• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (2 Viewers)

  • Chương 5: Vi Đông giữ bí mật.

Bởi vì vẫn phải ở nhà sếp Lương nên Vi Đông không được an tâm lắm. Buổi tối đi ngủ, cô không những khóa cửa mà còn kê thêm một chiếc ghế ở cửa, đề phòng nửa đêm sếp Lương đ/ột n/hập.

Tuy nhiên, đã cẩn thận vậy nhưng đêm đến Vi Đông vẫn ngủ không ngon. Cứ thỉnh thoảng cô lại giật mình tỉnh giấc, cảnh giác nhìn ra phía cửa. Tới sáng cô lại ngủ quên, đến hơn tám giờ vẫn chưa dậy.

Sếp Lương đợi đến đói meo mà vẫn chưa thấy Vi Đông đâu. Sau đó anh cũng định gọi cô dậy nấu ăn, nhưng nghĩ đến việc cô còn bị thương nên đành thôi.

Cuối cùng đến tám rưỡi mà Vi Đông vẫn còn ngủ, sếp Lương đành phải ra ngoài ăn sáng, nhận tiện m/ua đồ về cho cô ăn.

Lúc Vi Đông thức dậy là 8h45, sếp Lương đã ra ngoài được một lúc rồi.

Sau khi ra khỏi phòng và không thấy sếp Lương ở nhà, Vi Đông liền thở phào nhẹ nhõm, chắc là anh đi đến nhà hàng lẩu của anh rồi.

May thật, đỡ phải chạm mặt sếp Lương, hiện giờ Vi Đông thật sự không muốn gặp anh chút nào.

Cô vào nhà vệ sinh và bật nóng lạnh lên rồi mới đánh răng rửa mặt. Vì tối qua không muốn gặp sếp Lương nên cô nhất quyết ở trong phòng luôn, không ra ngoài đi tắm mà chỉ thay quần áo. Do vậy, bây giờ cô chuẩn bị tắm bù. Nhưng trước khi tắm cô vẫn cảnh giác, không quên kiểm tra xem phòng tắm có lắp c/amera không.

Tới khi chắc chắn không có điều gì bất thường, Vi Đông mới cởi quần áo ra và đi tắm.

Trong khi đó, ở trong một quán ăn gần nhà, sếp Lương đã ăn được một nửa suất cơm.

Chỗ này không phải quán quen của anh, nếu là bình thường anh sẽ không ăn ở đây, bởi ăn đồ lạ thì anh có thể sẽ bị đau bụng. Nhưng vì hôm nay vừa đói và vừa lười lái xe, thêm với việc đã lâu không bị đau bụng nên anh chủ quan, quyết định đi bộ đến đây ăn.

Không ngờ rằng, đây lại chính là một quyết định sai lầm.

Khi ăn gần xong, bụng sếp Lương bỗng đau quặn, và cơn đau ngày càng trở nên dữ dội.

Anh đặt đũa xuống, cố gắng nhịn đau nhưng một cú sốc nữa lại ập đến.

Anh… Anh buồn đi ngoài!

“Không ổn rồi…” Sếp Lương nhăn mặt, ôm bụng định rời khỏi quán. Chủ quán thấy thế thì chạy ra giữ anh lại. “Này cậu, cậu quên đưa tiền à?”

Sếp Lương gấp lắm rồi. Anh vội vàng mở ví, đưa tờ năm trăm ngàn cho ông chủ rồi nhanh chân bước ra khỏi quán. Nhưng ông chủ vẫn không cho anh đi, ông ấy giữ anh lại và bảo: “Đợi tôi trả lại tiền đã chứ!”

“Không cần…”

“Không được! Cậu thừa nhiều tiền quá, phải trả lại.” Ông chủ nói xong thì gọi bà chủ, “Bà t/ính t/iền bàn số 5 của cậu này rồi lấy t/iền t/hừa trả cậu ấy. Cậu ấy đưa tôi năm trăm.”

“Ừ!” Bà chủ đáp rồi xem hóa đơn bàn số 5, sau đó mở hòm đựng tiền ra để lấy tiền trả.

Sếp Lương đổ mồ hôi ròng ròng, khom lưng xuống cố gắng chịu đựng.

“Ôi, quán hết tờ một nghìn rồi, để tôi đi đổi nhé!” Bà chủ nói vọng ra.

Sếp Lương lắc đầu: “Không cần, trả bao nhiêu cũng được, làm ơn mau lên dùm…”

Ông chủ đã nhận ra sếp Lương không ổn nên bèn hỏi: “Cậu đau bụng hả? Có cần tôi đưa đi viện không?”

“Không cần đâu…” Sếp Lương cố gắng đáp, khuôn mặt anh đã nhợt nhạt đi nhiều rồi.

Bà chủ mang t/iền t/hừa ra, “Thế thì tôi thiếu cậu một nghìn nhé!”

Sếp Lương nhận lấy tiền rồi vội vã đi ngay.

Ai ngờ mới đi được mấy bước, bà chủ lại gọi lại: “À cậu ơi, cậu quên chưa lấy phần ăn mang về này!”

Đó là phần ăn sếp Lương đặt cho Vi Đông. Nhưng đến nước này rồi, anh không nhịn nổi nữa.

Mặc kệ ông bà chủ ở phía sau gọi rát cổ, sếp Lương vẫn lê bước về phía nhà mình, không quay đầu lại.

Bụng anh bắt đầu kêu ục ục, chân anh thì bủn rủn, khó khăn bước đi. Quãng đường từ quán về nhà chỉ có mấy chục mét, nhưng đối với anh lại chẳng khác gì như ngàn cây số.

Tới lúc về đến cửa nhà, sếp Lương gần như hết sạch sức lực. Anh dùng hết sức mở cửa nhà ra, sau đó lết cái thân thể rã rời xuống nhà vệ sinh.

Nhưng nhà anh rộng, muốn đến nhà vệ sinh thì phải đi qua phòng khách, đi qua phòng đọc sách, đi qua phòng Vi Đông, đi qua nhà bếp.

Đi qua mỗi một phòng, sếp Lương đều có cảm giác mình như vừa vượt qua sông dài núi cao, trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở.

Cuối cùng, sau khi chịu đủ gian lao vất vả, sếp Lương cũng sắp lết đến trước cửa phòng vệ sinh. Nhưng anh chợt phát hiện đèn trong phòng sáng trưng, có người đang ở bên trong.

Đương nhiên người đó chính là Vi Đông. Hiện giờ cô vẫn đang thong thả nhàn nhã tắm rửa.

Sếp Lương thì trái ngược, anh vừa gấp vừa khó chịu muốn c/hết. Nhưng Vi Đông đang ở trong đó, anh phải làm sao đây?

Bỏ cuộc sao? Quay đầu lại sao? Đi lên tầng hai để dùng nhà vệ sinh trên đó sao?

Không!

Sếp Lương trừng mắt, anh đã khổ cực lết đến tận đây rồi, bảo anh quay lại mà được à?

Chân anh không đi nổi nữa rồi! Bụng anh cũng không chịu nổi nữa! Bây giờ mà bắt anh lên tầng hai thì chi bằng đánh c/hết anh đi!

Anh vịn vào tường, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, gọi: “Vi Đông, mở cửa!”

Vi Đông đang say sưa tắm trong phòng vệ sinh liền giật mình, quay đầu nhìn.

Trông thấy bóng của sếp Lương in trên cửa, Vi Đông không khỏi sửng sốt. “Sếp? Sếp làm gì vậy? Sao sếp lại ở đây?” Cô tưởng sếp Lương đã đến quán lẩu.

Sếp Lương không buồn trả lại cô mà chỉ thúc giục: “Mở cửa! Mau lên!”

Vi Đông vừa khó hiểu vừa cảnh giác, trên tầng hai cũng có phòng vệ sinh mà, sao sếp không lên đó?

Sếp Lương vẫn chưa thấy cửa mở thì lại giục: “Mở cửa! Nhanh!”

“Em…” Vi Đông cố gắng rửa sạch bọt sữa tắm trên người thật nhanh, “Em đang tắm! Sếp đợi một lát!”

“Đang tắm cũng mở cửa! Mau!” Sếp Lương nhăn mặt, lớn tiếng.

Vi Đông không thể tin nổi, biết rằng cô đang tắm nhưng sếp vẫn bắt mở cửa?

Sếp đang nghĩ cái quái gì vậy? Mà sao sếp không lên tầng hai chứ?

Thêm với những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, Vi Đông không thể không hoài nghi, chẳng lẽ sếp Lương có ý đồ xấu sao?

Ở bên ngoài, sếp Lương vẫn đang thúc giục không ngừng. Vi Đông tắt nước, nói: “Sếp đợi một chút nữa thôi, em đang mặc quần áo.”

Bây giờ là mùa đông, phải mặc nhiều quần áo. Nếu đợi đến khi Vi Đông mặc quần áo xong thì tới bao giờ đây?

Sếp Lương hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát: “Không mặc quần áo nữa! Mở cửa ra ngay!”

Nghe đến đây, Vi Đông đã chắc chắn rằng phán đoán của mình đúng rồi. Rõ ràng tên sếp này đang tính g/iở t/rò với cô đây mà!

C/hết t/iệt!

Mặc dù hôm qua sếp Lương có những hành động mờ ám, khiến cho Vi Đông cảnh giác và nghi ngờ, nhưng trong thâm tâm cô vẫn hy vọng rằng mình đa nghi, hoặc có gì đó dẫn đến hiểu lầm. Bởi trước đó trong mắt cô, sếp Lương vẫn luôn là một người đàng hoàng tử tế. Anh còn sẵn sàng chạy đến cứu cô, khiến cho cô càng sùng bái và kính trọng anh hơn.

Thế nhưng, bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng rồi, hình tượng đẹp đẽ của sếp Lương đã hoàn toàn đổ vỡ. Thậm chí, anh còn không thèm giả vờ mà ra tay với Vi Đông ngay vào ban ngày ban mặt.

Hiện giờ tiếng gọi giận dữ và gấp gáp của anh vẫn không ngừng vang lên. Vi Đông nhanh tay mặc quần áo vào, chuẩn bị xông ra cho anh một trận no đòn.

Cô đã nghĩ tới cái cảnh mình rời khỏi đây và xin nghỉ việc ở trung tâm rồi. Cô không sợ, dù anh có là sếp thì cô cũng phải cho anh nhừ tử.

“Cạch!” Cửa mở toang ra, Vi Đông hùng hổ giơ nắm đấm. Không ngờ rằng chưa kịp ra tay thì sếp Lương đã lao vào trong nhà vệ sinh, chạy đến bên bồn cầu.

Vi Đông: ???

Nhớ ra Vi Đông vẫn còn ở đây, sếp Lương liền quay lại đuổi cô: “Ra ngoài, đóng cửa!”

Vi Đông ngây ngốc bước ra khỏi nhà vệ sinh, không quên đóng cửa lại.

Ngay sau đó, cô liền nghe thấy tiếng bệ ngồi bồn cầu được đặt xuống. Tiếp theo đó, một tiếng “tõm” vang lên, có vật thể gì đó đã rơi xuống bồn cầu.

Vật thể gì thì ai cũng đoán được, Vi Đông cũng không phải ngoại lệ.

Cô ngớ người: Sếp đang đi ngoài. Sếp mà cũng đi ngoài sao?

À quên, sếp cũng là con người mà.

Vi Đông đập vào đầu mình một cái, không hiểu đầu óc mình làm sao nữa.

Âm thanh “tõm” “tõm” quen thuộc lại vang lên, Vi Đông bịt tai lại, không biết nên làm gì vào giây phút này.

Hóa ra không phải sếp Lương định g/iờ t/rò đ/ồi b/ại với cô, mà anh gấp đi vệ sinh!

Không bao lâu sau, tiếng xả bồn cầu vang lên. Vi Động nhận ra không thể ở đây lâu nữa nên định chuồn.

Tuy nhiên, sếp Lương ở bên trong chợt nhớ đến cô. Anh hoang mang, thử lên tiếng gọi: “Vi Đông.”

Vi Đông giật mình chột dạ, lên tiếng đáp: “Dạ?”

Mặt sếp Lương cứng đờ lại, miệng giật giật: “Tại sao… em vẫn ở ngoài đó?”

“Em… Em đi ngay…”

“Không được đi! Đứng ngoài đó cho anh!” Sếp Lương tức xanh mặt, đi rửa tay sạch rồi mở cửa ra.

Vi Đông vẫn đang đứng yên một chỗ. Sếp bảo không được đi nên cô còn không dám động đậy.

Tới lúc sếp Lương bước ra ngoài, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Sếp Lương hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đứng ngoài này có nghe thấy tiếng gì không?”

Vi Đông vô thức gật đầu, sau đó liền vội vàng lắc đầu, nhưng tất nhiên sếp Lương đã đoán được câu trả lời thật của cô.

Anh đi đến gần cô, cô liền lùi về phía sau, cho tới tận khi lưng cô đập vào tường. Sếp Lương thì đứng sát trước mặt cô, lừ mắt đe dọa: “C/ấm không được kể chuyện ngày hôm nay với ai, rõ chưa?”

Vi Đông sợ sệt gật đầu lia lịa.

Thế rồi sau đó, cô chợt nhớ ra: Mình đang sợ sao?

Sợ gì vậy? Sợ sếp Lương á?

Mình biết võ cơ mà!

Nghĩ đến đây, cô liền thẳng lưng lên, trừng mắt lại với sếp: “Em sẽ không nói chuyện vừa nãy ra, nhưng sếp cũng phải cho em một lời xin lỗi đi chứ!”

Sếp Lương cau mày. “Xin lỗi gì?”

“Xin lỗi chuyện cứ bắt em phải mở cửa khi đang tắm chứ còn gì nữa!” Vi Đông lên án gay gắt, “Em đang tắm mà, sao sếp có thể bắt em mở cửa chứ? Lại còn bảo em không cần mặc quần áo nữa! Sếp nói thế mà nghe được à?”

“Nhưng anh đang gấp.”

“Gấp cũng đâu thể như thế. Em đang tắm mà!”

“Nhưng lúc đó anh sắp không nhịn được rồi, làm gì còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.” Sếp Lương bày ra vẻ mặt không hài lòng trước thái độ của Vi Đông. “Hơn nữa em tắm thì có sao, cùng là đàn ông con trai với nhau mà sao em phải làm mọi việc căng thẳng vậy? Hồi học đại học, anh nghe bạn kể mấy đứa cùng phòng nó còn tắm chung với nhau đấy!”

Nghe đến đây, Vi Đông ngẩn người trong một giây, sau đó hỏi lại: “Hả?”

Gì mà cùng là đàn ông con trai cơ?

Sếp Lương bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cái thằng nhóc này, anh nói thế mà em còn không hiểu hả?”

Thằng nhóc?

Vi Đông nhìn chằm chằm sếp Lương, chẳng lẽ anh ấy nghĩ mình là con trai sao?

Nghĩ như vậy, Vi Đông định lên tiếng giải thích. Thế nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, cô bèn ngậm miệng lại.

Lúc này, sếp Lương bỗng nhăn mặt, bụng anh lại đau rồi.

Vi Đông nhìn anh bằng ánh mắt do dự, sau đó ngập ngừng hỏi: “Hôm qua sao anh lại đột nhiên xuất hiện trong ngõ nhà Oanh?”

Sếp Lương vừa xoa bụng vừa trả lời: “Đang ở quán ăn thì thấy em chở cô bé đó vào ngõ nên anh đuổi theo đấy. Khi đó anh tưởng em với cô bé đó có gì với nhau.”

“Mà này.” Sếp Lương dặn, “Lần sau có chuyện gì thì cũng đừng đi riêng với mấy học sinh nữ, nhất là vào buổi tối. Để người khác thấy thì hiểu lầm đấy.”

Vi Đông nghe vậy thì cũng hiểu ra hết rồi. Nhớ lại những hành động mờ ám của sếp, cô cảm thấy nếu anh tưởng cô là con trai thì làm những việc đó cũng không đáng ngờ lắm.

“Thôi, anh lên phòng nghỉ đây.” Sếp Lương bảo, “Đừng có bắt bẻ anh nữa, anh mà đau bụng c/hết thì không ai trả lương cho em đâu.”

Dứt lời, sếp Lương liền lom khom đi về phòng.

Vi Đông vẫn đứng yên tại chỗ mà trầm mặc suy nghĩ.

Từ trước tới giờ, sếp Lương luôn cho rằng cô là con trai. Có thể thấy rằng anh rất vô tư khi ở với cô, ngoài những hành vi động chạm quá mức ra thì có vẻ như mọi chuyện đều ổn.

Vậy nếu biết Vi Đông là con gái thì sẽ thế nào?

Có thể sẽ cư xử thiếu tự nhiên hơn, nhưng đó không phải là việc quá to tát. Quan trọng là nếu biết Vi Đông là con gái, có thể sếp Lương sẽ để ý đến cô hơn. Một người đàn ông sống chung nhà với một người khác giới, rất có thể sẽ sinh ra những suy nghĩ không đứng đắn.

Vì vậy, Vi Đông cảm thấy nếu có thể thì chưa nên cho anh biết giới tính của cô vội. Dù gì khả năng cao là mấy ngày nữa cô sẽ chuyển đi rồi, giữ bí mật này thêm vài ngày nữa để hai người sống bình thường với nhau sẽ tốt hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom