• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NỮ ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 8

Phiên ngoại 1 Thẩm Dương Viêm.

1.

Năm Thiên Hòa thứ mười chín.

Tiên đế ban chiếu thoái vị, truyền ngôi cho Lục công chúa Thẩm Dương Viêm.

Trên lễ đăng cơ, nữ tử có chút gầy yếu mặc long bào, tế lễ tiên tổ, đổi quốc hiệu thành “Nữ Viêm”.

Trong sách sử Tề Quốc, Thẩm Dương Viêm là người đầu tiên bước lên ngôi vị hoàng đế với thân phận thứ nữ, đồng thời cũng là nữ đế đầu tiên.

Bá tánh đối với việc này đa phần là nghi ngờ.

“Một nữ tử nhỏ bé, có thể làm tốt vua của một nước sao?"

Dưới sự chú ý của dân chúng, quyết định đầu tiên của Thẩm Dương Viêm chính là bổ nhiệm Thẩm Vô Dạng làm Đại Nguyên soái binh mã, dẫn quân đến biên giới phía bắc, thu hồi thành trì.

Chỉ trong vòng nửa năm, Thẩm Vô Dạng đã liên tiếp đánh bại tướng sĩ Chu Quốc.

Nghe nói vua Chu Quốc tức giận đến mức nằm liệt giường, đích trưởng tử chỉ có thể phái sứ thần ra đàm phán hòa bình.

Trong điện Kim Loan, sứ thần run rẩy quỳ trên mặt đất, chờ nữ đế Tề Quốc lên tiếng.

"Muốn chúng ta rút quân?"

Thẩm Dương Viêm thay đổi tay chống sườn mặt: "Trả lại tám thành biên giới phía Bắc cho chúng ta.”

"Ngoài ra, cho phép thương nhân Tề Quốc thông quan, cho phép bọn họ có thể buôn bán ở khắp nơi trong Chu Quốc."

Vị nữ đế này khác hẳn với tiên đế.

Sứ thần vội vàng dùng ống tay áo lau mồ hôi: "Vâng, vâng."

"Trẫm còn một câu hỏi nữa."

Giọng nói của Thẩm Dương Viêm dịu đi vài phần: "Không biết sứ thần đại nhân có thể cho biết, ở Chu Quốc các ngươi, 『Trân Lý Mộc』 có ý nghĩa là gì ?"

Sứ thần cũng không biết nữ đế vì sao lại đột nhiên hỏi câu này.

Nhưng ông vẫn run rẩy giọng, trả lời thành thật:

“Cái này…”

“Ở Chu Quốc chúng ta, nếu nam tử và nữ tử lưỡng tình tương duyệt, nam tử sẽ dùng ‘Trân Lý Mộc’ làm tên gọi yêu thương đối với nữ tử, ý là bảo bối độc nhất vô nhị trên thế gian.”

2.

Tết Khất Xảo đêm nay, Thẩm Dương Viêm thay thành một bộ cung váy mộc mạc giản dị, cùng với A Liên đến Vị Ương Cung vấn an Trịnh Nghiên.

Vừa mới trông thấy Thẩm Dương Viêm, Trịnh Nghiên đã quỳ xuống.

“ n nhân.”

Dừng một chút, nàng sửa lại: “Bây giờ nên gọi ngài là bệ hạ.”

Thẩm Dương Viêm cười cười, đỡ Trịnh Nghiên dậy: “Từ giờ trở đi, ngươi cứ gọi ta Dương Viêm là được.”

Uống xong mấy chén rượu hoa đào, A Liên đã say đến ngủ thiếp đi.

Trịnh Nghiên nâng chén hướng về Thẩm Dương Viêm: “Chúc mừng ngài, đã thực hiện được một tâm nguyện.”

“Còn ngươi thì sao?”

Thẩm Dương Viêm hai má ửng đỏ, quay đầu nhìn về phía Trịnh Nghiên: “Tâm nguyện của ngươi là gì?”

Nghe vậy, Trịnh Nghiên ngẩn người.

Nàng cúi đầu nhìn xuống chén rượu trong tay: “Trước đây lúc gia đình chưa sa sút, ta cũng từng đi theo thầy đồ đọc sách tập viết.”

“Nhưng phụ thân lại dặn dò ta, tuyệt đối không được ở bên ngoài khoe khoang, nếu có người hỏi đến, ta nhất định phải nói chỉ biết vài chữ, cũng chỉ đọc qua 《Nữ giới》.”

Trịnh Nghiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng ta không hiểu, cũng không phục.”

“Tại sao nữ tử không thể đọc sách tập viết? Tại sao nữ tử không thể ra ngoài kinh doanh? Tại sao nữ tử không thể vào triều làm quan? Thế gian này rộng lớn, dựa vào cái gì chỉ có nam tử mới có thể làm những việc này?”

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng thở dài: "Nếu có thể quay lại, ước nguyện của ta đó là nữ tử cũng có thể quang minh chính đại đọc sách tập viết, dựa vào khả năng của chính mình để kinh doanh kiếm tiền, cũng có thể vào triều làm quan, tạo phúc cho bá tánh."

Cung Vị Ương rơi vào một khoảng im lặng.

Thẩm Dương Viêm cười nhẹ: "Trịnh Nghiên."

Hai nữ tử từng chịu đựng trắc trở không thể tưởng tượng được bốn mắt nhìn nhau dưới màn đêm.

"Ta hy vọng, trong điện Kim Loan năm sau, có thể nhìn thấy ngươi mặc trang phục quan nhân."

Ngày hôm sau lâm triều, Thẩm Dương Viêm ban bố ý chỉ, mệnh cho chuyên gia sáng tạo ra chữ nữ.

Chỉ cho phép nữ tử học.

Trong tiếng bàn tán của các quan đại thần, Thẩm Dương Viêm ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

Nàng cất cao giọng nói: “Từ năm nay trở đi, nữ tử có thể tham gia khoa cử, cũng có thể vào triều làm nữ quan.”

"Nữ tử đủ tuổi có thể ra ngoài kinh doanh, nếu có nữ tử thuê cửa hàng, cần giảm miễn một nửa tiền thuê."

Trừ cái này ra, Thẩm Dương Viêm còn quyết định thực hiện chế độ một vợ một chồng.

Nếu có người dám cưỡng ép nữ tử kết hôn không theo ý nguyện, bất kể là ai, đều sẽ bị trừng phạt.

Ý chỉ vừa ban ra, nghe tin khắp thành thượng kinh, nữ tử đều sôi nổi cùng nhau đi ra ngoài ăn mừng, tiếng cười vang vọng mãi không ngừng.

3.

Lúc mặt trời lặn, cuối cùng Thẩm Dương Viêm cũng đã đuổi hết mấy kẻ bảo thủ ra khỏi cung.

Nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, vừa xuống kiệu liền vội vã đi vào cung.

Vừa bước vào trong điện, Thẩm Dương Viêm đã ngửi thấy mùi trà hoa trầm hương.

"Ôi, A Liên tốt của ta, không ai hiểu ta bằng ngươi."

A Liên đứng ở một bên, ý cười dịu dàng: "Điện hạ chậm chút, chứ không sẽ sặc đấy.”

Nàng vẫn giống như trước đây gọi Thẩm Dương Viêm là "Điện hạ".

Tranh luận với đám quần thần trong điện Kim Loan xong, Thẩm Dương Viêm khát khô cả họng, liền uống chén trà hết một hơi cạn sạch.

"Điện hạ, thư của Tào thái giám hôm nay tới rồi."

Thẩm Dương Viêm lau miệng: "Nói gì?"

"Tào nội thị nói, bây giờ ông ấy đã ra khỏi cung, cùng con đi du sơn ngoạn thuỷ, càng thêm biết ơn ân đức của điện hạ."

Nghe vậy, Thẩm Dương Viêm gật đầu.

Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng lại hỏi: "An Ninh thì sao? Ở biên giới phía nam sống thế nào?"

A Liên vừa thu dọn chén trà vừa đáp: "Nói đến cũng kỳ, thư của An Ninh hôm nay cũng đến."

Năm ấy, Thẩm Dương Viêm lo sợ để lại hậu họa, nên sau khi Quý phi bị giáng xuống lãnh cung, liền sai người đưa An Ninh suốt đêm rời khỏi kinh thành Thượng Kinh.

Phụ mẫu An Ninh vẫn còn ở biên giới phía Bắc.

Nếu nàng trở về, thân là nữ tử cũng vẫn phải chịu số phận không tự chủ.

Thẩm Dương Viêm suy đi tính lại, quyết định đưa An Ninh đến biên giới phía Nam.

"Trong thư nàng nói, mình đã mở một trường học dành cho nữ tử ở ngôi làng nhỏ đó, tuy nàng không biết được nhiều lắm, nhưng có thể dạy cho trẻ em mấy điều cơ bản.”

"Nàng còn nói..."

A Liên ngừng lại một chút.

Thẩm Dương Viêm giương mắt nhìn lại: "Cái gì?"

"An Ninh muốn nói với điện hạ, giờ này ngày này, nàng đã chân chân chính chính mà trở thành 'An Ninh'."

Thật lâu sau, Thẩm Dương Viêm mới mỉm cười một cái.

"Tề Quốc hiện giờ, không chỉ là thời đại thịnh vượng của nam tử, mà còn là thời đại thịnh vượng của nữ tử."

“Như thế, rất tốt."

Đêm hôm ấy.

Thẩm Dương Viêm đang dựa vào thành giường đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”.

Cửa sổ bị ai đó mở ra, có người xoay người nhảy xuống.

Mặt Thẩm Dương Viêm không đổi sắc, nhưng một tay đã đưa xuống gối, muốn lấy thanh đao bằng vàng đen.

Bỗng nhiên, tay nàng bị ai đó giữ chặt, không thể cử động.

Thẩm Dương Viêm ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải đôi mắt dài hẹp như rồng phượng.

Không hiểu sao, trái tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.

Cùng lúc đó, một giọng nói nam tính mang theo ý cười vang lên bên tai nàng.

"Muốn dùng thanh đao mà ta tặng ngươi để giết ai, nữ đế của ta?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom