• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NỮ ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 4

16.

Một đêm mưa rào qua đi, kinh thành đã bước sang mùa thu.

A Liên đặt túi chườm nóng bỏ vào trong chăn của ta.

“Điện hạ, đầu gối ngài không tốt, đừng để bị cảm lạnh.”

Ta cười cười: “May mắn có A Liên tốt của ta.”

Trên mặt A Liên lộ ra vài phần đắc ý, nhưng rất nhanh, khóe miệng lại hạ xuống.

Nàng thở dài một tiếng: “Nô tỳ thường nghĩ, nếu điện hạ cũng là nữ nhi của một vị sủng phi nào đó, có lẽ năm ấy đã không bị Quý phi phạt quỳ rồi.”

Ta không trả lời, giơ tay nhận lấy chén trà nóng mà A Liên đưa tới.

Nàng nói chính là chuyện của ta lúc năm tám tuổi.

Lúc đó, ta đã được nuôi dưỡng trong cung của Tạ Hoàng hậu.

Bị Ngũ hoàng huynh trêu chọc là chuyện thường tình.

Chỉ cần sơ ý, ta sẽ bị hắn đẩy mạnh xuống hồ sen, toàn thân ướt đẫm.

Thực ra điều khó chịu hơn là từng hồi chiến tranh không có khói thuốc súng giữa Hoàng hậu và Quý phi.

Một lần, để khiến Hoàng hậu khó xử, Quý phi cố tình ở trước mặt phụ hoàng tìm lỗi của ta.

Nàng ta hừ lạnh: “Thật là một đứa hỗn xược không được giáo dục, so với A Cửu của ta còn kém xa.”

Hoàng thượng đang say rượu chỉ lo sờ tay Quý phi.

“Ái phi nói rất đúng, cũng không biết hoàng hậu dạy dỗ như thế nào.”

Hoàng hậu im lặng mà ngồi ở một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cuối cùng, quý phi trừng phạt ta, để ta quỳ trước Hàng Long Điện ba ngày ba đêm.

Đêm đầu thu, một mình ta quỳ trên mặt đất còn chưa khô sau cơn mưa, hơi lạnh từng chút một len lỏi vào xương cốt.

...

Ta đột nhiên bắt đầu tò mò.

Nếu để Cửu hoàng muội cũng quỳ một đêm trên lối đi ẩm ướt sau cơn mưa thu, không biết trên mặt Quý phi nương nương sẽ có loại biểu tình gì?

Ngày hôm sau, ta mang theo A Liên đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đào.

Đi được nửa đường, có một đoàn cung nhân ngày càng đến gần chúng ta.

Người bọn họ vây quanh, đúng là Cửu hoàng muội vừa mới được giải … gần đây.

Ta đưa lưng về phía nàng, cất tiếng nói to: "Nghe nói phụ hoàng gần đây có được một vị mỹ nhân họ Trịnh, rất sủng ái nàng ta."

A Liên đi theo phía sau ta: "Vâng, nô tỳ cũng nghe cung nhân nói qua, bệ hạ ở lại chỗ Trịnh mỹ nhân đã nửa tháng liên tục rồi."

“Trong chốn hậu cung này ai mà không biết Quý phi nương nương được phụ hoàng sủng ái nhất, không biết mỹ nhân kia là dùng thủ đoạn gì mà lại có thể mê hoặc phụ hoàng đến thế.”

Ta thở dài một tiếng: "Nếu lại mặc kệ không quản, ai biết đến ngày nào Trịnh Mỹ Nhân kia sẽ leo lên đầu quý phi nương nương, thay thế bà ta hay không?"

Hồi lâu, phía sau không hề có tiếng động.

Ta quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy bóng dáng của Cửu hoàng muội đã đi về hướng một hành lang khác.

Hướng đó, chính là lối dẫn đi vào cung mỹ nhân.

Đột nhiên, một cung nhân có bộ dáng non nớt chạy nhanh đi đến bên cạnh ta.

“Điện hạ, là Tào Nội thị phái nô tài đến.”

Hắn nói rồi, còn nhìn ngó xung quanh.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, mới tiếp tục nói: “Tào Nội thị bảo nô tài báo với điện hạ, xe ngựa của bệ hạ đang trên đường đến.”

“Vừa vặn.”

Ta ngắt bông hoa kia sắp bị tàn úa, nắm ở trong tay.

“Rảnh rỗi không có gì làm, ta cũng đi xem thử mỹ nhân kia vậy.”

17.

Chờ ta đến, trong cung Vị Ương của Trịnh Mỹ Nhân đã có rất nhiều người quỳ gối.

Trong đó có cả Cửu hoàng muội.

Sau khi hành lễ với phụ hoàng, ta ngạc nhiên lên tiếng: "Phụ hoàng, chuyện gì vậy?"

Phụ hoàng nghiêng người, chỉ vào Cửu hoàng muội: "Ngươi tự nói đi!"

Bây giờ, tuy Cửu hoàng muội đang quỳ, nhưng thân trên vẫn thẳng tắp.

Nàng bĩu môi: "Con hồ ly đó câu dẫn phụ hoàng, nữ nhi chỉ là cảnh cáo nàng ta một chút thôi."

“Im đi!"

Phụ hoàng thở hổn hển, nhìn bộ dáng có vẻ tức giận không nhẹ.

Ta không thể không lên tiếng giải vây cho Cửu hoàng muội: "Phụ hoàng bớt giận.”

"Cửu muội muội tuổi còn nhỏ, nói như vậy cũng giống như nói nữ nhi là kỹ nữ, đều là những lời vô ý."

Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt phụ hoàng tức giận càng đậm.

Đang định nói gì, Quý phi nghe tin chạy đến trực tiếp quỳ xuống chân phụ hoàng.

"A Cửu chính là nữ nhi duy nhất của bệ hạ và thần thiếp, nếu bệ hạ muốn phạt, thì phạt thần thiếp đi!"

Quý phi lo lắng cho con gái, lúc này cũng là không chút nào quan tâm đến hình tượng mà khóc lóc thảm thiết.

Ta đứng một bên, lạnh nhạt thờ ơ nhìn bà ta giả khóc.

Chỉ đang chờ đợi ngọn lửa này bùng cháy mạnh mẽ hơn, rồi lại thêm chút củi.

“Phụ hoàng thật sự phải vì tiện nhân kia mà trừng phạt nữ nhi sao?”

Cửu hoàng muội liếc nhìn Trịnh Mỹ Nhân một cái: "Chỉ dựa vào mấy thủ đoạn hạ lưu của ngươi, mà dám mơ tưởng cướp đi sủng ái của phụ hoàng dành cho mẫu phi ta? Si tâm vọng tưởng!"

Trịnh Mỹ Nhân vẫn luôn mím chặt môi, bỗng nhiên mở miệng: "Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đi sủng ái của bệ hạ dành cho quý phi."

Nàng đột nhiên quỳ xuống, nước mắt trào mi tràn ra.

Bộ dáng lê hoa đái vũ kia làm ta nhìn thấy cũng xót xa, càng đừng nói là phụ hoàng.

"Thần thiếp biết rõ, bệ hạ là của tất cả chúng tỷ muội trong hậu cung, không phải của riêng thần thiếp.”

"Từ khi vào cung tới nay, thần thiếp chỉ muốn hầu hạ tốt bệ hạ, những thứ khác cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến."

Lời còn chưa dứt, Cửu hoàng muội đã cười lạnh: "Quả nhiên là con hồ ly tinh."

Phụ hoàng đỡ Trịnh Mỹ Nhân đứng dậy, lại quay sang nói với quý phi: "A Ngọc, nàng dạy dỗ nữ nhi duy nhất của chính nàng như vậy sao? Trẫm thật sự rất thất vọng về nàng.”

"Hôm nay, trẫm nhất định phải trừng phạt A Cửu."

Ta vội vàng quỳ xuống: "Xin phụ hoàng suy xét lại."

“Lúc nữ nhi tám tuổi, cũng từng vì vô ý mà bị phạt quỳ ba ngày ba đêm. Giờ đây mưa thu ẩm ướt, thân thể Cửu muội muội yếu đuối, nhất định không chịu nổi đâu."

Phụ hoàng lạnh lùng nói: "Con có thể chịu đựng được, sao nàng lại không chịu đựng được?"

Ông nhìn về phía Cửu hoàng muội: "Mau cút ngay đến Hàng Long điện, quỳ cho đến khi ngươi chịu nhận sai mới thôi!"

Ngay sau đó, Tào nội thị tiến lên mấy bước, làm một động tác "mời".

"Cửu công chúa, theo lão nô đi thôi."

Ta quay người, nhường đường cho quý phi: "Trời mưa đường trơn, nương nương để ý dưới chân nhé."

Bà hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Đừng tưởng rằng bổn cung không biết đây là màn kịch mà ngươi làm ra!"

"Dương Viêm không dám. Hay là quý phi suy nghĩ kỹ xem, trong cung này, ai là người mong muốn ngài thất sủng nhất?"

Ta cúi đầu, giống như một con mèo nhỏ giấu đi móng vuốt.

Trước khi rời đi, ta đứng trước cổng cung, nhìn vào Trịnh mỹ nhân đang được phụ hoàng ôm vào trong lòng ngực.

Ta chợt nhớ lại ngày đầu tiên trở về Tề Quốc, từng vô tình cứu một nữ tử bị phụ mẫu bán vào thanh lâu.

Quần áo trên người nàng rách nát không chịu nổi, toàn là máu, làn da lộ ở bên ngoài bị vết bầm tím che kín.

Mới đầu, nàng một lòng tìm chết.

Ta cất đi lụa trắng mà không biết nàng lấy từ nơi nào.

“Ngươi phải sống sót, mới có thể khiến những kẻ đã khinh nhục ngươi phải trả giá.”

Nàng hỏi: “Công chúa cao quý cũng có người muốn báo thù sao?”

“Có.”

Trên mặt nữ tử vẫn còn vương giọt nước mắt chưa khô, im lặng hồi lâu.

Rồi sau đó nàng quỳ xuống đất: “ n nhân đưa ta vào cung đi, ta biết chữ, cũng biết hát múa, nhất định sẽ giúp được ân nhân.”

“Tam cung lục viện, rất nhiều nữ nhân chỉ tỏa sáng chốc lát liền sẽ bị hoàng đế vứt bỏ, quãng đời còn lại chỉ biết canh giữ cung điện to như vậy, cuối cùng giống như cây cối bén rễ trong cung điện kia, cho đến khi già, rồi chết đi.”

“Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?” Ta hỏi.

Nàng cúi đầu xuống, sống lưng nổi bật trên tấm lưng gầy gò của nàng.

“Suy nghĩ kỹ rồi.”

“Trịnh Nguyên nguyện bất chấp hiểm nguy, giúp ân nhân đạt được chí lớn.”

18.

Đêm nay.

Lúc ta nằm trên giường dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó mở cửa đi vào.

“A Liêm?”

Không ngờ lại không có ai trả lời.

Ta xoay người sang chỗ khác, lại nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

“Điện, điện hạ……”

Một cung nữ thoạt nhìn tuổi tác không lớn lúng túng đứng ở nơi đó.

Ánh mắt nhút nhát sợ sệt, dường như mới vào cung chưa lâu.

“Cạch” một tiếng, A Liên cũng đẩy cửa đi vào.

Nàng nhìn cung nữ kia một cái: “Ra ngoài đi, điện hạ ở đây có ta hầu hạ.”

“Mới đến à?” Ta nhìn theo bóng lưng cung nữ hỏi.

“Vâng.”

A Liên như thường lệ rót trà cho ta: "Hôm nay Nội vụ phủ gởi đến một cung nữ mới, tên là An Ninh."

An Ninh đang đi đến ngoài điện, đột nhiên dừng bước chân.

Nàng đứng dưới gốc cây hoàng lan trong sân, quay đầu nhìn lại một cái.

"Hôm nay nô tỳ sửa sang lại hành lý của điện hạ lúc ở Chu Quốc, thấy được thứ này."

Nói rồi, A Liên từ trên giá sách bên cạnh lấy xuống một cuốn sách.

"Sách?"

Ta đưa tay nhận lấy, lật đến trang bìa, liền thấy mấy chữ viết đậm nét.

Trân Lý Mộc.

Tôi không tự chủ mà ngây người.

Đây là tên lúc ở Chu Quốc mà Hoàn Nhan Liệt đặt cho ta.

Ta từng hỏi hắn cái tên này có ý nghĩa gì.

Lúc ấy, đôi mắt phượng của hắn ngậm ý cười nhìn ta, nhưng lại nhất định không chịu nói.

Ta vẫn nhớ như in ngày cuối cùng ở Chu Quốc.

Ta ngồi trên ghế đá trong sân vương phủ, Hoàn Nhan Liệt lau chùi cây thương có tua đỏ của hắn.

Bỗng nhiên, giọng điệu hắn tuỳ ý mà nói: "Tề Quốc các ngươi có một vị tướng quân họ Thẩm, tên là Vô Dạng”.

"Gần hai tháng nay hắn dụng binh như thần, thậm chí bắt sống được một viên đại tướng dưới trướng huynh trưởng ta.”

Hoàn Nhan Liệt dừng động tác trong tay.

"Hắn phái người truyền tin, nói chỉ cần thả ngươi về Tề Quốc, hắn cũng sẽ thả người."

Dưới cây hợp hoan cánh hoa bay tán loạn, hắn giương mắt nhìn ta: "Vị Thẩm tướng quân kia thích ngươi sao?"

Ta lắc đầu: "Không, hắn rất ghét ta, tránh ta như rắn rết."

Đôi môi mỏng của Hoàn Nhan Liệt mở ra đóng lại, đúng lúc có một trận gió sớm hè thổi qua giữa ta và hắn.

"Ngươi vừa nói gì?" Ta hỏi.

Giọng nói rơi xuống, Hoàn Nhan Liệt sững sờ một giây, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Hắn cười: "Ta vừa nói, phụ hoàng ta đã đồng ý điều kiện của hắn, bảo ta ngày mai sẽ đưa ngươi về Tề Quốc."

Nhưng Hoàn Nhan Liệt cũng không biết, thực ra lời hắn nói, ta nghe rõ.

“Thế thì chỉ có mình ta thích ngươi.” Hắn nói.

Bốn ngày sau, đoàn xe của Chu Quốc dừng lại trước cổng thành Tề quốc.

Hoàn Nhan Liệt xoay người xuống ngựa, một tay vén màn xe lên.

Rồi sau đó hắn giơ tay còn lại đến bên tay ta: “Nắm chặt, ngã xuống ngươi lại khóc nhè.”

Đi được mấy bước, Hoàn Nhan Liệt thấp giọng gọi tên ta:

“Thẩm Dương Viêm.”

Ta xoay người, liền thấy hắn bước những bước dài, nhanh chóng đi tới bên ta.

Khác với Thẩm Vô Dạng, Hoàn Nhan Liệt từ trước đến nay luôn thích mặc áo bào màu đen.

Tấm đai buộc trán bằng vàng đen của hắn phản chiếu nắng ban mai, thanh đao đeo bên hông theo động tác của hắn phát ra tiếng vang.

Trong lúc đang ngẩn ngơ, bàn tay to lớn của hắn đặt lên má ta.

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt nâu của hắn như một chiếc khóa sắt nặng ngàn cân, muốn gắt gao khóa chặt ta lại.

“Thẩm Dương Viêm, ngươi sẽ quên ta chứ?”

Không đợi ta trả lời, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên tiến lại gần ta, động tác nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta.

Hắn cất giọng khàn khàn, khác hẳn với vẻ bất cần đời thường ngày: "Nếu ngươi quên ta, ta sẽ bất chấp tất cả xông vào hoàng cung của Tề Quốc, lại bắt ngươi trở về."

Nhưng mà câu trả lời của ta, lại là lùi về phía sau một bước.

Chỉ còn lại bàn tay hắn ở giữa không trung.

"Hoàn Nhan Liệt, ngươi biết mà, đối với ta mà nói, tình yêu nam nữ là chuyện không đáng quan tâm nhất."

...

"Điện hạ, tiếp theo ngài có tính toán gì không?"

Giọng của A Liên đưa ta ra khỏi vòng xoáy hồi ức.

Ta khôi phục tinh thần, trong lúc lơ đãng ngón tay không biết như thế nào lại lướt qua khóe môi, có chút nóng rực.

Suy nghĩ xong, ta trầm giọng trả lời: "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi."

Trước mắt, ta cần hợp tác với người khác để cùng chống lại Quý phi.

Nghĩ đi nghĩ lại, người phù hợp nhất cũng chỉ có vị kia.

19.

Cung nhân cúi người, đặt chén trà bên cạnh ta.

Xuyên thấu qua làn sương mù, ta nhìn về phía nữ nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao.

"Dương Viêm, con trở về nhà được hơn hai tháng rồi, nhưng mẫu hậu vẫn chưa đi thăm con, con có trách mẫu hậu không?"

Nói câu này, Tạ hoàng hậu vẫn như thường lệ nở nụ cười hiền hòa, thậm chí còn mang theo vài phần ý vị yêu thương.

Nhưng chỉ có ta biết, dưới vẻ ngoài như Bồ Tát của bà ẩn giấu tâm địa độc ác như thế nào.

Ta đáp lời: "Mẫu hậu nói thế thật là làm Dương Viêm xấu hổ. Đúng là Dương Viêm bất hiếu, sợ làm phiền mẫu hậu nên chưa từng đến thỉnh an."

Nghe lời Tào nội thị nói, gần hai năm nay, sức khỏe của Hoàng hậu không được tốt.

Không thể gặp người, càng không thể ra gió.

Cho nên, lúc cung yến đón tiếp ta bà cũng không xuất hiện.

"Mấy ngày trước nghe nói A Cửu làm cho phụ thân con tức giận."

Tạ hoàng hậu dùng khăn lụa lau mồ hôi mỏng trên trán: "Đứa nhỏ này, quả thật không được như ngươi hồi nhỏ khiến mẫu hậu bớt lo."

Ta cố nén xúc động muốn cười to, phụ hoạ nói: “Dương Viêm cũng cảm thấy, Quý phi thực sự không bằng mẫu hậu giỏi dạy dỗ con cái đâu.”

Tạ hoàng hậu khẽ cười vài tiếng, hơi xua tay: "Không so nữa, không so nữa.”

"Nàng ta vào cung mấy năm, bổn cung cũng đã so với nàng ta mấy năm. Hiện giờ tuổi tác đã cao, không so nổi nữa, cũng đấu không nổi nữa."

Có lẽ Tạ Hoàng hậu nói chính là thật lòng, nhưng ta càng muốn xát muối vào miệng vết thương của bà ta, làm bà ta không thể không đấu.

"Mẫu hậu, trước kia địa vị Dương Viêm thấp hèn, nhiều chuyện dù trong lòng con rõ ràng, nhưng cũng không dám nói."

Ta cúi đầu, cầm lấy chén trà: “Không biết mẫu thân còn nhớ không, năm con mười tuổi, Bát hoàng đệ bị chết đuối trong hồ sen?"

Nháy mắt, đôi mắt Tạ Hoàng hậu mắt thường cũng có thể thấy được mà lạnh đi vài phần.

"Dương Viêm, con muốn nói gì?"

Vào cung nhiều năm, bà ta có hai trai một gái.

Lần lượt là Ngũ hoàng huynh, Thập hoàng muội, cùng với vị Bát hoàng đệ chết yểu kia.

"Chẳng lẽ mẫu thân không muốn biết, rốt cuộc là ai hạ thủ?"

Hút một ngụm trà Bích Loa Xuân, ta nhẹ giọng mở miệng: “Ta còn nhớ rõ, đêm đó mẫu hậu ngồi bên quan tài bát hoàng đệ suốt đêm gào khóc, mà Quý phi và phụ hoàng lại ở trong cung vui vẻ cười nói."

Giờ phút này, khóe miệng Tạ Hoàng hậu nổi đầy nếp nhăn không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ hoe.

Tiếng nói vang lên từ ngoài cửa, ai đó đang chạy vội đến, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

“Mẫu hậu! Thẩm Vô Dạng đã đồng ý rồi!”

m thanh hưng phấn của Ngũ hoàng huynh vừa thấy ta liền lập tức im bặt.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Ta cúi đầu chào: "Thỉnh an Ngũ hoàng huynh. Nghe nói thân thể mẫu hậu không được khỏe, ta cố ý đến thăm."

Bỗng nhiên, một cung nữ lọt vào tầm mắt ta.

"Ngay cả cung nữ bên cạnh Ngũ hoàng huynh nhan sắc cũng xinh đẹp như vậy, một thân váy áo màu xanh lam này rất hợp với huynh." Ta nói.

Trên mặt cung nữ có chút sợ hãi: "Tạ điện hạ."

Chạng vạng, ta ngồi trong vườn hoa sau nhà câu cá.

A Liên ghé vào tai ta: "Hôm đó điện hạ và tiểu Thẩm tướng quân cãi nhau xong, quả nhiên như điện hạ dự đoán.”

"Mấy ngày gần đây, nghe nói ngũ hoàng tử rảnh rỗi là lại chạy đến phủ Thẩm tướng quân."

Đột nhiên, cần câu trong tay ta bắt đầu rung lắc kịch liệt.

"A Liên, ngươi nhìn kìa, có cá cắn câu rồi."

20.

Cùng với những bông tuyết đầu mùa, còn có tin Thẩm Vô Dạng ở biên giới phía bắc thắng trận.

Hắn thực sự có tài dụng binh đánh giặc, chỉ trong vòng nửa tháng, đã thu phục được hai thành trì ở biên giới phía bắc.

Cùng lúc đó, Chu quốc cử sứ thần đến, muốn gặp mặt phụ hoàng để bàn về việc đình chiến.

Theo lời Tào nội thị, có triều thần từng khuyên phụ hoàng.

Vua Chu Quốc gian xảo, hiện tại muốn giảng hòa, chỉ sợ sau này lại sẽ lật lọng.

Không bằng thừa diệp đà thắng của Thẩm tướng quân để đánh tiếp, sớm ngày thu phục tám thành còn lại.

Hơn nữa, phụ hoàng thân là vị vua của một nước, nhưng Chu Quốc chỉ cử ra sứ thần, rõ ràng là không đem Tề Quốc để vào mắt.

Nhưng phụ hoàng ngu ngốc, không quan tâm đến triều chính, hành sự từ trước đến nay luôn chỉ biết đến bản thân mình vui vẻ.

Hiện giờ ông nhận được chút lợi ích từ Chu Quốc, liền yêu cầu Thẩm Vô Dạng lập tức thu quân.

Ông tự mình vội vàng chạy đến hành cung, diện kiến sứ thần Chu Quốc.

Ngày xuất phát hôm trước, phụ hoàng vì ăn mừng đại thắng, tổ chức cung yến.

Ngay cả Tạ hoàng hậu hiếm khi lộ diện cũng đến, cùng với Quý phi một trái một phải ngồi ở hai bên phụ hoàng.

Nếu không có bá tánh nghèo khổ ở biên giới phía bắc, có lẽ đây thật sự là cảnh tượng yên bình, ca múa mừng cảnh thái bình.

Nửa thân Quý phi dựa ở trên người phụ hoàng, như thể không có xương.

“Bệ hạ, thần thiếp từ khi tiến cung đến nay còn chưa đến hành cung đâu.”

“Hay bệ hạ đưa thiếp đi cùng nhé, còn có A Cửu, cũng đòi phải đi cùng phụ hoàng nó nữa đấy.”

Ta nâng chén rượu đặt đến bên môi, mặt không biểu cảm nhìn thẳng vào mắt Tạ hoàng hậu.

Liền nghe hoàng hậu cất giọng dịu dàng:

“Thần thiếp cũng đang có ý này. Quý phi muội muội và A Cửu cũng đi cùng nhé, trên đường có các nàng ở bên cạnh bệ hạ, thần thiếp cũng yên tâm hơn.”

Bà nhìn về phía ta, lại bổ sung thêm một câu:

“Dương Viêm chắc cũng chưa bao giờ đến hành cung đâu? Ngươi cũng đi cùng, giải sầu đi.”

Giờ phút này, phụ hoàng đang ở trong hai chốn đào nguyên, sớm đã say đến mất đi lý trí.

“Được rồi được rồi, đều đi!”

Nhưng ta như thế nào cũng không nghĩ đến, Hoàn Nhan Liệt lại xuất hiện ở hành cung Tề Quốc.

Ta đứng ở sau lưng phụ hoàng, hắn đứng ở sau lưng sứ thần.

Cách đám đông, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Hắn hé môi, không tiếng động nói:

“Lâu rồi không gặp, Trân Lý Mộc của ta.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom