• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Tôi trở thành bartender số một ở chợ quỷ (1 Viewer)

  • Phần I

1.

"Em nên mau chóng đổi chuyên ngành đi. Nếu vẫn tiếp tục học thì sau khi tốt nghiệp em chỉ có thể làm nhân viên pha chế ở Chợ Quỷ thôi, còn không được vào biên chế nữa."

Sau khi tiền bối thu dọn xong hành lý, chị ấy vẫy tay chào từ biệt tôi rồi rời đi đầu không ngoảnh lại.

Chị ấy đang ngân nga lời bài hát của Học viện giáo dục Anh Linh, người ta nói khoảnh khắc lời bài hát “Anh Linh” được cất lên có thể chữa được nhiều chứng bệnh như biếng ăn ở trẻ nhỏ, thậm chí cả chứng mất ngủ kinh niên.

Tôi đứng một mình trong căn phòng ký túc xá trống trải, những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy ra từ khóe mắt.

Khi tôi đang chọn chuyên ngành, một trong những người bạn “đểu” của tôi cứ luôn miệng khen chuyên ngành Mạnh Bà là tốt nhất.

"Công việc ổn định sáng đi chiều về, không cần phải đi công tác cũng không cần phải tăng ca, trong lúc nấu canh thì mày còn có thể cắt xén một ít nguyên liệu rồi đem bán còn kiếm thêm chút tiền mua sắm. Tự do tài chính không phải nắm trong lòng bàn tay rồi sao!”

Thằng cha này chém gió không biết ngượng mồm làm tôi vừa nghe được lời khuyên của nó vừa hưng phấn đến mức đầu óc không tỉnh táo mà suy nghĩ cẩn thận xem tại sao chuyên ngành Mạnh Bà tốt như thế mà nó không chọn, lại tự dưng đi chọn một trường Đại học ở Phương Tây xa xôi cách Thành phố Qủy cả nghìn dặm, mỗi ngày đều nghiên cứu cái gì mà lịch sử phát triển của Ma cà rồng.

Mất bao công sức để lừa tôi vì sợ bị tôi tẩn cho nên đã nhanh nhẹn bỏ trốn rồi!

Tôi đưa tay gạt nước mắt, nhìn chằm chằm vào tờ đơn xin chuyển chuyên ngành mà tiền bối để lại cho mình, bắt đầu nghiên cứu xem nên chuyển sang chuyên ngành nào.

Giáo dục Anh Linh là một chuyên ngành rất hot, điểm đầu vào yêu cầu rất cao chưa kể còn cạnh tranh cực kỳ khốc liệt nữa, với điểm thi đại học chỉ ở mức trung bình của tôi thì chắc chắn tôi sẽ không có cơ hội.

Hắc Bạch Vô Thường thực ra cũng là một lựa chọn tốt.

Để xử lý vấn nạn phân biệt giới tính đồng thời giải quyết những vấn đề nghiêm trọng liên quan đến ngành Hắc Bạch Vô Thường nên Đại học Địa Phủ đã quyết định tiến hành cải cách và mở cửa chuyên ngành này cho cả nữ sinh.

Quan trọng là điểm đầu vào không cao, rất phù hợp với tôi.

Cứ quyết định vậy đi!

Tôi đang định cầm bút để điền vào thì một tiếng “ầm” vang lên, cửa ký túc xá bị đá tung ra có bốn năm lão quỷ xông vào, xắn tay áo trợn trừng mắt lao tới trước mặt tôi.

Tôi giật mình kinh hãi: Không phải mới ngày đầu tiên đi học tôi đã bị bắt nạt đấy chứ?

Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn thô kệch dùng hai tay nắm lấy bả vai nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, ông ấy lắc mạnh bả vai của tôi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Đây có phải là sinh viên duy nhất còn lại trong chuyên ngành Mạnh Bà của tôi không! Em chính là người duy nhất!"

2.

Tôi thực sự rất muốn gọi điện thoại cho thằng bạn “đểu” của mình.

Tuy rằng là nó lừa tôi, nhưng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra là đầu tôi lìa khỏi xác, biến thành một con quỷ thì chỉ có nó là người duy nhất có thể đến nhặt xác tôi thôi.

May mắn thay, ngay trước khi cơ thể tôi rời khỏi mặt đất, một giọng nữ dịu dàng đã kịp thời cứu tôi: "Đừng có làm loạn nữa Lão Diêm, ông mà dọa khiến cho đứa bé bỏ đi thì ông chỉ có ngồi đấy mà khóc thôi.”

Trong lúc đang hoa mắt chóng mặt thì tôi đã được đỡ ngồi lên ghế, chị gái dịu dàng nhìn tôi với vẻ mặt ôn nhu: “Em là Lăng U U đúng không, đừng sợ, chúng tôi đều là giảng viên của chuyên ngành Mạnh Bà, hôm nay chúng tôi cố ý qua đây để gặp em.”

Chị ấy nói mình chuyên dạy các môn học liên quan đến thủ pháp nấu canh, lão ma đầu vừa túm rồi lắc tôi ban nãy chịu trách nhiệm dạy các công thức nấu canh Mạnh Bà, còn các giảng viên khác thì dạy môn nghiên cứu nguyên liệu cùng cách luyện nồi nấu canh.

Sau khi giới thiệu từng người một, chị gái dịu dàng cúi xuống mỉm cười hỏi: “Em chắc là không có ý định chuyển chuyên ngành đúng không?”

Không khí trong phòng như bắt đầu ngưng lại.

Tuy rằng giọng nói của chị gái không có gì là không đúng nhưng khi nhìn vào đôi mắt cong cong như trăng non của chị ấy, tôi luôn có cảm giác nếu tôi nói “đúng” thì hậu quả thực sự sẽ rất khủng khiếp.

Vì thế mà tôi yên lặng giấu tờ đơn xin chuyển chuyên ngành ra sau lưng, liên tục lắc đầu: “Trở thành Mạnh Bà là ước mơ cả đời của em. Em sẽ chỉ ở đây theo các thầy cô học tập thật chăm chỉ, không đi đâu cả!”

Chị gái hài lòng đứng thẳng lên rồi vỗ vai tôi: "Em nhận thức được như vậy là đúng, các thầy cô đều rất vui. Tuần sau lớp học sẽ chính thức bắt đầu, chúng tôi rất mong chờ buổi gặp mặt giữa chúng ta."

Nói xong, chị gái dắt theo các giáo viên khác nhẹ nhàng rời đi.

Tôi bước đến cửa ký túc xá nhìn theo bóng họ rời đi, thầy giáo nam được gọi là Lão Diêm lưu luyến mà mỗi bước đi đều quay lại nhìn tôi giống như đang nhìn đứa con gái đã thất lạc nhiều năm vậy.

Tâm trạng của tôi bỗng nhiên được an ủi.

Nếu không thì cứ ở lại thôi, thầy cô ở chuyên ngành này có vẻ đều rất tốt.

Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy thì một cơn gió mạnh đã mang âm thanh phía xa xa của Lão Diêm truyền đến bên tai tôi.

"Vừa rồi tôi diễn rất tốt đúng không? Tiểu nha đầu kia nhất định có thể bị lừa rồi ở lại đúng không. Chúng ta không cần lo lắng đến nguy cơ sẽ bị thất nghiệp nữa, vậy tối nay chúng ta ra ngoài đàn đúm một tí nhá?"

Còn giọng nói vừa rồi vẫn ôn nhu dịu dàng mà bây giờ lại mang theo vẻ lười biếng xen chút khinh thường: “Mới chỉ là một tân sinh viên thôi có cần phải dùng gừng bôi lên mắt không hả? Ngửi cái mùi đó thôi là tôi thấy ngại cho ông đấy."

Cơn gió xuân thổi quét qua lòng tôi trong chớp mắt đã hóa thành mưa đá.

Thảo nào vừa rồi tôi nghĩ sao trong phòng lại nồng nặc mùi gừng như vậy!

Một nhóm lão nhân 400-500 tuổi cùng nhau hùa vào để chơi tôi, đúng là khinh người quá đáng mà.

Tôi nổi giận đùng đùng là đi đến bàn, chuyển bị điền vào tờ đơn xin chuyển chuyên ngành nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy.

Ngửi mùi gừng vẫn còn vương vấn trong không khí, tôi lại muốn khóc.

Chơi tôi thì cũng thôi đi đằng này còn trộm cả tờ đơn của tôi, sao mà lại ác như vậy chứ, huhuhu?

3.

Không còn hy vọng thay đổi chuyên ngành nên tôi chỉ có thể ngậm ngùi mà ở lại chuyên ngành này thôi.

Một ngày rảnh rỗi tôi lướt diễn đàn Địa ngục và thấy một bài đăng khiếu nại.

[Lớp chuyên ngành của chúng ta có quá nhiều sinh viên, mỗi lần lên lớp phải đến sớm nửa tiếng mới có thể cướp được chỗ ngồi ở hàng sau, nếu đến muộn một chút thì chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên. Ai có thể hiểu được đây, thật khổ quá mà! Giá mà tôi là sinh viên duy nhất trong lớp chuyên ngành thì sẽ chẳng phải cạnh tranh với ai để tranh giành chỗ ngồi cả!]

Tôi cười khẩy, cho que kem vào miệng rồi bắt đầu lạch cạch gõ chữ.

[Có đông sinh viên thì chỉ phải tranh giành chỗ ngồi thôi, còn nếu không có bạn học thì còn có ý nghĩa gì hả?
Bạn không thể trốn học, bạn không thể gian lận, thậm chí bạn muốn giả bệnh để trốn học cũng không được.
Bởi vì thầy cô sẽ bắt bạn đi bệnh viện, sợ bạn bị bệnh nặng thì chuyên ngành sẽ không có người học.
Ký túc xá được sắp xếp theo chuyên ngành nên sẽ không có bạn cùng phòng, không có câu lạc bộ hoạt động theo chuyên ngành nên tất nhiên cũng không có bạn bè. Những cái này vẫn chưa là gì, vấn đề là..."]

Tôi lau đi những giọt nước mắt chua xót đang chảy ra.

[Vấn đề là, đã hai năm rồi tôi còn chưa được nắm tay một nam sinh nào cả! Người ta thường nói tình yêu vườn trường giống như một viên kẹo ngọt, ai ăn được sẽ cảm thấy ngọt ngào đến sung sướng, nhưng mà tôi đến vỏ kẹo cũng không biết như thế nào!]

Bởi vì cảm xúc quá mãnh liệt nên tôi đã tuôn trào ra hơn một nghìn chữ, bên dưới có vô số những bình luận bày tỏ niềm tiếc thương dành cho tôi.

[Cậu cũng thảm quá đi, học đại học mà không trốn tiết là không trọn vẹn rồi!]

[Thật thảm mà, trong lúc vừa ăn cơm do bạn cùng phòng mua, vừa một giây “mặc niệm” cho chủ thớt vậy!]

[Chủ thớt thật cô độc mà, ôi, ôi, ôi, tôi đang dựa vào lòng bạn trai xem phim vừa lặng lẽ chảy xuống giọt nước mắt đau lòng!]

Không phải, cái bình luận giả mù sa mưa này khác gì trước khi ăn con thỏ nhưng lại nói “con thỏ này thật dễ thương”?

Tôi tức giận đến mức trực tiếp cho cô ta vào danh sách đen luôn, để cô ta ở trên tài khoản của tôi không bao giờ có thể siêu sinh được.

Vốn dĩ tôi chỉ muốn phàn nàn đôi ba câu để tìm kiếm chút an ủi, nhưng mà ai ngờ đâu lại thu hút một đống những kẻ khoe khoang, vì vậy tôi dứt khoát ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng tôi mới nhắm mắt chưa được 5 phút, thì điện thoại của tôi rung lên, thông báo có tin nhắn đến.

Tôi đoán đó là tin nhắn spam, nên không xem.

Tôi trở mình thì âm thanh “rù rù” lại vang lên hai lần nữa, âm thanh sau so với âm thanh trước càng nhanh hơn như kiểu muốn đòi mạng tôi vậy.

Tôi bực bội mà cầm lấy điện thoại lên xem, đó không phải là tin nhắn spam mà có một ID lạ tên là "Ông trùm thế giới ngầm" đã gửi tin nhắn riêng cho tôi.



Bỏ qua việc anh ta có phải là ông trùm hay không, nhưng ID này chắc chắn là đến từ thế giới ngầm.

Ông trùm thế giới ngầm: [Bạn có phải là sinh viên chuyên ngành Mạnh Bà của Đại học Địa Phủ không? Tôi và bạn đều là sinh viên cùng trường, bạn có tiện nói chuyện không?]

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức bị đánh bay, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.

Mạng xã hội không được phép ẩn danh nên để che giấu bản thân tôi đã cố tình thiết lập lại vị trí của mình ở văn phòng làm việc Nại Hà, tuổi tác đã nâng lên 360 tuổi và ghi giới tính là nam.

Làm thế nào mà người này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thân phận của tôi?

4.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng tuyệt đối không thể thừa nhận được.

Nhỡ đâu bị mấy lão ma đầu trong khoa biết tôi ở sau lưng họ than vãn về việc không được trốn tiết thì bọn họ sẽ giao thêm bài tập cho tôi mất.

Yoyoyo: [Bạn nhận nhầm người rồi, tôi không phải là sinh viên Đại học Địa Phủ.]

Đầu bên kia của điện thoại phản hồi gần như ngay lập tức.

Ông trùm thế giới ngầm: [Đừng giả vờ nữa, có rất nhiều chuyên ngành ở Đại học Địa Phủ chỉ có một sinh viên. Mặt khác, lý do tại sao những chuyên ngành đó chỉ có một sinh viên là vì họ thuộc những ngành công nghiệp mới nổi, trong năm đầu tiên trường chỉ tuyển một sinh viên để thí điểm thôi nên sẽ không cần lo lắng về số lượng sinh viên đăng ký cho những năm học sau. Chỉ có duy nhất Mạnh Bà, chuyên ngành lâu đời đã xuống dốc nên các giảng viên mới lo lắng về việc không có sinh viên để giảng dạy.]

[Chính bạn đã lỡ miệng nói đấy.]

Tôi ước mình có thể xuyên về hai tiếng trước rồi vả cho mình hai phát vào mồm.

Ngay khi tôi đang băn khoăn không biết phải trả lời thế nào thì "Ông trùm thế giới ngầm" đã trực tiếp gửi cho tôi một lời mời.

[Đừng lo lắng, tôi không đến đây để gây rắc rối, tôi có việc quan trọng muốn gặp bạn. Tối mai lúc 9 giờ, tôi đợi bạn ở quán bar Vong Xuyên trên phố Chợ Quỷ.]

[Nếu không đến, chắc chắn bạn sẽ hối hận, dù sao hiện tại Mạnh Bà Cương vẫn đang giảm biên chế, nên sau khi tốt nghiệp bạn sẽ làm gì vẫn chưa được quyết định đúng không?]

Tôi không trả lời tin nhắn, hắn ta bên kia cũng yên lặng.

Sau khi cất điện thoại, tôi do dự một lúc rồi quyết định đi thử xem sao.

Chợ Quỷ là con phố buôn bán sầm uất nhất trong Thành phố Quỷ, an ninh rất tốt nên không cần phải lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, các lão ma đầu trong khoa sợ tôi ra ngoài chơi sẽ gặp xui xẻo ngoài ý muốn nên nếu không có việc gì là họ lại đưa cho tôi phù chú hộ thân.

Quan trọng nhất chính là “Ông trùm thế giới ngầm” nói một câu rất đúng.

Toàn trường chỉ có chuyên ngành của Mạnh Bà là khi sinh viên tốt nghiệp không thể đảm bảo có thể phân công công tác được, nên nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau khi ra trường tôi sẽ thất nghiệp mất.

Chín giờ tối ngày hôm sau, tôi đứng trước cửa quán bar Vong Xuyên, ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon nhấp nháy phía trên cửa, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

5.

Không giống với âm thanh ồn ào ở trên đường quỷ ở bên ngoài, mà chỉ có một vài khách hàng ngồi trong không gian rộng lớn của quán bar, khiến cả quán bar trong vô cùng vắng vẻ.

Một quỷ nam cầm cây đàn guitar điện ngồi một bên sân khấu, ngân nga bài hát yếu ớt chẳng có tí sức sống nào, toàn thân lộ ra vẻ chán nản như kiểu quán bar sắp đóng cửa, còn hắn thì ủ rũ như sắp thất nghiệp.

Chán nản đến mức hắn còn không phát hiện ra là cây guitar còn chưa cắm điện.

"Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì?" Nhân viên pha chế ở quầy bar hai mắt sáng ngời khi nhìn thấy tôi bước vào.

Tôi cứng đờ bước tới, sau vài giây do dự, tôi vẫn lấy hết can đảm để nói ra những lời đáng xấu hổ đó.

"Ông trùm thế giới ngầm hẹn tôi tới gặp mặt."

Không ngờ người pha chế không hề có ý cười nhạo tôi mà chỉ mỉm cười quay người vào trong mà hét lớn: "Sếp, người mà anh hẹn đã đến rồi."

Một lúc sau, một nam quỷ mặc áo sơ mi bước ra, cười nói: “Xin chào, tôi là Ông trùm thế giới ngầm.”

Ông trùm thế giới ngầm tên là Vân Xuyên, quán bar Vong Xuyên này là sản nghiệp cá nhân của hắn ta.

Vân Xuyên nói quán bar Vong Xuyên này đã được hắn ta kinh doanh trong nhiều thập kỷ, hoạt động kinh doanh luôn rất tốt, thậm chí nó còn trở thành nơi thu hút khách hàng khi đến con phố buôn bán này.

Nhưng cách đây không lâu ở bên kia đường mới khai trương một quán bar mới, họ còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một người pha chế rượu từ phương Tây đến.

Những khách hàng quen của quán bar Vong Xuyên trên con phố này sau khi được thưởng thức qua hương vị của quán bar phương Tây đều cảm thấy rất mới mẻ nên họ đã lần lượt chạy sang bên kia.

"Năm! Cô có thể tưởng tượng được không? Trong tuần qua, cả quán bar chỉ có năm khách hàng!"

Vân Xuyên đưa bàn tay năm ngón mở ra thật to giơ lên trước mặt tôi, trên mặt hắn lộ ra vẻ bi phẫn như muốn chết.

"Không những thế quán bar đó còn đứng đầu danh sách đề xuất trên Ứng dụng “Những điểm phải đến”. Không chỉ những khách hàng thường xuyên mà ngay cả khách du lịch đến Thành phố Quỷ cũng bị thu hút mà đến đó. Nếu tôi còn không nghĩ ra biện pháp xử lý thì quán bar này sẽ đóng cửa mất!"

Tôi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của hắn ta rồi lặng lẽ rút ra một tờ giấy đưa cho hắn, tiện hỏi: “Vậy chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

Vân Xuyên bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi như Phật sống: “Tôi muốn mời cô làm người pha chế rượu!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom