• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (1 Viewer)

  • Chương 2: Sống chung nhà với sếp.

Trong bếp, sếp Lương loay hoay thái thịt, nhưng thịt anh thái ra không thành miếng mà lại thành cục, xấu không nhìn nổi.

Quay sang thái rau cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỗ rau anh thái xong không khác gì rau dành cho lợn.

Tức quá, sếp Lương vứt con d/ao vào bồn rửa rồi rửa tay, lên trên nhà ngồi.

Ngồi một lát, anh liền đứng dậy, quyết định rời khỏi nhà để đến nhà chị gái ăn trực.

Trong khi đó, Vi Đông xách hai túi đồ ăn đang đi lang thang trên đường.

Một túi là túi đồ ăn, túi còn lại là túi đựng quần áo và mấy món đồ thiết yếu mà cô vừa mới m/ua.

Xe của cô vẫn đỗ tại khu để xe ở nhà trọ, cô đi bộ quanh đây để tìm khách sạn ở. Ai ngờ giá phòng đ/ắt quá trời đ/ắt, cô đi ba bốn chỗ quanh đây rồi nhưng không dám bỏ tiền ra t/huê.

Vì thế, Vi Đông quyết định quay về chỗ đỗ xe trong khu trọ để lấy xe, đi tới chỗ xa hơn tìm phòng. Không ngờ rằng khi đang trên đường quay về, cô lại chạm mặt sếp Lương.

Sếp Lương vừa bước ra khỏi cổng nhà, đang định đóng cổng thì đã thấy Vi Đông đang đi về hướng mình.

Anh nhìn Vi Đông, Vi Đông nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Vi Đông đi về phía anh rồi mở miệng chào: “Chào sếp.”

Sếp Lương gật đầu. Sau đó chú ý đến Vi Đông vai đeo balo tay xách túi đồ ăn, anh bèn hỏi: “Bây giờ mới đi m/ua đồ ăn à?”

“À…” Vi Đông đáp, “Thật ra em cũng m/ua từ lúc mới tan làm rồi, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Sếp Lương chỉ hỏi cho có, nhưng Vi Đông tưởng anh đang nghiêm túc hỏi nên bèn thành thật trả lời: “Nhưng mà có chút chuyện nên em không về nhà được, bây giờ đang phải đi tìm tạm khách sạn nào đó để ở.”

Nhận được câu trả lời này, sếp Lương thắc mắc: “Sao lại không về nhà được?”

Hỏi gì mà hỏi lắm thế?

Vi Đông thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn đáp: “Em có xích mích với bạn cùng nhà thôi.”

“Xích mích với bạn…” Sếp Lương nhìn từ đầu đến chân Vi Đông, “Hay là bị bạn b/ắt n/ạt?”

Trong mắt anh, Vi Đông là một cậu nhóc nhỏ người, trông còn giống giống con gái. Vì vậy, anh cảm thấy cô là một người dễ bị b/ắt n/ạt.

“Không phải đâu sếp, em ở không hợp với bạn nên dọn đi thôi.” Vi Đông phủ nhận rồi hỏi sếp: “Mà sếp có biết khách sạn hay nhà nghỉ nào g/iá r/ẻ không?”

Ai ngờ, sếp Lương lại hỏi: “Em nấu ăn có ngon không?”

Vi Đông cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi này. “Em nấu cũng được, nhưng sao sếp lại hỏi vậy?”

Sếp Lương nhếch miệng cười, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra hôm nay không phải ăn trực nhà chị rồi.

“Anh bảo nhá, bây giờ anh cho em ở trong nhà của anh.” Sếp Lương hào phóng bảo, “Nhà mới, nhiều phòng, em muốn ở phòng nào cũng được.”

“Không cần đâu ạ.” Vi Đông từ chối ngay. Cô là nữ, sếp là nam, không nên ở chung nhà với nhau.

Nhưng sếp Lương không thèm nghe mà đã quay vào nhà, mở cửa nhà ra rồi gọi Vi Đông: “Vào đi.”

Vi Đông bối rối nhắc lại: “Không cần đâu ạ.”

Giọng điệu cô tỏ rõ vẻ không muốn, nhưng sếp Lương lại tưởng Vi Đông ngại nên mới không dám vào, chứ được ở trong một ngôi nhà lớn đầy đủ tiện nghi thì ai lại không thích chứ?

“Thôi đừng nói nhiều, cứ vào đi.” Sếp Lương đi đến trước mặt Vi Đông, nhanh tay cầm túi đồ ăn trên tay cô rồi đi vào trong nhà.

Vi Đông không kịp giật túi lại nên chỉ có thể đi theo sếp Lương.

Hành động của anh hơi khả nghi, cho nên Vi Đông đã bắt đầu cảnh giác. Cô nheo mắt nhìn động tác của anh, thầm nghĩ nếu anh định g/iở t/rò gì thì sẽ cho anh một đấm vào mặt.

Anh lại đi thẳng vào nhà bếp, đặt túi đồ ăn lên bàn rồi quay lại bảo Vi Đông: “Bây giờ cũng muộn rồi, em rửa tay rồi nấu ăn đi. Anh cho em ở đây, em cứ thoải mái, chỉ cần nấu ăn và dọn dẹp là được.”

“...” Vi Đông đã ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.

Sếp Lương nói tiếp: “Thật ra anh không thích ở với người khác, chẳng qua trông em thật thà nên anh mới tạo điều kiện cho em thôi. Nếu hôm nay em nấu ăn ok thì từ nay ở đây luôn cũng được, anh để em ở m/iễn p/hí, cuối tháng sẽ còn có thêm t/iền t/hưởng nếu em chăm chỉ nữa.”

Chưa hết, sếp Lương còn dặn dò: “Mà nhớ nấu nhiều món vào, đừng cho nhiều muối, anh không thích ăn mặn. Nấu ăn xong thì nhớ dọn bếp, anh không thích bừa bộn. Máy giặt ở trên tầng ba, giặt quần áo xong thì phơi trên sân thượng. Quần áo hôm nay anh thay ra ở trong phòng tắm tầng một, chốc mang lên bỏ vào máy giặt rồi phơi cho anh. À đúng rồi, nhớ bỏ cả nước xả vải vào nhé…”

Sau khi kể ra 7749 việc cần làm, cuối cùng sếp Lương cũng rời khỏi phòng bếp.

Vi Đông thì đã hiểu ra tất cả. Sếp Lương nhiệt tình mời cô ở đây là để cô làm osin cho anh!

Vi Đông không vui cho lắm, nhưng xem ra sếp không có ý đồ gì với cô là được rồi.

Cô định rời khỏi đây, nhưng hiện giờ ngoài trời đã tối, bụng cô cũng đã đói meo. Nếu giờ lại phải ra ngoài tìm khách sạn nữa thì đến bao giờ cô mới được ăn đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, dù hơi ngượng ngùng và khó xử, nhưng Vi Đông cảm thấy ở lại nhà sếp vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Dù sao có vẻ như sếp cũng không có mục đích gì xấu, mà cứ coi như sếp định động tay động chân với cô thì cũng không đánh thắng cô được.

Vì vậy, cuối cùng cô cũng quyết định ở nhà của sếp.

Đến gần tám giờ tối.

Vi Đông đã sắp nấu xong. Sếp Lương thì ở trên tầng hai làm việc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, sếp Lương thấy người gọi là chị mình thì liền nghe máy: “Em đây.”

“Sao rồi? Nấu ăn được không?” Chị gái bảo sếp Lương, “Nếu không nấu được thì cứ ra nhà chị đi, anh rể cũng đang đợi em đó.”

“Hôm nay em không cần ra nhà anh chị đâu.” Sếp Lương cười cười, “Có người nấu ăn cho em rồi.”

Ở phía bên kia, chị anh khá bất ngờ: “Ai nấu cho em vậy?”

“Cậu nhóc mới đến làm ở trung tâm mình.”

“Cậu nhóc nào?” Chị sếp thầm nghĩ: Gần đây trung tâm có nhận thêm nhân viên nam đâu nhỉ?

Sếp Lương đáp: “Cái cậu nhóc gì mới đến hôm nay ý, tên là Vi… À, tên là Đông. Chắc cậu nhóc bị bạn cùng nhà bắt nạt nên phải đi tìm khách sạn, thế là em cho cậu nhóc đó ở nhờ, tiện thể để cậu nhóc nấu cơm với dọn dẹp cho em luôn.”

“À…” Chị sếp cố nín cười, “Hóa ra là Vi Đông à.”

Tất nhiên chị ấy biết Vi Đông là nữ. Nhưng thấy em trai mình hiểu lầm, chị ấy cũng chẳng hề giải thích. “Vậy thôi, chị cúp máy đây, chúc em ngon miệng nhé!”

Cuộc gọi vừa kết thúc, sếp Lương liền đứng dậy, định đi xuống tầng. Ai ngờ vừa mới mở cửa phòng ra, anh đã nghe thấy tiếng hét: “Sếp! Em nấu xong rồi!”

Vi Đông không biết sếp Lương đang ở phòng nào nên chỉ có thể đứng dưới tầng một gọi to.

Lúc sếp Lương đi xuống, cô đang định mời sếp ra ăn cơm thì sếp đã cằn nhằn: “Lần sau có gì thì lên tầng hai gọi anh chứ đừng có hét to, ồn ào c/hết đi được.”

Vi Đông gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Sếp Lương đi đến bàn ăn trong phòng bếp.

Trên bàn có năm món, bao gồm: Canh, rau xào, thịt heo rang, trứng rán, đậu sốt cà chua.

“Toàn những món đơn giản nhỉ.” Sếp Lương ngồi xuống, gắp một miếng thịt rang.

Thật ra anh không kỳ vọng gì vào món này, bởi từ nhỏ đến lớn hầu như ai cũng quen với món thịt rang rồi. Tuy nhiên sau khi nếm thử, sếp Lương lại không khỏi bất ngờ.

“Sao món này ngon thế?”

“Ngon ấy ạ?” Vi Đông thử ăn một miếng, sau đó bảo sếp Lương: “Bình thường mà ạ.”

“Bình thường gì chứ, còn ngon hơn cả thịt chị anh làm đấy!” Sếp Lương vừa khen vừa gắp thêm miếng nữa.

Ngọn thật! Anh không ngờ một món thịt rang đơn giản lại có thể ngon thế này. Vì vậy, anh cũng không ngần ngại khen ngợi Vi Đông: “Tay nghề của em được đấy, không làm giáo viên thì khéo đi làm đầu bếp cũng được. Từ nay cứ thế mà phát huy nhé!”

Vi Đông được khen thì cũng thấy vui vẻ trong lòng. Từ trước đến giờ cô vẫn làm mấy món như vậy ở nhà trọ, nhưng cô bạn cùng nhà chẳng bao giờ khen cô cả. Cô ta không biết nấu ăn, cô đành nhường nhịn làm việc đó mỗi ngày, vậy mà cô ta cứ như xem đó là lẽ đương nhiên.

Cũng vì thế nên bây giờ được sếp khen, Vi Đông cảm thấy rất vui, độ thiện cảm mà cô dành cho sếp cũng tăng lên một chút.



Sáng hôm sau, Vi Đông thức dậy trên giường.

Lúc mới đầu nhìn khung cảnh xung quanh, cô hơi giật mình. Nhưng sau đó sực nhớ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cô bèn thở dài một cái.

Cô đang ở nhờ nhà sếp, phải mau dậy nấu đồ ăn sáng cho sếp thôi.

Vi Đông xuống giường, mặc thêm hai chiếc áo len dày lên người. Vì trong phòng ngủ không có buồng vệ sinh riêng, cho nên cô phải vào nhà vệ sinh ở tầng một để đánh răng rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong, Vi Đông ngay lập tức vào bếp nấu đồ ăn sáng.

Tới lúc đồ ăn được sắp hết lên trên bàn, sếp Lương mới đi xuống tầng.

“Ồ, dậy sớm nhỉ. Bây giờ đã nấu ăn xong rồi cơ đấy.” Sếp Lương đã đánh răng trên tầng hai nên liền ngồi xuống ăn sáng luôn.

Vi Đông cũng ngồi ăn, vừa ăn vừa nghĩ: Không biết hôm nay nên dọn đến khách sạn luôn, hay cứ ở lại nhà sếp tới khi tìm được phòng rồi mới chuyển đi nhỉ?

Nam nữ ở chung nhà với nhau thì ngại, nhưng có vẻ sếp Lương không để ý lắm. Ngược lại, anh còn muốn giữ cô làm ô sin.

Vi Đông thì vừa muốn chuyển đi vừa muốn ở lại. Cô không muốn sống chung nhà với sếp, nhưng cô lại hơi t/iếc t/iền t/huê phòng ở khách sạn. Còn tìm nhà thì phải mất ít nhất hai ba ngày, cho nên trong hai ba ngày tới, nếu không muốn ở khách sạn thì chỉ có thể ở nhà sếp thôi.

Lúc này, sếp Lương lại hỏi: “Hôm nay em làm ca nào?”

Vi Đông đáp: “Hôm nay em làm ca sáng và chiều, sáng từ tám giờ sáng đến mười một giờ, chiều từ hai giờ đến năm rưỡi.”

“Ừ, tốt, thế trưa về đây nấu cơm, chiều cũng về sớm nấu cơm nhé.”

Nghe sếp nói vậy, Vi Đông cũng không mở lời từ chối được. Vì thế, sau khi suy đi tính lại một hồi, cô quyết định ở đây đển khi tìm được phòng luôn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom