• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (1 Viewer)

  • Chương 6: Đi ăn với sếp.

Thoáng cái đã vài ngày kể từ vụ việc trong nhà tắm xảy ra, Vi Đông và sếp Lương vẫn sống chung nhà như trước.

Tối hôm nay sáu rưỡi Vi Đông mới tan làm, tan làm xong cô bèn vội về nhà nấu cơm cho sếp Lương.

Bất ngờ là khi về đến nhà, Vi Đông lại thấy sếp Lương mặc vest đang ngồi trong phòng khách.

Bình thường giờ này ở nhà, anh phải mặc quần áo thường mới đúng chứ. Vi Đông thắc mắc nên hỏi: “Sếp định đi đâu à?”

“Đi ăn tối.”

Vi Đông ngạc nhiên. “Đi ăn với ai ạ?”

Sếp Lương chỉnh chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi nói với giọng điệu bình thản: “Thử đoán xem.”

Vi Đông liền nghiêm túc suy nghĩ.

Suốt thời gian qua ở cùng nhau, cô chưa từng thấy sếp Lương đi ăn với ai cả. Chị Thanh - chị của sếp Lương thì ở nhà ăn tối với chồng con. Ba mẹ sếp thì ở nước ngoài, đây là tin tức cô được nghe từ các chị trong trung tâm.

Vậy thì…

“Sếp đi ăn với bạn ạ?”

Sếp Lương lắc đầu.

“Hay là đi ăn với đối tác?”

Sếp Lương vẫn lắc đầu.

Vậy chẳng lẽ…

Vi Đông ngập ngừng hỏi: “Sếp… đi ăn với người yêu?”

Sếp Lương thở dài. “Anh lấy đâu ra người yêu.”

Vi Đông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà…

Tại sao cô lại thở phào nhẹ nhõm nhỉ?

Chính Vi Đông cũng không biết.

Cô hỏi sếp Lương: “Thế là sếp đi ăn với crush ạ?”

“Gì chứ?” Sếp Lương nheo mắt, kiêu ngạo nói: “Người như anh mà lại phải crush người khác sao?”

Vi Đông: “...”

“Vậy rốt cuộc là sếp đi với ai?”

Sếp Lương không lãng phí thời gian nữa. Anh đứng dậy, đi đến khoác vai Vi Đông và bảo: “Đi với em đó.”

“Với em á?” Vi Đông rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn không quên đẩy tay sếp Lương khỏi vai mình. “Sao tự nhiên lại đi ra ngoài ăn?”

“Thì trước giờ để em nấu cơm nhiều rồi, hôm nay đãi em một bữa thôi. Với lại giờ cũng muộn rồi, đợi em nấu thì cũng đói, thế nên bây giờ đi ra ngoài quán ăn là tốt nhất.”

Vi Đông gật đầu rồi lại hỏi: “Thế đang ăn mà lỡ sếp đau bụng như hôm chủ nhật thì sao?”

Sau hôm chủ nhật đó, sếp Lương đã kể mình ăn đồ lạ nên đau bụng. Vì thế Vi Đông cũng biết bụng sếp khá yếu, hiện giờ cô có lòng tốt hỏi han sếp thôi.

Kết quả là sếp Lương xị mặt xuống, lườm Vi Đông một cái. Thế là từ đó tới tận lúc đến quán ăn, Vi Đông im thin thít, không hé môi nói câu nào vì sợ chọc giận sếp.

Tới lúc ăn xong, Vi Đông vỗ vỗ cái bụng no nê của mình. Sếp Đông cũng khá thoải mái, chỗ nãy là quán quen của anh nên anh không bị đau bụng.

“Phục vụ, t/ính t/iền.” Sếp Lương rút ví ra và gọi nhân viên phục vụ, nhưng người đến không phải nhân viên mà lại là ông chủ.

“Lâu rồi không thấy cậu Lương đến đây ăn đấy.” Ông chủ mỉm cười nhiệt tình với sếp Lương. “Cậu ưng quán nào hơn quán tôi rồi hả?”

“Không có, cháu vẫn thích ăn ở quán của chú nhất.” Sếp Lương cười nhẹ rồi nhìn Vi Đông, “Tại dạo này có người nấu cho ăn nên cháu mới ít đến đây thôi.”

“Haha, tôi đùa cậu thôi, chứ vừa nãy thấy cậu dẫn bạn gái vào đây ăn là tôi cũng đoán được rồi.” Ông chủ quay sang, nói với Vi Đông: “Cô bé à, không phải tôi nói tốt cho k/hách q/uen đâu, cái cậu Lương này nghiêm túc trong chuyện tình cảm thật đấy! Từ trước đến giờ cậu ý toàn đến đây một mình thôi, hôm nay mới là lần đầu tiên dẫn người khác đến ăn đó!”

Vi Đông nghe xong thì cứng đờ người: Thôi toi! Lộ rồi hả?

Sếp Lương lại phì cười, “Mắt chú kém quá đấy, thằng nhóc này là con trai mà!” Vừa nói, sếp Lương vừa đưa tiền cho chủ quán.

Ông chủ tay nhận tiền nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Vi Đông. “Con trai á? Rõ ràng là nữ mà.”

Sếp Lương lắc đầu, đứng dậy vỗ vai chủ quán. “Chú ơi, chú già rồi.”

Nói xong, anh liền rời khỏi quán. Vi Đông thấy thế thì đứng dậy, chào chú quán rồi cũng nhanh chóng chuồn đi.

Chủ quán nhìn theo hai người, miệng vẫn lẩm bẩm: “Rõ ràng là nữ mà.”

Ra khỏi quán, sếp Lương và Vi Đông đi về phía bãi đỗ xe ô tô. Vì chỗ để xe ở quán không đủ rộng nên xe của sếp Lương phải đỗ ở bãi đỗ cách đó khá xa.

Mới ăn no nên không thể đi quá nhanh, sếp Lương và Vi Đông chỉ có thể bước đi chậm rãi.

Vừa đi, sếp Lương vừa trêu chọc Vi Đông: “Em xem đi, thấp bé một mẩu nên người ta cứ nghĩ em là con gái đấy! Ráng ăn nhiều vào, biết đâu mấy nữa lại cao thêm được chút.”

Vi Đông chột dạ nên chỉ im lặng không nói gì. Sếp Lương thì vẫn không ngừng trêu chọc cho tới khi đi đến chỗ để xe, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Anh Khải! Chờ em với!”

Phan Thanh Khải bước đi rất nhanh, mặc kệ Mộc Na ở phía sau đang cố gắng đuổi theo anh ta.

Vi Đông dừng bước, nhìn về phía hai người họ. Mộc Na chính là bạn cùng phòng của cô, còn Phan Thanh Khải chính là người đàn ông ngủ cùng Mộc Na trong phòng Vi Đông trước đó.

Sếp Lương thấy Vi Đông dừng lại nên bèn hỏi: “Sao vậy?”

Tiếng nói của anh khiến Phan Thanh Khải và Mộc Na chú ý. Hai người họ nhìn về phía anh thì liền trông thấy anh và Vi Đông đang đứng cạnh nhau.

Lúc này sếp Lương vẫn nhìn Vi Đông, Phan Thanh Khải cũng nhìn Vi Đông, mà Mộc Na cũng nhìn chằm chằm vào Vi Đông.

Vi Đông nhìn Phan Thanh Khải một cái rồi nhìn sang cô bạn cùng nhà cũ của mình.

Sếp Lương tinh mắt, phát hiện ra giữa cô và hai người kia có chuyện gì đó nên bèn hỏi: “Hai người đó là ai vậy?”

Vi Đông đáp: “Bạn cùng nhà cũ của em và…”

Cô không nói được tiếp, bởi cô không biết Phan Thanh Khải là gì của Mộc Na cả.

Bạn trai?

B/ạn g/iường?

Vi Đông không biết nên chỉ có thể im lặng. Sếp Lương thì lại hiểu lầm, nghĩ rằng Phan Thanh Khải là bạn cùng phòng cũ của Vi Đông, còn Mộc Na thì…

Sếp Lương nhìn về phía Mộc Na thì phát hiện cô ta vẫn đang nhìn Vi Đông, mà ánh mắt Vi Đông nhìn cô ta thì như chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả.

Thôi xong…

Sếp Lương thầm nghĩ: Chắc chắn Vi Đông thích cô gái kia, mà bạn cùng nhà cũ của thằng nhóc cũng thích cô gái đó nên hai người mới xảy ra xích mích. Bây giờ đôi nam nữ kia lại đi với nhau, xem ra Vi Đông thất tình thật rồi.

“Đi thôi” Sếp Lương cảm thấy không nên để Vi Đông ở đây thêm nữa, kẻo lại đau lòng. “Anh đưa em đi chơi cho khuây khỏa.”

“Đi chơi ạ?” Vi Đông hơi bất ngờ.

Sếp Lương gật đầu, kéo Vi Đông đến bên xe mình, lại còn có lòng tốt mở cửa xe giúp cô.

Cô liền nhanh chóng ngồi vào xe, trong lòng cũng thấy háo hức. Đi chơi mà, ai chẳng thích chứ.

Rất nhanh sau đó, sếp Lương đã lên xe và lái xe đi.

Mộc Na nhìn theo chiếc xe, mở miệng châm chọc: “Chà, không ngờ đấy, mới đó đã tìm được một anh bạn trai nhà giàu rồi.”

Cô ta tiến đến khoác tay Phan Thanh Khải. “Anh xem kìa, nhỏ bạn cùng nhà như con trai của em mà cũng vớ được một anh đẹp trai cơ đấy!”

Phan Thanh Khải lại lịch sự đẩy tay cô ta ra, kiên nhẫn nói: “Anh đã bảo rồi, anh không có nhu cầu qua lại với em nữa, em đừng có tới tìm anh.”

Mộc Na vẫn cố mỉm cười: “Em biết, nhưng mà em muốn thử theo đuổi anh một thời gian. Lúc trước em theo anh là vì tiền nên có lẽ anh chưa biết được tính cách thật sự của em. Bây giờ em thật lòng thích anh, anh hãy cho em một cơ hội, biết đâu chúng ta lại hợp nhau thì sao.”

Những câu mà Mộc Na nói đều là thật. Ban đầu cô ta muốn đào mỏ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại phải lòng Phan Thanh Khải.

Anh ta không giống như những người đàn ông cô đã từng quen biết. Anh ta vừa đẹp trai vừa có sức hút, quan trọng là cách nói chuyện rất lịch sự, tử tế.

Trước kia, Mộc Na từng có những mối quan hệ không lành mạnh. Chính xác là cô ta b/án thân thể, người nhà giàu nào đó sẽ b/ỏ t/iền ra m/ua.

Nhưng đương nhiên, làm như vậy Mộc Na sẽ không nhận được sự tôn trọng. Cô ta từng bị mắng chửi, s/ỉ n/hục, thậm chí còn từng bị tát.

Thế nhưng, khi ở bên cạnh Phan Thanh Khải, Mộc Na chưa bao giờ phải nghe những câu nặng lời. Cô ta biết có lẽ Phan Thanh Khải cũng khinh thường mình như những người khác, nhưng anh ta chưa bao giờ nói ra. Anh ta vẫn luôn đối xử tử tế, có những lúc còn dịu dàng với cô ta, thế nên cô ta đã không thể nào kiểm soát được trái tim mình.

“Anh Khải ơi, anh có thể cho em một cơ hội được không?” Mộc Na nghẹn ngào hỏi, nhưng sắc mặt Phan Thanh Khải vẫn bình thản như cũ.

Anh ta thở dài, vỗ vai Mộc Na:

“Em à, em biết mà, anh là một kẻ chơi bời, thay phụ nữ như thay áo. Không biết mai này ra sao, nhưng bây giờ anh thật sự không muốn nghiêm túc đâu.”

“Hơn nữa em cũng nói rồi đấy, ban đầu em đến với anh là vì tiền. Mà trước đó anh quen em là do bạn anh giới thiệu, bạn anh cũng đã kể rất nhiều chuyện về em đấy!”

Nghe đến đây, Mộc Na c/hết lặng, sự xấu hổ và n/hục n/hã như lan ra khắp các tế bào trên cơ thể. Hai mắt cô ta đỏ hoe, khuôn mặt cũng đỏ bừng, không dám ngước lên nhìn Phan Thanh Khải.

Phan Thanh Khải nói tiếp: “Em làm anh hơi thất vọng, bởi ban đầu anh tìm đến em là vì nghĩ em dứt khoát, chỉ nghĩ đến tiền. Nhưng bây giờ em lại muốn dây dưa, thật sự là phiền lắm. Anh nghĩ nếu em đã muốn tiền bạc từ những người như bọn anh thì nên tỉnh táo. Còn nếu em muốn nghiêm túc thì tránh xa những người như bọn anh ra, càng nhanh càng tốt. Nếu không, mai sau em hối hận thì cũng đã muộn rồi.”

Nói dứt câu, Phan Thanh Khải định lên xe đi luôn. Nhưng chợt nhớ tới Vi Đông, anh ta lại quay lại bảo Mộc Na: “Cho anh số của bạn cùng nhà em đi.”

Nghe vậy, Mộc Na vốn đang n/hục n/hã và suy sụp liền ngẩng đầu, hoang mang nói: “Con nhỏ đó không phải người giống như em, vừa nãy anh cũng thấy mà, nó có bạn trai rồi.”

Mặc dù Mộc Na ghét Vi Đông và hay mỉa mai cô, nhưng cô ta không muốn hại cô hay đẩy cô vào con đường xấu.

Phan Thanh Khải bật cười. “Anh chỉ muốn xin số thôi, sao em phải căng thẳng như vậy?”

Anh ta mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế lái. “Nhắn số điện thoại của bạn em cho anh, anh không làm gì cô bé đó đâu. Em cũng biết mà, anh không qua lại với gái ngoan, phiền phức lắm.”

Nói xong, Phan Thanh Khải mới đóng cửa xe lại rồi lái đi.

Mộc Na sững sờ đứng yên một chỗ, nhìn theo xe Phan Thanh Khải đến tận lúc anh ta đi khuất.

Thế rồi rất lâu sau đó, cô ta rút điện thoại ra, nhắn số của Vi Đông cho anh ta.

Cô ta nghĩ nếu làm như vậy, có thể mình sẽ còn có liên quan đến Phan Thanh Khải. Mặc dù vừa nãy anh ta đã nói đến như thế, khiến cô ta hổ thẹn đến nỗi không dám ngẩng đầu, thế nhưng cô ta vẫn không thể nào buông bỏ được.

Mộc Na cảm thấy mình điên thật rồi.

Cô ta nghĩ mình không thể quay đầu lại được nữa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom