• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-491

Chương 491: Qua cầu rút ván




Nguyên cả một phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, đối với việc Tưởng Cầm được phục chức, thái độ của đám người đã sớm không còn giống như trước đó. Có nói như thế nào thì người ta là người đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế giày hàng đầu, nói một cách khác, tùy hứng từ chức cũng được, đột nhiên phục chức cũng được, người có thực lực nên sống tùy thích một chút.



Lúc này, Cao Dương chậm rãi ung dung lắc lư đi vào, mới vừa đi đến trước bàn làm việc của Tưởng Cầm: “Cô Tưởng, hoang nghênh cô trở lại với công việc.”



“Trợ lý đại nhân, anh khách khí rồi.” Trong khoảng thời gian này, Tưởng Cầm với anh ta cũng đã quen thuộc, đương nhiên thái độ đã thân quen không ít.



Nghiêm Túc ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua.



Bởi vậy cũng có thể nhìn ra cô với Mộ Dung Hoành Nghị thân mật bao nhiêu.



Chú ý tới những người khác đều dựng lỗ tai lên, Cao Dương đi đến gần, cố gắng hạ thấp giọng: “Là tổng giám đốc kêu tôi đến đây, anh ấy đến đây không tiện.”



Gương mặt của Tưởng Cầm đỏ ửng, giả vờ như là không nghe thấy, tiếp tục chỉnh lý.



Cao Dương cười nói: “Có cần gì giúp đỡ thì cô cứ việc tìm tôi.”



“Cảm ơn.”



Cao Dương quay người đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Vưu Thiên Ái đang đâm đầu đi tới.



Thấy là anh ta, ánh mắt của Vưu Thiên Ái trốn tránh theo bản năng, giả vờ như là không nhìn thấy, nghiêng đầu muốn đi lướt qua.



Cao Dương dừng lại, trên mặt nở nụ cười thản nhiên: “Ai cũng có khả năng uống say trong quán bar, sau khi say rồi mà làm ra chuyện thất thố cũng không có gì là lạ, không cần phải để ý đâu, tôi cũng sẽ không nói cho những người khác, cô cứ việc yên tâm.”



Nói xong những lời này, anh ta nhẹ gật đầu với cô rồi sau đó trực tiếp rời đi.



Vưu Thiên Ái đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt buồn bực và xấu hổ.



Ngày hôm đó bởi vì tâm trạng không tốt cho nên cô đến quán bar mua say, uống say rồi liền ghé lên trên quầy ba khóc lóc ồn ào, lúc ấy có người bắt chuyện với cô, cô muốn từ chối nhưng mà há miệng lại nôn đầy người người ta, đối phương hùng hùng hổ không chịu buông tha. Trong lúc cô đang xấu hổ không biết phải làm như thế nào, đúng lúc đó Cao Dương xuất hiện, chẳng những giải vây cho cô ta, còn vô cùng ga lăng mua quần áo cho cô ta, sau khi đợi cô ta thay xong rồi thì lại đưa cô ta về nhà.



Bây giờ nhớ đến, Vưu Thiên Ái đều cảm thấy lúc đó mất hết mặt mũi, cho nên lúc ở trong công ty cô ta đều cố gắng tránh mặt anh ta, ai có thể ngờ tới vẫn là chạm mặt thẳng.



Xoa xoa mi tâm, cô ta bước vào bộ phận thiết kế, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Tưởng Cầm.



Lúc này chị Lâm lại vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Cô nhìn đi, không phải là người phụ nữ này đã dùng thủ đoạn gì, lại trở về nữa rồi, nói đi là đi, nói trở về là trở về, cô ta tưởng rằng công ty tên là Tưởng thị vẫn còn họ Tưởng à?”



Vưu Thiên Ái chỉ phản ứng thờ ơ, nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, giọng nói lạnh nhạt: “Cứ mặc cô ta muốn làm cái gì thì làm, không có liên quan gì đến tôi.”



Nghe vậy, chị Lâm không thể tin được mà nhìn cô ta: “Thiên Ái..."



Không phải là Vưu Thiên Ái ghét Tưởng Cầm lắm hả, sao đột nhiên lại trở nên thờ ơ rồi?



Vưu Thiên Ái trở về vị trí của mình, mở máy vi tính lên, trong hòm thư có một email, thế mà gương mặt của cô ta lại đỏ lên khi xem xong.



“Quên nói nữa, quần áo của cô đã được giặt sạch rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến lấy..." Cao Dương.



Trời đất ơi, lúc ấy cô nôn ào ào, có thể nghĩ tới là quần áo ở trên người đương nhiên cũng không sạch sẽ gì, không ngờ đến là anh ta vẫn còn giặt sạch nó.



Vưu Thiên Ái rất muốn tìm một cái hố chui vào cho xong, đừng nói là đi lấy, cô ta lại càng không có mặt mũi gì để đối mặt với anh ta.



Cô ta cắn môi đang suy nghĩ phải trả lời email như thế nào, trưởng bộ phận gọi điện thoại đến, thái độ ôn hòa: “Thiên Ái à, có rảnh không, đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.”



“Được.”



Đi vào phòng làm việc của trưởng bộ phận Tiêu, trưởng bộ phận Tiêu thân thiết nói: “Kế hoạch đào tạo chuyên môn bên bộ phận công chúng, có chút thay đổi nhỏ..."



Không đợi ông ta nói xong thì Vưu Thiên Ái đã nói tiếp: “Là sắp xếp cho Tưởng Cầm đi à?”



Lúc đầu trưởng bộ phận Tiêu đã tìm kiếm lý do để thoái thác, lần này lại bị cô ta đột nhiên mỉa mai một trận, mất tự nhiên cười cười: “Thiên Ái à, cô là người mới, có rất nhiều cơ hội, lần sau tôi nhất định sẽ đề cử cho cô đi.”



“Để cô ta đi cũng tốt, tôi không thành vấn đề.” Vưu Thiên Ái lộ ra bộ dạng mất kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Trưởng bộ phận, còn có chuyện gì khác không?”



“À... không có đâu.”



“Vậy được rồi, tôi trở về làm việc đây.”



Rời khỏi phòng làm việc, Vưu Thiên Ái nhíu mày, vẫn còn đang bối rối cô ta phải trả lời Cao Dương như thế nào. Về phần Tưởng Cầm, cô ta đối với cô đã sớm không còn lại nhiệt độ đó nữa, bởi vì Cao Dương đã từng nói trước mắt Tưởng Cầm phải đứng trước kẻ thù và hoàn cảnh khó khăn, thật sự không cần cô ta phải dệt hoa trên gấm...



Cô ta đột nhiên lại ngu ngơ rồi, tại sao cô ta lại nhớ đến lời nói của cái tên này vậy cơ chứ?



Vưu Thiên Ái nhíu chặt lông mày, bực tức quay trở về phòng làm việc, lúc đi ngang qua chỗ làm của Tưởng Cầm, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái nào.



Tưởng Cầm đang ngồi làm quen với công việc, điện thoại trên bàn lại vang lên.



Cô ấn nghe, là Mộ Dung Hoành Nghị gọi tới.



“Đã quen chưa?” Anh hỏi.



“Ổn rồi.” Cô thấp giọng trả lời lại, giống như là sợ bị người khác nghe thấy, cô vội vàng nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy nha.”



Anh có chút khó chịu: “Tôi không thể gặp người như vậy à? Đừng có quên nếu như tôi không gật đầu thì em căn bản..."



Thấy có người đang nhìn về phía bên cô, cô ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tôi không mua bảo hiểm đâu, cảm ơn.”



Cúp điện thoại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.



Mọi người im lặng không thèm nhìn, có thể dùng đường dây nội bộ của công ty để bán bảo hiểm, cái này cũng đủ mạnh đó.



Giờ phút này ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Dung Hoành Nghị nắm điện thoại ở trên tay, một mặt không thể tin được.



Cô đây là đang... cúp điện thoại của anh à?



Mộ Dung Hoành Nghị nổi giận, ngọn lửa giận ở trong ngực từ từ dâng lên.



Đúng là một người phụ nữ vong ơn bội nghĩa mà! Cô cũng không suy nghĩ là ai làm cho cô có thể trở lại công ty, hiện tại là gì đây hả, qua cầu rút ván à?



Mộ Dung Hoành Nghị không ngừng hít sâu mấy hơi, kiềm chế suy nghĩ muốn phóng tới bộ phận thiết kế.



Thời gian nghỉ trưa vừa mới đến, Nghiêm Túc nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn Tưởng Cầm, suy nghĩ một lát, vừa muốn đứng dậy đi qua thì điện thoại ở trên bàn của Tưởng Cầm lại vang lên.



“Tôi đói rồi.”



Tưởng Cầm nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã đến thời gian ăn cơm, cô vội vàng nói: “Chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.”



Cô vội vàng dọn dẹp đồ vật, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc.



Từ đầu đến cuối Nghiêm Túc đều đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng cô rời đi, anh ta mấp máy môi thầm kiềm chế sự khó chịu trong lòng.



Đi đến tầng 29, cô đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, Mộ Dung Hoành Nghị đang khoanh tay trước ngực ngồi ở đằng đó, một mặt bất mãn.



“Em để tôi chờ lâu quá đó.”



“Tôi xin lỗi nha, tôi quên thời gian.” Cô đi qua, chị Ngọc đã đem cơm trưa đến rồi, bốn món ăn một món canh, hoàn toàn là tiêu chuẩn của đầu bếp hàng đầu.



Cô đỡ anh đi đến trước bàn ăn, bưng đồ ăn nóng hôi hổi ra ngoài, đặt đồ ăn trên bàn rồi hỏi: “Còn có thể làm việc được không?”



Cô lo lắng cho thân thể của anh, nghe vậy, anh lại cười: “Cùng với việc lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho chính mình đi.”



“Tôi thì sao chứ?” Cô đặt đũa vào trong tay của anh, đẩy đồ ăn đến trước mặt của anh, thuận tiện cho anh có thể gắp được.



Trước tiên anh lau chùi mỗi một vị trí đồ ăn, không nhanh không chậm nói: “Hai ngày nữa phải đi tham gia huấn luyện rồi, em xác định là em không có vấn đề gì?”



“Chắc là vậy.” Cô vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống cụ thể, cũng không biết là mình có thể gánh vác nổi hay không nữa.



Nghe xong câu trả lời của cô, anh liền biết chắc chắn cô vẫn còn chưa làm tốt bài học, dứt khoát buông đũa xuống nói: “Huấn luyện chuyên môn là chương trình truyền thống do Tưởng Mạc Hoài đã quyết định, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, lúc chỉnh đốn và cải cách đã giữ lại nó.”



Nhìn thấy anh vẫn còn chưa động đũa, Tưởng Cầm gấp đồ ăn bỏ lên thì đưa đến bên miệng của anh: “A..."



Mộ Dung Hoành Nghị ăn một miếng theo bản năng, lại tiếp tục nói: “Hàng năm công ty sẽ đưa một người đi ra nước ngoài để huấn luyện trong vòng một năm, xét thấy tình huống của em đặc biệt, tôi chỉ cho em có ba tháng.”



Tưởng Cầm nhíu đôi mi thanh tú, bất mãn nói: “Tại sao lại cho tôi thời gian ngắn như vậy?”



Mộ Dung Hoành Nghị cười, tiếng cười lại trầm thấp: “Tại sao à? Em hỏi tôi tại sao à, một năm sau em muốn trực tiếp ôm thêm một đứa trong ngực mà trở về hả?”



Tưởng Cầm bỗng chốc kịp phản ứng, đúng vậy đó, nếu như tất cả đều thuận lợi thì một năm sau bé cưng của cô sẽ ra đời..."



Là gần đây quá bận rộn hả?



Thật ra thì cô vẫn luôn trốn tránh chuyện liên quan đến đứa bé, rõ ràng là một việc rất bối rối nhưng mà được nói ra từ trong miệng của anh lại thuận lý thành chương như thế, làm cho cô ngay cả chỗ từ chối cũng không có.



Anh không nhìn thấy nét mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không muốn con của tôi sinh ra ở nơi đất khách quê người, một chút lòng cảm mến cũng không có.”



Tưởng Cầm lắc lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ vấn đề này nữa, cô lại đưa thìa đến bên môi của anh: “A..."



Mộ Dung Hoành Nghị chán ghét nhăn lông mày: “Tôi cũng không phải là con nít, đưa tôi đôi đũa.”



Cô biết rõ lòng tự tôn của anh, cô không cưỡng ép thêm mà đưa đũa qua cho anh, mình thì cúi đầu ăn.



Đột nhiên ở trong chén lại có thêm một miếng xương sườn.



Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hoành Nghị thu hồi đũa lại, đắc ý cười một tiếng rồi nói: “Thế nào, tôi lợi hại hơn trong tưởng tượng của em phải không?”



Trong lòng của Tưởng Cầm được ủ ấm, nở nụ cười ừm một tiếng, không hề động đũa mà là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai quá đáng của anh.



Thật sự là anh còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, nếu như người bình thường biết bản thân mình có khả năng sẽ mãi mãi bị mù, chắc chắn sẽ không thản nhiên giống như anh.



Buổi chiều, trưởng bộ phận đến tìm Tưởng Cầm thương lượng chuyện ra nước ngoài với cô.



“Lần này công ty cố ý đưa cô đến ý..."



Tưởng Cầm giật mình: “Ý hả?”



Trưởng bộ phận Tiêu ngẩng đầu lên: “Đúng vậy đó, Nghiêm Túc đề nghị, đồng thời cậu ta cũng đã liên hệ tốt với bên kia rồi.”



Nghiêm Túc...



Lựa chọn nơi đó, chỉ sợ là cũng chỉ có cô mới biết anh ta dụng tâm lương khổ.



“Có đều là tôi cũng không hiểu tại sao tổng giám đốc phê duyệt thời gian trong vòng ba tháng...” Bộ trưởng bộ phận Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Là bởi vì trước đó cô đã từng từ chức hả?”



Tưởng Cầm mỉm cười: “Có lẽ là vậy.”



Trưởng bộ phận lập tức an ủi: “Cầm à, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc thì tôi nghĩ là tổng giám đốc chắc chắn sẽ nhìn thấy sự cố gắng của cô.”



Mặc dù là ba tháng không lâu lắm, nhưng mà để cô vừa đi lâu như vậy bỏ một mình Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù như thế nào cô cũng không yên tâm.



Trong lòng có chút rối rắm.



Trở lại phòng làm việc, cô liền nhận được một cuộc điện thoại.



“Học trò ngoan, là sư phụ đây.”



“Sư phụ?”



Cuộc điện thoại này là do Đàm Tô gọi tới, ông ta cười nói: “Nghe nói là kế hoạch chuyên môn năm nay chuẩn bị đưa con đi hả?”



“Đúng vậy ạ.”



Tưởng Cầm đáp lời, không ngờ là nguồn tin của Đàm Tô lại nhanh nhẹn như thế, chuyện vừa mới được quyết định thế mà ông ta đã biết rồi.



“Hừ! Đều là cái nhóm nhóc nhỏ sùng bái nước ngoài đến mù quáng, ra nước ngoài thì có thể học được bản lĩnh gì đâu chứ? Sư phụ nói cho con biết, sư phụ đây chính là tay nghề tổ truyền đó, vẫn có thể nổi tiếng như thường.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom