• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng long trở về (1 Viewer)

  • Chương 31-34

Chương 31: Lưu manh

Dương Thủy Phương lại cười khổ. Quả nhiên, mình cũng bị sa thải rồi.

“Từ hôm nay trở đi, cô chính là trưởng phòng mới của phòng nhân sự”.

Tần Thế Vỹ nói.

"Hả?"

Dương Thủy Phương ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Thế Vỹ, cô ấy còn tưởng mình nghe nhầm. Tần Thế Vỹ lại hoàn toàn phớt cô ấy.

Sau khi Lý Bân hồn bay phách lạc bước ra khỏi phòng phỏng vấn, anh lại nhìn Tống Hoa, nói: “Sếp Tống , mặc dù tôi hiện là cổ đông lớn nhất của Giải Trí Ngân Hà, nhưng ngày thường đều rất bận, tôi không có ý định quản lý công việc của công ty nên sau này việc kinh doanh và phát triển của công ty vẫn sẽ trông cậy vào ông nhiều”.

Anh nhìn ra được Tống Hoa là người thận trọng, chủ tịch Chu đã tự tin giao Giải Trí Ngân Hà cho Tống Hoa thì đương nhiên không có gì phải lo lắng, hơn nữa anh cũng không có ý định quản lí công ty.

“Cảm ơn sự tín nhiệm của chủ tịch Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, quản lí tốt mọi việc của công ty”.

Tống Hoa lập tức bảo đảm, đồng thời tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ, người ta nói quan mới khi nhậm chức thường thực hiện những sự thay đổi táo bạo, ông ấy thực sự lo lắng Tần Thế Vỹ sau khi trở thành cổ đông lớn sẽ thay đổi chức vụ tổng giám đốc. Thật may, chủ tịch mới này dường như không quan tâm đến công việc của công ty.

"Ngoài ra, tôi muốn hỏi, bộ phận nào trong công ty chúng ta có vị trí thoải mái hơn?"

Tần Thế Vỹ hỏi, thấy Tống Hoa tỏ ra bối rối, dường như không hiểu ý anh, anh nói thêm: “Ý tôi là, ông có thể tùy ý sắp xếp cho tôi một vị trí trong công ty không? Có điều tôi không có thời gian đến công ty đúng giờ đâu”.

“ À, ra là thế, vậy làm ở Phòng Tiếp thị đi ạ, Phòng Tiếp thị có một nhóm nhân viên Marketing, lương cơ bản không cao lắm, chỉ có sáu nghìn tệ một tháng, cộng thêm hoa hồng”.

Tống Hoa nói: “Chủ tịch Tần, hay là bây giờ tôi bảo trưởng phòng Liễu ở Phòng Tiếp thị đến đây để nói với cô ấy một tiếng, nhân tiện cậu cũng gặp cô ấy luôn? Dù sao về cơ bản trưởng phòng Liễu cũng xử lý rất nhiều việc kinh doanh của công ty chúng ta. Cô ấy cũng được coi là người đã có những đóng góp to lớn cho sự thành công của công ty Giải Trí Ngân Hà”.

“Cũng được, vậy tôi sẽ gặp nhân vật có công lao to lớn của công ty chúng ta”.

Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó nói: “Có điều, ngoại trừ hai người, đừng để cho người khác biết thân phận của tôi ở công ty, tôi không muốn quá khoa trương”.

Tống Hoa trả lời: “Chủ tịch Tần muốn giữ kín chuyện thì được ạ. Về phần trưởng phòng Liễu, tôi sẽ nói với cô ấy rằng cậu là bạn của tôi, để cô ấy tạo điều kiện sắp xếp cậu vào Phòng Tiếp thị, đồng thời sau này cậu không cần điểm danh mỗi khi đi làm hay đi tiếp thị gì đó, chắc cô ấy cũng không có ý kiến gì đâu”.

“Vậy thì vất vả cho ông rồi!”

Tần Thế Vỹ nói.

“Chủ tịch Tần khách sáo rồi”.

Tống Hoa lấy điện thoại ra gọi cho trưởng phòng Liễu, khoảng ba phút sau, có một cô gái khoảng ba mươi tuổi đi vào phòng phỏng vấn.

Cô gái này rất cao, cao ít nhất 1m72, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ vest sang trọng, thân hình đầy đặn nhô ra từ trong bộ vest, khiến cả người cô ấy tràn đầy sức quyến rũ kỳ lạ.

“Sếp Tống, ông bảo tôi đến đây có chuyện gì à?”

Liễu Thư Hân sau khi đi vào, cô ấy nhìn thẳng về phía Tống Hoa hỏi, Tống Hoa cười nói: “Trưởng phòng Liễu, tôi giới thiệu với cô, cậu ấy tên Tần Thế Vỹ, là bạn tốt của tôi, tôi định sắp xếp để cậu ấy đảm nhận một vị trí trong Phòng Tiếp thị. Tuy nhiên, cậu ấy thường rất bận rộn, có thể không đến công ty thường xuyên...”

Liễu Thư Hân nhìn Tần Thế Vỹ, khẽ cau mày nói: “Nếu sếp Tống sắp xếp cho anh ta vào Phòng Tiếp thị cũng không phải là không được, Phòng Tiếp thị của chúng tôi quả thực gần đây đang tuyển người, chỉ là anh ta không đến công ty đúng giờ...”

Tống Hoa nói: “Mong trưởng phòng Liễu tạo điều kiện giúp đỡ”.

Nghe vậy, vẻ mặt của Liễu Thư Hân rất kinh ngạc, Tống Hoa nổi tiếng là tổng giám đốc tuân thủ trách nhiệm trong công ty, ông ấy có những yêu cầu khắt khe đối với người khác và bản thân. Đặc biệt ông ấy ghét những chuyện như để người ta đi cửa sau, nói xấu nhau trong công ty!

Chuyện xảy ra hôm nay có thể nói là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy trong hai năm làm việc tại công ty Giải Trí Ngân Hà. Xem ra người tên Tần Thế Vỹ này có quan hệ rất đặc biệt với sếp Tống.

“Được, không thành vấn đề, vừa hay quản lý Dương của bộ phận nhân sự cũng ở đây, bảo quản lý Dương đưa anh ta đi làm thủ tục đi”.

Liễu Thư Hân cũng không hỏi nhiều, đồng ý luôn: “Nếu như sếp Tống không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc trước”.

“Được rồi, trưởng phòng Liễu đi làm việc đi, hôm nay cảm ơn cô nhiều, hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn cơm”.

“Sếp Tống khách sáo rồi”.

Liễu Thư Hân nói xong xoay người, cơ thể gợi cảm chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, Tần Thế Vỹ đột nhiên giơ tay lên gọi: “À ... trưởng phòng Liễu, cô có thể đợi một lát không, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Trưởng phòng Liễu dừng bước, nhìn Tần Thế Vỹ nói: “Anh có lời muốn nói với tôi à? Nói gì thế?”

“Sếp Tống, trưởng phòng Dương, hai người có thể ra ngoài trước không?”

Tần Thế Vỹ nói.

"Được, hai người nói chuyện đi”.

“Anh Tần... tôi đợi anh ở quầy lễ tân bên kia. Sau khi anh nói chuyện với trưởng phòng Liễu xong thì đến đó tìm tôi, tôi sẽ làm thủ tục cho anh”.

Tống Hoa và Dương Thủy Phương nhanh chóng rời khỏi phòng phỏng vấn. Hơn nữa sau khi rời đi, Tống Hoa còn đặc biệt kéo tay Dương Thủy Phương, nhỏ giọng nói: “Trưởng phòng Dương, đừng vội đến quầy lễ tân, phải trông chừng kỹ ở đây, đừng để bất cứ ai đến gần phòng phỏng vấn này”.

“Hả? Sếp Tống, ý của ông là...”

Dương Thủy Phương ngẩn người một lúc, sau đó má cô ấy hơi đỏ ửng, cô ấy nhìn lại phòng phỏng vấn, nói với vẻ hoài nghi: "Không, không phải chứ?”

"Cô không cần biết có phải hay không, tóm lại cứ làm theo những gì tôi nói, hiểu chưa?"

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ”.

Trong phòng phỏng vấn, Liễu Thư Hân nhìn Tần Thế Vỹ, bình tĩnh nói: “Anh có việc gì thì nói nhanh đi, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm”.

“ Được”.

Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào thân hình cao lớn của Liễu Thư Hân, nói: “Trưởng phòng Liễu, cô có thể cởi quần áo ra cho tôi xem ngực của cô được không?”

Liễu Thư Hân nhìn chằm chằm Tần Thế Vũ hai giây, đôi mắt đẹp hơi nheo lại: “Anh nói cái gì vậy, tôi nghe không rõ”.

“Tôi nói là, cô có thể cởi áo...”

“A!”

Anh còn chưa nói xong, một tiếng xé gió sắc bén vang lên, đôi chân mảnh khảnh của Liễu Thư Hân đá mạnh vào háng anh: “Dám giở thói lưu manh với bà đây, tôi thấy anh chán sống rồi”.
Chương 32: Phát triển quá mức

Tiếng xé gió cực kỳ mạnh, một chân nhanh chóng đá về phía hạ bộ của Tần Thế Vỹ.

“Mẹ kiếp, muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"

Sắc mặt Tần Thế Vỹ khẽ thay đổi. Anh không ngờ cô gái này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, đòn tấn công của cô ấy còn rất tàn nhẫn. Quả thực, sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới chính là phụ nữ. Chắc chắn là vậy!

Cũng may, Tần Thế Vỹ tu luyện tới cảnh giới Hóa Kình, cơ thể rất cường tráng, cho dù chưa tới mức đao thương bất nhập, nhưng bị đá một cước như vậy cũng sẽ không bị thương. Đó là bộ phận quý giá nhất của cơ thể anh không thể để bị đá. Huống hồ, cô ấy đang mang giày cao gót, nếu đá trúng thì dù không bị thương cũng sẽ rất đau.

"Vèo!"

Tần Thế Vỹ lùi bước, cơ thể mau lẹ như một con báo, dễ dàng tránh được cú đá của Liễu Thư Hân. Sau đó, anh đưa tay ra, giống như kìm sắt, nắm chặt cổ chân Liễu Thư Hân.

"Đồ khốn, mau buông tôi ra!"

Đứng trên một chân, cơ thể Liễu Thư Hân vẫn giữ thăng bằng nhưng nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ xấu hổ.

"Buông cô ra cũng được, nhưng cô phải hứa không được động tay động chân với tôi nữa”.

Tần Thế Vỹ nói.

"Hừ, anh dám giở trò lưu manh trước mặt tôi mà còn không cho tôi ra tay với anh sao?", Liễu Thư Hân cười khẩy.

"Giở trò lưu manh gì chứ? Tôi chỉ muốn nhìn ngực cô một cái thì là giở trò lưu manh à?", Tần Thế Vỹ nói.

"Anh... Anh đúng là không biết xấu hổ!"

Lần đầu tiên Liễu Thư Hân gặp người không biết xấu hổ như vậy. Anh là một người đàn ông, lại muốn nhìn vào ngực của một cô gái, vậy mà không phải là lưu manh ư? Hơn nữa, da mặt của tên này rốt cuộc dày đến mức nào chứ, ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra? Nếu không phải bây giờ mình bị đối phương bắt được một chân, chắc có lẽ Liễu Thư Hân không nhịn nổi mà động tay, à không, là động chân!

"Trưởng phòng Liễu, cô không thể làm rõ trước vì sao tôi muốn nhìn ngực cô rồi hãy xác định xem tôi có phải đang giở trò lưu manh hay không à?", Tần Thế Vỹ cười khổ nói

"Chậc chậc, hành vi này của anh không phải là giở trò lưu manh thì là cái gì? Có cái gì để làm rõ đâu chứ?"

Liễu Thư Hân khinh bỉ nói: "Tôi khuyên anh nên lập tức buông tôi ra, nếu không cho dù anh là bạn của sếp Tống thì tôi cũng sẽ khiến anh bẽ mặt, cùng lắm thì tôi sẽ rời khỏi Giải trí Ngân Hà, bên ngoài không biết có bao nhiêu công ty đang săn đón tôi đấy”.

Tần Thế Vỹ vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý giở trò lưu manh với cô. Được rồi, tôi sẽ nói thẳng, khi nhìn thấy cô, tôi nghi ngờ cô mắc bệnh liên quan đến ngực, cho nên tôi mới muốn xem ngực của cô để xác nhận thử. Dù sao cô cũng vừa mới giúp tôi, nên tôi cũng muốn giúp cô một lần, xem như là báo đáp ân tình của cô mà thôi”.

“Tôi thực sự muốn biết da mặt của anh dày đến cỡ nào, thế mà dám nói nhìn vào ngực của người khác là giúp đỡ người ta? Không ngờ mấy câu như thế mà anh cũng dám nói!"

Liễu Thư Hân cười khẩy không dứt, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

Tần Thế Vỹ cười gượng nói: "Trưởng phòng Liễu, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, mặc dù tôi nói nhìn ngực cô, nhưng cô không cần cởi áo lót, chỉ cần cởi áo khoác ra để tôi nhìn thấy vùng bụng trên là được. Chỉ cần thế thì tôi đã có thể xác định sự nghi ngờ của mình rồi”.

Liễu Thư Hân nói: "Anh nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì, anh nói tôi nghe trước thử xem, tôi chống mắt xem anh bịa ra được cái gì”.

"Được rồi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn về suy đoán của tôi”.

Để khiến cô gái này không còn nghĩ anh là kẻ lưu manh, Tần Thế Vỹ giải thích suy đoán sơ bộ của mình: "Thật ra khi cô mới bước vào phòng phỏng vấn tôi đã nghi ngờ. Tôi nghĩ rằng cô có thể mắc bệnh liên quan đến ngực, có thể gây ra các vấn đề về đốt sống cổ, từ đó dẫn đến một số triệu chứng khác. Thậm chí bệnh tình đã nặng thêm ảnh hưởng đến chân của cô đúng không?"

"Anh, sao anh biết?", Liễu Thư Hân nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ khó tin.

Tần Thế Vỹ trả lời: "Tôi đã nghiên cứu và có hiểu biết nhất định về y học. Việc tôi có thể đánh giá được tình trạng sức khỏe tổng quát của cô là điều bình thường!"

“Anh biết y thuật à?”

Liễu Thư Hân tỏ vẻ nghi ngờ, nói: "Vậy trước tiên hãy giải thích cho tôi biết tại sao bệnh ở ngực lại dẫn đến vấn đề về đốt sống cổ?"

"Việc này liên quan đến nền tảng kiến thức khá rộng. Tôi sẽ thả cô ra trước và giải thích từ từ, nhưng cô cũng phải hứa rằng sẽ không động tay động chân với tôi nữa, được chứ?", Tần Thế Vỹ nói.

"Được rồi!" Liễu Thư Hân hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Lúc này Tần Thế Vỹ mới buông cổ chân Liễu Thư Hân ra, cơ thể Liễu Thư Hân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã. Tôi không nhầm đâu, tình trạng đã ảnh hưởng đến chân của cô rồi”.

Tần Thế Vỹ vội vàng tiến lên đỡ Lấy Liễu Thư Hân.

"Cám ơn!"

Liễu Thư Hân cảm ơn, rồi nói: "Xin hãy nói chi tiết cho tôi biết về tình trạng của tôi!"

Tần Thế Vỹ hắng giọng: "Khụ khụ, là thế này, nhân lúc bây giờ bên ngoài không có người qua lại, cô nhanh chóng cởi áo khoác ra để tôi nhìn thử, như vậy tôi mới có thể có đánh giá chính xác hơn”.

“Được rồi…”

Lúc này Liễu Thư Hân lại đồng ý. Không chút do dự, cô ấy nhanh chóng cởi khuy áo blazer. Bên dưới chiếc áo blazer, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Áo sơ mi rất mỏng, sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, thông qua áo sơ mi có thể nhìn thấy cô ấy đang mặc đồ lót màu tím bên trong.

Liễu Thư Hân tiếp tục cởi nút áo sơ mi, động tác của cô ấy không nhanh, nhưng cũng không chậm. Chẳng bao lâu sau, đồ lót màu tím xuất hiện trong tầm nhìn của Tần Thế Vỹ, bao gồm cả ngọn đồi cao vút kia. Tần Thế Vỹ liếc mắt rồi nói: "Được rồi, mặc lại đi”.

“Phù!”

Liễu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm. Má cô ấy đã đỏ bừng. Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo. Mặc dù đã từng kết hôn một lần nhưng cô ấy đã ly hôn được ba năm. Trong ba năm đó, đây là lần đầu tiên cô ấy đứng trước một người đàn ông khi mặc ít quần áo như vậy.

"Bây giờ có thể nói rõ được không?"

Sau khi mặc xong áo, Liễu Thư Hân hỏi.

"Ừm, vừa rồi tôi quan sát xong, trưởng phòng Liễu, vấn đề trên cơ thể cô chủ yếu là do bộ phận đó phát triển quá mức”.

“Do phát triển quá mức nên các mô tuyến và mô liên kết mỡ ở vùng đó phát triển quá giới hạn. Khi thời tiết nắng nóng, bộ phận này trên cơ thể cô thường bị nổi mẩn ngứa và chàm do ở trong môi trường ẩm ướt. Có thể cô không quá coi trọng vấn đề này và vẫn tiếp tục mặc cùng loại áo ngực trước đây. Tuy nhiên, chiếc áo ngực hiện tại của cô tuy có vẻ vừa vặn nhưng thực chất lại có kích cỡ quá nhỏ, nó hạn chế lưu thông máu quanh ngực, việc này thậm chí còn gây áp lực lớn hơn lên đốt sống cổ của cô, đặc biệt là các rễ thần kinh”.

“Rễ thần kinh?”

"Đúng vậy, trong giai đoạn đầu, các triệu chứng chỉ là đau cổ thông thường, khó chịu, cứng khớp, v.v... Nếu không được điều trị và không cải thiện, theo thời gian, bệnh có thể lan xuống tay, gây đau và tê. Ở mức nghiêm trọng nhất, nó có thể bắt đầu ảnh hưởng đến chân”.

"Vậy có phải tình trạng của tôi đã rất nghiêm trọng rồi không?"

Nghe Tần Thế Vỹ phân tích chi tiết, Liễu Thư Hân không còn nghi ngờ gì nữa, ngược lại càng lo lắng cho sức khỏe của bản thân.

"Hơi nghiêm trọng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tôi có thể giúp cô chữa khỏi, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian”.

Tần Thế Vỹ nói xong, lại bổ sung một câu: "Ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cô rằng trong quá trình điều trị, có thể cô phải cởi bỏ tất cả quần áo ngoại trừ đồ lót, hoặc thậm chí... tốt nhất là không mặc bộ đồ. Việc này sẽ giúp nâng cao hiệu quả điều trị”.
Chương 33: Có tin vui

“Tốt nhất là cũng đừng mặc bộ này, như thế hiệu quả chữa trị sẽ tốt hơn”.

Nói xong, Tần Thế Vỹ cũng cảm thấy ngượng, dù sao người ta cũng là phụ nữ, anh vội bổ sung: “Nếu trưởng phòng Liễu cảm thấy không ổn thì mặc cũng được, chỉ là nếu như thế sẽ phải chữa trị thêm vài lần. À phải rồi, nếu cô nghi ngờ gì về lời tôi nói, cô có thể đến bệnh viện kiểm tra trước”.

“Không cần kiểm tra, tôi tin anh. Ngoài ra… nếu anh nói không mặc sẽ chữa trị tốt hơn thì không mặc là được”.

Liễu Thư Hân phóng khoáng nói.

“Hả?”, Tần Thế Vỹ sửng sốt, dứt khoát như thế sao?

“Sao thế? Tôi đây không sợ, anh sợ cái gì? Sợ tôi ăn anh à?”

Liễu Thư Hân lại nhìn Tần Thế Vỹ một lúc rồi nói: “Nhưng nói thật nhé, bây giờ tôi hơi tò mò về anh rồi đấy”.

Tần Thế Vỹ cười nói: “Trưởng phòng Liễu, tôi chỉ là người bình thường, chẳng có gì có thể khiến cô tò mò cả”.

“Vậy à?”

Liễu Thư Hân cười ẩn ý nói: “Người bình thường? Người bình thường có thể làm cho sếp Tống chưa bao giờ vi phạm nội quy công ty trong hai năm qua lại giúp anh đi cửa sau ư? Người bình thường mà có thể có y thuật giỏi như vậy, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của tôi à?”

Tần Thế Vỹ sờ mũi, đang nghĩ nên trả lời thế nào. Liễu Thư Hân nói: “Được rồi, chị đây không có hứng thú với bí mật của người khác, nhưng khi nào anh có thời gian chữa trị cho tôi? Còn nữa, anh định chữa trị thế nào? Đừng bảo là định xoa bóp gì đó cho tôi đấy nhé? Nếu thế thật… có thể chị đây sẽ ăn anh luôn đấy nhé”.

“Khụ khụ, không cần phải thế…”

Tần Thế Vỹ vội nói: “Đến lúc đó tôi chỉ cần châm cứu một số huyệt đạo xung quanh cột sống và cột sống cổ của cô. Về phần ngực, sau này cô đổi sang loại đồ lót cỡ lớn hơn là được”.

“Chỉ có thế thôi hả?”

“Ừ, cách chữa trị quả thật khá đơn giản, nhưng phải châm cứu hơn ba lần mới được, một tuần một lần”.

“Được rồi, vậy hôm nay anh có rảnh không? Nếu rảnh thì lát nữa tan làm, anh đến nhà tôi, châm cứu cho tôi”.

“Cũng được”.

Tần Thế Vỹ gật đầu: “Thế chúng ta kết bạn Zalo trước đi, lát nữa cô gửi địa chỉ nhà của cô cho tôi, tôi đến thẳng nhà cô”.

“Ừ”.

Sau khi hai người thêm Zalo nhau, Tần Thế Vỹ rời khỏi phòng phỏng vấn, đến quầy lễ tân tìm Dương Thủy Phương để đăng ký nhận việc.

Sau đó Tần Thế Vỹ rời Giải trí Ngân Hà, định mua ít đồ ăn về nhà và nói với bố mẹ chuyện anh đã thành công nhận việc. Nhưng vừa xuống đến dưới lầu công ty, anh nhận được một cuộc điện thoại, là Trần Văn Bân - chủ tịch dược phẩm Vạn Thái gọi đến.

“Alo, chào chủ tịch Trần”, Tần Thế Vỹ bắt máy.

“Cậu Tần, cậu đừng gọi tôi là chủ tịch Trần, gọi tôi ông Trần hoặc anh Trần là được”.

Trần Văn Bân cười nói.

“Được, vậy sau này tôi gọi là anh Trần”.

Tần Thế Vỹ khẽ cười, hỏi: “Anh Trần gọi cho tôi có việc gì không?”

“Có tin vui”.

Trần Văn Bân nói: “Không giấu gì cậu, sáu dược liệu mà cậu nhờ chúng tôi tìm giúp, cả ngày hôm qua chúng tôi mới tìm được một loại, tôi cảm thấy rất áy náy, thế nên sáng nay tôi lại đi nghe ngóng tin tức từ bạn bè. Đúng là có nhiều bạn là chuyện tốt, tôi đã nghe ngóng được tung tích của một loại dược liệu, hay là chúng ta gặp nhau rồi nói nhé?”

Tần Thế Vỹ nói: “Được, bây giờ anh Trần đang ở đâu? Tôi đến chỗ anh”.

“Không cần, cậu gửi vị trí cho tôi, tôi bảo tài xế lái xe đến đón cậu”.

“Được…”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Thế Vỹ nhìn thoáng qua quán cà phê cách đó không xa, gửi vị trí quán cà phê cho ông ta, sau đó anh đi vào quán cà phê gọi một ly cafe, ngồi bên trong đợi tài xế của Trần Văn Bân đến.

Vừa gọi xong cafe, điện thoại anh lại rung lên, lần này là Tần Mạn Tuyết gọi đến.

“Alo”.

“Tần Thế Vỹ, chắc là anh phỏng vấn xong rồi nhỉ? Kết quả phỏng vấn thế nào rồi?”

“Ừ, xong rồi, cũng đã được nhận rồi”.

“Vậy được, chúc mừng anh, anh sắp có thể đi làm rồi. Mong sau này anh có thể tập trung vào công việc, kiếm được nhiều tiền để báo hiếu với hai bác, đừng làm con chó vẫy đuôi cho người ta như trước nữa”.

Nói rồi, Tần Mạn Tuyết cúp máy. Tần Thế Vỹ buông điện thoại xuống, nhấp một ngụm cafe, bình tĩnh không hề lo lắng, cũng lười giải thích với Tần Mạn Tuyết. Việc cấp thiết nhất bây giờ anh muốn làm là giải độc cho Tiểu Thảo, chữa khỏi bệnh cho bố mình, còn phải điều tra xem rốt cuộc là ai đã làm hại gia đình họ.

Lúc này, Tần Mạn Tuyết đang ngồi trong văn phòng của Trương Minh Kiệt. Sau khi cúp điện thoại, cô ta nhìn Trương Minh Kiệt nói: “Tần Thế Vỹ đã đỗ phỏng vấn. Minh Kiệt, cảm ơn anh”.

Thật ra trước đây trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi phức tạp, vì muốn Tần Thế Vỹ tìm được công việc, nhưng lại cũng không muốn Tần Thế Vỹ làm cùng mình. Cũng may Trương Minh Kiệt đã giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo giúp cô ta.

Để Tần Thế Vỹ vào bộ phận bảo vệ, có công việc rồi nhưng không phải cùng bộ phận với cô ta.

“Mạn Tuyết, giữa em và anh còn khách sáo gì chứ”, Trương Minh Kiệt mỉm cười nói: “Nhưng bây giờ anh phải đi cảm ơn trưởng phòng Lý trước, hẹn ông ấy buổi tối cùng ăn một bữa cơm”.

Tần Mạn Tuyết gật đầu đồng ý: “Đúng đúng, anh mau gọi điện cảm ơn trưởng phòng Lý đi, buổi tối em đi với anh, em phải mời ông ấy một ly”.

“Không thành vấn đề”.
Chương 34: Không mua được thì cướp

Trương Minh Kiệt lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Lý Bân. Khi nghe thấy tiếng cuộc gọi được kết nối, Trương Minh Kiệt vui mừng nói: “Trưởng phòng Lý, hôm nay thực sự cảm ơn ông, cảm ơn ông đã giúp tôi”.

“Trương Minh Kiệt, cái đồ khốn nạn cậu! Mẹ kiếp, tôi mắt mù mới tin cậu. Nếu cậu có ý kiến với tôi thì cậu cứ nói thẳng, cố ý gạt tôi à? Cậu nhớ lấy cho tôi, chuyện này chưa xong đâu”.

Lý Bân vừa bắt máy đã mắng một trận, giọng nói đầy vẻ oán trách.

“Trưởng phòng Lý, alo, alo…”, Trương Minh Kiệt ngơ ngác, thấy đối phương đã cúp máy, sắc mặt hắn trở nên khó coi, hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó.

“Minh Kiệt, sao thế?”, Tần Mạn Tuyết ngờ vực nói.

“Không biết, nhưng chắc đã xảy ra chuyện rồi”, Trương Minh Kiệt nhíu mày nói: “Anh gọi hỏi bạn ở bên Phòng Nhân sự trước xem sao”.

Nói rồi hắn lại gọi điện cho ai đó. Nửa phút sau, hắn nhìn Tần Mạn Tuyết, hoảng sợ nói: “Mạn Tuyết, trưởng phòng Lý bị sếp Tống sa thải, Tần Thế Vỹ vào Phòng Tiếp thị chúng ta”.

“Gì cơ?”

Tần Mạn Tuyết khó tin nói: “Sao có thể chứ? Rốt cuộc chuyện là sao?”

Trương Minh Kiệt lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, nhưng bạn anh nói hình như trong lúc phỏng vấn, trưởng phòng Lý đã gây khó dễ cho hắn, vừa lúc bị sếp Tống bắt gặp được, trước đó sếp Tống đã bất mãn với ông ta từ lâu nên nhân lúc này đuổi ông ta đi luôn”.

“Vậy, vậy trưởng phòng Lý sẽ không có ác cảm với anh đâu nhỉ? Em nhớ trước đây anh từng nói với em hình như ông ấy quen với vài tên xã hội đen, liệu chúng có đến gây rắc rối cho anh không?”

Tần Mạn Tuyết đột nhiên lo lắng. Trương Minh Kiệt nói: “Chắc không đến nỗi đâu, đây chỉ có thể nói là ông ta xui xẻo. Hơn nữa, sếp Tống đã bất mãn với ông ta từ lâu rồi, sa thải ông ta chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

“Vậy thì tốt”.

Tần Mạn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở dài: “Haizz, em còn tưởng mình sẽ không làm việc cùng bộ phận với Tần Thế Vỹ, không ngờ… anh ta may mắn đến thế”.

“Mạn Tuyết, nếu em đã không muốn làm chung bộ phận với hắn thì em yên tâm, anh nhất định sẽ không để hắn ở lại bộ phận của chúng ta lâu đâu. Đến lúc đó, anh có thể dùng bất kỳ cách nào để có thể chuyển hắn đến bộ phận bảo vệ”.

Trương Minh Kiệt tự tin nói, Tần Mạn Tuyết khẽ nói: “Minh Kiệt, anh tốt với em quá”.

“Em là bạn gái của anh, hơn nữa chúng ta sắp đính hôn rồi, lúc đó em sẽ là vợ sắp cưới của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây?”

Trương Minh Kiệt cười nói: “À phải rồi, tối nay có hai đồng nghiệp trong công ty mời anh đi hát ở câu lạc bộ Uy Long, em đi với anh nhé?”

“Câu lạc bộ? Vậy chắc em phải đi với anh, nếu không không chừng anh lại bị họ làm hư mất”.

Tần Mạn Tuyết lập tức đồng ý, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Đàn ông bình thường đến câu lạc bộ chơi sao có thể dẫn theo người phụ nữ của mình? Trương Minh Kiệt chủ động nói trước chứng tỏ trong lòng anh ấy chỉ có mình thôi.

Có điều, cô ta lại không biết… đây không phải lần đầu tiên Trương Minh Kiệt đến câu lạc bộ Uy Long, lần này vừa lúc đối phương cũng dẫn theo bạn gái nên bảo hắn cũng dẫn theo.

… Nửa tiếng sau, ở lối vào tập đoàn dược phẩm Vạn Thái, Trần Văn Bân đã đợi ở tầng dưới một lúc lâu, sau đó bước vào một chiếc Mercedes-Benz S400, Tần Thế Vỹ ngồi ở ghế sau cùng: “Anh Trần, anh nghe ngóng được loại dược liệu nào thế?”

Sau khi đợi chiếc xe khởi động, Tần Thế Vỹ vội hỏi.

“San hô Thiền Linh”, Trần Văn Bân nói.

“Ở đâu?”, mắt Tần Thế Vỹ sáng lên, trong sáu loại dược liệu mà anh nhờ mấy người Chu Dần tìm giúp thì có ba loại dùng để giải độc Tiểu Thảo, một loại đã tìm được, San hô Thiền Linh cũng là một trong số đó.

“Ở trong tay một người tên là Diệp Quân Dân”, Trần Văn Bân nói: “Cậu Tần, cậu từng nghe nói đến Diệp Quân Dân chưa?”

“Diệp Quân Dân?”

Tần Thế Vỹ lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này, nhưng nếu san hô Thiền Linh ở trong tay anh ta, cho dù thế nào tôi cũng phải lấy được”.

Trần Văn Bân lại cười khổ: “E là không dễ thế đâu”.

Tần Thế Vỹ nói: “Ông nói cho tôi nghe trước xem, Diệp Quân Dân này là ai?”

Trần Văn Bân nói: “Cậu Tần, cậu chưa nghe đến Diệp Quân Dân thì chắc cũng từng nghe nói đến Diệp Từ nhỉ? Diệp Quân Dân chính là em trai ruột của Diệp Từ”.

“Diệp Từ…”

Tần Thế Vỹ gật đầu, trong thế giới ngầm của thành phố Giang Hải có bốn thế lực lớn, Diệp Từ này là người phụ trách một trong những thế lực đó, nghe nói còn là một phụ nữ.

“Ông vẫn nên nói tôi nghe về Diệp Quân Dân trước”, Tần Thế Vỹ nói.

“Năm nay Diệp Quân Dân hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm ba chuyên ngành khảo cổ học Đại học thành phố Giang Hải, vì điều kiện gia đình khá tốt nên cậu ta đã thu thập được rất nhiều bảo vật quý hiếm. Cậu ta mua lại san hô Thiền Linh này với giá một triệu tệ ở buổi đấu giá ngầm của thành phố Giang Hải vào ba ngày trước”.

Trần Văn Bân nói.

“Nếu tôi đồng ý trả giá gấp đôi, anh ta có bán không?”, Tần Thế Vỹ hỏi.

Trần Văn Bân cười khổ: “Diệp Quân Dần có thể không quan tâm đến tiền”.

“Mười triệu tệ thì sao?”

Tần Thế Vỹ lại nói.

“Ờ…”, Trần Văn Bân sửng sốt. Tần Thế Vỹ nói: “Anh Trần, san hô Thiền Linh này rất quan trọng với tôi, tôi phải có được nó. Nếu anh ta vẫn không đồng ý bán với giá mười triệu tệ, tôi có thể đưa ra giá cao hơn. Nếu anh ta vẫn không muốn bán… vậy tôi chỉ có thể cướp”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom