• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 506-510

Cô Vợ Trọng Sinh


CHƯƠNG 506: LẠI HIỂU CÔ ẤY HƠN TÔI

Hơn 3h chiều, Mộ Dung Hoành Nghị từ công ty trở về, vừa đi vào đến cửa đã hỏi: “Có nghe lời của chị Ngọc không, ăn nhiều một chút?”

Chị Ngọc cười: “Cô chủ, cô xem đi, tôi nói không sai chứ.”

Tưởng Cầm đứng lên, đi qua đỡ Mộ Dung Hoành Nghị đến phòng khách: “Đứng nói không cảm thấy đau sao, anh thử mỗi ngày ăn nhiều như vậy xem, không khó chịu mới lạ ấy!”

Mộ Dung Hoành Nghị không cho là như vậy: “Nếu như anh có thể mang thai, anh sẽ thử.”

Tưởng Cầm không còn gì để nói, nhân cơ hội véo eo anh một cái, Mộ Dung Hoành Nghị cười, quay người ôm lấy cô, bàn tay to lớn đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve 2 cái, đầy ẩn ý nói: “Nếu như có thể nuôi tiểu Mộ Dung khỏe mạnh, anh sẽ khen thưởng cho em.”

Tưởng Cầm dựa vào vai anh, bộ dạng uể oải hỏi: “Thưởng cho em cái gì?”

Anh cười: “Trước tiên phải giữ bí mật.”

Tưởng Cầm cũng lười hỏi, lúc nhà họ Tưởng còn hưng thịnh, về mặt vật chất Lưu Bình luôn cố gắng thỏa mãn cô, vì vậy, đối với việc khen thưởng, cô sớm đã không còn ham muốn.

Lúc này, chị Ngọc nhận điện thoại, nói chuyện rất lâu, sau đó vành mắt đỏ hoe vội vàng chạy đến: “Cậu chủ, trong nhà tôi có chuyện gấp, tôi muốn xin nghỉ một ngày.”

Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu đồng ý, Tưởng Cầm quan tâm hỏi: “Chị Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ôi, đều là do đứa con trai không chịu thua kém của tôi…” Chị Ngọc lắc đầu, không muốn nói nhiều, sau khi tạm biệt hai người, liền vội vàng rời đi.

Lúc chị Ngọc quay lại đã là ba ngày sau.

Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của bà ta, Tưởng Cầm rất lo lắng: “Chị Ngọc, tôi có thể giúp được gì cho chị không?”

“Không…không có…” Chị Ngọc xua tay, có chút trốn tránh ánh mắt của cô, không tự nhiên nói: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”

Tưởng Cầm nhìn chị Ngọc, luôn cảm thấy có chút không đúng. Lúc Mộ Dung Hoành Nghị đi ra, cô nói cho anh biết sự lo lắng của mình với chị Ngọc. Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên nói: “Chuyện của người khác, không phải là người ngoài có thể nhúng tay vào, chị ấy đã không muốn nói, em đừng để ý làm gì."

Ăn sáng xong, Tưởng Cầm muốn đi đến bệnh viện thăm Tưởng Mạc Hoài, bởi vì buổi sáng phải chủ trì một cuộc họp, thực sự không thể dành thời gian để đi, Mộ Dung Hoành Nghị đã bảo chị Ngọc đi cùng cô.

Tình hình của Tưởng Mạc Hoài vẫn như cũ, chỉ là tinh thần có chút chán nản, ông không nói gì, nhưng Tưởng Cầm nhìn ra ông ta đang nhớ mẹ. Liên quan đến tình hình gần đây của con gái, Tưởng Mạc Hoài cũng không hỏi nhiều, cũng không cần phải hỏi điều gì, trải qua lần trước, cũng không thể khiến hai người tách ra, có lẽ cũng giống như Mộ Dung Hoài Nghị nói, anh và cô không thể tách rời.

Tưởng Cầm vừa đi ra đã nhìn thấy chị Ngọc vội vàng chạy về phía bên này, cô hỏi: “Chị Ngọc, chị đi đâu vậy?”

“Tôi có chút không thoải mái….tìm bác sĩ kê ít thuốc.”

“Chỗ nào không thoải mái, có cần đi khám không?’

“Không cần, không cần đâu, chỉ là…cổ họng thôi, bệnh vặt ấy mà.”

bà ta đi cùng Tưởng Cầm ra khỏi bệnh viện, trên xe, Tưởng Cầm lại nhận được điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, cô bất lực nói: “Ngài Mộ Dung, anh không cần cứ cách mấy phút là lại gọi một cuộc điện thoại như thế đâu.”

Phía bên kia, Mộ Dung Hoành Nghị mang theo một nụ cười từ tính nói: “Người phụ nữ không có trái tim, em không thể giống như những người phụ nữ khác giả vờ ngạc nhiên và vui mừng một chút, đáng yêu một chút?”

Uổng phí anh ngay cả đang trong lúc họp cũng phải tạm dừng mấy lần để gọi điện thoại cho cô, đừng nói đến việc tiếng cười đang được cố gắng kiềm chế của Cao Dương kia cứ vang lên ở bên tai, phiền chết đi được.

“Có muốn đi xem phim không?” Anh đột nhiên hỏi.

Câu nói này thật sự khiến Tưởng Cầm có chút ngạc nhiên, nhìn thế nào Mộ Dung Hoành Nghị cũng không giống kiểu người sẽ hẹn người khác đi xem phim!

Không nhận được câu trả lời của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lại mất kiên nhẫn: “Này, rốt cuộc là có muốn không?”

Tưởng Cầm đột nhiên bật cười: “Nếu như anh muốn mời em thì em sẽ suy nghĩ.”

Anh không được tự nhiên, buồn bực nói: “5h chiều, anh về đón em.” Nói xong, cũng không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp cúp máy.

Ở phía bên kia, Cao Dương nhịn cười, đặt hai tấm vé lên bàn: “Phim chiếu lúc 8h, trước đó có thể đi ăn cơm, nhân tiện hẹn hò, thời gian vừa khít. Đúng rồi ghế tôi mua cho anh là ghế tình nhân.”

Mộ Dung Hoành Nghị khẽ ho một tiếng, không chắc chắn hỏi: “Con gái thật sự thích những cái này sao?”

“Người khác thì tôi không biết, nhưng cô Tưởng nhất định sẽ thích.” Cao Dương rất chắc chắn nói: “Đối với những người có một chút kinh nghiệm mà nói, những chuyện càng bình thường sẽ làm cô ấy càng cảm động.”

Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy vậy, có chút hứng thú “ồ” một tiếng, cười: “Không ngờ, cậu còn hiểu cô ấy hơn tôi.”

Câu nói này mặc dù là khen ngợi, nhưng tại sao Cao Dương lại nghe ra ý tứ u ám.

Chắc chắn anh ta đã chọc giận tổng giám đốc rồi!

Cao Dương lập tức cười nói: “Cái gọi là người ngoài cuộc luôn nhìn rõ hơn, càng là người không liên quan, không quan trọng như tôi nhìn vấn đề sẽ càng rõ ràng.”

Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy vậy, cảm thấy có chút đạo lý.

Lúc này Cao Dương mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm than thở, đúng là tính chiếm hữu thật đáng sợ.

Bên phía bên kia, sau khi Tưởng Cầm đặt điện thoại xuống, đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.

Cô đứng dậy đi về phòng, kéo tủ ra để tìm quần áo, từng bộ đều được bày ra ở trên giường. Cô không có kinh nghiệm, không biết đi xem phim phải mặc cái gì mới đẹp, vì vậy lấy từng cái đứng trước gương để ướm thử. Nhưng không phải là quá nghiêm túc thì cũng là quá lòe loẹt, không có bộ nào hợp ý cô. Cuối cùng, chán nản ngồi xuống, ngây người nhìn cái giường lộn xộn.

Có một câu nói rất đúng, tủ quần áo của phụ nữ, luôn luôn thiếu một bộ.

Đột nhiên nhận ra hành động của mình, cô lập tức sững sờ, cô đang làm cái gì vậy? Chỉ là cùng Mộ Dung Hoành Nghị đi xem phim thôi mà, cũng không phải là chưa từng gặp mặt, tại sao phải căng thẳng như vậy? Hơn nữa, anh không nhìn thấy được, cô mặc như thế nào có gì mà căng thẳng chứ?

Cho dù như vậy, cô vẫn tùy tiện chọn một bộ quần áo mà mình thấy hợp mắt trong đống đồ kia để mặc, sau đó còn quay một vòng trước gương, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.

Lúc Mộ Dung Hoành Nghị quay lại đón cô, Tưởng Cầm sớm đã chuẩn bị xong, ngồi ở phòng khách đợi anh.

“Đi xem phim gì?” Cô hỏi.

Mộ Dung Hoành Nghị đứng đối diện cô, đưa tay lên xoa đầu cô, lại nghiêng người về phía cô ngửi ngửi, nhướng mày: “Tắm rồi? Vậy…có lẽ cũng trang điểm, thay đồ rất xinh đẹp rồi đúng không.”

Mặt Tưởng Cầm đỏ lên, không trả lời.

Mộ Dung Hoành Nghị dường như đã hiểu, bật cười, trông có vẻ tâm trạng không tồi.

“Đi thôi.”

Lúc này, chị Ngọc đi ra: “Cậu chủ, buổi tối không ăn cơm ở nhà sao?”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị trả lời, sau đó đi ra ngoài cùng với Tưởng Cầm, chị Ngọc nhìn hai người, ánh mắt phức tạp rủ xuống, quay người lại đi vào phòng bếp.

Lên xe, anh hỏi: “Muốn ăn gì?’

Tưởng Cầm suy nghĩ một lúc, nói: “KFC.”

Mộ Dung Hoành Nghị cau mày: “Tại sao lại muốn ăn mấy đồ ăn vặt đó? Không có chút dinh dưỡng nào.”

Anh đang định lắc đầu, thì Tưởng Cầm khẽ kéo góc áo của anh, khẽ kéo hai cái, dịu dàng nói: “Em muốn ăn.”

Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt lại, nhếch môi, nắm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, trên miệng nói: “Thật sự không có cách nào với em, giống hệt như trẻ con vậy.”

Giọng điệu cưng chiều mang theo sự bá đạo của anh, khiến trong lòng Tưởng Cầm cảm thấy ấm áp. Cô ngước mắt lên, khẽ chạm vào cằm anh, đường nét xinh đẹp lại rắn chắc, khóe miệng hơi cong lên, độ cong được diễn giải một cách rất hoàn hảo và vừa phải.

Anh ở bên cạnh, cách cô gần như vậy, còn thực hơn trong tưởng tượng, còn đẹp hơn thực, là người có thể khiến cô an tâm mà dựa vào.

Cô do dự, có chút cứng nhắc đến gần, đầu từ từ đặt lên vai anh. Lúc đầu vẫn có chút thận trọng, dần dần nhắm mắt lại, cả trái tim và cơ thể đều thả lòng, an tâm mà dựa vào.

Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, lại nắm tay cô càng chặt hơn.

Vẫn nghe theo lời cô nói, chiếc xe dừng lại trước cửa một của hàng KFC.

Tưởng Cầm cũng rất ít khi ăn loại đồ ăn nhanh như thế này, nhưng người mang thai, rất kén ăn, một giây trước còn thích ăn một bữa tiệc đồ sộ, giây tiếp theo lại có thể là cơm canh đạm bạc.

Tầm nhìn của Mộ Dung Hoành Nghị bị trở ngại, nên ngồi nguyên ở chỗ, để Tưởng Cầm đi lấy hai phần đồ ăn. Bưng hai phần đồ ăn bày lên bàn, thấy lông mày anh vẫn luôn níu chặt, cô hỏi: “Vẫn không vui sao? Cùng lắm tý nữa sẽ đi ăn món anh muốn ăn.”

Ai mà biết được, Mộ Dung Hoành Nghị lại lắc đầu, bật cười cười: “Những việc này vốn dĩ là chuyện anh nên làm, bây giờ lại phải để một người phụ nữ mang thai như em phục vụ, điều này khiến anh rất thất bại.”

Mà loại thất bại này, nhưng không phải là kiểu mà thành công một hạng mục hàng chục tỷ đồng có thể giảm bớt được, cái này liên quan đến lòng tự tôn của người đàn ông, hơn nữa, Mộ Dung Hoành Nghị lại là một người đàn ông có lòng tự tôn rất mạnh.

Tưởng Cầm lại không quan tâm, mỉm cười đặt chiếc bánh hamburger vào tay anh: “Mang thai cũng không phải là chuyện gì cũng không được làm, anh không nghe thấy bác sĩ nói sao, vẫn nên phải có những hoạt động thích hợp.”

Khóe miệng của Mộ Dung Hoành Nghị lại cong lên: “Từ lúc nào em hiểu lòng người như vậy chứ?”

“Anh không thích?”

Trông có vẻ là cô tùy ý hỏi, nhưng nhịp tim lại trở nên bất thường.

Anh chưa từng nói với cô mấy câu kiểu như thích cô, bất luận anh đã từng làm rất nhiều chuyện vô cùng mập mờ, thiếu mấy câu kiểu như thích em, giống như thiếu đi một nửa vầng trăng vậy, bạn mãi mãi không biết, bị chắn một nửa như vậy, sẽ không thể tròn, không thể sáng.

Anh nghiêng đầu, trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghiêng người về phía trước, vốn dĩ chiếc bàn của hai người vốn dĩ rất hẹp, anh tiến lại gần như vậy, khuôn mặt đến gần cô, làm Tưởng Cầm giật nảy mình, trái tim cũng đập nhanh hơn.

“Nếu anh nói không thích, em sẽ thất vọng sao?”

Biểu cảm của Tưởng Cầm rất bình tĩnh, mỉm cười hỏi ngược lại: “Em có thất vọng hay không, anh sẽ để ý sao?”

Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Sẽ.”

Tưởng Cầm không ngờ, anh sẽ thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, loại trò chơi mập mờ này, rõ ràng anh chính là cao thủ. Không đưa ra đáp áp, lúc này cũng khiến người khác ngứa ngáy, chỉ đợi cô giống như một con cá nhỏ cắn câu của anh.

Nhưng Tưởng Cầm cũng là một người bướng bỉnh, anh không nói, cô sẽ không hỏi nữa.Đọc nhanh tại VietWriter

Cô nâng má lên, bật cười thành tiếng: “Vậy sợ là đến lượt anh phải thất vọng rồi.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, đưa tay ra vuốt ve mặt cô, véo một cái lên má cô: “Cái đồ miệng một đằng tâm một nẻo.”

Cô không nói, anh cũng không gấp. Về trái tim của cô, sau này anh vẫn còn cơ hội bí mật dò xét.

Anh không thích ăn hamburger, đối với tất cả những thứ chiên rán anh đều không có hứng thú. Khẩu vị của Tưởng Cầm rất tốt, lúc còn muốn ăn cả phần của anh, đã bị Mộ Dung Hoành Nghị đánh vào tay một cái: “Một phần đã là giới hạn của em rồi.”

Nuông chiều cũng có giới hạn, anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm trò đùa.





Cô Vợ Trọng Sinh


CHƯƠNG 507: CHÚNG TA KẾT HÔN NHÉ

Tưởng Cầm không nỡ rút tay lại, “ồ” một tiếng. Nghe ra sự thất vọng của cô, Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: “Lát nữa sẽ đưa em đi ăn món khác nhé.”

Đúng lúc này, một tiếng chào hỏi mang theo sự ngạc nhiên vang lên: “Tổng giám đốc?”

Hai người ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hoành Nghị không thể nhìn được, dựa vào giọng nói mà phán đoán, có chút quen tai, nhưng chắc chắn không đạt đến trình độ có thể đoán được là ai. Gọi anh là Tổng giám đốc, có lẽ là nhân viên của công ty.

Anh hướng về phía cô ta, gật đầu, đối phương vô cùng ngạc nhiên nói: “Không ngờ, ngài cũng đến đây ăn!” Đường đường là Tổng giám đốc của Tưởng thị, lại đi ăn KFC, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng nào cũng không đúng.

“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi.” Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh như cũ.

“Vậy ngài cứ ăn thong thả, tôi ở bên kia còn có bạn, tôi không làm phiền ngài nữa.”

Người vừa đến trước khi đi còn liếc nhìn Tưởng Cầm mấy lần, sau khi ngồi xuống, lại thì thầm với mấy người bạn của mình. Tưởng Cầm không quan tâm, người khác thích nói gì là tự do của họ, đã lựa chọn đi ra ngoài cùng với Mộ Dung Hoành Nghị, chuyện này chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

“Đi thôi.” Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, Tưởng Cầm cẩn thận đỡ anh, cố gắng tránh những nơi đông người.

Anh nắm rất chặt, lúc đi ra ngoài, cả đường đi vẫn nắm chặt lấy tay cô. Tưởng Cầm liếc nhìn góc nghiêng của anh, nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên dừng lại, nói: “Kết hôn đi.”

“Cái gì?” Tưởng Cầm cho là mình nghe nhầm.

Anh quay đầu lại, từng từ từng chữ lặp lại một lần nữa: “Anh nói, chúng ta kết hôn đi.”

Tưởng Cầm đột nhiên bị dọa sợ đến mức buông tay anh ra, lùi về sau mấy bước: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đang nói đùa đúng không?”

Kết hôn?

Anh và cô sao?

Ở bên nhau như thế này, đối với Tưởng Cầm mà nói, đã là hạnh phúc mà mình trộm được sau cơn tê liệt rồi! Cô là ai? Cô là kẻ đã tông chết mẹ anh! Là kẻ thù mà anh sẽ hận cả đời này! Hai chữ thiêng liêng như vậy sao có thể rơi xuống đầu cô chứ?

Mộ Dung Hoành Nghị lại nói một cách rất chắc chắn: “Anh không muốn con của anh ra đời một cách không rõ ràng, anh muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận, cho nó một người ba một người mẹ!”

“Mộ Dung Hoành Nghị chắc chắn anh không hiểu rõ về tình hình…”

Anh ngắt lời Tưởng Cầm, nghiêm túc nói: “Anh chưa từng tỉnh táo như bây giờ, lời anh nói cũng rất rõ ràng, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, một tuần, đủ rồi chứ.”

Đầu Tưởng Cầm trống rỗng, không kịp suy nghĩ, không kịp phản ứng lại. Vấn đề giữa anh và cô, căn bản không phải là suy nghĩ bao lâu thời gian là có kết quả.

Nói xong những lời này, Mộ Dung Hoành Nghị lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười đưa tay ra: “Đến đây đỡ anh nào.”

Tưởng Cầm do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, nắm lấy tay anh.

Từ giây phút đó, chuyện liên quan đến việc kết hôn, anh quả thật không nhắc đến một từ.

Bộ phim là một bộ phim tình cảm, Mộ Dung Hoành Nghị không xem được, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ghế tình nhân vô cùng rộng, nhưng anh lại thích nhích về phía của cô, đầu dựa lên vai cô: “Anh ngủ một lúc, khi nào kết thúc thì gọi anh dậy.”

Tưởng Cầm trả lời một tiếng, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cũng không có tâm tư để xem phim nữa.

Tại sao lại phát triển đến mức này, ngoại trừ hoang mang cô còn có chút sợ hãi. Thực ra, trên phương diện tình cảm, cô vô cùng nhát gan, bất luận đi bao xa, cũng sẽ luôn để lại cho mình một đường lui, để đến khi kiệt sức có thể quay đầu lại.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người đã ra ngoài gần hết, cô mới gọi anh dậy.

Anh ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị xoa lông mày: “Về thôi.”

Hai người rời khỏi rạo chiếu phim, Mộ Dung Hoành Nghị lấy cớ là đói, nhất định phải đưa cô đi ăn đêm. Tưởng Cầm biết, anh sợ cô đói nên ngoan ngoãn theo anh đi đến quán của anh Đông.

Ban đêm, không có mấy bàn khách. Anh Đông vẫn luôn luôn nở nụ cười, không đợi Mộ Dung Hoành Nghị chào hỏi, đã xào hai đĩa mỳ bưng ra, sau đó ngồi xuống, không có rời đi.

Tưởng Cầm ngửi thấy mùi mỳ xào, liền cảm thấy dạ dày không được thoải mái, cô nói với Mộ Dung Hoành Nghị, anh cũng không ép cô nữa, kêu cô ngồi một lúc, còn anh thì ăn một cách rất nghiêm túc.

Tưởng Cầm lại dùng điện thoại nói chuyện với anh Đông, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng cô biết, trong lòng anh lúc này có lẽ cũng sẽ không bình tĩnh được.

Anh Đông hỏi Tưởng Cầm, cô và Mộ Dung Hoành Nghị quen nhau như thế nào? Tưởng Cầm chỉ cười, vấn đề này thực sự rất khó trả lời.

Anh Đông cũng không phải là người tìm hiểu đến cùng, ánh mắt rơi vào chiếc bụng nhỏ của cô, cười hỏi cô có phải mang thai rồi, Tưởng Cầm có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Anh Đông cười lớn, vui vẻ nói, vợ của anh ấy lúc mang thai cũng như vậy, khẩu vị tốt xấu thất thường. Anh ấy nghiêng người qua, nói với Tưởng Cầm, đừng nhìn dáng vẻ dường như không quan tâm đến chuyện gì của Mộ Dung Hoành Nghị, thực ra anh rất thích trẻ con! Mỗi lần nhìn thấy bé cưng nhà anh Đông, đều sẽ ôm một lúc lâu.

Tưởng Cầm nghe thấy vậy, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, rất khó tưởng tượng, lúc đó sẽ là dáng vẻ như thế nào. Đúng lúc này Mộ Dung Hoành nghị cũng ngẩng đầu lên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói linh tinh thôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: “Cho dù anh Đông nói gì về anh, em cũng đừng tin, con người của anh ấy chính là thích nói quá mọi vấn đề.”

Tưởng Cầm chớp chớp mắt: “Anh ấy nói anh đẹp trai.”

Mộ Dung Hoành Nghị có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, gật đầu: “Câu này thì không sai.”

Cô bật cười, nói câu này với anh Đông, người kia cũng ôm bụng cười. Nghe thấy tiếng cười của hai người, Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt lại, không nhanh không chậm nói: “Quan hệ của em và anh Đông hình như còn tốt hơn cả anh.”

Lúc này, có người thanh toán, anh Đông đứng dậy rời đi.

Tưởng Cầm tùy tiện trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Mộ Dung Hoành Nghị bất ngờ, không kịp phòng bị đến gần cô, ôm lấy eo cô, kéo lại gần mình, thấp giọng nói: “Anh không thích em thân thiết với người đàn ông khác như vậy….ai cũng không được.”

Tính chiếm hữu của anh với Tưởng Cầm lại bắt đầu sinh ra, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm. Anh không muốn thấy cô cách mình dù chỉ nửa bước, càng không muốn thấy biểu hiện của cô với người đàn ông khác, cho dù là một chút xíu thân mật.

Nhìn anh đến gần, hai má Tưởng Cầm lại nóng lên, cô điều chỉnh tầm mắt, đồng thời thấp giọng nói: “Bá đạo cũng phải có giới hạn.”

“Không có cách nào, anh nhỏ mọn như vậy đấy.” Anh mỉm cười, không chút xấu hổ về điều này, ngược lại còn tự hào về mình: “Là em thì không được.”

Anh Đông thấy hai người thân mật như vậy, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười yên lòng, cũng không đi đến để làm phiền.

Mộ Dung Hoành Nghị theo thói quen để lại mấy tờ năm trăm, sau đó cùng Tưởng Cầm rời đi.

“Có mệt không?” Anh hỏi.

“Vẫn tốt.”

Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay cô, cười: “Vậy đi bộ với anh một lúc.”

“Chân của anh…”

“Không sao.”

Tưởng Cầm rủ mắt xuống, đi bên cạnh anh, đi một cách thong thả trên đường, phía sau hai người, tài xế lái xe chầm chầm đi theo.

Dưới bầu trời đêm, gió đêm có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái.

Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường mà đi trên đường chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, ngay cả trái tim đang đập không ngừng cũng bị sự kỳ diệu này làm cho bình ổn lại.

Mộ Dung Hoành Nghị hiếm thấy không nói gì, nghĩ đến câu nói kết hôn kia, với anh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra.

Còn về kết quả, cô không muốn suy đoán, có những con đường thích hợp cho hai người, có những con đường đã định sẵn chỉ có một người từ từ đi về phía trước.

Thời gian có rất nhiều vết nứt, không thể vá lại được, chỉ cần không để ý một chút, là sẽ bị nó ném vào sự mơ hồ, cũng không tìm ra được lối ra lúc đó. Cô không biết, cô và anh sẽ đi cùng nhau được bao xa, có lẽ, chỉ một phút lơ đễnh, hốt hoảng, là sẽ vật đổi sao dời.

Ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao đêm nay, lấp lánh, vô cùng đẹp. Cô nghĩ sau này, cho dù bao nhiêu năm nữa, cô cũng sẽ nhớ lại một buổi tối bình thường như thế này.

Lúc trở về, chị Ngọc vẫn còn đứng đợi ở cửa, Tưởng Cầm có chút áy náy. Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị về phòng, chị Ngọc bưng một bát canh bồ câu đã chuẩn bị cho Tưởng Cầm từ lâu.

"Cô chủ, tôi đã hầm mấy tiếng rồi, rất bổ." Chị Ngọc thấp giọng nói.

Tưởng Cầm không có khẩu vị, nhưng thấy chị Ngọc vất vả, cũng không từ chối, ăn hết một bát nhỏ.

Chị Ngọc sững sờ nhìn bát canh sạch trơn, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cắn răng kiềm chế lại, lập tức quay người đi về phòng bếp.

Ban đêm, Tưởng Cầm ngủ không được ngon, luôn cảm thấy mồ hôi đổ đầy người.

"Sao vậy?" Mộ Dung Hoành Nghị lập tức tỉnh lại, lật người cô qua hỏi.

"Hơi nóng." Cô nói.

Mộ Dung Hoành Nghị mò bật điều hòa, sợ cô lạnh, lại kéo chăn đắp cho cô. Tưởng Cầm nhất thời không buồn ngủ, gối đầu lên cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chiếc cằm trơn bóng của anh.

"Không ngủ được?"

Cô "ừ" một tiếng.

Anh đưa tay ra ôm lấy cô, một tay khác men theo đường cong đi xuống, ngón tay giống như đang nhảy múa: “Nói cho anh biết, đang nghĩ gì?”

Tưởng Cầm trầm mặc rất lâu, anh cũng nhẫn nại, không truy hỏi. Thời gian lâu đến mức cô cứ nghĩ là anh ngủ rồi, thử thăm dò gọi tên anh: “Mộ Dung Hoành Nghị?’

“Ừ?”

Biết anh chưa ngủ, cô tiếp tục nói: “Nghe Cao Dương nói, mắt của anh không phải không có cơ hội chữa trị.”

Mộ Dung Hoành Nghị cau mày, biết tên kia không an phận, bản thân nói không được anh, liền quay sang muốn Tưởng Cầm khuyên anh. Anh không phản ứng lại, chỉ bình tĩnh nói: “Trước khi không có 50% hi vọng anh sẽ không mạo hiểm đi thử.”

“Tại sao?” Cô không hiểu.

“So với tuyệt vọng, anh càng muốn lưu lại một chút hi vọng.”

Đây là đáp án của anh, cô lại không tin. Bởi vì, Mộ Dung Hoành Nghị mà cô biết, là một người vì đạt được mục đích, sẽ không tiếc bất kỳ giá nào mà giành lấy. Vì vậy nguyên nhân anh không chữa trị có lẽ cô cũng đoán được….

“Đừng nghĩ nhiều.” Anh đột nhiên nói, sau đó lật người lại, hai tay chống hai bên người cô, cúi đầu, hôn lên trán cô, mũi cô, và mắt cô, lẩm bẩm, anh nói: “Nếu không anh sẽ không khống chế được muốn làm một số chuyện….”

Tưởng Cầm sững sờ mấy giây, lập tức ngăn anh lại: “Không được….”

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tưởng Cầm vội vàng trả lời một tiếng, lật người lại, đưa lưng về phía anh, cả người vô cùng nóng.

Mộ Dung Hoành Nghị từ phía sau vây quanh cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên lưng cô. Cô đột nhiên cứng đờ người, nụ hôn thân mật như thế này cô vẫn chưa quen.

Giống như đang cười nhạo sự yếu ớt của cô vậy, anh khẽ cười một tiếng, cũng không trêu trọc cô nữa, an tâm ôm lấy cô, nói: “Tưởng Cầm lúc đầu chủ động khiêu khích anh đâu rồi? Bây giờ lại trở thành đồ nhát gan rồi.”

Tưởng Cầm đưa lưng về phía anh, giọng nói mang theo sự buồn bực nói: “Anh không biết em là em chỉ mạnh mẽ khi gặp đối thủ mạnh sao?”

“Ồ? Em đang ám thị anh đối xử với em quá dịu dàng sao?”

“.…”





Cô Vợ Trọng Sinh


CHƯƠNG 508: XẢY RA CHUYỆN RỒI

Tưởng Cầm cưỡng ép mình nhắm mắt lại: “Em muốn ngủ.”

Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Cùng nhau.”

Câu nói này nghe thực sự khiến người khác thẹn thùng, tim đập thình thịch, ngực Tưởng Cầm đập thình thịch, cố gắng xua đuổi những âm thanh hỗn độn trong đầu, không ngừng thôi miên mình.

Cứ như vậy, cô mơ màng ngủ đi.

Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã đi từ sớm rồi. Cô thức dậy, xuống giường, đẩy cửa phòng đi ra, chị Ngọc đang bận rộn, thấy cô đã dậy, liền bước lên trước: “Cô chủ, ngủ có ngon không?”

Tưởng Cầm chỉ gật đầu, hỏi chị Ngọc: “Mộ Dung Hoành Nghị đâu?”

“Cậu chủ đi đến công ty rồi, cậu ấy nói hôm nay sẽ rất bận, bảo cô không cần phải đợi cậu ấy về ăn cơm tối.” Chị Ngọc nói như vậy, sau đó, cô quay người, khẽ giọng nói: “Cô chủ, tôi nấu canh đậu đỏ cho rồi.”

“Cảm ơn chị Ngọc.”

Tưởng Cầm đánh răng rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn, chị Ngọc bưng bát canh đậu đỏ đặt trước mặt cô, cúi đầu nói: "Nhân lúc còn nóng, cô chủ uống đi."

Tưởng Cầm thử một miếng, hương vị rất ngon, nên đã ăn liền hai bát.

Chị Ngọc đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, bà ta lập tức rời mắt đi nói: "Cô chủ, cô ngủ thêm một lúc đi."

Tối qua không được ngủ ngon, lúc này quả thật có chút buông ngủ. Tưởng Cầm đồng ý, đứng dậy đi về phòng tiếp tục ngủ.

Chị Ngọc thu lại ánh mắt phức tạp, trốn vào trong phòng khách, vội vàng gọi điện thoại.

"Tôi đã làm theo những gì các người nói rồi, lúc nào có thể thả con trai tôi ra.?

Phía đối diện, là một giọng nói trầm, tràn đầy sự uy nghiêm: "Trước mắt vẫn chưa được."

Chị Ngọc lo lắng nói: "Sao ông có thể lật lọng như vậy chứ?"

Đối phương không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần, bà làm một chuyện cuối cùng, tôi đảm bảo, con trai bà sẽ an toàn đi ra mà không thiếu một cọng tóc." Dừng một lúc, ông ta lại nói: "Bà cũng biết cưỡng hiếp trẻ em chưa thành niên....không giải quyết được một cách dễ dàng như vậy."

Chị Ngọc cắn môi, đấu tranh một lúc, nói: "Tôi còn phải làm gì nữa?"

....

Mấy ngày nay, Tưởng Cầm luôn cảm thấy ruột gan rối bời, cả người trở nên nôn nóng. Chị Ngọc nói phụ nữ mang thai có chút khó chịu trước khi sinh, bảo cô không cần phải lo lắng, Tưởng Cầm cũng cố gắng để điều chỉnh bản thân, đem toàn bộ sức lực đặt lên việc thiết kế giày.

Gần đây Mộ Dung Hoành Nghị rất bận, giống như trong công ty có chuyện khó giải quyết, mỗi tối trở về nhà, đều có thể nhìn ra sự mệt mỏi của anh. Vì vậy, một chút chuyện nhỏ của mình, cô chưa từng nói với anh.

Chị Ngọc đi đến gần: "Cô chủ, đừng vẽ nữa, nghỉ ngơi một chút đi."

"Tôi không mệt, vẽ một lúc là được." Tưởng Cầm không ngẩng đầu lên, chiếc bút trong tay vẫn không ngừng phác họa.

Nhìn cô, chị Ngọc rời ánh mắt phức tạp của mình đi, muốn rời khỏi phòng khách.

Đột nhiên, động tác của Tưởng Cầm dừng lại, lông mày khẽ run rẩy mấy cái: "Chị Ngọc..."

Chị Ngọc quay người lại, đồ trong tay Tưởng Cầm rơi xuống, cô ôm lấy bụng, khuôn mặt trở nên tái nhợt: "Bụng...bụng tôi đau quá..."

Trong lòng chị Ngọc đột nhiên lộp bộp, bà ta biết rõ hơn bất kỳ ai Tưởng Cầm bị sao. Chị Ngọc sững sờ ba giây, mới vội vàng đi lên: "Cô chủ, chúng ta...chúng ta mau đi đến bệnh viện!"

Tưởng Cầm gật đầu, chống đỡ đứng dậy, chị Ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng "a", ánh mắt nhìn chằm chằm vào dưới thân cô

Tưởng Cầm cúi đầu xuống, phía dưới của cô đã có một vũng máu.

Tưởng Cầm hoảng sợ, hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì: "Chị Ngọc...làm sao vậy? Cái này là bị làm sao vậy?"

Chị Ngọc cảm thấy vô cùng đau lòng, bà ta nắm lấy tay Tưởng Cầm: "Cô chủ, chúng ta đi đến bệnh viện, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!"

Tưởng Cầm hoảng sợ đi theo bà ta được mấy bước, hai chân đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

"Cô chủ..."

Tầng 29, Tưởng thị.

Mộ Dung Hoành Nghị đang nghe Cao Dương đọc bản kế hoạch của bộ phận phát triển cho anh nghe, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cao Dương dừng lại, lấy hộ anh: "Tổng giám đốc, là điện thoại ở nhà anh gọi đến."

Mộ Dung Hoành Nghị vừa nghe thấy vậy, đưa tay ra nhận điện thoại: "Alo..."

Đầu bên kia điện thoại, chính là giọng nói gần như bật khóc của chị Ngọc: "Cậu chủ, cậu mau đến bệnh viện đi...cô chủ....cô chủ xảy ra chuyện rồi..."

Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy, do đứng dậy quá gấp bên chân trái đau như đâm vào tim vậy. Nhưng lúc này anh đã không còn quan tâm đến, lập tức ra lệnh: "Cao Dương, đưa tôi đến bệnh viện!"

Cao Dương biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, không kịp hỏi nhiều, lập tức đỡ anh đi ra khỏi phòng làm việc.

Vội vàng lái xe đi đến bệnh viện, chị Ngọc đứng đợi ở cửa lớn, thấy anh đến, lập tức bật khóc nói: “Cậu chủ…đứa nhỏ…đứa nhỏ của cô chủ….”

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ, chỉ cảm thấy lồng ngực mình ngạt thở, không thể hít thở được, ngột ngạt đến mức khiến anh khó chịu. Cố gắng hít thật sâu, anh đè nén sự run rẩy, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Phía sau ngay cả trái tim của Cao Dương cũng bị treo lên, nhìn chằm chằm vào chị Ngọc.

Chị Ngọc vô cùng khó chịu, cúi thấp đầu, giống như phát tiết vậy, hung hăng đánh vào ngực mình hai cái, khóc nức nở nói: “Đứa nhỏ không còn nữa….đứa nhỏ không còn nữa…”

“Bùm.”

Mộ Dung Hoành Nghị chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, trời đất quay cuồng.

“Tổng giám đốc!”

Cao Dương bước lên trước kịp thời đỡ lấy anh, trên mặt cũng hiện lên sự kinh ngạc, trước đó một ngày vẫn còn rất tốt, tại sao nói không còn là không còn nữa chứ?!

Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Cao Dương ra, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Cô ấy ở đâu?”

Đi theo chị Ngọc đến phòng bệnh, anh lại đứng ở cửa, tay nắm chặt lấy tay nắm nhưng dù thế nào cũng không có sức để mở ra.

Cuối cùng, anh buông tay ra.

Quay người, anh nói: “Đưa tôi đi gặp bác sĩ!”

Gặp được bác sĩ, anh vẫn có thể bình tĩnh hỏi: “Tôi muốn biết tình hình chính xác của cô ấy.”

Lúc anh nghe thấy bác sĩ nói bốn chữ “đã bị xảy thai”, tất cả sự bình tĩnh của anh đều biến thành sự tức giận, lồng ngực như muốn nổ tung, thiêu đốt trái tim của anh.

Nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng chữ một: “Điều này là không thể!”

Bác sĩ giải thích: “Theo tình trạng của bệnh nhân, nhận định sơ bộ của chúng tôi là cô ấy đã uống nhầm thuốc….”

Mộ Dung Hoành Nghị căn bản không nghe vào những lời bác sĩ nói, túm tấy quần áo của ông ta, vẻ mặt rất hung dữ: “Là các người làm sai! Nhất định là các người đã làm sai! Đi kiểm tra lại đi!!”

Bác sĩ đối với tình trạng này, dường như rất có kinh nghiệm, an ủi nói: “Anh à, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng, vẫn mong anh tiếp nhận sự thật. Điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho vợ của anh. Dù sao, hai người vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn có cơ hội….”

“Tôi không tin!” Mộ Dung Hoành Nghị hung hăng đẩy bác sĩ ra, muốn quay người đi ra ngoài: “Một lũ lang băm các người, dựa vào cái gì mà nói con của tôi không còn nữa? Tôi muốn đi tìm viện trưởng của các người!”

Không để ý dưới chân, anh va phải ghế, Cao Dương lập tức bước lên trước: “Tổng giám đốc…”

Mộ Dung Hoành Nghị bắt lấy anh ta, ra lệnh: “Đưa tôi đến phòng làm việc của viện trưởng!”

Bác sĩ thở dài nói: “Anh à, cho dù anh đi tìm ai, đứa bé không còn đã là sự thật…”

“Câm miệng!”

Mộ Dung Hoành Nghị hét lên, trên trán đã nổi lên toàn gân xanh, bàn tay nắm chặt lại, đấm một phát lên cửa, đã đập vỡ cánh cửa.

Thấy anh còn muốn đánh, Cao Dương vội vàng ngăn anh lại: “Tổng giám đốc! Anh bình tĩnh một chút….”

Bác sĩ bị dọa không nhỏ, lùi về sau một bước: “Anh à, anh còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đó!”

Cao Dương nói xin lỗi với ông ta: “Thật ngại quá, mong anh thông cảm một chút.”

“Lang băm! Một đám lang băm!” Mộ Dung Hoành Nghị gầm lên, cả người đều bốc cháy, bất luận như thế nào, anh cũng không thể tin cũng không muốn tin!

Cao Dương vẫn kéo anh ra khỏi cửa, lại nhìn thấy chị Ngọc đứng ở bên ngoài, cũng đang rất đau lòng, khó chịu.

“Cậu chủ….”

Nghe thấy giọng nói của chị Ngọc, Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Cao Dương ra, mò mẫm đi về phía trước, giọng nói rất căng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

“Chị Ngọc! Chị nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chị Ngọc hơi mở miệng, dáng vẻ giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu, trong lòng đang phải tiếp nhận sự đau đớn vô cùng.

“Nói!!”

bà ta bị tiếng hét của Mộ Dung Hoành Nghị dọa sợ, sợ hãi ngẩng đầu lên, toàn bộ đều quay lại: “Cô chủ quả thật có trộm uống thuốc!”

Câu này vừa được nói ra, Mộ Dung Hoành Nghị cứng đờ tại chỗ.

“Chị…chị nói cái gì? Chị nói lại một lần nữa đi!”

Cao Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chị Ngọc: “Chị Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì?”

Chị Ngọc cúi đầu rất thấp, đã nói ra rồi, bà ta cũng đã không còn đường lui. Hạ quyết tâm, bà ta nghẹn ngào nói: “Tôi có nhìn thấy mấy lần, cô chủ uống thuốc ở sau lưng tôi. Lúc đầu, tôi cũng không để ý, nhưng, lúc nãy tôi có đi hỏi bác sĩ, thuốc cô chủ uống…chính là dùng để phá thai….”

bà ta càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng khóc thê lương.

Cao Dương vô cùng ngạc nhiên, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, ngược lại anh lại trở nên bình tĩnh, cả người dường như mất đi toàn bộ sức lực và tinh thần, đôi mắt rủ xuống, hai tay buông thõng, lùi về sau một bước, từ từ ngồi xuống chiếc ghế dài.

Phong ba bão táp một giây trước, lúc này không một gợn sóng, giống như một vũng nước chết.

“Tổng giám đốc….”

Cao Dương muốn đi khuyên bảo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh, cau mày, vẫn lựa chọn im lặng lùi về một bên. Chị Ngọc lau mắt, không dám ngẩng đầu lên, cũng vội vàng rời đi.

Mộ Dung Hoành Nghị dựa lưng vào tường, cứng đờ ngồi ở dó, không khí bên cạnh dường như đã đông cứng lại, chỉ có anh không ngừng hít thở, giống như một người chết đuối, liều mạng cố bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng chỉ là vô ích, đưa hai tay lên luồn vào trong tóc, giật tóc của mình, đứa bé này….không thể mất đi.

Không thể.

Không có đứa bé này, anh và cô cũng không còn lý do để ở bên cạnh nhau, anh cũng không còn lý do để không hận cô nữa!

Nó là….cứu tinh của hai người bọn họ.

….

Tưởng Cầm hôn mê hai ngày mới tỉnh dậy, mở mắt ra, cô bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Bình.

“Mẹ…” Cô gọi một tiếng.

Lưu Bình hai mắt đỏ hỏ, đi về phía trước, cố nặn ra một nụ cười với cô: “Cầm, cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

“Ừ…” Tưởng Cầm nhìn và, đôi mắt hơi nheo lại, cô hỏi: “Mẹ, con bị làm sao vậy?”

“Haha, con không sao…không sao…” Lưu Bình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, suy nghĩ rất lâu mới khẽ giọng nói: “Cầm à, mẹ biết con đã phải chịu khổ rồi, mấy ngày này, để mẹ trở về ở bên cạnh con có được không?”

Lông mày Tưởng Cầm nhíu chặt lại, nhìn mẹ mình, từ trong ánh mắt trốn tránh của bà, dường như cô đã đọc được điều gì đó. Một linh cảm không tốt, đè nặng trong lòng cô.

Cô cứng ngắn đưa tay lên, đặt lên bụng, Lưu Bình thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô: “Cầm…đừng quan tâm nữa…không có cũng tốt, không cần phải phiền muộn nữa! Chỉ cần sức khỏe của con vẫn tốt, sau này….sau này vẫn có thể có….”

Tay của Tưởng Cầm, cứng đơ giữa không trung.





Cô Vợ Trọng Sinh


CHƯƠNG 509: NÊN QUÊN THÌ QUÊN ĐI

Tưởng Cầm há miệng, những lời muốn nói, muốn hỏi lại không thể cất nên lời. Cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, đau đớn nóng rát, lan xuống tận ngực, hình thành một đốm lửa thiêu rụi nơi đó.

Thấy con gái chỉ há miệng mà không nói chuyện, Lưu Bình bị dọa sợ: “Cầm! Con sao vậy? Đừng dọa mẹ?”

Tưởng Cầm sững sờ, mày khẽ run rẩy, tay vô lực đặt xuống, lại nắm chặt lấy ga trải giường.

“Mẹ...” Cô xem như gọi ra tiếng, Lưu Bình vội đáp: “Mẹ đây!”

“Con đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi của con gái, Lưu Bình không căng thẳng nữa, khom người khẽ ôm cô, kìm nước mắt: “Cầm...con vẫn chưa biết sao? Đây là ông trời chỉ đường cho con, muốn con rời đi thật xa...đừng nghĩ nữa...nghe lời mẹ, từ đây về sau, những chuyện nên quên thì quên hết đi!”

Tưởng Cầm như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Nhất định là chỗ nào đó xảy ra sai sót, trước đây vẫn luôn tốt đẹp, con cũng đã chuẩn bị nghênh đón nó...thậm chí, con đang nghĩ, nó nhất định sẽ là một đứa bé xinh đẹp, đợi nó lớn lên, con sẽ đưa nó đi nhà trẻ, đi tiểu học...tương lai, nhìn nó thành gia lập thất, con nhất định sẽ vì nó mà cảm thấy kiêu ngạo...nhưng mà, sao lại...sao lại không còn nữa chứ?”

“Cầm...đừng nói nữa...”

Lưu Bình ôm chặt con gái, khóc không thành tiếng.

“Không, mẹ, mẹ không biết...con từng rất ghét nó, vì nó xuất hiện trong tình huống như vậy...nhưng mà, nó ở trong bụng con, mỗi ngày đều chung đụng sáng tối, con muốn phớt lờ nó cũng khó...bây giờ, bây giờ con mong chờ nó hơn bất kỳ ai...sao nó có thể rời con đi chứ? Mẹ, mẹ nói xem...có phải nó đang giận con không? Giận con từng nghĩ không cần nó? Nhưng con không phải cố ý...”

Lưu Bình buông cô ra, hai tay nâng má cô, nghẹn ngào nói: “Cầm, con nghe rõ đây, chuyện này không trách con! Là duyên phận giữa con và nó quá mỏng! Cho nên, đừng làm mình khó xử nữa...”

Tưởng Cầm hoang mang nhìn mẹ, lắc đầu: “Con không hiểu, duyên phận đã mỏng, vậy sao còn muốn cho chúng con duyên phận này? Chẳng lẽ, nó cũng là dùng để tra tấn con sao? Nhưng mà mẹ...con thật sự đã từng trả giá rồi, sao còn bắt lấy con không buông chứ? Con không phải sắt đá, tổn thương rồi, con cũng sẽ đau...”

“Cầm...là mẹ có lỗi với con, tất cả những chuyện này, muốn trách thì cứ trách mẹ đi!”

Tưởng Cầm cau mày, như rất khó hiểu những chuyện xảy ra trước mắt. Cô nhớ, không lâu trước đó vừa làm kiểm tra. Giây phút nghe thấy tim thai, dù ngoài mặt cô vô cũng bình tĩnh, nhưng kích động trong đáy lòng, cả đời này cô cũng khó quên!

Trong cơ thể cô đang nuôi nấng một sinh mệnh nhỏ, cảm giác đó quá kỳ diệu! Cô lần đầu tiên cảm thấy, thực ra mình cũng có thể rất vĩ đại.

Nhưng mà, hết rồi, không còn gì nữa. Sinh mệnh nhỏ đó như đã cầm đi hết độ ấm trong lòng cô rồi, chỉ còn thân xác lạnh lẽo, tiếp tục thừa nhận tội nghiệt ban đầu.

Thấy biểu cảm đau đến chết lặng của con gái, Lưu Bình kéo vai cô sang, lắc mạnh: “Cầm, tỉnh táo lên đi con! Không còn nữa cũng tốt, đứa bé này vốn không thể giữ lại! Trước đây mẹ sai rồi, sai lầm rồi, mẹ căn bản không nên nói những lời ngu ngốc sinh nó ra! Bây giờ tốt rồi, không cần lo lắng cái này cái kia nữa! Đợi sức khỏe con tốt hơn một chút, mẹ sẽ đưa con rời đi nơi này!”

Tưởng Cầm ngẩng đầu, từ đầu tới cuối đều chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ là không rõ hồn phách đang phiêu đãng nơi nào, cô cau mày nói: “Mọi người dựa vào cái gì mà thay con quyết định số phận của nó?”

Xoay người đi, cô quay mặt vào trong nằm xuống.

“Cầm...”

“Mẹ, con buồn ngủ rồi.”

Cô rất muốn ngủ, có lẽ ngủ rồi sẽ phát hiện, tất cả những chuyện này thực ra đều là mơ.

Mà cô, đang trong giấc mơ.

Lưu Bình đau lòng nhìn con gái, bà lau nước mắt, ngồi một bên nửa ngày mới thay cô đắp chăn, xoay người ra ngoài tìm bác sĩ.

Nghe thấy tiếng bà đóng cửa, đôi mắt đang nhắm của cô lại chậm rãi mở ra, nước mắt sớm đã ướt gối...

Tại sao không phải mơ?

Vùi mặt vào gối, thân thể co rúc lại, tay nắm chặt thành nắm đấm đấm vào ngực, nơi đó khó chịu như sắp chết đi!

Rời đi cô đâu chỉ là một sinh mệnh, mà là linh hồn còn lại của cô.

Điều đau đớn nhất trên đời cũng không hơn gì thế này.

Cửa lại bị đẩy ra, một người chậm rãi bước vào, đi tới bên giường, chăm chú nhìn người trên giường.

Thật lâu sau, lâu đến mức anh biết, nếu anh còn không mở miệng, cô sẽ cứ tiếp tục bi thương như vậy.

“Cầm.”

Tưởng Cầm thẫn thờ xoay người lại, lúc nhìn thấy anh, đôi mắt cô hoang mang một lát, bờ môi khô khốc khẽ mở, gian nan lên tiếng: “Đây tính là...báo ứng sao?”

Nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Túc cũng không nhịn được khẽ thay đổi, anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, không nói gì cả, chỉ khẽ hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Cô lắc đầu, khóe mắt lại thêm vệt nước mắt mới, cô rũ mắt, giọng nghẹn ngào: “Không ổn, không ổn chút nào.”

Sao có thể ổn?

Mất đi sinh mạng, đánh mất linh hồn, từ đây, không ngừng dằn vặt.

Anh mím bờ môi mỏng, gặp phải chuyện thế này, dù có an ủi thế nào cũng vô ích, không bằng để cô trút hết. Cho nên, anh chỉ ngồi một bên, nhìn dáng vẻ gầy yếu của cô, co rúc run rẩy, anh do dự một lát, vươn tay khẽ vỗ lưng cô.

“Đều đã qua rồi, rồi sẽ ổn thôi.”

Cô cúi đầu: “Nghiêm Túc, nói cho tôi biết, tại sao muốn bắt nó nhận trừng phạt thay tôi? Dù là báo ứng, cũng nên báo ứng lên người tôi...”

Nghiêm Túc cau mày: “Đừng nói nữa, đây vốn không phải báo ứng gì cả! Dù phải, cũng không phải là trừng phạt em, bởi vì, em không làm gì sai cả.”

Cô hoang mang: “Vậy kết quả tại sao lại như vậy?”

Anh trầm ngâm một lát, nói: “Lúc tôi tới đã hỏi bác sĩ.” Anh ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Em có từng uống thuốc phá thai không?”

Cô sững sốt, lắc đầu: “Không có, trước giờ chưa từng uống.”

Mắt anh khẽ rũ xuống, câu trả lời của cô cũng nằm trong dự liệu. Anh nhàn nhạt nói: “Em vì tác dụng của thuốc nên mới sảy thai. Cho nên, căn bản không phải những nguyên nhân mà em nói.”

Cô như chịu kích thích mãnh liệt, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Cô quả thực chưa từng tự mình uống thuốc gì, cho nên, tuyệt đối không thể nào là cô uống nhầm!

Vậy...là ai làm?

Người đầu tiên cô nghĩ tới lại là Mộ Dung Hoành Nghị, cô không biết anh có bao nhiêu phần thật lòng với mình, nhưng cô lại rõ ràng, anh là người hận mình nhất trên đời này.

“Là anh ta sao?” Cô không nhịn được hỏi ra miệng, hỏi xong, lại bất giác lắc đầu: “Không, không thể nào! Anh ta còn để ý đứa bé này hơn tôi...cho nên, không thể nào là anh ta!”

Như đang cố hết sức thuyết phục chính mình, trong đầu cô lướt qua từng màn hình ảnh, đều là anh gấp gáp trông mong. Con ngươi thấm đẫm tình cảm ấm áp, bất kể thế nào cũng sẽ không lừa người khác!

Nhưng mà...

Cô không chắc chắn nữa.

Nếu thật sự là anh, vậy tất cả những chuyện anh làm, khó tránh khỏi quá đáng sợ. Cô chưa từng sợ anh, nhưng bây giờ, lại thật sự sợ hãi. Có ai lại lấy thân sinh cốt nhục của chính mình làm công cụ báo thù, chỉ để có thể khiến cô đau đến không muốn sống nữa?

Nếu đúng, vậy thì anh thành công rồi.

Nghiêm Túc nhìn hết thảy thay đổi biểu cảm trên mặt cô, lên tiếng: “Nếu tôi là em, bất kể có phải anh ta hay không, tôi cũng sẽ xem như là anh ta. Bởi vì, chỉ có vậy mới có thể cắt đứt triệt để.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em rất rõ ràng, không có đứa bé này, em và anh ta, vĩnh viễn cũng không thể nào nữa.”

Lời của anh hóa thành gươm giáo giao chiến trong lòng cô.

Vừa rồi đắm chìm trong bi thương, giờ lại phát hiện, thì ra, tim cô cũng bệnh rồi, nó bị người đó chiếm đóng rồi, cần đào toàn bộ trái tim ra mới được. Mà đau đớn trên cơ thể, là muốn cô khắc ghi...

Nhất định không được yêu nữa.

Nhưng, nào có dễ vậy.

Giống với lúc anh tới, cô không biết Nghiêm Túc rời đi lúc nào, chỉ nhớ anh nói, nếu cần anh, thì lúc nào cũng có thể tìm anh. Nhưng thứ cô cần bây giờ, là chân tướng, là một thanh đao có thể đâm xuyên qua chính mình, là tuyệt vọng khiến cô kết thúc...

Đêm khuya, Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện, vào lúc tất cả mọi người đều đang say ngủ.

Từ lúc cửa bị đẩy ra, cô đã mở mắt rồi.

Cô không lên tiếng, mà mở đôi mắt trống rỗng, yên lặng nằm trên giường.

Giường phía sau bỗng lõm xuống, tiếp đó, cô bị ôm từ phía sau. Chính vào giờ phút này, trái tim còn sót lại bắt đầu run rẩy, cô cắn chặt môi, sợ nước mắt tràn ra, bán đứng sự mềm yếu của cô lúc này.

Tất cả những hoài nghi đều sụp đổ trong vòng ôm này.

Sao cô có thể hoài nghi anh chứ? So với cô, thương tổn của anh cũng không ít, chỉ là, anh đứng cao hơn tiêu chuẩn đạo đức của cô, trở thành người trừng phạt, liền bị cô xem là đương nhiên mà hoài nghi.

Khoảng ngày tháng này, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn đủ sao? Đúng như ông Đàm nói, dù có hận, anh cũng dùng toàn bộ trái tim để hận, loại tình cảm cực độ như vậy, có lẽ người khác không hiểu, sao cô có thể không hiểu? Như vậy, so với anh, cô vô tội ở đâu chứ.

Mộ Dung Hoành Nghị siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, cằm lớm chớm râu khẽ tỳ vào đầu vai cô.

Không thể giả như kiên cường được nữa, cô muốn xoay người, anh lại khàn giọng lên tiếng: “Đừng quay lại. Cứ như vậy...để tôi ôm một lát.”

Cô khựng lại, không nhúc nhích.

“Nhất định rất khó chịu đi?” Má anh vùi vào lưng cô, khẽ hỏi.

Rõ ràng nước mắt đang chảy, nhưng cô vẫn lắc đầu.

“Xin lỗi.” Anh nói: “Là tôi không bảo vệ tốt cho em.”

Cô cắn chặt chăn, không muốn mình khóc ra tiếng, nhưng mà...nhưng mà trái tim thật sự rất đau, rất đau.

Sau lưng có một mảng ẩm ướt nóng bóng.

“Cầm...tôi muốn em biết, bất kể tôi từng tổn thương em thế nào, em cũng là kiếp nạn của tôi, kiếp nạn khiến tôi vạn kiếp bất phục.”

Tay cô khẽ quấn lấy bàn tay đặt trên eo mình, thật chặt, như cũng muốn ôm lấy anh, để anh không còn lạnh như vậy nữa.

“Em biết tôi mong đợi đứa bé này ra đời biết bao sao?” Anh hít vào thật sâu, rồi lại cười, giọng khàn khàn nói: “Tôi rất ích kỷ, muốn ở cùng em, còn phải trăm phương nghìn kế tìm một lý do đủ để thuyết phục chính mình. Nếu em là mẹ con tôi, vậy tôi quyết định sẽ không tổn thương em nữa...cho nên, giây phút tôi biết em mang thai, tôi thật sự cảm thấy là ông trời đang chiếu cố tôi."





Cô Vợ Trọng Sinh


CHƯƠNG 510: KHÔNG CÁCH NÀO KHÔNG HẬN EM

Tưởng Cầm vẫn không lên tiếng, chỉ là để nước mắt dâng trào.

“Tha thứ cho tôi, hai ngày nay không ở cạnh em, vì có chút chuyện cần đi xử lý.” Nói rồi, Mộ Dung Hoành Nghị cười, giọng cực thấp: “Thật sự là hai ngày thật dài lại thật tệ...”

Anh lại dùng cằm khẽ cọ vào cô, vô cùng quyến luyến.

“Lúc tôi không ở bên em, em phải chăm sóc tốt cho mình.”

Cô cắn môi, mắt ẩm ướt, trong đêm tối lại vô cùng bừng sáng, nhưng cảnh vật trước mắt lại rất mơ hồ, không nhìn rõ gì cả.

Cô không lên tiếng, không nói ra lời giữ anh lại!

Anh hiểu, cô cũng hiểu, anh và cô đã không còn bất kỳ lý do gì để ở bên nhau nữa. Tất cả bất an, tất cả không chắc chắn chôn vùi trước đây, theo sự biến mất của đứa bé mà bắt đầu điên cuồng làm loạn.

“Cầm...tôi có thể yêu em, lại không cách nào không hận em.”

Người phía sau chậm rãi rút cánh tay ra, dù cô nắm rất chặt nhưng vẫn rút ra được.

Cô cắn chặt răng, cắn đến răng cạ vào nhau. Cô từ từ khóc thành tiếng, lại không biết làm sao.

Sau lưng không còn hơi ấm, bỗng trở nên rất lạnh lẽo, cô ôm chặt chính mình, thân thể co rúc trong chăn, run rẩy.

Cửa đóng lại.

Đêm đó, cô đã nhớ không rõ mình trải qua thế nào, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô, sự lạnh lẽo và bất lực đó dù cho nhiều năm sau nhớ lại, cô vẫn khắc ghi trong lòng.

Mộ Dung Hoành Nghị hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng bị lau sạch sẽ. Mà từ sau đêm đó, cô cũng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Lúc Cao Dương xuất hiện, đã là ba ngày sau.

“Cô Tưởng.” Anh ta đặt tập văn kiện lên bàn, nói: “Đây là tổng giám đốc để lại cho cô.”

Tưởng Cầm chỉ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô không có hứng thú với đồ vật của một người đã biến mất.

Cao Dương khựng lại một lát, nói: “Tổng giám đốc trả Tưởng thị lại cho cô.”

Tưởng Cầm chậm rãi rũ mắt, khẽ cười, tiếng cười rất bất lực.

Anh ta trước giờ chưa từng nhìn thấy cô như vậy, giống như anh ta chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc như hiện tại. Nhưng bất kể anh ta có suy nghĩ thế nào, anh ta cũng là người ngoài cuộc, trong cuộc tình yêu hận đan xen này, anh ta không có quyền hỏi.

“Cô Tưởng, trân trọng.”

Anh ta xoay người rời đi.

Tưởng Cầm lại ngước mắt, cầm điếu thuốc trên bàn bên cạnh lên, rút một điếu châm lửa, đối diện với ánh hoàng hôn, cô phả ra làn khói, nhìn nó lan dần, lan dần, nuốt trọn ánh mặt trời còn sót lại.

Sau lưng có người đến gần, nhìn cô, bỗng đi vài bước tới, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại khiến mình trở nên thế này?”

Tưởng Cầm khẽ cười một tiếng: “Anh ấy đi rồi, để lại công ty cho tôi...tôi nên cảm ơn anh ấy, có đúng không?” Cô ngẩng đầu, cười với người tới: “Thiên Ái.”

Vưu Thiên Ái cau mày, trách mắng: “Cảm ơn con khỉ! Nếu không phải vì anh ta, sao cậu lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay? Cảm ơn gì chứ, tớ thấy cậu điên rồi đi?!”

Tưởng Cầm lại rít một hơi thuốc, chậm rãi phả khói, nhìn nó khuếch tán đi.

“Tớ tìm lại thứ thuộc về nhà mình, mà anh ấy...biến mất trước mắt tớ, không cần lo lắng lúc nào anh ấy sẽ quay lại tìm tớ gây phiền phức. Đây không phải là kết cục hoàn mỹ nhất sao?”

Vưu Thiên Ái híp mắt, muốn nói gì đó, lại nhịn lại.

Cũng phiền chán rút một điếu châm lửa, im lặng ngồi cùng cô bên giường, cùng nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực. Thật lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Nghe đây, hôm nay là lần cuối cùng, lần cuối cùng cho phép cậu nghĩ tới anh ta. Sau này, cậu phải hoàn toàn quên anh ta đi, phải quên thật sạch sẽ!”

Tay kẹp điếu thuốc của Tưởng Cầm khẽ run rẩy, cô cúi đầu, lại hít sâu một hơi. Đôi mắt lại bị khói khiến đỏ bừng.

Quên, cô đương nhiên phải quên, hơn nữa là nhất định phải quên.

Nếu không, thì có thể thế nào chứ?

Vưu Thiên Ái cùng cô hút hết điếu này tới điếu khác, cho tới khi bị y tá phát hiện, dạy cho hai người một bài học. Tưởng Cầm bị ra lệnh cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, Vưu Thiên Ái nói: “Tớ đi gọi điện thoại.”

Cô ấy đẩy cửa ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đi tới.

Lúc Bạch Thương Long nhìn thấy Vưu Thiên Ái, cũng khẽ sững sốt. Nhưng rất nhanh, anh ta đã lịch sự gật đầu: “Thiên Ái, đã lâu không gặp.”

Sự quỷ dị trôi qua, Vưu Thiên Ái nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn thật cẩn thận, cho tới khi anh ta đi tới trước mặt, cô ấy mới phát hiện, gặp lại anh ta, cô ấy lại hoàn toàn không còn cảm giác đau lòng.

Giây phút đó, cô ấy hoang mang, tình yêu mà cô ấy vướng bận, lại chỉ là giả tưởng trong lòng, cô ấy xây dựng cho mình trở thành vai diễn gì thì chính là có tâm trạng như vậy. Cô ấy đã từng trải qua bi kịch, nhưng bây giờ, cô ấy lại muốn thoát khỏi dáng vẻ này, không chịu tâm trạng chi phối nữa.

Nghĩ thông suốt, cô ấy khẽ cười, quyết định tặng bản thân tâm trạng tốt đầu tiên kể từ sau khoảng thời gian lâu như vậy.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Cô ấy nhàn nhạt trả lời.

Đôi mắt đen thẳm của anh ta chăm chú nhìn cô ấy, quan sát thật lâu mới lên tiếng: “Thiên Ái, tôi nên xin lỗi em, xin lỗi.”

“Cần gì xin lỗi chứ, thực ra tôi nên cảm ơn anh, đã dạy tôi một bài học trân quý nhất trong cuộc đời.”

Cô ấy không phải đang nói lẫy, mà thực tế, cô ấy đang thở phào nhẹ nhõm với việc không cần miễn cưỡng bản thân đi diễn vai tiểu thư đài các của danh môn vọng tộc nữa. Mà cô ấy cũng đã sớm yêu thích bản thân của hiện tại, sống rất thản nhiên, rất tùy ý, những chuyện này quả thực đều nhờ anh ta ban tặng.

Vưu Thiên Ái nói vậy, khiến anh ta có chút không thoải mái, dù sao thì đã từng tổn thương sâu sắc một cô gái, không phải là chuyện vinh quang gì.

Thấy anh ta không thích hợp, cô ấy hỏi thẳng: “Đến thăm Cầm sao?”

Anh ta chậm rãi gật đầu, đồng thời, cũng nhìn thấy thái độ của cô ấy khi nói tới Tưởng Cầm, xem ra, hẳn là đã làm hòa như ban đầu rồi, đây ít nhiều cũng giảm bớt áy náy trong lòng anh ta.

Vưu Thiên Ái trực tiếp nói: “Tôi nghĩ, sự xuất hiện của anh hiện tại không giúp ích gì cho cô ấy. Cho nên anh vẫn là ngày khác rồi nói đi.”

Ý của cô ấy rất rõ ràng, anh ta và Mộ Dung Hoành Nghị là anh em, nhìn thấy anh ta thì sẽ nhớ tới Mộ Dung Hoành Nghị, vẫn là đừng để cô thấy thì tốt hơn.

Hàng mày rậm của anh ta khẽ cau lại, hai tay đút vào túi quần, lưng dựa vào tường, trầm trọng lên tiếng: “Tôi thật sự rất rất khó khoanh tay đứng nhìn sau khi đã biết chuyện cô ấy sảy thai.”

Vưu Thiên Ái cười, cười rất nhạt: “Thương Long, thu lại chủ nghĩa anh hùng của anh đi. Đừng quên, Cầm có ngày hôm nay, anh cũng từng bổ xuống một nhát. Không chỉ anh, ngay cả tôi cũng không thoát khỏi liên can. Cho nên, tôi anh bây giờ chỉ có thể lựa chọn phương thích thích hợp nhất để đối với cô ấy, mà không phải chạy tới giải phóng cảm giác tội ác của anh.”

Bạch Thương Long chấn động, sững sờ nhìn cô ấy.

Đây vẫn là cô gái ngoan mà trước đây ngay cả nhìn đối diện vào anh ta cũng đỏ mặt sao? Vưu Thiên Ái thay đổi quá nhiều, đã vượt khỏi tưởng tượng của anh ta, nhưng suy cho cùng, anh ta chắc chắn là đầu sỏ gây họa.

Nghĩ vậy, anh ta lại rũ mắt, trào phúng cười, lạc lõng nói: “Bất kể là ai thì so ra tôi cũng chỉ là người qua đường trong mắt cô ấy.”

Vưu Thiên Ái nhếch môi: “Nói vậy cũng xem như kế hoạch của các anh không thành công, anh cũng không cần cứ canh cánh trong lòng như vậy.”

“Nhưng mà...” Anh ta híp mắt, ngẩng đầu, trầm giọng: “Tôi không muốn bị cô ấy lãng quên.”

Vưu Thiên Ái nhìn anh ta, rốt cuộc phải ích kỷ biết bao mới sẽ nói tới tình cảm của anh ta đối với một người phụ nữ khác trước mặt một người phụ nữ từng yêu anh ta sâu sắc? Hay là đàn ông đều như vậy?

Bỗng nhiên, cô ấy nhớ tới Cao Dương, lúc cô ấy vì thất tình mà ngồi khóc lóc đau đớn trong quán bar, anh ta từng nói: “Khóc vì một người không yêu cô, cô thật sự nên khóc cho tỉnh.”

Tâm trạng khác nhau, bây giờ nhớ tới câu nói này, vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

Cô ấy ngẩng đầu, nói: “Nếu anh thật sự yêu cô ấy, thì xin cách xa cô ấy một chút, để cô ấy quên quá khứ, quên tất cả liên quan tới Mộ Dung Hoành Nghi, bắt đầu lại một lần nữa.”

Bạch Thương Long cười khổ, ngay cả Vưu Thiên Ái cũng thấy anh ta tồn tại phụ thuộc vào Mộ Dung Hoành Nghi, huống chi là ở trong mắt Tưởng Cầm chứ?

Nghĩ tới kiên trì lúc này của mình, lại đem tới áp lực vô tận cho cô, anh ta liền cảm thấy lạc lõng.

“Tạm biệt.” Vưu Thiên Ái muốn lướt qua anh ta, anh ta lên tiếng gọi cô ấy, nghiêng mắt cười chân thành với cô ấy: “Thiên Ái, tôi thích dáng vẻ bây giờ của em.”

Vưu Thiên Ái nhướn mày, mỉm cười: “Có rất nhiều người thích tôi, cũng không thiếu một mình anh.”

Lúc cô ấy quay về, Tưởng Cầm mở mắt, không chút buồn ngủ.

Cô nói: “Cậu nên về rồi.”

Nhà họ Vưu có cấm cửa, cô biết.

Nào biết Vưu Thiên Ái lại cầm chăn ở trạm y tá tới trực tiếp vứt lên một chiếc giường khác: “Tối nay, tớ ngủ ở đây.”

Tưởng Cầm yên lặng nhìn cô ấy, chậm rãi nở nụ cười: “Cẩn thận bị ba mẹ cậu mắng.”

Vưu Thiên Ái quay đầu, không để ý nói: “Tớ đã trưởng thành rồi, có thể tự làm chủ.”

Do dự một lát, cô ấy nói: “Nghe mẹ cậu nói, mấy ngày nay cậu đều mất ngủ.” Cô ấy đi tới, kéo ghế ngồi trước mặt cô: “Tớ ngồi đây với cậu, cậu ngủ ngon rồi.”

Nhìn cô ấy một lúc, cô từ từ nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút, giọng buồn bực: “Đây là cậu nói đó, không cho phép chuồn lúc mình ngủ...”

Vưu Thiên Ái nhếch môi: “Chuyện như vậy, tớ mới không làm đâu!”

Tưởng Cầm khẽ cười, hình như đã vô cùng mệt mỏi, không bao lâu sau thì vang lên tiếng hít thở đều đều.

Giấc ngủ này, cô ngủ thật lâu, mơ thấy cơn ác mộng mà ngay cả bản thân cô cũng không nhớ nổi. Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt liền nhìn thấy Vưu Thiên Ái đang nằm sấp ngủ bên giường.

Trong lòng cô ấm áp, cô vươn tay, khẽ vuốt tóc cô ấy, Vưu Thiên Ái ngủ rất cạn, cô vừa cử động thì đã tỉnh lại rồi.

“Tỉnh rồi?”

Cô ấy đứng dậy, duỗi cái eo lười biếng, hoạt động cơ thể cứng ngắc, nói: “Tớ đi mua bữa sáng cho cậu.”

Nhớ tới gì đó, lúc đi tới cửa lại nghiêng đầu nói: “Tối qua dì có tới, thấy cậu ngủ say, tớ kêu dì về nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.Đọc nhanh tại VietWriter

Ánh mắt Tưởng Cầm dần trở nên sâu sắc, đây chính là Vưu Thiên Ái, sẽ ở lúc cô khó khăn nhất xuất hiện bên cạnh cô.

Về những khúc mắc trong đó, bây giờ nghĩ lại đều không còn rõ ràng như vậy nữa.

Thu lại ánh mắt, cô lại theo thói quen hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Giờ này phút này, anh ở đâu, đang làm gì chứ?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom