• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (1 Viewer)

  • Chương 7: Anh vẫn luôn đứng về phía em.

Sáng chủ nhật, Vi Đông ngủ đến tám giờ vẫn chưa dậy. Sếp Lương không gọi cô mà chỉ ngồi dưới phòng khách chờ cô.

Từ lần bốn người chạm mặt nhau ở bãi đỗ xe, sếp Lương hiểu lầm Vi Đông thất tình nên càng đối xử nhẹ nhàng với cô hơn. Có lúc rửa bát cô không may làm vỡ đĩa, hay những lúc cô lười biếng không dọn nhà, hoặc kể cả lúc cô quên không phơi quần áo,... sếp Lương vẫn không hề trách mắng cô.

À, tối qua Vi Đông phơi quần áo chưa nhỉ?

Sếp Lương sực nhớ ra chuyện này nên liền đi tới trước cửa phòng Vi Đông, gõ cửa: “Em phơi quần áo chưa đấy?”

Nghe thấy tiếng động, Vi Đông đang say giấc liền trùm chăn lên đầu, bịt tai lại. Sếp Lương gọi hai, ba câu vẫn chẳng thấy trả lời thì không vui. Nhưng muốn mắng cũng không mắng được, anh đành thở dài rồi lên tầng, kiểm tra xem quần áo đã phơi chưa.

Tới lúc lên tầng ba và mở máy giặt ra, một đống quần áo đã giặt rồi nhưng chưa phơi đập vào mắt, sếp Lương chán không còn gì để nói.

Anh thở dài mệt mỏi, sau đó bỏ quần áo vào giỏ và mang ra ngoài sân thượng để phơi, chứ đợi Vi Đông dậy rồi đánh răng, rửa mặt với nấu ăn thì đến bao giờ mới phơi được.

Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Sếp Lương đang chuẩn bị phơi quần áo thì chợt trông thấy hai thứ kỳ lạ.

Anh bước lại gần quan sát kỹ thì ngớ người. “Cái gì đây? Sao lại có nội y phụ nữ ở đây?”

Sếp Lương không thể tin nổi mà nhìn vào á/o l/ót và q/uần n/hỏ của Vi Đông. Hôm qua cô mới giặt và phơi đ/ồ l/ót của mình lên đây. Quần áo ngoài có thể phơi sau, nhưng nội y thì cô luôn giặt rồi phơi ngay lập tức.

Hiện giờ, sếp Lương trông thấy đồ của phụ nữ treo ở nhà mình thì sốc đến há hốc mồm. Đương nhiên mấy món này không phải của anh, anh cũng chẳng có bạn gái, vậy thì chỉ còn lại Vi Đông mà thôi!

Nghĩ như vậy, sếp Lương liền đi một mạch xuống tầng một, bước tới trước cửa phòng Vi Đông và liên tục gõ cửa.

Cuối cùng tiếng gõ dồn dập và mạnh mẽ cũng khiến cho Vi Đông thức giấc. Cô nhăn mày mặt mặt ngồi bật dậy, sau đó mặc đại một chiếc áo khoác rồi ra mở cửa.

Cửa được mở ra, sếp Lương chưa kịp nói gì thì đã phải đối diện với khuôn mặt khó ở của Vi Đông. Cô lườm sếp Lương, ấm ức quát: “Sếp làm gì vậy chứ? Em đang ngủ mà! Em đi làm cả tuần, về nhà phải cắm mặt nấu ăn với dọn cái nhà to đùng của sếp. Hôm nay mới được nghỉ nên ngủ thêm một chút, sao sếp cứ làm phiền em hoài vậy?”

Nghe thấy thế, suýt nữa sếp Lương đã quên luôn vụ nội y rồi. Đối diện với vẻ mặt giận dữ của Vi Đông, anh còn định mở miệng xin lỗi cô.

Nhưng may mà cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, cho nên anh liền thay đổi thái độ, lớn tiếng: “Em còn dám quát anh hả? Em tài thật đấy! Quát cả sếp, lại còn đưa cả người yêu về nhà. Có phải chiều hôm qua anh không ở nhà, nên em nhân lúc đó đưa người yêu về đây đúng không?”

Vi Đông: ???

“Gì vậy sếp? Người yêu gì? Em làm gì có người yêu mà đưa về.”

“Lại còn giả bộ à?” Sếp Lương nghiến răng hỏi, “Thế em giải thích thế nào về bộ nội y nữ treo trên sân thượng? Nếu không phải em mang người yêu về đây, chẳng lẽ lại là người yêu đưa nội y cho em về giặt hộ à?”

“Nội… Nội y?” Vi Đông bối rối, cô đã bắt đầu hiểu ra chuyện gì rồi. Cô ngậm miệng lại, không biết nên nói gì nữa.

Sếp Lương vẫn rất tức giận. “Anh đã bảo anh không thích sống chung với người khác, không thích người khác ở nhà của mình! Em còn dám đưa bạn gái về đây, chắc còn làm cả mấy chuyện kia nữa rồi đúng không?”

“Không…” Vi Đông ấp úng, “Không phải đâu…”

“Vẫn còn cãi à?” Sếp Lương tiến lại gần Vi Đông, trừng mắt với cô. “Em có tin anh đuổi em ra khỏi đây không?”

Lần đầu tiên thấy sếp Lương giận dữ đến thế này, Vi Đông không khỏi sợ sệt. Cô cũng lo bị đuổi thật nên miệng cứ vô thức nói: “Anh đừng đuổi em đi, không phải em dẫn bạn gái về nhà đâu…”

“Thế nội y là thế nào?”

“Em… Em…”

“Nói đi chứ! Bộ nội y đó từ đâu ra? Chẳng lẽ không phải của bạn gái em à?”

“Không phải của bạn gái em thật…”

“Thế thì là của ai?”

“Của em!” Trông lúc cố gắng cứu vãn tình hình, Vi Đông đã buột miệng nói ra sự thật.

Nói xong, cô lặng người. Sếp Lương cũng không nói gì cả, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Bầu không khí giữa hai người giờ đây vừa căng thẳng như phim hành động, lại vừa u ám như phim k/inh d/ị.

Vi Đông nghĩ tiêu rồi, quả này tiêu thật rồi. Cô rụt rè nhìn sếp Lương, trong đầu nghĩ chắc anh đã nổi cơn thịnh nộ rồi.

Ai ngờ, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình anh em ấm áp. “Ra là vậy, anh hiểu rồi.”

“Dạ?” Vi Đông nghi ngờ nhìn sếp Lương, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. “Sếp thật sự hiểu ạ?”

“Ừ.” Sếp Lương gật đầu, “Xin lỗi vì vừa rồi đã nặng lời với em. Anh hiểu ngày nay có nhiều người vẫn còn những định kiến, nhưng anh không như vậy nên em đừng lo. Em thích mặc gì là quyền của em, anh tôn trọng và ủng hộ em. Ở với anh, em cứ thoải mái là chính mình.”

Nói dứt câu, sếp Lương liền ôm Vi Đông và vỗ vỗ lưng cô thay cho lời động viên.

Vi Đông đẩy đẩy anh ra, tư thế này thân mật quá. Nhưng anh vẫn ôm chặt cô, còn đưa tay lên xoa xoa đầu cô. “Nếu có lúc nào cảm thấy phiền muộn thì cứ tâm sự với anh. Anh không thích người khác làm phiền, nhưng em thì có thể.”

“Vâng, cảm ơn sếp.” Vi Đông dứt khoát đẩy sếp Lương ra, đẩy anh hẳn ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sau chuyện ở quán ăn hôm nọ và chuyện nội y ngày hôm nay, sếp Lương vẫn chưa nhận ra Vi Đông là con gái. Vi Đông thấy rất may, nhưng cô cũng cảm thấy sếp cứ ngáo ngáo thế nào ấy. Dường như mạch não của sếp chẳng giống người bình thường một chút nào cả.

Nhưng mà…

Nhớ đến những lời an ủi vừa rồi của sếp Lương, cô nghĩ sếp là một người rất tốt bụng và ấm áp đấy chứ.

Vi Đông bất giác mỉm cười, thầm nghĩ: Cứ sống như thế này với sếp cũng không tệ cho lắm..

Một lát sau, Vi Đông đã ra ngoài và đánh răng rửa mặt xong. Cô chuẩn bị vào nấu ăn cho sếp Lương, nhưng sếp Lương lại bảo: “Thôi, hay hai anh em mình đi ăn ở ngoài cho nhanh đi.”

Sếp Lương lo tâm trạng Vi Đông không tốt vì chuyện nội y vừa nãy. Anh cảm thấy chắc cô chưa sẵn sàng mở lòng và tiết lộ bí mật của mình với ai, nhưng anh lại vô tình phát hiện ra rồi, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy bức bối và phiền muộn trong lòng lắm.

Vì thế, sếp Lương muốn dẫn Vi Đông ra ngoài ăn cho khuây khỏa.

Vi Đông không có ý kiến gì, cho nên hai người quyết định thay quần áo để cùng nhau ra ngoài ăn sáng.

Vi Đông sửa soạn xong trước nên ra ngoài cửa đợi sếp Lương. Sếp Lương thì vẫn ở trong phòng chỉnh lại tóc tai và xịt nước hoa, mãi vẫn chưa chịu ra.

Vi Đông chờ lâu thấy chán nên cầm điện thoại, đứng tựa vào cửa nhà lướt tin tức.

Ai ngờ lướt chưa được bao lâu, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ ngoài cổng: “Đông, sao con lại ở trong đó thế?”

Người Vi Đông cứng đờ lại, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn.

Ở ngoài cổng, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô không khỏi hoảng loạn, nói lắp: “Mẹ… Mẹ… Mẹ… Sao mẹ… lại… ở đây vậy?”

Nhà gia đình Vi Đông ở cách đây mấy chục cây số cơ mà!

“Hôm nay con gái của bạn mẹ kết hôn, tổ chức lễ cưới tại nhà trai ở gần đây. Thế là mẹ ngồi xe khách tới đây, mà tới rồi thì nhân tiện đi đến chỗ nhà t/huê của con, định bụng ngó con một tí rồi chốc ra chỗ đám cưới. Thế mà nãy đến nơi thì thấy nhà con khóa cửa, mẹ đợi một lát không thấy con đâu thì cũng đi luôn, không gọi điện cho con kẻo con đang bận."

"Xong mẹ đi ngang qua chỗ này, vừa đi vừa ngó nghiêng nhìn trái nhìn phải thì lại trông thấy con ở trong đây.” Mẹ Vi Đông bước vào cổng, vừa đi về phía Vi Đông vừa nhìn xung quanh rồi hỏi: “Thế con ở đây làm gì đấy?”

Vi Đông chưa kịp trả lời thì bác hàng xóm đã đi ngang qua.

Trông thấy Vi Đông đứng trước cửa, bác bèn mỉm cười với cô.

Cô liền lễ phép nói: “Cháu chào bác.”

Bác gật đầu rồi nhìn sang mẹ của Vi Đông, sau đó chào bà ấy rồi hỏi cô: “Ai đấy cháu?”

Vi Đông đáp: “Mẹ cháu ạ.”

“À, hôm nay chủ nhật nên mẹ đến thăm đúng không?” Bác hàng xóm nói. “Thế dẫn mẹ vào nhà đi cháu, bác cũng đi ra kia bắt taxi đi thăm con gái đây!”

Nói xong, bác hàng xóm liền đi luôn. Mẹ Vi Đông thì nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô và tra hỏi: “Đây là nhà của con à?”

Vi Đông toát mồ hôi hột, vội vàng suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Đây là nhà con mới t/huê ạ.”

“Con đủ tiền t/huê nhà to thế này á?” Mẹ cô nhìn căn nhà ba tầng rộng lớn với hai chiếc xe ô tô đỗ ở sân rồi hỏi: “Xe của ai thế?”

Vi Đông chỉ còn cách bịa chuyện nói dối: “Xe của mấy người hàng xóm để nhờ ạ. Còn căn nhà này con t/huê chung với đứa bạn nhà giàu, nó trả 9 phần t/iền n/hà, con chỉ trả 1 thôi.”

Mẹ Vi Đông nghi ngờ lời nói của con gái mình nhưng vẫn bảo: “Thế con dẫn mẹ vào trong nhà nghỉ ngơi chút đi, chốc nữa mẹ còn đi ra chỗ đám cưới.”

Nghe thấy vậy, Vi Đông thầm nghĩ: Toi rồi! Toi thật rồi!

Tuy nhiên, cô vẫn cố cứu vãn tình hình. “Nhà con bừa bộn lắm, mẹ đợi ngoài này một chút, để con vào dọn đã.”

Mẹ Vi Đông định nói là không cần, nhưng cô đã vội mở cửa rồi bước vào nhà, sau đó khóa cửa lại để mẹ không vào được.

Nếu không mời mẹ vào nhà thì chắc chắn mẹ sẽ hoài nghi. Nhưng nếu muốn để mẹ vào nhà thì phải xử lý sếp Lương đã, chứ để mẹ biết chuyện cô và sếp Lương sống chung thì sẽ hiểu lầm ngay!

Vi Đông vừa nghĩ đến đây, sếp Lương đã bước xuống tầng. “Sorry, anh rể vừa gọi điện cho anh nên anh để em đợi hơi lâu, bây giờ chúng mình đi ăn được rồi.”

“Chưa đi ăn được! Mẹ em đến rồi!” Vi Đông lao vụt đến, nắm tay sếp Lương và kéo anh đi lên tầng.

Sếp Lương thấy khó hiểu: “Mẹ em đến thì sao chứ? Mẹ đến rồi thì anh em mình mời bà đi ăn cơm thôi.”

“Không được đâu.” Vi Đông vừa bước vội vừa nói, “Mẹ em mà nhìn thấy anh thì sẽ hiểu lầm chúng mình ngay.”

Sếp Lương nhíu mày. “Hiểu lầm gì?”

Vi Đông đang lo lắng sốt ruột nên buột miệng nói: “Hiểu lầm chúng mình là người yêu chứ còn gì nữa!”

“Sao lại hiểu lầm như thế được? Chúng ta đều là đàn ông con trai mà.” Nói đến đây. sếp Lương mới chợt nghĩ ra. “Này, chẳng lẽ… Mẹ em nghĩ em thích con trai hả?”

“Hay là…” Sếp Lương hỏi, “Em thật sự thích con trai?”

Vi Đông khựng người lại trong giây lát, nhưng vì đang gấp nên cô không trả lời sếp Lương nữa.

Sếp Lương thì đã bắt đầu tưởng tượng ra 7749 tình tiết có thể xảy ra.

Vi Đông thích con trai, mẹ cô cũng biết điều đó và ngăn cấm cô.

Nhớ đến hôm bốn người gặp nhau ở bãi đỗ xe, một kịch bản mới đã xuất hiện. Không phải Vi Đông và “bạn cùng phòng” cùng yêu một cô gái nên xích mích, mà Vi Đông thích “bạn cùng phòng”, nhưng bạn cùng phòng có bạn gái nên cô mới đau lòng rời đi.

Nghĩ như vậy, sếp Lương lại càng thấy thương Vi Đông.

Lúc này hai người đã chạy đến tầng ba, Vi Đông kéo sếp Lương vào nhà vệ sinh và bảo: “Sếp cố gắng ở đây một lát nhé, đợi mẹ em đi về rồi em sẽ đến đón sếp ra.”

Sếp Lương gật đầu. “Không sao, anh hiểu.”

Lại “anh hiểu” nữa hả?

Vi Đông biết sếp Lương đã hiểu lầm nhưng đành kệ. Cô xoay người chạy xuống tầng, sếp Lương ở phía sau nhìn theo cô rồi nói to: “Vi Đông, dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn đứng về phía em!”

Vi Đông: “...”



Sau khi xử lý sếp Lương xong, Vi Đông dẫn mẹ vào nhà.

“À, thế bây giờ bạn cùng nhà của con có ở nhà không?” Mẹ Vi Dông hỏi, Vi Đông liền bảo rằng bạn mình đi ra ngoài rồi.

Mẹ Vi Đông gật đầu, đi loanh quanh tham quan, nhân tiện kiểm tra xem nhà có được thu dọn sạch sẽ không, tủ lạnh có đầy đủ thức ăn không.

Thấy tất cả đều ổn, mẹ Vi Đông định lên tầng hai nhưng cô đã ngăn lại: “Mẹ ơi, trên tầng là phòng của bạn con nên lên đó không tiện ạ.”

“Ừ, thế thôi.” Mẹ Vi Đông gật đầu rồi ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

Vi Đông thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc lần này sẽ ổn rồi.

Tuy nhiên thoáng cái, hơn một tiếng đã trôi qua. Mẹ Vi Đông vẫn ngồi trên phòng khách và thoải mái xem TV.

Vi Đông đói lắm, và quan trọng là sếp Lương ở trên tầng còn đói hơn.

Vi Đông có thể chịu đựng được, nhưng sếp Lương thì không. Cô ở lâu với sếp nên biết sếp không nhịn đói được, cho nên bây giờ cô không khỏi lo lắng cho anh.

Nhìn mẹ đang ngồi xem TV, Vi Đông định bảo mẹ về nhưng không biết nên mở lời thế nào, hơn nữa cô cũng sợ mẹ buồn vì nghĩ cô muốn đuổi mẹ đi.

Hết cách, cô bèn xuống bếp úp một hộp ly mì tôm. Nhưng còn chưa kịp mang lên cho sếp Lương, mẹ cô đã gọi: “Đông ơi, lên chỉnh hộ mẹ cái TV cái, mẹ ấn nhầm nút rồi.”

Vi Đông khóc không ra nước mắt, chỉ có thể đặt ly mì xuống rồi chạy lên phòng khách với mẹ.

Sếp Lương ở trong nhà vệ sinh tầng ba thì đã đói lả rồi. Anh đã đợi Vi Đông rất lâu, nhưng mãi mà cô vẫn chưa lên “đón” anh như lời hứa.

Anh muốn xuống bếp ăn tạm gì đó, nhưng sợ mẹ Vi Đông phát hiện rồi hiểu lầm và trách mắng cô nên đành thôi. Anh tiếp tục cố gắng chờ đợi, thầm nghĩ: Nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa…

Thế rồi vài phút nữa lại trôi qua, sếp Lương chịu hết nổi rồi!

Không thể nhịn nổi nữa…

Thật sự không thể nhịn nổi nữa!

Sếp Lương quyết định thực hiện một hành động m/ạo h/iểm. Anh cẩn thận đi xuống tầng, vừa đi vừa nhìn trước ngó sau, lén la lén lút như một t/ên t/rộm.

Anh nghĩ mình âm thầm xuống bếp ăn gì đó cũng không sao đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, miễn không để mẹ Vi Đông phát hiện là được rồi.

Lúc này, mẹ Vi Đông đã tắt TV và ngồi nhắn tin với mấy người bạn. Vi Đông nhân cơ hội này xuống bếp để mang đồ ăn lên cho sếp Lương. Nhưng vì ly mì cô úp lúc nãy đã vữa rồi, cho nên hiện giờ cô phải úp một ly khác.

Trong khi đó, sếp Lương đã đi xuống cầu thang tầng một.

Đứng trên cầu thang và ngó xuống, anh có thể trông thấy mẹ Vi Đông đang chăm chú nhìn điện thoại và gõ chữ. Anh không khỏi căng thẳng, bởi nếu bà ấy đột nhiên ngẩng đầu và nhìn về phía này thì anh c/hết chắc rồi.

Nhưng không còn sự lựa chọn nào nữa, sếp Lương không muốn và cũng không thể rút lui. Anh lấy hết dũng khí, rón rén bước xuống bậc thang.

Cứ bước xuống một bậc, anh lại thầm cầu nguyện mình không bị phát hiện.

Một bậc, hai bậc, ba bậc,...

Bước hết số bậc, cuối cùng sếp Lương cũng thành công đặt chân xuống tầng một. Vi Đông ở dưới bếp thì đã úp mì xong, cô mang mì đi lên trên nhà.

Lúc đi ngang qua phòng mình, cô mở cửa bước vào trong, định bụng lấy thêm hộp sữa tươi để trong phòng mình cho sếp Lương.

Sếp Lương thì đang vui mừng khôn xiết, vội vàng rẽ vào lối đi, bước nhanh về hướng nhà bếp. Nhưng chính vào lúc này, mẹ Vi Đông đã nhắn tin xong. Bà ngẩng đầu lên, hình ảnh sếp Lương di chuyển vô tình lọt vào tầm mắt bà.

Mẹ Vi Đông mở to mắt, quay sang nhìn về phía sếp Lương, nhưng anh đã rẽ vào lối đi nên bà không thể nhìn thấy anh nữa.

Tuy nhiên, bà cảm thấy vừa rồi mình không nhìn nhầm, rõ ràng có ai đó vừa vụt qua.

“Đông! Có phải con không?” Mẹ Vi Đông nói to, sếp Lương nghe mà giật mình. Vi Đông đang lấy hộp sữa ở trong phòng cũng nghe thấy, cô hỏi mẹ: “Sao thế mẹ?”

Mẹ Vi Đông sực nhớ ra bóng người vụt qua mặc đồ màu đen, còn vừa nãy Vi Đông lại mặc áo khoác xanh lam. Vì thế bà rất hoảng, vội vàng hét lớn: “Trong nhà có người!”

Dứt lời, bà liền đứng dậy, chạy về hướng của sếp Lương. Vi Đông ở trong phòng thót tim, mẹ phát hiện ra sếp rồi sao?

Sếp Lương thì sợ tái mặt, gấp gáp tìm nơi ẩn trốn. Mà anh đã đi đến gần phòng Vi Đông, cho nên ngó nghiêng trong giây lát thì quyết định bước đến mở cửa phòng cô, xông vào trong phòng.

Mà cùng lúc đó, Vi Đông cũng định đi ra ngoài. Nhưng cô còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đã đột ngột mở ra, sếp Lương lao vào người cô, suýt nữa đã xô cô ngã ngửa ra đất.

May mà cô kịp túm vào áo anh, mà anh cũng kịp ôm cô, giữ cho cô khỏi té. Ngay sau đó, anh liền đóng cửa vào rồi khóa lại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom