• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 149-150

Chương 149: Thăm dò và cảnh cáo

Buổi chiều!

Nhóm Giang Vũ ăn no uống đủ kéo nhau đến phía trước cửa của biệt thự nhà họ Kim.

“Cậu chủ, chúng ta thực sự phải đi vào à?”

Nghiêm Phá Quân thấp thỏm nhìn cánh cổng đóng chặt của nhà họ Kim: “Kim Tái An bị phế, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Có lẽ lúc này bên trong sân của nhà họ Kim đã bày ra thiên la địa võng chỉ chờ cậu chui đầu vào thôi!”

“Chỉ một nhà họ Kim nho nhỏ, không đáng để sợ!”

Ngô Khai Sơn cướp lời, dùng giọng điệu khinh thường nói: “Chỉ cần nhà họ Kim không có đại Tông sư trấn giữ, thì ba anh em chúng ta dư sức san bằng nơi này”.

“Không đến lúc nguy cấp, hai người đừng ra tay”.

Giang Vũ trịnh trọng nhắc nhở: “Tôi cần một môi trường để mình trưởng thành, nếu như cứ mãi dựa vào sự bảo vệ của hai người, thì tôi hỏng mất!”

“Đại ca yên tâm, không đến lúc bắt buộc, thì chúng tôi sẽ không ra tay”.

Ngô Khai Sơn biết Giang Vũ có lòng muốn rèn luyện trải nghiệm, lập tức bảo đảm.

“Mấy người ăn cái này trước đã!”

Giang Vũ đưa cho ba người mỗi người một viên thuốc màu trắng.

Ba người không hề do dự mà nuốt xuống, sau đó mới tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là bùa hộ thân của chúng ta trong chuyến đi này!”

Giang Vũ cười cười, không giải thích cụ thể, giọng đầy thâm ý nói: “Tôi thực muốn xem xem nhà họ Kim có thể bày ra được trò gì?”

Bên trong biệt thự!

Kim Xương bệ vệ ngồi trên ghế chủ trong phòng khách, mặt không biểu cảm nhìn vào mấy chục môn khách của nhà họ Kim, ai nấy tay cầm binh khí sắc bén, sát khí đằng đằng.

Đám cao thủ nội kình đại sư được nhà họ Kim nuôi dưỡng này, mặc dù không có kẻ mạnh Tông sư, nhưng trong đó đã có đến tám vị nội kình đại sư đỉnh phong.

“Chư vị, nếu như thằng nhãi Giang Vũ kia thực sự có gan đến đây, vậy các vị hãy không tiếc giá nào mà giết chết người này”.

Trong đáy mắt Kim Xương có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, cất to giọng nói: “Người giết được Giang Vũ, tôi sẽ thưởng cho người đó năm triệu tệ, những người khác, sau chuyện này cũng sẽ có năm trăm nghìn tệ thù lao”.

“Gia chủ yên tâm, cẩu tặc Giang Vũ kia dám đánh bị thương cậu chủ, chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu ta phải trả bằng máu”.

“Cho dù cậu ta có được sức mạnh của Tông sư, chúng tôi nhiều người thế này, cùng xông hết lên cũng chắc chắn có thể làm thịt được cậu ta”.

“Chỉ cần cậu ta dám đến, vậy hôm nay không phải cậu ta chết thì sẽ là tôi chết!”

...

Nghe Kim Xương đưa ra mức tiền thưởng cao ngất ngưởng, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.

“Ba!”

Đúng vào lúc này, Kim Tái An ngồi trên ghế tựa nhỏ giọng nhắc nhở: “Giang Vũ kia có mối quan hệ sâu sắc với Kỷ Tuyết Tình, chúng ta nếu giết chết cậu ta có khi nào sẽ gặp rắc rối không?”

“Kỷ Tuyết Tình nào?”, Kim Xương nghi hoặc nhìn về phía Kim Tái An.

“Chính là cô chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng!”

“Mẹ kiếp!”

Nghe vậy, Kim Xương giật mình bật nhỏm dậy, phẫn nộ gào lên: “Cậu ta có quan hệ với Kỷ Tuyết Tình, sao mày không nói sớm hả?”

“Thời gian trước nhà họ Lăng ở tỉnh lị vì mạo phạm đến cô Kỷ mà cả nhà bị diệt môn, mày lại dám đi chọc vào người của cô ấy, muốn hại chết cả nhà à?”

“Bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, hơn nữa nhà họ Kỷ hầu như không chấp nhận Giang Vũ, con mới đi tìm cậu ta gây chuyện”.

Kim Tái An vội vàng giải thích: “Con điều tra rồi, Giang Vũ ban đầu là con rể ở rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Châu, bị vợ cắm sừng cho ba năm, cuối cùng thì ly hôn”.

“Từng kết hôn?”

Kim Xương nhíu mày, lầm bầm nói: “Nhà họ Kỷ chắc chắn không thể nào để một người đàn ông đã từng kết hôn làm chồng của Kỷ Tuyết Tình... nhưng mà, việc gì cũng phải cẩn thận”.

“Ông chủ! Bên ngoài có người gõ cửa, nói là đến lấy dược thảo!”

Một người làm bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào báo.

“Chư vị hãy nấp lại đã!”

Kim Xương nghĩ ngợi rồi quay sang dặn dò: “Tất cả cứ nhìn sắc mặt của tôi hành sự”.

Lời vừa dứt, mấy chục cao thủ lập tức tản đi, đến sân vườn bên trong biệt thự để mai phục.

“Ba! Ba đây là...”.

“Mặc dù nhà họ Kỷ không công nhận Giang Vũ, nhưng mà chúng ta vẫn phải làm rõ mối quan hệ giữa cậu ta với cô Kỷ”.

Kim xương híp mắt, nói bằng giọng điệu cẩn thận: “Nếu không cho dù chỉ có một mình cô Kỷ bảo vệ cậu ta, thì chúng ta cũng không chọc vào được”.

Rất nhanh, một hàng người bên phía Giang Vũ bước vào trong sân vườn.

“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cậu Giang còn dám đến nhà họ Kim tôi để lấy dược liệu à!”

Kim Xương đổi một bộ mặt tươi cười, nhiệt tình bước lên chào hỏi Giang Vũ: “Tôi là Kim Xương gia chủ của nhà họ Kim, cũng chính là bố của Kim Tái An, không kịp tiếp đón, thất lễ thất lễ!”

“Nghe danh đã lâu!”

Đưa tay không tát người mặt cười, Giang Vũ lịch sự chắp tay đáp lại: “Tại hạ Giang Vũ, mạo muội đến đây, mong lượng thứ”.

“Đến nhà là khách, mời cậu Giang vào!”

Kim Xương nhiệt tình đón tiếp Giang Vũ vào trong phòng khách.

Nghiêm Phá Quân và anh em nhà họ Ngô thức thời đứng đợi bên ngoài sân của biệt thự.

Sau khi ngồi vào chỗ, vẻ mặt Giang Vũ bình tĩnh nhìn về phía Kim Tái An đang ngồi ở phía đối diện.

Sắc mặt Kim Tái An sa sầm nhìn chằm chằm Giang Vũ nhưng không hề mở miệng nói chuyện, mà chờ đợi quyết định sau cùng của bố mình.

Sau vài câu chuyện phiếm, Giang Vũ khó hiểu nhìn Kim Xương: “Tôi đã phế đi con trai thiên tài của ông, ông lại không giận chút nào sao?”

“Cậu và con trai tôi tỷ thí công bằng, cho dù nó có bị đánh chết, cũng chỉ có thể trách nó kém cỏi”.

Kim Xương đáp lại một cách vô cùng hiểu lý lẽ, cảm khái nói: “Cậu Giang không hổ là người được cô Kỷ coi trọng, lại có thể đánh thắng được ocn trai tôi”.

“Cô Kỷ đúng là có con mắt tinh đời!”

Nghe ra ý thăm dò của Kim Xương, Giang Vũ mỉm cười nói: “Ông là vì kiêng dè cô Kỷ, nên mới không dám xả giận với tôi à!”

Kim Xương cũng mỉm cười mà không đáp.

“Ông không cần lo lắng!”

Giang Vũ thẳng thừng nói: “Cô Kỷ đã về Kim Lăng rồi, sẽ không quản chuyện của tôi. Nhà họ Kỷ thì càng không cần phải nói, bọn họ hầu như chẳng thừa nhận mối quan hệ của tôi và cô Kỷ, thậm chí còn muốn giết tôi nữa kìa!”

Nghe vậy, hai mắt Kim Xương sáng lên, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Nếu như lần này tỷ thí, con trai tôi đánh cậu bị thương nặng, cô Kỷ có đứng ra bảo vệ cậu không?”

“Tôi đã nói rồi, cô Kỷ và nhà họ Kỷ sẽ không quản chuyện của tôi”, Giang Vũ hơi mất kiên nhẫn đáp.

“Tiểu tử, cậu đúng là vẫn còn non lắm!”

Sau khi xác nhận lại lần nữa, vẻ mặt Kim Xương liền lạnh hẳn: “Nếu như hôm nay cậu cố ý tung hỏa mù mối quan hệ của cậu với cô Kỷ, thì tôi đúng là không dám động vào cậu”.

“Nhưng cậu lại dễ dàng nói thật ra với tôi như vậy, thì đúng là muốn tìm chết!”

“Ba! Con đã nói rồi, nhà họ Kỷ và cô Kỷ sẽ không quản cậu ta sống hay chết”.

Kim Tái An hết nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Tên khốn này phế mất tu vi của con, còn làm con phải chịu nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, con nhất định phải đánh chết cậu ta”.

“Lần này tôi đến đây vốn không định gây chuyện, chỉ muốn lấy gốc dược liệu mà cậu chủ Kim đã hứa giao ra”.

Giang Vũ híp mắt, giọng nói đầy hàm ý sâu sa: “Đường đường là nhà họ Kim, một trong ba đại gia tộc của thành phố Ngô, chắc sẽ không nuốt lời chứ?”

“Hừ! NHà họ Kim tôi không phải là loại gia tộc không giữ chữ tín!”

Kim Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay chỉ về hộp quà đặt trên mặt bàn: “Đây là gốc nhân sâm trăm năm tuổi, cậu có gan thì lấy đi”.

“Nhưng nếu cậu không có gan lấy, vậy thì không thể nói nhà họ Kim tôi không giữ chứ tín”.

“Vậy thì đa tạ!”

Giang Vũ lười chẳng thèm nói thêm, đứng dậy đi về phía hộp quà.

“Cậu trai trẻ, làm việc phải suy nghĩ cho kỹ”.

Kim Xương bưng tách trà lên, vừa uống trà vừa cảnh cáo: “Nếu không, cậu buộc phải gánh chịu hậu quả do hành vi của mình gây ra”.

“Đa tạ đã nhắc nhở, vậy tôi không khách sáo nữa!”

Miệng Giang Vũ nói cảm ơn, nhưng lại chẳng hề do dự mà cầm hộp quà lên, xoay người đi ra bên ngoài.

“Xoảng!”

Giang Vũ vừa bước chân ra ngoài cửa, Kim Xương đã ném mạnh tách trà trong tay xuống đất.

Theo tiếng loảng xoảng đổ vỡ, mấy chục cao thủ võ đạo lúc trước mai phục trong vườn lập tức nhào ra, bao vây lấy Giang Vũ...
Chương 150: Cậu dám dùng độc, đúng là không có võ đức

"Ôi trời, vẫn còn ẩn giấu nhiều người như vậy sao?"

Nhìn những người có khí thế không tầm thường, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân trở nên tái nhợt: "Tôi cảm thấy như bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hơn tôi!"

"Ôi! Không hổ là anh hai, anh cảm ứng thật chính xác!"

Ngô Khai Sơn cảm khái lắc đầu: "Em vậy mà lại không phát hiện ra có đến tám đại sư đỉnh phong".

"Đây chính là sự chênh lệch giữa tông sư hậu kỳ và tông sư trung kỳ".

Ngô Khai Thiên cười đắc ý, nghiền ngẫm nói: "Nhà họ Kim không hổ là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Ngô, có đến ba vị tông sư cường giả cùng nhiều nội kình đại sư tọa trấn như vậy".

Tuy bị phục kích nhưng anh em nhà họ Ngô hoàn toàn không để tâm, một người là tông sư hậu kỳ, một người là tông sư trung kỳ, trong mắt bọn họ thì những cao thủ tọa trấn của nhà họ Kim này chẳng qua chỉ là những con kiến.

"Ba vị tông sư?"

Ngô Khai Sơn sửng sốt một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có hai vị thôi sao?”

"Ngoại trừ Kim Chiêm Long và Kim Tái An, những người đã từng chiến đấu với anh cả trước đây, thì gia chủ nhà này cũng là một tông sư, hơn nữa thực lực cũng không kém hơn Kim Tái An".

Ngô Khai Thiên liếc nhìn Kim Xương.

Nhà họ Kim là gia tộc võ đạo, ngay cả loại cậu chủ như Kim Tái An cũng là một tông sư thì gia chủ tất nhiên cũng không phải là người thường.

“Ông cũng là tông sư cường giả sao?”

Sau khi nghe Ngô Khai Thiên nói, Giang Vũ liền nghi hoặc quay lại nhìn Kim Xương.

"Chỉ là một đại sư đỉnh phong mà còn có thể nhìn thấu tu vi của tôi, khó trách cậu lại có thể đánh bại con trai tôi".

Kim Xương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi vốn còn định nể mặt cô Kỷ mà thả cậu đi, nhưng nếu cậu muốn lấy cây dược liệu kia thì tôi sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi nhà họ Kim”.

"Tôi đã đánh con trai ông tàn phế, cho dù tôi không lấy cây dược liệu này thì ông cũng sẽ không buông tha cho tôi"

Giang Vũ bĩu môi, giơ tay đưa dược liệu cho Nghiêm Phá Quân, khinh thường nói: "Ông đã là tông sư cường giả mà còn tập hợp nhiều người ở đây như vậy, hình như là quá kiêng dè tôi rồi".

"Hừ! Đây là cậu tự tìm đến cửa muốn chết chứ không phải luận võ, tôi không có kiên nhẫn đấu với cậu".

Kim Xương hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: "Tôi chính là muốn dùng thực lực tuyệt đối giết chết cậu".

"Bố, không cần nhiều lời với hắn nữa, mau ra tay giết hắn cùng đám người phía sau hắn đi!"

Kim Tái An sốt ruột thúc giục.

"Tôi hỏi cậu lần cuối, cô Kỷ thật sự sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu sao?"

Kim Xương nheo mắt lại hỏi, dù sao ông ta vẫn có chút sợ hãi Kỷ Tuyết Tình.

"Tôi có thể nói rõ ràng thẳng thắn cho ông biết rằng cô Kỷ sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi".

Giang Vũ chắp tay sau lưng, kiên định nói: “Hơn nữa, một mình tôi cũng đủ để đối phó các người, không cần người khác người khác hỗ trợ”.

"Rất có khí phách, vậy để tôi thành toàn cho cậu!"

Kim Xương không hề do dự, lạnh lùng nói: “Ra tay, giết hết bọn chúng”.

Những môn khách vốn xem Giang Vũ là cây rụng tiền đã mất kiên nhẫn từ lâu, một nhóm người lập tức lao như điên về phía Giang Vũ. Kết quả là...

“Bang…”

Mấy chục môn khách nhà họ Kim đồng loạt xông về phía Giang Vũ vừa mới ra tay thì đã ngã xuống đất, mềm nhũn như bùn nhão, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.

"Sao lại thế này?"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai cha con nhà họ Kim khẽ biến.

"Cậu đã làm gì vậy?"

Kim Xương cau mày nhìn chằm chằm Giang Vũ.

"Nếu như tôi đã dám đến nhà họ Kim lấy dược liệu thì cũng không sợ bị các người mai phục".

Giang Vũ cười nhạt, giơ tay lấy ra một bình sứ nhỏ đã mở nắp: "Đây là nhuyễn cân tán mà tôi điều chế. Người đã trúng độc một khi vận chuyển nội kình thì độc sẽ bộc phát trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân mềm yếu, mất đi khả năng di chuyển".

Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân lúc này mới ngộ ra viên thuốc họ uống trước đó chính là thuốc giải độc, Giang Vũ đã lên kế hoạch cho mọi chuyện ngay từ đầu!

"Dám dùng độc, đúng là không có võ đức!"

Nghe nói như thế, Kim Tái An lập tức mắng chửi.

"Làm như các người có võ đức lắm vậy".

Giang Vũ liếc nhìn Kim Tái An: "Các người có thể ỷ đông hiếp yếu, mai phục sẵn ở đây, vậy tại sao tôi không thể dùng độc?"

"Nhóc con hay lắm, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này".

Trong mắt Kim Xương lóe lên một tia sắc lạnh: "Xem ra tôi chỉ có thể đích thân ra tay!"

"Ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động đó".

Giang Vũ nhếch miệng cười, nhắc nhở nói: "Ông đứng gần tôi nhất cho nên cũng hít nhuyễn cân tán vào nhiều nhất".

"Cho dù ông là tông sư cường giả thì một khi vận chuyển nội kình cũng sẽ bị bộc phát độc tố!"

"Cậu muốn lừa tôi sao, tôi không tin độc của cậu còn có thể ảnh hưởng đến tông sư".

Kim Xương không phục hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an: "Nếu như hôm nay mình cũng ngã xuống giống như những người khác thì nhà họ Kim sẽ không còn ai có thể khống chế được Giang Vũ".

“Vậy ông có muốn đánh cược không?”

Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Xương nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ thủ hạ lưu tình đối với những kẻ muốn giết tôi. Chỉ cần ông ra tay thì tôi cũng không ngại phế bỏ một vị tông sư cường giả của nhà họ Kim".

"Cậu…"

Sắc mặt Kim Xương đỏ bừng, ông ta thật sự không dám tùy tiện ra tay, ông ta đánh cược không nổi!

"Thật hèn nhát! Nếu ông không dám ra tay thì tôi đi đây!"

Giang Vũ lắc đầu thất vọng, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Anh em nhà họ Ngô kéo Nghiêm Phá Quân đang đứng há hốc mồm, cùng đuổi theo Giang Vũ.

Nghiêm Phá Quân tuy biết Giang Vũ là dược sư nhưng không ngờ Giang Vũ lại còn có thể dùng độc hạ gục hàng chục nội kinh đại sư cùng một lúc, khiến Kim Xương sợ đến mức không dám làm gì! Đúng là quá oai phong!

Vì lần trước Giang Vũ đã suýt chết trong tay Kỷ Thường Viễn và Thanh Long cho nên anh đã vắt óc suy nghĩ ra nhiều quân bài bảo mệnh khác, nhuyễn cân tán chính là một trong số đó.

Giang Vũ không chỉ tập trung tu luyện võ đạo mà còn tinh thông huyền thuật, trận pháp, cổ độc,... cùng nhiều thủ đoạn khác. Anh phải chuẩn bị đầy đủ toàn diện để giữ mạng của mình.

"Giang Vũ, cậu đã lấy được vật liệu rồi thì để lại thuốc giải đi!"

Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Kim Xương giận dữ gầm lên.

"Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố dược liệu này, nếu ngay cả loại độc nhỏ này cũng không chữa được thì đúng là đáng xấu hổ".

Giang Vũ xua tay mà không quay đầu lại, anh sẽ không giải độc cho những người này!

Đối với chuyện Giang Vũ đến nhà họ Kim lấy dược liệu, các thế lực ở khắp nơi đều phái người đến âm thầm theo dõi.

Sau khi theo dõi trận luận võ giữa Giang Vũ và Kim Tái An, có rất nhiều thế lực muốn chiêu mộ Giang Vũ vào hàng ngũ của mình.

Tuy nhiên, những người này cũng không vội xuất hiện, bọn họ đều đang chờ xem Giang Vũ có thể sống sót ra khỏi nhà họ Kim hay không?

Khi Giang Vũ bước ra khỏi cổng nhà họ Kim mà không bị tổn hại gì, tất cả những người đang âm thầm theo dõi đều bị cả kinh.

"Giang Vũ đã bình an vô sự trở về. Chẳng lẽ nhà họ Kim không làm khó hắn sao?”

"Không phải chứ! Kim Tái An đã bị đánh tàn phế, nhà họ Kim không thể không trả thù Giang Vũ, sao có thể dễ dàng thả hắn ra ngoài như vậy?"

"Chẳng lẽ nhà họ Kim thật sự đáng tin cậy như vậy? Chẳng những không làm khó hắn mà còn thực hiện đúng lời hứa của mình?"

"Các người suy nghĩ nhiều rồi, tôi đoán nhà họ Kim đã nể mặt cô Kỷ cùng nhà họ Kỷ cho nên mới không làm khó Giang Vũ".

"Đúng đúng! Biết nhà họ Lăng bị diệt, nhà họ Kim cũng không dám đắc tội cô Kỷ!"



"Cô chủ, người này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc!"

Ông Lữ đang ngồi ở ghế phụ của một chiếc ô tô, nhìn Giang Vũ trước mặt với vẻ mặt phức tạp: "Kim Xương là tông sư trung kỳ, hơn nữa còn vô cùng yêu thương Kim Tái An, ông ta không thể để Giang Vũ đi dễ dàng như vậy được".

"Nhưng hiện tại Giang Vũ vẫn bình an vô sự, điều này chứng tỏ Kim Xương không có cách nào đối phó với tên nhóc này, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn Kim Xương sao?"

"Hừ! Anh ta mới vào trong chưa đầy hai mươi phút, nhất định là dùng tên của cô Kỷ để hù dọa Kim Xương".

Hoắc Tú Tú ngồi ở ghế lái, khinh thường hừ lạnh nói: "Gây ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải dựa vào danh tiếng của cô Kỷ để cáo mượn oai hùm. Thật là vô liêm sỉ!"

"Cho dù thế nào thì hắn cũng đã thắng nhà họ Kim", ông Lữ mỉm cười nói.

"Cũng đúng, còn sống là tốt rồi!"

Hoắc Tú Tú gật đầu, mở cửa xe: “Bây giờ cháu sẽ dẫn anh ta đến gặp ông nội!”

Khi Hoắc Tú Tú xuống xe, cô ta nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía Giang Vũ, người chạy nhanh nhất là một người đàn ông trung niên hói đầu.

Hoắc Tú Tú dừng bước, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên hói đầu: "Tạ Bảo Khánh vậy mà cũng tìm đến Giang Vũ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom