• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA GIÚP PHU QUÂN LÊN NGÔI HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ta trọng sinh đúng vào tuổi cập kê, năm đó cha ta hồi kinh báo cáo chính sự, còn ta phụng chỉ đi cùng ông.

Trong đại điện, Hoàng đế Tề Chiêu ân cần hỏi han cha ta, tạo ra bầu không khí hòa hợp giữa hoàng đế và các đại thần.

Nhưng trong lòng ta biết rõ, không khí hòa hợp này chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Hoàng đế Tề Chiêu triệu hồi cha ta về kinh lần này không hề có ý tốt.

Phụ thân ta là khai quốc công thần Hạ Hầu, bởi vì công cao át chủ mà khiến hoàng để phải kiêng dè.

Khi Tề gia yên ổn ngồi vững trên giang sơn thì Hạ gia cùng quân đội bị lệnh cưỡng chế phải đi trấn thủ biên cương phía Tây Bắc, nếu không có chỉ dụ thì không được hồi kinh.

Các tướng sĩ trấn thủ biên cương còn tất cả gia quyến của họ thì vẫn còn ở lại kinh thành.

Hoàng đế Tề Chiêu nói một cách mỹ miều rằng các tướng sĩ đã rất vất vả nên nữ quyến cùng con nối dõi nếu ở trong kinh thành sẽ được chiếu cố tốt hơn.

Thay vì nói đây là ân huệ lớn của hoàng đế thì nói luôn rằng hắn ta muốn giữ con tin để phòng ngừa một ngày quân đội Hạ gia âm mưu tạo phản.

Thật đáng thương cho những tướng sĩ trong quân đội Hạ gia, bọn họ đã đi theo Hoàng đế Tề Chiêu chinh phạt giang sơn Tề quốc, cùng hắn vào sinh ra tử.

Cuối cùng lại rơi vào cảnh thê tử chia lìa, có nhà mà không thể về.

Lần này hồi kinh, Hoàng đế Tề Chiêu hạ chỉ cho phép ta đi cùng phụ thân, nhưng căn bản thực ra hắn không có ý định để ta rời đi.

Toàn bộ nam nhân của Hạ gia đều bỏ mạng nơi sa trường, Hạ gia chỉ còn mình ta là nữ nhi duy nhất.

Nếu có ta làm con tin, hắn ta có thể khống chế phụ thân ta, điều khiển được quân đội của Hạ gia.

Hơn nữa, cha ta tuổi đã cao nếu ông có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì lúc đó ta có thể dùng binh phù điều động quân đội của Hạ gia.

Là một quân cờ quan trọng như vậy, Hoàng đế Tề Chiêu đương nhiên muốn đem ta hứa gả cho hoàng tử, chỉ cần ta ở lại kinh thì đây chính là lời cam kết.

Quả nhiên, sau khi hàn huyên một lúc lâu, Hoàng đế Tề Chiêu nhìn ta đang quỳ ở một bên đại điện.

“Nữ nhi của Hạ Hầu đã có hôn phối rồi sao?”

“Vẫn chưa.” ta trả lời.

“Vậy còn ý trung nhân thì sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn Tề Chiêu hoàng đế, dừng một chút, kiên định nói: “Dạ có”

Hoàng đế Tề Chiêu đánh giá ta với vẻ hứng thú nói: "Ồ nói trẫm nghe một chút xem"

“Thần nữ ngưỡng mộ Thái tử điện hạ đã lâu, tình ý chân thành, ước nguyện được ở bên cạnh hầu hạ Thái tử, dù cho chỉ làm nô tỳ cũng cảm thấy mỹ mãn.”

Trên mặt hoàng đế tựa hồ có chút do dự: "Ngươi cùng Thái tử quen biết?"

“Năm ngoái, tiểu nữ bị lưu manh bắt đi, trùng hợp là khi đó Thái tử đang đi tuần tra Tây Bắc nên tiểu nữ may mắn được cứu thoát. Tiểu nữ luôn ghi nhớ nguyện báo đáp ân tình này.”

Ta bẩm báo đúng sự thật. Chỉ là việc Thái tử Tề Hành cứu ta là sự thật hay có phải là “trùng hợp” hay không thì khó mà nói được.

Kiếp trước Tề Hành giả vờ tình thâm nghĩa trọng với ta, lừa gạt ta khiến ta giao hết chân thành cho hắn.

Hiện giờ nghĩ lại, không biết tâm cơ của hắn sâu đến mức nào mà có thể tạo ra một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân hay như vậy.

Hoàng đế Tề Chiêu nghe thấy điều này liên quay sang cha ta "Hạ Hầu, có chuyện này nữa sao?"

Cha ta cung kính nói: “Xác thật là có việc này. Nhờ Thái tử cứu mạng, nhà họ Hạ của thần không còn gì để báo đáp. Lần này hồi kinh, thần mang theo nữ nhi đến tạ ơn.”

Hoàng đế Tề Chiêu cười rạng rỡ, “Hạ Hầu vì triều đình mà trấn thủ biên cương, chính sự vất vả của ông ấy đã lập nên thành tựu to lớn, những việc nhỏ nhặt như thế này không cần phải lo lắng.”

Cha ta cúi đầu nói: “Tạ ơn bệ hạ”.

2.

Sau khi cảm tạ Thánh ân rồi rời khỏi hoàng cung, cha ta và ta cũng không hề dừng lại mà đi thẳng đến phủ của Thái tử.

Không khí ở kinh thành cực kỳ náo nhiệt, trên đường Chính Dương người qua kẻ lại từ mọi tầng lớp đông đúc, nhộn nhịp.

Thương nhân thì cầu phú quý, quan lại thì cầu danh lợi, khắp nơi đều là tai mắt của các phe phái, chưa kể còn có gián điệp đến từ các nước thù địch.

Ở nơi hoàng thành rộng lớn này, bí mật rất khó có thể được giữ kín. Nhưng nếu muốn tất cả mọi người đều biết thì dễ như trở bàn tay.

Ta cùng cha ta mang theo mấy xe ngựa chở các rương quà tặng còn dùng lụa đỏ để che phủ, dẫn theo một đội tùy tùng, cực kỳ phô trương, không sợ không thể thấy được,

Chúng ta muốn gióng trống khua chiêng như vậy chính là để chiếu cáo thiên hạ biết Thái tử Tề Hành có ân đối với ta, quân đội của Hạ gia luôn tùy thời nguyện ý vì Thái tử mà dốc sức.

Chuyện này ồn ào đến mức tất cả mọi người trong thành đều biết. Nên ba ngày sau, thánh chỉ đến, ta bị chỉ hôn trở thành phi tử cho Ngũ Hoàng tử Tề Tấn.

Mọi người trong kinh thành đều nói, con gái duy nhất của Hạ gia vội vàng đến phủ Thái tử để “đánh phủ đầu”, tuy nhiên lại không đạt được mong muốn vì thế cả người trở nên tiều tụy

Nhưng không ai biết Tề Tấn mới là sự lựa chọn thực sự của ta.

Kiếp trước ta gả cho Thái tử Tề Hành, trở thành thanh kiếm của hắn, hại chết toàn bộ quân thần của Hạ gia.

Sống lại một đời, ta làm sao có thể dẫm phải vết xe đổ một lần nữa được.

Hoàng đế Tề Chiêu vốn đa nghi, cho dù là Thái tử thì hắn vẫn có ba phần kiêng dè.

Mặc dù quân đội của Hạ gia trấn giữ biên cương thì cũng không thể xem thường binh lực được.

Nếu lực lượng này được giao cho Thái tử thì Tề Hành đương nhiên có thể đảm nhận.

Nhưng nếu quân đội Hạ gia sớm nhận chủ, nguyện trung thành với Thái tử thì đây chính là uy hiếp đối với Hoàng đế Tề Chiêu.

Dù thanh kiếm có sắc bén đến đâu nếu đe dọa đến chủ nhân thì chỉ có thể phế bỏ.

Trong số rất nhiều hoàng tử thì Tề Tấn là người không quyền không thế, từ nhỏ đã ốm yếu, cũng là kẻ nhàn hạ không màng danh lợi và hắn chính là mục tiêu của ta.

Ta đã điều động binh lực, trù tính nhiều ngày mục đích là nhắm đến vị Vương gia nhàn tản này.

3.

Vào ngày đại hôn, Tấn Vương phủ không khác gì ngày thường.

Không giăng đèn kết hoa, không khua chiêng gõ trống, không mở tiệc chiêu đãi khách mời. Thậm chí đến chữ “Hỉ” trên cửa lớn cũng không được dán lên.

“Tiểu thư, Tấn Vương gia này thực sự không coi trọng chúng ta.” Nha hoàn hồi môn Tiểu Điệp của ta oán giận nói.

Ta nhìn chiếc giường màu đỏ rực trong phòng, trên cửa sổ dán chữ Hỉ và hai cây nến đỏ được đặt trên bàn rồi nói "Như này không phải là cũng giống như hôn lễ rồi sao?"

Tiểu Điệp tức giận: “Toàn bộ vương phủ, cũng chỉ có phòng ngủ là được bài trí thêm một vài đồ vật. Như thế này mà giống kết hôn sao, giống như là vừa bị cướp một trận vậy.”

Quả thực, bầu không khí của hôn lễ này ảm đạm đến đáng thương.

Chỉ là, hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết ta một lòng hướng về Thái tử, sau lưng còn đem theo của hồi môn là quân đội Hạ gia nhưng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử ngốc nghếch.

Nếu Tề Tấn tổ chức hôn lễ này thật hành tráng, xa hoa thì sẽ không tránh được bị người ngoài bàn tán là hắn muốn nhân cơ hội này mượn binh lực của Hạ gia để tranh quyền đoạt vị.

Nhưng nếu tình cảnh này truyền ra ngoài, mọi người cũng sẽ cảm thấy rằng Tề Tấn đã hoàn toàn đắc Ta với Hạ gia.

Khóe miệng của ta nhếch lên một nụ cười, Tề Tấn tuyệt đối không phải là kẻ ngốc như lời đồn.

“Hạ cô nương chớ trách.” Tề Tấn đẩy cửa bước vào phòng, “Hôm nay là ngày giỗ của Mẫu phi ta, phụ hoàng đã hạ chỉ hôm nay là ngày thành thân của chúng ta nên ta không thể kháng chỉ được, chỉ đành làm mọi việc thật đơn giản thôi.”

Ta cũng không quá để ý đến mấy cái nghi thức xã giao này nhưng ta lại có chút tò mò: “Mẫu phi của ngươi sao?”

Tề Tấn ngồi vào bàn: “Dương Châu Mộ gia.”

Dương Châu Mộ gia cũng là khai quốc công thần của Tề quốc. Mộ lão gia tử tuy là quan văn nhưng quả thực là một vị quan có năng lực nhất. Triều đại thay đổi, Mộ lão gia tử đã trợ giúp cho Tề Chiêu dẹp yên những chuyện phiền phức của tiền triều.

Chỉ là bí mật của đế vương nếu biết quá nhiều thì không phải là chuyện tốt. Huống chi đương kim Hoàng thượng chính là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Tề gia lập quốc không lâu, thì toàn tộc Dương Châu Mộ gia bị kết tội chỉ vì văn tự ngục.

Bởi vì Tề Tấn là huyết mạch của Hoàng thất nên may mắn thoát chết trong đại nạn năm đó.

Nhưng kể từ đó, thân thế của Tề Tấn luôn bị che giấu, cũng không còn ai nhắc đến Mẫu phi của hắn nữa.

Ta hỏi: “Ngươi có biết Hạ gia và Mộ gia là bạn cũ không?”

Tề Tấn gật đầu: “Ta biết, ông ngoại ta ở tiền triều gặp nạn, được Hạ Hầu cứu.”

Thì ra là thế.

Ở kiếp trước, vào trước đêm quân đội của Hạ gia bị vây hãm, ta đã nhận được một lá thư cảnh báo ta phải cẩn thận, trên đó chỉ để lại một chữ “Mộ”.

Khi đó ta tin tưởng Tề Hành tuyệt đối, không chút nghi ngờ, chỉ là không bao giờ ngờ được hắn ta sẽ ra tay với Hạ gia.

Sau khi trùng sinh, ta đã đã cố gắng tìm kiếm người truyền tin nhưng mỗi khi đến kinh thành thì manh mối đều bị gián đoạn.

Chính là mọi manh mối dường như đều có liên quan sâu sắc đến Tấn vương phủ.

Như vậy thì suy đoán của ta đã đúng, người truyền tin tức chính là Tề Tấn.

4.

Ta đứng dậy, cởi áo ngoài của hỉ phục ra.

“Ngươi có uống rượu không?” Ta hỏi.

“Không.” Tề Tấn trả lời.

Ta gật đầu.

Ta tháo chiếc mũ đội đầu bằng vàng nặng trịch cùng trâm cài trên đầu ra.

“Hiện tại tâm trạng của ngươi thế nào?” Ta hỏi lại.

"Vẫn ổn" Tề Tấn trả lời lại.

Ta lại gật đầu.

Hiện tại, trên người ta đều là những y phục bình thường nên hoạt động khá dễ dàng.

Ta bước đến bên giường, rút một thanh kiếm rồi ném cho Tề Tấn.

“Hạ cô nương đây là ý gì?” Tề Tấn vẻ mặt khó hiểu nhận lấy thanh kiếm.

Ta không trả lời, chỉ rút ra một thanh kiếm khác, lao về phía Tề Tấn mà đâm. Lưỡi kiếm sắc bén, hướng thẳng đến trái tim của Tề Tấn.

Nhìn thấy thanh kiếm đã chém rách áo ngoài của Tề Tấn, nhưng hắn ta vẫn không hề cử động.

Ta không có ý định thu kiếm. Nếu hôm nay ta không thể thăm dò được Tề Tấn thì sau này ta sẽ bị rơi vào thế bị động.

Cuối cùng, lưỡi kiếm đâm vào da, Tề Tấn lùi lại hai bước, nhưng hắn vẫn không rút kiếm ra, chỉ dùng vỏ kiếm để chống lại đòn tấn công của ta.

Chỉ sau hai ba hiệp so chiêu, thắng bại đã được định đoạt, ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Mẹ kiếp, đây là từ nhỏ bệnh tật yếu đuối, nhàn nhã không màng danh lợi á.

Hóa ra là từ trước đến giờ Tề Tấn luôn lừa dối mọi người.

Mọi người đều nghĩ hắn là một Vương gia nhàn nhã.

Đến cả Thái tử cũng chưa từng hoài nghi hắn có ý định tranh quyền đoạt vị.

Hoàng đế Tề Chiêu thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của hắn.

Tề Tấn thực sự che giấu quá tốt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom