• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-255

CHƯƠNG 255: VÌ SAO PHẢI TRỐN TRÁNH




CHƯƠNG 255: VÌ SAO PHẢI TRỐN TRÁNH

“Không, nhưng chắc rằng anh ấy đã có người mình thích.” Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, trên mặt có mấy phần mất mát: “Hơn nữa, lần đầu tiên bọn em gặp lại không vui, em nghĩ, nhất định anh ấy sẽ không muốn nhìn thấy em nữa. Vì vậy, cuối cùng em vẫn không dám đi tìm anh ấy.”

Chuyện trong lòng cô, luôn mang theo một chút u buồn ưu thương mỏng manh, nhưng lại cũng rất đẹp.

Vy Hiên nhìn sang, cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn theo, khẽ nói: “Có phải không thích hay không, còn cả có khả năng phát triển hay không, dù sao cũng phải tự mình đi xác nhận mới được. So với việc hết hi vọng, biết vậy chẳng làm mới là đáng sợ nhất.”

Hai mắt Nhiếp Vịnh Nhi tỏa sáng: “Chị Vy Hiên, ý của chị là... em nên thử một lần?”

“Vì sao lại không?”

Nhận được ủng hộ, Nhiếp Vịnh Nhi hít sâu, sau đó nắm chặt tay nói: “Dạ! Em biết nên làm như thế nào rồi!” Bởi vì nhận được quảng cáo lần này, bây giờ Nhiếp Vịnh Nhi tự tin hơn trước kia rất nhiều. Cô ta âm thầm quyết định, cho dù thế nào cũng phải cố gắng thử xem!

Bởi vì chia sẻ bí mật, Nhiếp Vịnh Nhi thân thiết với Vy Hiên hơn rất nhiều, cái gọi là phỏng vấn, đa phần vẫn là trò chuyện. Lúc này Vy Hiên mới hiểu rõ, thoạt nhìn Nhiếp Vịnh Nhi rất vui vẻ, thật ra gia đình rất phức tạp, từ nhỏ đã bị gửi đến nhà họ hàng nuôi, họ hàng cho cơm ăn cho phòng ở đã là tốt lắm rồi, nào có thể quan tâm đến học phí của cô ta? Vì vậy, sau khi tiêu hết chút tiền mà ba để lại, cô ta phải nghĩ cách kiếm tiền nộp học phí, vẫn luôn kiên trì đến giờ.

Bút trong tay Vy Hiên run rẩy, ngẩng đầu nhìn cô bé này, trên mặt vẫn là nụ cười rực rỡ như vậy, quả thật hiếm thấy.

“Học phí của học viện âm nhạc rất đắt?” Vy Hiên hỏi: “Một mình em phải làm bao nhiêu việc mới đủ chứ?”

Nhiếp Vịnh Nhi mỉm cười, hơi mất tự nhiên, cô quay mặt sang một bên, mấp máy môi nói: “Vẫn may, cuối cùng có một người tốt bụng giúp đỡ em.”

“Có tiện lộ ra tên của anh ta không? Chị có thể viết trong bản thảo.”

“Không cần không cần!” Cô ta vội nói: “Anh ấy rất khiêm tốn, chắc chắn sẽ không thích bị đưa tin.”

Vy Hiên cũng không miễn cưỡng, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng kết thúc phỏng vấn.

“Có địa chỉ email không? Sau khi viết xong bản thảo chị sẽ gửi cho em xem thử, em cảm thấy không có vấn đề thì sẽ đăng tải.

“Dạ!”

Sau khi Nhiếp Vịnh Nhi để lại địa chỉ email, nhìn Vy Hiên nói: “Chị Vy Hiên, chị cũng rất thích đàn violoncelle sao?”

Động tác của Vy Hiên hơi ngừng lại, thoáng chốc đã khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Khi còn bé từng học.”

“Thật sao?” Nhiếp Vịnh Nhi có loại cảm giác gặp được người bạn tri âm: “Vậy nhất định chị kéo rất hay phải không?”

Vy Hiên lắc đầu: “Chỉ là trình độ của một đứa bé, không chuyên nghiệp như em.”

“Chắc chắc chị Vy Hiên đang khiêm tốn rồi!” Thế mà Nhiếp Vịnh Nhi lại đứng dậy chạy ra sau phòng họp, xách hộp đàn màu trắng của mình đến, đặt lên trên bàn, cẩn thận lấy đàn violoncelle ra rồi đưa đến: “Chị Vy Hiên, chị kéo thử một bài được không?”

Vy Hiên sửng sốt, nhìn chiếc đàn lộng lẫy lóe ra ánh sáng chói mắt kia, lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vịnh Nhi.

Tất nhiên cô biết, bọn họ coi nhạc cụ của mình quý báu biết chừng nào, ngay cả chạm cũng không cho người khác chạm thử, chớ nói chi là cho người khác kéo thử. Nhưng Nhiếp Vịnh Nhi lại không ngần ngại chút nào, đáy mắt đầy chờ mong.

“Rất lâu rồi chưa chạm vào, cũng không biết phải kéo thế nào, tôi cũng không muốn mất mặt.” Vy Hiên khéo léo từ chối, nhưng ánh mắt lại như bị đóng lên trên cây đàn, rất lâu cũng không nỡ thu hồi.

Nhiếp Vịnh Nhi nhìn thấy rõ ràng, mỉm cười đặt đàn vào trong ngực cô, lại đưa cây vĩ đến: “Chị Vy Hiên, cho em nghe đi! Nhờ chị đấy!”

Cảm giác nặng nề cứng rắn trong ngực chợt khiến Vy Hiên ngẩn ngơ, cô có chút không biết phải làm sao, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Chị... thật sự không được...”

Lúc này tay phải chợt run lên, cô cắn môi trả lại đàn cho Nhiếp Vịnh Nhi, cầm túi xách bối rối trốn ra khỏi phòng họp.

“Chị Vy Hiên...”

Ai ngờ, mới vừa ra cửa đã nhìn thấy người đứng ở bên ngoài.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng dựa vào tường, không biết xuất hiện ở chỗ này từ bao giờ, Vy Hiên không cần suy nghĩ mà xoay người, bước nhanh đến nhà vệ sinh gần nhất.

Người đàn ông phía sau chỉ dùng đôi mắt sắc bén giá rét, như muốn nhìn xuyên qua sống lưng cô.

Vy Hiên mở vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt qua loa, ấn cánh tay phải vẫn đang run rẩy, ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, cô im lặng đưa tay lên xoa, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Phạm Vy Hiên à Phạm Vy Hiên, bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi? Thời huy hoàng của cô đã không còn! Cô cũng không còn là ‘thiên tài violoncelle thiếu niên’ kia nữa rồi!

Vì thế, tỉnh lại đi.

Ổn định lại cảm xúc, cô đẩy cửa ra ngoài, bất ngờ, Liên Cẩn Hành ở phía đối diện, cũng không để ý người đến người đi, cứ như vậy mà thản nhiên đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ đợi cô.

Vy Hiên né tránh ánh mắt anh: “Phỏng vấn xong rồi, sau khi viết xong bản thảo tôi sẽ gửi thẳng cho trợ lý Tần.”

Cô muốn đi, anh đưa tay ra giữ chặt lấy cô: “Vì sao phải trốn tránh?”

Hôm nay cảm xúc của Vy Hiên không tốt, muốn hất tay anh ra, nhưng anh nắm rất chặt, căn bản không giãy ra được, ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy thái độ thù địch: “Liên Cẩn Hành, chuyện của tôi không liên quan đến anh! Anh cũng không phải là chúa cứu thế!”

Cô hiểu rõ, chuyện của cô không thể gạt anh được. Cũng chính vì như vậy, mới có loại cảm giác bối rối khi bị nhìn thấu.

“Tôi không phải chúa cứu thế, vì vậy, tôi không xen vào chuyện của người khác.” Anh chợt đến gần tai cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Nhưng cô, tôi quan tâm chắc rồi.”

Đón lấy ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của anh, Vy Hiên trở nên căm tức, thấp giọng nói: “Liên Cẩn Hành, anh tỉnh lại đi! Không có anh, tôi vẫn cứ sống tốt! Sau này, tôi cũng không cần anh làm việc dư thừa! Đừng quên quan hệ của tôi và anh cũng chỉ là ba tháng kia... Không, bây giờ chỉ còn lại hai tháng mười bảy ngày thôi! Sau khi kết thúc, tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh! Anh nghe rõ chưa?”

Liên Cẩn Hành nhìn cô, khuôn mặt vốn chín chắn quyến rũ dần dần bị khí lạnh bao phủ.

Rất lâu sau, anh nhếch miệng cười.

Cánh tay nắm lấy cô cũng dần dần buông lỏng, lịch sự lùi về sau một bước, lạnh nhạt nhìn cô, anh nói: “Vậy... vậy xin lỗi, quả thật là tôi xen vào chuyện của người khác rồi.”

Sau khi Vy Hiên nói ra thì đã hối hận rồi.

Cô cúi đầu xuống, giơ tay day day ấn đường, muốn nói xin lỗi, nhưng cổ họng như bị nghẹn, rốt cuộc không nói lên lời.

Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất cũng đã nói rõ ràng. Liên Cẩn Hành là một người đàn ông tốt, anh để ý đến cô, cũng không phải cô không hề cảm thấy, chỉ là ngoại trừ Vũ trong lòng cô không thể nào chứa bất kỳ người nào khác.

Ngẩng đầu lần nữa, bóng hình anh đã đi xa.

Trái tim Vy Hiên như bị đánh mạnh vào, rất nhiều ân hận cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng.

Cô im lặng xoay người đi đến thang máy. Dựa vào tường chờ thang máy, nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, đột nhiên vành mắt lại đỏ lên, cô bối rối xoay người sang một bên, sợ người khác nhìn thấy, nhưng lại không ngăn được nước mắt, càng chảy càng nhiều.

Đúng lúc này, một mùi hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc đến gần.

Cô khẽ giật mình, vẫn chưa quay người, một bàn tay đã che lấy hai mắt cô, anh thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói xin lỗi, cô có thể dễ chịu hơn một chút... vậy thì được, xin lỗi.”

Cơ thể Vy Hiên cứng đờ, nhưng cô không nhúc khích, cứ đứng trong góc tường, không có tiền đồ núp giữa ngực anh và vách tường, tìm đường sống trong khe hở nhỏ.

Lòng bàn tay ướt đẫm, dòng nước mắt ấm nóng chảy xuôi, tiến thẳng vào trong trái tim anh.

Liên Cẩn Hành cúi đầu xuống, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang cắn chặt của cô, híp mắt giơ tay quay người cô lại, không đợi cho mấy ánh mắt tò mò đằng sau lưng nhìn thấy, đã vùi mặt cô vào trong ngực mình.

“Xin lỗi, vừa rồi là giọng điệu tôi không tốt, là tôi kích động, xin lỗi cô.” Anh nói không to, nhưng mỗi người trước thang máy đều nghe thấy rõ ràng.

Hóa ra là cãi nhau, thảo nào vị hôn thê của tổng giám đốc Liên lại khóc tủi thân đến vậy. Chuyện thế này rất thường thấy ở các cặp yêu nhau, ầm ầm ĩ ĩ rồi bất thình lình đã thấy cả đời trôi qua.

Chỉ là nhìn dáng vẻ của Liên Cẩn Hành, rất khó tưởng tượng, anh lại chiều chuộng một người phụ nữ như vậy.

Thang máy đến, thang máy đi.

Bên cạnh có không ít ánh mắt kinh ngạc, nhưng Liên Cẩn Hành không quan tâm, bàn tay đặt sau đầu cô, cho cô trút hết nỗi lòng mới thôi.

Cuối cùng, Vy Hiên cúi đầu xuống, im lặng lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Người nên nói xin lỗi là tôi.” Khóc lâu vậy rồi, giọng nói của cô cũng khàn khàn, giống như cát đá nghiền ở trong lòng anh, có chút ngưa ngứa.

“Anh nói không sai, là tôi trốn tránh, tôi không dám động vào đàn violoncelle, không dám nghĩ chuyện có liên quan đến nó. Bởi vì...” Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với anh: “Bởi vì, khi lần đầu tôi tham gia cuộc thi quan trọng, ba tôi... ông ấy...”

Ông ấy mãi mãi rời bỏ cô... cô muốn mỉm cười nói ra câu này, nhưng đáng tiếc cô không làm được.

Gục đầu xuống muốn ép nước mắt quay ngược lại, cũng chỉ là muốn ép ngược nó vào trong lòng.

Lúc này, trên đỉnh đầu có tiếng thở dài, rất khẽ, khẽ đến mức không thể nghe thấy.

Bàn tay Liên Cẩn Hành vỗ đỉnh đầu cô, giống như bề trên, một cái lại một cái: “Cô không còn là một cô bé nữa, cô nên thử trưởng thành rồi.”

Vy Hiên siết chặt hai tay, nghẹn ngào: “Tôi vẫn luôn cố gắng.”

Một mình.

Anh lắc đầu, mặc dù cô không nhìn thấy.

“So với hết hi vọng, biết vậy chẳng làm mới là đáng sợ nhất.”

Đáy lòng Vy Hiên khẽ run lên, đây là lời cô vừa nói với Nhiếp Vịnh Nhi...

“Trong một ngày cô đã mất đi hai thứ quý báu nhất của mình, lại sẽ sợ có được một lần nữa sao?”

Vy Hiên sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ một chớp mắt này, dường như cô nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của ba – Vy Hiên nhà chúng ta là giỏi nhất!

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt được nước mắt cọ rửa, gương mặt khóc đến đỏ ửng, cánh mũi cũng sưng đỏ, không chút đề phòng nào, toàn bộ đều rơi vào trong tầm mắt có hạn của anh. Cô bất lực muốn tìm kiếm phương hướng, theo bản năng giao toàn bộ tin tưởng cho anh, ánh mắt Liên Cẩn Hành bắt đầu thay đổi, mỏng manh giống như lông vũ, nhẹ nhàng dần dần phiêu bồng theo cô.

Anh nắm chặt bàn tay phải mà chính cô cũng không biết là đang run rẩy của cô, nắm thật chặt: “Có thể đồng ý với tôi một việc không?”

Vy Hiên vẫn nhìn anh, trong mắt chứa đầy tin tưởng, dần dần làm dao động suy nghĩ muốn chiếm đoạt của anh.

Anh cười một tiếng: “Sau hai tháng mười bảy ngày, trình diễn một khúc đàn violoncelle vì tôi.”

Vy Hiên kinh ngạc lùi về phía sau một bước: “Tôi...”

“Không cho nói không được, cũng không thể từ chối.” Anh bước đến gần một bước, dường như là mạnh mẽ bẩm sinh, vẫn luôn giam giữ cô tại trong lồng ngực mình và vách tường: “Phạm Vy Hiên, cuộc sống của cô không chỉ có một Tập Lăng Vũ, nếu như cô không yêu quý bản thân mình, vậy cô càng không có tư cách đi yêu người khác. Bởi vì, đây không phải là cô hoàn chỉnh, cô làm sao phân biệt rõ ràng, tình yêu của cô có hoàn chỉnh hay không?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom