• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-471

Chương 471: Cô ấy nên rời đi rồi




Bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng, Tưởng Cầm do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nghiêm Túc….có phải tôi có chỗ nào làm không được tốt khiến anh tức giận?”



“Không có.” Anh ta thờ ơ trả lời.



“Vậy tại sao trông dáng vẻ của anh giống như đang giận tôi vậy?”



Nói đến đây, Tưởng Cầm lại không khỏi cảm thấy ủy khuất, mấy lần muốn hỏi anh ta, rốt cuộc tại sao, nhưng vừa mới bắt gặp ánh mắt của anh ta đã lùi bước. Hiếm khi hôm nay anh ta chủ động ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, nên mới nhân cơ hội này để hỏi.



Nghiêm Túc rất lâu cũng không nói gì, đúng lúc Tưởng Cẩm cứ nghĩ là anh ta sẽ không trả lời, anh lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi không thích nhìn thấy cô và Mộ Dung Hoành Nghị qua lại với nhau.”



Tưởng Cầm sững sờ.



Nghiêm Túc dừng xe ở bên đường, sau khi tắt máy, nghiêng người qua nhìn cô, ánh mắt đen, sâu đến mức không nhìn thấy đáy.



“Nếu như cô chỉ muốn chứng tỏ bản thân mình, vậy cô thành công rồi. Là một người mời nhưng đã giành được quán quân của một cuộc thi chuyên nghiệp, sau này, vận may của cô sẽ đến liên tiếp. Vì vậy, tôi hi vọng bây giờ cô có thể rời khỏi anh ta. Dù sao chỉ dựa vào bản thân cô, sẽ không thể đấu lại anh ta.”



Tưởng Cầm bị sốc trước lời nói của anh, dần dần cô cau mày im lặng.



Cô vào Tưởng thị, là vì để giữ UT do một tay Tưởng Mạc Hoài tạo nên, sau này, trở thành trợ lý thiết kế, chính thức bước vào bộ phận cốt lõi của ngành, khiến bản thân càng thêm lớn mạnh, có đủ vốn để cạnh tranh với Mộ Dung Hoành Nghị. Tất cả những thứ này tưởng trừng như vô vọng, nhưng cô lại tạo nên kỳ thích, bước những bước đầu tiên đến thành công.



Nhưng Nghiêm Túc nói cũng đúng, cô vẫn còn quá yếu, chỉ dựa vào sức của mình mà muốn đánh bại Mộ Dung Hoành Nghị, nói thì dễ làm mới khó? Mà sự dây dưa không rõ ràng bây giờ cũng đang âm thầm thay đổi ý định ban đầu của cô, ngay cả khi đối diện với Mộ Dung Hoành Nghị cũng sắp trở thành một loại gánh nặng.



Cô trăm tình ngàn tính nhưng lại không tính được trái tim mình, như vậy không dễ không chế, so với mất đi công ty đây mới là điều đáng sợ nhất.



Có lẽ, giống như những gì Nghiêm Túc, cô nên rời khỏi.



Ngay cả khi không muốn cũng tốt hơn là tiếp tục dây dưa không rõ.



Thấy cô không nói gì, Nghiêm Túc cũng không ép hỏi, mà tiếp tục khởi động xe.



Trên đường đi, Tưởng Cầm cũng không nói gì, đến tận khi xuống xe, mỉm cười với anh ta: “Cảm ơn.”



Nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt của Nghiêm Túc càng trở nên u ám.



Cô biết rõ đáp án hơn ai hết, nhưng cô lại không lập tức đưa ra quyết định, là vì….



Nghĩ đến mức cảm thấy bực mình, anh ta lái xe rời đi.



Lúc này, điện thoại reo lên, một tay anh cầm vô lăng một tay nhận điện thoại, sau khi nghe rõ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tôi về ngay.”



Cúp điện thoại, vội vàng tăng tốc.



Tưởng Cầm kéo cái cơ thể mệt mỏi về đến nhà, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hành lý để ở trong phòng khách, còn có hai người đang lôi lôi kéo kéo trong phòng khách.



“Tiểu Xuân, sao lại đột nhiên lại rời đi?” Lưu Bình nắm chặt lấy Tưởng Xuân, nhìn thấy con gái về, vội vàng nói: “Tiểu Cầm, con mau khuyên bảo tiểu Xuân đi, đang sống rất tốt sao nói đi là đi chứ?”



Tưởng Xuân hạ tay xuống, muốn kéo chiếc túi từ trong tay của Lưu Bình ra, không dám nhìn Tưởng Cầm, trầm giọng nói: “Dì hai, con không thể ở lại đây nữa….”



“Aiyo, con sao vậy? Tại sao không thể ở lại đây? Có cái gì không hài lòng con cứ nói với dì hai!”



Tưởng Xuân chỉ lắc đầu, không nói gì cả.



Thấy Tưởng Cầm vẫn đứng nguyên tại chỗ, Lưu Bình lo lắng: “Tiểu Cầm! Con không nhìn thấy em gái con đang muốn rời đi sao?”



Tưởng Cầm cụp mắt xuống, giọng nói vô cùng thờ ơ: “Đó là chuyện của con bé.”



“Con….”



Lưu Bình sững sờ, không dám tin vào sự lạnh lùng của con gái.



Tưởng Cầm lạnh lùng nhìn Tưởng Xuân, nói: “Con bé đã trưởng thành, biết mình muốn làm gì. Đã lựa chọn thì phải gánh chịu hậu quả.”



Môi Tưởng Xuân cắn càng chặt hơn, nước mắt lưng tròng, giây tiếp theo sẽ rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Dì hai, dì đưa túi cho con, con vẫn sẽ rời đi…”



“Tiểu Cầm!” Lưu Bình hiếm khi nổi giận với con gái, nhưng Tưởng Cầm lại làm ngơ, đi thẳng về phòng.



Cô lấy chiếc cup từ trong túi ra, đặt ở vị trí nổi bật nhất trong phòng. Nhưng lại sợ bị đụng phải, lại đặt lên kệ sách.



Nhìn nó, rất lâu rất lâu cũng không rời mắt.



Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Bình thở dài một tiếng đi vào: “Bây giờ phải làm sao? Tiểu Xuân khăng khăng muốn rời đi, mẹ không ngăn cản được.”



Lúc này Tưởng Cầm mới quay người lại, khẽ nói: “Vậy cứ để con bé đi là được rồi.”



Lưu Bình thử thăm dò hỏi: “Tiểu Cầm, có phải con cãi nhau với Tiểu Xuân không? Tình cảm hai chị em bọn con không phải vẫn luôn rất tốt sao?”



“Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải bận tâm, con bé có lựa chọn của nó.”



Tưởng Cầm không muốn nhắc tới nhiều hơn, Lưu Bình liếc nhìn cô, biết chuyện con gái không muốn nói cho dù ép thế nào cũng vô dụng. Bà bất lực thở dài: “Nếu như con bé về nhà, bác trai bác gái của con nhất định sẽ trách chúng ta.”



Tưởng Cầm cong môi, khẽ cười nói: “Vậy thì sao? Tại sao phải sống vì người khác?”










Lưu Bình sững sờ nhìn con gái, có một…sự thay đổi đã bị bà coi nhẹ. Bà trầm mặc mấy giây, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Cầm, Mộ Dung Hoành Nghị….có làm khó con không?”



Rõ ràng có chút khó khăn khi hỏi câu này.



Bà biết mục đích của Mộ Dung Hoành Nghị nhưng lại giả ngốc, mỗi ngày chỉ đến bệnh viện để chăm sóc cho chồng, chỉ muốn bản thân trông có vẻ bận rộn hơn, bận đến mức không có thời gian để quan tâm đến những việc khác. Nhưng trong lòng Lưu Bình biết rõ, Mộ Dung Hoành Nghị hận gia đình bà như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho con gái bà chứ?



Tưởng Cầm bây giờ quá bình tĩnh, quá lãnh đạm, nếu như nói là vì trưởng thành, vậy thì sự thay đổi này quá ác nghiệt rồi. Lưu Bình tự trách cúi đầu xuống, cảm thấy rất áy náy với con gái, lại thương tâm đến mức không có sức lực để thay đổi điều gì.



“Không có.” Câu trả lời của Tưởng Cầm vẫn hờ hững như vậy.



Có nhưng nỗi đau một người gánh chịu vẫn tốt hơn là kéo người khác vào.



Thấy cô như vậy, vành mắt của Lưu Bình đỏ lên, hai tay nắm chặt vạt áo, lộ rõ ra vẻ mất mát: “Tiểu Cầm…..nếu như, nếu như cảm thấy quá vất vả, con hãy rời khỏi đây đi….sau đó đi đến nơi mà con muốn đi. Chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng, ba con đã để lại cho con một khoản tiền rồi.”



Lông mày của Tưởng Cầm khẽ run lên, có chút bất ngờ.



“Ông ấy đã để dành cho con từ lâu rồi, cho dù hoàn cảnh bây giờ khó khăn đến mức nào, ông ấy cũng không cho phép động vào số tiền đó…” Dừng một lúc, bà nói: “Tiểu Cầm, thực ra ba con rất thương con.”



Ánh mắt Tưởng Cầm khẽ động, rời ánh mắt đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện của Tiểu Xuân mẹ không cần phải lo lắng, cũng không cần phải giải thích với bác trai bác gái.”



Nếu như cô ta có một chút trách nhiệm thì nên chủ động về nhà nói ra sự thật chứ không phải ném cái nồi đen lên người bọn họ



Cô đã nói như vậy, Lưu Bình cũng không khuyên bảo nữa. Nhìn con gái, bà nói: “Tiểu Cầm, nếu như con muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, không cần phải suy nghĩ đến chúng ta. Công ty và biệt thự đều cho cậu ta, cậu ta còn có thể làm gì chúng ta? Vì vậy….đừng để bản thân mình phải chịu oan ức.”



Nói xong, không kìm được nước mắt, bà quay đầu đi.



Tưởng Cầm mím chặt môi, lại ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cúp trên trên tủ sách….



Dựa vào sự bắt đầu như vậy để kết thúc, cũng không phải không thể.



Sáng sơm ngày hôm sau, bác trai và bác gái của Tưởng Cầm gọi điện đến, chửi bới trong điện thoại, vô cùng tức giận.



Lưu Bình cố gắng bồi thường như đối phương vẫn không đồng ý, trên trán của bà đã lấm tấm mồ hôi, đưa tay lên lau không ngừng.



Điện thoại trong tay đột nhiên bị lấy mất.



Tưởng Cầm vừa cầm điện thoại, đã nghe thấy bác gái đang vạch trần mình, cứ như vậy mà bôi nhọ mình, cô không hề tức giận ngược lại rất bình tĩnh nói: “Bác gái, cháu xấu hổ cũng được, bị người khác hắt hủi cũng được, chuyện của cháu không cần bác phải lo lắng. Có thời gian thì nên quan tâm đến Tiểu Xuân nhiều hơn. Bác có thể hỏi xem con bé đã từng làm những chuyện gì.”



Nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Bình, trực tiếp cúp điện thoại.



Lưu Bình lo lắng nói: “Tiểu Cầm, có phải là Tiểu Xuân đã làm chuyện gì khiến con tức giận không?”



Tưởng Cầm cấm chiếc bánh sandwich trên bàn cắn một miếng: “Con không dễ để tâm như vậy.”



Lưu Bình nhìn con gái, thấy cô muốn đi ra ngoài, bà vội vàng gọi cô lại: “Tiểu Cầm, chuyện tối qua mẹ nói với con, con nghĩ xong chưa?”



Tưởng Cầm đứng ở cửa, dáng vẻ đình trệ, chậm rãi nói: “Cho con một chút thời gian.”



Nghe thấy con gái nói như vậy, Lưu Bình cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, sau đó thu dọn đồ đạc, vội vàng đi đến bệnh viện để thương lượng với chồng chuyện này.



Tưởng Cầm đến công ty, bất ngờ là Nghiêm Túc lại không có ở đó. Từ lúc cô đến Tưởng thị, chưa từng thấy anh ta nghỉ làm, hỏi trưởng bộ phận Tiêu mới biết nhà anh ta xảy ra một chút chuyện nên xin nghỉ mấy ngày.



Nhìn vị trí trống, Tưởng Cầm có chút thất vọng, vốn muốn đích thân nói với anh lời từ biệt, xem ra chỉ có thể đợi đến lúc thật sự tạm biệt.



Đúng lúc này có một người vội vàng đi vào bộ phận thiết kế, lớn tiếng nói: “Này, mọi người đọc báo chưa? Rất hot!”



Chị Lâm ngẩng đầu lên, uể oải hỏi: “Lại có tin tức gì mới à?”



“Đôi giày đạt huy chương vàng kia là do đích thân tổng giám đốc làm!! Hơn nữa, ngài ấy còn đặc biệt làm cho Tưởng Cầm!”



Đột nhiên, bên dưới có tiếng động.



Có thể thắng lão Đàm, vậy chắc chắn không phải là có tài năng bình thường! Tổng giám đốc giấu thật kỹ mà!”



“Mọi người nói, hai người bọn họ có phải là có….haha, mọi người hiểu chứ?” Người kia nói, vô tình nhìn thấy Tưởng Cầm từ trong phòng lấy nước đi ra, đột nhiên sững sờ, ngại ngùng đến mức hai má đỏ ửng, bật cười hai tiếng: “Trên báo nói linh tinh, tôi cũng nói linh tinh…” cúi đầu, vội vàng đi về chỗ.



Chị Lâm lại nở nụ cười, nhướng mày nói: “Nội tình bên trong đúng là rất kinh ngạc.”



Tưởng Cầm không có phản ứng quá lớn, mà quay đầu nhìn Vưu Thiên Ái. Người biết được nội tình của chuyện này chỉ có cô ta và Đàm Tô. Đương nhiên Đàm Tô không phải là người nhiều chuyện, vậy thì chỉ còn lại cô ta.



Người kia vẫn bình tĩnh như bình thường, dáng vẻ không hổ thẹn với lòng.



Tưởng Cầm thu lại ánh mắt, cho dù đúng là Vưu Thiên Ái để lộ ra với truyền thông, cô cũng không có thời gian để quan tâm, chứ đừng nói đến hận như thế nào. Nếu như lần này có thể để cô ta bớt tức giận cũng xem như là làm một chuyện tốt trước khi rời đi.



Cô thu dọn đồ đạc trên bàn, sắp xếp lại đồ đạc của mình, lúc này mới đưa đơn xin nghỉ việc viết tối hôm qua đến phòng làm việc của trưởng bộ phận Tiêu.



Trưởng bộ phận Tiêu còn cho là mình bị hoa mắt, đứng bật dậy: “Tiểu Cầm à! Chuyện gì đây? Cô đừng dọa trưởng bộ phận, tôi bị bệnh cao huyết áp đó!”



“Trưởng bộ phận, tôi muốn từ chức.” Tưởng Cầm bình tĩnh nói.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom