• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Người Yêu Tôi Là “Người” Sao? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3 HOÀN

Tôi cảm thấy hình như toàn bộ lông tơ trên người mình đều đang dựng hết cả lên, Cố Hàn, nhìn thấy tôi sao?

Sau cảm giác cứng đờ vì kinh ngạc chính là niềm vui vô tận.

Nếu như, Cố Hàn nhìn thấy tôi, vậy….có phải anh ấy và Trác Dĩnh sẽ không kết hôn nữa không?

Ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu khiến tôi giật bắn người, hoá ra, đây mới là suy nghĩ thật lòng của tôi sao?

Hoá ra, tôi vốn không hề rộng lượng, có thể đem người mình yêu trao cho người khác.

Đúng lúc này, sau lưng tôi truyền đến một giọng nói ngọt ngào.

Giọng nói này là…Trác Dĩnh!

Tôi tìm trong ánh mắt Cố Hàn khi anh ấy nhìn lướt qua, ánh mắt ấy không giấu được vẻ mất mát, vừa nãy, Cố Hàn không phải là nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ đang chào hỏi người sau lưng tôi, Trác Dĩnh.

Chỉ là….

Sớm như vậy, tại sao cô ấy lại ở đây?

Tôi đột nhiên phản ứng lại, quan sát kỹ Trác Dĩnh thêm một lần nữa, phát hiện trên người cô ấy đang mặc quần áo của Cố Hàn.

Tình huống này, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Trác Dĩnh đêm qua không hề rời khỏi đây. Tôi quay đầu lại chất vấn Cố Hàn, giống như tôi chính là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy: “Tại sao anh lại để cô ấy ngủ trong nhà của chúng ta?”

Cố Hàn đặt tách cà phê lên bàn, hệt như lúc trước, không nhanh không chậm nói: “Tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?”

Trác Dĩnh lười biếng duỗi eo trong bộ quần áo của Cố Hàn, đôi chân dài thẳng tắp lọt vào tầm mắt tôi, tôi thậm chí còn không kịp nhìn Cố Hàn một cái, vội vã chạy tới, muốn dùng cơ thể mình đứng chắn trước mặt Trác Dĩnh.

“Cũng được, chỉ là không được ngủ cùng phòng với anh nên có chút không vui.” Trác Dĩnh nũng nịu nói.

À há, hoá ra không ở cùng một phòng. Tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cố Hàn khẽ cười, mang theo chút giọng điệu khiển trách cùng cưng chiều của một người lớn, nói: “Con gái còn chưa kết hôn, sao có thể tuỳ tiện ngủ cùng một phòng với đàn ông được chứ.”

Tôi khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên anh ấy vẫn là một người cổ hủ, không thay đổi chút nào.

Có lẽ Trác Dĩnh cũng nghĩ như vậy, cô ấy có chút không hài lòng hỏi: “Nhưng chúng ta không phải là người yêu sao, trai gái yêu nhau ngủ chung một phòng không phải là chuyện hiển nhiên ư?”

“Ừm” Cố Hàn nhẹ nhàng gật đầu biểu thị hàm ý tán thành, mắt Trác Dĩnh sáng rực lên, tôi cũng vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tên cổ hủ này đổi tính rồi sao?

“Vậy hôm nay…” Trác Dĩnh quyết định thừa thắng xông lên, chỉ là cô ấy còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy Cố Hàn tiếp: “Vì vậy anh đã sắp xếp một khách sạn cho em rồi, không để em phải lưu lạc đầu đường nữa.”

Mấu chốt là khi nói ra những lời này, anh ấy vẫn giữ một thái độ rất nghiêm túc, tôi không nhịn được phì cười, ngay sau đó lại cảm thấy có chút đau lòng thay cho cô gái này.

Trác Dĩnh dường như không biết nên bày ra biểu cảm gì trên mặt, cuối cùng tức giận đùng đùng bước đến chỗ sofa.

Tôi lướt tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, an ủi nói: “Em gái à, đừng giận nữa, ai đến đây mà không bị như vậy đâu chứ.”

Đêm đó Trác Dĩnh không ở lại nhà Cố Hàn nữa, sau đó mấy ngày, cô ấy thỉnh thoảng mới đến một chuyến, thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt đã sắp đến ngày đám cưới của họ.

Nhưng tôi càng lúc lại càng lo lắng hơn.

Sau khi hai người họ kết hôn, tôi không còn lý do nào để ở lại bên cạnh Cố Hàn nữa, nghĩ đến đây, cả đêm tôi cũng không cách nào ngủ được.

Tôi bước xuống cầu thang, nghĩ đến việc muốn đến bên Cố Hàn xem thử, suốt 3 năm nay, mỗi tối tôi đều sống trên gác lửng tầng 3, chưa từng đến phòng của Cố Hàn. Tôi nghĩ rằng linh hồn mình ở cạnh anh ấy lâu như vậy, ban ngày còn đỡ, ban đêm không khí rất lạnh, e là sẽ gây tổn hại đến sức khoẻ của anh ấy.

Tối nay tôi cũng không định sẽ ở lại lâu, tôi chỉ lén nhìn anh ấy một cái rồi sẽ đi. Tôi bước vào căn phòng ngủ thân thuộc, lại phát hiện ra Cố Hàn không ở đây.

Người đâu rồi nhỉ?

Tôi đi một vòng quanh tầng 3 nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu, muộn như vậy, có thể đi đâu chứ, lẽ nào bị gọi đi tăng ca, có thể lắm, cứ vậy tôi ở phòng khách dạo tới dạo lui mấy vòng, lúc chuẩn bị quay về tầng 3, đột nhiên phát hiện bên dưới tầng hầm hình như có chút ánh sáng hắt ra.

Lẽ nào, dưới đó có người?

Trước giờ tôi chưa từng thấy Cố Hàn xuống tầng hầm, bất kể là lúc còn sống hay sau khi đã chết cũng chưa từng thấy, lúc trước anh ấy nói dưới tầng hầm chỉ chứa vài món đồ linh tinh, không cần phải xuống đó dọn dẹp. Sau đó tôi chết rồi, lại càng không cần phải xuống đó nữa.

Muộn như vậy, Cố Hàn ở dưới đó làm gì?

Tôi đứng trên bậc thềm, không hiểu sao lại không muốn bước xuống. Hay là quay về ngủ thôi, có lẽ Cố Hàn thấy sắp đến ngày cưới rồi, muốn xuống đó dọn dẹp chút thôi.

Cuối cùng, sự tò mò mãnh liệt đã chiến thắng chút cảm giác miễn cưỡng trong lòng, tôi men theo ánh đèn, từng bước từng bước đi xuống.

Càng đến gần cửa, trong lòng tôi lại càng lo lắng, giống như bên trong có thứ gì đó đang điên cuồng gào thét vậy.

Tôi cố đè nén cảm giác bồn chồn trong lòng ngực, đi xuyên qua cánh cửa.

Tầng hầm này không lớn lắm, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ đến bất ngờ, xem ra vẫn có người thường xuyên đến đây dọn dẹp. Người dọn dẹp nơi này là ai không nói cũng rõ. Tôi nhìn Cố Hàn đang đứng quay lưng về phía mình, trước mặt anh ấy là một cái tủ kính cao bằng đầu người, tay của Cố Hàn đặt trên tủ, dường như đang nhẹ nhàng vuốt ve thứ gì đó.

Tôi nhìn theo bóng lưng Cố Hàn, những động tác của anh ấy như đang chạm tay vào bảo vật đột nhiên khiến tôi nhất thời có chút rùng mình, tôi lướt nhanh tới muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì có thể khiến Cố Hàn lưu luyến không rời như vậy.

Chỉ là, khi ánh mắt của tôi chạm phải thứ trong lòng Cố Hàn, máu trên người tôi dường như toàn bộ đều đông cứng lại.

Bởi vì, thứ Cố Hàn đang nâng niu trong lòng, chính là tôi.

Chính xác mà nói, là…thi thể của tôi, đã bị sấy khô, làm thành thi thể búp bê.

*
Não tôi chợt co thắt dữ dội, đau đến độ như bị xé toạc ra, thi thể của tôi sao lại xuất hiện ở đây?

Rốt cuộc thì tôi làm sao mà chết?

Thi thể của tôi tại sao lại xuất hiện dưới tầng hầm nhà Cố Hàn, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn một lòng muốn biện hộ cho Cố Hàn, có lẽ anh ấy đã tìm thấy xác của tôi từ trước, nhưng lại không muốn ba mẹ tôi đau lòng cho nên mới giấu tôi ở đây.

Đúng, nhất định là vậy.

Tôi cẩn thận quan sát thi thể mình một lượt, phía sau gáy hiện rõ một vết thương rất sâu có thể nhìn thấy tận xương, điều này càng củng cố thêm suy đoán của tôi.

Đây chắc chắn là vết thương do ngã từ trên núi xuống để lại, nhưng mà, ngã từ trên cao xuống có thể để lại vết thương mảnh như vậy sao? Miệng vết thương nhìn không giống té ngã mà giống như bị vật gì đó sắc bén…

Tôi chạm vào cơ thể mình trong lúc vẫn đang suy nghĩ tìm lời biện hộ, khoảnh khắc linh hồn và thể xác hoà vào nhau, cả người tôi chợt co rút lại, như có một dòng điện chạy qua.

Linh hồn của tôi bị kéo về thể xác của mình vào 3 năm trước, bên ngoài mưa không ngừng gào thét, trong nhà lại là một mảnh tối om. Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang trời, luồng sáng ảm đạm chớp mắt rọi vào phòng, cũng chiếu sáng cả khuôn mặt đầy vẻ u ám của Cố Hàn.

Con ngươi đen láy của người đàn ông ấy nhìn tôi bất động, giống như một con thú hoang đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

Tay anh ta giơ cao quá đỉnh đầu, lưỡi dao trên tay phản chiếu ánh sáng của sấm, loé lên một tia lạnh lẽo.

Con dao trong tay chớp mắt nện xuống, tôi thậm chí còn chưa kịp hét lên thành tiếng, đột nhiên cảnh tượng trước mắt thay đổi, tôi lại quay trở về tầng hầm rồi.

Cả người tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất không ngừng thở dốc, một chất lỏng ấm nóng chảy xuống má tôi, hoá ra tôi còn có thể khóc.

Tôi đưa tay chạm lên mặt mình, nhưng thứ rơi vào tay lại không phải nước mắt mà là máu.

Cố Hàn, người đang đứng bên cạnh hoàn toàn không hề biết đến sự tồn tại của tôi, chỉ thấy anh ta vừa lấy tay vuốt ve mái tóc tôi vừa dịu dàng nói: “Chức Chức, em nói xem tại sao em lại không thể nghe lời một chút chứ, tại sao cứ nhất định phải cãi lại anh, vốn dĩ chúng ta còn có thể kéo dài lâu hơn nữa, em xem giờ em chỉ có thể ở lại tầng hầm này.”

Lời này đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây ý định muốn níu kéo vừa nãy trong đầu tôi, những giọt nước mắt bằng máu loang lổ đầy trên mặt, tôi hét lớn với Cố Hàn: “Lời này của anh là có ý gì, ngoại trừ chuyện kết hôn ra, có lúc nào em chưa từng nghe lời…”

Nói đến đây, tôi đột nhiên khựng lại, kết hôn…

Giữa hai chúng tôi chỉ cãi nhau duy nhất một chuyện đó là chuyện kết hôn, tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, ba mẹ đã bắt đầu giục chúng tôi kết hôn. Tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ thế nói thẳng với Cố Hàn, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ rất vui mừng, nào ngờ Cố Hàn lại cau mày, trầm mặc hồi lâu sau đó mới nói một câu, anh ta cảm thấy bây giờ còn quá sớm.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.

Có điều chưa đến mấy ngày, Cố Hàn đã xin lỗi và ở trước mặt ba mẹ tôi đích thân định ngày kết hôn, tôi thấy thái độ anh ta rất thành khẩn, vậy nên cuối cùng tôi cũng tha thứ cho anh ta.

Hoá ra, hoá ra nguyên nhân là do sự tự nguyện này sao?

Tôi ngẩng đầu cười lớn, thì ra tất cả là do nguyên nhân nực cười này.

Ảo tưởng phút chốc tan vỡ, tôi nhìn Cố Hàn ở trước mặt mà trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh, tôi không nhớ mình đã loạng choạng nghiêng ngả thế nào mới về được đến căn gác lửng này mất rồi. Tôi nằm dài trên giường, toàn thân như thể đang rơi xuống hố băng.

Chân tình đều là giả dối, người tôi yêu lại chính là hung thủ đã sát hại tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom