• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quần áo da người (3 Viewers)

  • Phần 2

4.

Thứ này xuất hiện ở đây từ khi nào, chú hai vừa mới rời đi, đã đi được nửa đường?

Ông nội đã trở lại rồi? Hay là… Kỳ Dương?

Bộ da người kia nằm đó nhìn tôi như chiếc bánh cuốn rút hết nước, hai cái lỗ không nhìn thấy đáy.

Từ nhỏ tôi đã nhìn thấy những thứ này, nhưng vào thời khắc này ruột gan tôi lại cồn cào.

Phải mất ít nhất nửa tháng để làm ra một bộ quần áo da người, tình cờ đó là thời gian trước khi ông tôi biến mất, nhưng khi đó ác quỷ lột da vẫn chưa xuất hiện, còn tôi thì hoàn toàn không quen biết cảnh sát Từ.

Chẳng lẽ ông nội đã đoán trước được tất cả những chuyện này từ lâu, cho nên đã làm sẵn quần áo da người cho cảnh sát Từ?

Hay là ông ấy làm thứ này nhằm mục đích khác nhưng thất bại, vì thế mới biến mất?

Vậy thì ai mang bộ quần áo này về đây?!

Mục đích là gì?

Tôi nhấp một ngụm trà, đầu óc hoàn toàn rối bời.

Vô hình trung, dường như luôn có một đôi tay thao túng tất cả những chuyện này, thậm chí còn mặc da người khác để âm thầm quan sát trong bóng tối.

Đó có thể là ông già mua nước bên đường, hoặc là một nữ sinh hỏi đường.

Tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh rồi nhìn vào bộ da người trong tủ đông.

Nhưng kỹ thuật này chỉ có nhà tôi biết, cho dù là ai đang đứng sau chỉ dẫn cho tôi cũng đều có mục đích cả, nếu tiếp tục có lẽ sẽ có thêm manh mối về ông nội.

Dù như thế nào thì vô tình tôi đã bị kéo vào trò chơi này, không có đường quay lại.

Thoa một lớp dầu bôi trơn lên cơ thể, sau đó sử dụng bã nhờn đã qua xử lý, chèn lên vùng bị hở, sử dụng thuốc nước để rạch vùng quanh mắt, sau đó lại thoa đều lên da.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi mới mặc bộ da người của Từ Giang.

Sau khi chắc chắn hôm nay anh ta sẽ về nhà, tôi lấy quần áo trước đây của ông nội ra rồi mặc vào, lần theo lộ trình trong trí nhớ của mình tìm đến đồn cảnh sát thành phố.

Vào lúc ba giờ sáng, toàn bộ tầng nhà vẫn sáng đèn như cũ, may mắn thay có một vụ say rượu lái xe vào ban đêm, người đó mượn rượu làm càn, gây náo loạn hết cả lên, một nhóm người tiến lên quát mắng, không một ai chú ý đến tôi.

Bàn làm việc của Từ Giang rất lộn xộn, tất cả tài liệu đều được đặt trên đó, không hề né tránh những bức ảnh của xác chết.

Tôi lục lọi xung quanh nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào, toàn là những thứ mà anh ta đã cho tôi xem, khi tôi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy ai đó hét lên từ sau lưng.

“Đội trưởng Từ!”

“Hôm nay anh không nghỉ ngơi sao? Mệt quá trời à!”

Văn phòng được chiếu sáng lờ mờ, có lẽ anh ta không nhìn rõ mặt tôi, chỉ chăm chăm nhổ mấy cây cỏ trên bàn.

“Hôm qua anh lại đến nhà xác, có phát hiện gì không?”

Tôi nín thở không dám nói gì, tôi chưa từng học kỹ năng giọng nói của ông nội, nếu nói chuyện sẽ lộ hết bí mật, tôi hoảng hốt vô tình nhìn vào một khung ảnh.

Thấy tôi không trả lời, anh ta cũng nhìn sang, đó là ảnh chụp chung của Từ Giang và một người phụ nữ.

Anh ta đột nhiên thở dài rồi vỗ vai tôi.

“Đội trưởng Từ, đừng lúc nào cũng tự chịu đựng, chị dâu không muốn nhìn thấy anh như thế này đâu.”

Khi anh ta quay đi, tôi ngồi phịch xuống ghế.

Anh ta vừa nói cái gì? Hôm qua Từ Giang đến nhà xác?

Nhưng sáng hôm qua anh ta luôn ở cạnh tôi, chẳng lẽ buổi chiều anh ta đã đi theo tôi?

Vậy lúc tôi bị đánh bất tỉnh anh ta cũng ở đó?

Vậy thì tại sao lại giả vờ như không biết gì cả, còn kiếm cớ để tôi đi một mình?

Mọi thứ ngày càng trở nên rắc rối hơn, sợi dây không thể cởi trói đã rối thành vô số nút thắt chết.

Tôi lợi dụng sự hỗn loạn để thoát khỏi đồn cảnh sát rồi lái xe về nhà.

Tuy nhiên, điều duy nhất tôi chắc chắn là Từ Giang nhất định biết điều gì đó, hơn nữa còn đang dẫn tôi đi vào cái bẫy này.

Nhìn vào camera ở tầng hầm, một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Nếu tôi có thể trở thành “Từ Giang”, vậy thì có lẽ nào “Từ Giang” này cũng sẽ do người khác thủ vai?

Tôi sợ run lên, không dám nhìn vào mình khi đi ngang qua gương thủy tinh, vội vàng về nhà cởi bộ da người.

Chưa kịp xác nhận ý nghĩ này thì sự việc lại trở nên nghiêm trọng.

Lại xảy ra một vụ lột da khác.

5.

Người chết vẫn là một cô gái, một học sinh trung học vừa đến tuổi trưởng thành, bị giết ở hành lang nhà mình.

Theo như khôi phục hiện trường, cô gái bị khống chế ở hành lang lúc 3 giờ sáng, sau đó bị trói trên sân thượng, đánh bất tỉnh rồi lột da.

Thủ pháp này giống với các trường hợp trước, hoàn toàn có thể gộp lại thành một vụ án.

Điều kỳ quái hơn là, hiện trường vụ án lần này ở ngay trên tầng nhà của Từ Giang.

Khi tôi đứng ở đồn cảnh sát và nghe báo cáo của pháp y, liền cảm thấy có một vài điểm chung giữa những trường hợp này.

Có vẻ như người bị hại… càng ngày càng trẻ hơn.

Trước đây ông nội từng nói rằng, da của người càng trẻ tuổi thì càng tốt và mịn màng.

Vài cảnh sát thẩm vấn tôi về tình hình nhà tôi, hỏi liệu Kỳ Dương có trở về hay không, tôi đều phủ nhận tất cả.

Vụ án không có đột phá mới, viên cảnh sát ở bên cạnh thản nhiên hỏi: “Đội trưởng Từ, tối hôm qua không phải anh ở nhà hay sao? Có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Từ Giang không ngẩng đầu lên mà nhìn hồ sơ: “Tối hôm qua tôi nhớ mình để quên đồ nên nửa đêm lại tới lấy.”

Khi nói anh ta ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt đen kịt lại giống như đang nhìn tôi:

“Vào lúc ba giờ sáng, cậu có thể tự kiểm tra camera.”

Đèn trên đầu sáng nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.

“Tôi nào dám! Chỉ đùa chút thôi, đội trưởng Từ.”

Vừa nói xong anh ta bèn quay đi lấy thông tin, tôi kiếm cớ đi vệ sinh rồi chạy ra ngoài như điên, cả hai chân mềm nhũn.

Ba giờ sáng hôm qua, không phải là lúc tôi giả dạng thành Từ Giang xuất hiện ở đồn cảnh sát hay sao?!

Nhưng làm sao anh ta biết?

Tôi nhìn mặt mình trong gương, cảm thấy không chân thật.

Tất cả chỉ là một trò chơi.

Tôi mặc bộ da của Từ Giang rồi đến đồn cảnh sát, loại hành động tự cho là đúng này chẳng qua chỉ là một nước cờ mà anh ta đã lên kế hoạch từ lâu.

Để tôi thay anh ta xuất hiện trước máy camera, làm bằng chứng ngoại phạm cho anh ta.

Tất cả mọi thứ được xâu chuỗi lại, tôi nghĩ đến đôi mắt đen kịt u ám của anh ta, cảm thấy từ đầu đến chân đều ớn lạnh.

“Ác quỷ lột da” xuất hiện trong thành phố, ông nội và Kỳ Dương đột nhiên biến mất.

Người khởi xướng cho tất cả những điều này có thể là Từ Giang.

Anh ta lợi dụng tôi làm bằng chứng ngoại phạm, anh ta cũng biết mối quan hệ tôi với Kì Dương không tốt, vì vậy ngay từ đầu anh ta nhờ tôi hỗ trợ điều tra chỉ để từng bước biến Kì Dương thành nghi phạm.

Anh ta làm tất cả những điều này để mở cho mình một con đường trốn thoát.

Vậy ai đã đưa cho tôi tờ giấy ở nhà xác?

Có tiếng bước chân sau lưng tôi, tôi nhanh chóng quay đầu lại thì thấy một nữ cảnh sát bước ra từ nhà vệ sinh, tóc được vén ra sau tai giống như những sợi len đen.

Tim tôi đập dữ dội, giờ đây mỗi một gương mặt mà tôi nhìn thấy đều rất giống người giấy.

Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Giang đã đứng chờ ở cửa, anh ta mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn và nhếch nhác của tôi.

“Hoảng cái gì chứ?”

Tôi liếc nhìn hành lang sáng rực đèn, nói thẳng.

“Anh đã giết những người đó.”

Ánh mắt anh ta có chút ngạc nhiên: “Cô Trương, cô đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Thấy tôi không nói gì, Từ Giang lật xem tài liệu tự mình nói:

“Trước mắt chúng tôi đã có thể xác nhận nghi phạm là Kỳ Dương, có lẽ anh ta đã bỏ trốn, về phần ông nội cô hiện tại không thể loại trừ khả năng là đồng phạm…”

“Nói láo!”

Không đợi anh ta nói xong, tôi lạnh lùng ngắt lời:

“Căn bản không có nghi phạm nào cả, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh mà thôi!”

Anh ta không lên tiếng, gương mặt dưới ánh đèn sợi đốt trông giống như tranh vẽ.

Chân tôi hơn run lên, đột nhiên nhớ lại những lời của viên cảnh sát trong văn phòng ngày hôm đó.

“Anh muốn dùng những bộ da người đó để hồi sinh bạn gái mình.”

“Anh đến chỗ tôi chỉ để thuận nước đẩy thuyền đổ tất cả lỗi cho Kỳ Dương, lợi dụng tôi làm bằng chứng ngoại phạm cho anh.”

“Anh rốt cuộc là ai?"

“Ông nội tôi ở đâu?”

Anh ta không nói một lời, ngược lại nhìn tôi một lúc sau mới nhìn đồng hồ.

“Cô Trương, công việc của cô xong rồi.”

“Bây giờ là 11 giờ, đã muộn rồi, cô nên trở về đi.”

Không đợi anh ta nói gì thêm, tôi quay người lại rồi chạy ra khỏi đồn cảnh sát, màn đêm mù mịt, gió xung quanh lạnh đến đáng sợ.

Tôi đã vật lộn trong trò chơi này lâu như vậy, không ngờ được mình chỉ là một quân cờ.

Không có ông nội, không có Kỳ Dương.

Tôi phải làm gì đây?

Tôi dừng xe vào lề đường, toàn thân đau nhức và yếu ớt, một nỗi sợ hãi to lớn đang dâng lên.

“Chỉ còn lại một mình mình… Mình nên làm gì đây…”

6.

Thức đến nửa đêm, tôi đi tìm chú hai.

Bây giờ ông ấy là người thân duy nhất của tôi.

Cha mẹ tôi đột ngột ra đi cách đây hai năm, khi ấy người dân trong làng nói rằng vì ông nội làm nghề này nên rất xui xẻo, khắc chết người nhà.

Cũng vì chuyện này này mà chú hai, vốn là người kế vị của ông nội, đột nhiên dừng lại không làm nữa.

Ông nội bèn trở mặt, nói chú hai bất hiếu.

Sau đó hai người cãi nhau kịch liệt, ông nội tức giận, chú hai thì chuyển đến sống ở làng bên cạnh, mãi đến khi gặp được Kì Dương, cửa hàng mới khá hơn một chút.

Bây giờ, chú hai là người duy nhất tôi có thể dựa vào.

Điện thoại đã tắt máy, tôi trực tiếp lái xe đến nhà ông ấy, một tòa nhà xi măng hai tầng kiểu cũ trong làng.

Cổng không khóa, tôi mở cửa bước vào, chỉ thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, một bóng người mặc áo khoác da đứng quay lưng về phía tôi.

“Chú hai?”

Tôi gọi một tiếng nhưng không thấy người nọ trả lời.

“Chú hai, chú còn chưa ngủ sao? Cháu có chuyện muốn nói với chú…”

Trước khi tôi kịp bước tới, bóng người kia dần dần quay đầu lại.

Là Từ Giang.

Anh ta đang siết chặt một bộ da người chưa được xử lý trong tay.

Nó đung đưa trong gió, mùi m/á/u nồng nặc bay ra.

Bộ da người này…Vẫn còn chảy m/á/u?

Tôi gần như phản ứng ngay lập tức, đây là da người của người sống, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Từ Giang thấy tôi không nhúc nhích, đột nhiên ném sang một bên.

“Phương pháp này đúng là không hiệu quả, hoàn toàn không thể hồi sinh.”

Anh ta đang nói cái gì vậy?

Chẳng lẽ thứ lần trước anh ta hỏi tôi là về cấm thuật sao?

Tôi gần như dừng chân lại ngay lập tức, đứng ch/ế/t lặng trong sân.

Nhưng… Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Còn làm những việc này.

Dưới ánh trăng, xoay người lại, sắc mặt tái nhợt như hồn ma.

“Trương Xuân Nguyệt, không phải tôi đã bảo cô về nhà sao?”

Có thứ ánh sáng gì đó phản chiếu lại tôi mới nhìn thấy rõ con dao anh ta đang cầm.

“Tại sao anh lại ở đây? Chú hai của tôi đâu!”

Anh ta đứng thẳng nhìn tôi, ánh sáng từ mũi dao phản chiếu đến đáy mắt, mang theo một cảm giác ớn lạnh.

Đầu tôi trống rỗng, ngón chân tê dại đứng không vững, trong đầu chỉ còn hai chữ:

Tiêu rồi.

Chưa kịp phản ứng thì anh ta đã lao tới, tôi lập tức quay người chạy, bị anh ta xé toạc chiếc áo khoác lông.

Tiếng bước chân rất nhanh, ban đêm không thể nhìn rõ đường, tôi sợ mất hồn mất vía, trong nháy mắt đã chạy vào chuồng bò, run cầm cập đóng cửa lại.

Ngôi nhà ở nông thôn được làm bằng gỗ, có tiếng va chạm ở bên ngoài, khiến tấm cửa rung chuyển và rơi bụi xuống.

Tôi sợ hãi đến mức không thở được, lấy điện thoại ra gọi số 110, vừa kết nối được tín hiệu thì nghe thấy một tiếng động lớn ngoài cửa.

Anh ta đang phá cửa!

Trong nhà không có đèn, đèn pin điện thoại chỉ soi được những đống cỏ khô và mấy bó củi.

Cánh cửa mà bị phá, chỉ còn con đường ch/et!

Trong lúc hoang mang lo sợ, tôi chợt nhớ ra khi tôi còn bé tôi đã từng đến đây, hình như có một hầm rượu.

Có tiếng động lớn ngoài cửa, mảnh gỗ rơi ra, tôi run rẩy tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm phát hiện ra một cái hầm trong góc.

“Chỉ cần câu giờ và chờ cảnh sát đến là được.”

Nhưng không phải Từ Giang chính là cảnh sát hay sao?

Nếu anh ta sử dụng cùng một phương pháp để đổi trắng thay đen thì sao?

Khoảnh khắc cửa hầm đóng lại, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay từ đầu tôi đã bị tính kế vào trò chơi này, lúc ở đồn cảnh sát không phải là kết thúc, mà chính là bây giờ.

Tôi không phải là một quân cờ, mà là một kẻ bị ruồng bỏ.

Anh ta muốn loại bỏ hoàn toàn chuyện này, vì vậy mới để tôi phát hiện ra chân tướng, tìm đến chỗ này, cuối cùng tẩy trắng cho anh ta.

Cửa bị khóa bằng dây xích, toàn thân tôi tê cứng và không thể đi lại, cuối cùng không thể kìm được mà ôm đầu gối khóc.

Nhưng đột nhiên có tiếng động trong hầm.

“Ai!”

Tôi tưởng đó là một con chuột, nhưng khi tôi bước vào mới phát hiện một người đàn ông bị trói ở trong góc, miệng anh ta bị dán băng dính, vật lộn điên cuồng trên mặt đất.

Tôi càng nhìn vào khuôn mặt đó, nó càng trở nên rõ ràng hơn, hóa ra là…

Từ Giang?!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom