• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quần áo da người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

10.

Ngày hôm sau, cậu ấy đi đầu thú.

Đó là lời nói dối mà chúng tôi dành nửa tháng để bịa ra, cậu ấy nói với cảnh sát rằng mình cãi nhau với ông nội, sau đó vô tình gi/ế/t ch/ế/t ông ấy.

Cậu ấy biết tôi phát thông báo mất tích, cho nên suốt những ngày qua cậu ấy luôn bất an lo sợ, sau cùng quyết định ra tự thú.

Về thủ đoạn phạm tội và địa điểm chôn xác, cậu ấy yêu cầu Từ Giang phải có mặt thì cậu ấy mới bằng lòng nói ra.

Có thể có những sơ hở trong lời nói dối của chúng tôi, nhưng đủ để kéo dài thời gian.

Khi nhận được cuộc gọi từ công an, tôi biết bước đầu của kế hoạch đã thành công.

Tôi nhìn thấy “Từ Giang” kinh ngạc trong đồn cảnh sát thành phố, cùng với Kỳ Dương, người đang bị tạm giam, chỉ cần cậu ấy ở đây là an toàn rồi.

Thân phận “chú hai” này không cần thiết nữa.

“Từ Giang” nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích, ông ta đã sớm tìm được đường lui cho mình rồi.

“Chúng mày chỉ đang làm chuyện tốn công vô ích mà thôi.”

“Thật sao?”

Tôi mở đoạn video đó ra.

Từ Giang cười điên cuồng trong biển lửa, bức tường phía sau đầy xác ch/et kinh sợ, anh đứng trước ống kính và thú nhận tội lỗi của mình.

Tôi nhìn đôi mắt ông ta chuyển từ kinh ngạc sang hoảng loạn, cả khuôn mặt cứng đờ.

“Thân phận này quá vĩ đại rồi, chú hai, ông không xứng để mạo danh anh ấy.”

Sự tình nhanh chóng trở nên náo loạn, kết quả này gần như gây ra một làn sóng lớn trong toàn bộ đồn cảnh sát thành phố, tôi thẳng thắn thừa nhận đã quay video lại khi anh ấy tiêu hủy bằng chứng, anh ấy nghĩ rằng tôi đã bị thiêu ch/ế/t.

Nhưng tôi may mắn thoát khỏi đó, tất cả chỉ có thế.

Cục trưởng cử người từ bộ phận kỹ thuật đến xác minh video, sau đó điều động một nhóm người để theo dõi Từ Giang, nhưng đã quá muộn.

Từ Giang chạy trốn.

Đưa cả Kỳ Dương đi.

Cảnh sát cử rất nhiều người truy bắt, tôi nghi ngờ nên bảo họ khẩn trương dẫn người đến cửa hàng.

Hiện tại, vụ việc của “chú hai” vẫn chưa được bàn giao, nói đúng ra thì không thể kết tội được, vài sĩ quan cảnh sát được huy động tới hiện trường để cố gắng bảo vệ cậu ấy.

Nhưng cổng vào sân đã đóng lại, không nghe thấy âm thanh nào.

“Đã quét xong, xác định được ở phòng bên có hai người, nhưng họ ở quá gần nhau nên không thể phân biệt nổi.”

Cảnh sát cử người đến đàm phán ở cửa, họ tính đến việc “Từ Giang” là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, vì vậy mọi thứ cần phải thận trọng, ném vào một bộ đàm.

Ông ta không nói nhảm, yêu cầu tôi qua đó, nếu không sẽ chết cùng Kỳ Dương.

Hơn nữa chỉ mình tôi được vào.

Tôi đồng ý.

Đây là chuyện ngoài kế hoạch, nhưng Kỳ Dương đã cứu tôi rất nhiều lần, bây giờ cậu ấy là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể đánh mất cậu nữa.

Cảnh sát giúp tôi mặc áo giáp và đeo tai nghe mới vào cho tôi.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cánh cửa phòng bên đã đóng lại.

Nhưng khoảnh khắc tôi đưa tay ra, cánh cửa gỗ đột nhiên đóng sầm lại.

“Nguyệt Nguyệt chạy mau!”

Kỳ Dương vội vã chạy ra khỏi phòng, nắm lấy tay tôi chạy ra cửa.

Nhưng phía sau lại có một tiếng hét khác.

“Đừng đi cùng hắn Nguyệt Nguyệt!”

Tôi quay đầu lại, bên trong vẫn còn một “Kỳ Dương” khác.

11.

“Đây là…”

Chuyện gì vậy chứ?

Hai người họ giống hệt nhau từ trang phục đến giọng nói.

Rốt cuộc ai là thật, ai là giả?!

Tôi đột ngột lùi lại một bước, dựa lưng vào cửa sau, quan sát hai người họ cẩn thận.

Tuy nhiên, tôi không nhìn ra sự khác biệt nào cả.

Giọng nói của cảnh sát phát ra từ tai nghe, vừa rồi họ đã phá được khóa cửa sau, có thể nhanh chóng ra ngoài rồi, bọn họ sẽ vào khống chế Từ Giang.

Còn khống chế gì chứ! Trong phòng này không còn ai là Từ Giang nữa rồi!

Tôi nhìn người gần mình nhất, nghiến răng nắm lấy tay cậu ta rồi lao ra khỏi cửa.

Nếu cậu ta thật sự là Kỳ Dương, vậy thì tốt.

Nếu cậu ta không phải, vậy tôi sẽ đưa cậu ta đi, ít nhất Kỳ Dương sẽ được an toàn.

Khi cả hai chúng tôi lao ra ngoài, cánh cửa cũng bị mở tung.

Tôi quay đầu đè lên trên người Kỳ Dương, cào thật mạnh vào má cậu ta.

Cậu ta không kêu đau, gào khóc vài tiếng, xương trán bị tôi cào chảy m/á/u.

Là thật.

Chọn đúng rồi.

Trong lòng tôi đau khổ than khóc, cuối cùng chú hai bị áp giải ra ngoài, da trên mặt bị lột đến cổ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tôi kể cho họ tất cả mọi chuyện, ngoại trừ việc thay quần áo da người để “ngụy trang”.

Có lẽ điều đó sẽ dễ chấp nhận hơn.

Bời vì nghi ngờ dính dáng đến nhiều vụ án, quá trình xét xử chú hai kéo dài hơn nửa năm, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Hai năm trước, bạn gái của ông ta qua đời trong một tai nạn, ông ta hy vọng ông nội có thể sử dụng cấm thuật để hồi sinh cô ấy.

Nhưng vốn dĩ cấm thuật là giả, ông nội nhìn ra được ông ta có mưu đồ bất chính, không những không đồng ý mà còn đuổi ông ta khỏi nhà, không được động tay vào nghề này nữa.

Không ngờ trong lúc tranh chấp, chú hai vô tình đẩy ông nội ngã xuống, đầu ông đập vào góc bàn.

Để không bị phát hiện, ông ta bí mật chôn cất thi thể của ông nội, sau đó “cải trang” thành vẻ ngoài của ông nội.

Đó là lúc ông ta bắt đầu lập ra kế hoạch này.

Về sau, ông ta khai ra nơi chôn xác ông nội, Kỳ Dương thu xếp chuyện hậu sự, chỉ có hai người chúng tôi tham gia.

Tính cả ông nội thì tổng cộng có 9 mạng người, tòa tuyên án tử hình.

12.

Nhưng cuối cùng án tử hình vẫn không được thi hành, trong phiên tòa xét xử lần hai, chú hai tôi phát điên.

Khi chúng tôi đến gặp ông ta, ông ta trở nên ngu dại, miệng chảy nước dãi, nói năng không rõ.

Không biết trong trại tạm giam có tắm không mà cả người ông ta bốc lên mùi hôi thối, tóc dính bết trên đầu, gương mặt bẩn thỉu.

Tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tại sao một người có thể đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy?!

Giống như… biến thành một người khác.

Sự việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi, Kỳ Dương quỳ lạy trước mộ ông nội, nói rằng sau này cậu ấy không thể tiếp tục làm nghề này được nữa, cầu xin ông nội tha thứ cho cậu ấy.

Cậu ấy đưa tôi đến một thành phố khác để nghỉ ngơi điều dưỡng.

Chỉ là tôi luôn cảm thấy rằng tất cả mọi người xung quanh tôi đều không phải người thật, thậm chí luôn mơ thấy người hàng xóm tầng dưới, bà bán hàng trong siêu thị đều là chú hai.

Mãi cho đến đêm giao thừa đầu tiên, tôi nhận được một chiếc hộp kỳ lạ trước cửa nhà.

Bên trên viết.

“Chúc mừng năm mới, Tiểu Nguyệt.”

“Đã 11 giờ rồi, đừng về nhà quá muộn.”

Bên trong hộp là bộ da của người hàng xóm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom