• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quần áo da người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Ảnh bìa
Tác giả
FB Mắt Nâu.
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. HE
  3. Truyện Ma
  4. Đô Thị
  5. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Lượt đọc
254
Cập nhật
1.

Đã một tháng kể từ khi ông nội và học trò của ông mất tích, trong thành phố liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng.

Tất cả nạn nhân đều bị lột toàn bộ da, thủ đoạn lột da vô cùng dứt khoát và gọn gàng.

“Ác quỷ lột da?”

“Biệt danh này nghe thật ảo tưởng.”

Tôi liếc nhìn viên cảnh sát đang đi tới cửa.

“Nhưng đó không phải là việc của chúng tôi.”

Nhà tang lễ của chúng tôi cách thành phố hơn 50km, cộng thêm một đoạn đường núi nữa.

Kẻ sát nhân không thể nào chạy tới đây được.

Viên cảnh sát nhìn xung quanh và đưa cho tôi một xấp ảnh.

Hầu hết là ảnh của những xác chết bị lột da.

Tôi không thể nhìn ra ngoại hình của họ, thậm chí không thể phân biệt ai là nam ai là nữ, chúng đẫm m/á/u như những c/ụ/c t/h/ị/t hình người.

“Cô Trương, tôi nghe nói cửa hàng của cô sản xuất ra một loại quần áo da người đúng không?”

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề.

Tôi nhấp một ngụm trà và chỉ vào thông báo tìm người ở cửa.

“Đó là nghề của ông nội tôi, nhưng ông ấy đã mất tích vào tháng trước rồi.”

“Nếu cảnh sát Từ có thời gian thẩm vấn tôi thì tốt hơn hết là nên làm tốt công việc của mình, điều tra tung tích của ông nội tôi.”

Từ Giang có chút xấu hổ, nhưng vẫn không rời đi.

“Chúng tôi sẽ điều động thêm nhiều người hơn, ta nói một chút về quần áo da người đi.”

Tôi chỉ vào những đồ vật ở trong phòng.

“Như anh thấy đấy, chúng tôi đang kinh doanh dịch vụ tang lễ, một số khách hàng c/h/ế/t vì tai nạn ô tô hoặc hỏa hoạn, nên ngoại hình của họ có phần không hoàn chỉnh.”

“Dáng vẻ của họ trông đáng sợ hơn nhiều so với những bức ảnh này của anh.”

“Cái gọi là quần áo da người chỉ để cho họ ra đi một cách tử tế hơn mà thôi.”

Tay nghề của ông nội rất tốt, ông chỉ cần một bức ảnh trước khi c/h/ế/t của khách hàng là có thể làm ra một bộ quần áo giống y đúc.

Đặc biệt là khi mặc cho người giấy, thoạt nhìn còn tưởng rằng xác c/h/ế/t đã sống lại.

Từ Giang tìm ra điểm mấu chốt, nheo mắt nhìn tôi.

“Quần áo da người được làm bằng da người sao?”

“Anh nói đùa rồi.”

“Đương nhiên không phải, tất cả đều là da heo, thỉnh thoảng dùng một ít da bò, ngâm rượu dược liệu sẽ rất giống da người.”

Từ nhỏ ông nội đã dạy tôi câu này, từ hơi thở đến biểu cảm đều không lộ ra chút khuyết điểm nào.

Muốn tạo ra một bộ “quần áo” giống y như thật, dùng các loại da khác làm sao có thể hiệu quả bằng?

Người thì có người giàu và người nghèo.

Một số người sẵn sàng chi hàng trăm nghìn để mua quần áo da người, chỉ vì muốn người nhà có thể ra đi một cách tử tế.

Đương nhiên cũng có những người cùng đường bí lối, muốn bán “da người” của người thân để kiếm bộn tiền.

Theo quy tắc của ông nội, những xác c/h/ế/t có tuổi thọ dưới 30 tuổi thì lấy sáu mươi nghìn một bộ, từ 30 tuổi trở lên thì được giảm một nửa giá.

Nếu gặp phải "sản phẩm cao cấp" của phụ nữ, thì lấy thêm hai mươi nghìn.

Có lần tôi tình cờ nhìn thấy cảnh lột da.

Thành thật mà nói, nó giống hệt như trong bức ảnh.

2.

Sau khi tiễn Từ Giang đi, tôi gọi hai cuộc điện thoại.

Một cuộc cho ông nội, một cuộc cho Kỳ Dương.

Kỳ Dương là cậu học trò mà ông nội đã nhận vào năm ngoái, ông nội già rồi, lại nghĩ tôi là một cô gái không thể động vào những thứ này.

Tình cờ ông gặp một cậu bé mồ côi nhặt rác để ăn ở ngôi làng phía sau, vì vậy ông đã dẫn cậu bé về.

Làm nghề này, thứ nhất phải can đảm, thứ hai phải cao số.

Theo lời của ông nội, cậu bé này thực sự gan dạ khi giành thức ăn với chó.

Vả lại, nó có thể sống sót bằng cách nhặt rác để ăn thì đúng là cao số.

Hơn một năm nay, tay nghề của Kỳ Dương càng ngày càng thành thạo.

Cho đến tháng trước, ông nội nói rằng nó đã học thành nghề, thậm chí còn nhận nó làm cháu trai.

Nhưng ngay ngày hôm sau, họ đã biến mất cùng nhau.

Điện thoại vẫn không ai trả lời như cũ, tôi đã lưu số điện thoại của Từ Giang vào điện thoại di động, thật sự khó hiểu.

Theo các bức ảnh cho thấy kỹ thuật lột da rất dứt khoát gọn gàng, cả thành phố này không thể tìm được người thứ hai.

Nhưng ông nội tôi đã già rồi…

Chẳng lẽ là Kỳ Dương?

Tôi đóng cửa hàng, kể những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho chú hai, chưa kịp nghe ông ấy phân tích thì Từ Giang gọi điện thoại tới.

“Thứ mà các cô gọi là “quần áo da người” được sử dụng cho thứ gì?”

“Sử dụng cho thứ gì là sao?”

“Nó thường được mặc cho người giấy…”

Trước khi tôi kịp nói xong, anh ta đã vội vàng hỏi lại.

“Có thể mặc cho cơ thể người không?”

Anh ta quay lại trước cổng làng rồi đưa tôi thẳng đến đồn cảnh sát thành phố.

Đó là nơi giám sát hiện trường vụ án.

Từ Giang chỉ vào một góc rồi nói với tôi:

“Giám định pháp y cho thấy nạn nhân bị gi/ế/t lúc 11 giờ đêm, bị lột da trong khoảng thời gian từ 11 giờ 30 phút đêm đến 2 giờ sáng, tử vong lúc 1 giờ sáng.”

Tôi hít một hơi thật sâu với cơn ớn lạnh sau lưng.

“Anh có ý gì…”

“Đúng vậy.”

“Hung thủ đã tiến hành lột da khi người bị hại vẫn còn sống.”

Thủ đoạn tàn ác này khiến bụng tôi quặn lại, việc giết lợn trong làng cũng không vô nhân đạo đến như vậy.

“Cô nhìn cái này xem.”

Anh ta chỉ vào góc camera giám sát, vào lúc ba giờ sáng.

Một bóng người bỗng nhiên lướt qua.

Từ Giang nhanh chóng nhấn dừng lại, sau đó phóng to lên.

Một người đội mũ có chiếc cằm nhọn và mắt một mí xuất hiện lờ mờ trên màn hình.

Từ Giang ném một bức ảnh về phía tôi.

Cô gái mặc đồng phục học sinh có mái tóc xoăn và các đường nét trên khuôn mặt giống hệt như trên màn hình.

“Sau khi nạn nhân tử vong, gương mặt lại xuất hiện trong camera giám sát.”

“Chỉ có duy nhất một khả năng…”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, tôi khẽ thở dốc.

“Khả năng duy nhất là hung thủ đã mặc da người của nạn nhân.”

Từ Giang nhìn tôi chằm chằm, không cho phép tôi chối bỏ.

“Cô Trương Xuân Nguyệt, bây giờ cô cần hợp tác với chúng tôi, hỗ trợ điều tra cho đến khi vụ án kết thúc.”

“Nghi phạm số một mà chúng tôi đang nhắm tới.”

“Đó là em trai nuôi của cô, Kỳ Dương.”

3.

Tôi không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào.

Rõ ràng bây giờ là buổi trưa, nhưng trong người tôi luôn có một cơn ớn lạnh, những gương mặt qua lại xung quanh giống như những người giấy biết chuyển động.

Kỳ Dương chính là “Ác ma lột da”?

Cũng không phải không có khả năng, không ai trong chúng tôi biết về quá khứ của nó, thậm chí còn không biết tại sao nó phải lưu lạc đầu đường xó chợ mặc dù tay chân vẫn còn lành lặn nguyên vẹn.

Vậy thì ông nội tôi, chẳng lẽ bị nó bắt đi?

Từ Giang đưa giấy chứng nhận để tôi đến nhà tang lễ trong thành phố, nơi có di hài của một số nạn nhân.

Có lẽ tôi sẽ đoán được điều gì đó từ cách thức lột da.

Mặc dù từ nhỏ tôi đã nhìn thấy những thứ kinh khủng, nhưng khi tôi thực sự nhìn thấy những xác c/h/ế/t đẫm m/á/u, tôi vẫn không khỏi buồn nôn.

Từ đỉnh đầu đến bắp chân, trên da thịt m/á/u đã khô lại, thậm chí có thể nhìn thấy những thớ thịt của cơ bắp.

Nhãn cầu gần như rơi ra khỏi hốc mắt, nhìn thẳng vào tôi với màu trắng xám.

Cố nén cơn buồn nôn, tôi tiến lại gần nhìn vào các mô da còn lại trên cánh tay của xác chết, nó nhỏ đến mức tôi không thể nhìn thấy.

Điều đó cũng chứng minh rằng khi bộ da của người này bị lột ra, hầu như không có bất kỳ sai sót nào.

Con tim tôi lạnh buốt, tôi từ từ đứng dậy.

Đây quả thực là… Kỹ thuật của ông nội tôi.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, trước khi tôi kịp quay lại thì thấy trời đất đã quay cuồng.

Phía sau đầu đau đến mức tê dại, tôi ngã thẳng xuống đất.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, phía sau đầu đã bị sưng to lên, đau đến mức choáng váng.

Trong tay lại cầm một tờ giấy.

“Hãy cẩn thận Từ Giang, những gì anh ta cho cô xem đều là giả!”

Một giọng nói trong đầu tôi đang gào thét điên cuồng, cùng lúc đó điện thoại của tôi reo lên.

“Từ Giang.”

“Alo.”

“Thế nào? Cô đã nhìn thấy chưa? Đó có phải là kỹ thuật của nhà cô không?”

Nhất thời tôi không biết tại sao anh ta lại yên tâm về tôi đến vậy, nếu thật sự là do Kỳ Dương gây ra, làm sao tôi có thể trực tiếp thừa nhận cơ chứ?

Hay là anh ta biết mối quan hệ của tôi với Kỳ Dương, anh ta biết rằng tôi không thích thằng bé?

Tôi liếc nhìn tờ giấy trong tay, chỉ cảm thấy rùng rợn sởn tóc gáy.

Mối quan hệ của hai chúng tôi bắt đầu từ nửa năm trước, tôi phát hiện nó lấy trộm quần áo của tôi, tôi nghĩ nó là tên biến thái bèn tức giận ném cục đá vào người nó.

Kết quả là tên ngốc này lại không tránh đi, bị cục đá đập vào hốc mắt, suýt chút nữa thì hỏng mắt.

Ông nội giận dữ mắng tôi một trận, phạt tôi quỳ một tiếng đồng hồ.

Kể từ đó chúng tôi không nói chuyện với nhau một lời.

Nếu như nó thật sự là ác quỷ lột da, tôi nhất định sẽ không chút do dự giao nó ra, nếu việc ông nội mất tích có liên quan đến nó, tôi nhất định sẽ tự tay g/i/ế/t c/h/ế/t nó.

Nhưng trước mắt, ai đã nhét tờ giấy này cho tôi lại là một bí ẩn khác.

Tôi đi siêu thị mua túi chườm đá rồi bắt xe về nhà, nhưng ngay khi mở cửa của cửa hàng ra tôi lập tức đứng hình.

Trong cánh cửa tủ đông, không biết từ lúc nào đã có người đặt một bộ quần áo hoàn chỉnh vào đó, nó nằm đó lặng lẽ giống như xác chết.

Khoảnh khắc tôi tiến lại gần hơn, tôi lập tức ngã phịch xuống đất.

Bộ quần áo da người này…

Là gương mặt của Từ Giang!


1710811655422.png
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom