• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-462

Chương 462: Tại sao muốn giúp tôi




Vưu Thiên Ái quay về công ty, chị Lâm bèn đi tới, hỏi: “Thế nào rồi? Đàm sư phụ có đồng ý không?”



Vưu Thiên Ái gật đầu, chị Lâm lập tức khoa trương cười hai tiếng, giọng lớn tới mức cả phòng thiết kế đều có thể nghe thấy: “Thiên Ái à, chị đã nói em có thể mà, lại mời được Đàm sư phụ xuất sơn! Ngay cả ông ấy cũng công nhận thực lực của em, đây chính là chứng minh tốt nhất!”



Tưởng Cầm sững sốt, ngẩng đầu nhìn sang Vưu Thiên Ái, biểu cảm cô ta lại nhàn nhạt.



Chị Lâm thu mắt lại, ánh mắt lướt sang phía Tưởng Cầm, cười trào phúng một tiếng: “Chị đã nghe nói, có người cũng muốn mời Đàm sư phụ, kết quả bị người ta đuổi ra khỏi cửa đâu.”



Tưởng Cầm im lặng thu lại ánh mắt, nói không ra mùi vị trong lòng.



Cô không biết Vưu Thiên Ái làm sao có thể mời được Đàm Tô xuất sơn. Cho dù có quan hệ đối thủ cạnh tranh với cô ta, nhưng chỉ cần nghĩ tới, có thể khiến nhân vật cấp bậc đại sư như vậy chế tác thiết kế của mình, vẫn là có chút cảm giác thỏa mãn.



Cô sầm mặt, mắt híp chặt. Nói tới vẫn là phải trách Mộ Dung Hoành Nghị, đều trách anh khiến Đàm Tô chán ghét, cô mới ngay cả chút cơ hội cũng không có!



Lúc này, số máy nội tuyến trên bàn vang lên.



Cô ỉu xìu nhận máy, bên trong truyền tới giọng nói vô cùng bá đạo: “Alo, thiết kế của cô, tôi giải quyết!”



Nói xong, điện thoại trực tiếp cúp máy.



Tưởng Cầm ngây ra nhìn điện thoại trong tay, người vừa rồi, là Mộ Dung Hoành Nghị?



Tan làm, Tưởng Cầm đứng trước cổng đợi Tưởng Xuân. Còn chưa hết cảm, hứng gió lạnh, không nhịn được lại hắt xì vài cái.



Chiếc siêu xe Porsche dừng trước cửa trước mặt cô.



Cô biết, đó là xe của Mộ Dung Hoành Nghị. Xung quanh bắt đầu có người cố ý thả chậm bước chân, tai cũng dài ra. Mặt Tưởng Cầm lộ ra ngượng ngùng, quay mặt đi không nhìn sang phía anh.



Đẩy mở cửa xe, Mộ Dung Hoành Nghị bước ra, liếc nhìn cô, thấy sự tránh né trên mặt cô, cười khinh thường một tiếng: “Tưởng Cầm, cô trở nên đạo đức giả như vậy từ lúc nào? Thế nào, còn phải để tôi tự mình tới mời cô sao?”



Chú ý thấy ngày càng nhiều ánh mắt ngó tới, mặt Tưởng Cầm nóng bừng, hung hăng trừng mắt anh, đè thấp giọng: “Anh lại muốn làm gì?”



Hủy đi cơ hội tìm Đàm Tô của cô, hại cô phải nghĩ cách lần nữa, anh còn không thể ngừng lại sao?



Anh không kiên nhẫn: “Lên xe.”



“Không.”



Tưởng Cầm cố chấp không chịu, đứng thẳng thân thể ở đó, trong lòng lại mong ngóng Tưởng Xuân nhanh chút.



Nhìn chằm chằm cô, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười: “Tưởng Cầm, nếu cô còn muốn tìm người giúp mình làm đôi giày đó, thì cô tốt nhất nhanh lên chút! Tôi không dám đảm bảo một giây sau tôi có thay đổi chủ ý hay không đâu!”



Nói xong, anh đã ngồi vào trong, ngay cả chút thời gian phản ứng cũng không cho cô bèn khởi động xe.



Tưởng Cầm kinh ngạc, nghe thấy anh nhắc tới chuyện này, dường như không chút suy nghĩ đã bước hai bước tới, kéo mở cửa xe ngồi vào bên cạnh, xe lại vừa khéo lao đi như tên bắn.



“Chị…”



Lúc Tưởng Xuân ra khỏi tòa nhà, vừa khéo nhìn thấy Tưởng Cầm lên xe của Mộ Dung Hoành Nghị.



Ánh mắt cô xuất hiện vài phần nghi hoặc.



Không phải Mộ Dung Hoành Nghị ép buộc chị họ sao? Nhưng theo cô thấy, chị họ hình như…cam nguyện trầm luân mà?



Tưởng Cầm theo Mộ Dung Hoành Nghị tới Ngọa Long Các, cô có chút kháng cự với nơi này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hàng mày thanh tú cũng nhíu chặt.



Mộ Dung Hoành Nghị lướt nhìn cô, nhếch môi cười lạnh: “Nếu có nhu cầu sinh lý, tôi sẽ trực tiếp nói cho cô biết, không cần dùng thủ đoạn này lừa cô.”



Gò má Tưởng Cầm khẽ đỏ lên, lúng túng vì bị đoán trúng tim đen, đặc biệt đối tượng lại là anh. Nhưng mà, nghe anh nói vậy, cũng thở phào một hơi.



Mộ Dung Hoành Nghị xuống xe bước vào, Tưởng Cầm theo phía sau, theo anh lên lầu hai.



Vào thư phòng, Mộ Dung Hoành Nghị bèn trực tiếp cởi áo khoác, vứt lên ghế, lại cởi hai cúc áo sơ mi, tiếp đó xắn tay áo. Tưởng Cầm nhìn xung quanh một vòng, có chút hoang mang.



Mộ Dung Hoành Nghị đi vào bên trong, kéo mở một cánh cửa khác, bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng làm việc, bên trong là đủ loại công cụ chế tạo giày, và một số thiết bị dụng cụ, trong không khí tràn ngập mùi da thuộc nhàn nhạt.



Tưởng Cầm chớp chớp mắt: “Đây là...”



Mộ Dung Hoành Nghị đã tiện tay lấy xuống váy quấn treo trên tường thắt lên người, đi tới trước bệ làm việc, liếc nhìn cô: “Có mang bản thiết kế tới không?”



Tưởng Cầm chần chờ một lát, vẫn là lấy bản thiết kế trong túi đưa tới.



Mộ Dung Hoành Nghị liếc nhìn giày trên bản vẽ, sau đó cầm bút lên, tính toán gì đó trên giấy. Tưởng Cầm nhìn anh, lần đầu tiên thấy dáng vẻ anh tỉ mỉ nghiêm túc như vậy, nhất thời ngay cả những lời muốn nói cũng quên mất.



“Cô mang giày size bao nhiêu?” Anh không ngẩng đầu, tùy tiện hỏi.



“Size 37,5.” Cô bật nói.



“Cởi giày ra.”



Tưởng Cầm sững sốt: “Làm gì?”



Mộ Dung Hoành Nghị không kiên nhẫn ngẩng đầu: “Muốn tôi ra tay sao?” Nói rồi, anh đã mở máy scan hình chân 3D bên cạnh, ngón tay linh hoạt chuyển động trên bàn phím.



Tưởng Cầm nhìn anh, vẫn là cởi giày cao gót ra.



Anh lại chỉ thứ giống như cái cân bên cạnh, nói: “Đứng lên trên.”










Tưởng Cầm đi tới, dẫm lên. Mộ Dung Hoành Nghị nhìn màn hình máy scan, bên trên lập tức xuất hiện hình lập thể, và đủ loại số liệu chuẩn xác.



Tưởng Cầm cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Anh biết chế tác giày?”



Khó tưởng tượng, Mộ Dung Hoành Nghị lại có một căn phòng làm việc chế tác giày như vậy, hơn nữa, nhìn chuyên nghiệp như thế.



Trái lại, anh không cảm thấy điều này thần kỳ bao nhiêu, không nhanh không chậm nói: “Giày không giống với quần áo, sự thoải mái của nó phải vượt xa mĩ quan, nếu muốn trở thành một nhà thiết kế giày ưu tú, cô phải nắm vững mỗi một bước chi tiết từ khái niệm cho đến thành phẩm của một đôi giày. Không gì có tính khiêu chiến và cảm giác thỏa mãn bằng tự mình làm ra một đôi giày.”



Anh không nhanh không chậm nói, nhìn màn hình, mười ngón không ngừng thao tác trên bàn phím. Tưởng Cầm bỗng nhiên phát hiện, Mộ Dung Hoành Nghị lúc này lại bớt đi chút sắc bén là ngoan lệ, cả người trầm ổn lại chăm chú, không ngừng nhìn anh, xuất thần.



Trước đây, cô luôn cho rằng anh đoạt đi Tưởng thị hoàn toàn chính là vì báo thù, nhưng bây giờ, cô lại nhìn thấy chuyện nghiệp trong mắt anh. So với Tưởng Mạc Hoài chỉ quan tâm đến số liệu kinh doanh, có lẽ ông ta chỉ có thể trở thành một thương nhân thành công, mà biểu hiện lúc này của Mộ Dung Hoành Nghị là thật sự có tự tin vào kỹ nghệ tinh xảo!



“Tại sao anh...muốn giúp tôi?” Tưởng Cầm chậm rãi lên tiếng.



Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng đầu, đạm mạc nhìn cô, cười trào phúng: “Đúng vậy, tại sao tôi muốn giúp cô? Nhìn cô thất bại, nhìn cô xấu mặt, không phải tốt hơn sao?”



Tưởng Cầm không lên tiếng, vì lời anh nói là sự thật. Mộ Dung Hoành Nghị hận cô như vậy, nên như thế.



Anh không giải đáp điều này, chỉ nói: “Chế tác giày cần chút thời gian, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cô.”



Tưởng Cầm đáp một tiếng, đẩy cửa muốn rời đi. Cô từ đầu tới cuối có cảm giác không thực tế, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi, Mộ Dung Hoành Nghị sẽ giúp mình chế tác giày, giống như đang nằm mơ.



“Này!”



Mộ Dung Hoành Nghị từ phía sau gọi cô.



Tưởng Cầm xoay người, anh nhướn mày, nói như đúng rồi: “Tôi đói bụng rồi.”



“...Tôi đi nấu cơm.”



Cửa đóng lại, Tưởng Cầm đứng ở cửa, ảo não.



Sao cô phải tốt bụng nấu cơm giúp anh chứ? Hơn nữa, là anh chủ động đề nghị muốn giúp đỡ, dựa vào cái gì giống như cô thiếu nợ anh vậy!



Tưởng Cầm ảo não vào nhà bếp, mở tủ lạnh, thấy thức ăn được nhét đầy bên trong, cô sững sờ. Mộ Dung Hoành Nghị trước giờ chưa từng nhóm lửa ở đây, sao bỗng nhiên lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy?



Phòng ăn, Mộ Dung Hoành Nghị nhìn ba món một canh trên bàn, rất ra dáng, khóe môi khẽ cong lên.



“Cô cũng không tới mức không biết gì.”



Tưởng Cầm giật giật mày hai cái, khẽ cười, nói: “Anh cũng không xấu xa tới mức hết thuốc chữa.”



Giúp cô xem như một chuyện tích đức đi.



Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô, người phụ nữ này thật sự có bản lĩnh chọc tức người ta mà! Bụng thật sự đang đói, anh cũng lười so đo với cô, ngồi xuống cầm đũa liền ăn.



Mộ Dung Hoành Nghị chép miệng, nhà hàng có thể lọt vào mắt anh, ở Long Thành cũng không có bao nhiêu. Nhưng món ăn cô làm cũng xem như hợp khẩu vị anh.



“Ách xì...”



Tưởng Cầm hắt xì, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức mặt đầy chán ghét, trừng mắt cô, nói: “Cô cố ý muốn truyền bệnh cho tôi phải không?”



Tưởng Cầm rút khăn giấy lau mũi. Ngày tháng tư, ngoài phòng ấm áp như mùa xuân, trong phòng vẫn có chút lạnh lẽo, cô phải tìm áo khoác choàng lên người.



Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng đầu nhìn cô, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hắt xì của cô phá hỏng tâm trạng của anh.



Anh đặt đũa xuống, đi vào phòng khách, tìm hộp thuốc, lục tìm vài chai lo bên trong, ảo não nhét cho cô: “Những thứ này đều là thuốc cảm, tự tìm ra uống!”



Giọng điệu anh cứng rắn, không chút ấm áp, quả nhiên là ghét bỏ cô.



Tưởng Cầm cũng sợ tình trạng sức khỏe sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi, cũng không kháng cự, ngoan ngoãn uống thuốc. Mộ Dung Hoành Nghị thấy vậy, sắc mặt mới tốt lên một chút.



Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng xe.



Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, lập tức nhíu mày, tiếp đó, giữa mày bao phủ ý lạnh nhàn nhạt.



Tưởng Cầm cũng nhìn sang, cô biết, ngoại trừ Dương Vịnh Hy, nơi này sẽ không có người ngoài tới. Nếu nói là hiểu Mộ Dung Hoành Nghị bao nhiêu, thì đây hẳn là một trong số đó đi.



Cô rất thức thời, lập tức đứng dậy: “Tôi tránh đi.”



Cô muốn đi, cánh tay lại bỗng nhiên bị người ta giữ lại.



“Ngồi xuống.” Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt lên tiếng.



Tưởng Cầm sững sốt tại chỗ, nghe bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, cô hoảng loạn: “Cô ta sắp vào rồi!”



Giờ này phút này, cô giống như một tình nhân, tuesday không thể gặp ánh sáng, không có lập trường, cũng không có mặt mũi xuất hiện trước mặt vợ cả. Cảm giác đó rất tệ hại, bất kể cô bài xích, kháng cự thế nào cũng không có năng lực thay đổi hiện thực.



Tất cả những điều này là Mộ Dung Hoành Nghị mang tới cho tôi, cô rất rõ ràng, anh muốn khiến cô rơi vào vị trí của mẹ anh, chịu mệt mỏi như bà, khổ sở như bà. Nhưng mà, vì báo thù cô, lấy Dương Vịnh Hy để trả giá, điều đó lại có chút không đáng.



Ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khóa chuyển động, Tưởng Cầm muốn đi, Mộ Dung Hoành Nghị lại đè chặt cô lại, biểu cảm trên mặt vô cùng trấn định.



Ngước mắt, nhìn cô, tràn ra khinh thường: “Cô cũng biết sợ sao?”



“Mộ Dung Hoành Nghị! Mau buông tay! Cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh sẽ không muốn cô ta biết quan hệ của chúng ta đi!” Trán Tưởng Cầm đã thấm mồ hôi, ánh mắt cũng có chút hoảng loạn.



Bộ dáng không chịu nổi đó, cô không dám tưởng tượng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom