• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Tôi trở thành bartender số một ở chợ quỷ (1 Viewer)

  • Phần II

6.

Tôi lập tức sửng sốt.

Theo ý tứ của hắn ta thì để thu hút được khách hàng quay lại là phải nằm ở công phu nấu rượu và đặc biệt phải nghiên cứu ra một loại rượu mới.

Nhưng hiện tại, người pha chế muốn nghỉ việc để về quê, nên không thể nghiên cứu ra loại rượu mới được.

Bởi vì kinh doanh quá ế ẩm nên những người pha chế khác không muốn đến làm việc vì vậy hắn ta đã nghĩ tới tôi.

"Cô là sinh viên chuyên ngành Mạnh Bà, cô biết rõ hơn ai hết là phải chuẩn bị những nguyên liệu gì và thủ pháp điều phối ra sao, thậm chí cô còn có thể đánh bại những người pha chế hạng ba đó. Hãy đến làm việc cho tôi. Lương hàng tháng là 20 vạn nhân dân tệ, bao ăn ở, còn có thưởng cuối năm. Đây chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho cô.”

Với chức vụ Mạnh Bà thì lương tháng chỉ có 15 vạn thôi!

Tôi lập tức cảm động, nhưng lý trí và đạo đức còn sót lại trong tôi vẫn khiến tôi từ chối: “Nhưng tôi chỉ biết nấu canh chứ không biết pha chế đồ uống…”

Vân Xuyên xua tay, thản nhiên nói: "Tục ngữ nói, canh và rượu không có ranh giới! Tôi tin cô có thể nghiên cứu ra một “chiêu bài” mới cho quán bar của tôi!"

Có vẻ như hắn ta đã bị quán bar bên kia đường làm cho phát điên rồi nên bây giờ định bất chấp tất cả sao.

Tuy không biết câu tục ngữ này từ đâu mà ra nhưng tôi thực sự không có lý do gì để từ chối.

Theo truyền thống của trường, sinh viên năm nhất và năm hai sẽ phải tham gia tất cả các lớp học, nhưng bắt đầu từ năm thứ ba thì sẽ phải đi thực tập.

Hiện tại còn không có bất cứ một vị trí dư thừa nào dành cho nhân viên chính thức trong chuyên ngành của tôi chứ đừng nói đến nhân viên thực tập.

Những lão ma đầu trong khoa căn bản cũng mặc kệ tôi, họ chủ yếu vừa dạy học vừa nuôi thả.

Bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới lời tiền bối nói khi tôi mới vào năm nhất, chị gái đó đã nói với tôi: “Nếu em tiếp tục đi học, sau khi tốt nghiệp em chỉ có thể làm nhân viên pha chế ở chợ ma.”

Tôi tưởng chị ấy nói đùa nhưng hóa ra đó là cũng là một lời tiên tri.

Hít một hơi thật sâu, tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vân Xuyên, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Ngựa chết thì coi như ngựa còn sống mà cứu chữa, lỡ như tôi vô tình trở thành người pha chế rượu số một ở Chợ Quỷ thì sao?
7.

Vân Xuyên cho tôi không gian tự do thoải mái để sáng tạo, bất kể phương thức điều chế như thế nào, nguyên liệu ra sao đều không có giới hạn kinh phí mua sắm, nói mỹ miều một chút thì là hắn để tôi toàn quyền quyết định nhưng tôi nghi ngờ là do hắn quá lười để quan tâm thôi.

Rốt cuộc thì ngoài quán bar này ra hắn ta còn kinh doanh một nhà hàng bán đồ nướng, một cửa hàng lưu niệm và một trung tâm tắm rửa ở Chợ Quỷ nữa.

Sở dĩ hắn ta không chịu từ bỏ quán bar này không phải vì hắn thực sự thiếu tiền, mà là vì thân phận “Ông trùm giới buôn bán ngầm ở Thành phố Quỷ “ khiến hắn không cam lòng mà thua thôi.

Đương nhiên, thân phận Ông trùm là do hắn tự xưng, dù sao thì toàn bộ khu phố buôn bán này cũng chỉ có hắn là người duy nhất mắc bệnh tâm thần thôi.

Trước khi bắt đầu pha chế các loại rượu mới, tôi đã thử uống hết toàn bộ số rượu có trong menu của quán bar Vong Xuyên, sau đó chạy sang quán bar đối diện rồi gọi một ly đặc trưng của họ là "Vùng cấm Halloween".

Không phải toan mà tôi thực sự cảm thấy loại rượu Tây này uống không hề ngon, cảm giác hương vị trong miệng vừa nồng vừa chát, tôi chỉ mới nhấp một ngụm đã phải đặt ly xuống rồi.

Tôi sợ nếu uống hết sẽ bị viêm họng cấp mất.

Sau khi nghiên cứu cũng hòm hòm, tôi nhốt mình trong phòng ngồi xem qua công thức bí mật mà người pha rượu trước đó để lại, đồng thời tìm cách làm thế nào để dùng nồi Mạnh Bà nấu rượu.

Ở các quán bar hiện nay phương pháp pha chế rượu thông dụng là đem trộn các loại rượu cùng với siro lại với nhau theo một tỷ lệ nhất định, sau đó người pha chế sẽ cho vào shaker rồi lắc lắc một chút liền cho ra một ly rượu rồi.

Tôi tính toán tận dụng chuyên môn của Mạnh Bà, đem rượu cùng một số nguyên liệu thô dùng để nấu canh Mạnh Bà cho vào nồi sau đó nấu theo thủ pháp chuyên dụng của Mạnh Bà.

Rượu ủ theo cách này không chỉ có hương vị độc đáo mà còn có tác dụng đặc biệt chắc chắn sẽ khiến quán bar Vong Xuyên nổi bật trong Thành phố Quỷ.

Bế quan suốt một tháng, sau khi cho sáu cái nồi “thăng thiên”, thì tôi với mái tóc rối bù trên tay cầm theo nồi Mạnh Bà mát lạnh hưng phấn đến nỗi đá tung cửa phòng của Vân Xuyên

"Khổ tận cam lai!"

Vân Xuyên đang trò chuyện qua voice chat với một cô gái ma nào đó, thấy tôi đá cửa xông vào mà rất sốc.

Sau khi giải thích cho đầu bên kia điện thoại xong, hắn ta vội vàng cúp điện thoại, kinh ngạc liếc nhìn cái nồi trong tay tôi, không nói nên lời: "Cô thực sự đã nghiên cứu ra được sao..."

Nồi Mạnh Bà đang sủi bọt mát lạnh, giữa đám bọt nổi lên một chiếc đầu lâu nhỏ màu trắng sữa, khóe miệng kéo rộng ra hai bên, tạo thành một nụ cười cực kỳ dễ chịu.

Tôi khoe khoang: “Tôi đã tốn rất nhiều công sức để điều chế ra được loại canh rượu mới nhất này. Tôi đã đặt cho nó một cái tên rất kêu “Tết Cô hồn vạn tuế”.
Khi uống vào trong miệng sẽ lưu lại vị chua nhẹ, có chút ngọt thanh, tràn ngập bọt khí khiến cho hương vị thêm đậm đà hơn.

Hơn nữa nó còn công dụng độc nhất vô nhị.

Vốn dĩ công dụng của canh Mạnh Bà là gột rửa đi ký ức của vong hồn những người đã khuất. Mọi người đều cho rằng dù là ở nhân gian hay âm giới thì điều quan trọng nhất của một bát canh Mạnh Bà chính là nằm ở nguyên liệu.

Nhưng trên thực tế, phương pháp là quan trọng nhất.

Bản chất của thủ pháp nấu canh không khác gì vẽ bùa, chính là lấy thìa làm bút, lấy canh làm mực mà thôi.

Từ thủ pháo cũ tôi đã đổi mới sáng tạo thêm để áp dụng phù hợp với “Tết cô hồn vạn tuế”, mang lại hiệu quả cực kỳ độc đáo chính là “cuốn trôi những muộn phiền.”

Cho dù là trượt một kỳ thi, mất tiền vào cổ phiếu hay bị bạn trai, bạn gái cắm sừng, thậm chí cuối cùng phát hiện ra bản thân không phải là phú nhị đại thì chỉ cần uống một chén canh rượu do tôi bí mật điều chế, thì mọi muộn phiền đều sẽ tiêu tan——

Đương nhiên là vấn đề thì vẫn còn đó nhưng những cảm xúc tiêu cực sẽ biến mất.

Sau khi tôi hưng phấn giới thiệu cho Vân Xuyên, thì hắn ta liền sờ cằm nói: “Đúng lúc tôi muốn nếm thử. Hôm qua, thằng nhóc ở quán bar đối diện lại đến khiêu khích tôi, hỏi tôi có muốn bán lại quán bar này cho nó không ... Nếu không phải có cảnh sát tuần tra an ninh, thì tôi đã tẩn cho nó một trận rồi!”

Tôi múc một chén rượu đưa cho hắn ta, Vân Xuyên không cần suy nghĩ mà uống hết.

Khi giọt rượu cuối cùng trong chén rơi xuống cổ họng, hai mắt của Vân Xuyên đột nhiên sáng lên: "Tôi cảm thấy tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác những phiền toái lớn nhỏ cũng chỉ như cái rắm mà thôi!"

Lời nói nghe có vẻ thô tục nhưng lại chẳng thô tục chút nào, tôi giơ ngón tay cái lên khen ngợi cách hắn ta miêu tả rất chuẩn xác.

Sau một tháng đóng cửa, Vong Xuyên Bar đã mở cửa trở lại và tung ra sản phẩm mới nhất của mình - một loại canh rượu mới với tên gọi "Tết cô hồn vạn tuế.”

Dù sao trước kia đây cũng là một quán bar huy hoàng, tuy bây giờ ế ẩm nhưng khi mở cửa trở lại vẫn tạo ra tiếng vang, chỉ sau một ngày mở cửa đã trở nên nổi tiếng trên diễn đàn Địa phủ.

Tôi vào diễn đàn với tâm trạng phấn khích, chuẩn bị xem họ khen rượu của tôi như thế nào, không ngờ nhìn lướt qua đã thấy hơn mười trang tất cả đều là chế nhạo, giễu cợt không một lời khen ngợi!

Không phải, canh rượu của tôi đã đào cả mộ tổ tiên của gia đình các bạn à?

8.

[Cười vl, quán bar Vong Xuyên có phải có cái gì đó không đúng phải không? Sau khi đóng cửa được một tháng, tôi tưởng sẽ động tĩnh gì lớn cơ nhưng hóa ra là họ chuyển từ bán rượu sang bán canh.]

[Lầu trên nói cho chuẩn, bán canh là cái gì? Đó là canh rượu, mà quan trọng là nó chẳng ra cái gì cả.]

[Người thích uống rượu và người thích uống canh đều cạn lời, cảm giác như bị xúc phạm nặng nề vậy. Có ai hiểu được không?]

[Nghe thiên hạ đồn là người pha rượu bây giờ là sinh viên duy nhất của chuyên ngành Mạnh Bà. Đúng là nếu không tìm được việc làm thì đến quỷ cũng phát điên, dù thế nào thì cũng là sinh viên của Đại học Địa phủ, làm sao có thể hủy hoại chuyên ngành của mình như vậy?]

Tôi liếc nhìn bài viết rồi ngước lên nhìn đám ma quỷ đang tụ tập ở cửa nhưng ngập ngừng không dám vào. Tôi tức giận ném điện thoại sang một bên và vô cùng phẫn nộ nói: “Ma quỷ tốt không muốn làm lại muốn làm anh hùng bàn phím? Bọn họ thậm chí còn chưa từng nếm thử qua rượu của tôi mà đã bắt đầu chế nhạo tôi rồi, cái này chính là bạo lực mạng, bạo lực mạng đấy?!”

Nếu phải so sánh thì Vân Xuyên bình tĩnh hơn tôi nhiều.

Hắn chờ tôi điều chế xong nồi thứ năm của “Tết cô hồn vạn tuế”, lúc này hắn ta mới múc canh rượu vào mười lăm cái chén và nói một cách rất tự tin: “Việc điều chế thì giao cho cô, còn việc vận hành quảng bá thì giao cho tôi. Tôi mà không khiến cho chỗ canh rượu này của cô được xử lý hết thì hai chữ “Ông trùm” của tôi sẽ viết ngược cho cô xem!”

Nói xong, hắn ta xách rượu bước ra khỏi cửa, để lại cho tôi một tấm lưng độc ác, kiêu ngạo và không có đầu óc.

Nhưng một lúc sau, hắn ta tay không quay trở về, dựa nửa người vào quầy bar rồi liếc nhìn tôi với ánh mắt đưa tình đầy dầu mỡ.

"Chờ xem chưa đến 30 giây nữa thôi chúng ta sẽ cùng chào đón một quán bar Vong Xuyên hoan lạc."

Tôi bối rối nhìn hắn ta bấm đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, vì thế mà tôi cũng thực sự bắt đầu đếm ngược từng giây.

Nhưng chưa đầy ba mươi giây trôi qua, cánh cửa bật mở và tất cả những con ma quỷ đang tụ tập ở cửa đều lao vào.

9.

"Ông chủ, Tết cô hồn còn không? Tôi muốn một chén nữa!"

"Tôi có thể gói hai phần mang về được không? Tôi nhất định phải để vợ mình nếm thử loại rượu này."

"Bán cho tôi trước, bán cho tôi trước, tôi sẵn sàng trả thêm tiền! Tâm trạng của nữ thần thi trượt đang không tốt, tôi còn lo lắng không biết phải gặm nhấm nỗi buồn đấy như thế nào đây!"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của các hồn ma, tôi sợ đến mức muốn chui xuống gầm quầy bar.

Đời tôi chưa bao giờ phải đối phó với nhiều ma quỷ cùng lúc như vậy, đáng sợ quá đi!

Cũng may là Vân Xuyên đã kịp thời phát huy khả năng ngoại giao đỉnh của chóp của hắn.

Hắn ta bình tĩnh xua tay vô cùng khoa trương mà nói: “'Tết cô hồn van tuế” là loại canh rượu mới nhất do quán bar chúng tôi pha chế ra, không chỉ có hương vị thơm ngon mà còn có tác dụng giải tỏa mọi muộn phiền, cả Địa phủ chỉ duy nhất nơi đây là có.

“Rượu ngon khó làm, nguyên liệu có hạn. Loại rượu này mỗi ngày chỉ bán giới hạn năm mươi chén, chỉ được uống trong cửa hàng. Khách muốn uống có thể quét mã QR ngay tại chỗ ngồi của mình để gọi đồ, nhân viên pha chế của chúng tôi sẽ nhanh chóng vì mọi người mà điều chế nhé!”

Những lời này giống như một tiếng súng báo hiệu, hàng chục con ma quỷ lao về phía chỗ ngồi, sợ không nhanh sẽ mất chỗ.

Khi đứng ở quầy bar để nấu canh rượu, cuối cùng tôi cũng hiểu dụng ý của Vân Xuyên.

“Ý của hắn thật ra rất đơn giản, bọn họ lưỡng lự ở cửa không bước vào vì không biết loại rượu mới điều chế ra hương vị như thế nào, có xứng đáng để bỏ tiền ra hay không. Nhưng nếu chúng ta cho họ uống thử miễn phí thì chẳng có con ma con quỷ nào từ chối cả. Dù có là người hay quỷ thì được hưởng lợi vẫn là điều tốt nhất. Chờ đến khi bọn họ uống xong biết rượu ngon ra sao, lại còn được tự mình trải nghiệm công dụng diệu kỳ của nó thì tự nhiên họ sẽ sẵn sàng bước vào quán và chi tiền thôi.”

“Hơn nữa chính họ sẽ trở thành những người quảng cáo miễn phí cho chúng ta, giúp chúng ta hưởng lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau đêm nay, xu hướng trên diễn đàn sẽ thay đổi.”

Vân Xuyên thậm chí còn không cần đăng nhập diễn đàn mà vẫn có thể phán đoán vô cùng chính xác. Chỉ cần ban ngày hắn nhìn đám quỷ xếp hàng trước cửa quán bar khi quán chưa mở cửa là hắn liền biết danh tiếng của “Tết cô hồn vạn tuế” có thể bay xa rồi.

Ông chủ của quán bar đối diện đang đứng dựa người vào cửa sổ, vươn cổ nhìn qua, tôi với hắn ta hai mắt chạm nhau, tôi nở nụ cười thân thiện nhưng hắn ta lại trợn mắt rồi kéo rèm cửa lại.

Xời, thật là không có khí phách!

10.

Thời điểm canh rượu mới đang trên đà phát triển, tôi rèn sắt khi còn nóng liền nghiên cứu ra một số loại rượu mới.

"Ngón chân không chịu bám đất" tập trung vào việc loại bỏ sự xấu hổ, cho dù bạn có bao nhiêu kỷ niệm đi chăng nữa, nhưng khi nhìn lại bạn sẽ không cần phải dùng ngón chân di di trên đất nữa.

“Hạn chót là tối nay” nhằm chữa bệnh ung thư lười, “Lười biếng muôn năm” sẽ tạm thời khiến người lao động mất đi tinh thần làm việc, không chịu phấn đấu nữa mà chủ động muốn nghỉ ngơi, rất thích hợp cho thời gian tan làm hoặc mời sếp uống rượu trong giờ làm việc, ngày nghỉ lễ.”

Mấy loại rượu mới ra đều được đón nhận nồng nhiệt, ngay lập tức trở nên viral trong Thành phố Quỷ.

Nhưng điều mà tôi và Vân Xuyên không ngờ tới là thức uống hot nhất mới ra hóa ra lại là "Hòa bình thế giới".

Loại rượu này có thể loại bỏ những cảm xúc thô bạo và thích hợp với những con quỷ có tính khí thất thường.

Nhưng sự nổi tiếng của nó đã vượt quá sự tưởng tượng của Vân Xuyên và tôi, hơn 300 chén được bán mỗi ngày, nhiều hơn những loại canh rượu khác cộng lại.

"Gần đây tâm trạng của mọi người đều không tốt sao?" Vân Xuyên gãi tóc, nghi hoặc hỏi.

Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy, hình như gần đây rất nhiều con quỷ có tâm trạng bực dọc.

Khi quán bar Vong Xuyên mở cửa trở lại bị chế giễu trên diễn đàn thì không nói làm gì nhưng mà đến việc tôi phàn nàn khi phải đến lớp một mình cũng khiến rất nhiều con quỷ đuổi theo mắng mỏ.

"Cô chính là mang mệnh thiên sát cô tinh, nên ở cùng với ai thì người đó liền gặp tai họa. Diêm Vương đại nhân chắc chắn đã nhìn ra cô không phải một con quỷ tốt nên đã sắp xếp cho cô số kiếp cô độc.”

“Cô không chủ động đi giao lưu kết bạn mà lại đi phàn nàn về môi trường học tập không tốt, như thế cô có khác gì một đứa trẻ to xác không?”

Những điều vẫn chưa là gì, thậm chí còn có con quỷ mắng cả tổ tiên tám đời nhà tôi.

Tôi không hiểu tại sao lúc này lũ quỷ lại hung hãn như vậy, tôi nhìn lên trần nhà và thầm nói: “Chắc là cả dì cả rồi dượng cả rủ nhau cùng tới rồi.”

11.

Ngày hôm nay bận đến mức chân không chạm đất, tay tôi gần như suýt mắc viêm bao gân do phải nấu canh rượu đấy.

Thật vất vả lắm mới tiễn được vị khách cuối cùng đi, vừa định đóng cửa thì một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào.

Gã quỷ nam dáng người cân đối, dung mạo tuấn tú, hàng lông mi mảnh đen như cánh bướm đêm hơi rũ xuống, che khuất hơn phần nửa ánh sáng trong mắt khiến thần sắc của khuôn mặt không rõ ràng.

Nếu phải so sánh thì ma nữ đi cùng lại cực kỳ nhỏ nhắn, trên khuôn mặt baby dễ thương là đôi mắt to long lanh.

Cô ấy lấy cây kẹo mút ra khỏi miệng, đi thẳng đến chỗ tôi, nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi: “Cô có phải là Lăng U U, người mà Vân Xuyên hay nhắc đến phải không?”

Lông mày tôi chợt nhảy lên.

Giọng nói này quen quá, hầu như ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng mắng chửi của cô ấy qua điện thoại.

Cô ấy chính là nữ quỷ mà Vân Xuyên hay nói chuyện qua điện thoại!

Khi lần nữa nhìn thấy ánh mắt không hề có ý tốt của cô ấy, tôi lập tức luống cuống, đây chẳng lẽ là bà chủ đến tận cửa bắt tiểu tam sao?

Nhưng mà oan cho tôi quá, tôi và Vân Xuyên mỗi ngày tụ tập để tán gẫu cũng chỉ nói về rượu ngoài ra thì chẳng nói gì khác, hắn ta căn bản không phải là gu của tôi, còn tôi cũng chẳng phải là tiểu tam nha!

Tôi không biết phải giải thích thế nào, nữ quỷ đi vòng qua quầy bar, túm lấy tôi, tức giận nói: “Thật là một cô gái xinh đẹp, Vân Xuyên bắt cô ngày nào cũng phải làm việc không có một ngày nghỉ sao? Đến lũ lừa trong tổ sản xuất của tôi còn chỉ làm 5 ngày nghỉ 2 đấy!"



Không biết là bị hiểu nhầm là tiểu tam đáng thương hơn hay bị so sánh với con lừa tổn thương hơn nữa?

“Bạch Ngũ, tìm Vân Xuyên chơi đi, tôi ở đây còn có việc.” Giọng nam quỷ trong trẻo dễ nghe, giống như mùa hè gặp được que kem mát lạnh ý.

Lạnh nhưng lại là món ngon bán chạy nhất mùa hè.

Bạch Ngũ lè lưỡi, tung tăng nhảy nhót rời đi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt nam quỷ ẩn trong bóng tối qua ánh nến mờ ảo.

Anh ta lười biếng nhướng mi, nở một nụ cười công thức với tôi: "Để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Thời Ngọc, là Hắc Vô Thường người phụ trách một số thành phố thuộc khu vực Duyên hải phía Đông, còn Bạch Ngũ là Bạch Vô Thường cộng sự của tôi.”

Tôi lúc này mới muộn màng nhận ra trang phục thường ngày anh ta đang mặc toàn màu đen, trong khi vừa rồi Bạch Ngũ mặc một chiếc váy xòe màu trắng không có thêm một màu sắc nào khác.

Thấy tôi không có phản ứng gì, Thời Ngọc tiếp tục nói: “Tôi mạo muội đến đây quấy rầy, là vì tôi có chuyện muốn nhờ.”

Anh ta dừng lại, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Có lẽ, cô có thể điều chế ra một loại canh rượu có thể khiến người hoặc quỷ tiết lộ bí mật sâu kín nhất của họ không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom