• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 504: Anh Thật Là Bá Đạo

Cho đến bây giờ lời cảnh cáo của anh không phải là đùa giỡn, Tưởng Cầm nhíu mày liếc nhìn anh một cái: “Sao anh lại không cho người canh chừng tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, như vậy thì chẳng phải càng bảo đảm hơn một chút à?”

Mộ Dung Hoành Nghị cười khẽ một tiếng: “Đó là một đề nghị tốt, nếu như cần thiết thì tôi sẽ làm như vậy.” Khẽ vươn tay ra, anh lại nói: “Đưa điện thoại đây.”

Tưởng Cầm giật mình, tức giận: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh quá bá đạo!”

Cô không đưa, Mộ Dung Hoành Nghị ngoắc tay gọi Cao Dương tới, nói: “Gọi điện thoại cho công ty viễn thông bỏ sim của cô ấy đi.”

Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, ngực căng lên đau đớn, tức giận ném điện thoại di động qua cho anh.

Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị mới hài lòng gật đầu, quay người tiến vào phòng làm việc, sau đó dặn dò Cao Dương ở sau lưng: “Thông báo cho bảo vệ canh cửa ở tòa cao ốc, không cho phép cô ấy rời khỏi chỗ này.”

Cao Dương do dự nói: “Tổng giám đốc, anh đề phòng cô Tưởng như thế này sẽ làm cho cô ấy không vui đâu.” Vất vả lắm hai người bọn họ mới có thể đánh tan đi cục diện bế tắc, anh ta cũng không hi vọng là nhìn thấy bọn họ lại trở về điểm đóng băng.

Mộ Dung Hoành Nghị lại nhìn sang nơi khác, sắc mặt hiếm khi lộ ra một tia ngưng trọng: “Người mà tôi đề phòng không phải là cô ấy.”

Tưởng Cầm cũng không vào trong phòng nghỉ mà là một thân một mình đi vào trong công ty chẳng có mục đích.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Mộ Dung Hoành Nghị lại ném cho cô một quả bom hạng nặng, làm cho cô rơi vào trong sương mù, làm như nhất định phải đi xuyên qua từng lớp sương mù mới có thể nhận ra sự thật lòng của anh, cảm giác này rất tồi tệ, sẽ để cô hiểu lầm anh, lại làm mình hỗn loạn.

Công ty Tưởng thị rất lớn, có tất cả 37 tầng, xây từ mặt đất cao vút lên trong mây, lúc trước đây còn là công ty của ba, cô cũng chỉ đến đây có mấy lần, lần nào cũng qua lại vội vã, cảm thấy rất nhàm chán, cũng không muốn ở đây lâu. Hiện tại công ty đổi chủ, không còn là họ Tưởng nữa, cô lại bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, giống như cuộc sống của cô luôn lựa chọn sai lầm trong thời điểm sai lầm.

Bất tri bất giác cô đã đi đến bộ phận thiết kế.

Ngẩng đầu lên nhìn số phòng của bộ phận thiết kế, cô muốn quay người rời đi theo bản năng, lại có người gọi cô lại.

“Đều đã đến đây rồi, tại sao lại không vào?”

Tưởng Cầm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở đằng sau vẫn là mái tóc ngang vai đen nhánh, nhìn một hồi cũng cảm thấy tóc dài hơn so với trước kia, thật ra thì cô ta càng thích hợp với loại kiểu tóc hiện tại.

Tưởng Cầm nhẹ nhàng mấp máy môi: “Thiên Ái?”

Vưu Thiên Ái chậm rãi đi tới, dù vẫn lạnh lùng như cũ nhưng mà anh mắt nhìn về phía của cô lại có chút phức tạp.
Loading...


“Tìm một chỗ ngồi một lát đi.” Cô ta nói.

Tưởng Cầm cũng không có chuyện gì, liền gật đầu: “Đi vào nhà ăn đi.”

Bây giờ đang là giờ làm việc, nhà ăn vẫn còn chưa mở, không có một ai.

Hai người tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, ánh mắt của Vưu Thiên Ái liếc nhìn về phía bụng cô, bởi vì Tưởng Cầm hơi gầy, lại mặc quần áo rộng rãi cho nên nhìn không ra dấu hiệu mang thai.

Vưu Thiên Ái cụp mắt xuống, móc thuốc lá ra theo thói quen, vừa mới muốn bật lửa, lại ý thức được cái gì đó nên cất thuốc lá vào.

“Chuyện của Bạch Thương Long, tại sao lại không nói cho tôi biết?” Kìm nén vấn đề này mấy ngày, bây giờ đã hoàn toàn hỏi ra.

Tưởng Cầm hơi giật mình, sau đó cười cười: “Khi đó tôi có nói cái gì thì cậu cũng sẽ không tin tôi đâu nhỉ.”

Vưu Thiên Ái cũng không phủ nhận, ngón tay tùy ý gõ trên bàn như là muốn làm dịu tâm trạng phiền não: “Khi nào cậu lại trở nên vĩ đại như thế, tình nguyện một mình chịu lấy tất cả?”

“Tôi cũng không vĩ đại, chỉ có điều là so với người bị lợi dụng tình cảm, trở thành công cụ trả thù, tôi nghĩ là chắc cậu càng muốn có lý do chính đáng để hận một người.”

Động tác của ngón tay Vưu Thiên Ái bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nâng lên, híp lại, xuyên thấu qua một khe hở mà nhìn cô: “Tưởng Cầm, cô dựa vào cái gì mà ra quyết định thay tôi? Tôi nên hận ai, đó là chuyện của tôi, không cần cô phải phân chia vai diễn cho tôi!”

Tưởng Cầm nhún nhún vai: “Cậu có ghét tôi thêm một phần nữa, tôi không ngại.”

Vưu Thiên Ái nhướng nhướng lông mày, cười nhạo: “Bây giờ cậu như thế nào, thật sự ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa.”

“Bởi vì...” Tưởng Cầm lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi quý trọng.”

Vưu Thiên Ái rung động ở trong lòng, bên tai như là tiếng chuông tiếng trống làm chấn động lồng ngực của cô ta, trái tim của cô ta bối rối. Câu “quý trọng” làm cho cô ta không có cách nào lên tiếng một hồi lâu.

Thật lâu sau, cô ta mới nói: “Cậu là đồ đần hả?”

Lắng nghe cẩn thận sẽ thấy âm thanh của cô ta đang run rẩy, Tưởng Cầm rất hào phóng mà thừa nhận: “Không chỉ một mình cậu nói tôi đần, hiện tại ngay cả chính bản thân tôi cũng đã sắp tin tưởng rồi.”

Vưu Thiên Ái im lặng lắc đầu, bật cười chậm rãi nói: “Xem ra tôi ghét cậu là đúng mà, bởi vì cậu cứ luôn có biện pháp thay đổi mình để bản thân có thể biến thành nhân vật chính của tất cả mọi chuyện, cho dù người khác có làm cái gì thì cũng đóng vai phụ cho cậu.”

“Thiên Ái.” Tưởng Cầm nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi vẫn thiếu cậu một câu xin lỗi, không phải là tôi thì cậu cũng sẽ không khó chịu như vậy.”

Vưu Thiên Ái bực bội lắc lắc tay, ngăn cô lại: “Được rồi, trước kia tôi nên biết là ở cùng với cậu thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.”

Ánh mắt của cô ta nhìn xuống, lại nhìn vào bụng của cô một chút rồi nói: “Cậu... mang thai à?”

Tưởng Cầm cũng không phủ nhận: “Nghiêm Túc nói cho cậu biết?”

Vưu Thiên Ái lắc đầu: “Là Cao Dương.”

Tưởng Cầm có hơi bất ngờ: “Hai người các cậu thân thiết với nhau từ khi nào vậy?”

Cảm thấy hai người này nên không có chuyện gì gặp nhau mới đúng, cho nên loại chuyện này cho dù như thế nào cũng không nên là Cao Dương nói cho cô ta biết.

Vưu Thiên Ái nhìn sang nơi khác, đối với vấn đề này rõ ràng là không muốn trả lời nhiều.

Nhìn thấy vẻ lúng túng của cô ta vào trong mắt, Tưởng Cầm nhướng mày, cảm nhận được cái gì đó nhưng mà cũng không vạch trần, mà là cười nói: “Con người của Cao Dương rất tốt, có thể nhìn ra được là một người đàn ông rất dịu dàng.”

Vưu Thiên Ái nghe thấy lời này có hơi không đúng, liếc nhìn cô: “Anh ta có tốt hay không thì cũng không có liên quan gì tới tôi.”

Tưởng Cầm biểu thị tán đồng gật đầu, có thâm ý khác mà nói: “Hiện tại không có liên quan.”

Biểu cảm của Vưu Thiên Ái càng không được tự nhiên, không muốn phải nói tới chủ đề có liên quan đến anh ta, ngược lại nhìn như là tùy ý mà hỏi: “Cô định làm gì, muốn sinh con ra à?”

Tưởng Cầm xoa xoa mi tâm, ngăn chặn đôi mắt mệt mỏi, nhẹ giọng đáp lời lại: “Tôi vẫn còn chưa quyết định xong.”

Vưu Thiên Ái nhìn cô, đối với tâm lý mẫu thuẫn của cô cũng có thể đoán ra được cái gì đó: “Có phải là cô... thích anh ta?”

Tưởng Cầm cúi đầu xuống, cũng không phủ nhận: “Chỉ là nghĩ nếu rời khỏi anh ấy thì trái tim của tôi không hiểu sao lại đau đớn, tôi nghĩ là cũng có thể xem là như vậy.”



Vưu Thiên Ái cau mày lại, bình tĩnh nói: “Cậu với anh ta sẽ không có kết quả.”

“Tôi biết mà.”

“Biết mà còn muốn ép mình vào đường cùng?”

Lúc này Vưu Thiên Ái có vẻ hơi kích động, cô ta đột nhiên rất tức giận: “Tưởng Cầm, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy hả, mới có thể để cho mình chật vật như vậy!”

Tưởng Cầm bật cười: “Trên cuộc đời này thứ mà khó khống chế nhất đó chính là lòng người.”

Điểm này Vưu Thiên Ái đã trải nghiệm rất sâu sắc, nếu như không phải như vậy thì sao cô ta lại có thể nhớ mãi không quên Bạch Thương Long? Lòng người có thể có một cái chốt mở, nói không yêu liền không yêu thì thực sự tốt biết bao nhiêu.

Cho nên cô ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tưởng Cầm, ngước mắt lên nhìn cô một cái, giọng điệu của Vưu Thiên Ái hơi thấp: “Thích thử thách thì cứ việc thử đi.”

Tưởng Cầm nghiêng đầu qua nhìn cô ta: “Đây coi như là... ủng hộ?”

Vưu Thiên Ái di chuyển tầm mắt, dường như là không muốn thừa nhận, chỉ là thản nhiên nói: “Ít nhất là đứa trẻ không phải người có tội, nếu như đã mang nó đến thế giới này rồi thì không thể bởi vì khuyết điểm của cậu mà để nó gánh chịu hậu quả, như vậy thì cậu so với Mộ Dung Hoành Nghị tốt hơn chỗ nào hả?”

Tưởng Cầm kinh ngạc, không nghĩ tới là nói nói này nói ra từ trong miệng của Vưu Thiên Ái. Đúng vậy đó, cô ta nói không sai, đứa nhỏ có lỗi gì đâu chứ? Trong lúc nhất thời trong ngực tràn đầy, đều là cảm động.

Ánh mắt lại đang rung động, cô bất đắc dĩ buông tay: “Nhưng mà hiện tại tôi thật sự rất nghèo, tôi sợ là không nuôi nổi nó thì phải làm sao bây giờ đây?”

Vưu Thiên Ái xem thường liếc nhìn cô một cái, nhìn sang nơi khác, hoàn toàn không thèm quan tâm: “Cùng lắm thì tôi nói giúp cậu.”

Tưởng Cầm dùng nụ cười để che giấu vành mắt đang đỏ lên: “Thế thì tôi sẽ ỷ lại vào cậu đó.”

Vưu Thiên Ái bị cô nhìn dẫn đến mất tự nhiên, đứng dậy: “Tùy cậu.” Cô ta bước đi mấy bước, dừng lại, đưa lưng về phía cô, một hồi lâu sau mới nói: “Chuyện tôi ghét cậu là thật, nhưng mà... lời mà tôi đã nói trong ba năm đó cũng là thật.”

Nói xong, bước nhanh đi cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng ăn.

Tưởng Cầm ngồi một mình ở trên ghế, ánh mắt thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn tay lơ đãng lướt qua khóe mắt, lập tức cô tự giễu cười một tiếng.

Thiệt tình, đều nói là phụ nữ mang thai sẽ trở nên đa sầu đa cảm, xem ra thật đúng như vậy rồi...

Hiệu suất làm việc khi sáng của Mộ Dung Hoành Nghị rất cao, quả thật là xử lý hết toàn bộ công việc cả ngày, anh vuốt vuốt mi tâm, bởi vì không nhìn thấy cho nên phải dựa vào nghe, cho nên tinh lực càng hao tổn hơn nữa.

“Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Anh lên tiếng hỏi.

Cao Dương đáp lời: “Ở phòng nghỉ.”

Nghe thấy cô thật sự nghe lời mình đi vào trong phòng nghỉ, sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị trở nên vui vẻ, chống người đứng dậy, nói: “Chiều nay giao cho cậu.”

Cao Dương cười cười: “Tôi biết rồi, anh nhanh chóng đi tìm cô Tưởng đi.”

Mộ Dung Hoành Nghị hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có cậu nói nhiều.”

Cao Dương đỡ anh đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, biết điều đi khỏi. Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cửa vào, Tưởng Cầm đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm giấy bút trên tay tùy ý phác họa, thấy là anh, cô buông đồ vật xuống, bước tới đón anh.

“Đi ăn gì với tôi đi.” Anh nói.

Mặc dù chỉ “ừ” một tiếng, nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị vẫn nghiêng đầu qua nhìn về phía cô, lông mày kéo cao: “Tâm trạng không tệ?”

“Vẫn ổn.” Cô thờ ơ trả lời lại.

Cô không muốn nhắc đến chuyện Vưu Thiên Ái, nhất là anh là kẻ đầu tiêu, cô càng muốn xem chuyện lúc nãy bọn họ nói với nhau chính là bí mật nhỏ của cô, giống như là trước đó, không có gì có thể giấu diếm nhau.

Cô không muốn nói chuyện thêm, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phải là người hỏi cho ra ngọn nguồn.

Mộ Dung Hoành Nghị dẫn cô đến một nhà hàng dinh dưỡng, ở đó cung cấp các bữa ăn dinh dưỡng, là một nơi bất ngờ được nổi tiếng và nổi tiếng ở cả Long Thành này. Từ sau khi cô mang thai, anh rất chú ý ở phương diện ẩm thực, anh cứ luôn nghĩ có thể vỗ béo cô một chút mới tốt.

Lúc đi có một nhóm người xếp hàng thật dài ở cổng, vẫn may là anh đã đặt chỗ sớm rồi, vào trong phòng bao không bao lâu, những món ăn nổi bật của nhà hàng đã được mang lên.

Rõ ràng là hồi sáng này ăn không nhiều, nhưng mà nhìn đồ ăn ở trên bàn, dạ dày của cô lại cuồn cuộn, Tưởng Cầm vội vàng che miệng chạy vào trong nhà vệ sinh nôn khan ở trong đó.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom