• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (1 Viewer)

  • Chương 1: Lần đầu gặp sếp.

Vào 1h40 chiều một ngày mùa đông lạnh giá tại trung tâm tiếng Anh Sunshine.

Vi Đông ngồi trong phòng làm việc, nghiên cứu các giáo trình mà giám đốc trung tâm đưa cho mình.

Cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu, hai ngày trước cũng mới đến trung tâm này xin việc, không ngờ rằng hôm nay đã nhận được cuộc gọi đến thử việc rồi

Trước kia Vi Đông chỉ từng làm gia sư dạy online trên mạng, chứ chưa từng sống trong môi trường công sở bao giờ. Vì vậy, hiện giờ cô có hơi hồi hộp, căng thẳng.

Chị đồng nghiệp ngồi bên cạnh quay sang hỏi cô: "Em thấy giáo trình thế nào? Có gì không hiểu thì hỏi chị nhé!"

"Dạ vâng, cảm ơn chị." Vi Đông lễ phép đáp.

"Chị tên là Thanh Tâm, em tên là Vi Đông đúng không?"

Vi Đông gật đầu, Thanh Tâm liền bảo: "Tên của em giống tên con trai nhỉ. Cả ngoại hình nữa, lúc em mới đến đây, chị chưa nhìn rõ mặt em thì còn tưởng em là con trai đấy!"

Nghe đến đây, Vi Đông chỉ biết nở nụ cười gượng gạo. Ba mẹ cô thích mùa đông nên đặt tên cô là Đông, hồi nhỏ các bạn cũng hay trêu tên cô giống tên con trai lắm.

Còn về ngoại hình...

Vi Đông sờ vào mái tóc ngắn ngủn của mình, đúng là giống kiểu tóc nam thật.

Từ hồi cấp 2 cô đã cắt tóc rồi. Lý do là vì có một lần đánh nhau với mấy đứa con trai, bọn nó túm tóc cô nên cô quyết định cắt ngắn luôn. Bình thường cô cũng hay mặc những bộ quần áo kiểu dáng u/nisex, hiện giờ lại mặc quần bò và áo khoác dày, cho nên bị mọi người nhìn lầm là con trai cũng không phải chuyện lạ.

Tuy nhiên, khuôn mặt cô trông nữ tính, giọng nói cũng không giống con trai, cho nên chỉ cần tiếp xúc một lúc là mọi người sẽ nhận ra cô là con gái thôi.

Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, chị giám đốc bước vào và đi về phía Vi Đông. "Thanh Tâm chuẩn bị có lớp, em hãy đi theo em ấy lên lớp để xem em ấy dạy. Hết tiết của em ấy sẽ là tiết của Lương. Em chỉ cần đi theo Lương đến hết tiết nữa rồi về nhà, để sáng mai chị cho em dạy thử nhé.”

Vi Đông gật đầu. "Vâng ạ."

Chị giám đốc liền mỉm cười rồi rời khỏi phòng.

Đến gần 2 giờ, Thanh Tâm và Vi Đông lên lớp.

Tiết học kéo dài trong một tiếng rưỡi, Vi Đông ngồi ở hàng cuối quan sát Thanh Tâm giảng dạy.

Đến hết giờ, học sinh ra về hết, Thanh Tâm liền kéo tay Vi Đông ra ngoài, vừa đi vừa buôn chuyện. “Sướng nhất em luôn nhá, chuẩn bị được đứng lớp cùng với sếp rồi!”

“Ủa?” Vi Đông ngơ ngác, “Vừa nãy sếp bảo em đi theo ai tên là Lương mà chị?”

“Ừ, Lương cũng là sếp. Chị sếp vừa nãy tên là Thanh, trung tâm chúng ta có một sếp nữa là em trai của chị ấy, tên là Nguyễn Đông Lương.”

“Ồ!” Vi Đông gật gà gật gù.

Thanh Tâm nở một nụ cười ngưỡng mộ. “Sếp Lương nhà chúng ta còn trẻ mà giỏi lắm, lại còn cực kỳ đẹp trai luôn! Sếp là người đẹp trai nhất mà chị từng nhìn thấy đấy!”

Vi Đông không để tâm lắm đến từ “đẹp trai”, bởi dù sao cô cũng nhìn thấy nhiều người đẹp rồi. Thế nên cô chỉ cười nhẹ một cái cho qua chuyện, sau đó bước về phía phòng làm việc.

Thanh Tâm lại đột nhiên kéo tay Vi Đông lại, chỉ tay ra ngoài cửa. “Nhìn kìa nhìn kìa, sếp đến rồi! Con xe ô tô đen đang đi đến là của sếp đó!”

Vi Đông nhìn ra ngoài cửa thì thấy một chiếc ô tô đi vào khu vực để xe của trung tâm.

Cửa xe mở ra, một anh chàng cao lớn bước xuống.

Ở khoảng cách xa, Vi Đông vẫn có thể trông thấy sự điển trai và những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh

Thanh Tâm ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Sếp Lương đấy, đẹp trai không?”

Vi Đông im lặng, chưa trả lời. Sếp Lương thì đã đi đến trước cửa trung tâm, vừa đi vừa nhìn về phía Vi Đông.

Vi Đông vô thức nuốt nước bọt, bởi khuôn mặt đẹp trai đang ngày càng hiện rõ trước trước mắt mình.

Không phải kiểu đẹp giống như số đông giới trẻ bây giờ, mà là kiểu đẹp giống như diễn viên thập niên 90 tại Hồng Kông, nhìn một lần là nhớ suốt đời.

Mà đẹp như thế thì Vi Đông xin phép được rung động trong vòng hai giây. Còn sau hai giây, cô đã trở về trạng thái bình thường.

Trong khi đó, sếp Lương lại có phản ứng lạ. Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Vi Đông rồi đi đến trước mặt cô.

Ngoài mặt, Vi Đông vẫn bình tĩnh mở miệng: “Chào sếp.”

Nhưng trong lòng, cô không khỏi căng thẳng, bởi vì vẻ mặt của người trước mắt trông quá lạnh lùng.

Ánh mắt anh sắc bén, biểu cảm nghiêm túc, cả cơ thể đều toát ra vẻ tự tin đến mức kiêu ngạo. Giọng nói anh thì trầm trầm, giọng điệu nghe có hơi hờ hững:

“Nhìn từ xa tôi còn tưởng cậu là bạn học cũ của tôi đấy.” Sếp Lương nói với Vi Đông.

Trước kia, anh có quen một cậu bạn ở nước ngoài. Cậu bạn ấy không phải người bản địa mà cũng là du học sinh như anh.

Năm ngoái anh về nước, còn cậu bạn kia thì vẫn ở nước ngoài. Ngoại hình của bạn đó trông khá giống con gái, dáng người và khuôn mặt cũng tựa tựa như Vi Đông, cho nên đứng từ xa anh đã nhìn lầm.

Vi Đông thầm nghĩ: Thảo nào sếp này cứ nhìn mình từ nãy đến giờ, hóa ra là nhận nhầm người.

Thanh Tâm ở bên cạnh thì giới thiệu thay Vi Đông: “Sếp ơi, đây là Vi Đông, giáo viên mới của trung tâm chúng ta. Sếp Thanh bảo chốc nữa Vi Đông đi theo sếp lên lớp, sếp dẫn em nó theo nhé!”

Sếp Lương gật đầu với Thanh Tâm rồi quay sang nhìn Vi Đông.

Bởi vì tên cô khá giống tên con trai, mái tóc và cách ăn mặc của cô cũng khá giống con trai nốt, hay nói đúng hơn là giống cậu bạn của sếp Lương. Vì thế, hiện giờ anh đã tưởng cô là con trai

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Sếp Lương hỏi.

Vi Đông lễ phép trả lời: “Em mới ra trường, năm nay 22 tuổi ạ.”

Sếp Lương vẫn nói bằng giọng điệu hững hờ, nhưng lời nói thì khá là thân thiện: “Anh 23, bình thường gọi anh là sếp hay là anh cũng được.”

Anh vừa nói xong, sếp Thanh đã đi từ phòng giám đốc ra.

Chị ấy mỉm cười với em trai mình rồi hỏi: “Em chuyển nhà xong rồi hả?”

“Vâng, vừa mới xong.” Sếp Lương đi về phía chị mình.

Sếp Thanh hỏi tiếp: “Thế hôm nay có ra nhà chị ăn cơm không?”

“Thôi, chắc hôm nay em thử nấu ăn một bữa xem sao.”

Sếp Thanh nghe vậy thì bật cười, vui vẻ nói gì đó vậy em trai mình.

Vi Đông nhìn hai chị em họ nói chuyện với nhau thì rất ngưỡng mộ. Cô cũng có em trai, nhưng đã rất lâu rồi hai chị em cô không thể vui vẻ nói chuyện với nhau được như thế.

Đến gần 4 giờ, sếp Lương đi lên lớp học trên tầng ba.

Vi Đông yên lặng đi theo sau mà không nói một lời nào, bởi vì cô không giỏi trong chuyện giao tiếp với người khác. Hơn nữa trông sếp Lương có vẻ không phải người dễ gần, cho nên cô cũng hơi ngại bắt chuyện

Suốt một tiết học kéo dài một tiếng rưỡi, Vi Đông đưa ra kết luận: Đúng là sếp Lương khó gần thật.

Bởi vì ở trong tiết học vừa nãy của Thanh Tâm, cô ấy luôn tươi cười giảng bài cho học sinh, và học sinh cũng rất thân thiết với cô ấy. Còn ở trong tiết học này, sếp Lương trông rất nghiêm nghị, không hề cong môi cười một cái nào, mà học sinh cũng có vẻ không thân với anh lắm.

Tuy nhiên cách giảng bài của anh rất dễ hiểu, phát âm thì giống y như người bản địa, phải nói là vô cùng xuất sắc. Vi Đông ngồi nghe giảng mà cảm tưởng mình cũng là một học sinh của anh luôn. Thậm chí đến khi hết tiết cô còn tiếc, ước gì mình có thể ngồi nghe anh dạy lâu hơn.

Trong khi đó, sếp Lương cũng có ấn tượng tốt với Vi Đông, bởi vì trông cô khá thật thà và chất phác.

Lúc cùng nhau ra khỏi lớp, sếp Lương còn chủ động hỏi Vi Đông: “Em là sinh viên mới ra trường nhỉ, cuộc sống có khó khăn lắm không?”

Vi Đông đáp: “Cũng bình thường ạ.”

“Thế giờ đang ở với bố mẹ hay ở nhà t/huê?”

“Ở nhà t/huê ạ.”

“...”

Cuộc nói chuyện kết thúc, bởi cả hai đều không biết nói gì với nhau nữa cả.

Hôm nay sếp Lương không còn tiết nên liền rời khỏi trung tâm ngay sau đó. Vi Đông cũng không phải ở lại nên liền ra siêu thị m/ua đồ nấu ăn, sau đó mới trở về căn nhà t/huê bằng chiếc xe máy điện của mình.

Vi Đông t/huê chung một căn nhà nhỏ với cô bạn thời đại học. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô và cô bạn này không được tốt cho lắm.

Dạo gần đây, cô bạn ấy còn dẫn cả bạn trai về nhà.

Vi Đông hơi khó chịu nhưng cũng không làm gì được. Cô nghĩ mình nên cố nhịn thêm một thời gian nữa rồi chuyển sang chỗ khác. Nhưng không ngờ rằng, đến ngày hôm nay cô đã không chịu nổi nữa rồi.

Vừa mở cửa nhà ra, Vi Đông đã thấy quần áo của nam và nữ rơi đầy đất. Cô tức đến đỏ bừng mặt, nhanh chân xách túi đồ ăn vào trong nhà.

Kết quả vào nhà rồi, cô lại càng lộn tiết hơn.

Cửa phòng ngủ của cô bạn đang đóng, nhưng cửa phòng của Vi Đông thì mở toang hoang. Cô chợt nhớ ra hôm nay mình quên chưa khóa cửa phòng.

Bước thêm vài bước rồi nhìn vào trong phòng, cô thấy một đôi nam nữ đang đắp chăn, nằm ôm nhau trên giường của cô. Chất lỏng màu trắng đục dính đầy trên sàn và ga trải giường.

Cái mùi vị kinh khủng xộc thẳng vào mũi, Vi Đông suýt chút nữa nôn ngay tại chỗ.

Người đàn ông nằm trên giường nghe thấy tiếng động thì liền nhìn về phía cô, sau đó hỏi cô bạn đang nằm trong vòng tay của anh ta: “Bạn trai em kia hả? Nhưng mà sao em bảo em không sống với bạn trai?”

Cô bạn nghe vậy thì nhìn về phía cửa phòng.

Trông thấy Vi Đông, cô ta liền nhếch mép cười: “Nó là con bạn cùng nhà của em đó anh. Nó là con gái mà trông như con trai ý, thỉnh thoảng đi cùng nó em cũng bị người khác hiểu lầm, khó chịu c/hết đi được.”

“Ồ, con gái hả?” Người đàn ông từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Vi Đông. “Trông xinh phết, muốn tham gia với bọn anh không?”

Anh ta nghĩ là bạn cùng nhà thì Vi Đông cũng giống như cô bạn kia. Không ngờ, Vi Đông lại trừng mắt nhìn anh ta. “Im miệng đi, không tôi đấm anh đấy!”

Người đàn ông kia khá bất ngờ trước thái độ của Vi Đông. Cô bạn cùng nhà thì ngồi bật dậy. “Mày nói năng kiểu gì đấy hả?”

“Mày cũng im miệng!” Vi Đông quát lên, khiến cho cô bạn kia bỗng chốc im re. Nhưng lửa giận trong lòng vẫn đang bùng cháy dữ dội, cô nghiến răng nói: “Tao không ngờ mày lại tồi tệ đến mức này đấy. Mày có bạn trai rồi cơ mà, sao lại ngủ với người này?”

Cô bạn mím môi không đáp. Người đàn ông lại phì cười: “Gì vậy? Sao cô bạn tomboy này nghiêm túc thế?”

Anh ta hỏi Vi Đông: “Bộ em chưa thấy ai có người yêu nhưng vẫn làm chuyện đó với người khác hả?”

“Cái gì?” Vi Đông không thể tin nổi mà nhìn về phía người đàn ông.

Cô bạn kia thì bắt đầu phụ họa: “Đúng đó! Tao chỉ ngủ với người khác thôi mà, mày làm gì mà căng vậy? Bạn trai tao cũng thế thôi, kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau cả.”

Vi Đông nghe mà hoài nghi nhân sinh.

Nhớ ngày trước mới lên đại học, cô bạn kia của cô không như thế này. Cô ta rất hồn nhiên và thân thiện, được mọi người yêu quý. Vậy mà từ bao giờ lại trở thành như bây giờ?

Vi Đông không tài nào nhớ nổi, cũng không biết tại sao một người lại có thể thay đổi 180 độ như thế. Thú thật, ngày xưa yêu quý cô ta bao nhiêu thì bây giờ Vi Đông lại cảm thấy coi thường cô ta bấy nhiêu.

Tuy nhiên, cô ta cũng cảm thấy coi thường và chê cười cô:

“Nhìn bộ quần áo trên người mày đi, ăn mặc như thế chưa có anh nào yêu là phải. Người kém hấp dẫn như mày làm sao hiểu được cuộc sống của một người có nhiều sự lựa chọn như tao chứ.”

“Mà bây giờ tốt nghiệp đại học rồi mà đầu óc mày vẫn ngây thơ như xưa nhỉ. Mày chẳng có gì thay đổi cả, vừa nhàm chán vừa ngu ngốc, quê mùa.”

Nghe đến đây, Vi Đông nắm chặt nắm đấm. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, không được kích động quá mà lao đến cho người bạn cùng nhà một trận.

Tới khi bình tĩnh lại rồi, cô bẻ tay xoay cổ “răng rắc”, lạnh lùng nói với cô bạn cùng nhà: “Tao sẽ rời khỏi đây, nhưng chuyện ngày hôm nay phải làm cho rõ ràng. Đây là phòng của tao, mày và anh ta lại vào đây làm trò. Mày nói đi, bây giờ xử lý thế nào?”

Cô bạn kia hơi sợ sệt nhưng vẫn già mồm: “Xử lý cái gì chứ? Tao dùng phòng của mày thì làm sao? Mày thích thì sang phòng của tao đi, tao cấm à?”

“Vậy là mày không chịu giải quyết đúng không?” Vi Đông từ từ bước vào trong phòng, “Đã thế thì mày với anh ta đều phải ăn đòn!”

Nghe đến đây, cô bạn kia liền nép sau lưng người đàn ông. “Anh à, làm sao giờ? Con kia có đai đen Karate đấy, khéo nó đánh thật anh ạ.”

Đương nhiên là Vi Đông định đánh thật. Bọn họ đã vào trong phòng cô làm cái chuyện kinh khủng kia, cô mà không đánh họ thì uổng phí mười mấy năm học võ rồi à.

Tuy nhiên, cuối cùng Vi Đông cũng không kịp ra tay, bởi vì người đàn ông kia đã lên tiếng hòa giải: “Thành thật xin lỗi em vì chuyện hôm nay nhé! Để anh đền bù cho em được không?”

Vi Đông nghe vậy thì dừng lại.

Người đàn ông nói tiếp: “Em vừa bảo sẽ chuyển đi, nhưng em đóng tiền nhà rồi đúng không? Anh trả tiền lại cho em để em t/huê chỗ khác nhé! Đương nhiên là sẽ có cả khoản bồi thường tổn thất tinh thần rồi, dù sao em cũng đã sốc khi nhìn thấy cảnh vừa nãy mà nhỉ!”

Nghe thấy người đàn ông kia định bồi thường, sắc mặt Vi Đông đã hòa hoãn hơn một chút. Dù gì cũng đến nước này rồi, để anh ta bồi thường tiền cho cô vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Cô bảo anh ta: “Tôi còn hai tháng tiền nhà. Hơn nữa hôm nay đột ngột chuyện đi nên tôi chưa có chỗ khác để ở, thế nên anh phải đưa cho tôi một khoản tiền nữa để tôi t/huê khách sạn…”

“Em không cần tính nữa đâu, anh sẽ không để em thiệt, em đọc số tài khoản cho anh là được rồi.” Người đàn ông vừa nói vừa mỉm cười với Vi Đông.

Nụ cười của anh ta trông nho nhã lịch thiệp. Nếu không phải hiện giờ anh ta đang nằm trên giường với cô bạn kia, Vi Đông đã nghĩ anh ta là một người tử tế rồi.

Cô không muốn nhiều lời nữa nên liền đọc số tài khoản cho anh ta. Rất nhanh, anh ta đã chuyển khoản cho cô rồi.

Nhìn vào thông báo tiền được chuyển đến trên màn hình điện thoại, Vi Đông ngớ người. “Một trăm triệu?”

Cô nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ. “Anh chuyển cho tôi một trăm triệu để làm gì?”

Cô bạn nằm trên giường nghe thấy thế cũng sửng sốt: “Sao anh gửi cho nó nhiều thế?”

Người đàn ông này là một người giàu có, cô bạn kia bám lấy anh ta để đào mỏ. Nhưng hai người họ mới quen được mấy nên ngày cô ta chưa đào được bao nhiêu, không ngờ bây giờ anh ta đã chuyển cho Vi Đông một đống tiền rồi.

Đương nhiên cô ta rất khó chịu. Người đàn ông lại ngó lơ cô ta mà nói chuyện với Vi Đông: “Tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho em đó!”

“Không cần nhiều thế này.” Vi Đông tính nhẩm trong đầu số tiền mà mình cần dùng để t/huê khách sạn, cộng thêm với hai tháng tiền nhà.

Nhìn mấy món đồ của mình ở trong căn phòng này, Vi Đông sởn da gà, không biết hai người kia có động vào đồ của cô không.

Cô rất tiếc những món đồ của mình, nhưng để chắc chắn thì cô quyết định không mang theo gì cả. Cả mấy quần áo cũng không, bởi vì cô sợ họ đã chạm vào chúng rồi. Cũng may laptop và mấy cuốn sách cô hay đọc đang ở trong balo trên lưng cô, nếu không thì cô sẽ phát điên mất.

Cô tính thêm khoản quần áo và đồ đạc của mình, sau đó chuyển lại tiền cho người đàn ông kia. “Tôi chỉ lấy tiền t/huê nhà hai tháng, tiền t/huê khách sạn, tiền m/ua quần áo và đồ đạc thôi, chỗ tiền còn lại tôi chuyển lại cho anh rồi.”

Sau đó, cô quay sang nói với cô bạn kia: “Tao sẽ không mang đi bất cứ thứ gì trong phòng này. Mày muốn xử lý chúng thế nào thì tùy.”

Nói xong, Vi Đông liền xoay người, xách túi đồ rời khỏi phòng và đi thẳng ra khỏi căn nhà này.

Người đàn ông ở trên giường thì vẫn nhìn theo hướng Vi Đông đi.

Lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta không nhịn được mà nở nụ cười thích thú.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom