• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA GIÚP PHU QUÂN LÊN NGÔI HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

  • Phần III

10.

Tề Tấn đã kinh doanh ở kinh thành nhiều năm, việc thu thập được nhược điểm của Vạn Dương Hầu dễ như trở bàn tay.

Với sự âm thầm trợ giúp của Tề Tấn, Thạch Khảm dẫn đầu, nhanh chóng bắt đầu tố cáo bằng chứng phạm tội của Vạn Dương Hầu.

Thái tử Tề Hành và Vạn Dương Hầu chính là đối thủ, nên hắn ta đương nhiên sẽ nhúng tay vào việc này, cố gắng đem vụ án của Vạn gia trở thành đại án.

Tường nứt mọi người đẩy, Vạn Dương Hầu nhanh chóng thất thế, Mạnh Thư lấy lại được tự do.

Chỉ là Tề Hành cho rằng sau vụ việc của Vạn Dương Hầu thì Thạch Khảm cùng Mạnh Diễm đều quy thuận hắn nhưng thái độ của hai người đối với hắn không chút thay đổi ngược lại đối với Tề Tấn lại càng thêm cung kính.

Lúc này Tề Hành mới ý thức được, kẻ thường được gọi là Vương gia nhàn hạ đã bước chân vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị rồi.

Mà ta, nắm trong tay binh phù của Hạ gia, cũng đang đứng ở phe của Tề Tấn.

Từ đây, những cuộc chiến ngấm ngầm hay công khai đều là những câu chuyện thường ngày.

Mùa thu lặng lẽ đến, Tề Chiêu Đế tổ chức đi săn ở Hương Sơn.

Chiếu theo lệ thường thì mùa săn bắn của hoàng gia là hoạt động dành cho các hoàng tử, còn nữ quyến chỉ đi theo du ngoạn ở trên núi.

Lần này, khi yến hội săn bắt sắp bắt đầu thì Thái tử phi Trương Lâm Lan lại mặc một bộ giáp nhẹ, khoan thai đến muộn.

Tề Chiêu Đế nhìn trang phục của Trương Lâm Lan rồi hỏi: “Thái tử phi tại sao ngươi lại mặc bộ giáp nhẹ này?”

Trương Lâm Lan mỉm cười rạng rỡ với vẻ mặt ngoan ngoãn: "Thái tử điện hạ gần đây có dạy cho thần một ít tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung. Nhân dịp lần đi săn mùa thu này, nhi thần cũng muốn xem thử thân thủ của mình."

Khi Tề Chiêu Đế nghe thấy điều này, vô cùng hứng thú hỏi: "Vậy ngươi học được như thế nào?"

“Nếu phụ hoàng không chê, nhi thần xin phép thể hiện một chút cho phụ hoàng xem.” Trương Lâm Lan quay về phía ta nói tiếp: “Nghe nói Tấn vương phi lớn lên trong quân doanh, tài nghệ cưỡi ngựa, bắn cung đều rất giỏi. Không bằng chúng ta tỷ thí một chút, coi như trợ hứng, muội thấy thế nào?”

Ta không biết trong thâm tâm Trương Lâm Lan muốn làm gì, nhưng tóm lại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Ta nói: “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần không chuẩn bị áo giáp nhẹ, sợ sẽ làm hỏng nhã hứng của Thái tử phi.”

Trương Tâm Lan ra hiệu cho cung nữ mang cho ta một bộ trang bị: “Ta có chuẩn bị cho Tấn vương phi một bộ, nếu muội muội không ngại, có thể thử xem sao.”

Ta nhìn bộ dạng đắc ý của Trương Lâm Lan, nghĩ đến việc ngày hôm nay dù có từ chối như thế nào thì cũng không thể trốn tránh được nên đành đồng ý.

"Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ, vậy ta đây đành phải bêu xấu vậy."

11.

Ta mặc bộ áo giáp nhẹ đi ra, Trương Lâm Lan đã ngồi lên ngựa đang đứng trước trường bắn đợi ta.

Doanh trưởng ở trong trường bắn đã chuẩn bị xong bia ngắm cùng chướng ngại vật

Cuộc tỷ thí này thực ra là việc vừa cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật vừa bắn tên vào trúng bia ngắm, ai bắn trúng nhiều bia nhất thì sẽ là người chiến thắng.

Hiếm có khi Trương Lâm Lan không tỏ ra ngượng ngùng: “Ta biết tài bắn cung cưỡi ngựa của muội muội rất xuất sắc, ta đành thả con tép bắt con tôm vậy.” Nói xong, nàng ta liền đạp ngựa đi về phía trước.

Có thể thấy được Trương Lâm Lan quả thực đã luyện tập rất chăm chỉ, nàng ta thuần thục vừa cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật vừa bắn tên vào bia. Mặc dù có chút lệch bia nên mũi tên không bắn trúng nhưng toàn bộ quá trình coi như cũng suôn sẻ.

Tề Chiêu Đế nhìn thấy biểu hiện của Trương Lâm Lan nên cao hứng đến mức liên tục khen ngợi: “Trong thời gian ngắn mà Thái tử phi có thể rèn luyện được thân thủ như vậy thật không dễ dàng. Tấn Vương phi, ngươi là người của Hạ gia quân, chắc sẽ không thua Thái tử phi chứ?”

Trương Lâm Lan bái kiến Tề Chiêu Đế, tiếp lời nói: “Tấn Vương phi đã học cưỡi ngựa với bắn cung nhiều năm rồi nên so với nhi thần sẽ lợi hại hơn rất nhiều. Nếu vậy thì khi thắng thì cũng không có gì đáng xem, hay chúng ta tăng độ khó lên một chút đem bia ngắm đổi thành người sống như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”

Tề Hành ngồi nghiêm túc nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng: “Trong khu săn bắn Hương Sơn này có rất nhiều tội thần cùng gia nô đang làm lao dịch. Không bằng để bọn chúng đeo bia ngắm trên lưng rồi chạy quanh trường bắn, trở thành bia sống mọi người thấy thế nào?”

Các hoàng tử cùng đại thần ngồi đây, không chê sự việc chưa đủ náo nhiệt nên gật đầu đồng ý với đề nghị của Trương Lâm Lan.

Cuối cùng ta cũng đã hiểu tại sao Tề Hành cùng Trương Lâm Lan lại phải phí công như vậy.

Từ trước đến nay khi Hạ gia còn ở trong kinh thành, đều chủ trương cai trị nhân từ, đã nhiều lần đứng trước đại điện bày tỏ quan điểm cho rằng không có tội ác nào nặng bằng việc bao che cho tội ác của gia quyến cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến lợi ích nhóm của một số người.

Trong một thời gian dài trước đây, Hạ gia nổi tiếng là nhân từ, chính trực nhưng có vẻ như Tề Chiêu Đế làm mọi cách để khiến điều đó không đúng.

Đây là lý do tại sao cha ta bị trục xuất khỏi kinh thành.

Khu vực săn bắn này đều là những gia nô của tội thần, đều là những người mà năm đó cha ta đã cầu tình.

Bây giờ nếu ta ở cuộc tỷ thí này làm tổn thương họ thì không chỉ kỹ thuật cưỡi ngựa của Hạ gia kém cỏi mà còn như một cái tát vào mặt cha ta.

Vốn dĩ ban đầu trong trận tỷ thí này ta muốn che giấu tài nghệ của mình, không muốn quá nổi bật nhưng bây giờ ta lại bị Tề Hành cùng Trương Lâm Lan ép buộc nên không thể không thể hiện thực lực của bản thân.

Những tội nô được chọn trên đầu gắn bia, đôi chân thì run rẩy phải chạy quanh trường bắn.

Bởi vì sợ hãi nên bước chạy của họ không hề có quy tắc, chỉ muốn chạy thật nhanh tránh xa đường chạy của ngựa.

Một số người khá thông minh thậm chí còn cố gắng núp sau lưng người khác khiến việc bắn trúng bia càng trở nên khó khăn hơn.

Ta xoay người lên ngựa, chạy về hướng trường bắn.

Những chướng ngại vật đó đối với ta chẳng có chút trở ngại nào, ta gần như đang chạy trên mặt đất bằng phẳng.

Tiến vào khu vực bắn tên, ta dẫn đầu chọn bia mục tiêu xa nhất và bắn trúng hồng tâm.

Gã tội nô bên cạnh thấy thân thủ của ta cũng dần dần bớt lo lắng hơn, bắt đầu di chuyển có quy luật hơn nên ta lại thuận lợi bắn trúng hồng tâm.

Ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng hai tên tội nô cuối cùng trong trường bắn dường như đang cố tình làm khó ta, bọn chúng luôn cố ý chọn điểm mù đem bia ngắm mục tiêu đảo lộn lại với nhau. Hành động của bọn chúng giống như không muốn ta bắn trúng bia mà mà muốn ta bắn trúng bọn chúng hơn.

Ta đem hai mũi tên đặt lên dây cung, dùng hai chân giẫm lên lưng ngựa, nhảy lên từ trên cao cùng lúc bắn ra cả hai mũi tên đồng thời đều trúng hồng tâm.

Toàn bộ yến hội bỗng nhiên im lặng, sau đó là những tràng pháo tay vang lên.

12.

Ta quay trở lại yến hội, các đại thần vừa xem náo nhiệt đều nhìn ta bằng ánh mắt tán dương.

Tề Chiêu Đế cũng không hề keo kiệt, đã thưởng cho ta một cặp nỏ tốt.

Được Trương Lâm Lan phát động nên bầu không khí trong yến hội trở nên sôi động hơn, quả thực là càng tăng thêm hứng thú.

Chỉ có Tề Tấn trên mặt không có biểu tình gì. Khi ta quay trở lại bàn, Tề Tấn chỉ nói: “Hai kẻ tội nô kia chắc chắn là do Tề Hành an bài từ trước.”

Ta gật đầu và nói thêm: “Trong lần đi săn mùa thu này, thủ đoạn của Thái tử hẳn là chưa dừng lại tại đây đâu, nên hãy cẩn thận.”

Ta vừa nói xong, quả nhiên Tề Hành lại bắt đầu sắp xếp chuyện xấu.

Hắn thừa dịp Tề Chiêu Đế đang hứng thú nên đề nghị: “Tài nghệ bắn cung, cưỡi ngựa của Tấn Vương phi xuất sắc như vậy không tham gia vào lần đi săn mùa thu này thì thật đáng tiếc. Phụ hoàng sao chúng ta không để Tấn Vương phi cùng nhập bãi?”

Tề Chiêu Đế đáp ứng: “Được. Vậy thì để Tấn Vương phi cùng tham gia đi.”

Ta cùng Tề Hành nhìn nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, Tề Hành vất vả nửa ngày như vậy chính là vì muốn dẫn ta nhập vào bãi săn.

Rõ ràng trong cuộc đi săn này, mục tiêu của hắn là ta.

Nhưng ta vẫn không dám khẳng định.

Ta không nghĩ Tề Hành lại to gan như vậy, hắn lên kế hoạch muốn ra tay trong cuộc đi săn trong thời điểm ta không mang theo thủ vệ. Bởi vì, nếu ta chỉ cần du ngoạn quanh bãi săn thì một lúc là phải quay về doanh trướng, nên hắn không có cơ hội động thủ. Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn bước vào nơi hắn mai phục.

Sau khi yến tiệc kết thúc, ta đang muốn quay lại doanh trướng để chuẩn bị một chút thì bị Trương Lâm Lan kéo lại: “Hai tên tội nô ban nãy vào tháng trước đã thua rất nhiều tiền ở sòng bạc Đông Vọng Lâu đến mức không có khả năng trả nợ suýt nữa thì mất mạng. Cũng may Thái tử điện hạ ra tay cứu giúp, đổi lại yêu cầu bọn chúng ở trường bắn gây khó khăn cho ngươi. Thái tử còn muốn biến bọn chúng trở thành hai con mồi ở trong bãi săn. Hiện tại, bọn chúng đang ở sâu trong bãi săn, nếu đến muộn thì có lẽ bọn chúng sẽ thực sự trở thành con mồi của ai đó.”

Trương Lâm Lan vừa nói vừa đưa cho ta một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí của khu rừng.

Ta cảm thấy thật buồn cười, Tề Hành và Trương Lâm Lan không đến mức cho rằng ta sẽ liều mạng cứu hai tên tội nô đấy chứ.

Trương Lâm Lan thấy ta không dao động liền nói thêm: “Phải rồi, ta nghe nói hai tên tội nô đó là gia quyến của Hạ gia quân, cũng là nhi tử duy nhất trong nhà. Vậy không biết nữ nhi của Hạ Hầu nếu gặp phải chuyện này có thể ra tay cứu giúp hay không.”

13.

Ta bị Tề Hành dùng điểm yếu để uy hiếp.

Mục đích của ta là mang tướng sĩ của Hạ gia quân về nhà, để họ có thể đoàn tụ được với thân nhân. Bảo hộ gia quyến của tướng sĩ là trách nhiệm của ta.

Nhưng với tình huống trước mặt cùng với binh lực hiện có, ta căn bản không có khả năng giải cứu được hai con tin kia. Nếu ta đi thì chính là chui đầu vào bẫy.

Tề Hành dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy chính là muốn buộc ta phải phục tùng hắn.

Ta đi đi lại lại trong doanh trướng.

Tề Tấn nhìn ra tâm tư của ta, thẳng thắn nói: “Ta đi cùng nàng.”

Ta có chút khiếp sợ: “Ngươi cũng biết nhân lực của chúng ta không đủ, đi như vậy rất nguy hiểm có hiểu không?”

Tề Tấn sắc mặt bình tĩnh: “Ta biết. Nhưng trong lòng ta cũng biết nếu đụng đến Hạ gia quân thì nàng nhất định sẽ không buông tay mặc kệ.”

“Chuyện này cùng với tính toán cho đại cục không liên quan đến nhau, ngươi có thể không để ý, ta không trách ngươi.” Ta nói rất khẩn thiết, không muốn Tề Tấn dính líu đến vấn đề này.

Dù sao mục tiêu của Tề Hành cũng là ta, hắn đơn giản chỉ muốn chặt đứt sự ủng hộ của Hạ Gia Quân mà thôi.

Nhưng bằng việc Tề Tấn đã kinh doanh ở kinh thành bao lâu, hơn nữa lại có sự trợ giúp của Thạch Khảm cùng Mạnh Diễm, cho dù không có ta thì Tề Tấn chưa chắc đã thua.

Lời ta vừa nói ra, trong mắt Tề Tấn hiện lên tia lạnh lẽo: “Hạ Như Ý, nàng thật sự tin tưởng ta sao?”

"Ta đương nhiên tin tưởng, nhưng đại cục mới là quan trọng nhất..."

Tề Tấn ngắt lời ta, trên mặt mang theo sự phẫn nộ: “Trừ bỏ đại cục ra thì ta cũng là phu quân của nàng.”

Ta nhìn Tề Tấn, nhất thời không nói nên lời.

Ta cùng Tề Tấn giằng co trong im lặng, đột nhiên bên ngoài doanh trướng truyền đến một trận ầm ĩ.

Ta đi ra bên ngoài trướng xem xét, đi theo đám thị vệ thì nghe thấy họ đang bàn tán về con nai sừng sáu tấm ở Tương Sơn.

Nghe đồn, con nai sừng sáu tấm này xuất quỷ nhập thần, mỗi cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia đều treo thưởng khi bắt được con nai rừng sáu tấm này nhưng đến nay chưa có ai thành công.

Ta nhìn bộ dạng hứng thú bừng bừng của các tướng sĩ, đột nhiên một kế hoạch nảy ra trong đầu ta.

Ta chạy về doanh trướng rồi nói với Tề Tấn: “Không chỉ một mình chúng ta đi vào khu rừng này, mà ta còn muốn mang tất cả mọi người cùng đi.”

14.

Ta gọi một gã sai vặt tới, đem bản đồ mà Trương Lâm Lan đưa cho ta rồi vẽ thành nhiều bản, sau đó đưa cho các hoàng tử cùng đại thần sắp sửa nhập vào bãi săn. Hơn nữa, ta cũng truyền lời cho bọn họ rằng con nai sừng sáu tấm cũng xuất hiện trong khu rừng này.

Mặc dù đa phần đều nửa tin nửa ngờ nhưng ta vừa mới gây được ấn tượng ở trường bắn nên mọi người đều cho rằng ta là cao thủ săn thú nên bọn họ sẵn sàng đi theo ta đi trước khám phá khu rừng.

Ta lợi dụng gió lớn, tập hợp ngựa của mọi người trong bãi săn cùng nhau hành động, xuất phát tiến vào khu rừng.

Khi đến được khu rừng được đánh dấu trên bản đồ, mọi người bắt đầu tản ra mọi hướng tìm kiếm con nai sừng sáu tấm.

Đột nhiên, trong rừng cây phát ra một tiếng kêu cứu.

Ta nghe thấy tiếng nên nhanh chóng chạy tới, vừa đúng lúc nhìn thấy binh phủ của Hạng Quốc Công vô tình đạp trúng vào mai phục của Tề Hành nên bị lưới đánh cá treo ở trên cây cao.

Trên bãi cỏ, hai gia quyến của Hạ gia quân bị trói vào nhau, bị bịt mắt bịt miệng.

Một đại đội nhanh chóng tụ tập tại đây, ta cố ý nói: “Mọi người cẩn thận, ở đây có mai phục.”

Ta vừa dứt lời thì thích khách đang mai phục ở bốn phía lần lượt xuất hiện.

Ta lợi dụng lúc hỗn loạn để giải cứu hai người trong bãi cỏ, sau đó gọi thị vệ dẫn bọn họ đi trước rồi quay người chém giết thích khách.

Hạng Quốc Công là lão tướng quân, thân thủ bất phàm nên rất nhanh đã bắt được một tên thích khách rồi lột được mặt nạ của hắn sau đó kinh ngạc: “Là người của phủ Thái tử?”

Liên tiếp những tên thích khách kia đều bị mọi người nhận ra là người của phủ Thái tử, vì vậy âm mưu lần này của Tề Hành đã bị bại lộ.

Thấy tình thế không ổn, đám thích khách bắt đầu rút lui, trận hỗn chiến dần dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng ngay khi mọi người vừa thả lỏng cảnh giác thì một mũi tên từ xa bay tới, nhắm thẳng vào ta.

Ta đang bận xem xét hiện trường nên tạm thời mất cảnh giác. Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, Tề Tấn đã lao về phía ta, giúp ta chặn được mũi tên, sau đó rút cung bắn hạ kẻ bắn nỏ ở phía xa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom