hại người mà còn dám phách lối như thế, hôm nay ta nhất định phải thu phục ngươi!”

Nhất thời, xung quanh nổi lên gió lớn rít gào.

Em gái và Phổ Trúc đại sư giằng co từ trong nhà ra ngoài sân.

"Oan hồn này khó chơi quá, Hải Trụ, ông để hài c/ố/t của mẹ ruột nó ở đâu rồi?”

Cha đi trước dẫn đường, hòa thượng dụ em gái tôi theo sau.

Tôi lặng lẽ bám theo, hoá ra là ở ngư trường của cha!

"Người phụ nữ ch/et bầm kia bị tôi vứt xuống cái hồ cá lớn này, đại sư mau mau diệt trừ tai họa này đi."

Tôi ngơ ngác nhìn hồ cá, thì ra thi thể của mẹ bị ném xuống đây.

Chắc hẳn bà không ngờ rằng, sau khi ch/et đi bản thân lại trở thành đồ ăn cho lũ cá trong ngư trường của chồng mình nhỉ.

Sau vài lần giao chiến, vì em gái còn quá nhỏ nên liên tục bị hòa thượng chế trụ.

Trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, không biết phải giúp em như thế nào.

Ngay lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến bộ xương trắng trong lòng mình.

Đúng rồi, mỗi lần nhỏ m/á/u lên bộ xương thì cơ thể em gái sẽ trở nên lớn hơn!

Tôi ngồi xổm sau bức tường, cắn mạnh đầu ngón tay.

Tí tách, m/á/u tươi thấm vào xương, khắp người em gái tỏa ra rất nhiều khí màu xáu xanh.

Em dần dần có thể đánh ngang sức với hòa thượng rồi.

Cả người Phổ Trúc lơ lửng trên hồ nước, sắc mặt âm hiểm nói:

“Lúc đầu ta muốn bắt ngươi luyện thành âm khí."

"Không ngờ ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

“Đã thế, bần tăng sẽ đem hồn phách của ngươi trấn áp luôn, khiến cho ngươi mãi mãi không thể siêu sinh!"

Nói xong, Phổ Trúc lấy từ trong ngực ra một cái tháp Linh Lung nhỏ.

Trong miệng hắn lẩm nhẩm niệm kinh văn, bên trong hồ cá nổi lên một bộ xương trắng.

Đó là… mẹ tôi.

"Hahaha, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử sức mạnh của lời nguyền Mẫu Tử."

Sau khi hài cốt của mẹ nổi lên trên mặt nước, em gái dường như bị hạn chế hơn rất nhiều.

Tốc độ của em dần chậm lại.

Cái tháp Linh Lung trong tay Phổ Trúc đang dần nuốt chửng em gái tôi.

11.

Trong tình thế cấp bách, tôi nhặt ốc biển ở dưới chân lên, c/ứ/a thật sâu vào tay trái của mình.

Trong nháy mắt, m/á/u tươi phun trào.

Tôi đặt xương trắng của em gái xuống dưới cánh tay của mình.

M/á/u chảy ra rất nhanh đã bị hút hết.

Trong không trung vọng đến một tiếng hét lớn:

“Người hại ta và chị đều phải ch/et!”

Em gái tôi vừa dứt lời, tháp Linh Lung lập tức bị đánh nát.

Thân tháp trong tay Phổ Trúc đại sư tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Hắn thấy âm khí của em gái mạnh mẽ, tự biết bản thân đấu không lại nữa, xoay người muốn chạy trốn.

Đáng tiếc, em gái tôi không cho hắn cơ hội này.

Bị oán khí đè nén, tháp Linh Lung trong tay hoà thượng dần dần biến dạng.

Cuối cùng, khi ánh sáng đạt đến đỉnh điểm, “đoàng” một tiếng, tháp Linh Lung nổ tung...

Hàng vạn hàng nghìn mảnh vỡ đâm thẳng vào cơ thể Phổ Trúc, hắn chưa kịp kêu lên thì đã bị âm khí nuốt chửng.

Đợi đến khi âm khí dần dần tiêu tan, thân ảnh Phổ Trúc đại sư cũng biến mất, không còn dấu vết.

"Chị ơi, em xin lỗi, em khiến chị chảy m/á/u nữa rồi."

Nhìn thấy em gái lành lặn xuất hiện trước mặt, tôi không kìm được ôm em vào lòng.

"Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Chị ơi, em sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương chị nữa."

Tôi lau khô nước mắt trên mặt, nhìn em gái cười ngây ngô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của em có vẻ không vui:

“Chị, vẫn còn một kẻ chưa bị trừng phạt, chính là ông ta!”

Tôi nhìn theo ngón tay của em về phía xa xa.

Bên cạnh hồ cá, hài cốt của mẹ tôi rải rác khắp nơi.

Mà bên cạnh đống xương đó chính là cha tôi.

Khi tôi và em gái bước từng bước về phía ông ta, nỗi sợ hãi vô tận khiến ông ta trở nên điên loạn.

"Đừng qua đây, tôi có tiền!”

"Nhìn đi, ở trong thôn này ông đây là người có tiền nhất, đây đều là tiền tôi kiếm được!”

Ông ta cầm hài cốt của mẹ lên, ném về phía chúng tôi.

"Các người đừng tới đây, ở đây tất cả đều là tiền của tôi, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Nhìn cha phát điên, trong lòng tôi cảm thấy bi thương khó tả.

Trong mắt ông ta, trừ tiền tài ra liệu còn có gì nữa không?

Cha cười đần độn, ôm lấy hài cốt của mẹ trốn sang một bên.

"Ông đây có thua bao nhiêu tiền đi nữa cũng trả được hết, không tin các người nhìn thử xem."

Nói xong, ông ta quay mặt về phía hồ nước, mắt của những con cá dưới ao loé lên ánh sáng vàng.

Một giây sau, ông ta đ/â/m đầu xuống hồ cá.

Sau khi rơi xuống, chưa kịp giãy giụa thì đàn cá đã bu tới, gặm nhấm từng tấc cơ thể của ông ta.

Tôi che mắt em gái lại, đưa em về nhà.

Khi tôi kể hết tất cả mội việc xảy ra ở hồ cá cho bà nội, ánh mắt bà ta ch/et lặng, dường như không còn lưu luyến gì trên đời này nữa.

Có thể là sau khi tôi rời đi, cũng có thể là vào ban đêm, sau khi tôi quay lại phòng bà, bà đã c/ắ/n lưỡi t/ự s/á/t.

Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm lên trần nhà, ch/et không nhắm mắt.

Em gái đi tới nắm tay tôi:

“Bà ta hại em thảm như thế mà dám lén lút t/ự s/á/t!”

Tôi lạnh nhạt nói:

“Đối với bà ta, sống trong cảnh cửa nát nhà tan còn khó chịu hơn cả ch/et."

Trong sân bỗng dưng vang lên tiếng chuông đồng.

Tôi cầm tay em gái bước ra.

Có mấy người đàn ông mặt xanh nanh vàng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.

Trên người họ tản ra một loại khí màu xám xanh, rất giống với loại khí trên người em gái tôi.

Em gái túm lấy áo tôi, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.

"Chị ơi, họ… Họ là âm sai tới bắt em đi."

12.

Người dẫn đầu lấy ra một bộ dây xích.

“Em gái của ngươi lẽ ra phải xuống địa ngục từ lâu rồi, không ngờ nó lại dám ở lại dương thế lâu như vậy, đã thế còn gi/et người."

"Lần này, dù thế nào thì chúng ta cũng phải đưa nó đi. Ngươi tránh ra mau! Chúng ta không động thủ với người phàm."

Tôi bảo vệ em gái sau lưng mình, thử dò hỏi:

“Các người muốn đưa em gái tôi đi đầu thai sao?"

"Đầu thai?"

Người đàn ông cười nhạo hỏi lại.

"Ngươi không thấy nó gi/et bao nhiêu người rồi hả? Nó phải bị đày xuống hơn mười tầng Địa Ngục để chuộc tội."

Vừa nghe đến hai chữ Địa Ngục, tôi gấp đến độ bật khóc.

Tôi không e dè âm khí trên người họ, quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin:

“Âm sai, xin người thương xót."

"Ngày em gái tôi vừa chào đời đã bị nhúng vào chậu nước sôi, l/ộ/t da gi/ế/t hại nên mới trở thành thế này."

"Tất cả là do những kẻ tham lam đó, em gái tôi chỉ là người bị hại thôi.”

Nghe vậy, người đàn ông nọ cau mày.

Hắn ra lệnh cho người bên cạnh:

"Ngươi tranh thủ thời gian điều tra thêm, xem xem đã có chuyện gì xảy ra với gia đình này, chuyện nhúng nước sôi, l/ộ/t da thịt nghe kinh khủng quá.”

Một lát sau, mấy quyển sổ sách được đưa tới trước mặt người đàn ông.

Chờ hắn xem xong tất cả ghi chép, ánh mắt nhìn về phía em gái tôi trở nên ôn hòa hơn.

Sau khi đi đi lại lại trong sân, người đàn ông chép miệng nói:

“Chà, sự việc của em gái ngươi đúng là có nguyên nhân."

"Nhưng dù thế, chuyện gi/et người vẫn không thể dễ dàng cho qua được."

Tôi khóc lóc, muốn giải thích thêm nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang.

"Không cần xuống Địa Ngục cũng được, thế nhưng tội sống khó tha, đương nhiên cũng bao gồm cả kẻ đồng lõa là ngươi nữa."

“Ta phạt các ngươi kiếp này phải ở lại nhân gian, trừng trị những kẻ nham hiểm trọng nam khinh nữ."

Tôi nghi ngờ mở to mắt, chỉ thế thôi sao?

Người đứng sau lưng hắn muốn khuyên mấy câu nhưng đều bị hắn cản lại.

"Cứ thế đi, vị trí này cũng nên có từ lâu rồi, Địa Ngục sắp sửa toàn là bé gái thôi đấy.”

Nói xong, hắn mang theo xiềng xích trong tay, nghênh ngang rời đi.

Tôi vừa định đứng dậy khỏi mặt đất thì thấy hắn quay người lại, nói thêm vài câu:

"Đúng rồi, chờ đến khi ngươi hấp hối, nhớ bảo em gái ngươi đi tìm ta."

"Kiếp này, hai người các người mà làm tốt việc này thì không chừng còn có khen thưởng nữa đấy."

Tôi nhìn bóng lưng hắn rời đi, lầm bẩm:

“Chờ đến ngày tôi hấp hối, chắc là sẽ còn lâu lắm…”

Em gái ngây ngô nghịch tóc của tôi.

“Tốt quá rồi, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau thật lâu!”

Tôi ôm em gái vào lòng, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Sau cùng, trên đời này đã không còn ai có thể tổn thương chúng tôi được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom