• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 144-148

Chương 144: Củi khô lửa bốc

Nghe thấy lời phàn nàn của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không nhịn được mà bật cười, nhưng vẫn bĩu môi: "Nếu anh không muốn ngủ cùng nhau thì quên đi, trở về ngủ trên ghế sofa đi."

"Tôi cũng không nói là không muốn!"

Diệp Huyền cũng không nói nhảm nữa, hắn dứt khoát nằm xuống bên cạnh Lâm Thanh Nham, hơi thở thơm ngát trên người Lâm Thanh Nham lập tức ùa tới, khiến hắn bất ngờ. Diệp Huyền muốn trêu chọc Lâm Thanh Nham nên cố ý nghiêng người về phía cô, thấp giọng nói: "Thanh Nham, trên người cô thơm quá…"

"Hả?"

Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại nói ra những lời mập mờ như vậy, cô lập tức đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Diệp Huyền!

Hơn nữa, môi của hai người chỉ cách hai ba centimet là sẽ chạm vào nhau!

Thịch!

Thịch!

Bỗng nhiên tiếp xúc thân mật khiến tim Lâm Thanh Nham đập nhanh, hơi thở của Diệp Huyền cũng vô thức trở nên nặng nề hơn. Cả hai người đều im lặng. Cứ như vậy yên lặng nhìn vào mắt nhau. Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, cô nhớ lại mấy ngày qua Diệp Huyền vất vả cứu cô, chiến đấu vì cô. Cứ như vậy, đáy lòng cô càng cảm thấy ấm áp hơn, tình cảm cứ lặp đi lặp lại trong lòng, khiến cô vô thức nhẹ nhàng nhắm mắt lại trước mặt Diệp Huyền!

"Chuyện này…" Diệp Huyền thấy Lâm Thanh Nham thế mà lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên run rẩy!

Ban ngày, Trương Vãn Thanh cũng nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của hắn! Bây giờ Lâm Thanh Nham cũng có hành động tương tự, hiển nhiên là muốn Diệp Huyền hôn cô!

Diệp Huyền làm sao có thể không hiểu!

Diệp Huyền nhìn đôi môi quyến rũ của Lâm Thanh Nham, thấy cô đã cởi bỏ chiếc áo giáp kiêu ngạo lạnh lùng, chủ động thể hiện sự quan tâm với hắn, không thể nói trong lòng hắn không có chút xúc động nào!

Mà Diệp Huyền cũng không phải là người thờ ơ về mặt tình cảm!

Mấy ngày qua, Lâm Thanh Nham đã thay đổi thái độ đối với hắn, thừa nhận sai lầm và quan tâm đến hắn, tất cả những điều đó đều khiến Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được tình yêu của Lâm Thanh Nham dành cho hắn. Đồng thời, từ đáy lòng Diệp Huyền cũng bắt đầu nảy sinh ý muốn bảo vệ Lâm Thanh Nham, luôn muốn bảo vệ cô nhiều hơn, không để cô bị bắt nạt. Rõ ràng, đây là biểu hiện khi một người đàn ông bắt đầu có tình cảm với một người phụ nữ!

Mặc dù Diệp Huyền không muốn thừa nhận, nhưng đây là một sự thật không thể chối cãi!

Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn băn khoăn!

Hắn vẫn còn bảy mối hôn sự cần phải giải quyết, hiện tại còn có Trương Vãn Thanh!

Nếu bây giờ hắn có tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Nham, vậy sau này hắn nên xử lý những hôn ước khác như thế nào? Và phải giải thích thế nào với Trương Vãn Thanh? Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, đang lúc Diệp Huyền chưa quyết định, Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Diệp Huyền!

Lâm Thanh Nham thế mà lại thật sự hôn Diệp Huyền!

Đôi môi nóng bỏng dịu dàng của cô khiến Diệp Huyền lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng!

Tựa như có dòng điện chạy qua khắp cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều được giãn ra!

"Thanh Nham…"

Diệp Huyền hít sâu một hơi hương thơm quyến rũ, sau đó nhanh chóng lui về phía sau một chút: "Cô, Cô làm gì vậy?"

"Tôi…"

Trái tim Lâm Thanh Nham đập nhanh, cô đỏ mặt cúi đầu xuống!

Không ngờ, chỉ hai giây sau, Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, tựa như đã đưa ra quyết định, sau đó lo lắng thở gấp rồi kiên định ngẩng đầu lên!

"Diệp Huyền, hôn tôi…"

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Huyền, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, chủ động duỗi cánh tay ngọc trắng nõn ra ôm lấy cổ Diệp Huyền, cả người dính chặt vào thân thể Diệp Huyền!

Sau đó, đôi môi đỏ quyến rũ lại cúi xuống hôn Diệp Huyền!

Cô vốn đã gợi cảm quyến rũ, lúc này lại có chút men say, nhiệt tình say đắm hôn lên, khiến máu người ta sôi trào, khó có thể cưỡng lại!

Diệp Huyền không khỏi âm thầm nuốt nước bọt!

Hắn có thể cảm nhận được, công chúa nhỏ kiêu ngạo Lâm Thanh Nham đột nhiên mạnh dạn hôn hắn, chắc chắn đã phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khó khăn rồi mới giác ngộ để có thể làm được đến bước này. Nói cách khác, tình yêu mãnh liệt của Lâm Thanh Nham dành cho Diệp Huyền đã vượt qua sự ngượng ngùng và kiêu ngạo trong lòng cô, khiến cô chủ động thể hiện tình yêu của mình bằng mọi giá. Giờ phút này, Diệp Huyền vô cùng xúc động, hắn không thể không dùng ngôn ngữ cơ thể để đáp lại lời trêu chọc này của Lâm Thanh Nham!

"Diệp Huyền…"

Toàn thân Lâm Thanh Nham như nhũn ra dựa vào lồng ngực rắn chắc của Diệp Huyền, đôi mắt phủ sương của cô gần như giống hệt trạng thái lúc cô bị trúng thuốc ngày hôm đó. Điểm khác biệt là, vào lúc này, trong mắt cô có một chút tình yêu lý trí!

Vội vàng và mãnh liệt!

Điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Diệp Huyền hoàn toàn bùng cháy!

Hai người ôm nhau thật chặt, dùng nụ hôn nồng nàn và rực lửa nhất để thể hiện tình yêu đã dồn nén trong lòng từ lâu nhưng không dám thừa nhận. Ngay lúc lửa tình giữa cả hai đang bùng nổ thì ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng gõ cửa!

"Thanh Nham, Thanh Nham, hai đứa ra đây một chút!"

Lý Gia Tuệ vừa gõ cửa vừa lo lắng nói to: "Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến nhà chúng ta! Nói là Diệp Huyền có liên quan đến vụ việc sát hại cha con nhà họ Phùng và Chu đại sư, Diệp Huyền cần phải đi tiếp nhận điều tra! Thanh Nham, con cũng đi xuống đi!"

"A?"

Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham lập tức tỉnh táo lại khỏi sự cuồng nhiệt, vội vàng buông nhau ra. Tình nồng đột nhiên bị đánh gãy, hai người lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa rồi là đột nhiên xuất hiện, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền đều không ngờ tới. Lúc này, hai người vẫn còn thở dốc, thân thể vẫn nóng bừng.

"Thanh Nham, Diệp Huyền, có nghe mẹ nói không?" Lý Gia Tuệ gõ cửa, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Tụi con nghe rồi, ra ngay đây." Diệp Huyền vội vàng trả lời, nghĩ thầm: Tiêu Băng Tuyết này có thù oán gì với mình đúng không, sao lần nào cô ta xuất hiện cũng phá vỡ việc tốt của mình?

Lâm Thanh Nham im lặng, xoay người kéo áo ngủ mà Diệp Huyền vừa mới cởi ra!

Diệp Huyền nhịn không được nhìn thêm một chút, trong lòng lại không khỏi cảm thán!

Dáng người của Lâm Thanh Nham thật sự hoàn mỹ, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến hắn rung động!

"Đồ háo sắc, anh muốn nhìn tới khi nào? Nhanh mặc quần áo vào đi."

Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, cô đưa chiếc áo vừa mới cởi cho Diệp Huyền!

"Cảm ơn…"

Diệp Huyền nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đưa cho Lâm Thanh Nham một chiếc áo khoác khác: "Cổ và ngực cô đều có vết đỏ, mặc áo khoác che một chút."

Nghe được lời nói của hắn, trong đầu Lâm Thanh Nham lại lần nữa hiện ra cảnh tượng vừa rồi cô nhiệt tình đáp lại Diệp Huyền, mặt càng nóng hơn!

"Đều tại anh, quá thô lỗ…"

Lâm Thanh Nham vội vàng mặc áo khoác vào, biểu hiện sự bất mãn với Diệp Huyền, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười không thể che giấu, là âm thầm vui vẻ, là ngọt ngào, là khó kìm lòng nổi!

Trong lòng Diệp Huyền cũng rung động!

"Cô ấy có vẻ thích, vừa rồi mình rất thô lỗ với cô ấy…"

Diệp Huyền đang nghĩ như vậy trong lòng, bị Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng thúc giục: "Nhanh lên, nữ chiến thần đến, chúng ta không thể lơ là."

Nói xong, Lâm Thanh Nham mặc quần áo rồi đi xuống lầu. Diệp Huyền nhìn qua điện thoại, phát hiện mấy phút trước Triệu Hồng Hoa đã gọi điện cho hắn, cũng gửi tin nhắn cho hắn. Tuy nhiên, Diệp Huyền không để ý đến, bởi vì vừa rồi hắn và Lâm Thanh Nham đang củi khô lửa bốc. Đọc xong tin nhắn, Diệp Huyền cũng đi xuống lầu.

Tiêu Băng Tuyết tìm tới tận cửa, có thể xác định chắc chắn là không có chuyện tốt!
Chương 145: Nghi ngờ giết người

Ngoài cửa biệt thự nhà họ Lâm, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết trông rất uy phong mạnh mẽ!

Mà hai người phụ tá một nam một nữ mang vẻ mặt nghiêm nghị đứng phía sau cô!

Hơn nữa, còn có hai mươi cao thủ của Chiến Bộ ăn mặc chỉnh tề đứng thành hàng hai bên, gần như đã vây kín cổng nhà họ Lâm. Khí thế cuồn cuộn, làm cho lòng người nảy sinh kính sợ!

Ông cụ Lâm, Lâm Văn Bạch, Lý Gia Tuệ và vệ sĩ nhà họ Lâm đều khoanh tay đứng thẳng, không dám xúc phạm một chút nào!

"Xin chào nữ chiến thần!" Lâm Thanh Nham vừa đến liền vội vàng chào hỏi, nhưng vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ, không lên tiếng!

"Rất xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi." Tiêu Băng Tuyết chú ý thấy mặt Lâm Thanh Nham ửng đỏ, trên cổ Diệp Huyền cũng có dấu đỏ, trong lòng đã đoán được hai người mới vừa thân mật.

"Không, không sao." Lâm Thanh Nham bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ.

Ngược lại, Diệp Huyền dứt khoát hỏi: "Nữ chiến thần, đến đây có chuyện gì không?"

Mấy người nhà họ Lâm lập tức giật mình, Lâm Văn Bạch không nhịn được quát lên với giọng kìm nén: "Diệp Huyền, anh thái độ kiểu gì trước mặt nữ chiến thần thế hả?"

Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới ông ta, nghĩ thầm cái người này chỉ biết phách lối trong nhà!

Cứ như vậy, trong lòng Lâm Văn Bạch càng thêm nổi nóng.

Tiêu Băng Tuyết nói thẳng vào vấn đề: "Diệp Huyền, chúng tôi tìm thấy một đoạn video giám sát trong nhà họ Phùng, phát hiện hình ảnh anh giết cao thủ nhà họ Phùng - Chu đại sư."

"Chuyện này vốn thuộc thẩm quyền của cục cảnh sát, nhưng Chu đại sư có liên quan đến trọng phạm vượt ngục Thiên Thần Tông, cho nên hiện tại chuyện này giao cho Chiến Bộ chúng tôi xử lý."

"Bởi vì anh sát hại Chu đại sư, dẫn đến gián đoạn manh mối truy bắt trọng phạm của Chiến Bộ chúng tôi, ảnh hưởng vô cùng nặng nề."

"Và chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng anh giết Chu đại sư là để hỗ trợ trọng phạm Thiên Thần Tông tránh thoát khỏi sự truy bắt của Chiến Bộ chúng tôi."

"Tôi hy vọng anh phối hợp điều tra với chúng tôi, nếu không Chiến Bộ sẽ sử dụng những biện pháp nghiêm ngặt nhất, và thậm chí tôi sẽ đích thân chế phục anh về quy án."

Nghe được những lời cảnh cáo của Tiêu Băng Tuyết, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều sợ hãi đến mức tim đập loạn, bất an nhìn về phía Diệp Huyền!

Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, cô nghĩ đến việc Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết vốn đã bất hòa, thậm chí hắn còn từng ra tay với phụ tá Vương Phi!

Nếu như Diệp Huyền bị Tiêu Băng Tuyết bắt đi, rất có thể sẽ bị thừa cơ trả thù!

Cho nên Lâm Thanh Nham không nhịn được mà tiến lên nói giúp: "Nữ Chiến Thần, Diệp Huyền giết Chu đại sư chỉ vì để báo thù cho nhà họ Lâm chúng tôi, anh ấy chưa từng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến hành động truy bắt của Chiến Bộ, anh ấy hoàn toàn không biết những chuyện này!" "

"Ha ha."

Tiêu Băng Tuyết còn chưa lên tiếng, phụ tá Vương Phi đã nhịn không được lạnh giọng nói: "Thân phận của Diệp Huyền rất khả nghi, làm sao cô có thể giải thích rõ ràng!"

"Ai có thể đảm bảo hắn không cấu kết với trọng phạm, ai có thể đảm bảo hắn giết Chu đại sư không vì để ngăn cản Chiến Bộ chúng ta đuổi bắt trọng phạm Thiên Thần Tông?"

Nghe thấy Vương Phi ngậm máu phun người, ánh mắt Diệp Huyền lập tức trở nên lạnh lùng: "Họa từ miệng mà ra, hi vọng ngươi nói chuyện cẩn thận một chút. Nếu không, ngươi sẽ rước họa vào thân."

Vương Phi không khỏi cười lạnh: "Tôi chỉ là suy đoán hợp lý đặt ra nghi ngờ với anh mà thôi, anh cũng không cần phải lo lắng như vậy. Còn về phần anh vô tội hay bị oan thì cứ đi theo chúng tôi một chuyến là được!"

"Nếu anh dám giấu diếm điều gì, hoặc là cả gan cấu kết với trọng phạm vượt ngục, vậy thì đừng trách chúng tôi bức cung, rõ chưa Diệp Huyền?"

Nói rồi, Vương Phi giơ tay lên: "Đưa Diệp Huyền lên xe! Nếu dám phản kháng, giải quyết tại chỗ!"

Vương Phi ra lệnh một tiếng, bốn cao thủ Chiến Bộ lập tức vây quanh Diệp Huyền, khí thế áp đảo!

"Diệp Huyền…" Sắc mặt Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm lập tức trắng bệch, lo lắng đến nỗi hai tay có chút phát run!!

"Diệp Huyền, anh ngoan ngoãn phục tùng đi!" Có lẽ là Tiêu Băng Tuyết cảm thấy có lỗi về việc ly hôn, lúc này nhịn không được nhắc nhở thiện ý.

"Ha ha."

Diệp Huyền nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không phản kháng, bởi vì tôi không liên quan gì đến tội phạm vượt ngục!"

"Hơn nữa, tôi càng không cố ý cắt đứt manh mối truy bắt của Chiến Bộ các người! Nhưng tôi lo là các người không đảm đương nổi hậu quả khi tự tiện bắt tôi!"

Vương Phi không khỏi cười nói: "Tôi cũng muốn xem một chút coi anh có thể gây nên sóng gió gì! Đừng có mà ở đây giả ngầu, đi thôi! "

Nói rồi, Vương Phi bày ra dáng vẻ đắc ý, đích thân mở cửa chiếc xe địa hình chuyên dùng để áp giải trọng phạm!

"Ha ha." Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp đi theo lên xe.

Lâm Thanh Nham không nhịn được hô to: "Diệp Huyền! Anh, anh phải cẩn thận…"

Diệp Huyền quay đầu lại, thấy hai mắt Lâm Thanh Nham ửng đỏ, nước mắt giàn giụa, ngay cả môi cũng hơi run rẩy!

Trái tim Diệp Huyền lay động!

Bởi vì hắn nhìn ra được Lâm Thanh Nham thật lòng với hắn!

Vừa rồi ở trong phòng, sự nhiệt tình và chủ động của Lâm Thanh Nham có thể chứng minh!

Mà bây giờ Lâm Thanh Nham lo lắng đến mức rơi nước mắt, càng thể hiện rõ điều đó!

Trong lòng cô gái này đã yêu sâu đậm hắn rồi!

"Thanh Nham."

Diệp Huyền nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lâm Thanh Nham, mỉm cười tự tin, nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu, lát nữa tôi sẽ về."

Nói xong, Diệp Huyền ngồi vào trong xe, Vương Phi lập tức đóng sầm cửa xe, Tiêu Băng Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, cùng một nhóm người rời đi.

"Diệp Huyền…"

Nước mắt Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống: "Nếu Diệp Huyền xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!"

"Đừng lo lắng, không sao đâu." Lý Gia Tuệ nắm chặt tay cô, nhất thời không có cách nào an ủi cô.

Ông cụ Lâm vẻ mặt trịnh trọng: "Diệp Huyền là vì an toàn của nhà họ Lâm chúng ta nên mới giết cha con nhà họ Phùng và Chu đại sư! Cho dù nhà họ Lâm ta phải dốc hết tất cả cũng nhất định phải bảo hộ Diệp Huyền!"

Lâm Văn Bạch lắc đầu nói: "Cha, là Chiến Bộ đích thân tới bắt Diệp Huyền, nơi đó kỷ luật sâm nghiêm, không phải có tiền là có thể giải quyết vấn đề! Mà thân phận của Diệp Huyền quả thật rất đáng ngờ, một người đến từ nông thôn làm sao có thể đánh nhau giỏi như vậy?"

"Hay là phụ tá Vương Phi nói đúng, Diệp Huyền rất có khả năng cấu kết với tội phạm, bề ngoài nó là đang giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta, nhưng trên thực tế nó chỉ đang che giấu thân phận của mình mà thôi!"

Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt ông cụ Lâm không khỏi trầm xuống: "Văn Bạch, nếu anh còn dám nói nhảm, tôi liền đập vỡ mồm anh!"

"Con…" Lâm Văn Bạch thấy bộ dáng ông cụ Lâm giống như muốn giết người, lúc này mới kiềm chế lại.

"Thanh Nham! Con liên lạc với gia chủ của nhà họ Lưu, trùm đất Giang Kim Bưu và Trương Thần Y đi."

Ông cụ Lâm hít sâu một hơi, sau đó nói: "Bọn họ có thực lực hơn nhà họ Lâm, mời bọn họ hỗ trợ xem có thể nghĩ ra biện pháp gì không, giúp đỡ một chút!"

"Dạ!" Lâm Thanh Nham vội vàng lau nước mắt, sau đó gọi điện thoại cho mấy vị đại lão.

"Cô nói cái gì? Chiến Thần Tiêu Băng Tuyết của Chiến Bộ đưa Diệp Huyền đi?"

Sau khi Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, Trương Thần y và Trương Vãn Thanh hiểu rõ tình huống, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt!

Điều bọn họ luôn lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, Diệp Huyền thật sự bị Chiến Bộ bắt đi vì giết Chu đại sư!

Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, bây giờ cô đã đích thân ra tay bắt người, việc này nhất định cực kỳ khó giải quyết!

Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, một khi bị ảnh hưởng bởi chuyện này thì tập đoàn của bọn họ nhất định sẽ gặp rắc rối!

"Ông ơi, chúng ta nên làm sao đây? Liệu anh Diệp Huyền có xảy ra chuyện gì không?" Trương Vãn Thanh lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, đi tới đi lui!
Chương 146: Diệp Huyền bá đạo

Trương Vãn Thanh đặc biệt lo rằng Diệp Huyền sẽ bị Chiến bộ kết án, thậm chí bị xử tử!

“Đừng lo lắng, bình tĩnh, lập tức tìm người hỗ trợ giải quyết vấn đề!”

Bác sĩ Trương vội vàng điều chỉnh cảm xúc!

Ông cụ Lưu và Giang Kim Bưu không dám chậm trễ, vội vàng gọi cho người ở Chiến Bộ mà mình quen biết!

Sau đó, họ tìm đến Cục Cảnh sát và Cục Hình sự, hy vọng có thể giúp một tay, để Diệp Huyền không phải chịu khổ.

“Hả? Nữ chiến thần đưa cậu Diệp đi rồi?”

Khi Cục trưởng Hình nhận được điện thoại, ông ta sợ đến mức bật dậy khỏi giường!

Trong toàn bộ Dương Thành, chỉ có một số ít người biết thân phận thực sự của Diệp Huyền và Cục trưởng Hình là một trong số đó!

“Nguy rồi, lần này nguy rồi!”

Cục trưởng Hình không quan tâm đến việc mặc quần áo tử tế liền trực tiếp lái xe đi!

“Tiêu Băng Tuyết, đang yên đang lành cô sao lại bắt Diệp Huyền? Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?”

Ngay lúc ông ta đang vội vã chạy tới Chiến bộ Dương Thành thì nhìn thấy giữa không trung có một chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay vút qua!

Phía trên rõ ràng có dòng chữ ‘Chiến bộ Giang Nam’!

Chiếc trực thăng nhanh đến khác thường, như thể đang vội vàng đi giải quyết một việc quan trọng!

“Rắc rối rồi, rắc rối lớn rồi!”

“Nếu chuyện này xử lý không tốt, e rằng Dương Thành sẽ có biến mất!”

Tim Cục trưởng Hình đập thình thịch, ông ta lập tức đạp ga lao tới Chiến bộ Dương Thành!

Tuy nhiên, lúc này ở phía bên kia. Chiến bộ Dương Thành.

“Diệp Huyền, không ngờ có ngày anh lại rơi vào tay chúng tôi, đúng không?”

Phụ tá Vương Phi chống hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm Diệp Huyền đang bình tĩnh ngồi trên ghế đối diện với vẻ mặt cực kỳ tàn nhẫn!

“Ha ha.”

Diệp Huyền bỏ qua sự tồn tại của anh ta, thờ ơ mỉm cười: “Ba phút sau, tôi có thể trực tiếp rời đi. Hy vọng mấy người chuẩn bị tinh thần bị mắng.”

Vương Phi nghiến răng dữ tợn, nhưng Tiêu Băng Tuyết lại xua tay ngăn anh ta lại, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

“Anh giết Chu đại sư không phải vì cố ý muốn cắt đứt manh mối truy đuổi Thiên Thần Tông của Chiến bộ chúng tôi chứ?”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn cô, giễu cợt nói: “Thiên Thần Tông, tên đó có tư cách gì mà để tôi yểm trợ cho hắn?”

Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi: “Diệp Huyền, anh giết Chu đại sư, khiến kế hoạch hành động của chúng tôi bị phá hủy mà anh còn kiêu ngạo như vậy sao?”

“Hừ!”

Diệp Huyền cười khinh thường: “Chính cô nói ông ta và tội phạm đang chạy trốn Thiên Thần Tông thông đồng với nhau đúng không? Vậy nếu tôi giết ông ta, chẳng phải là vì dân trừ hại sao?”

“Hơn nữa, nhà họ Phùng sai Chu đại sư đi giết cả nhà họ Lâm, cô cũng nên biết rất rõ rằng nếu tôi không làm gì ông ta, không lẽ tôi chờ ông ta giết cả nhà họ Lâm sao? Thật nực cười!”

“Về phần cô, cô biết rõ muốn lấy được tin tức từ Chu đại sư, nhưng cô vẫn để ông ta giết người nhà họ Lâm, dẫn đến ông ta bị người ta giết. Đây rõ ràng là một lỗ hổng lớn trong kế hoạch hành động của mấy người!”

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết không khỏi siết chặt nắm đấm, nhưng cô đột nhiên không biết phản bác thế nào, tức giận đến mức không ngừng thở mạnh!

Vương Phi nghiến răng: “Tiểu thư! Tên Diệp Huyền này nhanh mồm nhanh miệng, cũng không hợp tác điều tra, nếu như không cho hắn nếm mùi trừng phạt, e rằng hắn sẽ không thành thật thú nhận!”

“Manh mối của Thiên Thần Tông đã bị cắt đứt mấy tiếng đồng hồ, chúng ta vẫn muốn dùng việc bắt giữ Thiên Thần Tông để thu thập tình báo, sau đó bắt Tứ Đại Thiên Vương vượt ngục trở về!”

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Băng Tuyết trầm xuống, nói một cách nghiêm túc: “Diệp Huyền, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tốt nhất anh nên nhận tội ngay, nếu không tôi sẽ tra tấn anh!”

Không ngờ, Diệp Huyền không hề sợ hãi mà chế nhạo: “Chỉ cần có chút nghi ngờ đã muốn tra tấn, tôi có thể cho rằng mấy người đang thừa cơ trả thù không?”

Sắc mặt Vương Phi âm trầm, trong lòng thầm chột dạ, anh ta nói: “Diệp Huyền, chuyện anh giết Chu đại sư có chứng cứ xác thực, chúng tôi tra tấn anh là hợp lý!”

“Ừm, lời này xem ra có lý.”

Diệp Huyền nhìn thời gian: “Nhưng tôi xin lỗi, ba phút đã trôi qua, tôi sợ anh sẽ không có cơ hội làm được. Bởi vì, tôi sẽ về nhà.”

“Lớn mật!”

Tiêu Băng Tuyết nghiêm nghị quát: “Đây là nơi quan trọng trong Chiến bộ, làm sao có thể để anh tùy tiện ra vào?”

Nhưng cô vừa mới nói xong!

Người phụ tá xinh đẹp vội vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt khẩn trương nói: “Tiểu thư! Người của Chiến bộ Giang Nam vội vã tới đây, họ yêu cầu lập tức thả Diệp Huyền ra!”

“Cô nói cái gì?”

Tiêu Băng Tuyết nghe nói người của Chiến bộ Giang Nam bỗng nhiên đến, đồng thời yêu cầu nhất định phải lập tức thả Diệp Huyền ra, không khỏi trợn tròn mắt!

“Chuyện này là sao?”

Sắc mặt phụ tá Vương Phi cũng lập tức thay đổi!

“Ha ha.”

Diệp Huyền chắp tay sau đầu, ngồi trên ghế đẩu cười đắc ý: “Không sai chứ, tôi đã nhắc nhở mấy người rồi. Ngay khi ba phút kết thúc, tôi lập tức có thể đi!”

“Đừng tưởng rằng là nữ chiến thần thì làm gì cũng được, có một số người cô không thể tuỳ tiện bắt hay bức cung! Hiểu không?”

“Câm miệng!”

Tiêu Băng Tuyết hét lên với Diệp Huyền, sau đó nói với người phụ tá xinh đẹp: “Người của Chiến bộ Giang Nam đâu? Họ đã nói gì? Tại sao lại yêu cầu tôi lập tức thả Diệp Huyền ra?”

Phụ tá xinh đẹp vội vàng nói: “Một phút trước, họ dùng trực thăng tới thẳng Chiến bộ Dương Thành, rất đông người đến, hầu như tất cả lãnh đạo cấp cao của tổng bộ Chiến bộ Giang Nam đều đến!”

“Tại sao lại muốn thả Diệp Huyền thì không nói rõ! Họ chỉ nói rằng trong vòng một phút, Diệp Huyền phải được an toàn giao ra!”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Băng Tuyết không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chỉ một tên Diệp Huyền mà có thể khiến họ ra trận lớn vậy sao?”

“Tên này là ai? Chẳng lẽ chỉ vì hắn quen biết Huyền Hạo, lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam mà mấy người lãnh đạo cấp cao lại phải bợ đỡ hắn? Thật không thể tin được!”

Cô nhìn chằm chằm Diệp Huyền, vẻ mặt không cam lòng!

Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không có dấu hiện lo lắng, điều này cũng khiến Tiêu Băng Tuyết không thể phỏng đoán được bất cứ điều gì!

“Chết tiệt...”

Phụ tá Vương Phi nghiến răng dữ tợn: “Diệp Huyền cuồng vọng phách lối, nếu chúng ta dễ dàng buông tha hắn, vậy thể diện tiểu thư phải làm sao?”

Người phụ tá xinh đẹp hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Thế nhưng Dương Thành thuộc thẩm quyền của khu Giang Nam, mọi thứ phải nằm dưới sự chỉ huy của Chiến bộ Giang Nam.”

“Nói cách khác, họ mới là chủ nhà, dù sao chúng ta cũng là người của Chiến bộ Tây Nam, chỉ có thể coi là khách của họ. Hơn nữa, Chiến bộ Giang Nam là một trong tám chiến bộ lớn, cấp bậc lãnh đạo của họ cao hơn tiểu thư của chúng ta...”

“Nếu chúng ta không nghe lệnh, họ có thể báo cáo với tổng bộ, đến lúc đó tiểu thư của chúng ta sẽ bị giáng chức và trừng phạt ngay lập tức!”

“Tiểu thư, Chiến bộ Giang Nam đã hạn cho chúng ta bàn giao người trong vòng một phút! Nếu trì hoãn thêm nữa, e rằng họ sẽ xông vào, đến lúc đó càng khó hơn.”

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, mặc dù trong lòng Tiêu Băng Tuyết không vui, nhưng cô phải thỏa hiệp khi đối mặt với áp lực của cấp trên.

“Diệp Huyền, anh đi đi.”

Tiêu Băng Tuyết điều chỉnh tâm trạng, đôi môi đỏ mọng mở nhẹ, lạnh lùng thốt ra một câu.

“Tôi có thể đi?” Diệp Huyền cười nói: “Nhưng tôi đột nhiên không muốn đi nữa, cái ghế này quá thoải mái nha! Tôi muốn xem người của Chiến bộ Giang Nam sẽ làm gì với mấy người trong một phút nữa!”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa cầm tách trà lên, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, hiển nhiên đang kéo dài thời gian. Thấy vậy, Tiêu Băng Tuyết và những người khác nóng vội!

Một phút đếm ngược lập tức sắp đến, nếu người Chiến bộ Giang Nam tưởng Tiêu Băng Tuyết khăng khăng không thả Diệp Huyền thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Chương 147: Nổi trận lôi đình

“Anh thật sự không đi hả?”

Tiêu Băng Tuyết lập tức tức giận đến mức mặt đỏ bừng, điên tiết vỗ bàn làm xuất hiện một vết lõm: “Đừng ép tôi đánh anh!”

Không ngờ, Diệp Huyền cũng không bất ngờ mà chỉ bình tĩnh nói: “Cô thử xem? Đoán xem người của Chiến bộ Giang Nam có tha cho cô không?”

“Cô tùy tiện bắt tôi, còn muốn tra tấn bức cung tôi? Bây giờ có chuyện xảy ra lại muốn tôi đi? Cô cho rằng tôi là cái gì mà có thể tùy tiện để mấy người trêu đùa?”

“Từ lâu tôi đã cảnh báo cô rằng vu oan cho tôi thông đồng với tội phạm vượt ngục mà không có bằng chứng thuyết phục sẽ phải trả giá!”

Lời nói của Diệp Huyền rất bình tĩnh và rõ ràng, nhưng lại chứa đựng một sự nhạo báng nồng đậm, giống như tát Tiêu Băng Tuyết và Vương Phi từ xa, khiến mặt họ nóng bừng!

Người phụ tá xinh đẹp kiểm tra thời gian rồi thấp giọng nói, “Tiểu thư, chỉ còn ba mươi giây nữa! Người của Chiến bộ Giang Nam rất tức giận, rất có khả năng sẽ xông vào!”

“Diệp Huyền!”

Tiêu Băng Tuyết tức giận đến toàn thân run rẩy, hét lên, “Vậy thì anh nói tôi nghe xem anh muốn tôi làm gì thì mới chịu ra ngoài?”

“Được thôi.”

Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên, nói: “Xin lỗi đi! Đặc biệt là Vương Phi, anh ta phải châm trà nhận lỗi với tôi! Để tôi thực sự cảm nhận được sự chân thành của anh ta!”

“Anh!”

Vương Phi tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh Diệp Huyền ngay tại chỗ!

Nhưng anh ta không thể!

Nếu lúc này Diệp Huyền xảy ra chuyện gì, vậy ba người họ, bao gồm cả Tiêu Băng Tuyết, sẽ gặp rắc rối!

Tiêu Băng Tuyết cũng xanh mặt, nhưng bây giờ dưới áp lực, đành phải lùi bước!

“Được! Xin lỗi thì xin lỗi!”

Tiêu Băng Tuyết kìm nén cơn giận, chắp tay về phía Diệp Huyền rồi nói: “Chúng tôi đã vu oan cho anh thông đồng với tội phạm vượt ngục mà không có bằng chứng thuyết phục, đó là sai lầm của chúng tôi!”

Diệp Huyền nhíu mày, sau đó nhìn Vương Phi: “Lãnh đạo của anh đã chủ động xin lỗi, chắc hẳn anh cũng phải biết xuống nước chứ? Hay anh thậm chí không biết làm thế nào để xin lỗi?”

Có thể thấy Diệp Huyền đang cố tình mỉa mai rằng Vương Phi chính là con chó dưới trướng của Tiêu Băng Tuyết. Vương Phi tức giận nghiến răng!

Nhưng anh ta có thể làm gì, thời gian cấp bách, anh ta không thể làm gì khác!

“Rất xin lỗi!”

Vương Phi hít sâu một hơi, sau đó đưa tách trà cho Diệp Huyền: “Chuyện này đều là do tôi bốc đồng và lỗ mãng, hy vọng anh không so đo!”

“Ha ha.”

Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng và bất đắc dĩ của họ, Diệp Huyền mỉm cười: “Rất tốt, đúng vậy. Về sau làm gì cũng nhớ thận trọng một chút, đừng tưởng rằng mình lợi hại!”

Nói rồi, Diệp Huyền cũng không cầm lấy tách trà trong tay Vương Phi mà đi thẳng ra khỏi phòng!

Điều này làm cho Tiêu Băng Tuyết tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch!

Tuy nhiên, cô không thể làm gì được hắn, cho nên chỉ có thể kìm nén đầy bụng tức giận theo sát Diệp Huyền ra ngoài!

“Cậu Diệp Huyền!”

Trên hành lang, khi các lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam nhìn thấy Diệp Huyền, khuôn mặt vốn vĩ nghiêm túc lập tức nở nụ cười, lần lượt chào hỏi!

“Thật có lỗi, thực sự thật có lỗi!”

“Lần này là Chiến bộ Giang Nam của chúng tôi quản không nghiêm ngặt!”

“Thật xin lỗi!”

Tất cả họ đều mỉm cười xin lỗi, như thể điều này sẽ khiến người khác không nhìn thấy sự khẩn trương trong lòng họ, sợ rằng Diệp Huyền sẽ tức giận!

“Hừ.”

Vẻ mặt Diệp Huyền lãnh đạm, phất tay nói: “Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, nói rõ là được rồi!”

“Vậy chúng tôi an tâm rồi!”

Hà Soái là một người đàn ông trung niên lớn tuổi dẫn đầu đội ngũ, nghe Diệp Huyền nói, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống!

“Cũng may Diệp Huyền khoan dung độ lượng, nếu như hắn muốn trừng phạt, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát!”

Thành phố Dương Thành thuộc thẩm quyền của Chiến bộ Giang Nam, nếu Diệp Huyền xảy ra chuyện gì thì Chiến bộ Giang Nam tuyệt đối khó tránh tội!

Cho nên, Hà Soái trừng mắt về phía Tiêu Băng Tuyết, sau một giây, ông lại che dấu ánh mắt đó.

“Diệp Huyền, đã lâu không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy!”

Hà Soái mỉm cười, Diệp Huyền cũng vỗ vỗ lưng ông: “Ông cũng không suy giảm phong độ! Thế nào, chắc bây giờ cũng ôm cháu rồi nhỉ?”

“Ha ha, là một đứa bé mập mạp!”

Vẻ mặt Hà Soái xúc động, có thể thấy được mối quan hệ của ông với Diệp Huyền rất thân thiết. Vài vị lãnh đạo cấp cao khác có mặt cũng vây quanh Diệp Huyền rồi cùng nhau ra ngoài, bầu không khí rất hài hòa và ấm áp!

Tâm trạng Diệp Huyền rất tốt, lúc quay đầu lại cũng không quên đắc ý liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết!

“Chết tiệt...”

Tiêu Băng Tuyết thấy người trong Chiến bộ Giang Nam cung kính với Diệp Huyền, cô càng không vui: “Diệp Huyền chỉ quen với Huyền Hạo mà thôi, vậy mà những lãnh đạo cấp cao này thật sự xuống nước lấy lòng Diệp Huyền?”

Cứ như vậy, trong lòng Tiêu Băng Tuyết cực kỳ khinh thường Chiến bộ Giang Nam, cảm thấy tất cả đều bị Diệp Huyền làm hư, điều này khiến cô không chịu nổi.

“Chờ một chút!” Tiêu Băng Tuyết lập tức hô to: “Diệp Huyền, đừng đi!”

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng trong hành lang, đồng thời cũng khiến cuộc trò chuyện vui vẻ của Diệp Huyền và Hà Soái dừng lại!

Diệp Huyền giễu cợt: “Hiển nhiên trong lòng cô không phục!”

Cứ như vậy, khuôn mặt Hà Soái và những người khác lập tức sa sầm, phẫn nộ quay đầu lại!

“Tiêu Băng Tuyết, cô muốn làm gì?”

Hà Soái dẫn đầu hỏi, giọng nói lạnh lùng, đồng thời trừng mắt Tiêu Băng Tuyết, khí thế toàn thân bùng nổ!

Với tư cách là chỉ huy tối cao của Chiến bộ Giang Nam, Hà Soái nắm giữ chiến lực dựa vào việc dốc sức từng bước mà có được!

Bây giờ tất cả lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam, cũng như hàng trăm ngàn chiến đội trong Chiến bộ, đều phải nghe theo mệnh lệnh của ông!

Ngay cả mười tám vị chiến thần Giang Nam đang đi khắp nơi thực hiện nhiệm vụ cũng chỉ là một tướng nhỏ dưới trướng ông!

Cho nên khi Hà Soái lộ ra vẻ mặt sắc bén nghiêm túc, Tiêu Băng Tuyết và hai người phụ tá bên cạnh lập tức căng thẳng!

Tiêu Băng Tuyết đương nhiên sợ hãi, trong lòng khẽ run!

Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận Hà Soái và những người khác không coi ai ra gì nịnh bợ lấy lòng Diệp Huyền!

Diệp Huyền chỉ có chút quan hệ với Huyền Hạo mà thôi, hắn có gì để mà đắc ý? Vì thế Tiêu Băng Tuyết tiến lên một bước nói:

“Hà Soái, tôi đưa Diệp Huyền về để tìm hiểu rõ ràng xem tên tội phạm vượt ngục Thiên Thần Tông đã đi đâu!”

“Cứ thả Diệp Huyền đi như vậy thì sẽ khiến tất cả manh mối điều tra lập tức bị cắt đứt!”

“Rốt cuộc là vì lý do gì? Ông có nên cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

Nghe Tiêu Băng Tuyết phẫn nộ chất vấn, các tướng lĩnh của Chiến bộ Giang Nam lập tức nổi nóng!

“Lớn mật!”

Hà Soái lập tức đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi là tướng lĩnh của Chiến bộ, là một trong những lãnh đạo của tám đại chiến khu!”

“Nếu bàn về cấp bậc chính thức, cô còn không đủ tư cách làm cấp dưới trực tiếp của tôi! Luận chủ khách, tôi mới là chủ nhân của Giang Nam!”

“Chỉ cần cô hành động trong phạm vi Giang Nam thì đều nằm dưới sự khống chế của tôi, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

“Và lãnh đạo đương nhiên có quy tắc riêng để làm việc, có cần thiết phải báo cáo với chiến thần như cô không?”

“Là cấp dưới, cô chỉ cần thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh của cấp trên, không thể có bất kỳ nghi ngờ và chống đối nào, hiểu không?!”

Giọng nói của Hà Soái như sấm rền, chấn động toàn bộ hành lang!

Ánh mắt những người lãnh đạo cấp cao đứng sau lưng ông cũng như có điện, tựa như sắp nuốt chửng đám người đối diện!

Theo đó, phụ tá Vương Phi và nữ phụ tá xinh đẹp càng sợ hãi hơn, bị doạ đến mức tim như muốn ngừng đập!
Chương 148: Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân

“Tiểu thư, bỏ đi!”

Người phụ tá xinh đẹp lo lắng và vội vàng ngăn Tiêu Băng Tuyết lại!

Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết vẫn bướng bỉnh nói: “Hà Soái nói không sai! Tôi chỉ có thể thực hiện mệnh lệnh của ông vô điều kiện!”

“Tuy nhiên, Diệp Huyền đã giết Chu đại sư, vì vậy chúng tôi không thể tiếp tục truy tìm và bắt giữ tội phạm Thiên Thần Tông đã vượt ngục, đó cũng là một sự thật không thể chối cãi!”

“Diệp Huyền không cần phải gánh vác trách nhiệm gì sao? Mọi người trực tiếp đưa hắn đi, chuyện này không phù hợp với quy tắc!”

Thấy Tiêu Băng Tuyết vẫn không muốn thỏa hiệp, Hà Soái không khỏi bực bội: “Nói cho cùng, chuyện này là do sự bất cẩn và sơ suất của các cô!”

“Biết Chu đại sư và Thiên Thần Tông thông đồng, các cô không tranh thủ thời cơ vàng để bắt Chu đại sư!”

“Thậm chí còn để Chu đại sư tự do hành động, suýt chút nữa giết chết cả nhà họ Lâm! Sở dĩ Diệp Huyền giết Chu đại sư hoàn toàn là để tự vệ, điều này là hợp lý!”

“Trái lại, kế hoạch hành động của các cô trăm ngàn chỗ hở, để mục tiêu trốn thoát và bị giết, các cô còn không biết xấu hổ mà truy cứu trách nhiệm lên người Diệp Huyền?”

“Các cô thậm chí còn vu oan cho Diệp Huyền thông đồng với Thiên Thần Tông, giết Chu đại sư chỉ để bảo vệ Thiên Thần Tông? Thật sự nực cười!”

“Phiền các cô suy ngẫm về bản thân kỹ càng trước khi bắt người khác phải chịu trách nhiệm!”

Bị Hà Soái dạy một bài học, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết và hai người còn lại lập tức đỏ bừng!

Thật vậy, sở dĩ chuyện Chu đại sư bị giết phải do nhóm của Tiêu Băng Tuyết chịu trách nhiệm lớn nhất!

Đây là do Tiêu Băng Tuyết đã không làm tốt công tác bố trí, dẫn đến hành động thất bại!

“Không nói nên lời đúng không?”

Ánh mắt Hà Soái giống như đại bàng, ông không quan tâm đến thể diện của Tiêu Băng Tuyết: “Tôi sẽ báo cho cha cô chuyện này, để ông ta đích thân giáo dục cô!”

“Là trưởng bối, tôi có lời khuyên dành cho cô! Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng là quá mức tự phụ cao ngạo, không thể vững vàng, cũng là khó mà thành tài!”

“Có một số việc không thể chỉ nhìn trên bề mặt, dù sao thế giới rộng lớn như vậy, hết thảy đều có khả năng, đừng suy nghĩ quá cao! Có một số người hoàn toàn có bản lĩnh hơn cô nghĩ!”

Lời khiển trách nghiêm khắc của Hà Soái khiến không người nào có thể phản bác, cũng khiến Tiêu Băng Tuyết và những người còn lại cuối cùng cũng ngậm miệng lại, mặt đỏ lên, hận không thể tìm lỗ chui xuống!

“Được rồi, được rồi.”

Lúc này, Diệp Huyền cười nói: “Hà Soái, tôi thấy chiến thần Tiêu đã biết mình sai rồi, cho nên không cần truy cứu chuyện này nữa!”

“Hừ!”

Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn còn tức giận: “Anh không cần phải giả vờ giảng hoà cho tôi, tôi không cần anh giúp đỡ!”

“Ồ?”

Diệp Huyền không nhịn được cười nói: “Lời không thể nói quá sớm, vừa rồi Hà Soái khuyên cô đừng quá tự ngạo tự đại, quên sạch rồi sao?”

“Vả lại, nếu cô không chấp nhận thì tôi lại muốn giúp cô.”

“Không phải mấy người rất muốn bắt tên tội phạm Thiên Thần Tông bỏ trốn sao, tôi có manh mối, hắn sẽ xuất hiện lúc năm giờ sáng ngày mai ở bến tàu phía tây thành phố, kho số bảy.”

“Hắn định thần không biết quỷ không hay trốn khỏi Long Quốc thông qua tàu chở hàng, có hai tên tội phạm khác đang hành động với hắn là Phong Thiểm Lôi và Triệu Nhất Thương!”

“Mấy người cũng có thể nghĩ tôi nói đùa, nhưng một khi mấy người tiếp nhận tin tình báo của tôi, đó cũng là chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, tương đương với việc tự tát vào mặt mình!”

Nói xong, Diệp Huyền cười một tiếng, lập tức đi ra ngoài!

Hà Soái và nhóm lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam vội vàng theo sát phía sau, đồng thời lơ đãng ném một cái nhìn thất vọng và bất mãn về phía Tiêu Băng Tuyết!

Mặc dù Tiêu Băng Tuyết rất nhiệt tình, nhưng hữu dũng vô mưu, tương lai khó có được thành tựu lớn!

Hơn nữa, cô và hai phụ tá luôn giữ thành kiến khi nhìn người nên không thấy thực lực kinh khủng của Diệp Huyền.

“Tiểu thư, cô cảm thấy lời Diệp Huyền có đáng tin không?”

Người phụ tá xinh đẹp hỏi với giọng kìm nén. Lúc này Vương Phi không dám tuỳ tiện nói, cho nên đành phải im lặng đứng ở bên cạnh.

“Tôi có nên tin Diệp Huyền không...”

Tiêu Băng Tuyết cau mày, sau đó hít sâu một hơi: “Bởi vì hắn dám nói trước mặt lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam, có nghĩa là hắn có chút tự tin!”

“Lập tức chuẩn bị kế hoạch bắt giữ, điều động binh lính tinh nhuệ bao vây và trấn áp bến tàu, bắt giữ Thiên Thần Tông và những phạm nhân vượt ngục khác!”

Vương Phi và phụ tá xinh đẹp lập tức tuân lệnh, nhanh chóng rời đi từ cửa sau để thực hiện nhiệm vụ!

Tiêu Băng Tuyết ngồi ở ghế sau xe, mất tự nhiên nhớ tới dáng vẻ của Diệp Huyền!

“Diệp Huyền và Huyền Hạo có quan hệ gì mà lại có thể khiến lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam đích thân ra tay giải vây cho hắn...”

Tiêu Băng Tuyết âm thầm nghiến răng, quyết tâm tìm ra thân phận của Diệp Huyền!

Bên kia, sau khi lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam và Diệp Huyền nói lời tạm biệt, họ lên trực thăng rời đi.

“Cuối cùng cũng có trở về ngủ một giấc.”

Diệp Huyền tự lẩm bẩm, người của Cục Hình sự thận trọng đi theo, ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng và bất an: “Anh Diệp, để tôi lái xe chở anh, chuyện lần này...”

Diệp Huyền mỉm cười, vỗ vai anh ta: “Chuyện này không thể trách anh, tôi cũng sẽ không truy cứu. Cho nên, anh không cần cảm thấy có áp lực.”

“Cảm ơn anh Diệp!”

Anh ta xúc động đến kém chút rơi nước mắt. Ngay khi cánh cửa của Chiến bộ mở ra, Diệp Huyền thấy đã có một đám người đang chờ mình!

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm đều tới. Ngoài ra còn có bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh, cha con Lưu Công Thiên, trùm đất Giang Kim Bưu và vợ, ông chủ lớn của khách sạn Khải Lai - Vương Khải cũng vội vã đến đây. Họ lo lắng đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng. Đặc biệt là hai người đẹp Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, hai mắt đều rưng rưng.

“Diệp Huyền! Cuối cùng Diệp Huyền cũng ra rồi!”

Thấy Diệp Huyền an toàn trở về, tất cả mọi người đột nhiên hưng phấn hét lên!

Hai người đẹp cũng rơi nước mắt, vội vàng chạy về phía trước: “Diệp Huyền!”

Sau khi Diệp Huyền nhìn thấy hai người đẹp, hắn hưng phấn một hồi, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy khó xử!

Bởi vì hắn không biết nên chọn đối mặt với ai!

“Một người là Vãn Thanh...”

“Người kia là Thanh Nham...”

“Hắn nên trả lời ai trước?”

“Tuy nhiên, nếu hắn chọn một người, người còn lại chắc chắn sẽ buồn...”

Vào thời điểm tiến thoái lưỡng nan, Diệp Huyền đột nhiên có ngộ ra. Cha hắn từng nói với hắn rằng có rất nhiều khó khăn trên thế giới, tình yêu là khó khăn nhất!

Tất cả công pháp môn đạo, người tu luyện đều có thể thông qua tự thân cố gắng mà tăng thực lực lên, phòng ngừa tổn thương. Chỉ có tình cảm, không có cách nào để nói nhưng lại vô tình làm tổn thương người. Diệp Huyền lúc này nghĩ đến lời nói quá khứ của cha mình, cuối cùng cũng hiểu được!

Hắn đã tu tiên đến đỉnh Phùng tạo cực chi cảnh, lúc đầu có thể không lo tiêu dao nhưng cha hắn lại khăng khăng để hắn xuống núi giải quyết hôn ước. Thì ra chính là muốn hắn trải qua tình kiếp, vượt qua cửa ải tình yêu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom