• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (40 Viewers)

  • Chương 990: Sự đáng sợ của Chân Tiên

Trong khoảnh khắc này, vô số ánh kiếm rải rác như nước, bắn ra bốn phương tám hướng, đâm thủng từng tầng hư không, khiến chu vi mấy nghìn dặm hóa thành bão táp kiếm vực.

Thậm chí có tu sĩ đứng cách vạn dặm, tưởng rằng chỗ này cách xa chiến trường, chắc chắn sẽ không bị cuốn vào, kết quả một luồng ánh kiếm bay tới, nghiền nát cả xác thịt lẫn kim đan của anh ta. Tốt xấu gì cũng là đại tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, vậy mà không đỡ nổi một luồng ánh kiếm còn sót, trong khi có tới hàng trăm nghìn luồng như vậy.

“Ôi!”

Giây phút đó, sắc mặt của tất cả các tu sĩ chứng kiến cảnh tượng này đều cứng đờ.

Diệp Thành sử dụng đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, ngưng tụ nửa nguyên sức mạnh của xác thịt, pháp lực và linh hồn, cộng thêm cưỡng ép kích phát kiếm ý thiên tướng trong thanh thần binh gãy. Nhát kiếm có thể chém rớt trăng sao trên trời, vậy mà không thể xâm nhập vào phạm vi trăm trượng của Lăng Tiêu Chân Tiên sao?

Không thể nào!

Không ít tu sĩ Địa Cầu đã chuẩn bị hoan hô, chúc mừng Diệp Thành đánh bại Lăng Tiêu Chân Tiên, chính thức trở thành người đứng đầu tinh vực bị lãng quên, lúc này thân hình lảo đảo, không dám tin cảnh tượng trước mắt.

“Sao lại như vậy được?”

Ngay cả các tu sĩ ngoại vực và các tán tu biển sao cũng thấy khó hiểu.

Trong mắt bọn họ, nhát kiếm kia của Diệp Thành đã lên đến đỉnh cao nhân gian, Bán Bộ Chân Tiên bình thường, thậm chí là Thiếu chủ Vân Thần của Kim Ô Môn, cũng sẽ tan xương nát thịt trước nhát kiếm này. Ánh kiếm huy hoàng kia cuồn cuộn sôi trào, cuốn tung mấy nghìn dặm, cho dù là sao trên trời cũng có thể rơi xuống.

Đứng trước nó, cho dù là hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn Kim Đan, Nguyên Anh cũng sẽ bị càn quét.

Nhưng tại sao nhát kiếm mạnh đến vậy lại thất bại chứ?

“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”, Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói.

Ánh mắt lão ta lạnh lùng như sông băng lạnh giá nhất dưới cửu u, nhìn chằm chằm Diệp Thành, không có bất cứ cảm xúc nào.

Còn trong mắt mọi người ở Địa Cầu, Lăng Tiêu Chân Tiên lúc này ở tít trên cửu thiên, giẫm đạp nhật nguyệt, chẳng khác gì thần vương vô địch, ngạo nghễ sông núi. Còn Diệp Thành chính là một kỵ sĩ cao ngạo không biết tự lượng sức mình, xông về phía ngọn núi, nhìn thì anh dũng, nhưng lại mang theo sự bất lực, sự bi tráng khi đằng nào mà chả chết.

“Giết!”

Nhưng Diệp Thành không chút sợ hãi, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, ánh kiếm vô tận đã tan rã, nhưng thần binh gãy trong tay anh lại càng ngày càng rực rỡ, tỏa ra vô số tiên quang, hóa thành ánh kiếm năng lượng dài mấy trượng, khi Diệp Thành giơ tay, một nhát kiếm liền chém về phía Lăng Tiêu Chân Tiên. Cho dù là không gian trăm trượng cứng rắn như sắt thép thì dường như cũng có chút không đỡ được nhát kiếm này, bị nứt toác ra.

Diệp Thành cầm kiếm, giống như một con ốc sên di chuyển chậm chạp, tuy chậm rãi, nhưng chém ra từng luồng sóng dữ, không mảy may lay động, chém về phía Lăng Tiêu Chân Tiên. Tiên quang trên thanh thần binh gãy kia ngày càng chói lòa, cuối cùng, gần như không nhìn thấy bóng kiếm, ngay cả Diệp Thành cũng bao trùm trong tiên quang. Khí tức tiên vực cuồn cuộn, cuốn tung về bốn phương tám hướng.

“Binh khí tốt!”

Lúc này, cuối cùng Lăng Tiêu Chân Tiên cũng hơi thay đổi sắc mặt, trong mắt lão ta tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó hóa thành tham lam.

“Chỉ dựa vào thanh kiếm này cậu đã vượt qua Hiên Viên năm xưa, trở thành người đứng đầu dưới Hợp Đạo. Binh khí trong tay càng sắc bén không thua kém gì thần bảo. Đáng tiếc… Diệp Thành, cậu không biết khoảng cách giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh lớn đến mức nào, lớn đến mức chỉ dựa vào binh khí và pháp lực thì còn xa mới bù đắp được. Đây là sự cách biệt giữa người và thần”.

Dứt lời, Lăng Tiêu Chân Tiên giơ ngón tay lên, búng một cái.

“Bụp!”

Ngón tay cái của lão ta to như ngọn núi, búng lên thân kiếm, Diệp Thành cầm không vững, thanh thần binh gãy lập tức bị búng bay đi, tuột khỏi tay anh. Một người mạnh như Diệp Thành mà còn không cầm nổi binh khí trong tay, đây là lần đầu tiên, mấy người Aokawa Sakura đều kêu lên kinh hãi.

“Bụp bụp bụp!”

Sau đó, Lăng Tiêu Chân Tiên búng tay một lần nữa, Diệp Thành không chống đỡ được, trên tiên thể bùng nổ một luồng tiên quang rực rỡ, cố gắng chống chọi, nhưng anh vẫn bị búng bay đi, hóa thành một luồng sao băng, trong chớp mắt đã bay đi mấy nghìn dặm, suýt nữa va trúng một hành tinh nhỏ trăm trượng.

Với xác thịt mạnh mẽ như Diệp Thành mà anh còn suýt nữa phun một ngụm máu, ba thần thể hợp nhất được xưng là bất diệt, lúc này cũng có chút không chịu đựng được.

Dù sao anh cũng là Nguyên Anh, lại chỉ có nửa nguyên sức mạnh.

Chỉ hai cái búng tay, Lăng Tiêu Chân Tiên đã đánh bại Diệp Thành. Khoảnh khắc đó, tất cả những người chứng kiến đều im phăng phắc, trợn to mắt nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.

“Không thể nào, không thể nào!”

“Sao có thể như thế được? Diệp Chân Tiên bị đánh bại chỉ với một ngón tay sao? Tuyệt đối không thể nào, tôi không tin”.

“Phải đấy, Diệp Chân Tiên là vô địch, ai có thể đánh bại anh ấy chứ? Chắc chắn đây là ảo giác, hoặc là kế hoạch đặc biệt của Diệp Chân Tiên, lấy lùi làm tiến, thu hút lão Lăng Tiêu kia truy kích, sao đó một kiếm chém chết lão”.

“…”

Thấy Diệp Thành bị búng bay đi, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.

Bọn họ kích động nói, nhất là những người hâm mộ của Diệp Thành, các tu sĩ Địa Cầu lại càng trăm phương nghìn kế nói đỡ cho Diệp Thành. Mặc dù nói vậy nhưng vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt họ vẫn không thể xóa nhòa được.

Cho dù là người phàm bình thường nhỏ bé, tu vi thấp đến đâu, cũng mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng.

Trước đó Diệp Thành tung hoành vô địch, đã bao giờ phải giả vờ yếu đuối chứ?

Đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế được ca ngợi là một nhát chém chết thần minh, vậy mà không thể xâm nhập được vào phạm vi trăm trượng của Lăng Tiêu Chân Tiên. Một đòn toàn lực của thanh thần binh gãy còn bị Lăng Tiêu búng hai cái bay đi, đây rõ ràng là khoảng cách tu vi quá lớn.

Trong tình huống bình thường, chỉ khi nào cảnh giới cao lấn át hoàn toàn cảnh giới thấp thì mới thể hiện một cách áp đảo như vậy.

“Diệp Chân Tiên bị nghiền ép rồi sao? Sao có thể thế được, nhát kiếm của cậu ấy gần như có thể sánh với Hợp Đạo. Cho dù Hợp Đạo thật đến đây thì cũng chưa chắc có được sức mạnh áp đảo như vậy, huống hồ người được gọi là Lăng Tiêu Chân Tiên kia đã chết từ mười vạn năm trước, chỉ là một lão quỷ cướp đoạt thân xác mà thôi, lại còn là Ngụy Hợp Đạo chứng đạo ở tinh vực này, sao có thể mạnh đến mức đó chứ?”

Ngay cả một số Nguyên Anh ngoại vực vốn định theo Diệp Thành, lúc này cũng không khỏi tạm thời dẹp bỏ ý nghĩ này.

Trùng Lâu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ thở dài.

Tu sĩ của dải Ngân Hà và tinh vực bị lãng quên có tầm nhìn hạn hẹp quá. Bọn họ mười vạn năm không có ai chứng đạo, đương nhiên chưa ai chứng kiến Hợp Đạo ra tay. Năm xưa Trùng Lâu cũng là đại ma tu nổi tiếng ở ngoại vực, từng có một hai cơ hội tận mắt nhìn thấy khí thế khi Chân Tiên ra tay.

Sức mạnh ngút trời của Chân Tiên ngoại vực so với Lăng Tiêu Chân Tiên ngày hôm nay chỉ có hơn chứ không có kém.

“Mình vốn tưởng rằng chủ nhân là con cháu của tiên tông tinh hà trung tâm, tuy là Nguyên Anh nhưng tu hành bí pháp tiên tông, nói không chừng có thể bù đắp khoảng cách giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh. Nhưng xem trận chiến ngày hôm nay, giữa Nguyên Anh và Hợp Đạo vẫn có khoảng cách quá lớn. Ngay cả người mạnh như Diệp Chân Tiên cũng không thể vượt được ranh giới này”.

Trùng Lâu thở dài.

Còn mọi người của Sương Diệp và Địa Cầu đều vô cùng bàng hoàng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1841-1845
Tiên Quốc Đại Đế
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom