• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NỮ ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 2

6.

"Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"

A Liên gắp vài cánh hoa hồng nhạt vào tách trà nóng, động tác nhẹ nhàng.

Ta buông cuốn sách trên tay, nghiêng đầu nhìn cánh hoa đang trôi nổi trong chén trà.

Đó là hoa trầm hương.

Loài hoa này thích lạnh sợ nóng, bởi vậy chỉ sinh trưởng ở nơi quanh năm lạnh giá như Tề Quốc.

Nhìn nhìn, cảnh tượng nào đó cách đây bốn năm đột nhiên hiện lên trước mắt ta.

Đối với người Chu mà nói, ta chỉ là "cống phẩm" cầu hòa của kẻ yếu, thậm chí còn không bằng nữ tử lầu xanh.

Lúc tuyết rơi bay tán loạn.

Binh sĩ có mối thù sâu sắc với Tề Quốc nhốt chúng ta vào một chiếc lồng cao nửa người.

Ban ngày, chúng ta chỉ có thể giống như súc vật hèn mọn xin ăn, mới có thể có được một bữa cơm đã nguội lạnh.

Đến đêm, chúng ta còn sẽ bị mấy gã nam nhân mặt hung tợn thay phiên cưỡng bức.

Thậm chí, bọn họ vì không muốn có phiền toái, còn cưỡng ép ta uống hơn mười chén thuốc tránh thai.

Chén thuốc nóng hổi bởi vì động tác thô bạo của bọn họ mà đổ lên người ta.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, liền trở nên lạnh lẽo dị thường.

Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu không phải người nọ đại phát thiện tâm, đưa ta mang về phủ.

Chỉ sợ, ta sớm đã chết dưới thân bọn họ, trở thành cô hồn dã quỷ ở nơi đất khách quê người.

Ta không biết từ khi nào, hình ảnh mẫu thân trước khi chết lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ ta.

Ta gần như đêm nào cũng mất ngủ, ngồi trơ đến sáng.

Người nọ liền tìm hoa trầm hương pha trà cho ta, nói là có tác dụng an thần.

Ta mang thái độ nửa tin nửa ngờ uống chén trà một hơi cạn sạch.

Lúc cơn buồn ngủ ập đến, hắn kéo ta vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói nhỏ: "Ngủ đi, có ta ở đây rồi."

Đêm hôm đó, lại ngủ ngon ngoài ý muốn.

...

Trong lúc đang thả hồn theo dòng suy nghĩ, có tiếng mưa rơi lách tách xuyên qua khung cửa sổ hé mở truyền vào.

"Mưa rồi sao?" Ta hỏi.

A Liên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, mưa khá lớn."

Nàng nâng chén trà đặt trong tay ta: "Điện hạ, giờ đã đến rồi."

Ta lắc đầu: "Không uống."

Chỉ vì tối nay, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

7.

Chờ đến lúc mưa càng lớn, ta cởi bỏ trang phục lộng lẫy, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, quỳ xuống trước điện Hàng Long.

Phụ Hoàng nhận được tin tức từ trong cung quý phi vội vàng chạy đến.

“Dương Viêm, con đang làm gì vậy!”

“Chuyện xảy ra ở cung yến hôm nay đều là lỗi của nữ nhi, không liên quan gì đến Cửu hoàng muội.”

“Cầu phụ hoàng bớt giận, giải trừ lệnh cấm của Cửu hoàng muội.”

Ta cúi người bái một lạy, cái trán chạm vào viên gạch xanh, phát ra tiếng động trầm đục.

“Phụ hoàng muốn phạt thì phạt nữ nhi đi.”

Nói xong, phụ hoàng vội vàng tiến lên mấy bước.

Ông đỡ lấy hai cánh tay ta, muốn đỡ ta dậy.

Ống tay áo của ta theo động tác của ông mà trượt xuống, để lộ vết thương lớn nhỏ trên cánh tay.

Phụ hoàng tức khắc mở to hai mắt.

Ông ngơ ngắc nhìn chằm chằm vào cánh tay ta: "Con bị thương…?"

Ta dùng ống tay áo che đi vết thương.

Lại cười nhẹ, giọng điệu bình thản: "Phụ hoàng không cần lo lắng, chỉ là một ít vết thương cũ thôi."

Nhưng A Liên vốn đang đứng phía sau ta đột nhiên quỳ xuống: "Bệ hạ, vết thương của công chúa thực ra đều là…!"

"Câm mồm!"

Ta quát: "Trước mặt phụ hoàng sao lại đến lượt ngươi hồ ngôn loạn ngữ?"

"Nói!"

Phụ hoàng nặng nề thở ra một hơi.

Tầm mắt ông lướt qua ta nhìn về phía A Liên: "Trẫm muốn biết, vết thương của công chúa, là do đâu mà ra."

A Liên quỳ trên mặt đất, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Hồi bẩm bệ hạ, công chúa ở Chu Quốc bốn năm, ngày ngày bị bọn họ ngược đãi, chỉ cần công chúa chống trả, bọn họ liền đánh đập không thương tiếc."

“Vì giữ mặt mũi của Tề Quốc, công chúa không bao giờ xin tha, binh lính cặn bã của Chu Quốc bèn dùng roi ngựa thấm nước muối đánh vào cánh tay của công chúa”

A Liên nói, giọng nói vì khóc mà có chút run rẩy.

“Người khác nhục mạ công chúa thì thôi đi, nhưng hôm nay trong cung yến, công chúa còn bị chính muội muội của mình gọi là kỹ nữ, lại còn bị người ta uy hiếp——

Ta đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nàng: "Đủ rồi!"

"Nói tiếp cũng chỉ thêm phiền cho phụ hoàng thôi, A Liên, đừng nói nữa."

"Uy hiếp?"

Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy gương mặt nhăn nheo của phụ hoàng đã có nét tức giận.

Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng: "Trẫm muốn nghe thử, rốt cuộc là người phương nào dám uy hiếp nữ nhi trẫm."

Nghe vậy, A Liên ngẩng đầu nhìn ta, giữa mày nhíu chặt.

Một bộ như đang phân vân xem rốt cuộc chính mình có nên nói sự thật hay không.

"Bẩm bệ hạ, là..."

8.

A Liên quỳ gối bò vài bước về phía phụ hoàng, lại lần nữa cúi đầu xuống.

“Là, Thôi ma ma trong cung quý phi nương nương!”

……

Lúc đó, ta tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.

A Liên đi đến bên cạnh ta: “Điện hạ, trong cung quý phi quả nhiên đã phái người đến.”

Ta gật gật đầu.

Từ trên giường đứng dậy, đối diện với chiếc gương đồng đã ố vàng, sửa sang lại cung váy.

Tính cách của vị quý phi này, ta thực sự quá mức hiểu rõ.

Hôm nay ở trước mặt phụ hoàng, ta cố tình diễn một màn yếu đuối thỉnh tội.

Có lẽ nam nhân không nhìn ra được mánh khóe gì.

Nhưng cùng là nữ nhân, trong lòng Quý phi chắc chắn hiểu rõ.

Nhưng đối với bà ta mà nói, những gì ta làm chẳng qua chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không đáng bận tâm.

Chỉ vì trong lòng bà ta, ta vẫn luôn chỉ là một đứa không có mẹ, sống nhờ trong cung của hoàng hậu.

Bà ta thậm chí còn không thèm đích thân đến cung của ta dạy bảo.

Chỉ cần phái người đến đánh đập ta một trận, ta sẽ không dám gây ra sóng gió gì nữa.

Quý phi sống nhung lụa trong hậu cung cũng không biết ta ở Thành Chu học được cái gì.

Đặc biệt là vào mùa đông năm ấy, người nọ mang theo ta vào trong núi đi săn.

Đến một nơi nào đó, một con sói hoang chậm rãi bước ra khỏi bụi cỏ.

Nó lộ ra hàm răng nhọn, cực kỳ hung ác, đôi mắt lấp lánh màu xanh lá nhìn chằm chằm vào chúng ta

Như thể đang nhắm vào thức ăn.

“Sợ không?”

Nam nhân phía sau đột nhiên lên tiếng, hơi thở giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống gáy ta.

Có chút ngứa.

“Sợ.” Ta thành thật trả lời.

Bất ngờ, con sói hoang kia lấy tốc độ bay nhanh lao về phía chúng ta, dưới móng vuốt tuyết bay khắp nơi.

Nam nhân giơ hai cánh tay lên hai bên thân thể ta, nhẹ nhàng kéo cung tên.

“Vèo” một tiếng.

Một mũi tên xuyên mây bay qua bên tai ta, thẳng vào tim con sói.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ thô tục đặc trưng của người Sở Quốc.

“Ngươi có biết không? Dù sói hung hãn đến đâu, chỉ cần nó tự cao, cũng sẽ chết rất thảm.”

“Người, cũng vậy.”

Ba năm sau ngày hôm nay, ta nhìn người ngoài điện đang bước từng bước đến gần ta.

Ánh mắt của người đó không khác gì con sói kia.

“Thì ra là Thôi ma ma đến.” Ta nói.

Thôi ma ma đã vào cung mấy chục năm, là tâm phúc của quý phi.

Năm xưa trên nền tuyết vườn mai, chính bà ta đã đè mẫu thân ta xuống đất.

Móng tay dơ bẩn vì dùng lực quá mạnh mà cắm sâu vào làn da mẫu thân ta.

Giờ phút này, bà ta dùng ánh mắt xéo xắt nhìn ta, từ mũi phát ra một tiếng "ừ".

Nếu không biết, còn tưởng bà ta mới là chủ tử của hậu cung này.

"Nghe nói Lục công chúa vào lúc cung yến bắt nạt Cửu công chúa nhà ta?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy."

Không đợi bà ta nói những lời cay nghiệt, ta đã lên tiếng trước: "Dù ma ma không đến, ta cũng đang nghĩ muốn đi đến trước mặt Quý phi nương nương để thỉnh tội đấy."

"Ồ? Lục công chúa chỉ giáo cho?"

9.

Ta "chậc" một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc ảo não.

"Không giấu gì ma ma, trước đây khi ở Chu Quốc, ta nhớ nhà da diết, nay cuối cùng cũng được trở về quê hương, thực sự vui mừng, liền tham lam uống thêm vài chén rượu.”

"Chắc là do rượu khiến ta mất hết chừng mực, làm Cửu muội muội khó xử rồi."

Nói rồi, một giọt nước mắt đúng lúc lăn dài trên má ta.

"Vốn lần này trở về, Dương Viêm còn định để quý phi nương nương thương yêu mình nhiều hơn, bởi vì trong hậu cung này, người thực sự được phụ hoàng sủng ái chỉ có mình quý phi nương nương mà thôi."

Lời này vừa nói ra, Thôi ma ma cuối cùng cũng chịu chuyển mắt nhìn thẳng vào ta.

"Có lẽ, những đau khổ mà Lục công chúa phải chịu đựng ở Chu Quốc cũng không phải là không có ích, nếu như năm xưa mẫu thân của ngươi cũng giống như ngươi hiểu chuyện như vậy, có lẽ... "

Có lẽ sẽ thế nào, bà ta không nói tiếp nữa.

Chỉ dùng ánh mắt liếc ngang liếc dọc một vòng tẩm cung của ta: "Nhưng mà, lão bà hiểu rõ quý phi nương nương.”

“Nếu Lục công chúa nhận tội trước mặt bệ hạ, sau này lại ngoan ngoãn chút, không hề như hôm nay ở trước mặt mọi người làm cho Cửu công chúa xấu hổ, Quý phi nương nương tự nhiên cũng sẽ yêu thương ngài hơn.”

Ta giả vờ bừng tĩnh đại ngộ, cúi đầu một cái: “Lời của Ma ma, Dương Viêm đã hiểu.”

……

“Nô tỳ không dám, cầu bệ hạ làm chủ cho công chúa!”

A Liên dùng sức dập mạnh trán xuống đất, gạch xanh bên dưới đã dính chút máu.

Tào nội thị vốn đang đứng phía sau lưng phụ hoàng đột nhiên lên tiếng: “Bệ hạ, lão nô có thể chứng minh, lời Lục công chúa nói không sai.”

Không ai nhìn thấy, đôi mắt đục ngầu của ông nhìn ta một cái.

Ngay sau đó, Tào nội thị tay cầm quạt lông, khom lưng đi đến bên cạnh phụ hoàng.

“Hôm nay vào giờ Thân, lão nô theo lệnh bệ hạ đi ban thưởng cho Lục công chúa, đúng lúc nhìn thấy Thôi ma ma từ bên trong đi ra.”

Vừa dứt lời, phụ hoàng giơ tay lên: “Truyền chỉ của trẫm!

“Cửu công chúa nói năng lỗ mãng, vả miệng hai mươi cái, cấm túc một tháng, bất luận kẻ nào cũng không được cầu xin.”

“Còn có Thôi ma ma dám dĩ hạ phạm thượng kia.”

"Lập tức phạt đi phòng giặt, bắt mụ ta làm những công việc bẩn thỉu mệt mỏi nhất!"

Nói xong, phụ hoàng nhận lấy cây dù trong tay cung nữ, che trên đỉnh đầu ta.

Khung cảnh này, nếu là ta lúc năm tuổi nhìn thấy, chắc chắn sẽ xúc động đến mức khóc lóc thảm thiết.

Nhưng đối với ta bây giờ, thứ tình thương của cha muộn màng này giống như một mái nhà đã lâu không được sửa chữa.

Không thể che chắn mưa gió, cũng không thể chống chọi với giá rét.

Chỉ cần một cái đẩy nhẹ, liền sẽ sụp đổ trong tích tắc.

Nhưng mà ta vẫn giả vờ kinh ngạc: "Phụ hoàng, vai ngài ướt rồi!"

Phụ hoàng vừa định mở miệng, có người nhẹ giọng truyền tin: "Bệ hạ, tiểu Thẩm tướng quân đến rồi."

Cách đó không xa, một bóng dáng ăn mặc trắng toát bước qua cổng cung, bước nhanh tiến về phía chúng ta.

Ta sững sờ tại chỗ, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dần dần trở nên rõ ràng.

Ngàn tính vạn tính, ta chỉ duy nhất không tính đến việc, lại gặp hắn ở chỗ này.

10.

“Thần, Thẩm Vô Dạng, khấu kiến bệ hạ.”

Thiếu niên quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền, chắp tay lạy phụ hoàng theo lễ của võ tướng.

Ta giương mắt nhìn lại.

Bốn năm không gặp, Thẩm Vô Dạng đã hoàn toàn mất đi vẻ thư sinh.

Hắn là con trai độc nhất của tỷ tỷ phụ hoàng , lại từng đỗ trạng nguyên, danh tiếng lừng lẫy kinh thành.

Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại vào quân ngũ, trở thành võ tướng.

Lúc ta còn ở Chu Quốc nghe người ta nói Tề Quốc xuất hiện một vị tiểu Thẩm tướng quân, võ nghệ cao cường.

Hắn chỉ huy quân đội hai năm, giúp Đại Tề thu hồi lại ba thành ở biên giới phía bắc.

Cũng nhờ vậy mà ta mới được đưa về Tề Quốc.

……

Phụ hoàng cao giọng cười to: “Vô Dạng tới rồi!

“Lại không phải ở trên triều, người trong nhà, không cần đa lễ.”

Nói rồi, phụ hoàng quay đầu nhìn ta: “Dương Viêm, lần này trở về nhà, chắc còn chưa gặp được Vô Dạng biểu huynh của con phải không?”

Nghe được tên của ta, gương mặt Thẩm Vô Dạng vốn không có biểu cảm gì giống như hồ nước bị ném đá, đột nhiên xuất hiện chút gợn sóng.

Ta bước ra một chút, cúi đầu chắp tay trước ngực chào hắn: “Vô Dạng biểu huynh khỏe chứ?”

“Biểu huynh bận rộn lãnh binh đánh giặc, việc trong quân sự chắc chắn bận rộn, chắc là không biết con đã trở về.”

Vừa dứt lời, Thẩm Vô Dạng giương mắt, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào ta.

Hắn khẽ nuốt nước bọt, mới thấp giọng mở miệng: “Ta biết.”

Nhưng ta không muốn lại tiếp tục dây dưa với hắn.

Liền nói: “Phụ hoàng chắc là có việc quan trọng cần bàn bạc với biểu huynh, nữ nhi về trước đây.”

Lâm Dương Cung, nơi ta ở nằm trong vị trí hẻo lánh.

Muốn từ Hàng Long điện trở về, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi.

Dưới màn đêm, ta thả chậm bước chân, đi trên con đường lát gạch hoa rực rỡ.

A Liên đi theo bên cạnh ta: “Điện hạ hôm nay sao lại đi chậm như vậy?”

Ta cười trêu ghẹo: "Lẽ nào còn có chuyện gì mà A Liên không nhìn thấu?"

Đang nói dở, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân mạnh mẽ, cực kỳ gấp gáp.

Nhưng ta cũng không định quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Một trận gió đêm ùa tới.

Cánh tay của ta bị người từ phía sau kéo lấy, mang theo hơi ấm quen thuộc.

Năm ngón tay của người nọ từ từ siết chặt, không để một kia khe hở, lòng bàn tay có chứa vết chai mỏng áp chặt vào làn da ta.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom