• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NỮ ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 7

31.

Con hát ôm nhạc cụ, cùng đông đảo vũ công nhanh chóng rời đi, sợ lửa cháy lan sang nhà khác.

“Việc cấp bách, thần chỉ có thể mặc giáp vào cung, xin bệ hạ tha tội.”

Phụ hoàng “ừ” một tiếng: “Trẫm tha tội cho ngươi.”

Thẩm Vô Dạng nghiêng người, từ tay nội thị phía sau nhận lấy một chiếc hộp gỗ.

Sau đó, đôi tay hắn nâng chiếc hộp gỗ, quỳ xuống đất.

“Trong hộp gỗ này có ba mươi lăm bức thư qua lại giữa huynh trưởng Hoàng hậu Tạ Dũng và đích trưởng của vua Chu Quốc, đều là bằng chứng Tạ Dũng thông đồng với địch phản quốc.”

Cho đến lúc này, Ngũ hoàng huynh cuối cùng cũng hiểu ra, cung yến này từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.

Một cái bẫy thiết kế dành cho hắn.

Nhưng mà, mấy bức thư này vẫn chưa phải là tất cả.

“Ngoài ra, thần có nhân chứng, có thể chứng minh trong trận chiến biên giới phía bắc năm năm trước, Tạ Dũng khi đó là tướng quân đã sai người đốt kho lương, lại giả truyền thánh chỉ, ra lệnh quân tiếp viện án binh bất động, dẫn Đại Tề thảm bại.”

Dừng một chút, Thẩm Vô Dạng giương mắt nhìn ta: “Dương Viêm công chúa và hơn hai trăm nữ tử vô tội khác cũng bởi vậy mà phải rời xa Chu Quốc, nhận hết sỉ nhục.”

Ngũ hoàng huynh giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Vô Dạng: "Vậy nên, ngươi giả vờ bị ta lôi kéo, chỉ để lừa gạt tín nhiệm của cửu cửu ta, nhân cơ hội lấy được mấy bức thư này?"

Thẩm Vô Dạng ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: "Đúng vậy."

"Lão ngũ, ngươi còn muốn biện minh gì nữa?"

Phụ hoàng ngồi ngay ngắn trên cao, mặt lạnh nhìn về phía nhi tử duy nhất của ông hiện giờ.

"Hừ."

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.

Ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngũ hoàng huynh thần sắc bình tĩnh lắc đầu.

"Đến lúc này, ta cũng chẳng còn gì để biện minh nữa."

Hắn vòng qua ghế, chậm rãi bước về phía phụ hoàng.

"Chỉ là, không có ta, ngươi cho rằng ngai vàng này vẫn có thể ngồi vững sao?"

"Với quốc, ngươi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, không quan tâm đến nỗi khổ của bách tính, vơ vét tài sản riêng của bách tính để dâng cống cho Chu Quốc, bản thân thì ở trong hoàng cung hưởng thụ sơn hào hải vị."

"Ngày Bát hoàng đệ hạ táng, mẫu hậu từng dùng mọi cách cầu xin ngươi, ngươi cũng không chịu đi nhìn đệ đệ lần cuối, thậm chí còn đem nữ nhi ruột của chính mình đưa đến Chu Quốc làm cống phẩm."

"Với tử, ngươi không xứng làm cha."

Nói rồi, Ngũ hoàng huynh đứng yên, dùng ống tay áo màu nhạt quét sạch chén rượu trên bàn của phụ hoàng.

"Từng việc từng việc, cho dù hôm nay ta chết ở đây, cũng phải đi cáo trạng với tổ tiên."

"Chết?"

Phụ hoàng cười lạnh: "Kẻ muốn giết cha đoạt vị, để ngươi chết, chẳng phải quá dễ dàng cho ngươi sao?"

32.

Cung yến đêm đó, Ngũ hoàng huynh bị phụ hoàng nhốt vào đại lao.

Phụ hoàng hạ lệnh phong tỏa tin tức, bất luận kẻ nào cũng không được phép truyền ra ngoài.

Đồng thời, ông còn ra lệnh cho Tào nội thị dẫn người canh giữ ở trong ngoài cung Tạ hoàng hậu, không cho phép bất kỳ ai trong cung hoàng hậu ra ngoài.

Cũng bao gồm Tạ hoàng hậu muốn đi cầu xin cho Ngũ hoàng huynh.

Nhìn thấy hoàng hậu ngồi dưới đất khóc đến mất hồn, ta nửa quỳ xuống.

“Nữ nhi biết mẫu hậu lo lắng cho Ngũ hoàng huynh.”

Nói rồi, ta đưa tay, giả vờ lau nước mắt, giống như bà ngày trước.

“Nhưng mẫu hậu, người thân là Nhất Quốc Chi Mẫu, cũng phải giúp phụ hoàng và bách tính Tề quốc giải quyết khó khăn nha.”

Bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt tái nhợt.

“Là ngươi.”

“Ngươi lợi dụng ta để diệt trừ quý phi, bây giờ lại muốn diệt trừ con và huynh trưởng ta.”

Bà nói rất chắc chắn, ta cũng không cần phải giả vờ nữa.

“Không sai. Chiêu này một mũi tên trúng hai con nhạn, ta vẫn là học được từ người đấy.”

Ta mỉm cười rạng rỡ: "Thế nào, ta đã không phụ lòng dạy bảo của mẫu hậu phải không?"

"À, đúng rồi."

Trước khi rời đi, ta dừng lại ở trước cửa, quay đầu nhìn hoàng hậu.

"Việc đã đến nước này, nói cho ngươi biết nguyên nhân cái chết thực sự của Bát hoàng đệ cũng không sao."

Ta từng câu từng chữ nói: "Lúc ta mười tuổi, người từng gửi cho ta một hộp bánh hoa ngọc, người còn nhớ chứ?"

33.

Đêm hôm đó, Tạ hoàng hậu định giết ta.

Không biết là bởi vì ta không còn hữu dụng nữa, hay là bởi vì ta đã làm bà mất mặt trước mặt quý phi.

Nhưng dù sao đi nữa, bà sai người đưa tới cho ta một phần bánh ngọt.

Lúc ấy ta mười tuổi, chưa bao giờ thấy loại bánh ngọt nào tinh xảo như vậy, thực sự không nỡ ăn, nên muốn lén giấu đi.

Lúc đó, Bát hoàng đệ mới sáu tuổi.

Vẫn là một đứa nhóc đã học được cách trêu cợt ta như Ngũ hoàng huynh của ta.

Hắn nửa đường xuất hiện, nhân lúc ta không để ý, cướp lấy chiếc bánh ngọt trong tay ta.

“Bánh ngọc hoa, ngươi cũng xứng đáng được ăn sao?”

Hắn dùng âm thanh non nớt nói những lời cay độc: “Chắc chắn là lấy trộm từ mẫu hậu ta phải không? Nghĩ đến tay chân của ngươi bẩn thỉu như vậy. Nói cho ngươi biết, loại bánh ngọt này chỉ có những người có thân phận cao quý như chúng ta mới được ăn.”

Nói rồi, hắn cầm một miếng bánh ngọt đưa lên miệng, lời nói trở nên mơ hồ: “Ngươi, cứ tiếp tục ăn mấy thứ cơm thừa canh cặn đi.”

Chiếc ngọc bội bên hông hắn theo động tác xoay ngoài mà rơi xuống bụi cỏ.

Đêm đó, Bát hoàng đệ liền được phát hiện chết đuối ở trong hồ sen.

Không ai nhìn thấy dưới đáy hồ vương vãi bánh ngọc hoa, cũng không ai có thể ngờ rằng, nguyên nhân chết thực sự của hắn là do trúng độc.

Nhìn thấy hai mắt Tạ hoàng hậu trở nên đỏ ngầu.

Ta nhẹ giọng nói: “Cho nên, là chính ngươi, giết chết nhi tử của ngươi.”

……

Ngày hôm sau, Thẩm Vô Dạng tìm ra ấn tín riêng của Ngũ hoàng huynh, cũng giả chữ viết của ngũ hoàng huynh để gửi thư cho Tạ Dũng.

Trong thư viết: [Phụ hoàng đang ốm, thời cơ đã đến.]

[Để không rút dây động rừng, cửu cửu có thể dẫn theo một ít binh lính quay về kinh thành, có Thẩm Vô Dạng ở trong thành tiếp ứng, cùng ngươi hợp lực từ bên trong.]

Để một lần giải quyết vấn đề luôn, phụ hoàng còn giao binh phù cho Thẩm Vô Dạng.

Có binh phù, quân Ngự Lâm trong hoàng thành và ba vạn quân canh giữ kinh thành đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Năm ngày sau, thám tử báo tin, có một đội binh mã giả trang thành quân canh vào cửa thành.

Người cầm đầu chính là Tạ Dũng.

Thẩm Vô Dạng nhận được tin tức liền dẫn binh ở trong cửa cung ôm cây đợi thỏ.

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa cung truyền đến ba tiếng chim hót.

Đó là tín hiệu mà Thẩm Vô Dạng và Tạ Dũng hẹn trước.

34.

Thẩm Vô Dạng ra lệnh mở toang cổng thành.

Tạ Dũng không chút nghi ngờ, dẫn quân thẳng vào hoàng cung.

Sau đó, hàng ngàn cung thủ chĩa mũi tên nhắm ngay về phía ngực Tạ Dũng và những kỵ binh kia.

Chỉ cần bọn họ có động tĩnh, liền sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.

...

Sau khi dẹp yên được tạo phản, phụ hoàng ban phát thánh chỉ——

"Ngũ hoàng tử và quốc cữu Tạ Dũng âm mưu tạo phản.”

"Tạ Dũng bị xử tử lăng trì, tịch thu toàn bộ gia sản của Tạ gia, nam tử bị đày ra biên giới phía nam, nữ tử bị bắt làm nô lệ.”

"Ngũ hoàng tử bị giam giữ trong thiên lao, không chết, không thể ra.”

"Tuy nhiên Tạ hoàng hậu thai nghén con cái, nghĩ đến công lao sinh con đẻ cái, hạ xuống làm thứ dân, nhốt vào lãnh cung."

Trong điện Kim Loan, phụ hoàng vừa nhìn thấy ta đã vui vẻ ra mặt:

"Dương Viêm, ít nhiều cũng nhờ có kế sách của con, trẫm mới có thể một lần dẹp yên được Tạ gia."

Ta bước chậm rãi đến trung tâm đại điện, nhưng không dừng lại, mà là bước lên bậc thang, đi đến trước mặt phụ hoàng.

Thẳng đến lúc này, ông mới chú ý đến trường kiếm trong tay ta.

"Nhưng, phụ hoàng.”

"Ta muốn tạo phản."

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Phụ hoàng trợn to hai mắt, như là nhìn thấy cứu tinh:

"Vô Dạng! Nghiệp chướng này muốn tạo phản! Mau giết nàng đi!"

35.

“Vô Dạng, mau hộ giá cho trẫm!"

Ta hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thẩm Vô Dạng đang đứng ngược sáng.

Bỗng nhớ lại năm sáu tuổi, vì muốn vớt thi thể mẫu thân, ta trượt chân rơi xuống giếng cạn.

Trong lãnh cung, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của ta.

Ta cùng thi thể mẫu thân ở đó ba ngày ba đêm.

Trước khi một trận tuyết lớn nữa ập đến.

Phía trên giếng cạn bỗng có tiếng gọi tên ta: “Dương Viêm! Thẩm Dương Viêm!”

Ta ngẩng đầu, nheo mắt lại, thấy được chàng thiếu niên giống như gió mát trăng thanh.

“Ngươi đừng sợ!”

Giọng nói lạnh băng như trăng rằm của Thẩm Vô Dạng giờ phút này lại tràn ngập gấp gáp.

Chờ hắn trở về, trong tay đã cầm theo một sợi dây thừng.

Thẩm Vô Dạng thật là một người mâu thuẫn, ta nghĩ.

Người đối với ta vốn thờ ơ lại ở đêm hôm đó từng chút một kéo ta ra khỏi giếng cạn.

Bàn tay đánh đàn viết chữ vì cứu ta mà trở nên máu thịt be bét, hắn cũng hoàn toàn không để bụng.

Cũng như lúc sau đó, ở hành lang ngoài điện Hàng Long.

Hắn từ trước đến nay luôn trung thành, lại không chút do dự mà đồng ý "giao dịch" của ta.

Chỉ cần hắn giả vờ thân thiết với Ngũ hoàng huynh, giúp ta theo dõi hành tung của Tạ Dũng, lại thu thập chứng cứ hắn thông đồng với địch phản quốc.

Ta hứa hẹn, sau khi thành công, sẽ cho hắn ngồi lên vị trí Đại Nguyên soái binh mã.

Ta giơ mũi kiếm sắc bén, từng chút một áp sát vào cổ phụ hoàng.

"Dù sao cũng là cha con một nhà, nếu ngài chịu viết chiếu thoái vị, ta sẽ cho người đưa ngài đến hành cung, an hưởng tuổi già."

Ta vẫn luôn biết, phụ hoàng là một người ham sống.

So với quyền lực hoàng gia, ông ta dường như quan tâm hơn đến việc mình có còn sống để tiếp tục hưởng thụ mỹ nhân rượu ngon hay không.

Mắt thấy Thẩm Vô Dạng không thể cứu mình, phụ hoàng đảo mắt một vòng:"Ngươi nói thật không?"

"Thật."

Vừa dứt lời, phụ hoàng lập tức cầm bút chấm mực:"Viết, ta viết!"

Ta đứng dậy, đứng ở trên cao nhìn bao quát toàn bộ điện Kim Loan.

Để đến được đây, ta đã mất năm năm.

Từng bị người ta coi là kỹ nữ, cũng từng bị người ta coi như đồ chơi.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của Thẩm Vô Dạng chỉ nhìn ta, chắp tay thi lễ:

“Thần, Thẩm Vô Dạng, bái kiến tân đế.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom