• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1686-1690

Chương 1686: Sâm La Điện

“Thế… Thế này là thế nào?”

Mọi người chớp chớp mắt, miệng mấp máy, kinh ngạc nhìn về hướng Diệp Thành chạy đi.

“Tư thế bỏ chạy của Thánh chủ cũng thật bá đạo!”

Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, những người chuyển kiếp của Đại Sở đều nghiêm túc nói ra câu này.

“Ngươi trốn được sao?”

Hai ba giây sau bóng đen kia mới có phản ứng, sau đó bay vụt đi như tia u quang đuổi theo Diệp Thành.

“Nhanh nhanh nhanh!”

Phía sau, các tu sĩ tứ phương cũng đuổi theo, ồ ạt chạy theo như sóng thuỷ triều, lấp kín cả thiên địa.

“Ta thật thông minh!”

Diệp Thành ở phía trước cười hì hì, tốc độ chạy trốn của hắn thật sự rất nhanh, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, đây là tác phong từ trước đến nay của hắn.

Rất rõ ràng hắn không đánh lại bóng đen đó, tuy cũng là Thánh Nhân nhưng thực lực của người đó đã gần tới Thánh Vương, huống hồ dưới tình cảnh đó, không chỉ một mình bóng đen ấy cường đại mà còn có rất nhiều Thánh Nhân, nếu tất cả cùng lên thì đến Thánh Vương cũng phải tạm lánh mũi nhọn.

“Đứng lại!”

Bóng đen đuổi theo, một luồng tiên quang màu đen bắn ra từ chân mày, nhắm thẳng vào nguyên thần của Diệp Thành.

Diệp Thành cười khẩy, liên tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay đi, tránh được đòn tuyệt sát nguyên thần trong gang tấc của bóng đen ấy, sau đó bỏ chạy thục mạng.

“Khốn kiếp!”

Bóng đen tức giận, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, từ xa chạy tới còn chưa kịp thể hiện thì đối phương đã bỏ chạy, thế là phải đuổi theo, nhưng ông ta lại không đuổi kịp, uy nghiêm của Thánh Nhân hoàn toàn mất sạch.

“Giết!”

Bóng đen quát lên lạnh lẽo, giữa hai hàng chân mày hiện ra thần văn cổ xưa, tốc độ của ông ta tăng vọt, Diệp Thành như tiên quang thì ông ta như thần mang, vẽ ra hai vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.

Xa hơn nữa là nhóm Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, tiếp nữa là cảnh giới Hoàng và Chuẩn Hoàng, có lẽ là đạo hạnh còn kém nên bị bỏ lại phía sau, rất nhiều người còn không dám tin, một cảnh giới Hoàng mà có thể lợi hại đến vậy sao? Tốc độ của hắn thật sự quá kinh khủng.

“Hắn nhất định phải chết!”

Nhiều vị Thánh Nhân và Chuẩn Thánh đang ẩn náu cũng lộ rõ sát khí, vốn dĩ bọn chúng định giết thanh niên áo trắng độ kiếp kia, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên còn biến thái hơn, cộng lại là hai tên biến thái, nếu để họ lớn mạnh thì sau này sẽ là mối hậu hoạ lớn đối với bọn chúng.

Đương nhiên không phải ai cũng có ý muốn giết Diệp Thành và tên thanh niên áo trắng độ kiếp, ví dụ như lão già béo và Cô Lam, họ vẫn rất coi trọng Diệp Thành.

“Ta nói này, ngươi có được không đấy?”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Long Nhất liếc mắt nhìn Diệp Thành.

“Hay là ngươi ra đây đi”, Diệp Thành tức giận mắng lại.

“Thế thì thôi vậy”, Long Nhất ho khan, nói xong thì nhìn bóng đen truy sát phía sau Diệp Thành: “Nếu ta đoán không nhầm thì đó là người của Sâm La Điện”.

“Sâm La Điện? Có lai lịch thế nào?”

“Lai lịch cực lớn”, Long Nhất nói ngay: “Đó là một thế lực lớn được truyền lại từ rất lâu rồi, cực kỳ thần bí, cực kỳ lớn mạnh, nghe nói bọn chúng phân bố ở mọi ngóc ngách trong Chư Thiên Vạn Vực, chuyên thu thập linh hồn và nguyên thần, ai bị chúng nhắm tới đều không có kết cục tốt đẹp”.

“Thu thập linh hồn và nguyên thần?”, Diệp Thành cau mày: “Sâm La Điện cần nhiều linh hồn và nguyên thần như thế làm gì?”

“Không cần nghĩ cũng biết không phải chuyện gì tốt đẹp gì”, Long Nhất nói: “Điều đáng khẳng định là Sâm La Điện nhắm đến người chuyển kiếp của Đại Sở, bây giờ ngươi nhảy ra cũng bị nhắm tới, so với người chuyển kiếp độ kiếp kia, dường như chúng hứng thú với ngươi hơn”.

“Có bản lĩnh thì đuổi theo ta”, Diệp Thành lạnh lùng cười rồi di chuyển, tránh đòn tuyệt sát của bóng đen phía sau.

“Giải trừ phong ấn ký ức kiếp trước cho hắn đi”, Long Nhất vừa truyền tinh nguyên vào cơ thể thanh niên áo trắng vừa truyền âm cho Diệp Thành.

Diệp Thành tế ra một tia tiên quang cho nó bay vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bay vào đầu mày của thanh niên áo trắng.

Ngay lập tức, tên thanh niên áo trắng vừa tỉnh lại còn chưa nói gì đã ôm đầu đau đớn, vô vàn ký ức ùa về, đan xen cùng ký ức kiếp này của hắn ta.

“Chào mừng Tư Đồ Nam quay lại!”
Chương 1687: Liên kết với kẻ địch

Trong u minh dường như có một âm thanh hư ảo vang lên, khiến cơ thể tên thanh niên áo trắng không tự chủ được lại run lên lần nữa, đôi mắt sâu thẳm đẫm lệ, nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Diệp Thành bên ngoài, vẻ mặt không thể tin được, hắn ta không dám tin những điều này là sự thật.

Diệp Thành quay đầu lại cười sau đó tiếp tục bỏ chạy, bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa.

“Thiếu chủ!”

Trong đại đỉnh có một thanh niên đã quỳ gối trước Tư Đồ Nam, đó là con cháu của nhà Tư Đồ ở Tây Thục, mà Tư Đồ Nam là thiếu chủ của nhà Tư Đồ, bây giờ gặp lại tâm trạng không cần nghĩ cũng biết xúc động tới thế nào.

“Ừ ừ!”

Tư Đồ Nam trước nay luôn cà lơ phất phơ, lúc này cũng khóc không thành tiếng.

Đây giống như một giấc mơ, tỉnh lại đã là kiếp trước, kiếp này.

Bùm! Rầm!

Khi mọi người đang kích động thì bên ngoài vang lên tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của tất cả.

Hiện lên trong tầm mắt họ là một bức tranh đẫm máu.

Một cánh tay của Diệp Thành đã bị chém rơi, lúc này vẫn còn có máu tươi và ánh sáng kỳ lạ quẩn quanh.

Đúng vậy, Diệp Thành đã bị thương nhưng không phải bóng đen phía sau chém hắn, mà là một thanh niên tóc tím yêu dị ở phía trước chém, hắn ta cũng là một Thánh Nhân, tuy không mạnh bằng bóng đen kia nhưng cũng không phải Thánh Nhân tầm thường.

“Đường đường là Thánh Nhân mà lại đánh lén, đúng là không biết xấu hổ”, Diệp Thành hừ lạnh, thân thể loạng choạng, khóe miệng rỉ máu, hắn đã phát hiện ra đòn tuyệt sát của thanh niên tóc tím từ trước nhưng không tránh kịp, sát khí của Thánh Nhân quá mạnh khiến hắn không chỉ mất một cánh tay.

“Tuỳ ngươi thích nói gì thì nói”, thanh niên tóc tím cười nham hiểm, trong mắt hiện lên tia bỡn cợt và âm u.

“Thật sự cảm ơn đạo hữu”, bóng đen đuổi theo nói lời này với thanh niên tóc tím, nếu không nhờ người này ngăn Diệp Thành thì biết tới khi nào ông ta mới đuổi kịp được hắn.

“Nguyên thần của hắn cho ông, thân thể của hắn thuộc về ta”, tên thanh niên tóc tím cười nhạt nói.

“Ta cảm ơn ngươi không có nghĩa là sẽ phân chia chiến lợi phẩm với ngươi”, bóng đen liếc nhìn thanh niên tóc tím, giọng điệu lạnh lùng khinh thường: “Còn nữa, ngươi là cái thá gì mà cũng dám bàn điều kiện với bản Thánh?”

“Ông…”, tên thanh niên tóc tím bị bóng đen dạy dỗ, khuôn mặt lập tức trở nên gớm ghiếc.

“Có muốn hợp tác không? Chúng ta cùng xử ông ta”, Diệp Thành nháy mắt với thanh niên tóc tím.

“Được”, tên thanh niên tóc tím nổi giận, thật sự kề vai với Diệp Thành, hắn ta đồng ý nhanh chóng như vậy khiến Diệp Thành hơi ngạc nhiên.

Vì thế một tổ hợp kỳ lạ được ra đời.

Vừa nãy tên thanh niên tóc tím mới chặt một cánh tay của Diệp Thành.

Vừa nãy Diệp Thành còn mắng chửi hắn.

Thế mà bây giờ lại liên minh chiến đấu? Cùng đối phó với người kia? Đương nhiên là vậy rồi, nếu đấu một mình dù là Diệp Thành hay tên thanh niên tóc tím đều không phải đối thủ của bóng đen kia, nhưng nếu hai người hợp tác thì chưa biết thế nào.

“Hai tên vô dụng mà thôi”, bóng đen cười lạnh rồi biến mất, đến khí tức cũng tiêu tán không thể tìm ra.

“Tránh đi”, tên thanh niên tóc tím lạnh lùng nói, vừa nhắc nhở Diệp Thành vừa tránh đi.

“Chuyện nhỏ”, không cần tên thanh niên tóc tím nhắc, Diệp Thành cũng đã tự trốn đi, hắn cũng đang định nhắc hắn ta, dù sao hiện tại đã tạm thời là đồng đội, hắn không muốn vừa liên minh đã bị giết chết.

Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều, tên thanh niên tóc tím còn phức tạp hơn hắn nghĩ, dường như hắn ta rất quen thuộc lối đánh của bóng đen kia.

Bùm!

Hai người vừa chạy đi thì vùng tinh không họ vừa đứng đã bị nghiền nát thành một đống hỗn loạn, Diệp Thành thấy vậy thì cảm thán, may mà tránh nhanh, nếu trúng chiêu đó thì có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ.

“Ta đã xem thường các ngươi rồi!”

Bóng đen cười nhạt, một tay thi triển bí thuật, hơn nữa còn là bí thuật cực kỳ bá đạo.

Phong Thần Quyết!

Nếu đã biết đối phương định thi triển bí thuật, sao Diệp Thành có thể cho ông ta cơ hội? Một kiếm vô song nhắm thẳng tới giữa hai hàng lông mày của bóng đen.

Bóng đen cau mày, không ngờ Diệp Thành lại xông tới, ông ta lập tức ngừng thi triển bí thuật thay vào đó là búng ra thần mang, ngăn lại một kiếm của Diệp Thành.

Tên thanh niên tóc tím cũng tới, hơn nữa còn tung ra đòn tuyệt sát, nghĩ lại sự khinh miệt rõ mồn một của bóng đen lúc trước, sát khí của hắn ta lại tăng lên một phần, không phải ông thích thể hiện sao? Lão tử cho ông thể hiện đủ, dù thế nào lão tử cũng phải cho ông được vui.

Không biết nếu Diệp Thành biết suy nghĩ này của thanh niên tóc tím liệu có bật cười tại chỗ hay không! Dù sao hắn ta cũng là Thánh Nhân vượt ngoài thế tục, giác ngộ này… đúng là rất cao.
Chương 1688: Chuyên hại đồng đội

Bùm!

Một chưởng của bóng đen đẩy lùi thanh niên tóc tím, đôi mắt ánh lên u quang hiện rõ tia sáng lạnh như băng.

“Giết ông ta!”

Diệp Thành hét lên một tiếng, một kiếm chém ra cả dải ngân hà.

Bóng đen hừ lạnh một tiếng, bàn tay đen kịt ngang trời giống như bàn tay huỷ thiên diệt địa, lập tức quét sạch ngân hà.

Thanh niên tóc tím cũng nổi cơn thịnh nộ, tế ra pháp khí bản mệnh, đó là một cây đèn thần với thần minh sáng rực.

Cây đèn thần này là một Thánh binh phi thường, lạc ấn pháp tắc của Thánh Nhân, bên trên có khắc bí thuật thượng cổ, thần huy lượn quanh, mỗi tia đều mang theo sức mạnh đáng sợ, ngọn lửa thần minh lắc lư, phát ra ánh sáng ma tính.

“Tự tìm đường chết!”

Bóng đen tiến lên một bước, vẫn là một chưởng che kín tinh không nhưng không thể dập tắt ngọn lửa thần minh ấy.

“Tiếp tục!”

Diệp Thành cực kỳ nhanh nhẹn, cầm sát kiếm Thánh binh xông lên lần nữa.

Thanh niên tóc tím cũng ra tay cực kỳ bá đạo, đủ loại thần thông xuất hiện.

Bóng đen trở nên chật vật, đầu tóc rối bù, khuôn mặt dữ tợn, trong lòng hơi hối hận, lúc trước ông ta nên đồng ý với thanh niên tóc tím, như vậy cũng không đến nỗi bị bao vây tấn công như bây giờ.

“Chúng ta cùng tiêu diệt hắn, thân thể hắn thuộc về ngươi!”

Bóng đen hừ lạnh, nói với thanh niên tóc tím.

“Muộn rồi!”

Thanh niên tóc tím mắng to, sau đó chẳng thèm quan tâm đến bóng đen nữa, lão tử là Thánh Nhân chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, ông nói cho thì cho, không cho thì không cho, bây giờ biết hối hận cũng đã muộn.

“Ngươi…”

Lời nói của thanh niên tóc tím khiến bóng đen suýt thì thở không ra hơi, với bối phận và thực lực của ông ta, nói ra lời này đã là nể mặt thanh niên tóc tím lắm rồi, không ngờ lại mặt nóng dán mông lạnh.

“Ta rất coi trọng ngươi đấy!”

Diệp Thành nghiêm túc giơ ngón tay cái lên với thanh niên tóc tím.

“Giết!”

Bóng đen phát điên, hoàn toàn nổi giận, sát khí ngút ngàn.

Ông ta giơ một tay lên huyễn hoá ra một vòng xoáy màu đen cực lớn, vòng xoáy này rất đáng sợ, có thể nói là nuốt chửng thiên địa, mọi vật trên đời nếu bị hút vào sẽ lập tức bị nghiền nát.

“Để ta!”

Diệp Thành lại dũng mãnh xông lên, giương cung lắp tên, tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá thần tiễn, thần hoả sấm sét, nhất tiễn cách thế, phóng thẳng vào vòng xoáy màu đen, đâm xuyên qua nó.

Bí thuật xạ thiên!

Các cao thủ tới xem đều nheo mắt, những người có con mắt tinh tường đều đã nhìn ra thần thông Diệp Thành sử dụng, đó là thần thông bắn mặt trời của đại vu Vu tộc, đã thất truyền từ lâu.

“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?”

Rất nhiều Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đều nhìn Diệp Thành, những đôi mắt già nua khẽ nheo lại, ánh mắt thâm thuý, thông hiểu bí thuật đã thất truyền, chỉ riêng thân phận này thôi đã không đơn giản.

Bùm! Rầm! Ầm!

Dưới sự chú ý của mọi người, trận chiến giữa ba người càng lúc càng gay cấn, dù là người bóng đen hay Diệp Thành và thanh niên tóc tím thì toàn thân đã đầy máu, máu tươi nhuộm cả tinh không.

“Giết ông ta!”

Vẫn là Diệp Thành, hắn hét lên bá khí, Thúc Địa Thành Thốn một bước tới nơi, một kiếm đâm xuyên lồng ngực của người bóng đen.

“Ngươi đáng chết!”

Bóng đen gào thét như sấm sét, một chưởng hất văng Diệp Thành.

Diệp Thành bị thương bay ra cả mấy nghìn trượng, va vào khiến một ngôi sao không có sự sống vỡ nát.

Mà bên này đòn tấn công của thanh niên tóc tím cũng đã tới, hắn ta ngự động pháp khí bản mệnh, quét ra thần mang huỷ diệt, suýt nữa đã giết được bóng đen.

Bóng đen nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, thần mang nhất chỉ phóng tới chân mày của thanh niên tóc tím, bắn nó vào thần đài, muốn một đòn tiêu diệt chân thân nguyên thần, không cho hắn ta cơ hội sống sót.

Tên thanh niên tóc tím cười khẩy, như thể đã biết chiêu này của bóng đen, dường như cũng rất hiểu thần thông này, hắn ta chạy trước, tránh được một đòn tuyệt sát nguy hiểm ấy rồi vung tay lên.

Bùm! Rầm!

Trận đại chiến lại dữ dội hơn, bóng đen đằng đằng sát khí, trong lòng thanh niên tóc tím cũng tràn ngập lửa giận, bí thuật của hai Thánh Nhân liên tục xuất hiện, cả hai tiến hành đối đầu bí thuật trên tinh không.

Rất nhiều lão bối xem chiến đã bắt đầu vuốt râu đầy ẩn ý.

Không hiểu vì sao nhìn bóng đen và thanh niên tóc tím đánh nhau kinh thiên động địa, nhưng bọn họ lại luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Thiếu gì nhỉ? Thiếu một người, nói chính xác hơn là thiếu Diệp Thành.

Đang hai đấu một, sao tự nhiên lại thành một đấu một rồi?

Có người vô thức nhìn về một hướng, đó là hướng Diệp Thành bị đánh văng ra lúc trước.

Bay ra mấy nghìn trượng, hai ba bước là có thể quay lại rồi, nhưng sao bóng đen và thanh niên tóc tím đã chiến đấu hơn chục hiệp rồi vẫn chưa thấy hắn quay lại trợ chiến?

“Không phải đã chết rồi đấy chứ?”

Có người nhìn về phía đó, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ta nghĩ khả năng là hắn chạy rồi!”

“Ta thấy hắn là kẻ chuyên hại đồng đội đấy!”

Có người xoa cằm, vẻ mặt không biết vì sao lại trở nên hơi lạ.

Không biết là do người này nói to hay là thanh niên tóc tím tai thính, hắn ta tình cờ nghe được, vì thế trong lúc thất thần đã nôn ra một búng máu.

“Còn nhìn cái gì? Đuổi theo!”

Các Thánh Nhân và Chuẩn Thánh muốn giết Diệp Thành và Tư Đồ Nam lúc trước đều khịt mũi rồi lao vụt về hướng Diệp Thành bay ra, bỏ lại các Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng phía sau, vừa mới đuổi theo tới đây, còn chưa kịp thở đã lại phải đuổi theo.

“Khốn nạn!”

Thanh niên tóc tím và bóng đen cũng không đánh nữa, nổi giận hét lên rồi quay người bay về một hướng như hai thần mang.

Điều đáng nói là trong quá trình đuổi giết Diệp Thành, cả hai không chỉ một lần quay sang nhìn nhau.

“Đều tại ngươi!”

Hai người cắn răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu như có thể chiến đấu tám trăm hiệp ngay lập tức.

Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng như bây giờ, theo quỹ đạo ban đầu thì họ nên liên minh giết Diệp Thành mới đúng, nhưng bọn họ lại gây thù với nhau để chính chủ chạy mất, còn bọn họ vẫn ngu ngốc ở đó đánh nhau, vả lại còn chiến đấu không chết không chịu dừng.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tinh không trở nên nhốn nháo, một đám Chuẩn Thánh, Thánh Nhân với khí thế cường đại trấn áp khiến tinh không nổ tung.

Nhưng bao nhiêu cao thủ như vậy, đuổi mãi đuổi mãi rồi dừng lại trên một khoảng tinh không, đôi mắt khẽ nheo lại, không ít người đưa mắt nhìn nhau, đuổi theo lâu như vậy mà lại để mất dấu.

“Khốn kiếp!”

Những tiếng hét giận dữ vang lên hết đợt này tới đợt khác, khiến đám Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng tới sau đều lần lượt ngã xuống.

Bên này, không gian tinh không hẻo lánh nào đó chợt biến dạng, Diệp Thành chạy ra.

“Ta thật thông minh!”

Diệp Thành cười hì hì, nhìn quanh bốn phía rồi nháy mắt không thấy đâu.

Muốn trách chỉ trách hắn diễn quá thật, liều mạng xông lên khiến thanh niên tóc tím tưởng rằng mình là đồng đội tốt, đến lúc đó tìm tìm cơ hội thoát thân, lừa hắn ta xoay vòng vòng.

Khi màn đêm buông xuống, hầu hết những người chạy tới hóng chuyện đều đã giải tán, nhưng vẫn có những Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đi tìm Diệp Thành, trong đó bao gồm cả bóng đen và thanh niên tóc tím, lúc này hai người đã trở thành đồng minh.

Haiz!

Trong đám người, lão già béo và Cô Lam đều thở dài, họ vốn muốn đưa Diệp Thành về nhưng không ngờ lại để hắn chạy mất.

Đặc biệt là Cô Lam, trên đường về cô ta liên tục nhìn lão già béo, lúc trước ông ta đã thề không đuổi kịp Diệp Thành thì sẽ theo họ hắn.

Lão béo ho khan một tiếng, lắc đầu rồi tăng tốc.

Không biết qua bao lâu hai người mới tới một cổ tinh khổng lồ, còn lớn hơn cổ tinh của Thánh Vương người hoang dã lúc trước, xung quanh cổ tinh tản ra quầng sáng màu tím rất chói mắt.

Trong vùng tinh vực này, nó cũng một cái tên riêng của mình: Tiên Nguyệt Tinh.

Cả hai đáp xuống tiên sơn trên Tiên Nguyệt Tinh, đây là Tiên Nguyệt Cung, một trong số ít những thế lực lớn ở tinh vực này.

Thấy hai người trở lại, rất nhiều trưởng lão đều tiến lên, ánh mắt đầy hy vọng.

Ông lão béo và Cô Lam cười ngượng, cất bước đi lên một ngọn núi, ở đó có một chiếc giường băng ngọc, trên giường có một thiếu nữ ngủ say, dường như đã bị phong ấn.

Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ mừng rỡ, bởi vì cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở.
Chương 1689: Niềm vui và tiếc nuối

Đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi.

Tinh không lại không hề yên bình, vẫn có thể thấy từng nhóm ba tới năm người đi qua đi lại trong không trung, đa phần là Chuẩn Thánh, cũng không thiếu Thánh Nhân, bọn họ không ngừng lục tìm tứ phía, hi vọng có thể tìm thấy bóng dáng Diệp Thành.

Vì chưa tìm thấy Diệp Thành nên bọn họ tối sầm mặt lại.

Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, một vùng tinh không vang lên tiếng động dữ dội khiến rất nhiều người bị thu hút về một phía, bọn họ tưởng rằng có người đã tìm được Diệp Thành rồi.

Thế nhưng sau khi nhiều người đi tới thì vẻ mặt lại trở nên kì quái và đặc sắc.

Đại chiến đương nhiên có, vả lại động tĩnh còn không vừa nhưng trong đó lại không có bóng dáng Diệp Thành, vả lại có hai Thánh Nhân đang giao chiến, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là tên thanh niên tóc tím và người bóng đen kia sao?

Cả hai người bắt tay nhau đi tìm Diệp Thành nhưng lại không tìm thấy hắn đâu.

Hai kẻ vỗn đã tức sẵn nên nhìn đối phương cũng không thấy ưng mắt, chỉ một câu nói không vừa ý chẳng phải sẽ khai chiến sao?

Điều đáng nói là tên thanh niên tóc tím không có sự trợ chiến của Diệp Thành nên không thể nào là đối thủ của bóng đen kia, bị đánh đến mức thảm hại, đại chiến được hai ba mươi chiêu đã bỏ trốn.

Cả hai vẫn không từ bỏ, bọn họ tiếp tục đi tìm Diệp Thành.

Còn lúc này Diệp Thành gạt chiến hữu và đang ở bên trong một hẻm núi của một cổ tinh uống rượu với người chuyển kiếp.

Mùi rượu nồng lan toả khắp tứ phương, cảnh tượng rất ấm áp, những người có cùng quê hương là Đại Sở đều nói về những chuyện năm xưa khi ở Đại Sở, bọn họ nhớ về người của Đại Sở, không một ai không cảm khái, tất cả đều rơi nước mắt.

Đặc biệt là Tư Đồ Nam, mặc dù là đã nói rất nhiều chuyện với phía Long Nhất trong đại đỉnh nhưng lúc này vẫn chưa hề có ý định dừng lại.

Mọi thứ giống như mới hôm qua, hắn và Tạ Vân, Hùng Nhị đều chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, trước khi chết vẫn còn thầm nhủ kì vọng Diệp Thành có thể đánh bại Thiên Ma Đế, đòi lại món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở.

Hiện giờ bọn họ lại được hội ngộ.

Có điều trước vào sau lại cách nhau cả một đời, đó là cả một trăm năm.

Cho tới gần sáng, người chuyển kiếp của Đại Sở mới ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tư Đồ Nam và Long Nhất còn thức cùng Lâm Thi Hoạ mất đi một hồn ba phách, cơ thể cô chốc chốc lại run lên.

Chư Thiên Vạn Vực, thiên hạ thương sinh!

Tư Đồ Nam nhìn sang Lâm Thi Hoạ, hắn bât giác nở nụ cười tự giễu với thế đạo và thê lương với hồng trần.

Diệp Thành và Long Nhất giữ im lặng.

Một trăm năm trước chín mươi triệu người ở Đại Sở phải bỏ mạng chỉ vì bảo vệ cho Chư Thiên Môn và vạn vực thương sinh.

Nhưng kết quả thì sao? Người của Đại Sở từng bảo vệ cho Chư Thiên Vạn Vực lại sống cuộc đời thê thảm, như Lâm Thi Hoạ, như Chu Ngạo, kí ức tiền kiếp vẫn là những gì đó tang thương và đẫm máu.

Không biết đến bao giờ Tư Đồ Nam và Long Nhất mới chìm vào giấc ngủ.

Trời đã sáng, Diệp Thành vẫn không hề nhàn rỗi, hắn phong ấn Lâm Thi Hoạ và bắt đầu bận rộn với từng chồng bảo bối.

Những bảo bối đó đều do chắn đoạt được sau trận đại chiến ngày hôm qua, túi đựng đồ của Chuẩn Thánh không thiếu bảo vật, lấy ra có thể chất thành núi, lấp lánh ánh sáng choán mắt.

Tiến giới cho ta, biết chưa hả?

Diệp Thành vỗ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó lần lượt trút rất nhiều pháp khí vào trong.

Hỗn Độn Thần Đỉnh không chối từ, pháp khí cảnh giới Hoàng cứ thế thôn tính không loại trừ bất cứ chuẩn thánh binh nào.

Có điều, thôn tính bao nhiêu pháp khí như vậy nhưng Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn không có dấu hiệu tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh binh.

Thấy vậy, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bay lên, liên tục xoay vòng quanh Diệp Thành.

Diệp Thành biết đại đỉnh của hắn vẫn còn nhớ tới sát kiếm màu đỏ gạch kia, đó là thánh binh.

Cầm lấy đi!

Diệp Thành nói với giọng hào hứng, hắn đem sát kiếm thánh binh kia bỏ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Lúc này Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, có thể nghe thấy rõ ràng bên trong đại đỉnh liên tiếp có những âm thanh rắc rắc vang lên, sát kiếm thánh binh kia đã bị nghiền nát, trong đó phần tinh tuý đã được Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn, trở thành vật dưỡng cho thân đỉnh.

Lại hút một thánh binh nữa rồi!

Diệp Thành tròn mắt nhìn, hắn kì vọng Hỗn Độn Thần Đỉnh có thể mang tới cho hắn bất ngờ.

Có điều lại chẳng có gì bất ngờ xảy ra.

Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút thánh binh và rất nhiều chuẩn thánh binh cùng vô số pháp khí khác nhưng nó chỉ rung lên “vù vù” và loé lên ánh sáng mang tính chất đánh dấu, sau đó thì lại bay vào thần hải của Diệp Thành, di chuyển một vòng trong thần hải của Diệp Thành rồi lại im ắng như thường.

Ngươi giỏi!

Diệp Thành day trán bất lực, hắn chỉ muốn lôi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra đạp cho hai phát.

Cho tới trưa, Long Nhất và Tư Đồ Nam cùng một nhóm người chuyển kiếp mới lần lượt tỉnh lại.

Làm việc thôi!

Diệp Thành cho những người chuyển kiếp khác vào Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó cùng Long Nhất và Tư Đồ Nam bay ra khỏi cổ tinh này.

Không lâu sau đó cả ba người mới dừng chân ở một cổ tinh.

Điều khiến người ta bất ngờ đó là cổ tinh này có người chuyển kiếp, vả lại không chỉ có một người, đáng tiếc đó không phải là người mà bọn họ quen thuộc, phần lớn đều là người của bát vương, vả lại còn là hậu bối.

Một khoảng thời gian dài sau đó cả ba người đi đi lại lại ở tinh vực này, cứ theo tinh không đồ, đi tìm từng cổ tinh một.

Vui mừng có mà tiếc nuối cũng có.
Chương 1690: Tất cả đều ở cùng một chỗ

Không biết tới bao giờ cả ba người mới dừng chân.

Ở phía xa, đó là một cổ tinh rất nhỏ.

Diệp Thành mở tinh không đồ ra, hắn liếc nhìn cổ tinh đó rồi lại nhìn tinh không đồ trong tay, vẻ mặt có phần khác thường, đây có lẽ là cổ tinh nhỏ nhất mà hắn từng thấy: Hoá Phàm Tinh.

Đừng chậm trễ nữa, mau lên!

Long Nhất và Tư Đồ Nam là người sốt ruột nhất, cả hai lao đi như hai đạo thần quang bay vào cổ tinh.

Diệp Thành mỉm cười, thế rồi hắn cũng bay vào cổ tinh.

Woa!

Vừa đặt chân xuống cổ tinh liền nghe thấy tiếng thốt lên bất ngờ của Diệp Thành.

Tư Đồ Nam và Long Nhất giật mình quay sang nhìn tên này, cả chặng đường bọn họ chưa hề thấy Diệp Thành kích động như vậy.

Diệp Thành tỏ ra rất kích động, với khả năng nhận định của hắn thì hắn cũng phải hít vào một hơi thật sâu như thể nhìn thấy bảo bối, ồ không đúng, phải nói là bảo bối hiếm có mới phải.

Thấy vậy, Long Nhất và Tư Đồ Nam đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Diệp Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành kích động như vậy, bọn họ cho rằng trên cổ tinh này có người mà Diệp Thành rất quan tâm, có thể là hai nữ nhân Sở Huyên và Sở Linh mà hắn yêu thương nhất cũng nên.

Diệp Thành vẫn đang thở dốc, hồi lâu chưa thể bình tĩnh lại.

Long Nhất và Tư Đồ Nam vẫn chưa hết thắc mắc, bọn họ nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có người chuyển kiếp sao?”

“Có”, Diệp Thành quả quyết.

“Có mấy người?”

“Tất cả đều...đều là người chuyển kiếp”.

“Đây...”, Tư Đồ Nam và Long Nhất đều thẫn thờ, cả chặng đường đến đây bọ họ đã lục tìm rất nhiều cổ tinh nhưng không hề thấy bóng dáng người chuyển kiếp, cho dù là có thì cũng chỉ có hai, ba người, không ai ngờ nổ cả cổ tinh này đều là người chuyển kiếp.

Diệp Thành đã bay vào trong, cứ thế bay vào trung tâm của cổ tinh.

Long Nhất và Tư Đồ Nam phản ứng lại thì mừng quýnh, bọn họ không thể chờ đợi thêm, lập tức đi theo, cũng giống như Diệp Thành, cả hai người hồi hộp thở dốc, trong lòng mang theo bao hi vọng, hi vọng có thể gặp được người trong lòng của mình.

Cổ tinh này thực sự quá nhỏ, chỉ to bằng Đông Nhạc của Nam Sở, cũng chỉ có một cổ tinh với đại khí dồi dào.

Cả ba người lần lượt đáp xuống, đôi mắt của Tư Đồ Nam và Long Nhất sáng hẳn lên.

Bọn họ nhìn con đường huyên náo từng dòng người qua lại.

Cho dù là sạp hàng, quán trà, tửu lâu, nơi chơi gái như thể bọn họ quen biết từ lâu, đến cả từng con chó hay từng linh thú cũng trở nên hết đỗi thân quen với bọn họ.

“Tên kia ta từng gặp rồi, là người của nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực”, Tư Đồ Nam chỉ vào một người thanh niên ở phía xa.

“Tên kia ta cũng biết, là người của nhà Âu Dương”, Long Nhất cũng giơ tay chỉ.

“Ông lão ở sạp hàng kia chính là một trưởng lão của nhà Mộ Vân”.

“Tên thanh niên áo trắng kia từng là đệ tử trên bảng phong vân”.

Không chỉ Long Nhất và Tư Đồ Nam mà rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở đều lần lượt lên tiếng, đã là người của Đại Sở thì đương nhiên có rất nhiều người bọn họ quen, tất cả đều là người cùng quê hương.

Rất nhiều người trên đường dừng chân ngỡ ngàng nhìn về phía nhóm Diệp Thành, vẻ mặt có phần kì quái, nhiều người ngẩng đầu không biết vì sao khi nhìn mấy người phía Diệp Thành bọn họ lại có một cảm giác thân thuộc.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, thần thức bao trùm khắp cổ thành.

Cổ thành này không phải nhỏ, người trong này cũng không ít, có tới ba mươi nghìn người, niềm vui này khiến hắn chưa kịp thích nghi.

Mau, mở kí ức đi!

Tư Đồ Nam và Long Nhất đồng loạt nhìn sang Diệp Thành.

Được thôi!

Diệp Thành cứ thế bước một bước lên trời, phần trán có một đạo tiên quang bay ra, hoá thành hai đạo, hai đạo lại hoá thành bốn đạo, bốn đạo hoá thành tám đạo, một đạo tiên quang lần lượt chia nhỏ ra phân thành hơn ba mươi nghìn đạo.

Tiên quang choán mắt, mỗi một đạo đều lựa chọn một người và bay vào trán người đó.

Hự! Hự! Hự!

Đột nhiên, bên trong cổ thành cho dù là người đi đường, người đang uống nước, người trong tửu lâu, người chơi gái thì tất cả đều run rẩy, bọn họ ôm đầu đau đớn rít lên.

Đây là một cảnh tượng hết sức hoành tráng, từng người với từng vai trò khác nhau nhưng lại hành động như nhau, nếu có người ngoài tới đây và nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ.

Có không?

Có hay không?

Long Nhất và Tư Đồ Nam bay vào trong dòng người, cơ thể như lưu quang, bọn họ lục tìm từng ngóc ngách của cổ thành.

Cuối cùng Long Nhất là người đầu tiên dừng chân, hắn dừng chân dưới một gốc cây hoa đào, tìm tới một nữ tử áo trắng, vẻ mặt cô hãy còn đau đớn, miệng rít lên, kí ức kiếp trước và kiếp này giao nhau.

Long Nhất dàn dụa nước mắt, hắn tiến lên trước ôm nữ tử kia vào lòng.

Đó là Mộ Dung Diệu Tâm, là người từng thề hẹn với hắn ở kiếp trước, hắn đã tìm được cô rồi.

Ở một hướng khác, Tư Đồ Nam ôm chầm một bà lão tóc bạc vào lòng, mặc dù khuôn mặt người này già nua nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đây là ai, đó là Dạ Như Tuyết, là một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ thanh tự của Hằng Nhạc Tông, là người mà hắn yêu nhất trong kiếp trước, bây giờ hắn đã tìm được cô rồi.

Không biết tới bao lâu người của cả cổ thành này mới thôi ôm đầu.

Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu thẫn thờ nhìn phía Diệp Thành trên hư thiên, ánh mắt bọn họ nhoà đi, từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Thánh... Thánh Chủ!

Tất cả mọi người bất giác run rẩy, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, trăm năm trước bọn họ cùng kề vai chiến đấu, nguyện dùng sinh mạng để mở con đường máu, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên.

Bóng hình ấy mặc dù vượt qua kiếp trước và kiếp này, trải qua cả hàng trăm năm nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trí bọn họ.

Chào mừng mọi người quay trở lại!

Diệp Thành mỉm cười, mặc dù lời nói nghẹn ngào nhưng lại mang theo sự ấm áp vô bờ bến, giọng nói của hắn như làn gió xuân thổi tới thiên địa này.

Bái kiến Thánh Chủ!

Ba mươi nghìn người đồng loạt quỳ một gối xuống, ai nấy nước mắt dàn dụa nấc nghẹn không nói thành lời.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom