• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1951-1955

Chương 1951: Không phải vì tham lam

“Thánh địa Thiên Phạt quả là có một Thần Tử tốt”, phía Đại Thánh của Dao Trì đã hiện tân, vả lại còn những chín người xuất hiện chặn trước Đại Thánh Thiên Phạt, cho dù câu nói trước đó của Diệp Thành là có ý hay vô ý nhưng bọ họ quả thực đã nghe thấy bốn từ “con rùa rụt cổ”.

“Được, được lắm”, Thần Tử Thiên Phạt bật cười điên cuồng, hắn không dám ở lại đây lâu hơn để cho người ta xem trò nên cứ thế quay phắt người đi dẫn theo Thần Tử bay ra khỏi tiên sơn Dao Trì, tên nào tên nấy mặt mày tôi độc.

“Đi”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đại Thánh của Thương Linh Điện và Đại Thánh của Vũ Hoá Thần Triều cũng xông lên trước lôi các Thần Tử đang chặn bên dưới chiến đài đi, thần nữ Dao Trì thể hiện ý muốn bảo vệ Diệp Thành, với nhận thức và khả năng chiến đấu của ba người bọn họ, nếu không bị đánh chết thì cũng bị chôn chết.

“Lúc này yên tĩnh hơn nhiều”, nhìn bốn bên rời đi, ác lão bối mới cảm nhận được sự yên tĩnh ở nơi này vả lại còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt tán thưởng, tên tiểu tử này trời sinh đã là vật báu.

“Chuyện này cũng không thể trách ta được”, Diệp Thành lắc đầu, nói rồi hắn không quên quay người đi xuống khỏi chiến đài.

“Cứ vậy mà xuống khỏi chiến đài sao?”, tiếng cười lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc kia lại nhảy ra, ánh mắt tôi độc và đầy hung khí, hắn đã bị cơn phẫn nộ choán lấp cả tâm trí.

“Xem ra Thần Tử vẫn còn hứng, chi bằng Dao Trì đấu với ngươi một trận?”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười.

“Vậy thì tới đi”, Thần Tử Thần Tộc không quan tâm tới những lời ngăn cản của các bậc trưởng bối nhà mình, cứ thế bước lên chiến đài, hôm nay hắn cũng đã nhìn ra được muốn diệt được Diệp Thành thì nhất định phải đánh bại thần nữ Dao Trì đang chắn trước mặt Diệp Thành.

“Không cần phải nể mặt ta, cứ đánh đến chết”, Diệp Thành vỗ mông chạy đi, với tình trạng hiện giờ của hắn thì không thể nào đánh lại được Thần Tử Thần Tộc.

Những người có mặt ở đây lần lượt liếc nhìn tên này sau đó lại vội nhìn sang chiến đài, Thần Tử Thần Tộc giao chiến với Đông Thần Dao Trì, trận chiến này chắc chắn còn đặc sắc hơn trong tưởng tượng.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc mở ra thần văn, sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, bí pháp nhất khí hoá tam thanh cũng theo đó mà được thi triển, ba thần tử trong tay hiện lên bí pháp công kích về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng vẫn giữ nét mặt lãnh đạm, tay khẽ phất, một chưởng trông hết sức bình thường nhưng uy lực lại vô cùng mạnh mẽ khiến một tên Thần Tử Thần Tộc vừa xông đến đã bị đánh máu me be bét ngay lập tức.

Đòn công kích này khiến tu sĩ tứ phương đều phải kinh ngạc, thần nữ Dao Trì quả nhiên xứng với danh xưng, cho dù là một đấu ba thì vẫn tỏ ra ở thế mạnh, sự mạnh mẽ của cô được thể hiện hết đỗi bình thường.

Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, hắn gào thét điên cuồng, sự cuồng nộ trong trận chiến của ba thần tử được thể hiện qua từng đại thuật sát thần của các tông, nhưng mỗi lần đều bị Cơ Tuyết Băng hoá giải, trận dung ba đấu một, hắn không những không thể khiến Cơ Tuyết Băng bị thương nhưng ngược lại lại bị một người trong số đó đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên.

Đấu không tới mười hiệp, chiến đài liên tiếp vang lên tiếng nổ rầm trời, hai người đấu vào cả hư thiên.

Hắn như thần vương, khí thế thôn tính cửu tiêu, cô như nữ thần, phong hoa tuyệt đại, cả hai người hiên ngang giữa lớp thanh niên, trận quyết đấu này quả thực hết sức khốc liệt, bọn họ chiến tới mức trời long đất lở.

Phía này, Diệp Thành đã quay về vị trí ngồi, hắn điên cuồng trút rượu vào miệng rồi lại nhét đan dược vào miệng, sau đó nhìn vào hư thiên, thiên địa vì trận đại chiến này mà trở nên hỗn loạn.

Hắn không lo lắng, hoặc có thể nói hắn rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng, dù ở trạng thái đỉnh phong thì Diệp Thành cũng chưa chắc đấu lại được với Cơ Tuyết Băng, Thần Tử Thần Tộc đâu thể là đối thủ của cô, Đông Thần không phải gọi chơi, chưa nói tới chuyện khả năng chiến đấu của Thần Tử Thần Tộc cũng chỉ khôi phục được tám phần, cô không có lý do gì mà thua cả.

Diệp Thành đưa mắt nhìn lần cuối rồi mới thu mắt về, hắn đem tiên tiết vagnf kim của Thần Tử Man Tộc, phong ma tháp của Thần Tử Yêu Tộc, luyện yêu hồ của Thần Tử Ma Tộc nhét vào thần hải.

Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải thấy vậy thì cứ thế bay tới hấp thu, luồng khí hỗn độn và đạo hỗn độn đan xen với nhau khiến cả ba vật này đều bị nghiền nát.

Sau đó chính là thời gian dùng bữa, thần đỉnh rung lên một cách hưng phấn, thôn tính tinh tuý của ba vật.

Diệp Thành liếc nhìn, hắn không hi vọng Hỗn Độn Thần Đỉnh có thể tiến giới trở thành Thánh Vương Binh, thứ nhất vì cái ‘dạ dày’ của nó quá lớn, mặc dù ba vật dồi dào tinh khí nhưng còn xa mới có thể trợ cho nó tiến cấp.

Mặt khác, đó chính là tu vi của hắn chỉ ở cấp Chuẩn Thánh, cấp bậc của chủ nhân quá thấp sẽ giới hạn binh khí bản mệnh, đây chính là sự khắc chế của pháp tắc, khó có thể đột phá.

“Ta nói, Thần Tử Thần Tộc cứ nhìn ngươi chằm chằm kìa”, Kỳ Vương ở bên chọc chọc Diệp Thành.

“Ta biết”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, trong chín thần tử thần nữ của viễn cổ thì Thần Tử Thần Tộc mạnh nhất, từ đầu tới cuối không hề ra tay.

Cũng chính vì vậy mà hắn quyết định không để lộ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn và Phượng Hoàng Tộc có thù với nhau, hắn không muốn vì Tiên Luân Nhãn mà lại khiến Tiên Tộc khó chịu, không phải Diệp Thành không muốn trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng chủ nhân của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là Khương Thái Hư chứ không phải là Tiên Tộc.
Chương 1952: Sóng đôi

“Không phải hắn ta cảm nhận được lục đạo tiên nhãn chứ?, Kỳ Vương nhìn Diệp Thành thăm dò.

Diệp Thành khẽ nâng chén rượu, hắn không trả lời câu hỏi của Kỳ Vương, lục đạo tiên nhãn có bí pháp chu thiên che đi, hắn tự nhận với đạo hành của Thần Tử Tiên Tộc thì cũng còn lâu mới cảm nhận được.

Ở phía đối diện, Thần Tử Tiên Tộc nhếch miệng cười tôi độc, trong đôi mắt thâm sâu của hắn rõ vẻ khinh miệt như thể đối với hắn Hoang Cổ Thánh Thể chỉ là một câu chuyện nực cười.

Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn uống một chén rượu rồi lại nhét vài viên đan dược vào miệng, vì đại chiến liên tiếp, mặc dù với sức hồi phục bá đạo nhưng có muốn hồi phục cũng phải cần có thời gian.

Trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng và Thần Tử Thần Tộc vẫn đang đại chiến, thiên địa mất đi sắc màu.

Thần Tử Thần Tộc dùng bí pháp nhất khí hoá tam thanh và lại lần nữa vượt qua giới hạn, cũng chỉ còn một mình hắn đối đầu với Cơ Tuyết Băng, trước mặt Đông Thần Dao Trì, hắn bị đánh đến mức không có cơ hội phản kháng.

“Đông Thần Dao Trì, quả nhiên danh bất hư truyền”, tu sĩ bên dưới xem trận chiến thốt lên kinh ngạc: “Mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng Thần Tử Thần Tộc rõ ràng không cùng đẳng cấp”.

“Còn mạnh hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão bối Chuẩn Đế tặc lưỡi cảm thán, bọn họ vốn tưởng rằng Hoang Cổ Thánh Thể đã đủ mạnh rồi nhưng thấy sức chiến đấu của Dao Trì, bọn họ càng kinh ngạc hơn.

“Đến cả Hoang Cổ Thánh Thể còn không đánh lại được thì đừng nói là cô ta”, Thần Tử Long Tộc và Thần Tử Vu Tộc lần lượt day trán, “Trong cuộc tranh hùng trên con đường tìm đại Đế, cuối cùng ta chỉ là làm nền mà thôi”.

“Ba trăm hiệp, Thần Tử Thần Tộc đó chắc chắn sẽ bại”, Cửu Tiêu Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.

Quả nhiên, Cửu Tiêu Chân Nhân vừa dứt lời thì Thần Tử Thần Tộc đã ngã xuống khỏi hư thiên, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng đánh cho tới mức thần quang toàn thân tắt lịm, đến cả khí huyết và pháp lực cũng liên tiếp tản đi.

Lại là một cái hố sâu nhuốm máu tươi của Thần Tử Thần Tộc, lúc này hắn đã bị đánh cho không còn hình người, miệng liên tục trào máu, chỉ có ánh nhìn hung hãn vẫn hướng lên hư thiên, mang theo sự bất cam.

Hắn bại rồi, lại bại một cách mơ hồ, trước và sau liên tiếp bị Hoang Cổ Thánh Thể và Đông Thần Dao Trì đánh bại, trái tim mạnh mẽ của hắn, sự cao ngạo của một Thần Tử trong hắn cũng vì hai trận chiến này mà lụi tàn.

Cơ Tuyết Băng bay xuống, đáp bên cạnh cái hố sâu, vẫn dáng vẻ của bậc nữ thần, toàn thân không mang theo bất cứ vết thương nào, sau ba trăm hiệp mà đánh bại được cả Thần Tử Thần Tộc, cô quả thực mạnh hơn cả thánh thể một phần.

Đại Thánh Thần Tộc đã xông lên, lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết Băng, khi dẫn Thần Tử Thần Tộc đi, bọn họ thật sự muốn nổi điên nhưng lại không có cái gan đó, nơi này là thánh địa Dao Trì.

“Còn muốn đánh nữa không?”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu.

Nghe lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía chín tộc viễn cổ, bọn họ dừng lại ở các thần nữ thần tử, đặc biệt là nhìn các thần tử Yêu Tộc lâu hơn.

Thần Tử Long Tộc, Thần Tử Vu Tộc, Thần Tử Man Tộc, Thần Nữ Cổ Tộc và Thần Nữ Linh Tộc lần lượt nhướng vai, động tác như đang nói: Chúng ta vẫn tự mình biết lấy mình.

Lại nhìn sang phía Thần Tử Phượng Hoàng, người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi, mặc dù muốn sát phạt lên trên nhưng lại không có cái gan đấy, sức mạnh của Đông Thần đã vượt qua sức dự đoán của bọn họ.

Sau tiếng hắng giọng lạnh lùng, Ma Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều lần lượt rời khỏi đây.

Điều đáng nói là khi bọn họ đi thì đều nhất loạt nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong ánh mắt rõ vẻ oán hận, bạo tàn và khát máu đến mức mà trước khi đi còn không buồn chào hắn lấy một lời.

“Chẳng có lễ nghĩa gì cả”, Thần Tử Long Tộc cũng đứng dậy, hắn tỏ ra hiểu lễ nghĩa hơn các thần tộc khác nên cung kính hành lễ với tiên mẫu Dao Trì: “Lần này đa tạ tiên mẫu tiếp đón”.

“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Tiên Hoàng của con”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười ôn hoà.

“Tuân mệnh”, Thần Tử Long Tộc mỉm cười, xong xuôi còn không quên chớp mắt với Cơ Tuyết Băng: “Hôm nào đó nếu tiên tử Dao trì có thời gian thì chúng ta cùng uống rượu thưởng trăng nhé”.

“Thưởng cái gì mà thưởng, uống cái gì mà uống?”, không đợi Cơ Tuyết Băng trả lời, Thần Nữ Linh Tộc bèn kéo Thần Tử Long Tộc bước đi, “đêm nay ta có thời gian, vì sao không tìm ta nói chuyện?”

“Cho ta đi cùng với, ta cũng rảnh”, Thần Tử Vu Tộc vội ghé lên.

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Đúng mà, liên quan gì ngươi?”, Thần Nữ Cổ Tộc cũng đi tới kéo Thần Tử Vu Tộc: “Lúc đến ngươi từng hứa với ta đưa ta tới Vu Tộc, không thể nói chơi được đâu”.

“Đừng ồn ào, ta đâu có nói”.

“Ngươi tỏ ra biết điều một chút với cô ấy đi, nếu không thì ta đánh ngươi”, Thần Tử Man Tộc mắng chửi.

“Sao ta lại thấy khó hiểu nhỉ?”, nhìn một đám Thần Nữ, Thần Tử, những tu sĩ có mặt ở đây đều tỏ ra có phần kì quái, lúc này bọn họ mới thực sự liên kết với nhau theo từng đôi một.

“Nhìn bọn họ cũng thấy thuận mắt”, Diệp Thành xoa cằm, nói với giọng ý tứ, đều là Thần Tử Thần Nữ của tộc viễn cổ, phía Thần Tử Long Tộc lại hơn đứt Thần Tử Thần Tộc, chí ít thì không có mối uy hiếp khác.

“Bá Long Đao của nhà ta đấy, đừng làm mất”, có giọng nói vang lên vào tai Diệp Thành.

“Nói gì thế, là của ta mà”, Diệp Thành ho hắng, hắn biết người truyền âm đến là Thần Tử Long Tộc.

“Hậu Duệ Thần Tiễn, dùng xong nhớ trả”, Thần Tử Vu Tộc cũng truyền âm lại.
Chương 1953: Cách cả một đời

“Bí pháp hàng long, đừng truyền ra ngoài”, Thần Tử Man Tộc cũng rất tự giác truyền âm.

“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn thầm nhủ Thần Tử của mấy nhà này cũng chẳng phải kẻ ngốc, vẫn là thần nữ Cổ Tộc và thần nữ Linh Tộc biết điều hơn, không truyền âm doạ dẫm hắn.

“Ngươi và ta cuối cùng cũng phải chiến”, Thần Tử tiên tộc liếc mắt về bên này rồi cũng quay người bước vào hư thiên, giọng nói đó hãy còn vang vọng bên tai Diệp Thành hồi lâu.

“Tuổi trẻ đúng là tài cao”, tu sĩ lão bối cũng đứng dậy, bọn họ lần lượt hành lễ với tiên mẫu Dao Trì, Phượng Hoàng Tộc và chín tộc Viễn Cổ cũng rời đi, buổi tiệc Dao Trì cũng vì vậy mà kết thúc.

Cũng giống với phía Thần Tử Phượng Hoàng, khi các lão bối rời đi đều vô thức nhìn Diệp Thành ở góc khuất, buổi đại hội này quả thực đặc sắc, có thể gặp cả Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm năm mới xuất hiện, liên tiếp đánh bại ba Thần Tử mạnh, càng đánh càng tạo nên uy danh hiển hách của Hoang Cổ Thánh Thể.

Trong góc, Tửu Tiên Kiếm cầm vò rượu đứng dậy, bộ dạng chếnh choáng nhìn tiên mẫu Dao Trì sau đó lặng lẽ quay người đi ra khỏi tiên sơn, bóng lưng có phần cô quạnh.

Tiên mẫu Dao Trì khẽ hé miệng nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại, bà lặng lẽ đưa mắt tiễn Kiếm Tiên rời đi, bà già rồi, ông cũng vậy, mỗi một sợi tóc bạc đều lộ ra thấy rõ.

Buổi đại hội dần thưa người rồi cũng về lặng thinh.

Diệp Thành đứng dậy, hắn cầm một quả bàn đào cắn lấy cắn để rồi đưa mắt nhìn sang hai bên trái phải, liếc bên này lại liếc bên kia, trông bộ dạng không có ý rời đi.

Các Đại Thánh của Dao Trì đã đến bao vây lấy hắn, người nào người nấy mặt mày tối sầm, cũng vì tên này mà buổi tiệc đang yên ổn trở nên hỗn loạn.

“Cũng không thể trách ta”, Diệp Thành cười trừ, hắn luôn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Đại hội kết thúc rồi mà còn không đi sao?”, sắc mặt của Đại Thánh Dao Trì tối sầm lại nhìn Diệp Thành.

“Thánh Địa Dao trì có vài người quen của ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Khó lắm mới tới đây một chuyến, cũng phải cho ta nói với họ vài câu chứ, ta mong các vị tiền bối sẽ không phản đối người cùng quê hương gặp nhau”

“Cùng quê?”

“Bà bà, giao hắn cho con”, Cơ Tuyết Băng bước đến, kéo Diệp Thành rời khỏi đây.

“Thần nữ...”

“Để con bé đi”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười, quay người hoá thành một luồng tiên quang.

Phía này, Cơ Tuyết Băng đã lên tới đỉnh tiên sơn, đó là đỉnh núi của thần nữ Dao Trì, nơi này được bao trùm bởi lớp mây và sương, như ngọc nữ che mạng, trông có vài phần thần bí.

Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành không chỉ một lần nhìn vào thần hải của Cơ Tuyết Băng, đạo tiên quang kí ức đó vẫn còn trôi lửng lơ trong thần hải, không thể nào mở ra kí ức tiền kiếp của cô.

Cơ Tuyết Băng đương nhiên biết Diệp Thành đang nhìn thần hải của mình nhưng lại không dùng bí thuật che đi thần hải vì thần hải của cô vốn dĩ chẳng có bí mật gì, cho dù có nhìn thì cũng như không.

Màn đêm gần buông xuống, mười mấy tiên tử được dẫn lên đỉnh núi của thần nữ, tất cả đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Cơ Tuyết Băng tự giác lui ra khỏi lầu các, ngồi bên dưới gốc cây linh quả đọc sách.

Trong lầu các, mười mấy tiên tử Dao Trì đứng đó lặng yên, chốc chốc lại nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi và kinh ngạc, bọn họ không hiều vì sao Diệp Thành lại tìm mình tới đây, và càng kinh ngạc hơn về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, một mình hắn đấu năm hiệp trong buổi đại hội, mỗi trận đều vô cùng đặc sắc.

Không biết vì sao mà khi đối diện với thánh thể khí thế thôn tính bát hoang đó, bọn họ lại có cảm giác hết đỗi quen thuộc như thể từng gặp hắn ở đâu nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn phất tay tế ra kết giới bao trùm khắp lầu các sau đó mới gảy ra mười mấy luồng tiên quang, lần lượt bay vào trán những người này.

Tiếp theo đó chính là chờ đợi, mười mấy tiên tử đều ôm đầu đau đớn rít lên.

Không biết qua bao lâu mới thấy cơ thể bọn họ thôi run rẩy, tất cả đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt nhoà nước, sắc mặt thẫn thờ mang theo sự kinh ngạc đến khó tin và biết bao nỗi niềm của năm tháng.

Hoan nghênh quy vị! Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa phất tay gảy ra mười mấy đạo thần thức, bên trong thần thức có chứa rất nhiều chuyện, như luân hồi, như Đại Sở, như chuyện của hai trăm năm nay, mọi giải thích đều trong thần thức đó, giúp bọn họ giải đáp nghi ngờ.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới để lại một miếng ngọc giản phong ấn tiên quang kí ức rồi quay người ra khỏi lầu các.

Ập vào mắt hắn chính là Cơ Tuyết Băng mặc nghê thường đang nhảy múa ở cách đó không xa, vũ điệu uyển chuyển, có điều so với Nam Minh Ngọc Thu thì vẫn còn kém hơn vài phần.

“Hiếm khi mới thấy cô không đọc sách”, Diệp Thành chậm rãi đi tới, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rồi lấy vò rượu ra vừa thưởng thức vừa tận hưởng điệu múa.

“Đây là những gì ta học được trong hai ngày nay, lần đầu tiên ta múa đó”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, tiếp tục múa như tiên tử Quảng Hàn thánh khiết vô ngần, không nhuốm chút bụi trần.

“Đó quả là vinh hạnh của ta”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, đôi mắt nhoà dần, vào một đêm rất lâu rồi, hắn cũng nhìn cô múa dưới ánh trăng như vậy, nhưng để thấy cô múa thêm một lần nữa đã là một kiếp người rồi.

Lúc này hắn không muốn để Cơ Tuyết Băng nhớ lại kí ức kiếp trước, đó là một chuỗi những câu chuyện đầy bi thương, kiếp này thấy cô sống như vậy thật tốt, không bị phiền muộn bởi những chuyện kiếp trước nữa.
Chương 1954: Hãy quên nhau đi

Ánh trăng sáng trong và những vì sao sáng lấp lánh như khoác lên chiếc áo ngoài lộng lẫy cho tiên sơn Dao Trì.

Trên Thần Nữ Phong, Cơ Tuyết Băng vẫn đang uyển chuyển nhảy múa, bộ nghê thường màu trắng phấp phới như những bông hoa tuyết nhẹ bay trên trời, vẻ đẹp như mộng như ảo, nụ cười ngọt ngào, quyến rũ hơn cả điệu múa.

Động tác cuối cùng dừng lại, cô cất đai ngọc đi, tựa như tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, chớp đôi mắt xinh đẹp như nước: “Ta múa có đẹp không?”

“Thần nữ Dao Trì nào có lý do gì không đẹp”, Diệp Thành cười nhẹ, giọng điệu thăng trầm.

“Sao lần nào ngươi nhìn ta cũng đều với ánh mắt kỳ lạ vậy?”, hai tay Cơ Tuyết Băng chống cằm, đôi mắt trong veo gợn lên ánh nước quyến rũ: “Ngươi cất giấu rất nhiều câu chuyện”.

“Câu chuyện là để kể cho thế hệ sau nghe”, Diệp Thành cười tang thương, khẽ nâng lòng bàn tay lên muốn lấy lại tiên quang ký ức trong thần hải của cô, nhưng cuối cùng dừng lại trong không trung, một hai giây sau mới hạ xuống, quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Đó hẳn là một câu chuyện rất dài”, Cơ Tuyết Băng cười khẽ, vẻ mặt hơi bàng hoàng, cô không kìm được muốn đưa tay lên, thay hắn xua đi vẻ mệt mỏi và thăng trầm trên khuôn mặt.

“Cứu!”, khung cảnh tuyệt đẹp bị một tiếng hét lớn vang lên không đúng lúc phá hỏng.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Vương đang chạy nhanh tới đây, mặt mũi sưng vù bầm dập, quần áo vốn đoan trang cũng đã trở nên xộc xệch.

Sau lưng hắn ta có mấy tiên tử của Dao Trì đuổi theo, trong tay đều cầm tiên kiếm, đôi mắt đẹp phóng ra tia lửa, có lẽ các cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Nhìn cảnh này, Diệp Thành vô thức day đầu mày, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Kỳ Vương chạy đi nhìn trộm người ta tắm rồi bị bắt tại trận.

Hắn nhìn ra được, đương nhiên Cơ Tuyết Băng cũng nhìn ra, đột nhiên cô chỉ muốn đánh người.

Lúc này Kỳ Vương đã chạy tới, trốn sau lưng Diệp Thành.

Diệp Thành cũng rất thản nhiên, tung ra một chưởng, Kỳ Vương còn chưa kịp thở đã bị đánh ngất tại chỗ, sau đó bị ném tới trước mặt mấy tiên tử.

Các tiên tử xông lên, có lẽ là quá phẫn nộ nên các cô quên mất hành lễ với thần nữ, vây quanh Kỳ Vương đánh một trận, hơn nữa còn lục soát được mấy chiếc áo lót từ trong túi áo tên kia.

“Ngươi gan thật đấy”, Diệp Thành bất giác che trán, nhìn thì nhìn, lại còn lấy trộm áo lót của người ta, trộm thì trộm, trộm xong thì chạy nhanh lên chứ! Thật xấu hổ.

“Tham… Tham kiến thần nữ”, mấy tiên tử cất áo lót xong, lúc này mới đỏ mặt hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu không vì e ngại Kỳ Vương là bạn của thần nữ thì các cô đã đâm chết hắn ta rồi, đã từng thấy kẻ mặt dày nhưng chưa thấy kẻ nào mặt dày đến mức này.

“Về nghỉ ngơi đi!”, Cơ Tuyết Băng ho khan, đường đường là thần nữ mà cũng xấu hổ.

“Đệ tử cáo lui”, mấy tiên tử lần lượt quay người, trước khi đi còn không quên lườm Kỳ Vương đang nằm trên đất, ai cũng có xúc động muốn quay lại đạp thêm mấy phát.

Nhưng các cô lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu người nhìn lén các cô là Hoang Cổ Thánh Thể thì các cô sẽ cụp mắt cười duyên, bởi mỹ nữ đều yêu anh hùng.

Bên này, Diệp Thành đã đứng dậy, nhét Kỳ Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó đeo mặt nạ Quỷ Minh lên: “Ta phải lên đường rồi, lần này cảm ơn Dao Trì đã tiếp đãi nồng hậu, đào rất ngon”.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”, thấy Diệp Thành muốn đi, Cơ Tuyết Băng cụp mắt, khẽ cắn môi, bàn tay siết lại, lúc này trông cô không giống thần nữ Dao Trì phong hoa tuyệt đại nữa mà giống nữ tử bình thường hơn, nhen nhóm trong lòng tình cảm không nên có.

“Chuyện cũ quá đau khổ, hãy quên nhau đi thì hơn”, Diệp Thành không quay lại, bước từng bước đi xa, hắn đưa tay lên khẽ vẫy với cô, bóng lưng tiêu điều, giọng nói khàn khàn, tang thương.

“Hãy quên… nhau đi”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, ngước đôi mắt đẹp lên ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, hắn dần dần biến mất, đôi mắt cô nhoè đi, cảm giác mất mát trước nay chưa từng có.

“Trải qua bao sương gió, cuối cùng hắn chỉ là một vị khách qua đường”, giọng nói nhè nhẹ vang lên, Tiên mẫu Dao Trì đi tới, xuất hiện bên cạnh cô, xua đi lớp sương mù trong mắt cho cô.

“Một ngày nào đó, con sẽ theo kịp bước chân của hắn”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, lẳng lặng xoay người hoá thành một làn tiên hà, bay vào động phủ, phong ấn động môn, chuyên tâm bế quan.

“Hoang Cổ Thánh Thể ngươi được lắm, ta thật sự không nên cho ngươi vào”, Tiên mẫu Dao Trì day nhẹ đầu mày, lần đầu tiên bà thấy thần nữ nhà mình suy sụp thế này, tất cả đều vì hắn.

“Tham… Tham kiến Tiên mẫu”, những người chuyển kiếp trong lầu các bước ra, cung kính hành lễ.

Tiên mẫu Dao Trì gác lại tâm tư, nhẹ nhàng phất tay nhưng lại vô tình nhìn thấy nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt của mười mấy người chuyển kiếp, điều này khiến bà hơi thảng thốt: “Khóc ư?”

“Bẩm Tiên mẫu, đệ tử chuẩn bị xuống núi lịch luyện”, hơn mười người chuyển kiếp lại hành lễ lần nữa, đã có lại ký ức kiếp trước, các cô không thể buông bỏ được mối bận tâm của kiếp trước, Diệp Thành đã đưa cho các cô ngọc giản phong ấn tiên quang ký ức, các cô cũng phải lên đường tìm lại người thân quê hương mình.

“Thế sự hiểm ác, chăm sóc bản thân cho tốt”, Tiên mẫu Dao Trì cười ôn hoà, vung tay phất ra từng chùm tiên quang, dung nhập vào cơ thể họ, đó là bí pháp hộ thể.

“Đa tạ Tiên mẫu”, mười mấy người cùng nhau quay lại, còn không ngừng lấy tay gạt đi nước mắt.
Chương 1955: Cấm địa

“Sao vậy nhỉ?”, nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tiên mẫu Dao Trì chợt thấy kỳ lạ, thần nữ suy sụp bế quan, các đệ tử cũng vừa khóc vừa lên đường.

Bà thở dài một tiếng rồi cũng quay người biến mất, để lại Thần Nữ Phong yên tĩnh.

Dưới đêm trăng sáng, Diệp Thành đi về phía Bắc, băng qua một thương nguyên, đáp xuống một cổ thành, nơi này là thành trì cách Dao Trì gần nhất, cũng là nơi rộng nhất với bán kính mười triệu dặm.

Cổ thành này rất phồn hoa, dù là ban đêm cũng vẫn nhộn nhịp sôi động, người qua người lại tấp nấp trên đường, tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt, là một cảnh tượng phồn vinh thịnh thế.

“Hôm qua Dao Trì Thánh Địa náo nhiệt lắm!”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy những tiếng trò chuyện, phần lớn đều là các quán rượu nhỏ bên lề đường, ở nơi đó kiểu gì cũng có người lắm mồm nhiều chuyện, gào thét mặt đỏ tai hồng, nước bọt văng đầy trời.

“Nghe nói cửu tộc viễn cổ đều tới, còn có Phượng Hoàng tộc và rất nhiều thế lực lớn ở Đông Hoang nữa, thần tử thần nữ tập hợp đông đủ”, có người thở dài: “Còn có tu sĩ cấp Chuẩn Đế, ít nhất cũng phải hai mươi ngươi, Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất hôm qua cũng có mặt”.

“Mấu chốt là chuyện xảy ra trong đại hội”, không ít người thi nhau kể: “Một mình Hoang Cổ Thánh Thể liên tục chiến đấu với bốn thần tử của cửu tộc viễn cổ, đến thần tử Phượng Hoàng cũng bị đánh tàn phế”.

“Trên đời này không ngờ còn có truyền thừa Thánh thể, hơn nữa còn là bạn cũ của thần nữ Dao Trì”, các lão bối cũng tặc lưỡi xen vào: “Sức chiến đấu của hai người họ ngang nhau, cũng rất xứng đôi”.

“Xem ra ta lại nổi tiếng rồi”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, quay đầu đi vào một cửa hàng tạp hoá, vài giây sau lại đi ra, trong tay còn kéo theo một lão già mặt nhọn như khỉ.

“Ngươi… Ngươi là ai?”, lão già hơi bàng hoàng, quan sát Diệp Thành đeo mặt nạ từ đầu đến chân, ông ta vừa vào cửa hàng, giây sau đã bị Diệp Thành lôi ra.

“Đồng hương”, Diệp Thành thản nhiên đáp rồi nhét lão ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, người này là người chuyển kiếp của Đại Sở, kiếp trước ở đảo Hắc Long, trong cuộc thi tam tông thế hệ Huyền Tự còn theo Ngô Tam Pháo đến cứ điểm của Thiên Đình, có duyên gặp mặt một lần nhưng ký ức vẫn còn như mới.

“Mẹ kiếp, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ngang nhiên bắt cóc như vậy à?”, lão ta rất tức giận, rú lên trong đại đỉnh kinh thiên động địa, dù gì cũng là Chuẩn Thánh, rất mất mặt.

“Dừng lại chút đi”, Diệp Thành tế ra tiên quang ký ức, sau đó đi thẳng đến trung tâm cổ thành.

Ngay lập tức, hắn nghe thấy tiếng gào thét như sói tru quỷ khóc trong đại đỉnh, lão ta ôm đầu lăn lộn, khi đau đớn gào thét thì ký ức kiếp trước cũng dần dần hiện lên.

Tiếp theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào, ông lão rưng rưng, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai trăm năm quá dài, kiếp trước kiếp này cũng quá khó tin, tang thương theo năm tháng.

Diệp Thành chỉ cười đáp lại, mượn truyền tống trận của cổ thành để tới một quần núi hùng vĩ.

Hắn không dừng lại, tiếp tục lên đường.

Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau.

Trong nháy mắt, nửa tháng đã lặng lẽ trôi qua.

Trong nửa tháng qua, hắn đã đặt chân đến hàng trăm cổ thành, đi qua vùng đất với bán kính chín mươi triệu dặm.

Thu hoạch lần này không nhỏ, hắn tìm được gần một nghìn người chuyển kiếp với đủ loại hình thái, họ đều có những thân phận khác nhau, cướp, tù nhân, thần tử, thần nữ, tông môn trưởng lão, ông chủ quán trà, chủ cửa tiệm, mỗi người đều có một câu chuyện riêng.

Đáng tiếc là, dù người chuyển kiếp không ít nhưng không có ai trong số họ mà hắn cực kỳ thân quen.

Trong số chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, vẫn còn quá nhiều người chưa được tìm thấy, chẳng hạn như Sở Huyên và Sở Linh, chẳng hạn như Hổ Oa và Tịch Nhan, chẳng hạn như Tử Huyên và Long gia, chẳng hạn như Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo.

Trên vùng đất rộng lớn, hắn vẫn bước đi một mình.

Nhìn khắp tinh không, những người như hắn vẫn còn rất nhiều.

Đó đều là những người chuyển kiếp, đều là những người khách qua đường phong trần, cô đơn đi tìm đồng hương.

Lại là một đêm tĩnh mịch, hắn dừng lại tại một đỉnh núi, yên lặng nhìn về một hướng.

Ở nơi xa có một biển lửa, biển lửa đen kịt mang lại cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh thổi tới mang theo tiếng kêu gào của lệ quỷ, có trời mới biết nó đã thiêu chết bao nhiêu sinh linh vô tội, mỗi ngọn lửa đen kịt đều chứa sự huỷ diệt, thiêu đốt khiến vùng thiên địa đó trở nên méo mó.

Nó quá lớn, vô tận vô biên, chết chóc mà u ám, không biết nó đã chứng kiến bao nhiêu thăng trầm bể dâu, mịt mờ khiến người ta không nhìn thấu, dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Diệp Thành vô thức tế ra pháp lực hộ thể, nheo mắt nhìn biển lửa đó, dường như có thể qua bóng tối nhìn thấy một góc bên trong nó, ở đó chỉ có tro bụi, bán kính mười mấy dặm bên ngoài biển lửa không có một ngọn cỏ, có thể nói là mảnh đất khô cằn.

“Ngươi nhìn đủ chưa?”, Kỳ Vương run rẩy, cuộn người lại.

“Đó là nơi nào?”, Diệp Thành hỏi.

“Cấm địa”, Kỳ Vương gắt lên.

“Thiên Hư à?”

“Thiên Hư cái đầu ngươi, đó là Luyện Ngục”, Kỳ Vương đáp: “Thiên Hư mà ngươi nói ở Trung Châu, nơi này của Đông Hoang là Luyện Ngục, còn có Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc, Vong Xuyên của Tây Mạc và Minh Thổ của Nam Vực, đây là năm khu vực cấm địa lớn ở Huyền Hoang Đại Lục, nơi nào cũng đều là vùng đất dữ”.

“Tên tuổi ngang với Thiên Hư, Luyện Ngục này không đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, nơi hung hiểm thế này, dù là Kiếm Thần đi vào chắc cũng khó mà toàn thây trở ra.

“Cấm địa đâu phải trò đùa”, Kỳ Vương lại rùng mình: “Nhưng năm xưa thật sự từng có một kẻ điên chạy vào quậy phá cấm địa, hơn nữa khi đi ra vẫn còn nhảy nhót tưng bừng”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom