• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng long trở về (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Người đứng đầu Giang Hải

“Trình có vậy mà cũng đòi chỉ dạy cho tôi ư?”

Tần Thế Vỹ liếc nhìn Hoàng Tiệp rồi cất giọng thờ ơ. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều im lặng, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc nhìn chàng trai có dáng người gày gò trông rất đỗi tầm thường này. Nhất là Lôi Hổ, hắn không ngừng nuốt nước miếng rồi thấy lạnh toát người. Trong mắt hắn, Hoàng Tiệp chính là cao thủ võ thuật thật sự, một người mà hắn tôn sùng như vậy mà lại bị đánh bại ngay trước mắt hắn.

Hơn nữa, Hoàng Tiệp còn bị hạ bởi một chiêu. Lúc này, chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lôi Hổ: “Lôi Hổ, giờ anh định ăn nói với tôi thế nào đây?”

“Phù!”

Lôi Hổ thở ra một hơi, sau đó vung tay lên chắp tay nói với Tần Thế Vỹ: “Anh bạn, không biết tôi đã đắc tội gì với anh? Mong anh cho tôi biết lý do rõ ràng, nếu tôi đã làm sai thì nhất định sẽ cho anh một lời giải thích chính đáng”.

“Anh sai người cho bố tôi vay lãi cao, vay có mười nghìn mà giờ phải trả thành một trăm nghìn. Đã thế, lúc bố tôi chưa trả được tiền, các người còn nhiều lần đánh ông ấy, giờ anh nói xem tôi có nên tới tìm anh không?”, Tần Thế Vỹ nhìn Lôi Hổ rồi cao giọng hỏi.

“Vay lãi cao?”, Lôi Hổ cau mày, sau đó nhìn sang Lôi Báo: “Chuyện này là sao?”

“Anh, em, em chỉ định kiếm thêm chút tiền thôi”, Lôi Báo giải thích với gương mặt tái nhợt.

Chát!

Lôi Hổ bước tới rồi tát thật mạnh lên mặt Lôi Báo: “Khốn kiếp! Anh đã bảo với chú bao nhiêu lần rồi? Giờ chúng ta không cần kiếm tiền bằng cách đó, chú có nghe không hả?”

“Anh ơi, em sai rồi ạ!”

Lôi Báo vội vàng xin lỗi.

“Chú xin lỗi tôi thì có tác dụng gì?”, Lôi Hổ tức giận nói.

“Người chú đắc tội hôm nay là anh bạn này, giờ việc chú cần làm là xin lỗi người ta, mong sao người ta tha lỗi cho”.

Lôi Báo nghe xong thì lập tức đi về phía Tần Thế Vỹ rồi khom người xuống xin lỗi: “Anh ơi, tôi sai rồi, xin lỗi anh. Tôi không nên sai đàn em cho bố anh vay lãi cao. Anh yên tâm, những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra cho bố anh cùng những phiền toái làm ảnh hưởng đến anh, tôi nhất định sẽ bồi thường đâu ra đó”.

“Ha…”

Tần Thế Vỹ lắc đầu bật cười, anh không thèm nhìn Lôi Báo lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Lôi Hổ: “Tôi không cần biết chuyện này do ai làm, nhưng anh là đại ca của họ thì phải chịu trách nhiệm. Song, nể tình anh đã có thái độ hối lỗi thành khẩn nên tôi tha cho anh một mạng. Tuy nhiên, tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì khó miễn. Hôm Nay, tôi sẽ bẻ gãy một tay của anh, hi vọng anh sẽ biết rút kinh nghiệm về sau”.

Dứt lời, Tần Thế Vỹ vung tay lên, tay của anh không hề chạm vào Lôi Hổ, nhưng có một luồng sức mạnh đáng sợ đã giáng xuống cánh tay của hắn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, cả người Lôi Hổ bay ra ngoài, cánh tay trái vô lực thõng xuống.

“A!”

Lôi Hổ đau đớn kêu lên.

“Thằng chó, dám đánh anh Hổ à!”

“Ức hiếp người quá đáng!”

“Anh em tập trung lại giết nó đi!”

Đám đàn em của Lôi Hổ thấy thế thì vô cùng chấn động, đến Lôi Hổ còn muốn rút súng ra. Từ sau khi trỗi dậy ở Giang Hải đến nay, hắn nào có phải chịu nhục thế này?

“Phóng kình khí ra ngoài… đây là bản lĩnh của tông sư!”

Đúng lúc này, Hoàng Tiệp đang bị thương nặng chợt hô lên, ông ta nằm rạp dưới đất nói: “Hoàng Tiệp không biết tông sư đến, mong tông sư tha tội!”

Lúc này, toàn thân Hoàng Tiệp run bần bật với vẻ khiếp đảm, trong giới võ thuật có một quy định bất thành văn là “không được thiếu tôn trọng tông sư”.

Những kẻ nào dám làm trái thì đều bị giết!

Dù đối tượng có là ai thì cũng vậy. Trong xã hội ngày nay, võ giả tông sư có thể nói còn mạnh hơn pháp luật. Điều này có nghĩa là nếu ban nãy Tần Thế Vỹ giết Hoàng Tiệp thì cũng không có ai dám truy cứu trách nhiệm của anh. Vậy là ông ta đã may mắn thoát chết một lần rồi.

“Tông sư, anh ta là tông sư ư?”

Lôi Hổ nghe thấy thế thì thấy da đầu mình tê rần. Nhiều năm qua, hắn luôn luyện võ với Hoàng Tiệp, không chỉ luyện ra được kình khí, mà còn có chút hiểu biết về giới võ thuật. Ở cả cái tỉnh Ngô Việt này chẳng có nổi vài tông sư. Ở thành phố Giang Hải thì chỉ có đúng một người, cũng chính là hội trưởng hiệp hội võ giả của thành phố. Thân phận của người này còn cao quý hơn cả ba gia tộc lớn, ông trùm xã hội đen cùng thị trưởng thành phố ở đây… Người này được coi là người đứng đầu Giang Hải. Thế mà bây giờ, người Lôi Hổ đắc tội cũng là một võ giả tông sư ư?

“Tôi không có hứng tính toán với ông, đứng dậy đi!”

Tần Thế Vỹ xua tay, sau đó mặc kệ Hoàng Tiệp rồi nhìn sang Lôi Hổ: “Người của anh đã nhiều lần đánh bố tôi và mang lại nhiều phiền toái cho nhà tôi, hôm nay tôi bẻ gãy một tay của anh, anh có ý kiến gì không?”

“Không! Tôi không có ý kiến gì cả!”

Sau khi biết Tần Thế Vỹ là tông sư, Lôi Hổ không dám ho he gì nữa. Hơn nữa, chính hắn cũng đã được lĩnh hội bản lĩnh của anh rồi. Tần Thế Vỹ chỉ vung tay lên, thậm chí không hề chạm vào người hắn mà đã có thể bẻ gãy một tay của hắn. Giờ nếu anh muốn lấy mạng của hắn thì sao? Chắc hắn chết rồi còn không biết tại sao mình chết mất.

“Nếu đã vậy thì sau anh hãy biết rút kinh nghiệm. Còn muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi, nếu anh còn gây phiền cho gia đình tôi nữa thì tôi sẽ lấy mạng anh đó”.

Dứt lời, Tần Thế Vỹ quay người định rời đi.

“Xin dừng bước!”, Lôi Hổ thấy thế thì gọi với lại.

“Sao? Không định cho tôi đi à?”, Tần Thế Vỹ dừng bước rồi cười nói: “Muốn giữ tôi lại mà chỉ có vài mống người thế này thì không đủ đâu, tôi sẽ cho anh thêm thời gian để gọi người”.

“Anh hiểu lầm rồi”.

Lôi Hổ vội vàng giải thích, đồng thời lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi đưa cho Tần Thế Vỹ: “Anh bạn, người của tôi đã đánh bố anh bị thương, trong thẻ này có mười triệu, mật mã là sáu con số sau thẻ. Đây coi như tiền thuốc thang cho bố anh, xin anh nhận cho”.

Hắn không nói tiền này cho Tần Thế Vỹ, mà bảo là tiền thuốc cho bố anh nên anh không tiện từ chối. Tần Thế Vỹ liếc nhìn chiếc thẻ, sau đó nhớ tới mình về nước không mang theo nhiều tiền mặt nên đã nhận luôn rồi mới đi.

“Anh, thằng này quá đáng thật, dám bẻ gãy tay anh. Giờ em sẽ đi tìm người, dù mình không làm gì được nó thì cũng phải bắt người nhà nó lại đã”.

Lúc này, Lôi Báo chợt đi tới rồi tức tối nói.

Chát!

Hắn vừa nói xong thì đã bị Lôi Hổ vả mạnh cho một phát: “Đồ ngu! Chú muốn chết thì chết một mình đi!”

“Anh…”

“Tôi nói cho chú biết, mau nghĩ mọi cách để kết giao với anh ta cho tôi. Nếu chú còn dám gây sự với anh ta thì tôi sẽ chặt hai chân của chú ngay đấy”, Lôi Hổ lườm Lôi Báo rồi nói.

“Em, em biết rồi!”

Lôi Báo gật đầu lia lịa… Lúc này, Tần Thế Vỹ đã rời khỏi câu lạc bộ, anh nhìn chiếc thẻ trong tay rồi nghĩ tới tình cảnh của gia đình mình rồi quyết định đến ngân hàng một chuyến để rút một trăm nghìn tiền mặt. Có số tiền này rồi, bố mẹ sẽ không phải vất vả nữa. Khoảng năm giờ kém, Tần Thế Vỹ đã đến trước cổng trường mẫu giáo Tinh Tinh, còn mười phút nữa là Tiểu Thảo tan học.

Ting ting…

Đột nhiên điện thoại của anh đổ chuông, là mẹ anh gọi tới.

“Alo, mẹ ạ!”, Tần Thế Vỹ nghe máy.

“Thế Vỹ, con đến trường của Tiểu Thảo chưa?”

Giọng của mẹ anh có vẻ luống cuống.

“Con đến rồi, có chuyện gì thế mẹ?”, Tần Thế Vỹ hỏi.

“Mẹ vừa nhận được điện thoại của cô giáo, cô bảo là Tiểu Thảo đánh nhau với bạn, giờ tình hình rất nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ bị đuổi học”, Trần Liên nói.
Chương 7: Ra là con nhà nông dân

“Tiểu Thảo đánh nhau với bạn ạ?”

Tần Thế Vỹ nghe xong thì biến sắc mặt rồi hỏi lại: “Con bé có sao không mẹ? Có bị thương không?”

Anh không lo việc cô bé có bị đuổi học hay không, dù có bị đuổi thật thì cũng không sao, đổi trường khác là được. Đương nhiên, không phải bất đắc dĩ thì Tần Thế Vỹ cũng không muốn Tiểu Thảo chuyển trường, dẫu sao cô bé cũng học ở đây hai năm nên chắc chắn đã quen với môi trường ở đây và có nhiều bạn bè rồi.

“Mẹ hỏi rồi, con bé không sao, nhưng thằng bé đánh nhau với nó thì bị ngã và trầy da một chút. Giờ người nhà thằng bé ấy đang làm ầm lên”.

Trần Liên nói tiếp: “Thế Vỹ, con chờ mẹ một lát, mẹ sẽ đến ngay”.

Dứt lời, Trần Liên ngắt máy. Năm phút sau, Tần Thế Vỹ đã nhìn thấy bà đạp xe tới.

“Đi thôi con, giờ mình đi gặp cô giáo, chủ nhiệm lớp con bé đang chờ mình ở cổng trường đấy”.

Trần Liên dựng xe cẩn thận rồi đi về phía cổng trường, Tần Thế Vỹ đi theo sau. Một lát sau, Trần liên đã nhìn thấy cô chủ nhiệm Vương Nguyệt của Tiểu Thảo, cô ấy khoảng hơn 30 tuổi, gương mặt xinh xắn, làn da trắng ngần, mịn màng, dáng người thì cao ráo gợi cảm, cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu lam trông rất mê người.

Trần Liên thấp thỏm nói: “Chào cô Vương, thật sự xin lỗi cô, Tiểu Thảo nhà tôi đã gây chuyện, cô xem tôi định sẽ xin lỗi rồi bồi thường cho nhà bạn kia một chút có được không?”

Vương Nguyệt và Trần. Liên cũng đã có quen biết, cô ấy thở dài nói: “Bác à, nếu là nhà khác thì xin lỗi với đền tiền thuốc men là xong. Nhưng lần này, Tiểu Thảo đã đánh con của một nhà khá có máu mặt, phụ huynh của bé ấy đang ở phòng của hiệu trưởng. Lần này, người gọi bác tới không phải là cháu mà là hiệu trưởng. Cháu mới nghe hiệu trưởng bảo sẽ đuổi học Tiểu Thảo, đương nhiên cũng có thể là cô hiệu trưởng đang tạm trấn an người nhà bé kia. Thôi giờ bác cứ đi với cháu đến phòng hiệu trưởng đi đã”.

“Chuyện này…”

Trần Liên nghe xong thì càng lo lắng hơn.

“Mẹ cứ bình tĩnh, chúng ta đến nói chuyện với hiệu trưởng xem ý tứ người ta sao đã”, Tần Thế Vỹ vỗ vai mẹ mình an ủi.

“Anh là…”, Vương Nguyệt thấy Tần Thế Vỹ gọi Trần Liên là mẹ thì không khỏi thấy nghi hoặc.

Trần Liên đáp: “Cô Vương, đây là con trai tôi, chú ruột của Tiểu Thảo”.

“Vâng, ra vậy”, Vương Nguyệt hiểu ra rồi nói tiếp: “Chúng ta đi thôi!”

Vương Nguyệt dẫn Tần Thế Vỹ và Trần Liên vào trường. Tinh Tinh là trường mẫu giáo tư nhân mà anh trai của Tần Thế Vỹ đã đăng ký cho Tiểu Thảo theo học vào hai năm trước, đồng thời cũng là trường mẫu giáo tốt nhất ở đây, tiền học phí mỗi năm lên tới 30 nghìn. Khi ấy, nhà họ vẫn có điều kiện, mà mới chỉ có một mình Tiểu Thảo nên rất coi trọng giáo dục, vì thế đã nộp tiền học trước ba năm, thêm các chi phí đi kèm nữa thì tổng là hơn 30 nghìn. Trường này có diện tích rất rộng, họ đi qua hai toà nhà thì mới tới khu phòng làm việc. Trên đường đi, Tần Thế Vỹ cũng tìm hiểu mọi việc cặn kẽ từ cô giáo. Thật ra cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là trong lúc chơi đùa, Tiểu Thảo có nảy sinh mâu thuẫn với một bạn nam tên là Lưu Triều Dương, sau đó Tiểu Thảo đã đẩy cậu bé đó một cái, làm cậu bé bị trầy da.

“Phía trước là văn phòng của hiệu trưởng!”, Vương Nguyệt chỉ vào tầng ba của một toàn nhà rồi nói.

Lúc này đang có một giọng nói tức giận vọng ra: “Hiệu trưởng Chu, sao mãi người nhà đứa con hoang kia chưa tới vậy? Hừ, con trai vàng bạc của nhà tôi bị con bé ấy đẩy cho trầy da chóc thịt, các người phải đuổi nó cho tôi, còn người nhà nó phải xin lỗi chúng tôi nữa”.

Thái độ của người này rất khó chịu, Tần Thế Vỹ khựng lại, đôi mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng: “Con hoang?”

Đến Vương Nguyệt nghe cách gọi của người kia xong cũng thấy lúng túng, cô ấy vội đi lên trước rồi gõ cửa.

“Mời vào!”, bên trong vọng ra tiếng nói.

Vương Nguyệt mở cửa đi vào, Tần Thế Vỹ và Trần Liên cũng đi theo. Văn phòng này rất rộng, hiện giờ đang có năm người ở bên trong. Bốn người ngồi, chí có một cô bé phải đứng, Tần Thế Vỹ vừa nhìn đã nhận ra ngay cô bé ấy là cháu gái mình.

“Bà ơi!”, quả nhiên cô bé nhìn thấy Trần Liên xong thì chạy ngay tới.

“Tiểu Thảo, cháu không sao chứ?”, Trần Liên lo lắng hỏi.

“Cháu không sao ạ”, Tiểu Thảo ngoan ngoãn đáp.

“Ôi dời, bảo sao chẳng như mèo hoang chó dại, ra là con nhà nông dân”.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi trên ghế tỏ vẻ coi thường nhìn Trần Liên, sau đó nói với hiệu trưởng Chu Anh: “Hiệu trưởng Chu, sao cô lại cho loại người hạ đẳng thế này học ở đây? Sao đối tượng tuyển sinh của các cô lại kém thế? Chó hoang mèo dại gì cũng cho theo học ở đây à?”

“Chị Lưu…”

“Nếu chị còn ăn nói kiểu đó nữa thì có tin tôi tát cho vài cái luôn không?”

Hiệu trưởng Chu còn chưa nói gì thì Tần Thế Vỹ đã không nhịn được mà lên tiếng. Anh xa nhà ba năm, trong nhà có nhiều biến cố xảy ra, khiến Tần Thế Vỹ thấy rất thương mọi người và áy náy. Giờ có người dám gọi người nhà của anh là đám hạ đẳng với mèo hoang chó dại thì sao anh nhịn được? Chẳng qua sợ doạ đến Tiểu Thảo, không Tần Thế Vỹ đã ra tay rồi.

“Ôi trời đất ơi! Còn doạ đánh tôi á? Chồng ơi anh nghe thấy chưa, thằng nhà quê này doạ tát em kìa, anh không nói gì à?”

Chị Lưu kia nghe Tần Thế Vỹ nói xong thì ngẩn ra, sau đó đã tức đến bật cười rồi kéo chồng mình là Lưu Khải. Lưu Khải là một người đàn ông béo tròn, gã lạnh lùng liếc nhìn Tần Thế Vỹ rồi nói: “Có thằng nhà quê thôi mà, so đó với nó làm gì cho xấu mặt”.

Thật ra lý do chính là anh ta thấy Vương Nguyệt cũng đang ở đây nên muốn tỏ ra phong độ một chút. Chị Lưu tuy không hài lòng với thái độ của chồng mình, nhưng cũng đành im. Còn Tiểu Thảo thì tò mò nhìn Tần Thế Vỹ, sau đó Trần Liên thì thầm bên tai cô bé. Mắt Tiểu Thảo sáng lên rồi chạy tới gọi Tần Thế Vỹ: “Chú ơi!”

“Tiểu Thảo ngoan!”

Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó hỏi hiệu trưởng: “Chào cô hiệu trưởng, tôi là chú của Tiểu Thảo, xin hỏi nhà trường định giải quyết chuyện này thế nào?”

Chu Anh quan sát Tần Thế Vỹ, thấy anh ăn mặc bình thường, cũng không có khí chất gì thì tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Tiểu Thảo cố ý đánh bạn thì phải bị cảnh cáo một lần, đồng thời phải đền tiền thuốc men cho bạn và xin lỗi bạn. Ngoài ra, nếu còn tái phạm thì sẽ bị đuổi học”.

Cô ta vừa nói xong thì Tiểu Thảo lên tiếng: “Em không sai, em không xin lỗi”.

“Không xin lỗi? Hơ… mày tưởng xin lỗi với đền tí tiền thuốc mà xong chuyện à?”

Chị Lưu bật cười lạnh lùng, sau đó nói với Chu Anh: “Cô hiệu trưởng, tôi không đồng ý với cách xử lý của cô”.
Chương 8: Đánh Chu Anh

“Chị Lưu, chị không đồng ý ở điểm nào?”

Chu Anh vội cười trừ hỏi, chị Lưu kia hừ lạnh nói: “Con trai bảo bối nhà tôi đến tôi còn không nỡ đánh, mà con bé này dám động vào, giờ chỉ có thế là coi như xong sao? Thế thì dễ dàng cho nhà nó quá, tôi không đồng ý”.

Chị ta tỏ vẻ hống hách như thể chỉ cần mình không đồng ý thì hiệu trưởng sẽ phải đổi cách giải quyết khác. Nhưng lúc này, Tiểu Thảo đã chạy tới cạnh Tần Thế Vỹ rồi nhỏ giọng thỏ thẻ: “Chú ơi, cháu không sai, cháu không muốn xin lỗi”.

“Tiểu Thảo, cháu kể chú nghe tại sao khi ấy lại đẩy bạn đi”, Tần Thế Vỹ ngồi xuống rồi hỏi.

Tiểu Thảo đáp: “Lưu Triều Dương hỏi cháu ai mua cho cháu cái balo kia, cháu bảo là mẹ mua, sau đó bạn ấy bảo cháu nói dối. Vì cháu không có mẹ, bạn ấy còn bảo cháu là con hoang. Cháu mắng lại bạn ấy là vô đạo đức, vô giáo dục thì bạn ấy nổi giận rồi đánh cháu. Sau đó, cháu đẩy bạn ấy một cái thì bạn ấy ngã ra”.

Nghe thấy thế, Tần Thế Vỹ càng bực mình hơn: “Nếu cháu đã không sai thì không cần xin lỗi”.

Tần Thế Vỹ xoa đầu cô bé rồi cười nói. Dứt lời, anh đứng dậy, cụ cười chợt tắt rồi nói với Chu Anh: “Cô hiệu trưởng, trước khi đưa ra cách giải quyết trên, cô đã tìm hiểu kỹ sự việc chưa?”

Chu Anh đang định hỏi chị Lưu kia muốn giải quyết chuyện này thế này thì chợt nghe thấy câu hỏi của Tần Thế Vỹ, cô ta cau mày rồi nói: “Sao, anh đang chất vấn tôi đấy à?”

Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Không, tôi vừa nghe Tiểu Thảo kể là Lưu Triều Dương mắng và đánh con bé trước, vì thế nó mới đẩy bạn”.

“Lời trẻ con mà anh cũng tin à?”

Chu anh mất kiên nhẫn nói: “Sự thật là Lưu Triều Dương đã bị thương, mà người gây ra chính là Tiểu Thảo, còn những vấn đề khác thì tôi không phải giám sát nên không có trách nhiệm và nghĩa vụ đi điều tra. Giờ chúng cần thảo luận cách xử lý việc này”.

Tần Thế Vỹ nhíu mày… thái độ của Chu Anh đã rõ, cô ta đứng về phía của nhà Lưu Khải, còn sự thật ra sao thì cô ta không quan tâm. Lúc này, Vương Nguyệt không nhịn được nữa mà lên tiến: “Hiệu trưởng, sự việc đâu quá nghiêm trọng, hơn nữa tôi thấy bọn trẻ đều còn nhỏ, đánh cãi nhau là chuyện bình thường, hay…”

“Cô Vương, từ khi nào đến lượt cô chỉ bảo cho tôi thế?”

Chu Anh lừ mắt rồi ngắt lời Vương Nguyệt, chị Lưu kia càng nổi giận hơn: “Cô là chủ nhiệm mà ăn nói thế à? Con trai cưng nhà tôi mà không hiểu chuyện ư? Ý của cô là tôi dạy con không nghiêm hả? Vả lại, cái gì mà trẻ con đánh cãi nhau là chuyện bình thường? Đứa khác tôi không biết nhưng con trai tôi có thân phận sao hả? Trên đời này luôn có những đứa trẻ mà người khác không được đánh, cũng không được động vào, cô có hiểu không?”

Vương Nguyệt tái mặt rồi không nói gì nữa. Tần Thế Vỹ lẳng lặng quan sát, Trần Liên với Tiểu Thảo đứng một bên tức lắm nhưng cũng không dám nói gì.

“Chị Lưu, chị xem thế này có được không nhé. Ngoài việc bị cảnh cáo và trả tiền thuốc, tôi sẽ bắt bé xin lỗi Triều Dương trước mặt các bạn trong lớp”, Chu Anh nói với chị Lưu.

“Đề nghị này của cô cũng được, để nó xin lỗi con trai tôi trước mặt các bạn, vừa hay cho các bạn trong lớp biết không ai được động vào con tôi, không thì hậu quả rất nghiêm trọng”.

Chị Lưu gật đầu, chị ta rất hài lòng với cách làm này của Chu Anh, nhưng sau đó vẫn chỉ tay vào Tần Thế Vỹ và Trần Liên: “Nhưng chỉ có con bé kia xin lỗi thì chưa đủ, cả người nhà của nó cũng phải phải xin lỗi”.

Chu Anh thấy cũng hợp lý nên nói với Tần Thế Vỹ: “Nếu gia đình anh muốn Tiểu Thảo tiếp tục học ở đây thì sáng mai hãy cùng đến lớp xin lỗi bạn học với cô bé”.

Trần Liên tái mặt, mím môi không nói gì, Tiểu Thảo thì tủi nhân đến mức rưng rưng. Vương Nguyệt đứng cạnh đó thì có vẻ tức giận. Hiện giờ, cô ấy đã có một quyết định, ngày mai khi Tiểu Thảo xin lỗi xong thì cô ấy cũng xin nghỉ việc luôn. Trường học cùng hiệu trưởng thế này… đúng là không chấp nhận được!

“Đây là quyết định cuối cùng rồi đúng không?”, Tần Thế Vỹ bình thản hỏi.

“Đúng thế”, Chu Anh thờ ơ nói: “Nếu anh không đồng ý hoặc không nghe theo thì có thể cho Tiểu Thảo học trường khác”.

“Thế Vỹ, hay thôi đi con”, Trần Liên không còn lựa chọn nào khác. Nhưng Tần Thế Vỹ không đồng ý, anh cười nói: “Mẹ, mẹ đưa Tiểu Thảo ra ngoài cổng chờ con, con nói chuyện với họ thêm một lát”.

Trần Liên thở dài: “Ừ”.

Thấy hai bà cháu đi rồi, Tần Thế Vỹ lạnh mặt nói: “Hiệu trưởng Chu, chúng ta bàn lại chuyện này đi”.

Anh lại nhìn sang Chu Anh: “Tôi tin lời của Tiểu Thảo, con bé không làm gì sai cả, ngược lại bạn Triều Dương kia vừa mắng vừa đánh con bé trước, tôi thấy nó mới là người cần phải nói lời xin lỗi”.

“Anh nghĩ mình là ai hả? Anh tưởng mình muốn sao thì được vậy à?”

Chu Anh phì cười: “Vả lại, Triều Dương sai ở đâu? À, cậu bé đánh Tiểu Thảo, nhưng anh đã làm rõ mấu chốt của vấn đề chưa? Tiểu Thảo sai ở chỗ đã đánh lại đấy, anh hiểu không hả?”

Tần Thế Vỹ nghe xong mà ngẩn người, Vương Nguyệt cũng khó tin mà nhìn Chu Anh. Sau đó, Tần Thế Vỹ nói: “Ý cô là người ra tay trước không sai, nhưng người đánh trả thì sai ư?”

Chu Anh hừ nói: “Đúng thế”.

“Hay lắm!”

Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó giơ tay lên, bầu không khí chợt vang lên tiếng vù vù.

Chát!

Tiếng bạt tai vang lên trong phòng, Chu Anh ngã sõng soài dưới đất, một nửa bên mặt đã sưng phù.

Cả căn phòng im lặng, nhà Lưu Khải và Vương Nguyệt đều trợn tròn mắt, sau đó không dám tin nhìn Tần Thế Vỹ. Anh vừa đánh cô hiệu trưởng ư? Chu Anh ngã dưới đất đã bị đánh cho mụ mị đầu óc, mãi sau mới phản ứng lại: “Anh, anh dám đánh tôi?”

Chu Anh đứng dậy với ánh mắt như sắp phun ra lửa, cô ta giận dữ giơ tay lên rồi bổ nhào vào Tần Thế Vỹ: “Tôi đánh chết anh!”

“Chát!”

Lại một cái tát nữa giáng xuống, Tần Thế Vỹ đánh Chu Anh ngã xuống đất: “Cô vừa bảo Lưu Triều Dương đánh Tiểu Thảo không sai, Tiểu Thảo đánh trả mới là sai còn gì?”

Tần Thế Vỹ hỏi tiếp: “Giờ tôi đánh cô thì đâu có sai? Tại sao cô lại đánh trả? Lẽ nào cô không biết đánh trả là sai à?”

“Tôi…”

Chu Anh ôm mặt, há miệng mà không nói được gì.
Chương 9: Định đánh tao à? Dám không?

Văn phòng chợt im ắng trong phút chốc, Lưu Khải, chị Lưu, Lưu Triều Dương và Vương Nguyệt đều nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ ngẩn ngơ. Dù Chu Anh có nói hay làm gì sai thì cũng không đến mức bị đánh vậy chứ?

“Khốn kiếp! Anh dám đánh tôi?”, Chu Anh đứng dậy rồi lườm Tần Thế Vỹ.“Tôi đánh cô đấy thì sao? Tôi đánh cô có sai không? Không nhé, trái lại cô mà đánh trả hoặc trả thù tôi thì cô mới sai”.

Tần Thế Vỹ: “Mà cái đạo lý này là do chính miệng cô thốt ra chứ đâu?”

“Anh…”

Chu Anh không biết phải nói gì, chỉ thấy uất hận đến cùng cực, cô ta nhìn sang Lưu Khải rồi nói: “Anh Lưu, anh phải đòi lại công bằng cho tôi”.

Nếu không vì giúp Lưu Khải, cô ta cũng không thiên vị một cách rõ ràng như vậy, sau đó mới bị Tần Thế Vỹ tát cho lật mặt.

“Ha ha, dân đen đúng là dân đen, gặp chuyện gì cũng chỉ biết dùng đến vũ lực, bảo sao cái con bé Tiểu Thảo kia chẳng hoang dã như thế”.

Lưu Khải tiến lên trước một bước rồi nhìn Tần Thế Vỹ, châm chọc: “Nhưng anh sẽ không bao giờ hiểu được một điều là nằm đấm chỉ có trong tay một kiểu người, đó là người có tiền. Còn loại khố rách áo ôm như anh một khi dám dùng đến vũ lực thì sẽ phải trả một cái giá cực đắt”.

“Ừm, mấy câu sau anh nói thì tôi đồng ý, nhưng câu trước đó thì không, anh nói Tiểu Thảo hoang dã ư?”

Dứt lời, Tần Thế Vỹ đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Lưu Khải.

Chát!

Tiếng bạt tai vang lên, Lưu Khải ngã ra sau, nửa bên mặt đã sưng phù.

“Ôi…”

Chu Anh và chị Lưu đều ngây người, Vương Nguyệt cũng ngẩn ra. Lưu Khải là nhân vật thuộc tầng lớp cao ở Giang Hải, là một người rất giàu có và quen biết nhiều nhân vật lớn. Rất nhiều thành viên của ban hội đồng trường mẫu giáo này đều có qua lại với gã. Nếu không vì thế thì Chu Anh đã chẳng thiên vị cho nhà gã, vậy mà giờ Lưu Khải cũng bị đánh ư? Đã thế còn bị một tên nhà quê tát?

“Khốn kiếp! Dám đánh tao à? Mày có biết chữ chết viết thế nào không?”

Lưu Khải đứng dậy bừng lửa giận, còn Tần Thế Vỹ lại nhếch miệng cười rồi nói: “Anh khỏi phải doạ, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu dám mắng cháu tôi nữa thì tôi tiễn anh thăng thiên luôn đấy, tin không?”

Xa nhà ba năm, khi về thì thấy cảnh vật còn người mất, người thì mất mạng, người thì bị thương, cháu gái thì bệnh tật… Tuy Tần Thế Vỹ trông vẫn bình thường, nhưng thật ra nội tâm anh đang dậy sóng, chỉ là anh giấu đi thôi. Người nhà chính là giới hạn của anh, mà hành vi của Lưu Khải lại đang khiêu khích giới hạn này.

“Ực!”, bị Tần Thế Vỹ nhìn chằm chằm như vậy, Lưu Khải chỉ thấy toàn thân mình lạnh toát, gã nuốt nước miếng, không dám ho he tiếng nào, mãi sau mới hỏi: “Anh muốn thế nào?”

“Ngồi xuống nói chuyện!”, Tần Thế Vỹ kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nói: “Đúng là con trai anh bị Tiểu Thảo xô ngã, giờ tôi thay mặt con bé xin lỗi gia đình anh. Ngoài ra, tôi cũng sẽ chịu tiền thuốc men”.

“Hừ, biết sợ rồi hả!”

Lưu Khải cười khẩy, trong mắt thoáng qua vẻ coi thường. Ban nãy, Tần Thế Vỹ trông khí thế quá nên gã hơi sợ, thậm chí còn hoài nghi anh có thân phận đặc biệt, chỉ là không biểu hiện ra. Nhưng giờ xem ra, Tần Thế Vỹ chỉ sừng cồ lên thôi, hết cơn điên một cái là bình tĩnh lại ngay, sau đó thấy mình thì là người bình thường nên bắt đầu nhún nhường hẳn. Nhưng anh đã tát gã một cái, giờ tưởng tỏ thái độ dịu đi như vậy là xong sao?

“Được, anh định bồi thường đúng không? Ok, tôi cũng không đòi nhiều đâu, chỉ cần đưa tôi một trăm nghìn là chuyện này coi như xong”, Lưu Khải híp mắt nói.

Nghe thấy thế, Chu Anh và Vương Nguyệt đều nói: “Anh Lưu, như vậy có hơi nhiều quá không? Lưu Triều Dương chỉ bị trầy da chút thôi mà anh đòi những một trăm nghìn ư?”

Người lên tiếng là Vương Nguyệt, giờ cô ấy đã quyết định từ chức nên không còn gì phải sợ nữa mà nói thẳng luôn: “Anh làm vậy có khác nào ăn cướp đâu…”

“Một trăm nghìn mà đã là ăn cướp ư? Cô Vương, có phải cô chưa nhìn thấy tiền bao giờ không? Tôi nói cho cô biết, dòng vốn một ngày của công ty tôi đã hơn cả triệu rồi, cô thấy tôi cần bận tâm chút tiền đó không?”

Lưu Khải cười nhạo: “Đương nhiên, nếu đến một trăm nghìn mà cũng không trả nổi thì cũng không sao, anh ta chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tôi vì hành động vừa rồi thì tôi sẽ không đòi tiền nữa”.

Theo Lưu Khải thấy thì Tần Thế Vỹ sẽ không có nổi một trăm nghìn, gã đưa ra điều kiện này thật ra cố ý muốn làm khó Tần Thế Vỹ.

Đúng lúc này, có một chiếc túi rơi xuống chân Lưu Khải, một sấp tiền giấy màu đỏ rơi ra ngoài.

“Ở đây vừa hay có một trăm nghìn, anh đếm đi”, Tần Thế Vỹ thờ ơ nói.

“Không thể nào!”, Lưu Khải vô thức ngồi xuống nhặt tiền lên, sau đó đếm kỹ càng, thậm chí còn kiểm tra xem là tiền thật hay giả. Sau khi xác nhận là tiền thật và đủ một trăm nghìn thì gã sững sờ nói: “Sao anh có ngần này tiền?”

Lưu Khải khó tin nhìn Tần Thế Vỹ. Chu Anh và Vương Nguyệt cũng đều thấy bất ngờ. Họ là người hiểu rõ về hoàn cảnh của nhà Tần Thế Vỹ hơn ai hết, chắc chắn anh không thể dễ dàng có được ngần ấy tiền.

“Tôi đã trả tiền thuốc cho con trai anh rồi, giờ Tiểu Thảo đã tiếp tục đi học bình thường được chưa?”, Tần Thế Vỹ hỏi.

“Được, nể tình anh có thái độ thành khẩn, tôi không thèm chấp nữa”, Lưu Khải đáp.

Sau đó, gã nhìn sang vợ mình như lo lắng chị ta sẽ phản đối. Chị Lưu hừ một tiếng nói: “Con trai đi thôi, mẹ con mình đi mua đồ, quần áo của con ném đi, mẹ sẽ mua cho con bộ mới với đồ ăn ngon nữa. Một trăm nghìn này chắc cũng miễn cưỡng đủ. Xì, có một trăm nghìn mà tưởng nhiều lắm chắc? Chỉ bằng tiền tiêu vặt một ngày của con tôi thôi”.

Vừa nói, chị ta vừa khoác tay Lưu Khải, chuẩn bị rời đi.

“Tôi đã cho các người đi đâu?”, song họ chưa rời khỏi phòng làm việc thì giọng nói lạnh lùng của Tần Thế Vỹ đã vang lên: “Chuyện hôm nay thật ra chúng ta đều biết rõ người sai thật sự không phải Tiểu Thảo nhà tôi, mà là cậu Lưu Triều Dương này”.

Tần Thế Vỹ chầm chầm nói tiếp: “Tôi cũng đã xin lỗi và bồi thường rồi thì tiếp theo đến lượt các người bày tỏ thái độ rồi chứ?”

Sau câu nói của Tần Thế Vỹ, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

“Anh nói gì?”, Lưu Khải nhìn Tần Thế Vỹ vì tưởng mình nghe nhầm.

“Điếc à? Được, để tôi nói lại. Tôi bảo người sai thật sự là con trai của anh chị, giờ các người cũng nên bày tỏ thành ý đi chứ!”, Tần Thế Vỹ nhắc lại.

“Ha…”, Lưu Khải bật cười nói: “Này thằng ranh, tao công nhận lúc mày nổi điên lên thì cũng ghê gớm thật, nhưng tao phải nhắc mày một điều, tốt nhất hãy biết lượng sức mình xem có đủ tư cách để nói chuyện với tao hay không”.

“Tôi hiểu rất rõ về mình”, Tần Thế Vỹ nhìn Lưu Khải: “Nhưng anh thì không đâu”.

Lưu Khải nhíu mày, không biết tại sao khi bị Tần Thế Vỹ nhìn, gã cứ thấy rờn rợn, một lát sau gã mới hừ lạnh nói: “Thế anh nói đi, anh muốn gì?”

Tần Thế Vỹ: “Thứ nhất, ngày mai đi học, con trai anh chị phải xin lỗi Tiểu Thảo nhà tôi, đồng thời đảm bảo sau này không được bắt nạt con bé nữa. Thứ hai, nếu con trai anh chị cũng đã đánh cháu tôi thì cũng phải chịu tiền thuốc. Tôi không cần nhiều, một triệu là được”.

Cả căn phòng im phăng phắc, ai nấy đều trợn mắt há mồn nhìn Tần Thế Vỹ.

“Bắt chúng tôi xin lỗi và bồi thường một triệu? Anh đang nằm mơ giữa ban ngày à?”, chị Lưu tức đến bật cười rồi chỉ thẳng mặt Tần Thế Vỹ: “Thằng nhà quê kia, mày nghe cho rõ đây. Đừng mơ đến chuyện bắt con trai cưng nhà tao phải xin lỗi, còn tiền cũng quên luôn đi”.

“Anh cũng giống vợ mình à?”, Tần Thế Vỹ không để ý đến chị Lưu mà quay sang hỏi Lưu Khải.

“Nếu tôi cũng có thái độ như vậy thì anh định đánh tôi tiếp chắc?”, Lưu Khải cười lạnh, gã không chút do dự mà lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa kết nối, gã đã nói: “Mấy người đến ngay văn phòng của hiệu trưởng trường mầm non cho tôi”.

Không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, có bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào.

“Thằng kia, tao nói cho mày biết đúng như vợ tao nói đấy, con trai tao sẽ không xin lỗi đứa con hoang kia đâu, còn tiền thì mày cũng đừng mơ đến”.

Lưu Khải đứng trước mặt Tần Thế Vỹ, có thêm trợ thủ đến nên gã đã tự tin hơn hẳn, sau đó lập tức vênh váo nói: “Nghe tao gọi nó là con hoang chắc mày tức lắm nhỉ? Muốn đánh tao tiếp đúng không? Nhưng mày có dám không hả?”
Chương 10: Giờ mày muốn chết thế nào?

“Muốn đánh tao lắm hả? Nhưng mày có dám không?”

Lưu Khải nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ chế nhạo như nhìn một tên ngốc. Trong lúc gã nói chuyện thì mấy tên gã gọi tới đã bao vây Tần Thế Vỹ với khí thế bừng sát khí, khiến ai cũng phải sợ hãi. Chị Lưu đứng cạnh đó tiếp tục châm chọc: “Thằng nhà quê này không biết lấy đâu ra can đảm mà dám lên mặt với chúng tao! Nếu mày chỉ là dân đen thì nên có thái độ của dân đen, đừng ra oai với người có tiền, không thì hậu quả khó lường đấy”.

Chu Anh cũng thích thú nhìn Tần Thế Vỹ, chỉ mong được thấy anh bị bẽ mặt. Còn Vương Nguyệt thì có vẻ lo lắng, sợ Tần Thế Vỹ lại kích động rồi đánh nhau. Lưu Khải gọi nhiều người tới như vậy, nếu Tần Thế Vỹ dám ra tay thì kết cục sẽ rất thảm thương.

Chát!

Đúng lúc này, lại có tiếng bạt tai vang lên, Lưu Khải đang vênh váo đứng trước mặt Tần Thế Vỹ đã bị đánh ngã, nửa bên mặt còn lại đã sưng phù.

“Chẳng mấy khi có người dâng mặt lên cho tôi vả, giờ có thì… tôi phải tranh thủ”, Tần Thế Vỹ đứng dậy rồi nhìn Lưu Khải đang nằm dưới đất, nói: “Tôi đúng là một người bình thường, nhưng tôi thấy anh còn không bằng một người bình thường đâu. Vì người bình thường không quỵt nợ như anh”.

“Chó chết! Mày dám đánh tao à? Mày chán sống rồi đúng không?”, Lưu Khải chỉ thẳng mặt Tần Thế Vỹ rồi lại gào lên: “Chúng mày còn đần mặt ra đấy à? Phế nó cho tao, nó vừa tát tao bằng tay nào thì chặt cái tay đó đi, tốn bao tiền thuốc men tao cũng chịu hết!”

“Vâng!”

Bốn người đàn ông kia lập tức nắm tay lại rồi lao về phía Tần Thế Vỹ. Lúc này trông Lưu Khải vô cùng đáng sợ, Chu Anh thì có vẻ vui khi thấy người khác gặp hoạ, chỉ có Vương Nguyệt là lo lắng rồi hét lên: “Anh Tần, anh mau chạy đi…”

Bụp!

Tần Thế Vỹ chẳng những không bỏ chạy mà còn chủ động xông về phía bốn người đàn ông kia, sau đó đạp vào tên đi đầu. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tên đó đã bay ra xa rồi la hét đau đớn. Ba tên còn lại ngẩn ra với vẻ kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm đánh đấm của họ rất phong phú nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi tấn công Tần Thế Vỹ từ nhiều phía. Tiếc là kết quả không có gì khác biệt.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Sau ba tiếng động, ba tên kia đều ngã vật ra đất.

“Không thể nào!”, Lưu Khải trợn tròn mắt như nhìn thấy ma quỷ. Mấy người này đều là vệ sĩ mà gã bỏ rất nhiều tiền ra thuê từ công ty vệ sĩ hàng đầu ở Giang Hải, một người trong số họ có thể hạ được năm, sáu người thanh niên. Nhưng giờ cả bốn hợp sức lại mà vẫn bị quật ngã dễ dàng.

“Giờ anh còn định chặt tay tôi nữa không?”, Tần Thế Vỹ đi tới cạnh Lưu Khải rồi hỏi.

“Tôi…”, va phải ánh mắt của Tần Thế Vỹ, Lưu Khải chỉ thấy tim mình đập thình thịch, hít thở cũng khó khăn, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần rồi nói: “Ừ thì lần này tao nhìn nhầm, không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh. Nhưng thế thì sao nào? Mày cũng chỉ là một thằng dân ngu cu đen thôi, còn tao là nhân sĩ cấp cao ở thành phố này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể mời đại ca giang hồ đến rồi ép chết mày như một con kiến”.

“Thế à?”, Tần Thế Vỹ gật gù nói: “Nếu vậy thì tôi cho anh cơ hội gọi điện đấy, gọi đại ca giang hồ mà anh quen đến đi”.

Tần Thế Vỹ thật sự không muốn Tiểu Thảo phải chuyển trường, vì thế chuyện này cần được xử lý thoả đáng, để sau này không còn tái phát nữa.

“Được, mày nói đấy nhé, chờ đó rồi hối hận đi”.

Nói rồi, Lưu Khải lấy điện thoại ra rồi chạy ra ngoài gọi. Thấy thế, Chu Anh và chị Lưu đều cười khẩy. Vì họ biết rõ thân phận của Lưu Khải, chắc chắn gã có thể mời được một đại ca giang hồ đến, khi đó người gặp hạn chính là Tần Thế Vỹ.

“Anh Tần, hay… hay anh chịu nhún nhường một chút rồi đi thôi!”, Vương Nguyệt đi tới rồi thở dài nói: “Anh chỉ là người bình thường, không đấu lại họ được đâu”.

“Đi? Nó đánh tôi sao tôi cho nó đi được?”

Vương Nguyệt vừa nói xong thì Lưu Khải đã trở vào, gương mặt gã thoáng vẻ tàn khóc và cười cợt, sau đó nói với Tần Thế Vỹ: “Đại ca mà tao quen sẽ đến ngay thôi, rất tiếc phải thông báo với mày là đêm nay trên hồ Trừng Dương sẽ có một xác chết”.

Vương Nguyệt tái mét mặt, đến Chu Anh cũng thấy sợ hãi, nhưng loáng cái vẻ sợ sệt đã biến thành lạnh lùng.

“Thế ư?”

Tần Thế Vỹ vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi gì. Anh chỉ lấy điện thoại ra xem giờ rồi nói: “Tốt nhất tên đó nên nhanh chân một chút, tôi còn phải về nhà ăn tối”.

“Vẫn muốn ăn à?”, Lưu Khải chế nhạo: “Đừng mơ nữa, hôm nay mày sẽ là một con ma đói”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu, chẳng buồn để ý đến Lưu Khải nữa mà lấy điện thoại ra chơi điện tử. Mười lăm phút sau, bên dưới có tiếng bước chân vọng lại. Loáng cái đã có rất nhiều tiếng bước chân vang lên, những bóng người mặc đồ mau đen đi theo một người đàn ông vào văn phòng của hiệu trưởng. Nhìn thấy người đó, Lưu Khải lập tức khúm núm đi tới nói: “Anh Báo, cảm ơn anh đã bớt chút thời gian quý báu đến giúp em, khi nào xong việc, em sẽ mời anh cùng các anh em đến hoàng thành Lãng Đình ăn chơi một bữa”.

“Đều là anh em cả, khách sáo làm gì?”

Lôi Báo xua tay rồi nói: “Ai đánh mày? Để tao lôi nó đến hồ Trừng Dương xử lý”.

“Vâng, phiền anh ạ!”

Lưu Khải đứng tránh sang một bên rồi chỉ vào Tần Thế Vỹ: “Anh Báo, là nó ạ”.

“Anh Báo? Lẽ nào là anh em với Lôi Hổ? Trời! Nghe nói anh Báo này đã giết rất nhiều người rồi…”

Chu Anh kinh hãi nhìn Lôi Báo, sau đó vô thức thấy sợ hãi. Danh tiếng của anh Báo thì ai ở Giang Hải cũng biết, nhưng Chu Anh cảm thấy Lôi Báo đến đây không phải gây sự với mình, mà là để xử lý Tần Thế Vỹ. Ngay sau đó, cô ta chỉ còn vẻ lạnh lùng nhìn Tần Thế Vỹ, phen này anh chết chắc rồi!

Còn Lưu Khải thì hỏi thẳng Tần Thế Vỹ: “Thằng kia nói đi, giờ mày muốn chết thế nào?”

Chị Lưu cũng đi tới rồi nhìn Tần Thế Vỹ nói: “Thằng nhà quê kia, có phải giờ đang hối hận lắm không? Muốn quỳ xuống xin tha chưa? Nhưng bà nói cho mày biết nếu mày đã động vào nhầm người thì phải chấp nhận trả giá thôi. Nhưng tiếc là cái giá này hơi lớn”.

Vương Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn Lôi Báo mà sợ hết hồn, không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thế Vỹ chậm rãi đứng dậy rồi liếc nhìn Lưu Khải và chị Lưu, sau đó nhìn sang Lôi Báo.

“Tôi vừa nghe anh bảo định mang tôi đến hồ Trừng Dương để xử lý à?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom