• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-201

CHƯƠNG 201: ĐỒ CỦA CÔ (NGOẠI TRUYỆN)




CHƯƠNG 201: ĐỒ CỦA CÔ (NGOẠI TRUYỆN)

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Vy Hiên vừa gọi điện vừa xách túi đồ nặng trịch.

“Thay tớ cảm ơn chú dì nha, nhưng tối nay tớ không đến đâu.”

“Phạm Vy Hiên, cậu đừng nói với tớ, lại đi cùng cái tên sống mà không có lý tưởng đó hả!”

Vy Hiên cau mày, cô biết Tuyết Chi không thích anh ta, nhưng không nhịn được mà nhỏ tiếng thay anh phân trần: “Anh ấy đâu có tệ như cậu nói...”

“Xong rồi xong rồi! Phạm Vy Hiên, cậu hết cách cứu rồi! Anh ta đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của cậu rồi? Cứ để như vậy cậu già đi còn có thể gả cho người khác không?”

Kẹp chặt điện thoại mà Phạm Vy Hiên cũng cảm thấy má hơi nóng, cô bất lực thở dài: “Trương Tuyết Chi, cậu có thể nói nhỏ chút được không?”

“Sao hả, bây giờ thấy mất mặt rồi à? Bác gái của tớ giới thiệu bao nhiêu đối tượng xem mắt cho cậu! Lần nào không phải bị người kia của cậu phá đám chứ! Cậu sao không quan tâm đến mặt mũi của tớ và bác gái tớ hả?”

Tuyết Chi không buông tha, nói một tràng khiến Vy Hiên cảm thấy bất lực, không thể không đi an ủi cô ấy: “Được rồi được rồi, cô Trương tớ sai rồi đã được hay chưa? Cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng tức giận với tớ mà...”

Cô ấy cầm điện thoại nói rất chuyên tâm, khi đi qua đường đã không chú ý xe ô tô đi ngược chiều.

“Két!”

Một chiếc Bentley phanh gấp lại, cách cô ấy vài centimet!

Vy Hiên bị dọa sợ mà ngã ra, ngồi bệt trên đất, đồ trong túi đổ hết ra. Điện thoại cũng bị văng đi, lăn lộc trên đất.

Không biết từ khi nào loa ngoài đã được mở, tiếng của Tuyết Chi được vọng ra: “Alo? Vy Hiên, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nghe thấy tiếng phanh kít của xe, Tuyết Chi ở đầu bên kia cực kỳ lo lắng: “Alo! Cậu có phải bị xe đâm rồi không? Tên khốn nào không có mắt mà lái xe thế? Alo? Alo? Cậu có nghe thấy tớ nói không! Đáng chết! Anh ta nếu dám đâm cậu, tớ bóp vỡ trứng của anh ta!!”

Khi từ ‘trứng’ vang lên đã khiến bầu không khí tĩnh lặng lúc đó bỗng trở nên sinh động hơn.

Thật ra Vy Hiên luôn rất bội phục Trương Tuyết Chi, cô thật sự có thiên phú ngôn ngữ mà.

Cửa chiếc siêu xe được mở ra, chủ nhân từ từ bước xuống, là một người đàn ông cao ráo đeo kính râm đen, trên người là bộ quần áo màu be rất có khí độ.

Anh ta nhìn vài phút vào chiếc điện thoại, sau đó bước tới chỗ của Vy Hiên, khuỵu xuống, ánh mắt xuyên qua chiếc kính râm nhìn thẳng vào cô ấy.

Thờ ơ quét qua cô một lượt, ánh mắt dừng ở tay phải của cô.

Đó là một bàn tay mảnh khảnh, năm ngón tay có độ chai khác nhau, lúc này đang run rất lợi hại.

“Phạm Vy Hiên! Phạm Vy Hiên!! Không chết thì lên tiếng đi chứ!”

Tiếng gào của Tuyết Chi vẫn có lực như thế.

Vy Hiên định thần lại, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại, nói một câu “tớ không sao” thì nhanh chóng tắt máy.

Sau đó vội vàng nhặt đồ rơi ra bỏ vào trong túi.

Thu nhặt xong đồ vẫn không quên kiểm qua một chút, chuyên chú quá mà quên mất mình đang ở giữa đường, quên chiếc siêu xe giá trị đang dừng trước mặt, cũng quên luôn người đàn ông đang đứng bên cạnh.

“Tiêu rồi!”

Cô thầm kêu một tiếng, quỳ trên mặt đường tìm kiếm cái gì đó.

“Ở đâu rồi... Chạy đi đâu rồi chứ?”

Lúc này, người đàn ông cúi xuống nhặt một chiếc hộp nhỏ màu bạc ở cạnh chân của anh ta, bên trên có ghi dòng chữ tiếng anh có nghĩa ‘bao cao su’.

Nhìn thấy đồ vật được đưa đến trước mặt, Vy Hiên bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, tìm được rồi.” Thế nhưng giây tiếp theo, cô cũng ý thức được mọi chuyện, cả người cô đều cứng đờ giống như bị hóa đá vậy.

Trong tay người đàn ông cầm hộp bao cao su đó, lông mày nhướn lên vài phần: “Đồ của cô.”

Giọng của anh trầm thấp nhưng giàu từ tính.

Mặt của Vy Hiên bỗng chốc đỏ như tôm luộc, cô ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ngại ngùng đưa tay ra cầm: “Cảm ơn...”

Thấy cô không sao, người đàn ông quay lại xe, lái xe rời đi, bỏ cô ở đó.

Vy Hiên lúc này bò dậy, cất hộp bao cao su vào trong túi, cô xấu hổ không dám nhìn về phướng anh ta biến mất.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, tưởng là Tuyết Chi, cô đã lập tức nghe máy: “Alo...”

“Đang ở đâu?”

Là giọng trầm không có kiên nhẫn.

Vy Hiên tinh thần hơi rung lên, định giải thích: “Tôi đã mua xong đồ rồi! Người trong cửa hàng hơi nhiều, cho nên mới...”

“Vậy mau chóng cút qua đây.”

Cuộc gọi bị ngắt kết nối.

Vy Hiên sững sờ nhìn điện thoại, ánh mắt thất thần, cô bất giác thở dài.

Đến trước cửa của một tòa nhà, cô ấn chuông cửa.

Có người mở cửa, lập tức cầm lấy túi đồ trong tay cô: “Cô Phạm, sao một mình lại xách đồ nặng như vậy?”

“Quen rồi.” Vy Hiên mỉm cười, bước vào liền cởi áo khoác ra, đeo tạp dề vào vừa đi vừa hỏi: “Thím, họ đâu rồi ạ?”

Thím Lý nhìn lên tầng hai, đặc biệt lắm chuyện ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đã lăn lộn cả một buổi sáng rồi... Cô gái đó nhìn thì thấy tuổi tác không lớn, còn kêu lên nữa... Hừm hừm, bà già như tôi đây nghe mà cũng đỏ mặt! Cô nói xem con gái bây giờ suy nghĩ kiểu gì vậy? Đều tùy tiện theo đàn ông về nhà...”

Vy Hiên cười xấu hổ, má cũng hơi ửng đỏ, không có dấu hiệu sẽ cắt ngang lời của bà ấy: “Hôm nay là trung thu, thím về sớm đi.”

“Aiya, điều này sợ là không hay...”

Thím Lý ở đây làm công, một tuần sẽ đến quét dọn bốn ngày.

“Không sao.” Nhớ ra cái gì đó, Vy Hiên lấy mấy hộp cơm từ trong tủ lạnh ra: “Đây là phần dư hôm qua, còn chưa ai động vào, thím nếu như không chê thì cầm về.”

“Đồ đắt như vậy, sao có thể thế chứ!” Thím Lý cười híp mắt nhận lấy: “Cô Phạm, cảm ơn cô! Vậy tôi... về trước đây!”

“Thím đi cẩn thận.”

Vy Hiên không có nghỉ ngơi, vén tay áo đi vào bếp.

Trên lầu truyền đến tiếng cười, tiếng rên rỉ ngắt quãng của người phụ nữ: “Đừng mà... Á! Đáng ghét...”

Cô ngẩng đầu liếc lên trên, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm thái rau.

Không lâu sau, có tiếng chân từ trên lầu vọng lại.

Có người bước vào, đi lướt qua cô, mở tủ lạnh lấy một chái nước suối. Vặn nắp ra định uống thì Vy Hiên nhanh chóng đoạt lấy, đưa một ly nước ấm cho anh ta: “Sau khi làm chuyện đó... không thể uống nước quá lạnh.”

Anh ta quay người lại, cái áo choàng tắm trên người bị phanh ra, lộ ra cả lồng ngực, phía dưới là chiếc quần lót và có thứ gì nhô ra trong đó.

Anh ta lười biếng dựa vào tủ lạnh, tay đặt trên trán, ánh mắt mơ màng quét qua cô, trên môi hơi nhếch lên: “cô sợ tôi sau này không được?”

Vy Hiên cau mày, ánh mắt dừng trên gương mắt điển trai của anh ta: “Không nên ỷ mình trẻ tuổi thì có thể tùy ý phóng túng.”

anh ta bước lên một bước, ép sát cô, ánh mắt nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở: “Vậy cô nói xem, như thế mới không tính là phóng túng?” anh ta lại bước tới, Vy Hiên không thể lùi lại được nữa, ánh mắt bắt đầu trốn tránh: “Ý của tôi là...”

“Cô không thích tôi và người phụ nữ khác lên giường?” anh ta đột nhiên đưa tay chạm vào má của cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh ta thích loại phản ứng này của cô.

Ngón tay trượt qua xương quai xanh của cô, không thỏa mãn mà muốn tiếp tục rời xuống...

Sau đó, Vy Hiên túm lấy bàn tay sắp sửa chạm vào bộ ngực của cô.

Hơi cúi đầu, cô nói: “Vũ... dừng lại đi.”

anh ta không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ cảm thấy tay của cô rất dùng sức.

Tập Lăng Vũ nhìn cô một lát thì nhàm chán buông cô ra, quay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa lại dừng lại, đưa tay vuốt tóc, lông mày hơi nhướn lên: “Đúng rồi, đồ tôi nhờ cô mua đâu?”

Vy Hiên hít thở sâu, sau đó lau tay đi lấy hộp bao cao su đưa cho anh ta.

Nở một nụ cười tà ý: “Cảm ơn.”

Vy Hiên nhìn bóng lưng của anh ta, rất muốn lớn tiếng nói với anh ta, sau này loại đồ này làm ơn đừng bảo cô đi mua! Thế nhưng lời nói từ chối này lại không thể nói ra được, nói cách khác cô không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh ta.

Tay phải không tự chủ mà run lên, cô cố gắng kèm chế nhưng không thể kìm nén nỗi đau đớn trong tim.

Tập Lăng Vũ trở về phòng, người phụ nữ trên giường mặc chiếc váy ngủ bằng ren màu phấn hồng, bày ra tư thế nhức mắt: “Anh yêu, cô bé dễ thương của chúng ta mua về rồi sao?”

Tập Lăng Vũ quăng cái hộp bao cao su qua, cô gái mở nó ra, nói: “Đã nói với anh là kỳ an toàn rồi, làm gì phải phiền phức như vậy?” Nói xong, cô ta lại đi tới, hai tay vòng qua cổ anh, hà hơi bên tai anh: “Cho dù trúng, em cũng không sợ!”

Tập Lăng Vũ liếc qua, trên mặt nở một nụ cười xấu xa, trên người lại thẩm thấu khí lạnh.

Lập người, đem cô ta đè xuống thân: “Tôi sợ.”

Người phụ nữ cười khan hai tiếng, ngón tay chạm vào lông mày, mũi, môi của anh...

“Có thể sinh một đứa con giống như anh, muốn em làm mẹ đơn thân em cũng đồng ý.”

Chủ đề này khiến anh ta không vui, anh ta không kiên nhẫn mà đẩy tay cô ta ra: “Đừng đùa nữa.”

Từ mười mấy năm trước, anh ta biết dòng máu chảy trong người của anh ta rất tà ác! Cho nên, anh ta sẽ không cho phép loại tà ác này được tiếp diễn!

Nếu như có thể, anh ta càng hy vọng nhà họ Tập của bọn họ đoạn tử tuyệt tôn.

Người phụ nữ rất giỏi quan sát sắc mắt, nhìn ra anh ta không vui thì mau chóng lật người và ngồi lên người anh ta, vừa hôn lên ngực của anh ta vừa nói: “Lăng Vũ, anh và cô gái dưới lầu có quan hệ gì? Tại sao mỗi lần đến thì đều thấy cô ta ở đây?”

Tập Lăng Vũ thoải mái khép mắt lại: “Sao, ghen rồi?”

“Người ta không thích cô ta ở đây mà!” Cô ngẩng lên, thấy anh ta không có phản cảm thì lại càng lấn tới: “Cô ta không có già lắm, chạy đến làm dì giúp việc không phải rất kỳ quái sao? Chắc chắn có dụng ý với anh!”

Tập Lăng Vũ không nói gì, ánh mắt của anh ta thâm trầm không phù hợp với độ tuổi, trầm đến mức phải kiềm chế.

Cô ta nằm trên người anh, ngón tay nghịch ngợm trước ngực anh, cô ta biết đây là nơi mẫn cảm của anh ta.

“Lăng Vũ, vốn dĩ em không muốn nói với anh. Lần trước, em đã làm mất nhẫn kim cương, sợ anh lo lắng nên không nói... Thế nhưng em thích nhất chiếc nhẫn đó!”

Ánh mắt lười nhác của Tập Lăng Vũ lập tức trở nên sắc bén: “Ồ?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom