• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA GIÚP PHU QUÂN LÊN NGÔI HOÀNG ĐẾ (2 Viewers)

  • Phần IV

15.

Thương thế của Tề Tấn không nghiêm trọng, sau khi trở về từ Tương Sơn thì huynh ấy đã bình phục sau nửa tháng tĩnh dưỡng.

Sau đó, ta bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với Tề Tấn.

Sau chuyến đi săn ở Tương Sơn, ta đã phần nào hiểu được tâm ý của Tề Tấn.

Nhưng sau tất cả những việc đã trải qua ở kiếp trước, ta khó lòng có thể yêu người khác một lần nữa.

Tâm nguyện đời ta ở kiếp này là mang tướng sĩ của Hạ gia quân về nhà và trả tự do cho bọn họ.

Nếu biết trước không có kết quả thì cũng không cần phải đi trêu chọc.

Bởi vì việc hành thích ở Tương Sơn nên Tề Hành bị phế bỏ vị trí Thái tử, bị cấm túc để suy ngẫm lại những sai lầm của mình.

Nhưng Tề Hành đã khổ tâm gây dựng nhiều năm, đương nhiên sẽ không dừng tay như vậy.

Chỉ là, hiện tại hắn đã rơi vào thế hạ phong, hắn ta không còn có thể như kiếp trước bày mưu lập kế nên càng sợ hãi cùng hoảng loạn hơn.

Một khi con đường đoạt Đế lâm vào hoảng loạn thì chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở. Càng làm nhiều càng sai nhiều.

Trong tình huống này, Tề Tấn chỉ cần theo sau Tề Hành, thu thập manh mối cùng bằng chứng. Khi đến thời điểm thích hợp, huynh ấy có thể giáng cho Tề Hành một đòn chí mạng.

16.

Kinh thành bắt đầu vào mùa đông, Tề Chiêu Đế bị nhiễm phong hàn nên phải nằm trên giường nhiều ngày.

Tề Hành bắt được cơ hội này, thông qua Hoàng hậu mà ở bên cạnh hầu hạ Tề Chiêu Đế hơn một tháng không hề rời khỏi cung.

Tin đồn về việc Tề Hành đã trở lại vị trí cũ đang lan rộng ở trong kinh thành.

Kiếp trước, vào mùa thu năm sau Tề Chiêu Đế sẽ băng hà.

Ta tuyệt đối không thể để Tề Hành trở lại vị trí cũ vào thời điểm mấu chốt này được.

Ta ôm trong tay ấm trà nóng bước trên tuyết trắng đi thẳng đến thư phòng của Tề Tấn.

Ta và Tề Tấn đã nhiều ngày không gặp, hẳn là gần đây huynh ấy rất bận.

Tề Tấn vẫn nhìn vào văn kiện trên bàn mà không hề ngước mắt lên nhìn ta, chỉ lạnh lùng hỏi: “Vương Phi cố ý đến đây là có chuyện gì sao?”

Ta từ từ nói: “Sau khi mùa xuân đến cũng là lúc hoàng gia hiến tế. Nếu Tề Hành được phục vị hẳn là cũng vào thời điểm đó, chúng ta không thể để hắn thành công được. Thời gian trước, Vương gia đã thu thập được rất nhiều chứng cứ, đã đến lúc nên dùng tới rồi.”

Tề Tấn ngẩng đầu liếc nhìn ta, đứng dậy đi đến trước mặt chậm rãi giơ tay tới gần ta.

Ta theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Tề Tấn ngẩn người, trên mặt hiện lên một thoáng cô đơn, sau đó quay tay đi nói: “Một cái lá khô rơi trên đầu nàng.”

Ta đưa tay lên đầu sờ sờ, lấy cái lá xuống rồi cầm trên tay: “Vương gia, hiện giờ thế lực của Tề Hành như lá khô, nhìn có vẻ như đã suy tàn nhưng chỉ cần một cơn gió xuân là có thể sinh trưởng trở lại. Mong Vương gia sớm chuẩn bị.”

Tề Tấn nhìn về phía ta, ánh mắt tối tăm không rõ, chỉ nói: “Ta đã biết, nếu Vương phi không có việc gì khác thì lui xuống đi.”

Không lâu sau đó, nhiều vị đại thần trong triều đã cùng nhau dâng tấu buộc tội Tề Hành về việc nhận hối lộ trái pháp luật, kết bè kéo cánh, chứng cứ vô cùng xác thực.

Tề Chiêu Đế trên đại điện nổi trận lôi đình, hắn ta vừa mới hồi phục thân thể nhưng bởi vì tức giận mà dẫn đến khó thở rồi trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Tề Hành quỳ ở ngoài điện Long Cư suốt ba ngày ba đêm, mong được được yết kiến Tề Chiêu Đế nhưng chờ đợi hắn chỉ có một thánh chỉ: “Thái tử Tề Hành đức hạnh không thông, bắt giữ vào Tông Nhân Phủ, nếu không có lệnh thì không được ra.”

Cùng với đó là phủ đệ của Tề Hành bị niêm phong. Ngày xưa, phong cảnh ở phủ đệ của Thái tử vô cùng đẹp đẽ nay bỗng chốc bị bỏ hoang và rơi vào tình trạng mục nát.

Trương Hoàng hậu là mẹ ruột của Thái tử, bà ta cùng Tề Hành vinh nhục cùng hưởng, sau cùng bị cấm túc ở hậu cung.

Tuy phong ba bão táp ập đến nhưng Trương Lâm Lan lại cực kỳ thành thục ổn trọng. Nàng ta dẫn theo nha hoàn cùng nô tài trong phủ, kiểm kê gia sản rồi đến sống ở biệt viện của Trương gia ở vùng ngoại ô.

Mặc dù Tề Hành bị bắt giam nhưng nàng ta vẫn duy trì được cốt khí của hoàng thất, đem mọi chuyện trong phủ xử lý rất thỏa đáng hợp lý.

17.

Sau khi Thái tử thất thế, danh tiếng của Tề Tấn ở trong triều cũng dần dần tăng lên.

Một Vương gia nhàn nhã đã từng không có ai để ý tới, vậy mà hiện giờ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Tề Chiêu Đế, cũng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử.

Ta vốn tưởng rằng đại cục đã định, chỉ cần chờ đến mùa thu sang năm khi Tề Chiêu Đế bằng hà thì Tề Tấn có thể thuận lợi kế vị, khi đó Hạ gia quân có thể trở về kinh thành rồi.

Nhưng mà, vừa mới đầu xuân thì chiến sự ở Nam Cương lại nổ ra.

Kiếp trước, khi vào mùa thu thì Nam Cương mới tuyên chiến với Đại Tề, bởi vì hạn hán xảy ra ở Nam Cương nên mùa thu không thể thu hoạch được hoa màu, dê bò gặp bệnh dịch gây thiệt hại nặng nề, vật tư dự trữ căn bản không hỗ trợ được người dân Nam Cương vượt qua trời đông giá rét.

Vì thế, quân chủ của Nam Cương đã mạo hiểm đến lãnh thổ của Đại Tề để cướp bóc vật tư.

Nhưng bây giờ mới là mùa xuân, hạn hán còn chưa xuất hiện, vậy tại sao Nam Cương đã khởi binh.

Khi ta thấy tướng sĩ thúc roi phi ngựa vào kinh để báo cáo tình hình chiến sự, trong đầu ta hiện lên một suy nghĩ.

Ta cưỡi ngựa phi đến biệt viện của Trương Lâm Lan ở ngoại ô, chỉ thấy cửa đóng chặt.

Ta trèo tường lẻn vào nội viện thì thấy Tề Hành đang ngồi trong sảnh tiếp khách.

Bằng việc Tề Hành nhiều năm ở kinh thành gây dựng thế lực, hắn có thể ra khỏi Tông Nhân Phủ cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng điều khiến ta khiếp sợ chính là vị khách mà Tề Hành đang tiếp đãi chính là sứ thần Nam Cương đã từng đến thăm Đại Tề.

Trong lúc trò chuyện, Tề Hành hứa hẹn chỉ cần Nam Cương có thể cầm chân quân đội của Thạch Khảm trong vòng nửa tháng, thì hắn ta tin rằng mình sẽ chiếm được hoành thành.

Đến lúc đó, Nam Cương sẽ phải phong hắn làm Hoàng đế Đại Tề, đổi lại hắn sẽ nhường đất biên ải cho Nam Cương.

Thật là ngu xuẩn!

Kiếp trước ta chỉ cho rằng Tề Hành tham quyền, vô liêm sỉ, không từ thủ đoạn nhưng ít ra hắn cũng là kẻ vì đại nghĩa.

Không ngờ vì quyền lực mà hắn không tiếc dẫn sói vào nhà, cắt đất nhường cho đối thủ.

Phải biết rằng đất biên ải đều là do các tướng sĩ dùng mạng để đổi lấy. Khi chiến sự nổ ra, thì rất nhiều người cùng binh lính sẽ bỏ mạng.

18.

Ta rời khỏi nội viện, suy nghĩ phải nhanh chóng phi ngựa quay về thành để nói cho Tề Tấn.

Ngay khi ta vừa mới nhảy qua bức tường thì một đội vệ binh đã lao tới, phát hiện ra hành tung của ta.

Tất cả những điều Tề Hành nói trong viện đều là chuyện cơ mật đại sự, nên đội vệ binh này đều đã trải qua huấn luyện rất khắc nghiệt.

Kẻ dẫn đầu đội vệ binh hô: “Bất kể thấy kẻ đột nhập nào, giết chết không cần hỏi.”

Ngay lập tức, những binh lính đó vội rút kiếm ra hướng về phía ta.

Ta đơn thương độc mã nên đành phải quay ngựa lại tiến về khu rừng ở ngoại ô.

Phía sau là một trận mưa tên lao tới, ta bị mũi tên bắn trúng, tuy không làm tổn thương tới bộ phận trọng yếu nhưng vì không kịp xử lý vết thương nên mất máu quá nhiều.

Lúc ta cưỡi ngựa chạy đến trạm dịch, ta cảm thấy choáng váng sau đó thì bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, ta đang nằm trong một căn nhà gỗ trên núi, xung quanh đều có quân đội canh gác.

Đây là trạm tin tức của Hạ gia quân, nơi này chịu trách nhiệm truyền thông tin từ kinh thành tới Tây Bắc. Bởi vì ta nhập kinh nên cha ta đã gia tăng thêm một ít binh lực, phòng trường hợp ta gặp phải điều bất trắc.

Thấy ta tỉnh lại, Thẩm Đệ mang cho ta một chén nước, nàng ấy là người phụ trách của trạm tin tức, cũng là người từ nhỏ cùng ta lớn lên ở trong quân doanh.

Ta cầm chén trà lên uống một ngụm, "Tình hình ở kinh thành thế nào rồi?"

Thẩm Đệ nói: “Tề Hành thừa dịp binh lực ở kinh thành bị điều động đến Nam Cương nên đã dấy binh ép hoàng đế phải thoái vị rồi đánh vào bên trong thành. Tấn Vương mang theo một tiểu đoàn tuần phòng chống địch, cấm vệ quân canh gác hoàng cung, hai bên vẫn đang giằng co. Chỉ là….”

Ta đã tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất trong đầu "Ngươi cứ tiếp tục đi."

Thẩm Đệ tiếp tục nói: “Tề Hành khống chế cửa thành, phản quân có thể tiếp tục vận chuyển linh mã, lương thực vào thành. Tuy nhiên, bên trong hoàng thành nguồn cung vật tư có hạn, Tấn Vương sợ là không chống đỡ được lâu nữa, nên tình hình không lạc quan chút nào.”

Trận tử chiến này Tề Hành chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Ta hỏi: “Ngươi có gửi tin về Tây Bắc để Hạ gia phái quân chi viện không?”

Thẩm Đệ gật đầu: “Ngay khi nhận được tin binh biến, ta đã lập tức truyền tin rồi. Nhưng đội kỵ binh nhẹ nhất của Hạ gia quân muốn đến kinh thành nhanh nhất cũng phải mất ba ngày.”

Ta nhìn về phía kinh thành. Hiện tại việc ta có thể làm là tin tưởng Tề Tấn, tin tưởng hắn có thể kiên trì đến khi Hạ gia quân tới tiếp viện.

19.

Ta xử lý tốt vết thương, dẫn theo Thẩm Đệ đi tuần tra trong doanh trại, người canh gác đang thay ca cho nhau.

Ta hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người?”

Thẩm Đệ đáp: “Ba trăm, đều là tinh anh cùng ngươi đến kinh thành.”

Ta nhìn bản đồ phòng thủ hoàng thành ở trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nói: ”Ừ, đủ rồi."

Thẩm Đệ có chút kinh hãi: “300 người đi công thành mà đủ sao?”

“Ai nói chúng ta sẽ công thành? Trước tiên phải chặt đứt đường tiếp viện của phản quân đã.”

Đến đêm, ta cùng các tướng sĩ ở doanh trại mặc y phục dạ hành lẻn vào kho chứa lương thực ở ngoại ô kinh thành mà Thẩm Đệ đã điều tra được.

Quân chủ lực của Tề Hành hiện đều đang tập trung ở trong thành, còn lực lượng canh gác kho lương thảo thì rất yếu.

Vì vậy, chỉ trong một đêm, chúng ta đã đốt vài kho dự trữ lương thảo.

Sau đó ta ra lệnh cho tướng sĩ mai phục ở gần đó.

Ngày hôm sau, quân hậu cần của Tề Hành đến bổ sung quân nhu, chỉ thấy một mảng cháy không thấy hình thù nên đã thay đổi phương hướng đi vào trong núi.

Ta dẫn người đi theo phía sau, nên đã tìm ra nơi dự trữ quân nhu khác của Tề Hành, đương nhiên là phải giết người cướp hàng rồi.

Trong vòng hai ngày, ta dẫn quân phá hủy phần lớn các kho dự trữ lương thảo của Tề Hành, chặt đứt nguồn cung vũ khí cho phản quân, mục đích là muốn giúp Tề Tấn tranh thủ thêm thời gian.

Ngày thứ ba, cha ta mang theo Hạ gia quân tiến vào doanh trại.

Cha ta nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người ta thì bật khóc.

Ta nhìn bộ dạng của ông ấy, trong lòng thêm ấm áp liền an ủi ông: “Cha, con không sao. Chúng ta sắp thành công rồi, chờ trận chiến này kết thúc, con có thể mang Hạ gia quân về nhà rồi.”

Cha ta nghẹn ngào nức nở và gật đầu liên tục: “Tốt, tốt”

Đội kỵ binh hạng nhẹ của Hạ gia quân lên tới 10.000 người. Ta dẫn toàn quân lên đường hành quân về kinh thành

Thẩm Đệ thở dài: “Chúng ta đã rời đi mười năm rồi.”

Ta quay đầu nhìn về phía các tướng sĩ, trong mắt họ hiện lên nỗi buồn nhưng cũng có sự chờ mong, mười năm rời xa gia đình, bây giờ tình cảm của họ thật dạt dào.

Ta hô to với các tướng sĩ: “Ta, Hạ Như Ý, đã từng hứa với các người, một ngày nào đó sẽ đưa các người trở về kinh thành đoàn tụ với gia đình. Hôm nay, là ngày ta thực hiện lời hứa đó. Trận chiến này, vì đất nước cũng vì gia đình chúng ta!”

Các tướng sĩ nhìn về phía ta với ánh mắt kinh định, sĩ khí dạt dào.

Ta rút kiếm tiến về phía trước, ra lệnh: “Hạ gia quân nghe lệnh, công thành!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom