• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng long trở về (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tối nay cậu ở lại

Chín giờ tối tại chiến bộ biên giới phía Bắc của vương quốc Viêm Hoàng, gió mát thổi hiu hiu: “Sư tỷ, em khoẻ lắm đấy, chị chị nổi không!”

Tần Thế Vỹ ngồi chồm hổm cạnh sofa, sau đó bóp lưng cho sư tỷ Ngọc Linh đang nằm dài trên đó. Lúc này, Ngọc Linh chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen mỏng tang, để lộ vóc dáng thanh mảnh cùng những đường cong rõ ràng. Điều này khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn phạm tội, đến ánh mắt của Tần Thế Vỹ lúc này cũng đã thoáng vẻ nóng rực rồi: “Khoẻ, cậu mà khoẻ nỗi gì?”

Ngọc Linh xoay mặt lại để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm, đôi mắt phượng mê người híp lại, đôi môi đỏ mọng thì cong lên.

“Khụ, sư tỷ đừng trêu em, ý em là lực tay hơi mạnh ấy”.

Tần Thế Vỹ ho khan một tiếng, Ngọc Linh hừ nói: “Hừ, cậu cũng biết mình mạnh tay rồi hả? Buổi chiều đánh tôi đau muốn chết, giờ lại chạy tới thăm rồi hành tôi thêm trận nữa, cậu có định bồi thường cho tôi không đây?”

Tần Thế Vỹ gật đầu: “Có chứ ạ, sư tỷ cứ nói đi, chị muốn em bồi thường thế nào?”

“Tối nay cậu ở lại!”

“Dạ…!”

Tần Thế Vỹ thấy da đầu mình tê dại: “Sư tỷ, nếu sư phụ mà biết thì sẽ đánh gãy chân em mất”.

Tuy miệng nói là vậy, nhưng thực chất anh cũng đang vã lắm rồi.

“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Ý của tôi là tối nay cậu ở lại luyện công với tôi, mai rồi về thành Giang Hải”.

Ngọc Linh lừ mắt, gương mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, nhưng sau đó lại có vẻ buồn bã nói: “Lần này cậu đánh bại tôi, sư phụ đồng ý cho cậu về thành phố Giang Hải. Chuyến này mà đi là lâu đấy, cho nên tối nay cậu phải luyện công hết đêm với tôi”.

“Luyện công ạ?”

“Không thì cậu định làm gì?”

“Em…”

Tần Thế Vỹ cười trừ: “Không, không ạ”.

“Ha ha, đi thôi, chúng ta ra sân”.

Dứt lời, Ngọc Linh đứng dậy làm thân thể lung linh lộ hết cả ra. Tần Thế Vỹ thấy người mình nóng lên, sau đó nuốt nước miếng nói: “Sư tỷ, chị đi thay bộ đồ khác đi đã rồi luyện công”.

“Mặc thế này mát, không phải thay!”

“Thôi chị cứ đi thay đi, không em sợ mình không kiềm chế được mà phạm tội mất. Nếu thế kiểu gì cũng bị sư phụ đánh gãy chân…”

“Hừ, tôi muốn sư phụ đánh què chân cậu đấy, như thế thì cậu sẽ không về thành phố Giang Hải được nữa”.

“…”

Sáng hôm sau tại sân bay của thành phố Giang Hải, một người thanh niên gày gò để đầu đinh xách một cái túi vải đi ra, đó chính là Tần Thế Vỹ. Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Thế Vỹ đã ở rể tại nhà bạn gái là Phương Nhan. Vào đêm kết hôn, Phương Nhan một mực đòi ra ngoài hóng gió, kết quả do đã uống rượu nên đã lái xe đâm chết người. Hơn nữa, nạn nhân còn lại người có máu mặt, là người của nhà họ Ngọc - thuộc một trong ba người có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Ngô Việt. Để bảo vệ Phương Nhan, Tần Thế Vỹ chỉ ngồi bên ghế lái phụ đã ra mặt nhận hết trách nhiệm về mình. Cuối cùng, anh bị nhà họ Ngọc dẫn đi, họ định tống anh vào tù khoảng năm năm. Nhưng anh không hề bị nhốt, ngày đầu tiên đến nhà họ Ngọc, anh đã bị một ông lão đưa đi, mà người này cũng chính là sư phụ của anh và Ngọc Linh. Ba năm sau đó, anh và ông lão đều sống ở chiến trường biên giới phía Bắc của vương quốc Viêm Hoàng, anh đã học được tất cả bản lĩnh của ông ấy. Đôi tay của anh đã cứu sống không biết bao nhiêu chiến sĩ của Viêm Hoàng, cũng đã giết được nhiều kẻ địch ở biên cương: “Đã ba năm rồi, không biết bố mẹ, anh chị dâu và cháu gái mình có khoẻ không nữa”.

Tần Thế Vỹ thoáng mỉm cười, lúc này chợt có một chiếc taxi đi ngang qua, anh vội giơ tay lên vẫy rồi chui tọt lên xe, nói: “Tinh Tuỵ Nha Uyển!”

Tần Thế Vỹ nói địa chỉ cho tài xe với tâm trạng chờ mong, lát nữa bố mẹ gặp lại anh chắc chắn sẽ vui lắm nhỉ? Đã ba năm rồi anh không liên lạc gì với người nhà. Trước đó, khi anh bị dẫn đi, ông lão có dặn anh phải cắt đứt liên lạc với người nhà để tập trung luyện võ và học y thuật. Vì thế người nhà luôn nghĩ là anh đang ngồi tù, hơn nữa còn bị đưa tới một nhà tù ở rất xa. Nếu không vì gần đây anh đã luyện Nhân Hoàng Kinh mà ông lão truyền thụ cho đến tầng thứ ba, hơn nữa còn đánh bại sư tỷ Ngọc Linh thì chắc phải chờ đủ năm năm thì ông lão mới cho anh về thăm nhà mất. Một tiếng sau, chiếc taxi đã dừng bên ngoài tiểu khu Tinh Tuỵ Nha Uyển. Nơi đây từng nằm trong kế hoạch cải tạo của thành phố, người dân xung quanh đều nhận được bồi thường. Nhưng gia đình Tần Thế Vỹ không lấy tiền mà chọn một căn nhà. Tần Thế Vỹ trả tiền xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong, loáng cái anh đã đi tới trước cửa nhà mình.

“Lạch cạch!”

Mở cổng ra, Tần Thế Vỹ nhìn thấy cửa nhà đóng chặt, nhưng chưa khóa nên anh tiến lên gõ cửa: “Ai đấy?”

Bên trong vang lên một giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Mẹ ơi, là con, Thế Vỹ đây, con về rồi”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ mình, Tần Thế Vỹ thấy hơi hào hứng, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vồn vã vang lên: “Kẽo kẹt!”

Cửa được mở ra, một người phụ nữ lưng còng với mái tóc bạc phơ đã xuất hiện trước mặt Tần Thế Vỹ, đôi mắt đỏ lên rồi nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ khó tin: “Cạch!”

Sau khi xác nhận mình không nhận nhầm người, người phụ nữ mới ném cuộn chỉ xuống đất rồi kích động nói: “Thế Vỹ, là con thật ư?”

“Vâng, là con đây, con về rồi”.

Tần Thế Vỹ ôm chầm lấy mẹ mình, ngắm nghía dáng người của bà mà anh thấy đau lòng: “Mẹ, mới ba năm thôi mà sao mẹ lại già nhanh thế này?”

Anh có thể cảm nhận rõ rằng mẹ mình rất yếu, trong người cũng có đủ loại bệnh. Rõ ràng bà mới ngoài 50 tuổi, nhưng nhìn trông như đã hơn 60.

“Mẹ không sao, nào, mau vào nhà đi con”.

Mẹ anh Trần Liên kéo Tần Thế Vỹ vào nhà, sau đó khoá cửa lại. Hành động của bà khiến Tần Thế Vỹ thấy hơi là lạ, đang ban ngày mà sao phải khoá cửa chứ? Hơn nữa, mới ba năm mà nhà anh thay đổi nhiều quá. Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại chiếc bàn ăn cùng bộ sofa cũ kỹ, còn lại thì gần như không có thứ gì giá trị nữa. Nhưng giờ anh không có tâm trạng hỏi mấy chuyện này.

“Thế Vỹ, con bị giam năm năm cơ mà? Sao mới ba năm đã được thả rồi?”

Trần Liên bảo Tần Thế Vỹ ngồi xuống rồi rót cho anh cốc nước. Người nhà họ Phương thì biết anh bị nhà họ Ngọc đưa đi, còn người nhà anh thì luôn nghĩ anh đã bị tống vào tù. Tần Thế Vỹ đáp: “Mẹ, con cải tạo rất tốt nên được giảm án xuống còn ba năm”.

“Ra là vậy!”

Trần Liên vô cùng mừng rỡ, gương mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười đã lâu không thấy.

“Mẹ, bố đâu ạ? Còn anh chị dâu với Tiểu Thảo nữa, mọi người đi đâu cả rồi?”

Tần Thế Vỹ hỏi tiếp: “À… ba năm qua, Phương Nhan không ngó ngàng gì tới nhà mình sao mẹ?”

Ba năm trước, anh và Phương Nhan yêu nhau khi học đại học, tình cảm của cả hai khá bền vững nhưng khi gần tốt nghiệp thì Phương Nhan lại cho anh hai sự lựa chọn, một là ở rể nhà họ Phương, hai là chia tay. Để níu kéo chuyện tình này, Tần Thế Vỹ đã chọn ở rể. Đã thế, anh còn nhận tội thay cho Phương Nhan. Khi anh đến nhà họ Ngọc, Phương Nhan đã thề thốt với anh sẽ chăm lo cho người nhà của anh. Nhưng giờ nhìn tới người mẹ gày gò, già nua của mình, anh thật sự hoài nghi lời hứa đó.

“Cộc cộc!”

Trần Liên vừa định trả lời thì bên ngoài chợt có ai đó đập mạnh vào cửa. Cùng lúc đó, có một giọng nói hung dữ vang lên: “Họ Tần kia, tôi biết ông mới về, mau thò mặt ra đây. Tôi nói cho ông biết, hôm nay mà không trả tiền là tôi phá nhà ông đấy!”

“Chết rồi, họ lại tới! Thế Vỹ, con mau đi đi, chạy cửa sau ấy, tạm thời đừng về nhà nhé!”

Trần Liên nghe thấy giọng nói này thì vội kéo Tần Thế Vỹ dậy rồi bảo anh rời đi: “Mẹ, con không đi đâu hết. Con biết chắc chắn nhà mình có chuyện rồi, mẹ yên tâm, giờ con đã có đủ khả năng để giải quyết mọi phiền phức cho nhà mình”.

“Thế Vỹ, con không làm gì được đâu, mau đi đi!”

“Mẹ…”

Bụp!

Tần Thế Vỹ đang định nói tiếp thì có tiếng động lớn vang lên, cửa nhà họ đã bị đá văng, sau đó có khoảng bốn, năm tên đô con đi vào nhà: “Á à, Không phải Tần Quân à? Tao còn tưởng nó về”.

Tên mặt sẹo đi đầu vừa vào đã nhìn thấy Tần Thế Vỹ, Tần Quân mà gã nhắc đến chính là bố của Tần Thế Vỹ. Một tên khác chợt nói: “Anh, em đã từng thấy ảnh của thằng này trong nhà bọn họ, nó là con trai của Tần Quân”.

“Con trai thằng già ấy đang ngồi tù cơ mà? Không lẽ được thả rồi?”

Mặt sẹo tỏ vẻ kinh ngạc rồi hỏi Tần Thế Vỹ: “Mày là con trai của Tần Quân hả?”

Tần Thế Vỹ gật đầu: “Đúng, ông ấy là bố tôi, các người muốn làm gì?”

Mặt sẹo cười khẩy: “Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ! Tần Quân đã vay bọn tao 100 nghìn, nếu mày là con trai lão thì trả tiền đi, mau nôn tiền ra đây!”

Trần Liên nói: “Thế Vỹ, gã nói bậy đó, bố con chỉ vay có mười nghìn thôi”.

“Ơ hay, thế vay tiền mà định không tính lãi à?”

Mặt sẹo tức tối quát: “Nói đi, có định trả hay không?”

Nghe thấy vậy, Tần Thế Vỹ đã hiểu rõ mọi chuyện. Đúng là bố anh đã vay tiền người ta, nhưng chỉ vay có 10 nghìn, số còn lại là tiền lãi. Vậy là nhà họ đã vay nặng lãi, nhưng anh không hiểu tại sao bố mình lại đi vay nặng lãi? Hơn nữa còn lãi cao đến nhường này: “Mẹ, tại sao bố lại mượn tiền họ?”

Tần Thế Vỹ ngoảnh lại hỏi mẹ mình: “Để cho cháu gái Tiểu Thảo của con chữa bệnh chứ làm gì nữa, con bé bị ung thư”.

Trần Liên đau lòng rơi lệ nói.

“Cái gì?”

Tần Thế Vỹ biến sắc mặt, anh nhẩm tính thời gian thì khi mình đi, Tiểu Thảo mới hai tuổi, giờ cùng lắm là năm tuổi, sao mới tí tuổi đã bị ung thư rồi?
Chương 2: Thiệp mời cưới của Phương Nhan

“Thằng kia, mày điếc hay sao mà không nghe thấy tao nói gì hả?”

Mặt sẹo thấy Tần Thế Vỹ ngó lơ mình thì tỏ vẻ bực bội nói: “Rốt cuộc nhà mày có trả tiền hay không?”

Tần Thế Vỹ cau mày, giờ anh không muốn để ý đến đám này, mà chỉ muốn biết rõ tình hình gia đình mình: “Cho tôi thêm chút thời gian để nghĩ cách trả tiền cho mấy người, còn giờ thì mời về cho!”

“Phì! Cho thêm thời gian? Mày nói không khác gì thằng bố què cụt của mày! Tao là tao không tin chúng mày nữa, biết điều thì mau dọn đồ biến khỏi đây, căn nhà này miễn cưỡng cũng đủ 100 nghìn đấy”.

“Thằng bố què cụt?”

Tần Thế Vỹ chấn động, sau đó nhìn sang mẹ mình: “Mẹ, gã nói vậy là sao? Bố bị sao thế ạ?”

“Mẹ cái thằng kia, bớt nói nhảm đi, tao không rảnh…”

“Chát!”

Mặt sẹo còn chưa nói hết câu thì đã ăn trọn một cái tát của Tần Thế Vỹ: “Tốt nhất anh đừng có cắt ngang lúc tôi đang nói chuyện với mẹ”.

Cát tát này nghe rất kêu, đến Mặt sẹo còn ngớ người ra.

“Chết, chết rồi…”

Trần Liên thì cuống lên: “Thế Vỹ, con mau chạy đi, nhanh lên!”

“Mẹ, không sao đâu”.

Tần Thế Vỹ vội an ủi mẹ mình: “Chỉ là bọn du côn vớ vẩn thôi mà”.

Mãi sau, Mặt sẹo mới phản ứng lại, gã giận sôi máu rồi gào lên: “Chúng mày còn đần mặt ra đấy à? Lên hết cho tao, phế thằng chó ấy đi!”

Ngay sau tiếng gào của gã, bốn tên đô con khác lập tức xắn áo bao vây Tần Thế Vỹ.

“Dừng tay, các người không được động vào con trai tôi!”

Trần Liên hét lên cầu xin: “Anh Mặt sẹo, xin anh tha cho con trai tôi, chúng tôi sẽ gán nhà cho các anh”.

“Đừng mơ! Giờ tao vừa lấy nhà, còn vừa phải đánh người nữa”.

Mặt sẹo hừ nói, từ sau đi đi theo anh Hổ, gã không còn bị ai đánh nữa. Thế mà hôm nay lại bị một thằng oắt con tát nổ đom đóm mắt thì sao bỏ qua cho nó được. Ngay sau đó, bốn tên khác đã bổ nhào vào đánh Tần Thế Vỹ.

Nhưng anh chỉ cần nhấc một chân lên đá thì cả bốn tên đó đều đã bay ra xa rồi ngã sấp ngửa dưới đất, không ngừng kêu rên. Cú đá của anh không chỉ đá gãy nhiều khớp xương của chúng, thậm chí còn làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, bọn này không nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa năm thì đố dậy được.

Mặt sẹo hít vào một hơi lạnh, sao thằng này khoẻ thế nhỉ? Là cao thủ à?

Bảo sao mà nó dám đánh mình.

“Giờ đến lượt anh rồi!”

Tần Thế Vỹ nhìn về phía Mặt sẹo, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim Mặt sẹo đập như đánh trống, thậm chí còn thấy khó thở. Nhưng không lâu sau, gã đã lấy lại tinh thần: “Thằng kia, tao nói cho mày biết, tao là người của anh Hổ, mày mà đánh tao thì ngang với tự sát đấy!”

“Anh Hổ? Lôi Hổ à?”

Ba năm trước, Tần Thế Vỹ từng nghe Phương Nhan nhắc đến tên người này, hình như là một tên đại ca nổi tiếng của thành phố Giang Hải: “Anh về bảo với Lôi Hổ là Tần Thế Vỹ tôi sẽ sớm đến tìm, bảo Lôi Hổ chuẩn bị kỹ vào”, Tần Thế Vỹ thờ ơ nói.

“Mày nói sao? Mày định đến tìm anh Hổ ư?”, Mặt sẹo tưởng mình nghe nhầm.

“Cút!”

“Mày giỏi lắm, chúng tao sẽ chờ, thằng nào không đến làm chó!”

Dứt lời, Mặt sẹo dẫn mấy tên đàn em thất thểu rời đi. Tần Thế Vỹ có thể hạ được cả bốn tên một lúc thì e là biết võ rồi, gã phải báo chuyện này ngay cho anh Hổ.

“Thế Vỹ, con mau đi đi, bọn nó là xã hội đen đấy, mình không dây vào được đâu”.

Mặt sẹo vừa đi thì Trần Liên đã cuống lên.

“Mẹ đừng lo, giờ con khác trước rồi nên không phải sợ bọn họ. Hơn nữa, thời gian ở trong tù con đã quen với nhiều nhân vật lớn, bí quá thì con đi nhờ họ giúp”.

Để mẹ mình yên tâm, Tần Thế Vỹ chỉ đành bịa ra như vậy. Quả nhiên mẹ anh nghe xong đã yên lòng hơn hẳn. Vì bà nghĩ rằng chắc đúng là thế thật thì Tần Thế Vỹ mới được thả sớm như vậy.

“Mẹ kể cho con nghe tình hình nhà mình đi đã, sao Tiểu Thảo lại bị ung thư? Còn bố nữa, bố bị làm sao? À, mà anh chị dâu đâu rồi?”

Tần Thế Vỹ đỡ Trần Liên ngồi xuống, sau đó vội vàng hỏi chuyện, anh cảm thấy nhà mình đã xảy ra chuyện lớn.

“Một năm trước, bố con bị tai nạn xe, tuy không mất mạng nhưng bị què một chân. Hơn hai năm trước, anh chị dâu con đã gặp cướp trên đường tan ca đêm về nhà, anh chị con đã đưa hết tiền cho chúng rồi mà vẫn bị giết”.

Trần Liên nói mà giọng nghèn nghẹn, nước mắt cứ tuôn không ngừng: “Khoảng nửa năm trước, Tiểu Thảo suốt ngày ôm bụng kêu đau, bố mẹ đưa con bé đi khám, ai dè nó bị ung thư gan, hơn nữa… còn ở giai đoạn cuối rồi”.

Nói đến đây, Trần Liên càng khóc không ngừng.

Tần Thế Vỹ chỉ thấy đầu mình ong ong, đôi mắt đỏ lên. Ba năm qua, vì anh tin tưởng Phương Nhan nên rất yên tâm về gia đình mình, cứ thế tập trung luyện võ học y với ông cụ mà chưa từng gọi về nhà. Nhưng không ngờ nhà anh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bố anh bị tai nạn xe rồi què chân, anh chị dâu thì bị bọn cướp giết hại, còn cháu gái thì bị ung thư gan giai đoạn cuối.

Bảo sao mẹ anh mới ngoài 50 mà đã trông già như hơn 60.

“Để chữa bệnh cho Tiểu Thảo, bố mẹ gần như đã tiêu hết sạch tiền. Giờ bố con bày hàng bán ngoài vỉa hè nhưng cũng không kiếm được mấy đồng, nhưng ông ấy không nỡ mặc kệ Tiểu Thảo nên đành đi vay lãi cao. Trong quá trình vay nợ, bố con còn bị chúng nó đánh mấy lần rồi”.

Gương mặt Trần Liên đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng: “Thế Vỹ, con nói xem chúng ta phải sống tiếp thế nào đây? Sao ông trời lại tàn nhẫn với nhà mình thế!”

Nào chỉ có tàn nhẫn!

Mà còn là tuyệt tình kìa!

Tần Thế Vỹ chỉ thấy lồng ngực mình nghẹn đến khó chịu, nhưng vẫn may dù cục diện tàn nhẫn nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Anh của bây giờ tinh thông y thuật, võ nghệ cao cường. Dù là bệnh ung thư của Tiểu Thao hay cái chân bị què của bố thì anh cũng có thể chữa được.

“Mẹ đừng buồn, giờ con đã về thì sẽ không để mọi người phải khổ nữa”.

Tần Thế Vỹ vừa an ủi mẹ mình vừa hỏi tiếp: “À, nhà mình đang khó khăn vậy mà Phương Nhan không giúp gì sao mẹ?”

Ba năm trước, khi anh nhận tội thay cho Phương Nha, cô ấy đã thề thốt sẽ chăm sóc người nhà anh để anh được yên tâm.

“Không, ban đầu con bé còn tới ngó ngàng một chút, nhưng từ hai năm trước sau khi anh chị con mất thì không thấy nó đến nữa”.

Trần Liên lắc đầu, sau đó nói với Tần Thế Vỹ: “Thế Vỹ, khoảng hơn một tháng trước, bố con bảo với mẹ đã nhìn thấy Phương Nhan đi với một người đàn ông lúc bố con bán hàng ngoài vỉa hè… hai đứa nó nắm tay nhau đi dạo”.

Nghe thấy thế, Tần Thế Vỹ híp mắt lại. Anh chấp nhận ở rể vì Phương Nha, thậm chí còn đồng ý ngồi tù thay cô ta, vậy mà cô ta lại đền ơn anh vậy sao?

Cộp cộp!

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động vang lên, chẳng mấy chốc đã có tiếng giày cao gót vọng vào. Một cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm kỹ càng bước lả lướt vào nhà. Đó chính là là Phương Nhan - vợ của Tần Thế Vỹ. Sau khi vào nhà, cô ta nhíu mày rồi giơ tay lên phe phẩy trước mũi và tỏ vẻ ghét bỏ: “Ớ, Thế Vỹ, anh về rồi à?”

Sau khi nhìn thấy Tần Thế Vỹ, Phương Nhan ngớ người ra.

“Ừ”.

Tần Thế Vỹ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt anh khiến Phương Nhan thấy mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã cười nói: “Xem ra sự tác động của nhà em từ ba năm trước có hiệu quả thật, nhờ đó mà nhà họ Ngọc mới nguôi giận. Thế là tốt rồi, nếu anh đã về thì sau cố mà làm người tử tế…”

Tần Thế Vỹ chỉ nhìn Phương Nhan mà không nói gì, cô ta của bây giờ khiến anh thấy rất lạ lẫm. Nhưng anh được về trước hai năm không hề liên quan gì đến nhà họ Phương cả. Mà sao cô ta có thể thốt ra câu “sau này anh hãy cố mà làm người tử tế” được chứ? Ngày trước, anh bị người nhà họ Ngọc bắt đi là vì ai?

“Em đến có việc gì à?”

Tần Thế Vỹ hỏi, trong đầu anh thầm nghĩ có phải cô ta biết tin mình về nên đến giúp đỡ hay không? Nếu là vậy thì có lẽ anh còn suy nghĩ tha thứ cho cô ta.

“À, em đến tìm cô chú đấy chứ. Nhưng nếu anh được ra ngoài sớm thì em nói với anh luôn”.

Phương Nhan mỉm cười rồi thẳng thắn nói: “Thế Vỹ, một tuần nữa là em cưới, địa điểm là khách sạn Đế Vương, chắc chắn hôm đó sẽ là một đám cưới thế kỷ gây chấn động cả thành phố. Nếu anh rảnh thì nhớ phải đến dự nhé!”

Phương Nhan bỏ tấm thiệp xuống rồi quay người rời đi.
Chương 3: Cuộc gặp gỡ ở công viên

“Thế Vỹ, con đừng buồn, thậm chí trước kia bố mẹ cũng thấy con không phù hợp với cô Phương Nhan này rồi. Nhưng khi ấy sợ con buồn nên bốn mẹ không ngăn cản con đến nhà người ta ở rể”.

Chờ Phương Nhan đi rồi, Trần Liên nhanh chóng an ủi con trai mình vì sợ anh bị đả kích.

“Mẹ, con không buồn đâu. Ba năm trước là con mù nên không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Giờ cô ta làm vậy thì con sáng mắt ra rồi”.

Tần Thế Vỹ cười nói: “Loại phụ nữ này không có tư cách bước chân vào nhà mình”.

Ba năm trước, tuy anh đến nhà họ Phương ở rể, nhưng Phương Nhan nói phải cử hành hôn lễ xong thì mới đi đăng ký kết hôn. Vì thế mà hai người chưa danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng, song anh không ngờ là mình bị nhà họ Ngọc bắt đi vì cô ta, thậm chí nhà anh xảy ra nhiều biến cố lớn, nhưng Phương Nhan lại thản nhiên đi lấy người khác. Lương tâm của cô ta đâu rồi? Đã thế còn tổ chức hôn lễ thế kỷ, vậy là không coi anh ra gì đúng không?

“Nếu cô muốn có một đám cưới thế kỷ thì… tôi sẽ cho cô được như ý nguyện, để đám cưới của cô gây chấn động thành phố này”.

Tần Thế Vỹ nhìn về phía Phương Nhan rời đi rồi lạnh lùng nói.

“Con nghĩ thoáng được như vậy thì mẹ yên tâm rồi”, Trần Liên thấy con trai mình không buồn thì cũng thấy mừng.

“Mẹ, Tiểu Thảo đang ở trường mẫu giáo ạ?”

Tần Thế Vỹ không bận tâm đến chuyện của Phương Nhan nữa, vì còn những một tuần nữa mới tới đám cưới. Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng chữa bệnh cho cháu gái và bố mình.

“Ừ, phải năm giờ chiều mới tan học, còn khoảng hơn hai tiếng nữa”.

Trần Liên nói tiếp: “Lát mẹ sẽ đi đón con bé, hay con đi cùng nhé? Nếu nhìn thấy con về thì chắc con bé sẽ vui lắm đấy”.

“Vâng, lát con sẽ đi cùng mẹ”.

Tần Thế Vỹ gật đầu: “Mẹ ơi, giờ con phải ra ngoài một lát, đúng năm giờ con sẽ về đi đón Tiểu Thảo với mẹ”.

Thấy Tần Thế Vỹ định ra ngoài, Trần Liên vội ngăn anh lại: “Con chờ đã”.

Dứt lời, bà đi nhanh lên tầng rồi trở xuống, trên tay cầm mấy tờ tiền rồi đưa cho Tần Thế Vỹ: “Thế Vỹ, con mới ra tù nên chắc chắn thiếu tiền, tiếc là bố mẹ bất tài nên trong nhà chẳng còn gì cả. Mẹ chỉ có 500 cho con thôi, cố tiêu sài tiết kiệm nhé”.

“Mẹ không cần cho con tiền đâu, con làm việc trong tù cũng được trả tiền mà”.

Tần Thế Vỹ thấy rất cảm động, sau đó nhanh chóng trả lại tiền cho mẹ mình.

“Thật không?”

“Thật chứ ạ, còn lừa mẹ làm gì?”

“Thế thì tốt!”

Trần Liên không ép anh nữa: “Thế Vỹ, tuy con đã phí mất ba năm nhưng dẫu sao cũng là một sinh viên nên chắc không khó để tìm được việc đâu. Con hãy nhanh tìm một công việc ổn định, như vậy thì bố mẹ mới an lòng”.

“Vâng, lát ra ngoài con sẽ tìm thử luôn xem có việc nào phù hợp không”.

Tần Thế Vỹ đồng ý ngay, sau khi rời khỏi nhà, anh đi mua một chiếc điện thoại và làm sim rồi gọi luôn cho mẹ mình để thông báo.

“Giờ phải xử lý vụ bên Lôi Hổ đã, như thế thì bố mẹ mình mới không còn phải lo lắng sợ sệt”.

Quyết định xong, Tần Thế Vỹ nhìn đường một lát rồi rẽ trái. Trước kia, Phương Nhan từng nói với anh Lôi Hổ là một trong các bá chủ xã hội đen ở Giang Hải, bình thường hay ở một câu lạc bộ cao cấp tên là Uy Long. Nơi đó cách đây chưa đến năm cây số, Tần Thế Vỹ định đi bộ đến đó, tiện thể quan sát xem nơi đây đã thay đổi ra sao. Giờ đang là buổi chiều nên thời tiết mát mẻ, trên đường không quá đông người, thậm chí trong công viên chỉ có vài người đang tập thái cực quyền hoặc tập thể dục.

“Ớ!”

Quả nhiên, khi anh nhìn về phía xa thì thấy có một ông lão đang tập thái cực quyền, bài quyền mà ông ấy tập chính là Long Quyền mà anh sáng tạo ra khi ở chiến bộ biên giới phía Bắc và về sau đã truyền khắp quân đội. Tần Thế Vỹ vừa quan sát vừa tiền lại gần, sau khi xem một lát thì thở dài nói: “Tiếc quá!”

“Này, ông tôi đang tập quyền, anh thở dài gì hả? Xem có hiểu không đấy?”

Một cô gái trẻ tuổi ở cạnh ông lão đã chú ý thấy Tần Thế Vỹ từ lâu, giờ thấy anh lắc đầu thở dài thì lập tức nổi giận rồi cất giọng chất vấn. Có hiểu không ư? Nực cười!

Bài quyền này do anh tạo ra thì sao anh lại không hiểu? Nhưng sau khi luyện xong Nhân Hoàng Kinh, y thuật cùng ý chí của Tần Thế Vỹ đã mạnh hơn người thường, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với một cô gái. Thấy anh im lặng, cô gái tưởng anh không hiểu nên hất hàm rồi tỏ vẻ khinh khi: “Xem không hiểu thì đừng có thở dài lung tung, như vậy rất mất lịch sự và khiến người khác mất vui, thậm chí còn rước hoạ vào thân, anh có biết không hả?”

“Đồng Đồng, không được ăn nói như thế!”

Cô gái còn định nói tiếp nhưng ông lão đã lên tiếng nhắc nhở, ông ấy trông chỉ khoảng trên dưới 70 tuổi, tuy mái tóc đã bạc trắng nhưng rất có tinh thần: “Cậu bạn, cháu gái tôi còn nhỏ dại, cậu đừng chấp nhé!”

“Không sao, cháu không so đo với cô ấy đâu!”, Tần Thế Vỹ nói.

Câu nói của anh đã khiến Đồng Đồng xù lông lên: “Anh nói gì?”
Chương 4: Mau ra đây xin lỗi, không hôm nay tôi sẽ giết anh

“Chuyện gì thế? Có người đến gây rối à?”

“Trời ơi, ai ở cái đất Giang Hải này chẳng biết buổi sáng anh Hổ đều ở câu lạc bộ, thế mà vẫn dám đến gây sự, chán sống rồi hay sao?”

“Mau ra xem là ai ăn gan hùm mật gấu đi!”

Mọi người nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh, bọn họ đều là nhân viên làm việc ở đây, gồm bảo vệ, các nữ tiếp viên, DJ…

Các tiếng bước chân vội vã vang lên, có tới hơn hai mươi người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy ra đại sảnh, sau đó vây chặt lấy Tần Thế Vỹ, ai nấy đều cầm dao với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Anh Báo, chính nó đã đánh em cùng mấy người anh em đấy ạ”.

Người vừa nói chính là Mặt sẹo đến nhà Tần Thế Vỹ đòi nợ. Lúc này, gã đang đứng cạnh một người đàn ông đô con. Người này tên là Lôi Báo, em trai ruột của Lôi Hổ.

“Ừm, tao biết rồi”, Lôi Báo hào hứng quan sát Tần Thế Vỹ rồi nói: “Thằng kia, tao không cần biết mày là ai, nhưng hôm nay phải cho tao một lời giải thích rõ ràng, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Tôi có rời khỏi đây được hay không là tự tôi quyết định, giờ tôi cũng không muốn phí lời với anh, mau gọi Lôi Hổ ra đây gặp tôi”.

“Muốn gặp anh tao thì mày chưa đủ tư cách đâu”.

Lôi Báo hừ nói tiếp: “Vả lại, chắc mày cũng chẳng còn mạng mà gặp anh ấy đâu”.

Dứt lời, Lôi Báo lùi lại, bốn tên khác cầm dao nhanh chóng lao thẳng lên, sát khí lập tức bủa vây Tần Thế Vỹ. Nếu người bình thường mà rơi vào hoàn cảnh này thì chắc đã sợ mất mật, nhưng Tần Thế Vỹ vẫn thản nhiên như thường.

Rắc!

Chờ tên đầu tiên áp sát mình, Tần Thế Vỹ mới tiến lên trước một bước rồi giơ chân phải lên đá mạnh vào đầu gối của hắn, tiếng xương gãy vang lên ngay sau đó, đầu gối của tên kia đã vỡ nát.

A!

Hây!

Tần Thế Vỹ ra tay liên tiếp, mấy tên còn lại đều nằm vật ra đất không bò dậy nổi, mà cả quá trình còn chưa tới mười giây.

“Thực lực mạnh quá!”

“Lẽ nào thằng này cũng là võ sư giống Hoàng sư phụ?”

Lôi Báo và mọi người xung quanh đều biến sắc mặt, bốn tên bị Tần Thế Vỹ đánh đều là những tay đánh đấm hàng đầu ở đây, vậy mà vẫn bị hạ gục dễ dàng. Điều này chứng tỏ chắc chắn Tần Thế Vỹ là một cao thủ.

“Hay anh bảo họ lên hết đi, để tôi đỡ phí thời gian”, Tần Thế Vỹ nhìn sang Lôi Báo rồi bình thản nói.

Ngông cuồng!

Tự cao tự đại!

Nếu là trước kia, chắc chắn Lôi Báo sẽ cười nhạo Tần Thế Vỹ không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng bây giờ, hắn biết rất rõ dù tất cả những người còn lại cùng xông lên thì chắc cũng không phải đối thủ của Tần Thế Vỹ.

Bộp bộp!

Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, cùng với đó là tiếng vỗ tay: “Được lắm! Thực lực của anh bạn đúng là phi thường, anh Hổ tôi ngưỡng mộ!”

Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn đang kẹp một điếu xì gà rồi nhìn xuống Tần Thế Vỹ: “Tôi đã nghe Mặt sẹo kể về anh rồi, thế này đi, chúng ta coi như xí xoá, nhưng từ nay trở đi, anh hãy đi theo tôi. Tôi đảm bảo anh sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, mỗi năm tôi sẽ trả cho anh mười triệu, thấy sao?”

“Mười triệu? Nhiều thế ư?”

“Thằng này đáng giá vậy sao?”

“Mẹ kiếp! Anh Hồ ưng nó ở điểm nào vậy? Chỉ vì nó giỏi đánh đấm thôi ư?”

“Chết tiệt! Thằng này đỏ thế không biết!”

Lôi Hổ vừa nói dứt câu thì mọi người ở xung quanh đều ồ lên, đến Lôi Báo cũng phải cau mày. Duy chỉ có một người đàn ông trung niên mặc đồ màu xám đứng cạnh Lôi Hổ là nhìn Tần Thế Vỹ với ánh mắt tán thưởng. Tuổi còn trẻ mà đã luyện được kình khí, nếu được chỉ bảo thêm thì chắc chắn sẽ có bước tiến vượt trội.

“Đi theo anh ư?”

Song, tuy được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng Tần Thế Vỹ lại cười nhạo nói: “Anh chưa đủ tư cách đâu”.

Bầu không khí lập tức trầm xuống, sau đó ai nấy đều nghĩ Tần Thế Vỹ quá mức làm trò, dám nói anh Hổ không đủ tư cách. Anh có biết anh Hổ có thân phận gì không? Ngay đến Lôi Hổ cũng phải bật cười: “Nói hay đấy, nhưng anh cứ nghĩ cho kỹ đi, nếu không làm đàn em của tôi thì chỉ có thể làm kẻ thù của tôi thôi, mà hậu quả thì e là anh không gánh nổi đâu”.

“Tôi không cần biết mình có gánh nổi không, nhưng tôi dám chắc là người của anh đánh bố tôi thì anh không gánh vác được hậu quả ấy đâu”.

Tần Thế Vỹ lạnh giọng nói rồi giơ tay lên chỉ vào mặt Lôi Hổ: “Lôi Hổ, mau xin lỗi đi, không hôm nay tôi sẽ giết anh!”

“Hỗn láo!”

“Mày chán sống rồi hả thằng kia!”

“Anh Hổ, chỉ cần anh hạ lệnh một câu, em sẽ tiễn thằng này đi ngay!”

Câu nói của Tần Thế Vỹ đã khiến mọi người xung quanh phẫn nộ, sát khí lại bùng lên.

“Ha ha ha, nói câu hay lắm!”

Lôi Hổ cười lớn, nhưng trong ánh mắt đã bừng lửa giận. Hắn nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: “Hoàng sư phụ, ông ra tay chặt đứt tứ chi của nó cho tôi, sau đó ném ra sau vườn cho chó ăn”.

Nghe thấy thế, mọi người đều im bặt, sau đó ai nấy đều nhìn Tần Thế Vỹ như một kẻ đã chết rồi. Tuy ban nãy, Tần Thế Vỹ đã thể hiện thực lực rất mạnh, nhưng bọn họ biết rõ Hoàng sư phụ mà ra tay thì anh chết là cái chắc, vì Hoàng sư phụ là cao thủ võ lâm thực thụ.

“Vâng!”

Hoàng Tiệp chậm rãi đi về phía Tần Thế Vỹ rồi tiếc nuối nói: “Cậu bạn, cậu có biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội lớn không? Chỉ cần cậu chịu quy hàng anh Hổ, tôi sẽ dốc lòng chỉ bảo cho cậu, để cậu sớm luyện được ám kình và trở thành một đại sư võ thuật!”

“…”

Tần Thế Vỹ chợt nói: “Nể tình ông cũng có ý tốt, tôi sẽ tha cho ông một mạng”.

“Còn trẻ mà ngông quá, cậu tưởng mình ăn may biết võ thì giỏi lắm à? Giờ tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là đại sư võ thuật chân chính!”

Hoàng Tiệp nghiêm mặt, sau đó lách người biến mất tại chỗ như một bóng ma, tiếp đó đã áp sát Tần Thế Vỹ, bàn tay mang kình khí mạnh mẽ của ông ta nắm chặt thành quyền.

“Ám kình ư? Cũng có chút tài năng đấy!”

Tần Thế Vỹ lắc đầu, sau đó tung một chưởng ra, khí huyết cuồn cuộn, ám kình bùng phát để tiếp chiêu của Hoàng Tiệp.

Hai luồng sức mạnh va chạm trên không, sau đó là tiếng xương gãy vang lên.

“A!”

Hoàng Tiệp hét lên đau đớn, sau đó bay đi như con diều đứt dây.

“Có thế mà cũng đòi chỉ dạy cho tôi ư?”, Tần Thế Vỹ chắp một tay ra sau lưng rồi bình thản nói.
Chương 5: Lôi Hổ ra đây!

“Không có gì…”

Tần Thế Vỹ lắc đầu, anh không muốn dây dưa thêm nên định bỏ đi.

“Định chuồn à? Đâu có dễ thế, đứng lại cho tôi!”

Chu Đồng bước nhanh tới gần Tần Thế Vỹ, sau đó giơ bàn tay trắng nõn về phía vai anh. Ông lão thấy thế thì cau mày, nhưng không nói gì. Thật ra ông ấy cũng không ưa Tần Thế Vỹ, cậu bạn này quá ngông cuồng, để Đồng Đồng dạy câu ta một bài học cũng được, không sau này cậu ta còn gây hoạ nhiều. Nhưng khi bàn tay của Đồng Đồng chạm vào vai của Tần Thế Vỹ thì cô ấy lại kêu lên: “Á!”

Ngay sau đó có một luồng sức mạnh cực lớn truyền tới khiến cổ tay cô ấy đau nhói và buộc phải lùi lại: “Anh dám đánh lén tôi?”, Chu Đồng tức giận mắng.

“Đồng Đồng, lùi lại!”, ông lão biến sắc mặt rồi vội vàng bước tới chắp tay: “Mong cậu thứ cho tôi dạy cháu không nghiêm, con bé dám xúc phạm cậu, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.

Chu Đồng không phát hiện ra nhưng ông lão thì biết rõ ban nãy Tần Thế Vỹ đã dùng ám kình để phản công nên mới có thể dễ dàng đánh bại Chu Đồng.

“Ông ơi…”

Chu Đồng thấy rất ngạc nhiên, ông mình là người có thân thế, đến thị trưởng thành phố gặp còn phải giữ ý mà sao giờ lại xin lỗi người khác?

“Trật tự!”, ông lão cất giọng mắng, Chu Đồng lập tức im bặt, vì cuối cùng cô ấy cũng nhận ra người thanh niên mà mình coi thường này không đơn giản.

“Không sao, chỉ cần cô ấy đừng tuỳ tiện ra tay với tôi là được”.

Tần Thế Vỹ xua tay rồi hỏi ngược lại: “Ông ơi, tôi thấy ông vừa tập bài Long Quyền, ông từng ở trong quân đội ạ?”

“Ừm, đúng rồi, nhưng tôi đã ra quân hơn 20 năm rồi”.

Ông lão nói tiếp: “Bài quyền này là cháu trai tôi dạy cho từ một năm trước, nhưng không tài nào lĩnh ngộ được sự tinh tuý của nó. À, cậu cũng từng luyện bài này à?”

Nào chỉ luyện!

Tần Thế Vỹ cười nói: “Vâng, tôi cũng từng luyện. Giờ tôi sẽ tập một lượt, ông bảo cháu gái ông quay lại rồi về xem thật kỹ, chắc chắn sẽ có giúp ích cho ông”.

Dứt lời, Tần Thế Vỹ lập tức thi triển bài quyền. Chu Đồng ở một bên vội lấy điện thoại ra quay với vẻ đầy nghi vấn. Nhưng loáng cái, cô ấy đã thấy bài quyền mà Tần Thế Vỹ luyện trông tinh xảo hơn ông mình nhiều.

“Đây mới là Long Quyền thật sự!”, ông lão sáng mắt lên, còn Chu Đồng thấy rất ly kỳ và phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai bài. Ví dụ, quyền thứ ba và thứ tư lực giảm đến hai phần, tuy vậy nhưng lúc xuất quyền vẫn có thể tránh được các tổn thương ở đốt ngón tay và bùng phát được uy lực mạnh hơn. Ông lão càng xem thì càng chấn động không thôi, hai phút sau, Tần Thế Vỹ đã về thế ban đầu rồi bước tới nói: “Tôi đã tập xong, ông về xem rồi cảm nhận, chắc chắn sẽ có tiến bộ”.

“Vâng!”

Ông lão nói với vẻ kích động: “Cậu bạn, không biết cậu tên gì? Nhất định tôi sẽ cảm ơn vì cậu đã chỉ dạy cho tôi”.

“Không cần đâu, tôi thấy ông cũng là nhà binh nên chỉ dẫn chút thôi, xin phép!”

Tần Thế Vỹ xua tay rồi bỏ đi.

“Ơ…”, ông lão nhìn theo nhưng không dám cản bước anh.

“Ông ơi, ông đừng lo. Cháu đã chụp ảnh anh ta lại rồi, khi nào về mình sẽ cho người đi điều tra”, Chu Đồng nói.

“Ừ, tra xong nhớ báo ông ngay. Cậu ấy còn trẻ nhưng biết xuất ám kình, có thể coi là thiên tài võ thuật, chúng ta nhất định phải tìm cách kết giao”.

Ông lão nói một cách nghiêm túc, Chu Đồng thấy ngạc nhiên, vì ông mình là người có máu mặt ở thành phố vậy mà lại chủ động kết bạn với người khác ư? Hơn nữa, người này còn là một chàng trai trẻ tuổi ngang mình.

Tần Thế Vỹ thong thả bước đi, tâm trạng vốn đang u ám của anh cũng bớt đi phần nào qua cuộc gặp gỡ ban nãy. Lúc này, anh đã đến câu lạc bộ cao cấp Uy Long, buổi tối nơi này mới mở cửa, còn ban ngày thì là nơi làm việc của Lôi Hổ.

“Đứng lại, anh tìm ai?”

Tần Thế Vỹ vừa bước tới gần thì đã bị mấy người bảo vệ cản lại, anh nói: “Tôi tìm Lôi Hổ, bảo hắn ra đây gặp tôi”.

“Tìm anh Hổ ư?”

“Còn bảo anh Hổ ra gặp sao?”

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

Mấy người bảo vệ quan sát Tần Thế Vỹ, thấy anh rất xoàng, lại mặc đồ rẻ tiền nên bật cười phá lên: “Oắt con, đây không phải nơi mày có thể tới đâu, mau biến đi!”

Đội trưởng đội bảo vệ ngừng cười đầu tiên, sau đó giơ tay ra đẩy Tần Thế Vỹ. Một lực mạnh truyền tới khiến hắn ta lùi lại ngay.

“Tôi không muốn ra tay với mấy người, bảo Lôi Hổ ra đây!”, Tần Thế Vỹ nói tiếp.

“Hả? Thằng này đến gây sự à? Chết đi!”

Cuối cùng thì đội trưởng đội bảo vệ đã thấy có gì đó sai sai nên lập tức lạnh mặt rồi rút một cái ống tuýp ở sau lưng ra, sau đó đập vào đầu Tần Thế Vỹ. Anh nhíu mày, ban nãy mình đã nương tay rồi mà tên này vẫn xuống tay mạnh như vậy, nếu cái ống này mà đập trúng vào đầu người bình thường thì thăng thiên là cái chắc.

Bụp!

Tần Thế Vỹ không nhân nhượng nữa mà đạp một cú thật mạnh, anh ra đòn sau nhưng cả người tên kia đã bay ra xa rồi đập mạnh vào tường, sau đó ngã xuống đất. Người hắn ta vừa chạm đất thì đã mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi.

“Ôi…”

Những tên khác cũng định ra tay nhưng thấy thế xong thì đều lùi lại, Tần Thế Vỹ bước lên trước rồi nhanh chóng đi vào trong câu lạc bộ. Anh liếc nhìn đại sảnh sáng choang rồi cất giọng gọi: “Lôi Hổ, tôi biết anh ở trong này, mau ra đây!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom