• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 505: Chắc Chắn Là Một Bé Trai

Mộ Dung Hoành Nghị căng thẳng, dựa vào trí nhớ trước kia đã từng đến đây, anh mò mẫm đi vào trong.

“Khó chịu lắm hả?”

Anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ lên trên lưng của cô.

Tưởng Cầm lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoành Nghị căng chặt dữ dội, lông mày cũng nhíu lại rất chặt với nhau. Anh chưa trải qua những chuyện này, hiện tại bản thân đã được trải nghiệm, anh mới biết được hóa ra phụ nữ mang thai phải khổ cực như thế.

Tưởng Cầm nôn đến nỗi sắc mặt tái nhợt, lúc này mới súc miệng rửa mặt, bất lực đi ra ngoài.

“Lúc nãy vẫn còn rất tốt, sao lại nôn thành như thế này?” Anh thấp giọng hỏi, lông mày vẫn chưa từng được thả lỏng.

Tưởng Cầm ngồi xuống nhìn đồ ăn ở trước mắt, không có chút khẩu vị nào, cô cúi đầu đưa tay vuốt ve bụng, đứa bé đang nhắc nhở với cô cảm giác tồn tại của nó đó ư?

Cô không nói chuyện, Mộ Dung Hoành Nghị cho rằng cô vẫn còn đang khó chịu, anh lại có chút cố chấp ôm cô hơi lành lạnh vào trong ngực, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô giống như là trấn an, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa ra đời mà không thể bớt lo như vậy, sau này còn không biết sẽ ầm ỉ thành cái bộ dạng gì.”

Tưởng Cầm cũng lười tránh né, yên tĩnh dựa vào anh, nói: “Giống anh chứ gì, cái này cũng không kỳ quái.”

Nghe xong, Mộ Dung Hoành Nghị gật gật đầu: “Đó chắc chắn là một đứa bé trai.”

Tưởng Cầm nhíu mày: “Anh trọng nam khinh nữ hả?”

“Sao có thể được chứ!” Cái cằm của Mộ Dung Hoành Nghị chống đỡ ở cô, thì thầm nói: “Anh thích bé gái, từ nhỏ đã sạch sẽ xinh đẹp tốt biết bao nhiêu, tương lai còn dài, lại tìm cho con bé một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương con bé, tiếp tục chăm sóc cưng chiều con bé.”

Tưởng Cầm ngước mắt lên, giống như cười mà không phải cười lên tiếng hỏi: “Nếu như tìm người đàn ông giống anh thì sao đây?”

Mộ Dung Hoành Nghị lập tức im bặt, bắt lấy eo của cô, lấy đó coi như trừng phạt: “Muốn gài bẫy tôi hả?”

Tưởng Cầm cười cười: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi kìa.”

Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu xuống, suy nghĩ nói: “Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà ngăn cản con bé.”
Loading...


Tưởng Cầm bất ngờ bật thốt lên: “Tại sao?”

“Bởi vì... tôi không muốn con bé phải chấp nhận đau khổ mà em từng trải qua.”

Tưởng Cầm sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt như vực sâu có một sức hút mạnh mẽ vô cùng, nơi đó tĩnh mịch không gợn sóng, cho dù nơi đó đã không còn xuất hiện sao trời mênh mông nhưng mà vẫn dùng bóng tối vô tận để có thể bắt lấy cô.

Hóa ra là cái gì anh cũng hiểu.

Trong khoảnh khắc này tâm trạng của Tưởng Cầm rất phức tạp, anh hiểu những đau đớn này nhưng mà anh cũng đều mang đến cho cô, rốt cuộc là cô phải xác định lòng mình như thế nào đây?

Cô thật sự ăn không vô, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không ép buộc cô, buổi chiều về nhà với cô.

Lo lắng cho tâm trạng của cô, anh không cố chấp yêu cầu về Ngọa Long Các, mà là trực tiếp đưa cô về biệt thự của nhà họ Tưởng.

Trở về phòng của mình, được quét dọn rất sạch sẽ, thế mà vẫn có dáng vẻ như lúc cô rời đi, Tưởng Cầm không cần nghĩ cũng biết thật ra là anh rất có lòng.

Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại cho chị Ngọc đến chăm sóc cho cô, chị Ngọc được đến đây để chăm sóc cho Tưởng Cầm tất nhiên là rất vui mừng. Sau khi biết được cô bắt đầu có phản ứng nôn nghén, nghiêm túc căn dặn không ngớt, cuối cùng lại gọi Mộ Dung Hoành Nghị tới nói với anh cả mười mấy phút.

“Phụ nữ mang thai là chuyện lớn đó nha, tâm trạng tốt xấu gì cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này của đứa nhỏ...”

Mộ Dung Hoành Nghị lắng nghe, lại không phản bác một câu nào, cuối cùng anh nói: “Tôi sẽ chú ý.”

Chị ngọc cười: “Như vậy mới đúng á, hiện tại cô Tưởng là phụ nữ mang thai, sau này cậu đừng chọc cho cô ấy tức giận nữa. Cậu chủ à, cậu là đàn ông, cho dù cô ấy có phạm phải chuyện sai lầm lớn như thế nào thì cậu cũng phải kiên nhẫn!”

Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ giọng trả lời “ừ” một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng đó của anh, Tưởng Cầm không khỏi cười một tiếng, ngược lại rất ít khi nhìn thấy anh hạ thấp mình với ai, nhưng mà bây giờ chị Ngọc nói cái gì thì là cái đó, thái độ tốt không bộc phát tính tình. Không thể phủ nhận, trong lòng của cô ấm áp lên, liên quan đến chuyện trước đó vẫn luôn xem nhẹ cuối cùng đã trở nên bắt đầu mong đợi.

Cả buổi chiều, Tưởng Cầm đều bị ép buộc phải ở trên giường. Chị ngọc nấu canh cho cô ăn, Mộ Dung Hoành Nghị thì canh giữ ở bên cạnh, điện thoại di động vang lên không ngừng, anh vừa nghe Cao Dương báo cáo vừa chú ý nhất cử nhất động của cô.

Trong đêm, Tưởng Cầm ngủ có hơi không yên ổn, trong giấc mơ mơ thấy đứa bé này bị tự tay cô bóp chết... trong giây phút cô mất đi nó, cô đau đến nỗi thấu cả ruột gan.

Cô đột nhiên bừng tĩnh, cảm giác đau đớn trong mộng kéo dài, không phân biệt được lúc nào đang ở đâu, co nâng tay lên che mặt khóc rống lên.

“Sao vậy?”

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức giật mình tỉnh lại.

Tưởng Cầm khóc không thể kiềm chế được, cô nghiêng người sang ôm lấy anh, khóc ướt lòng ngực của anh, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh.

Mộ Dung Hoành Nghị nhíu chặt mày: “Mơ thấy ác mộng à?”

Cô không nói lời nào, chỉ khóc thôi.

Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng thở ra, cười cười: “Đều đã lớn bao nhiêu rồi, gặp ác mộng còn khóc nữa chứ?”

Tưởng Cầm không giải thích, chỉ muốn dựa ở trong ngực của anh, xua tan đi cơn đau mà cơn ác mộng đã tạo ra, đồng thời cô cũng hiểu được chuyện mà cô càng không dám chạm tới thì càng chứng minh cô để ý tới nó.

Cô... căn bản cũng không muốn phá bỏ đứa nhỏ này.

Đêm nay cô hiếm khi chủ động dính lấy anh, tay ôm chặt hông anh, gương mặt dán vào lồng ngực của anh, muốn lắng nghe tiếng tim đập của anh thì mới có thể ngủ yên được. Tuy nói là có chút đột ngột nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị vẫn dịu dàng ôm lấy cô, không hỏi nguyên nhân, cất hết tất cả những bức ảnh của cô vào trong ngực.

Nửa đêm sau đó cô ngủ rất yên ổn, không còn mơ thấy ác mộng nữa, lúc tỉnh dậy cô phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của anh, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ tối tăm mờ mịt. Cô muốn đứng dậy bước xuống giường, ai ngờ vừa mới nhúc nhích một cái, cánh tay đang khoác bên hông cô liền nắm chặt lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mi tâm đang cau lại của anh, Tưởng Cầm lại không cử động nữa, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy lần nữa, người bên cạnh đã không còn ở đây.

Cô mông lung ngồi dậy, tóc sắp chạm vai có hơi rối, cô dùng ngón tay gỡ tóc, vỗ vỗ lên gương mặt làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cửa đẩy ra, Mộ Dung Hoành Nghị vừa mới tắm xong, nhẹ nhàng khoan khoái.

“Dậy rồi?” Anh hỏi.

“Ừ.” Có lẽ là ngày hôm qua vừa mới khóc nên giọng nói của cô có hơi khàn khàn.


Anh bước qua ngồi ở bên giường, đưa tay muốn xoa lên mặt của cô. Do dự một chút, cô nhẹ nhàng tiến tới, vừa vặn để anh chạm vào.

“Chị ngọc nói là suy nghĩ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho thai nhi.” Đôi môi hồng cong lên, anh nói: “Mọi thứ đã có tôi rồi, tốt xấu gì tôi cũng có thể bảo bọc được, em cứ việc rúc vào trong mai rùa của em đi.”

Tưởng Cầm không lên tiếng, cô sợ mới mở miệng thì âm thanh run rẩy lại bán đứng tiếng lòng của cô.

Anh vỗ nhẹ lên gương mặt cô: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.”

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn: “Anh không thoải mái hả?”

Anh cười một tiếng, tay lại vuốt ve bụng cô: “Đưa em đi làm kiểm tra thai kỳ, đã hẹn bác sĩ rồi.”

“À.”

Bất ngờ là cô nghe theo, Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày lên, khóe miệng mang theo ý cười giống như là cánh hoa đang bay toán loạn, rất chọc người.

Hai người đi đến bệnh viện, đã có người chờ, sau đó trực tiếp dẫn bọn họ đi vào làm các hạng mục kiểm tra, ngoại trừ thiếu máu thì những cái khác đều bình thường.

Trên đường trở về, Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại cho chị Ngọc làm đồ ăn bổ máu cho cô, Tưởng Cầm ngồi ở một bên cười yếu ớt nói: “Anh cũng quá căng thẳng rồi đó, bác sĩ đã nói rồi, cũng chỉ là có một chút mà thôi, trong mắt của tôi hoàn toàn có thể xem nhẹ.”

Đặt điện thoại di động xuống, anh tức giận nói: “Chưa thấy người phụ nữ nào không biết chăm sóc mình giống như em.”

Tưởng Cầm chỉ cười cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bây giờ ở phương nam đã tiến vào giữa mùa hè, ánh nắng bên ngoài đặc biệt quyến rũ. Cô nheo mắt lại hưởng thụ, có lẽ là bởi vì đã nghĩ thông rồi cho nên tâm trạng được thả lỏng.

Mộ Dung Hoành Nghị không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của cô, trái tim cũng trở nên ấm áp hơn.

...

Dương Y nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện tâm thần của thành phố, vội vàng lái xe cùng với Dương Chiến chạy tới đó.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, bọn họ được dẫn tới phòng bệnh, cửa không mở, cách một tầng pha lê có thể nhìn thấy người đang ngồi ở bên trong, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người Dương Y không thể khống chế cảm xúc, quay đầu qua một bên, lặng lẽ lau đi nước mắt.

Nhìn cháu gái của mình, ánh mắt đục ngầu của Dương Chiến càng âm trầm hơn.

Lúc này có y tá bước vào nhỏ giọng nói: “Dương Vịnh Hy, người nhà của cô tới thăm cô kìa, đang ở ngoài cửa, cô có muốn gặp bọn họ không?”

Dương Vịnh Hy không có phản ứng nào, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt lại.

Y tá hỏi lại một lần nữa, vẫn không có phản ứng, Dương Chiến trực tiếp đẩy cửa ra bước vào, ra hiệu cho y tá rời đi, ông ta chậm rãi đi tới: “Vịnh Hy...”

Dương Vịnh Hy vẫn không có phản ứng, Dương Chiến nhíu chặt lông mày, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cháu gái mình, trong lòng của ông ta khó chịu giống như là dao cắt, gương mặt lại lạnh lùng hơn mấy phần.

Đưa tay đặt lên trên vai của Dương Vịnh Hy, giọng nói bình tĩnh: “Vịnh Hy, ông nội sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng.” Quay người lại cũng không hề quay đầu mà đi ngay.

Đi đến cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của con trai, Dương Chiến trách móc: “Còn có tâm tư để khóc nữa hả? Không bằng nghĩ đến chuyện lấy lại công bằng cho con gái con đi.”

Tính tình của Dương Y hơi ôn hòa, bị ba răng dạy cũng chỉ cúi đầu xuống nói: “Có thể như thế nào nữa chứ, lúc trước cũng là do chúng ta sau khi nghe thấy mắt của Mộ Dung bị mù, chủ động đưa ra đề nghị hủy hôn, ai mà biết rằng Vịnh Hy lại...”

Dương Chiến bước lên một bước đột nhiên đưa tay tát một cái, đánh cho cả người của Dương Y đều ngơ ngác: “Ba...”

“Tại sao Dương Chiến này lại có đứa con trai giống như con vậy chứ! Con còn không bằng đứa con gái của mình, ít nhất là con bé có cái gan lái xe đụng người ta. Ba nói cho con biết, ba chỉ có một đứa cháu gái này thôi, nó ức hiếp người khác ba không xen vào, nếu như ai dám làm chuyện có lỗi với nó thì ba sẽ hủy hoại cả xương cốt của người đó. Cháu gái của ta không hạnh phúc, ai cũng đừng nghĩ là mình tốt hơn!”

Dương Y lại cúi đầu xuống không lên tiếng, dù rằng ông ta có hơi phản đối cách giáo dục của ba, nhưng mà thực chất là Dương Y vẫn rất e ngại uy quyền của ba.

Dương Chiến xoay người lại, ổn trọng đi về phía trước, Dương Y cũng đi theo.

...

Dù là Mộ Dung Hoành Nghị không nói ra khỏi miệng, nhưng mà Tưởng Cầm biết là ở nhà họ Tưởng anh cảm thấy rất khó chịu, cho nên cô chủ động đưa ra yêu cầu trở về Ngọa Long Các. Sau khi kiểm tra thai kỳ xong, ngày nào chị Ngọc cũng đổi món bồi bổ cho cô, còn nhất định phải nhìn chằm chằm cô ăn hết mới chịu được.

“Chị Ngọc, tôi thật sự ăn không nổi nữa đâu.” Tưởng Cầm đau khổ nói.

“Vậy thì không được!” Chị ngọc nói năng hùng hồn: “Cậu chủ đã dặn dò rồi, cô quá gầy, cô mau chóng ăn cho béo lên một chút mới được.”

Tưởng Cầm bất đắc dĩ, kiên trì uống hết chén canh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom