• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng long trở về (1 Viewer)

  • Chương 36-37

Chương 36: Lời khiêu chiến của Diệp Quân Dân

Yên ắng!

Cả quán cà phê lại rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều khó tin nhìn Tần Thế Vỹ. Bọn họ thật sự không dám tin anh dám đánh Lưu Khoa, phải biết rằng hắn không phải người bình thường, mà là cậu chủ của nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu là một gia tộc lớn ở Giang Hải, chẳng lẽ Tần Thế Vỹ vẫn nhớ cơm tù nên định đi tiếp ư?

“Khốn kiếp! Mày dám đánh tao à?”

Phải đến năm giây sau, Lưu Khoa mới hoàn hồn, sau khi thấy mặt mình đau rát, hắn hung tợn mắng nhiếc: “Hôm nay tao không cho mày một bài học thì tao không còn là Lưu Khoa nữa”.

Dứt lời, hắn mặc kệ cơn đau trên mặt mà bổ nhào về phía Tần Thế Vỹ như một con thú hoang. Thân là cậu chủ nhà họ Lưu nên hắn cũng từng học đánh đấm, một mình hắn có thể chấp được ba đến năm người thanh niên. Hắn nghĩ ban nãy mình bị đánh cũng do không phòng bị nên bị Tần Thế Vỹ đánh lén mà thôi.

Chát!

Nhưng hắn vừa tới gần Tần Thế Vỹ thì lại bị đánh bay rồi ngã vật ra đất tiếp, bên mặt còn lại đã sưng phù.

“A!”

Phương Nhan tiến tới đỡ Lưu Khoa dậy, hắn gào lên: “Tần Thế Vỹ, tao sẽ không tha cho mày đâu, mày cứ chờ đấy, giờ tao sẽ gọi người tới, nửa đời còn lại mày sẽ phải nằm trên giường”.

“Vô dụng, đến một người ngồi tù cũng không đánh được, đã thế còn gọi người ư?”

Lưu Khoa vừa rút điện thoại ra thì có một tiếng cười nhạo vang lên từ phía ngoài quán, ngay sau đó có hai bóng người đi vào. Một trong số đó chính là Trần Văn Bân, người đàn ông trẻ tuổi còn lại trông chỉ khoảng 20, mặc bộ đồng phục màu đen, chân đi giày trắng, để lộ ra bắp tay rắn giỏi trông rất mạnh mẽ, người này cho mọi người cảm giác vừa oai hùng vừa cứng rắn.

“Hội trưởng Diệp tới rồi”.

“Hội trưởng ghét nhất có ai đánh nhau trong trường, chắc chắn sẽ không tha cho Tần Thế Vỹ đâu”.

“Chuẩn, huống hồ Tần Thế Vỹ còn là nỗi nhục của trường ta, mà hội trưởng coi trọng danh tiếng của trường lắm”.

“Tần Thế Vỹ này giỏi đánh đấm thật đấy, nhưng hội trưởng Diệp mà ra tay thì có thể đánh bại anh ta ngay”.

Thấy Diệp Quân Dân đi vào, các sinh viên đều hào hứng hẳn lên. Nhất là các sinh viên nữ, ai nấy đều hớn hở như chỉ muốn bổ nhào tới.

“Cậu Diệp, tôi… tại tôi không dành nhiều thời gian để luyện võ nên mới thua nó thôi”, Lưu Khoa giải thích.

Lưu khoa vẫn rất khách sáo với Diệp Quân Dân, tuy hắn là cậu chủ nhà họ Lưu, nhưng bố hắn không phải chủ nhà. Còn Diệp Quân Dân thì là em trai ruột của Diệp Từ. So ra thì địa vị của anh ta cao hơn Lưu Khoa.

“Ý của anh là tôi vất vả luyện võ ngày đêm là lãng phí thời gian à?”, Diệp Quân Dân thờ ơ hỏi.

“Cậu Diệp, tôi không có ý đó…”, Lưu Khoa biến sắc mặt, Diệp Quân Dân không để ý đến hắn nữa mà nhìn sang Tần Thế Vỹ: “Anh là Tần Thế Vỹ hả?”

Tần Thế Vỹ đã đoán ra được thân phận của anh ta nên gật đầu: “Đúng”.

“Anh có biết mình bây giờ đã trở thành nỗi nhục của trường không?”, Diệp Quân Dân lạnh giọng hỏi.

“Trước thì không, nhưng giờ thì biết rồi”.

“Thế anh có gì để nói không?”

“Cây ngay không sợ chết đứng!”

“Nói hay lắm!”

Diệp Quân Dân cười khẩy: “Dù sao thì anh cũng đã đánh người ở trong trường, như vậy đã phạm vào quy tắc mà tôi đề ra. Cho nên anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”.

Tần Thế Vỹ hỏi: “Cậu muốn tôi làm gì?”

Diệp Quân Dân: “Đánh với tôi một trận, nếu anh thắng thì chuyện hôm nay coi như xong. Còn nếu thua thì hãy ngoan ngoãn biến khỏi đây, đồng thời phải thề không bao giờ được đặt chân đến trường này nữa”.

Nghe thấy vậy, các sinh viên ở gần đó đều nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ thương hại. Quả nhiên một khi Tần Thế Vỹ dám đánh nhau ở trường thì Diệp Quân Dân sẽ không tha cho. Lát hai người đánh nhau, kiểu gì Diệp Quân Dân cũng dạy cho Tần Thế Vỹ một bài học, chắc Tần Thế Vỹ sẽ phải nằm viện vài tháng mất.

“Tôi không đồng ý”, Tần Thế Vỹ lắc đầu nói.

“Sợ rồi! Đúng là cái loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hèn nhát!”

“Đấy là người ta thông minh, biết mình không đánh lại được nên mới không đồng ý”.

“Không đồng ý, chuyện này anh ta không tự quyết được đâu”.

Dưới cái nhìn đầy sự khinh thường của mọi người, Lưu Khoa và Phương Nhan chỉ cười khẩy. Trần Văn Bân thì có vẻ rất lo lắng, đồng thời cũng thấy hối hận. Sớm biết thế này thì mình không nên dẫn Tần Thế Vỹ đến đây, chỉ cần nghĩ cách gì đó để gọi Diệp Quân Dân ra ngoài nói chuyện là xong.

“Tần Thế Vỹ, anh đã phạm vào quy tắc của tôi thì giờ anh không có quyền từ chối. Hôm nay, một là anh đánh với tôi một trận, hai là bị tôi đánh, anh chọn đi!”

Quả nhiên thái độ của Diệp Quân Dân rất kiên quyết, không hề cho Tần Thế Vỹ cơ hội từ chối.

Tần Thế Vỹ đáp: “Tôi không bảo không đánh nhau với cậu, ý của tôi là nếu tôi thắng thì tôi chẳng được gì. Còn nếu thua thì phải thề không được đặt chân về trường nữa. Thế thì tôi bị thiệt nên tôi mới không đồng ý”.

“Hả?”, Diệp Quân Dân bật cười: “Thế anh nói đi, anh muốn thế nào?”

Tần Thế Vỹ: “Đơn giản lắm, nếu tôi thua thì tôi sẽ làm như cậu nói, lập tức rời khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa. Nhưng nếu tôi thắng thì cậu phải bán lại san hô Thiền Linh mà cậu mua được ở buổi đấu giá mấy hôm trước cho tôi”.

“San hô Thiền Linh? À, đúng là mấy hôm trước tôi đã mua được thứ này, nhưng tôi mang đến tặng cho ông nội tôi rồi. Ông cũng thích sưu tầm mấy thứ đó giống tôi, nhưng không sao, chỉ cần anh thắng được tôi thì tôi sẽ đến chỗ ông để xin lại”.

Diệp Quân Dân vui vẻ đồng ý ngay rồi nói: “Chỗ này không thích hợp tỉ thí, tôi sợ lát nữa đồ đạc sẽ bị đụng hỏng hết. Như vậy thì không được, đến chỗ tôi đi!”

“Được, đi thôi!”

Ngay sau đó, Tần Thế Vỹ đã đi theo Diệp Quân Dân rời khỏi quán cà phê. Các sinh viên ở đây, gồm cả Lưu Khoa và Phương Nhan cũng lập tức đi theo. Tần Thế Vỹ và Diệp Quân Dân, người từng là học bá của trường, người là hội trưởng hội võ thuật kiêm con ông cháu cha, cho nên xoay quanh họ có rất nhiều chủ đề bàn tán. Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tin hai người tỉ thí với nhau đã lan khắp trường. Hầu hết những sinh viên không có tiết học đều bỏ hết mọi việc để đến xem.
Chương 37: Ba năm trước là Phương Nhan tôi mù!

Mười phút sau, bên ngoài toà nhà của hội võ thuật đã đông kín sinh viên.

“Haizz, đóng cửa mất rồi, còn định tận mắt chiêm ngưỡng học bá siêu cấp của ba năm trước và hội trưởng của hội võ thuật trường minh đấu một trận, hai tinh anh đấy”.

“Hai tinh anh? Đùa nhau à! Đây là tàn sát đơn phương thì có, nước cống như Tần Thế Vỹ thì sao so được với nước sông như Diệp Quân Dân?”

“Tôi biết thế nên mới muốn xem, để coi tên học bá siêu cấp của ba năm trước ra tù rồi thì giờ có bị hội trưởngg Diệp nhà mình đánh cho lăn lê bò toài không”.

“Ha ha, cũng có lý. Cái thứ tù tội, rác rưởi ấy cần bị tẩn cho một trận, để anh ta sau này không dám bước chân tới trường mình nữa”.

Lúc này cũng đang có không ít sinh viên đứng vây quanh sàn đấu rộng lớn trong hội võ thuật.

“Anh Lưu, lát nữa anh sẽ được tận mắt thấy Tần Thế Vỹ bị Diệp Quân Dân đánh cho quỳ xuống xin tha”, Phương Nhan vừa cầm túi đá chườm mặt cho Lưu Khoa, vừa bực tức nói.

Đúng vậy, bây giờ cô ta cũng rất hận Tần Thế Vỹ. Lưu Khoa đã là chồng sắp cưới của cô ta mà Tần Thế Vỹ vẫn dám ra tay đánh hắn, sao cô ta có thể nhịn được đây?

“Nó quỳ xuống Diệp Quân Dân tha thì sao? Anh vừa gửi tin nhắn gọi người đến rồi, chờ nó ra khỏi trường một cái là anh sẽ cho nó quỳ xuống xin anh tiếp luôn. Đồng thời, anh còn phải phế tứ chi của nó, để nửa đời còn lại nó không thể đứng dậy được nữa!”

Lưu Khoa nghiến răng nói, nghe thấy thế, Phương Nhan không hề tức giận, trái lại còn tán đồng: “Đúng vậy, với cái loại hung tàn đó thì không có tư cách đứng nữa, nên để anh ta nằm nốt quãng đời còn lại trên giường, tránh gây hoạ cho người khác”.

Ở một phía khác, Trần Văn Bân chợt đi tới cạnh Tần Thế Vỹ rồi kéo anh lại mà lo lắng nói: “Cậu Tần, đích thân tôi vừa đi nghe ngóng được tin, Diệp Quân Dân này có thực lực rất mạnh, từng một mình đánh bại 20 hội viên của hội võ thuật. Hay cậu đừng đấu với cậu ta nữa?”

Tần Thế Vỹ lắc đầu rồi cười nói: “Ông Trần, ông nghĩ tôi có thể tự quyết chuyện này được à?”

“Hay để tôi gọi báo cho sếp Chu, nếu ông ấy ra mặt thì khéo lại giải quyết được đó”.

“Không cần đâu, chút việc vặt thôi mà, không cần phải làm vậy”.

“Chuyện vặt ư?”

Trần Văn Bân trợn mắt, Tần Thế Vỹ có biết người ta có thể một chấp hai mươi không? Giờ mà tỉ thí thật thì anh sẽ bị đánh cho tơi bời khói lửa đó.

“Tần Thế Vỹ, chuẩn bị xong chưa?”

Trần Văn Vân còn định nói tiếp, nhưng Diệp Quân Dân ở phía bên kia sàn đấu đã lên tiếng: “Nếu xong rồi thì lên sàn thôi”.

“Diệp Quân Dân, tôi có lời muốn nói với cậu”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ võ sư màu trắng đi tới. Người này Tần Thế Vỹ cũng đã từng gặp, ông ấy chính là thầy dạy thể dục của trường, đồng thời cũng dạy võ ở hội võ thuật này. Nhưng Tần Thế Vỹ không thân với ông ấy, thậm chí còn quên tên của người ta rồi.

“Thầy Hàn, có chuyện gì vậy?”, Diệp Quân Dân hỏi.

“Tôi nghĩ tốt nhất cậu không nên tỉ thí với Tần Thế Vỹ, vì cậu ta không có tư cách giao thủ với cậu. Hơn nữa, chuyện hôm nay cậu đánh nhau với cậu ta mà truyền ra ngoài thì khéo người khác còn bảo trường đại học Giang Hải chúng ta bắt nạt người khác, đã thế còn là một kẻ tù tội. Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta đấy”.

Thầy Hàn liếc nhìn Tần Thế Vỹ rồi nói. Nghe thấy vậy, hàng trăm sinh viên đang có mặt ở đây đều gật gù tán thành, thậm có không ít người còn gào lên: “Đúng đó, Tần Thế Vỹ không có tư cách tỉ thí với hội trưởng”.

“Tần Thế Vỹ, nếu còn chút liêm sỉ thì tự động biến khỏi đây và thề không bao giờ quay lại nữa đi”.

“Ra tù vào tội mà vẫn còn mặt mũi đến trường, không sợ mất mặt hay gì?”

Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Tần Thế Vỹ nhìn về phía thầy Hàn rồi nhíu mày. Bây giờ, cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, ngày xưa vì bận học nên anh rất ít khi tham gia tiết thể dục của thầy Hàn này, cũng vì thế mà bị ông ta điểm danh mấy lần. Nhưng do thành tích học tập của anh quá tốt nên trường học không truy cứu. Bây giờ xem ra đến nay ông ta vẫn ghim thù với anh, thậm chí còn mặc kệ thân phận giáo viên của mình rồi ngang nhiên gọi anh là một kẻ tù tội.

Cộp!

Tần Thế Vỹ cất bước nhẹ như mây rồi bước lên sàn đấu cao một mét rưỡi.

“Thân thủ khá đấy…”, Diệp Quân Dân nói, mọi người ở đây cũng lập tức quay sang nhìn Tần Thế Vỹ.

“Thưa thầy Hàn cùng các bạn sinh viên, vốn tôi không định giải thích đâu, nhưng tôi thấy tôi càng làm vậy thì mọi người càng hiểu lầm nên giờ tôi phải nói. Ba năm trước, chuyện tôi say rượu đâm chết người rất phức tạp, nhưng có một điều tôi có thể cam đoan với mọi người là tôi chưa từng ngồi tù một ngày nào!”

Tần Thế Vỹ nhìn quanh mọi người một lượt, sau đó lần đầu tiên công khai giải thích trước đám đông.

“Vẽ chuyện, ba năm qua anh chưa ngồi tù ngày nào ư? Anh tưởng bọn tôi là lũ ngu à, rõ ràng anh đã đi tù ba năm còn gì”.

“Đúng thế, say rượu lái xe đâm chết người và còn bị xử án mà vẫn kêu không ngồi tù?”

“Này Tần Thế Vỹ, sau muốn nói dối thì nói sao cho hợp lý hơn được không? Chứ nói vậy thì ai mà tin được?”

Song, các sinh viên bên dưới không một ai tin lời Tần Thế Vỹ cả. Thầy Hàn còn cười cợt: “Tần Thế Vỹ, dẫu sao cậu cũng từng là học bá của trường ta, sao giờ đến nói dối mà cũng kém thế? Hay ngày xưa học nhiều quá nên hâm rồi?”

Tần Thế Vỹ thản nhiên nhìn ông ta rồi đáp: “Thầy Hàn, tuy thầy chỉ dạy thể dục nhưng dù sao cũng là một giáo viên, sao thầy có thể nói ra câu đó được nhỉ? Thầy thấy mình có xứng với cái danh nhà giáo không?”

Thầy Hàn giận tím mặt, cảm thấy ánh mắt các sinh viên nhìn mình đã có sự thay đổi nên tức quá hoá giận nói: “Sao mà tôi không xứng? Một kẻ tù tội như cậu thì lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không đi tù”, Tần Thế Vỹ lên tiếng.

Nói rồi, anh nhìn sang Phương Nhan rồi nói: “Phương Nhan, chuyện ba năm trước cô là người hiểu rõ hơn ai hết, cô hãy nói cho mọi người biết tại sao ba năm trước tôi lại bị bắt đi”.

Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía Phương Nhan, đến Lưu Khoa cũng phải nhíu mày: “Phương Nhan…”

“Anh Lưu, anh yên tâm!”

Phương Nhan nắm chặt tay Lưu Khoa, sau đó nhìn thẳng vào Tần Thế Vỹ rồi nói lớn: “Tần Thế Vỹ, đến giờ phút này mà anh cũng không thừa nhận mình đi tù à? Đúng, giờ tôi đang phát bực vì ba năm trước từng thích một kẻ dối trá như anh đây. Ba năm trước là Phương Nhan tôi mù!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom