• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quần áo da người (2 Viewers)

  • Phần 3

7.

Tôi đơ người tại chỗ, hiển nhiên anh ấy cũng giật mình khi nhìn thấy tôi.

Tôi tháo lớp băng dính ra, anh ấy xác nhận danh tính của mình.

Anh bị theo dõi từ tháng trước, ngày hôm đó sau khi để ý đến người kia thì đi theo hắn đến đây.

“Vừa đến là tôi bị đánh bất tỉnh rồi bị nhốt ở đây luôn.”

Tôi ngạc nhiên kêu lên, liếc nhìn bát cơm cho chó dưới chân.

“Cả tháng ư?”

Vậy Từ Giang ngoài cửa là ai?!

Hơn nữa thời gian ấy lại vừa hay trùng với lúc ông nội và Kì Dương mất tích, chẳng lẽ hắn bắt đầu sắp đặt kế hoạch từ lúc đó?

Tôi vội vàng cởi trói cho anh ấy, vừa định giơ đèn pin lên để nhìn xung quanh, thì bị anh ấy cản lại.

“Mặc dù tôi không biết nghi lễ này là gì, nhưng tên kia hình như có thể ngụy trang bằng da người…”

“Tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Ánh sáng lướt qua bức tường, vài bộ da người treo ngay ngắn trên tường, bởi vì bị giằng xé mà không còn nhìn ra hình người nữa, giống như tấm vải phơi khô, chỉ chừa lại hai lỗ đen trống rỗng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tay tôi run rẩy không vững, điện thoại đột ngột rơi xuống đất, chiếu sáng bộ da người ở góc xa.

Hình như là…

Từ Giang giúp tôi nhặt điện thoại lên, dường như nghe thấy động tĩnh trên đầu bèn nhanh chóng kéo tôi lại.

Nhưng tôi vẫn đứng im bất động.

Bộ da người treo trên tường ở trong góc đội tóc giả, những nếp nhăn và đốm xám trên đấy trông chân thực đến mức giống như chúng vừa bị lột ra khỏi cơ thể người.

Khi gió thổi, phần da cánh tay theo đó chuyển động để lộ một vết sẹo đỏ.

Vết sẹo đó có vào đầu năm nay, tôi không cẩn thận nướng cháy khoai lang, trong khi bảo vệ tôi thì ông nội tôi bị bỏng.

Hai dòng nước mắt tuôn rơi, tôi không thở nổi.

Bộ da người này là của ông nội tôi.

Tấm ván gỗ phía trên đầu bỗng nhiên nứt gãy, “Từ Giang” cầm rìu bước xuống.

“Mày đã nhìn thấy hết rồi.”

Phỏng đoán trong lòng tôi càng lúc càng lớn, nước mắt và nước mũi cùng rơi xuống.

“Anh là… Anh là…”

Hắn ta mỉm cười, bởi vì gương mặt đã bong tróc một ít nên nhìn rất gớm ghiếc, giống như là lột một bộ mặt khác.

Hắn ta kéo da mặt mình dọc theo khe hở đó, rít lên từng chút một.

“Làm sao có thể là ông…”

“Chú hai.”

Tại sao lại là ông ấy.

Không đúng… Từ trước đến nay, người có khả năng nhất chính là ông ta.

Người biết mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Dương, có thể đưa ông nội tôi đi mà không để lại dấu vết, còn thông thạo tài nghệ như vậy…

Vả lại hôm đó bộ quần áo da người của Từ Giang chỉ xuất hiện sau khi chú hai đến.

Chẳng qua ông ta chưa từng có chút liên quan gì đến vụ án này, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến ông ta.

Ông ta không nói gì, một nửa da mặt treo ở trên cằm, đứng ở lối ra nhìn chúng tôi.

“Xin lỗi.”

Gió lạnh gào rú, ông ta đốt thứ gì đó rồi ném vào.

Từ Giang kinh hãi trong giây lát, kéo tôi trèo đến bên cửa sổ.

“Chạy mau, căn hầm này chứa đầy xăng!”

Nhưng ngay khi thứ đó rơi xuống, một ngọn lửa lớn lập tức bùng lên xung quanh, hơi nóng hầm hầm cuốn qua như điên, thậm chí lan sang bức tường phủ lên da người.

Mùi hôi thối kèm theo mùi tanh lập tức tràn ngập trong không khí.

Tôi không thể tin nổi ngẩng đầu lên, liều mạng hét to:

“Chú hai! Đừng đi!”

Nhưng ngay tức khắc, tấm ván của căn hầm đã bị đóng lại, mang theo âm thanh ma sát mạnh, như thể có thứ gì đó đang đè lên nó.

“Đừng la hét nữa!”

Từ Giang thô bạo túm lấy tôi, xé một mảnh vải rồi nhét cho tôi:

“Đừng hít khói lửa!”

Anh ấy bước nhanh đến bức tường rồi với lấy tấm da treo trên đó, nó có vẻ mặt tuyệt vọng và dữ tợn.

“Đây đều là chứng cứ! Đây đều là bằng chứng!”

Ngọn lửa lan lên đống củi xung quanh, tôi bịt miệng mình rồi kéo anh ấy.

“Vô dụng thôi! Đừng động vào nữa!”

Hai chúng tôi từng bước đẩy xuống góc, hai má anh ấy hóp lại đầy tuyệt vọng.

“Mặc dù tôi không hiểu ông ta đã làm những gì, nhưng cô gặp ông ta ở bên ngoài, có phải ông ta đang sống với thân phận của tôi phải không?”

“Đúng thế…”

Sau khi nhận được lời khẳng định, anh ấy sững sờ một lúc, hình như đã đưa ra một quyết định quan trọng.

“Tôi không thể để phạm nhân trốn thoát, cô có mang theo điện thoại không!?”

Tôi gật đầu, chỉ thấy anh ấy đột nhiên quay người lại rồi lao vào tường, ngọn lửa dưới chân lan tràn dữ dội.

“Chụp ảnh mang về!”

Không phải anh ấy muốn…

“Tôi sẽ không để ông ta giả dạng tôi.”

Từ Giang đứng trước bức tường đó, ngọn lửa đằng sau leo lên những bộ da người, anh ấy chỉ đứng đó và nhìn vào camera.

“Tôi, Từ Giang, cảnh hiệu 08933x! Chính là hung thủ gây ra những vụ án lột da này.”

“Sau vụ hỏa hoạn này, tất cả bằng chứng sẽ biến mất.”

“Nếu như mọi người xem được video này, xin hãy đưa tôi ra trước công lý.”

Mỗi lời anh ấy nói đều có sức mạnh, nhìn ngọn lửa cuồng nộ phá hủy tất cả.

Người thánh thiện nhất gánh vác việc hèn hạ nhất.

Tôi che miệng, hai tay run rẩy dừng quay, nhét điện thoại vào phía trong cùng của quần áo.

“Đến đây mau! Ngọn lửa lan đến rồi!”

Ống quần của Từ Giang bốc cháy, ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm một chỗ, đột nhiên quay đầu lại.

“Cô nhất định phải mang những thứ này ra ngoài.”

Sau đó, anh ấy đẩy tôi đến một góc nơi có một ô cửa sổ nhỏ hẹp, mặt kính phủ đầy bụi bặm, có thể lờ mờ nhìn thấy cỏ dại bên ngoài.

“Giẫm lên người tôi nhanh lên!”

Lưng tôi đau rát vì bỏng, không khí xung quanh ngày càng ít đi, cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, tôi giẫm lên vai anh ấy, nhưng ngón tay tôi không thể chạm tới cửa sổ.

“Không mở được!”

“Không được! Anh làm đi, tôi không với tới được!”

Trước mắt tôi hiện lên một luồng ánh sáng, tôi nóng đến mức hơi lạnh, càng ngày càng chóng mặt, cơ thể bất giác ngã xuống.

Nhưng ngay lập tức, cửa kính đột nhiên nổ tung trên đầu tôi.

Một đôi tay theo cơn gió lạnh tràn vào đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

“Mau trèo lên!!”

Tôi sửng sốt ngẩng đầu nhìn, đó là…

Kỳ Dương.

8.

Mặt cậu ấy đầy mồ hôi, nghiến răng kéo tôi lên từng chút một.

Khi chân tôi thoát khỏi cửa sổ, đột nhiên có một tiếng nổ truyền đến.

“Cẩn thận!”

Kỳ Dương bảo vệ tôi, bị một làn sóng nhiệt đẩy văng sang một bên.

“Từ Giang vẫn còn ở bên trong!”

Tôi quay lại để đi qua nhưng đã bị cản lại.

Cửa thông gió nhỏ trong hầm nổ tung, là sóng nhiệt bên trong cuồn cuộn gần như không thể nhìn thấy hình dạng lúc trước, hệt như một biển lửa.

Không ai có thể sống sót.

“Đừng qua đó!”

Kỳ Dương nhìn đi chỗ khác, giọng nói rất bình tĩnh:

“Cửa thông gió đó chỉ đủ để chị thoát ra ngoài.”

Khung gỗ bên ngoài cửa kính rơi xuống trước mặt tôi, nó chỉ rộng bằng chiều dài cánh tay, căn bản không đủ để một người đàn ông trưởng thành thoát ra.

Tôi thở hổn hển rồi bịt chặt miệng.

Ngay từ đầu anh ấy đã biết mình không thể thoát ra, vì vậy mới nhận mọi tội lỗi và bảo tôi giẫm lên anh ấy để thoát ra ngoài.

Ngay cả khi bị nhốt trong nơi tối tăm mịt mù như thế này, ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ấy vẫn hoàn thành nghĩa vụ của một cảnh sát.

Kỳ Dương kéo tôi lăn vào một khe núi gần đó, che kín miệng tôi.

“Đừng phát ra tiếng động!”

Hai chúng tôi lợi dụng trời tối chậm rãi đi về phía trước, cách đó khoảng vài trăm mét có một cái hố kế bên mương.

Cậu ấy đẩy tôi đi cho đến khi đi tới chỗ ánh trăng không thể chiếu vào mới lôi đèn pin ra.

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy.

“Cậu đã đi đâu?! Ông nội thì sao?”

Cậu ấy không nói gì, tôi nhớ đến bộ da người trong tầng hầm lập tức có linh cảm không lành, nhưng tôi không muốn tin vào điều đó.

“Ông nội đâu! Ông nội ở đâu hả?”

Từ trước đến nay, Kỳ Dương hiền như khúc gỗ, không biết lừa dối người khác, mãi cho đến khi tôi đánh cậu ấy như điên mới chậm rãi lên tiếng.

“Ông nội ch/et rồi.”

Cậu ấy bật đèn pin lên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, vừa nhếch nhác vừa bình tĩnh.

“Nguyệt Nguyệt, ông nội đã ch/et hai năm trước rồi.”

Tôi không hiểu ý của cậu ấy là gì, thật lâu sau mới nói một tiếng: “Hả”.

Trên mặt Kỳ Dương dính đầy bùn, đôi mắt ẩn dưới mái tóc ướt nhẹp nhìn tôi.

“Một tháng trước, ông nội, không, chú hai… Ông ta đưa một cô gái rất trẻ về nhà, bảo tôi lột toàn bộ da.”

“Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là một xác chết được mua với giá cao, nhưng khi tôi đang thu dọn quần áo thì thấy thẻ học sinh của cô ấy… Tôi đã thấy cái tên đó ở trên báo.”

Thông báo tìm người.

“Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy nửa đêm đến gặp ông ta, ai mà ngờ lại bắt gặp ông ta đang… cởi bộ da của ông nội.”

Kỳ Dương đưa tay ôm đầu, túm tóc thật chặt.

“Hơn nữa trong phòng ông ta còn treo rất nhiều bộ da người, trong tủ đông có một người phụ nữ…”

Tôi đơ người ngay tại chỗ, người phụ nữ trong tủ đông…

Chẳng lẽ là bạn gái lúc trước của chú hai?! Nhưng không phải đã được an táng hai năm trước rồi sao? Lại còn là tự tay ông nội xử lý nữa chứ!

Chẳng lẽ lúc đó ông nội đã…

Lúc đó chú hai khăng khăng làm theo ý mình, bắt ông nội sử dụng cấm thuật để cứu cô gái, cuối cùng cũng vì điều này mà từ mặt ông nội, về sau miễn là ông nội ở nhà thì ông ta sẽ tuyệt đối không đến.

Bây giờ nhìn lại…

Không phải ông ta không đến, mà từ lúc đó hai người họ chính là một người, không có cách nào để xuất hiện cùng một lúc!

Kỳ Dương thở dài một hơi:

“Ông ta đã phát hiện ra tôi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chạy trốn, tôi muốn báo án nhưng lại sợ cảnh sát sẽ phát hiện ra rằng chúng tôi đang buôn bán da người… Tôi cũng muốn quay lại để nói cho chị biết nhưng lại sợ liên lụy đến chị, sẽ rất nguy hiểm.”

Tôi sững sờ ngồi bệt xuống đất, chớp chớp mắt.

“Vậy nên, ý của cậu là… bấy lâu nay ông nội là…”

“Đúng.”

“Hai năm qua, ông nội vẫn luôn là giả.”

Kế hoạch của ông ta bắt đầu từ hai năm trước.

Nhận học trò chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

Hoặc là Kỳ Dương thỏa hiệp và trở thành công cụ giết người của ông ta, hoặc là cậu ấy chạy trốn và trở thành kẻ thế tội cho ông ta.

9.

Ban đêm rất yên tĩnh, Kỳ Dương bảo tôi cắn vào cánh tay cậu ấy để ngăn tiếng khàn phát ra.

Tôi khóc nhiều đến nỗi gần như ngất xỉu.

Chúng tôi đợi trong hố bùn cả đêm, quả nhiên cảnh sát không đến.

Từ Giang thật đã bị thiêu chết, thân phận của anh ấy, khuôn mặt, chứng minh thư, điện thoại đều nằm trong tay chú hai.

Ông ta dùng thân phận thật của mình để âm mưu tất cả những chuyện này, dùng thân phận của Từ Giang đẩy tất cả những chuyện này lên người Kỳ Dương.

Kín như bưng.

Đáng tiếc ông trời có mắt, cấm thuật là giả, ông ta không thể hồi sinh cô gái kia, chỉ tiếc thương cho những người vô tội đã xuống suối vàng.

“Cậu có phải là người đã nhét cho tôi tờ giấy trong nhà xác lúc ấy không?”

Kỳ Dương gật đầu: "Sau khi biết chị bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi đã luôn bí mật theo dõi chị cho đến hôm nhìn thấy chị đi vào nhà xác, tên cảnh sát kia cũng đi vào.”

“Chính anh ta đã đánh chị bất tỉnh, có vẻ như anh ta muốn chị tin rằng hung thủ là một người khác, tôi cảm thấy không ổn nên đã nhét tờ giấy đó cho chị.”

Nhưng không ngờ tới… Anh ta cũng là giả.

“Chúng ta còn cách khác không?”

Tôi kéo Kỳ Dương: “Cũng không thể ngồi yên chờ chết được, bây giờ cậu và tôi đã bị hủy hoại nhưng ông ta vẫn còn ở ngoài kia!”

Kỳ Dương im lặng một lát, từ lâu cậu ấy đã quen với những ngày u ám như vậy, có lẽ cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi, cậu ấy lại thở dài:

“Nếu như nộp đơn cho cảnh sát để điều tra vụ án về cái chết của ông nội hai năm trước, có lẽ sẽ bắt được ông ta, nhưng…”

Cậu ấy lắc đầu, nắm tay siết chặt.

“Ông ta vẫn đang sử dụng thân phận của Từ Giang.”

“Vậy nếu thân phận của Từ Giang cũng bị hủy thì sao?”

Tôi nắm chặt điện thoại, nhớ lại đoạn video kia, nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.

Một kế hoạch có thể ngọc nát đá tan* với ông ta.

(*Ngọc nát đá tan: tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ.)

Kỳ Dương đưa tôi trốn trong sơn động một ngày không bị ai phát hiện, tìm thấy tầng hầm đã được thu dọn, thi thể Từ Giang cũng không biết được chôn ở đâu.

Chúng tôi tranh thủ cả đêm để lẻn về cửa hàng, may mắn thay bộ da “Từ Giang” mà tôi để lại lúc trước vẫn còn đó, Kỳ Dương đã lấy da đi và mang theo một số dụng cụ.

Chúng tôi ở trong một ngôi nhà dột nát ở vùng nông thôn nửa tháng, hầu như ngày nào Kỳ Dương cũng tỉa gọt bộ da người kia, ngày ngày mùi tanh hôi xộc vào mặt.

Tôi tìm thấy thức ăn từ những ruộng rau xung quanh, nhưng khi nhìn thấy bộ da người kia mềm ra sau khi ngâm trong nước thuốc, tôi gần như nhổ hết những gì đã ăn ra.

Mãi đến nửa tháng sau, Kỳ Dương mới mặc bộ da người lên xuất hiện trước mặt tôi.

Đó là hình dáng của chú hai.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom