• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA GIÚP PHU QUÂN LÊN NGÔI HOÀNG ĐẾ (2 Viewers)

  • Phần II

5.

Vết thương do kiếm trên ngực Tề Tán tuy không sâu, nhưng máu vẫn thấm qua áo trong.

“Vì sao ngươi không tránh?” Ta vừa dò hỏi vừa bôi thuốc cho hắn.

"Lúc đó ta đang nghĩ, bị nàng đâm bị thương với bị chọc thủng lớp ngụy trang thì cái nào nghiêm trọng hơn."

Nhiều năm khổ tâm tạo ra cho mình một chiếc “mặt nạ” nay lại bị tháo xuống, đây rõ ràng là một việc có thể đe dọa đến tính mạng của bản thân vậy mà nét mặt Tề Tấn vẫn tự nhiên, ngữ khí nói chuyện vẫn bình tĩnh.

“Cho nên, ngươi đã có kết luận rồi sao?” Ta nhìn chằm chằm vào hắn.

Tề Tấn nhìn vào mắt ta, trong mắt hắn như có như không lộ ra ý cười: “Hạ cô nương còn có điều gì muốn hỏi nữa không?”

“Nếu ta hỏi, ngươi sẽ nói sự thật sao?” Ta nghi ngờ nhìn hắn ta.

“Nếu có thể, ta nhất định nói đúng sự thật” Tề Tấn trên mặt tràn đầy chân thành.

Ta nhìn thật sâu vào mắt Tề Tấn, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ngươi có hay không có ý muốn tranh quyền đoạt vị?”

Ánh mắt Tề Tấn không hề né tránh: “Ừ.”

Không có không trả lời, không có sự do dự. Sự thẳng thắn và rõ ràng của Tề Tấn nằm ngoài dự đoán của ta.

"Ngươi không sợ ta nói cho Thái tử sao? Hiện tại trong ngoài kinh thành, tất cả mọi người đều biết Hạ gia quân cùng Thái tử chính là “cùng hội cùng thuyền”."

Tề Tấn ngẩng đầu cười lớn, trong mắt tràn đầy sự thanh minh: “Nếu nàng thực sự là người cùng phe phái với Thái tử, thì nàng sẽ không dùng trăm phương ngàn kế để được gả vào Tấn vương phủ.”

Ta cúi đầu cười khẽ.

Không ngờ vở kịch của ta lại bị Tề Tấn dễ dàng đoán ra như vậy.

“Vậy ta có thể hỏi Hạ cô nương một vấn đề được không?” Tề Tấn hỏi ngược lại.

"Nàng nói cho ta biết." Tề Tấn cùng ta thổ lộ, ta cũng dự định nói ra sự thật.

Tề Tấn ngẩng đầu, tầm mắt nhìn xuyên qua giá cắm nến màu đỏ nhìn đến màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn ta.

“Tại sao chọn ta?” Hắn hỏi.

Ta sửng sốt, thật là một câu hỏi hay.

Không phải là tại sao lại gả cho hắn, tại sao lại muốn thử hắn, mà là tại sao lại chọn hắn.

Tranh quyền đoạt vị, nếu ta đã bước vào cuộc chiến này thì nhất định phải chọn một phe, trong lòng hắn biết rõ điều đó.

Ta thành thật trả lời: “Ta đánh cược. Đánh cược nếu Hạ gia giúp ngươi xưng đế, ngươi có thể đặc xá cho quân đội Hạ gia của ta hồi kinh cùng đoàn tụ với người thân.”

Tề Tấn truy hỏi: "Tại sao không đặt cược vào Tề Hành? Hắn là Thái tử, đương nhiên có thể thừa kế ngai vàng. Mà ta chỉ có thể mò mẫm trong bóng đêm, thành bại còn chưa biết.”

Ta đã đặt cược, cuối cùng thì đã cược cả tính mạng của toàn bộ gia tộc.

Tề Hành cùng phụ hoàng của hắn là cùng một loại người, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy.

Phụ hoàng của hắn vì muốn giành lấy quyền lực mà không tiếc sát hại quan văn, biếm võ tướng, tất cả đều tự tay hắn làm.

Tề Hành thì ngược lại, hắn ta vừa muốn quyền lực, vừa muốn danh vọng, không muốn nhận sự dèm pha nên hắn mới để những người khác làm tất cả những điều xấu xa, dơ bẩn.

Ta cứ như vậy mà tin tưởng hắn, thay hắn giết đối thủ, mưu hại mệnh quan triều đình, cuối cùng vì hắn mà ta trở thành tội nhân thiên cổ.

Nghĩ đến tất cả những chuyện ở kiếp trước, trong lòng ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tự trách, ưu thương, phẫn uất….

Kìm nén cảm xúc mãnh liệt của mình, ta nói: "Ngươi cũng là người bị hại dưới hoàng quyền, nên ngươi hiểu rõ Hạ gia muốn gì hơn Tề Hành."

Kẻ mạnh thì không bao giờ hiểu được kẻ yếu, đế vương thì không bao giờ đồng tình với triều thần. Chỉ những người từng trải qua nỗi đau thì mới có thể trở thành đồng minh.

“Ta thần chi hậu, nhàn nhã Vương gia.” Tề Tấn cười gật đầu “Được, vậy chúng ta thử xem.”

6.

Để tránh miệng lưỡi của thiên hạ, ta và Tề Tấn vẫn ngủ cùng phòng.

Ta ngủ trên giường, còn hắn ngủ ở ghế dài bên cạnh, ở giữa ngăn cách bởi tấm bình phong.

Ngày hôm sau, ta và Tề Tấn sẽ vào cung để tạ ơn.
Từ sáng sớm, hắn ta đã cất gọn tấm bình phong, sắp xếp lại y phục rồi gọi nha hoàn tới giúp ta rửa mặt.

Khi vào cung, ta quỳ gối bên ngoài cung Hoàng hậu nhưng rất lâu vẫn không được triệu kiến.

Thật là độc ác, ánh nắng gay gắt đến nỗi khiến da ta bỏng rát. Còn các cung nhân đứng ở hành lang vẫn nhìn chằm chằm vào ta, chỉ trực chờ để bắt lỗi.

Trong tẩm cung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻ của Hoàng hậu cùng Thái tử phi.

Ta quỳ suốt ba canh giờ, Thái tử phi Trương Lâm Lan từ tẩm cung Hoàng hậu đi ra, đến trước mặt ta kiêu căng ngạo mạn nói: “Hạ Như Ý, Hoàng hậu nương nương mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, làm khó ngươi phải quỳ thêm mấy canh giờ.”

Thái tử phi là cháu gái của Hoàng hậu, là biểu muội của Tề Hành cũng là bạch nguyệt quang của hắn, là quận chúa được vạn người sủng ái.

Hôm nay ta bị phạt quỳ, sợ là cũng là món quà do nàng ta ban tặng thôi. Rốt cuộc thì mới cách đây vài ngày, sự việc ta ái mộ Thái tử cũng gây xôn xao cả kinh thành.

Ta thở dài trong lòng, Trương Lâm Lan vẫn như kiếp trước, chỉ biết dùng mấy cái trò vặt vãnh để cùng ta tranh giành tình cảm.

Chỉ là ở kiếp này, ta không những không muốn gã nam nhân mà nàng ta khao khát mà còn khiến hắn ta phải vạn kiếp bất phục.

Ta mỉm cười với Trương Lâm Lan và nói: "Cảm ơn tỷ tỷ đã thành toàn."

"Hạ Như Ý, ngươi bị bệnh sao? Ai thành toàn cho ngươi?"

Ta nhìn các cung nhân đang đứng ở hành lang xem náo nhiệt, cố ý lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, sở dĩ hôm nay tỷ khiến ta khó xử, nhất định là vì chuyện xảy ra giữa ta và Thái tử điện hạ mấy ngày trước. Sự tình kia chỉ là một mình ta đơn phương mộng tưởng, nên mới trở thành trò cười ở kinh thành. Hôm nay tỷ tỷ đối xử với ta như vậy, chính là minh chứng cho việc Thái tử điện hạ không phải vô ý với ta, cho nên mới chọc cho tỷ tỷ không vui.”

"Ngươi... ngươi nói bậy! Điện hạ mới chướng mắt nữ tử nhà quê như ngươi. Ngươi đã thành thân rồi, ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ hy vọng đi."

“Tỷ tỷ, Thái tử có ân với ta, bất luận ta đã gả cho ai thì ân tình này ta đều muốn báo đáp.” Tất cả những ân oán từ kiếp trước, ta nhất định phải tính toán rõ ràng.

Trương Lâm Lan bị lời nói của ta chọc giận, định giơ tay muốn đánh ta nhưng cánh ta bị giữ lại không thể di chuyển.

Tề Hành và Tề Tấn không biết đến từ lúc nào, có khi đã nghe được một lúc rồi.

Tề Hành kéo Trương Lâm Lan ra, trên mặt lộ ra một tia tức giận.

"Điện hạ, tại sao người lại che chờ cho nàng ta?" Trương Lâm Lan đau lòng đến mức sắp khóc.

Tại sao? Đương nhiên là Tề Hành vẫn cho rằng hắn có thể lợi dụng ta để khống chế Hạ gia quân.

Tề Hành phớt lờ nàng ta, quay sang ta nói: "Tấn vương phi đứng lên đi. Mẫu hậu hôm nay không khỏe nên ngươi cứ về trước đi."

Ta kính cẩn đáp: “Cảm tạ Thái tử điện hạ.”

Tề Hành đưa Trương Lâm Lan đi xa, Tề Tấn nói đùa với ta: “Vương phi thật lợi hại, vừa mở lời với chỉ vài ba câu có thể khiến Thái tử phi tức giận như vậy.”

Ta đáp: “Không so được với Vương gia, còn có thể dụ dỗ được Thái tử đến hậu cung, chỉ có ngồi đó hóng kịch hay.”

Tề Tấn ngẩng đầu cười nói: “Vốn dĩ ta tưởng Vương phi sẽ bị ức hiếp, nên mang Thái tử đến đây để giải vây, nhưng xem ra có vẻ như ta đã buồn lo vô cớ rồi.”

Ta biết Tề Tấn đang lo lắng cho mình, nên khom người hành lễ cười nói: “Cảm tạ Vương gia, quỳ lâu như vậy nên giờ eo đau, lưng cũng đau.”

7.

Ta cùng Tề Tấn lên xe ngựa rời khỏi cung. Nhìn thấy thống lĩnh cấm vệ quân Mạnh Diễm đang đi tuần tra.

Ta thì thầm với Tề Tấn: "Tường cung cao như vậy, nhưng lực uy hiếp thực sự lại là cấm vệ quân."

Tề Tấn gật đầu “Cấm vệ quân bảo vệ an nguy của hoàng thành, là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ hoàng quyền.”

Ta tiếp tục nói: “Quân đội Hạ gia của ta mặc dù dũng mãnh, thiện chiến, có dũng khí vạn người, nhưng cũng không thể so sánh được với “gần quan được ban lộc”. Thời điểm tranh đoạt ngôi vị cực kỳ quan trọng. Nếu chúng ta nắm được tuyến phòng thủ này thì cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ cao hơn 5 phần."

Kiếp trước, Tề Hành lợi dụng cấm vệ quân áp đặt lệnh giới nghiêm toàn thành khi hoàng đế Tề Chiêu băng hà, chớp lấy thời cơ thuận lợi kế vị.

Vẻ mặt của ta nhìn rất nghiêm túc nhưng Tề Tấn lại có vẻ rất thoải mái: “Vậy Vương phi có thượng sách gì sao?”

Ta chỉ vào Mạnh Diễm đang tuần ta trên tường của hoàng cung, “Thống lĩnh cấm vệ quân Mạnh Diễm, có cuộc sống khốn khổ, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ còn một muội muội là người thân duy nhất, được Mạnh tướng quân coi như hòn ngọc quý trên tay."

Tề Tấn tiếp lời nói: "Ta nhớ rõ Mạnh Thư, muội muội của Mạnh tướng quân, được Phụ hoàng chỉ hôn gả cho đích trưởng tử của Vạn Dương Hầu phủ. Nhưng gã đích trưởng tử Vạn Văn Thao này cũng không phải là kẻ tử tế gì.”

Ta gật đầu: “Không tồi. Để lấy lòng các quan đại thần, Tề Chiêu Đế tưởng rằng đã tìm được một mối hôn sự tốt đẹp cho Mạnh Thư giúp nàng ấy được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng hắn ta chưa bao giờ tìm hiểu xem nhân phẩm của Vạn Văn Thao như thế nào. Tên này là một kẻ ăn chơi trác táng, ban ngày uống rượu đánh bạc, ban đêm ngủ lại ở “Phố hoa”. Thi thoảng hắn ta sẽ về nhà, mà mỗi lần về là sẽ đánh chửi Mạnh Thư. Mạnh Thư không chịu nổi sự sỉ nhục này, ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.”

Mạnh Thư lớn lên trong quân doanh, tính tình đơn thuần dũng cảm, không biết gì về những lục đục tranh đấu trong khuê phòng. Sau khi gả vào Vạn Dương Hầu phủ, nàng không thể kiềm chế được thiếp thất cùng hạ nhân, nên phải chịu rất nhiều ấm ức.

Vạn Dương Hầu là đối thủ của Thái tử. Kiếp trước, vì để thu phục Mạnh Diễm, Tề Hành đã yêu cầu ta bí mật đầu độc Mạnh Thư, rồi giá họa cho Vạn Dương Hầu Phủ, để kéo Vạn Dương Hầu “xuống mã”. Sau đó, Tề Hành thỉnh chỉ, tự mình đứng ra chủ trì công đạo cho Mạnh gia, lưu đày toàn bộ Vạn gia. Chiêu “mượn đao giết người” này vừa lôi kéo được Mạnh Diễm, vừa hạ được Vạn gia, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Tề Tấn hỏi: “Vậy ý của Vương phi là chúng ta sẽ giúp Mạnh Thư thoát khỏi Vạn gia, như vậy có thể khiến cho Mạnh thống lĩnh nợ chúng ta một ân tình?”

Ta không trả lời mà hỏi lại: “Hoàng đế tứ hôn làm sao có thể dễ dàng hòa ly như vậy? Theo ngươi nên làm thế nào?”

Tề Tấn trầm ngâm một lát, “Vạn Dương Hầu ở kinh thành hoành hành ngang ngược, gây thù chuốc oán ở khắp nơi. Người ta gọi là tự làm bậy thì không thể sống. Nếu Vạn gia “xuống mã”, vì để bảo vệ danh dự của Mạnh gia, phụ hoàng nhất định sẽ để Mạnh Thư hòa ly.”

Chính xác là vậy. Ở kiếp trước, Tề Hành rõ ràng cũng có thể làm như thế. Nhưng tính mạng của Mạnh Thư không liên quan gì đến đại cục của hắn, hắn không muốn chỉ vì một Mạnh Thư mà phải tính toán quá nhiều.

Huống chi nếu Vạn gia “xuống mã” thì Manh Thư sẽ được hòa ly, nước chảy thành sông như vậy chưa chắc hắn đã có được sự trung thành của Mạnh Diễm. Nhưng nếu là giúp Mạnh Diễm báo thù cho muội muội bị sát hại thì Mạnh Diễm sẽ toàn tâm như một, răm rắp nghe lời hắn.

Ta thăm dò hỏi: "Vạn Dương Hầu có quyền thế, lại là đối thủ của Thái tử? Quân cờ tốt như vậy tại sao ngươi không muốn dùng mà lại muốn bỏ đi?"

Trong mắt Tề Tấn mang theo ý cười, vẻ mặt càng thản nhiên hơn: “Nếu không có Mạnh Thư, chúng ta quả thực có thể sử dụng sức mạnh của ông ta. Nhưng Mạnh thống lĩnh là người trung thành chính trực, là trường cột quốc gia. Không nên để ngài ấy bị đánh mất tâm can được.

Ta nhìn sâu vào mắt Tề Tấn, khuôn mặt hắn đầy sự chân thành, mọi điều hắn nói đều xuất phát từ trái tim.

Tề Tấn có tài năng của một vị Đế vương, tâm cơ kín đáo, trong đầu luôn có hàng ngàn kế hoạch bày mưu lập kế.

Nhưng hắn có lòng trắc ẩn, điều mà cả Hoàng đế Tề Chiêu và Tề Hành đều không có.

8.

Ta ra hiệu cho người đánh xe không về nhà mà đi đến phố Đông Vọng Lâu.

Đông Vọng Lâu là con phố phồn hoa bậc nhất kinh thành. Từ tửu lầu, quán trà, kỹ viện đến sòng bạc nằm dọc trên con phố, cung cấp đủ loại nhu cầu như ăn nhậu, mại dâm và cờ bạc, cần thứ gì thì đều có.

Đây cũng là “phố bán hoa” xa hoa trụy lạc mà tên bại gia chi tử Vạn Văn Thao ngày ngày lui tới.

Ta dẫn Tề Tấn ngồi vào quán trà ven hồ. Tầm nhìn ở lầu hai thực sự rất tuyệt, có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố Đông Vọng Lâu.

Không cần phải tìm kiếm xung quanh, ta ở trên lầu cao của quán trà đã nhìn thấy Vạn Văn Thao ôm hai vị mỹ nữ, vừa đánh đàn vừa vẽ tranh trông cực kỳ khoái hoạt.

Tề Tấn nhìn theo ánh mắt của ta, nhìn Vạn Văn Thao: “Vương Phi tới đây chính là để xem cái này sao?”

Ta chỉ vào kỹ viện bên cạnh tửu lâu thì thấy một người nam nhân cao lớn, làn da ngăm đen đang ngồi một mình ở trước bàn uống rượu. Người đến người đi như nêm trên phố Đông Vọng Lâu nhưng nam nhân đó lại cực kỳ bắt mắt. Hắn một thân trang nghiêm, vẻ mặt nghiêm nghị trái ngược hẳn với những oanh oanh yến yến xung quanh.

Tề Tấn có chút kinh ngạc: "Thạch Khảm tướng quân? Không nghĩ tới hắn cũng sẽ đến Đông Vọng Lâu."

Thạch Khảm vừa mới trở về sau chiến thắng ở trận chiến Nam Cương, giúp Tề Chiêu giải quyết mối phản loạn Nam Cương khiến hắn ta phải đau đầu bấy lâu, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Tề quốc.

Ta gọi gã sai vặt, thì thầm vài câu rồi đưa cho cậu bé một đồng bạc, muốn cậu bé chuyển lời cho Thạch Khảm ở quán trà đối diện.

Hai mắt Tề Tấn hơi nheo lại, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Vương phi dẫn ta tới đây để xem kịch, có phải hay không nên giúp ta lý giải vấn đề?”

Ta nhấp một ngụm trà rồi từ từ kể: “Khi Thạch Khảm còn trẻ, hắn gặp được huynh muội Mạnh Diễm ở trong quân doanh, còn từng có một đoạn tình cảm với Mạnh Thư. Lúc bấy giờ chiến tranh loạn lạc, cả Thạch Khảm lẫn Mạnh Thư đều có tình cảm với nhau nhưng vẫn còn thẹn thùng, loại nữ nhi tình trường này cả hai người đều không dám thổ lộ, cũng rất ít người biết. Sau đó, Thạch Khảm đi theo đại quân bình định Nam Cương, đánh chiến rất nhiều năm, trong lúc đó Mạnh Thư lại phải gả cho người khác, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền không thể giải quyết được.”

Nói đến đây, Tề Tấn đã hiểu phần lớn những lời ta nói, hắn nhìn xung quanh thì thấy đường Đông Giao Lâu rất sầm uất, đông đúc, thì ở một số nơi tối tăm lại có một nhóm kiếm khách cầm đao đang ngồi xổm ở đó, vừa nhìn trang phục là đã nhận ra họ là thị vệ của gia đình quyền quý.

Bên kia hồ, Thạch Khảm đem chén rượu một hơi uống cạn, cầm thanh kiếm bên hông, trong sắt chứa đầy sát ý nhìn về phía tầng cao của kỹ viện.

Sau khi thấy rõ tình hình, Tề Tấn cau mày nói: “Không được, Thạch tướng quân nếu muốn giết Vạn Văn Thao ở đây, sợ rằng sẽ không có lợi.”

Kiếp trước, con đường làm quan rộng mở của Thạch Khảm đã khép lại vào hôm nay.

Hắn có tình cảm với Mạnh Thư, không thể chịu đựng được những bất hạnh mà nàng phải chịu đựng ở Vạn phủ nên quyết tâm giúp nàng giải quyết Vạn Văn Thao.

Nhưng Vạn Văn Thao cực kỳ yêu cái mạng của mình, nên khi ra ngoài lúc nào cũng mang theo thị vệ đi cùng.

Thạch Khảm vì không chuẩn bị tốt nên không những không giết được Vạn Văn Thao ở Đông Vọng Lâu mà còn làm cho chính mình rơi vào kiện tụng.

Khi đó, Thái tử Tề Hành đã nhiều lần lôi kéo Thạch Khảm, nhưng Thạch Khảm không muốn kết bè kéo cánh, điều này làm cho Tề Hành rất tức giận.

Thạch Khảm tay cầm trọng binh, nếu đã không thể trọng dụng thì Tề Hành tất nhiên sẽ không giữ lại hắn.

Vì thế Tề Hành đã can thiệp và đưa vụ án của Thạch Khảm ra xét xử, khiến vụ án trở thành một đại án, ngay cả Hoàng đế Tề Chiêu cũng không thể cứu được Thạch Khảm, cuối cùng hắn bị xăm chữ lên mặt rồi lưu đày.

Ta đem tách trà đưa cho Tề Tấn, “Đừng lo lắng, ta vừa phái người đến nói với hắn, hôm nay không phải cơ hội tốt, chuyện này cần phải cân nhắc kỹ càng hơn.”

Vừa nói những lời này, ta đã nhìn thấy gã sai vặt giữ Thạch Khảm, hai bên cùng nói chuyện với nhau, sau đó cậu bé chỉ về hướng Tề Tấn và ta, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Thạch Khảm nghe vậy nhìn về phía tầng hai của quán trà, ánh mắt của hắn chạm với ánh mắt của ta và Tề Tấn. Hắn ôm kiếm khom người gật đầu với chúng ta ý nói hắn đã hiểu.

Chờ Thạch Khẩm đứng dậy rời khỏi Đông Vọng Lâu, ta mới chậm rãi nói với Tề Tấn: “Giúp quân tử thành toàn ý nguyện, sự việc của Vạn Dương Hầu cứ để Thạch Khảm giải quyết đi.”

9.

Trên đường về nhà, Tề Tấn nhìn ta bằng ánh mắt thâm thúy, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Không biết hắn muốn hỏi gì, ta liền dẫn đầu mở miệng nói: “Ta dám tham gia vào loạn kinh thành thì chắc chắn phải có chuẩn bị. Ta vẫn luôn sai người theo dõi Thạch Khảm, cũng âm thầm bảo vệ Mạnh Thư, cho nên chuyện hôm nay xảy ra... cũng chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi.”

Ta đem sự tình lý giải nhưng Tề Tấn vẫn không có hứng thú.

Ta tiếp tục nói: “Sự tình hôm nay mới chỉ là mở màn. Thạch Khảm tướng quân là võ tướng, nếu muốn xử lý Vạn Dương Hầu, còn cần Vương gia giúp Thạch tướng quân thu thập chứng cứ, đứng ở giữa trợ lực mới được nha.”

Tề Tấn gật đầu đáp lại, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Những việc này ta sẽ tự xử lý.”

Kỳ lạ thật, rõ ràng là ta đã mở đường cho Tề Tấn, mà bây giờ hắn bày ra bộ dạng như thể ta đã làm sai điều gì vậy.

Ta ngập ngừng hỏi: “Vương gia, ngài cho rằng ta làm điều gì không ổn sao?”

Tề Tấn ánh mắt dò xét nhìn ta, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Vương phi, nàng có mưu lược, cũng có can đảm. Với thực lực quân đội của Hạ gia, nàng có thể có được thiên hạ này. Vương phi, tại sao còn đem tiền đặt cược trên người ta?”

Nghe vậy, ta ngẩng đầu cười to nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót.

Mưu lược, lòng can đảm, ta vốn không muốn những thứ này.

Ta vốn là con gái út của Hạ gia, ta hiển nhiên có thể lớn lên vô tư lự dưới sự che chở của cha và huynh trưởng, tất cả mọi việc đều không cần phải tính toán.

Nhưng thiên hạ vốn không hề bình yên, huynh trưởng ta vì bá tánh, vì xã tắc mà bỏ mạng. Càng đáng giận hơn nữa là Tề Chiêu đế lại cực kỳ vô tình, hại Hạ gia quân phải lưu lạc biên ải.

Ta khắc ghi nỗi thống khổ của kiếp trước, đổi lấy mưu lược, sự can đảm của kiếp này, ai có thể hiểu được nỗi đau của ta?

“Ta đối với ngôi vị Đế vương không có hứng thú. Hạ gia quân chinh chiến cũng chỉ vì lê dân bá tánh, ta mưu tính cũng chỉ mong muốn mang tướng sĩ về nhà. Ta trời sinh khao khát tự do, trò chơi cung đấu ta không có hứng thú.”

Tề Tấn không trả lời, trong mắt hắn hiện lên vẻ ưu thương, lẩm bẩm, nhưng chỉ nói được nửa câu, "Vậy sau này..."

"Sau này làm sao?"

"Không có gì."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom