• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TÔI TRỞ THÀNH BARTENDER SỐ MỘT Ở CHỢ QUỶ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

17.

Hắn ta xấu hổ chà chà hai tay, lưỡng lự không trả lời, liên tục liếc nhìn người pha chế rượu phương Tây.

Kỳ lạ, hắn không phải là ông chủ à, tại sao còn phải nhìn sắc mặt của người pha chế?

Tôi nghi hoặc nhìn sang, nhưng vẻ mặt người pha chế rượu phương Tây không hề thay đổi, anh ta mỉm cười dịu dàng nói với tôi: “Ông chủ của tôi chỉ biết kinh doanh, không biết nhiều về rượu. Lăng tiểu thư đừng để ý.”

“Thật ra chúng tôi không cần quá…”

Tôi làm sao có thể để hắn nói ra câu từ chối được, tôi lấy chai rượu mà đã đổ đầy canh rượu từ trước ra, vẻ mặt háo hức mà nói: “Tôi hiểu rất rõ quy định là bây giờ đi phỏng vấn đều phải mang theo sản phẩm của mình! Đây là loại rượu mới nhất là tôi mới điều chế ra. Sau khi uống vào, khách hàng sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn, quên đi cảm giác mệt mỏi. Uống một ly trước khi làm việc hoặc là sau khi cãi nhau thì tôi đảm bảo làm ít mà kết quả nhận được thì gấp đôi giống như có sức mạnh của thần thánh vây!”

Tôi chăm chú quan sát sắc mặt của người pha chế rượu, khi nghe thấy hai từ “cãi nhau” thì hai mắt của anh ta sáng rực.

“Không tin thì có thể thử!” Tôi lập tức rót rượu vào ly, đẩy trước mặt anh ta.

Chỉ cần anh ta uống xong thì anh ta sẽ tự mình phơi bày hành vi gián điệp trước mặt mọi người.

Trước ánh mắt mong đợi của tôi, anh ta đưa ly rượu lên môi định uống, nhưng đã dừng lại sau đó đặt ly xuống và đẩy về trước mặt tôi.

“Vì để an toàn, Lăng tiểu thư không phiền nếu cô uống trước chứ?” Anh ta nhướng mày.

Nụ cười của tôi lập tức cứng đờ.

Để đảm bảo hiệu quả, trước khi điều chế canh rượu, tôi đã đặc biệt gọi điện cho giáo viên ở trường để đảm bảo mọi thủ pháp khi nấu canh đều chính xác.

Chỉ cần nhấp một ngụm rượu này, bản thân sẽ đem những bí mật sâu kín nhất trong lòng bộc lộ ra, kể cả dựa vào ý chí thì cũng không thể kiểm soát được.

Điều này có nghĩa là dù ai uống nó cũng sẽ phải đối mặt với hiện tượng chết chóc xã hội quy mô lớn.

"Nói ra có thể anh không tin, nhưng tửu lượng của tôi thực sự rất tệ, chỉ uống một chút thôi là tôi sẽ phát điên mất..."

Tôi ngượng ngùng cười cười. ý định muốn từ chối, nhưng người pha chế rượu phương Tây lại không hề dao động, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như Lăng tiểu thư không muốn uống thì cô có thể quay về được rồi.”

Điệp viên chết đầy mưu mô!

Tôi chửi thầm trong lòng, không còn cách nào khác đành phải cầm ly rượu lên, dưới cái nhìn của anh ta, tôi chậm rãi uống một ngụm.

Không cần phải nói, món canh rượu của tôi làm thực sự rất ngon.

Vị êm dịu, thơm phức nhưng khi vào cổ họng lại cực kỳ mát lạnh, uống hơi bon mồm. Đến lúc nhận ra thì tôi đã uống hết nửa cốc rồi.

Ban nãy có câu tôi không hề nói dối là tửu lượng của tôi thực sự không cao.

Tôi cảm thấy choáng váng như kiểu say xe, sau đó tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn người pha chế rượu phương Tây, há miệng thở dốc mãi một lúc sau tôi mới nghe thấy giọng nói của chính mình.

"Thật ra tôi là les, tôi còn có sở thích mặc đồ khác giới nữa."

Thời Ngọc đã từng nói rằng người pha chế cẩn trọng đến mức sẽ yêu cầu tôi uống trước.

Cho nên trước khi tới đây, tôi đã uống trước một loại canh rượu khác, tuy không có công hiệu gì nhưng lại có thể áp chế tác dụng “tiết lộ bí mật” của loại rượu này.

Thế nên hiện tại tôi chỉ đơn giản là nói mê sảng thôi, chủ yếu là lấy được lòng tin của hai người trước mặt này.

18.

Sắc mặt của người pha chế khẽ thay đổi, anh ta thấy tôi ngoài việc nói mê sảng ra thì không có gì khác thường, sau khi lưỡng lự một lúc thì anh ta cũng thận trọng đổi một cái chén rượu mới rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Nhấp ngụm nhỏ này là đủ rồi.

Vừa đặt chén rượu xuống, anh ta liền ngẩng đầu chĩa khẩu súng máy vào tôi: “Thật ra tôi không phải nhân viên pha chế, tôi là gián điệp. Hai tháng trước tôi được cử đến đây để học làm nhân viên pha chế, với mục đích là phá hoại sự yên bình của người dân. Chỉ cần tâm trạng của họ lúc nào cũng không tốt, thường xuyên nóng nảy cáu gắt thì lâu dần sẽ dẫn đến đình công, đánh nhau, cướp giật đập phá đốt nhà và mỗi ngày đều sẽ xảy ra hàng loạt những sự việc như vậy. Nếu tất cả mọi người đều cùng nhau tạo ra sự hỗn loạn thì nơi đây chắc chắn sẽ không thể phát triển được..”

Nghe đến đó là đủ rồi.

Tôi vẫn luôn mở di động nên lời nói của anh ta đều truyền hết vào tai của Thời Ngọc đang canh gác ngoài cửa, cùng lúc đó Thời Ngọc đã mở sẵn ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi.

Một tiếng "Ầm" vang lên, cửa quán bar bị đá tung ra, tôi quay đầu lại cứ tưởng sẽ nhìn thấy Thời Ngọc, nhưng không ngờ người đến lại là cô gái mặc váy ngắn màu trắng Bạch Ngũ.

Bạch Ngũ lập tức lao tới, một tay tóm lấy cổ áo của người pha chế rượu phương Tây, ném hắn lên không trung hai vòng rồi đập hẳn xuống đất, khiến cho sàn nhà nứt toác thành một vệt rất to.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, Thời Ngọc chậm rãi đi đến trước mặt tôi nói: “Tôi quên không giới thiệu với cô, Bạch Ngũ là người có năng lực chiến đấu mạnh nhất của văn phòng làm việc ở m phủ, khi ra ngoài cô ấy cũng là người phụ trách thu thập ma quỷ, biệt danh là Loli bạo lực.”

Chủ quán ôm đầu chui rúc ở trong góc, Bạch Ngũ liếc hắn một cái, không chút nghĩ ngợi liền cầm chai lên, sau đó đem rượu đổ vào miệng hắn ta.

Ông chủ ho khan hai tiếng, không kiềm chế được mà bắt đầu tự phơi bày: “Tôi bị gián điệp mua chuộc. Anh ta nói rằng chỉ cần tôi bao che cho anh ta việc bán rượu. Sau khi sự việc kết thúc, anh ta sẽ cấp cho tôi thẻ xanh và giúp tôi nhập cư vào đất nước của anh ta. .."

19.

Người pha chế rượu và chủ quán bar phương Tây đã bị bắt, Văn phòng m phủ nhanh chóng đưa ra thông báo kèm theo chỉ thị.

Bấy giờ mọi người mới nhận ra tại sao gần đây tính tình của rất nhiều ma quỷ lại thường xuyên nóng nảy cáu gắt như vậy.

Rượu do gián điệp pha chế ra tuy không ngon nhưng lại có thành phần gây nghiện cho nên khách hàng mới nườm nườm mà đến. Hôm nay uống rồi ngày mai vẫn muốn uống nữa, như vậy còn không viral sao?

Để có thể cạnh tranh được hương vị thì tôi đã nếm thử tất cả các loại rượu ở quán bar này, bởi vì lúc đầu tôi chỉ nhấp một ngụm nhỏ, còn sau đó thì tôi tập trung toàn bộ tinh thần vào việc nghiên cứu và phát triển canh rượu nên cơn nghiện không ảnh hưởng đến tôi.

Bẵng đi một thời gian, quán bar Vong Xuyên kết hợp với Văn phòng m phủ bắt đầu tổ chức từ thiện, mỗi ngày ở cửa quán bar sẽ phát miễn phí canh rượu “Hòa bình thế giới”, mục đích là giúp người dân có thể loại bỏ tính tình thô bạo của mình. Cũng vì thế mà danh tiếng của quán bar càng ngày càng được biết đến rộng rãi hơn, chưa kể doanh thu cũng tăng lên gấp nhiều lần, tạo nên sự trở lại quá hoàn hảo.

Mà tôi--

Sinh viên duy nhất của chuyên ngành Mạnh Bà, nhân viên pha chế duy nhất tại quán bar Vong Xuyên cũng trở nên nổi tiếng

Các giáo viên lúc trước đã trộm mất tờ đơn xin chuyển chuyên ngành của tôi bây giờ đang vây quanh tôi, nước mắt rơi đầy mặt: “Thật không ngờ chuyên ngành của chúng ta nổi tiếng được là nhờ nghề pha chế rượu. Đã tìm ra được con đường để cứu nước rồi!”

Vân Xuyên sợ tôi bị các quán bar khác cướp đi nên không những tăng lương cho tôi gấp mấy lần mà còn đề nghị tôi trở thành đối tác, công bố mời tôi cùng gây dựng sự nghiệp.

Người trong diễn đàn Địa phủ khen ngợi tôi rất nhiều, còn gọi tôi là nữ quỷ thời đại mới “phá tan nỗi lo việc làm”, đồng thời đã mở ra ý tưởng cho vô số sinh viên ở những chuyên ngành không được ưa chuộng và đưa ra định hướng nghề nghiệp mới cho tương lai.

Về phần chuyên ngành Mạnh Bà, bỗng chốc đã trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều học sinh cuối cấp để bước vào ngưỡng cửa đại học, thậm chí nó còn phổ biến hơn cả chuyên ngành Giáo dục của Học viện giáo dục Anh Linh.

Có vẻ như sau khi tôi tốt nghiệp, một vài thầy cô sẽ không cần lo lắng về nguy cơ thất nghiệp nữa.

Thật ra tôi cũng không quá để tâm đến những lời khen ngợi này bởi vì bây giờ có một điều khác khiến tôi đau đầu hơn.

20.

Ngày hôm đó bị gã pha chế rượu phương Tây ép uống nửa ly rượu, mặc dù không nói ra những điều không nên nói nhưng tôi thực sự đã uống quá nhiều.

Đặc biệt là sau khi trở lại quán bar Vong Xuyên, tinh thần của tôi lập tức được thả lỏng cũng vì vậy mà tôi bắt đầu phát điên.

Biểu hiện cụ thể chính là tôi đã lôi kéo Thời Ngọc, khóc lóc than thở rằng tôi chính là người vợ đã thất lạc nhiều năm của hắn ta, tôi còn chỉ vào Vân Xuyên đầy ủy khuất: “Bao nhiêu năm qua, em đã một mình nuôi con trai của chúng ta khôn lớn, anh có biết điều đó vất vả như thế nào không?”

Thời Ngọc dở khóc dở cười chỉ biết nói là tôi đã uống nhiều quá rồi, còn tôi thì chống tay lên hông chất vấn hắn, tại sao hắn có thể bội bình bạc nghĩa như thế được, tôi còn nhất quyết túm Vân Xuyên đến trước mặt hắn bắt Vân Xuyên gọi hắn bằng bố.

"Hôm nay gia đình ba người chúng ta có thể đoàn tụ rồi!"

Ngày hôm đó quán bar Vong Xuyên bị tôi làm cho gà bay chó chạy, tôi tuy rằng tửu lượng kém nhưng trí nhớ lại rất tốt. Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhớ lại mình đã điên cuồng như thế nào đến mức xấu hổ không dám gặp ai.

Thậm chí tôi còn muốn nấu ngay cho mình một bát canh Mạnh Bà nguyên chất, thuần khiết để cùng quá khứ nói lời tạm biệt.

Vân Xuyên túm lấy cổ áo của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì tôi là ông chủ nên dù cô có “chiếm tiện nghi” của tôi, tôi cũng không so đo với cô nhưng mà cô nhất định phải đi xin lỗi Thời Ngọc cho tôi. Anh ấy là anh họ của Bạch Ngũ, nếu chỉ vì cô mà anh ấy phản đối tôi ở bên Bạch Ngũ thì tôi không có chỗ để khóc đâu!”

21.

Khi tôi còn chưa nghĩ ra sẽ phải đối mặt với Thời Ngọc như thế nào thì hấn ta đã xuất hiện trước mặt tôi trước.

“Sau cơn say em đã tỉnh táo lại chưa?” Hắn ta liếc nhẹ tôi một cái, tôi không đoán ra hắn ta có tức giận hay không.

Dù sao hắn ta cũng là nhân viên công vụ, nếu không nên đắc tội thì tốt nhất là đừng đắc tội.

Tôi nhắm chặt mắt, cúi người chín mươi độ, dùng ngữ điệu thấy chết mà không sợ nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên vì uống say mà ăn nói linh tinh hàm hồ. Anh đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho kẻ ngu muội như tôi!”

Thời Ngọc “xì” một tiếng, đôi mắt hơi cong: “Tôi không tức giận, tôi biết em tửu lượng không tốt mà còn bắt em phải thâm nhập vào hang cọp, sự việc thành ra như vậy tôi cũng có một phần trách nhiệm, phải là tôi xin lỗi em trước mới đúng.”

Lời nói này lịch sự đến mức tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có phải là lời nói chuyên dụng của nhân viên công vụ hay không.

Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, còn không dám đứng thẳng lên, Thời Ngọc thở dài, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước tiên em giúp tôi làm một chén ‘Ngón chân không chịu bám đất” được không?”

Làm sao tôi dám từ chối, nhanh chóng nấu xong chén canh rượu mà hắn ta lại đẩy nó đến trước mặt tôi, cười nhẹ nói: “Em uống đi, uống xong sẽ thấy thoải mái hơn. Tôi thực sự không để những chuyện đó ở trong lòng, cũng không hy vọng nó trở thành cái dằm trong lòng em.”

Tôi chớp mắt, cảm thấy rượu còn chưa uống nhưng mà mình đã có chút hơi say rồi nhưng lần này tôi không hành động như người say mà lúc này tay chân tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng rồi uống chỗ rượu đó vào người.

Khoảnh khắc canh rượu tiến vào cổ họng, tôi cảm thấy đầu óc mình như một sợi dây bị đứt đoạn, toàn thân cảm giác thật thư thái, nhẹ nhàng.

Thấy vẻ mặt của tôi trở lại bình thường, vẻ mặt Thời Ngọc cũng thả lỏng hơn, hắn ta định mở miệng nói gì đó thì Bạch Ngũ đã mang theo Vân Xuyên đang không ngừng ồn ào bên tai mà đẩy cửa ra.

Sau khi nhìn thấy tôi, Bạch Ngũ quả quyết rời khỏi Vân Xuyên, cô ấy đi tới chỗ tôi với nụ cười xấu xa: "U U, cô tỉnh táo rồi à? Còn muốn làm chị dâu của tôi..."

Cô ấy còn chưa kịp nói thì đã bị Thời Ngọc đưa tay bịt miệng lại, hắn bình tĩnh nói với tôi: “Từ trước đến nay con bé nói chuyện đều không biết ý tứ như vậy, cô đừng để ý nhé.”

Bạch Ngũ bất mãn, tay chân bắt đầu đá đấm vào Thời Ngọc còn Vân Xuyên thì ngồi sang một bên không ngừng xoa xoa lỗ tai rồi kêu đau, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Bạch Ngũ không hề rời đi.

Tôi nhìn mấy người đang ồn ào ở kia trong lòng cũng cảm thấy vui.

Mới chỉ mấy tháng trước thôi, tôi còn lên mạng phàn nàn về việc không có bạn bè, không ngờ rằng tôi tới đây làm nhân viên pha chế vừa giải quyết được vấn đề việc làm vừa tình cờ thế nào mà tôi thực sự đã có bạn bè.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải Thời Ngọc, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, bên dưới là đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười.

Tôi thầm bổ sung một câu trong lòng.

Hơn nữa, lại là người bạn lớn lên vừa đẹp trai lại còn tốt tính.

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom