• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1696-1700

Chương 1696: Thiên Đình của Đại Sở Tinh

Người của Hoá Long Tông bị đuổi đi, tiên sơn Hoá Long trở nên trống trải.

Diệp Thành đứng trên hư thiên, nhìn xuống toàn bộ tiên sơn.

Phải nói rằng tiên sơn Hoá Long cực kỳ rộng lớn, chỉ riêng đỉnh núi dốc đứng đã có tới hàng nghìn ngọn, cung điện lầu các nhiều vô số kể, đâu đâu cũng thấy hoa thơm cỏ lạ, linh lực dồi dào là điều mà Hoá Phàm Tinh không thể so sánh được, toàn bộ tiên sơn được mây mù bao phủ, thật sự giống như trần gian tiên cảnh.

Điều quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là chính giữa tiên sơn Hoá Long Tinh.

Đó là chín ngọn núi chọc trời, vị trí của chúng vô cùng đặc biệt, là thế Cửu Long Củng Thiên bá đạo.

Thế Cửu Long Củng Thiên trên hưởng thiên vận, dưới nhận địa linh, tự hình thành một phương trời riêng, cực kỳ thích hợp để làm trận pháp và trận cước kết giới, dùng thế này thi triển công kích pháp trận và kết giới hộ sơn thì đúng là hung hãn tột đỉnh.

Lúc trước nếu Diệp Thành không đột ngột xông vào thì chỉ riêng kết giới hộ sơn của Hoá Long Tông thôi, một mình hắn không thể phá được.

“Tốt lắm!”

Diệp Thành khẽ mỉm cười, dựng một tấm bia đá cao trăm trượng trước tiên sơn, còn dùng sức mạnh tu vi khắc lên đó hai chữ “Thiên Đình”, từ hôm nay nơi đây sẽ là tiên sơn Thiên Đình.

Còn cổ tinh này cũng được hắn dùng đại thần thông lạc ấn tên mới: Đại Sở.

“Đây là nhà mới của chúng ta!”

Lời nói của Diệp Thành hư ảo, vang vọng vô tận giữa đất trời.

“Đại Sở!”

“Thiên Đình!”

Người chuyển kiếp của Đại Sở hò hét vang dội rung chuyển đất trời, họ đã rất nóng lòng được vào tiên sơn.

Long Nhất bước lên hư thiên, người tinh thông pháp trận như hắn ta cũng phải cảm thán nhìn dãy tiên sơn này: “Hoá Long Tông đúng là biết tìm chỗ, đây là một nơi bảo địa, ở lại đây là tốt nhất rồi”.

“Chuyện còn lại giao cho ngươi đó”, Diệp Thành nhìn Long Nhất.

“Đương nhiên rồi”, Long Nhất cười vui vẻ: “Với thiên thế này lại thêm trận đồ của mạch Thái Hư, phòng ngự của tiên sơn này chắc chắn sẽ tăng mạnh, bảo vệ người chuyển kiếp hẳn là không thành vấn đề”.

“Đây sẽ là cứ điểm thu nhận người chuyển kiếp”.

“Ta hiểu ý ngươi”, Long Nhất khẽ cười: “Yên tâm, có ta ở đây, không chỉ tiên sơn này mà cổ tinh này cũng sẽ được bày Khi Thiên Trận Văn, muốn tự ý ra vào không phải dễ”.

“Ta tin điều này”, Diệp Thành cười nhẹ, hắn vẫn rất tin tưởng Long Nhất.

“Ta nói này, chúng ta có thể bắt đầu chia chiến lợi phẩm được chưa?”, khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới vang lên giọng của Tư Đồ Nam, tên này đã chuyển hết chiến lợi phẩm ra ngoài, chất thành một ngọn núi khổng lồ, pháp khí, đan dược, bí quyển, linh thảo, nguyên thạch đều có đủ.

“Chia đi”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười, hắn cũng mở túi đựng đồ của Hoá Long Lão Tổ ra.

“Chia chiến lợi phẩm”, Long Nhất cũng lấy túi đựng đồ của chín đại Chuẩn Thánh, vô số bảo vật bay ra.

“Nào nào nào, lấy từng món một, đừng lấy thừa”, Tư Đồ Nam liên tục phân phát bảo vật cho người chuyển kiếp của Đại Sở, những thứ này đều là bảo bối của Hoá Long Tông, đủ cho họ trang bị tổng thể.

“Kiếm này đúng là vừa tay, được lắm”.

“Ta có thể chọn chiến kích kia không?”

“Ta muốn gương bát quái đó”.

“Linh đan bảy vân à, đa tạ”, cảnh tượng lúc này rất náo nhiệt, Tư Đồ Nam không hề coi người chuyển kiếp là người ngoài, đều được đối xử bình đẳng, ba mươi nghìn người đều có phần.

Điều đáng nói là Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành thật sự rất tự giác, nó quay tới quay lui trong đống bảo vật chất thành núi, mỗi khi quay được một vòng là sẽ có không ít pháp khí bị nó hấp thu.

Không biết tới lúc nào bảo vật mới được chia hết.

Người chuyển kiếp của Đại Sở lòng đầy vui sướng, sau đó trở về các núi, dù có ba mươi nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở thì ở trong tiên sơn này cũng vẫn vô cùng trống trải, bởi tiên sơn này quá rộng lớn.

Người chuyển kiếp của Đại Sở cực kỳ xúc động, vinh hạnh hôm nay dù là kiếp trước cũng không có, không ngờ họ lại có thể tu luyện ở nơi linh lực dồi dào thế này, đúng là may mắn.

Trời về đêm nhưng tiên sơn này không hề yên tĩnh.

Những người thông hiểu pháp trận đều bị Long Nhất đưa đi khắc trận văn cho tiên sơn, lại thêm trận đồ của mạch Thái Hư Cổ Long gia trì, phòng ngự của pháp trận và kết giới vốn có của Hoá Long Tông càng thêm kiên cố.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tìm một Địa Cung để làm chuyện mà cả trăm năm nay chưa từng làm lại: Luyện chế Âm Minh Tử Tướng.

Lúc này, trước mặt hắn có ba thân thể, đều là của Thánh Nhân.

Một trong số này đương nhiên là Hoá Long Lão Tổ, nguyên thần của ông ta đã bị phong ấn, thân thể thì bị Diệp Thành mang về.

Thân thể thứ hai là Thánh Nhân áo choàng bạc từng đuổi giết hắn.

Thân thể thứ ba là Thị Huyết Lão Ma của Thị Huyết Tông.

Ngoài ba thân thể của Thánh Nhân, Diệp Thành còn lấy thêm ra hai mươi bảy thân thể nữa, đều ở cấp bậc Chuẩn Thánh, đây là những kẻ mà hắn giết được từ trước đến nay, hơn nữa còn đều được lựa chọn cẩn thận.

Mà chín đại Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông không cần nói cũng biết đương nhiên là trong số đó.

Ban đầu Diệp Thành không định tiếp xúc với lĩnh vực Âm Minh Tử Tướng này nữa, đó là không tôn trọng người đã mất.

Nhưng với tình hình hiện nay, hắn buộc phải dẹp bỏ ý định này.

Chỉ trách lần này hắn tìm được quá nhiều người chuyển kiếp.

Ba mươi nghìn người chuyển kiếp là con số quá lớn, hắn không chỉ phải tìm một nơi ở cho họ, mà còn phải đảm bảo an toàn cho họ, Âm Minh Tử Tướng đương nhiên cũng sẽ có ích.

Hắn cũng đã nghĩ đến việc gửi ba mươi nghìn người chuyển kiếp này tới nhà họ Cơ, nhà họ Mạc, nhà họ Sở thậm chí là U Đô của Chu Tước Tinh, nhưng đường đi quá xa xôi, không thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Vì vậy sau khi suy nghĩ, Diệp Thành quyết định để Âm Minh Tử Tướng bảo vệ họ.

Ba Thánh Nhân, hai mươi bảy Chuẩn Thánh, đội hình này cùng với kết giới phòng ngự Cửu Long Củng Thiên của tiên sơn và trận đồ của mạch Thái Hư Cổ Long đủ để bảo vệ nơi này vững như thành đồng.

“Bắt đầu thôi!”

Diệp Thành hít một hơi thật sâu, gọi tiên hoả và thiên lôi ra, tẩy luyện gân cốt cho những thân thể này trước.

Sau đó hắn lấy ra các loại nguyên liệu để luyện chế Âm Minh Tử Tướng, tất cả đều là thượng phẩm trong cực phẩm, là những thứ hắn thu thập được từ trước đến nay, nếu đã định để họ bảo vệ người chuyển kiếp của Đại Sở thì đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt những bảo vật này, dùng nguyên liệu tốt thì sức chiến đấu của họ sẽ càng mạnh.

Chẳng bao lâu, những nguyên liệu quý hiếm đã được Diệp Thành luyện chế vào trong những thân thể này.

Đây là một quá trình rất dài.

Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Mãi đến đêm ngày thứ tư, một tia sáng chói loà phóng thẳng lên trời, hoá thành một tấm phòng hộ phủ khắp Đại Sở Tinh, đó là bí thuật Che Thiên của mạch Thái Hư Cổ Long, trong đó cũng khắc kết giới phòng ngự, hễ có người đi vào Đại Sở Tinh là sẽ bị phát hiện ngay.

Còn tiên sơn Thiên Đình cũng được chín tầng kết giới khổng lồ bao phủ, tầng nào cũng rất kiên cố, chính giữa là thế Cửu Long Củng Thiên, còn có trận đồ của mạch Thái Hư gia trì.

Ngoài ra, Long Nhất còn tạo tinh không vực đài, có thể dẫn đến một ngôi sao không có sự sống cách đây một triệu dặm.

Mục đích của Long Nhất rất đơn giản, đó là đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, Chư Thiên Vạn Vực kẻ mạnh là vua, Đại Sở Tinh có thể gặp nạn bất cứ lúc nào, nếu thật sự đến lúc đó, họ còn có thể dựa vào tinh không vực đài để thoát thân.

Lúc này người chuyển kiếp của Đại Sở mới ngồi xuống đất, rất nhiều người đã mệt mỏi gục xuống.

Nhưng nhìn ngôi nhà do mọi người cùng nhau tạo nên, ai cũng thấy vui mừng, có cảm giác an toàn mới thấy ấm áp, rời xa quê hương, ở nơi đất khách quê người họ càng trân trọng mái ấm này hơn.

Tiên sơn Thiên Đình về đêm vẫn rất đẹp.

Ngọn núi nào cũng được quang hoa lấp lánh bao phủ, tắm mình trong ánh trăng và ánh sao, khoác lên cho tiên sơn một tấm áo lộng lẫy, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Chương 1697: Lập nên cứ điểm mới

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong Địa Cung, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, bộ dạng bết bát, quanh miệng còn có râu ria lởm chổm, trên mặt là vẻ mệt mỏi, dù là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt.

Lúc này trước mặt hắn đã có ba mươi Âm Minh Tử Tướng đứng ngay ngắn thẳng tắp, đó là thành quả của hắn mấy ngày nay.

“Tốt lắm!”

Diệp Thành ăn một viên đan dược, nở nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm.

Ba Thánh Nhân, hai mươi bảy Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ tinh vực.

Nhưng Diệp Thành cũng hiểu Âm Minh Tử Tướng vẫn có chút khoảng cách với tu sĩ cùng cấp, dù sao Âm Minh Tử Tướng đã chết, còn người sống có thì suy nghĩ, điều này không thể so sánh được.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Thành lại ăn thêm không ít đan dược nữa rồi mới đứng dậy.

Tiếp theo mới là vấn đề chính, hắn lại liên tục đi quanh ba mươi Âm Minh Tử Tướng, lạc ấn bí thuật và thần thông của mình vào cơ thể họ, đây là cả một bộ bí thuật giết người hoàn chỉnh.

Giữa đêm Diệp Thành mới gọi Tư Đồ Nam, Long Nhất và Lưu Năng vào Địa Cung.

“Mẹ kiếp!”

Vừa mới tiến vào, ba người đã bật thốt tiếng chửi thề, với nhãn giới của họ đương nhiên nhìn ra được mấy ngày nay Diệp Thành trốn trong Địa Cung làm gì, hắn luyện chế Âm Minh Tử Tướng đây mà!

“Thật đáng kinh ngạc!

Ba người tấm tắc khen ngợi, không ngờ Diệp Thành lại làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa thế này.

Ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân, hai mươi bảy cấp bậc Chuẩn Thánh, đây là đội hình thế nào?

“Mỗi người lấy một, tự chọn đi!”

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái rồi lấy bình rượu ra.

Ba người kia đương nhiên không khách sáo, rất tự giác đi chọn, Long Nhất chọn Thị Huyết Lão Ma, Tư Đồ Nam chọn Hoá Long Lão Tổ, Lưu Năng chọn Thánh Nhân áo choàng bạc, hai nguyên thần lạc ấn vào trong cơ thể Âm Minh Tử Tướng.

Sau đó Dạ Vô Tuyết và Mộ Dung Diệu Tâm cùng với hai mươi lăm người chuyển kiếp khác được gọi vào Địa Cung.

Thấy Âm Minh Tử Tướng mà Diệp Thành luyện chế, họ cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Hai mươi bảy người cũng tự chọn cho mình một Âm Minh Tử Tướng, nhưng khác với phía Tư Đồ Nam là Âm Minh Tử Tướng họ điều khiển đều ở cấp bậc Thánh Nhân, nhưng cũng không sao, dù ai điều khiển thì cũng đều để bảo vệ tiên sơn này, bảo vệ người chuyển kiếp của Đại Sở.

Một đêm qua đi, bình minh lại tới.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp tiên sơn, khoác thêm tấm áo lộng lẫy cho chốn bồng lai tiên cảnh này.

Người chuyển kiếp đã ra khỏi động phủ, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi hấp thu tinh hoa của đất trời, tất cả đều rất chăm chỉ, Chư Thiên Vạn Vực đầy rẫy nguy hiểm, họ cần nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.

Diệp Thành ra khỏi Địa Cung, lên một đỉnh núi cao nhất Thiên Đình, lặng lẽ quan sát tiên sơn như ngắm nhìn Đại Sở lúc trước, từng khuôn mặt quen thuộc khiến hắn thất thần.

Long Nhất cũng vươn vai đi lên: “Nhìn nhiều người chuyển kiếp như vậy, ngươi không có gì muốn nói à?”

“Mọi thứ đều trong im lặng”.

“Xuỳ!”

“Không nói linh tinh nữa, ta hỏi ngươi chuyện chính đây”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, cất tiếng hỏi: “Trong trí nhớ của ngươi có người nào thông thạo bí thuật mộng cảnh hoặc là có thể thật sự kết nối giữa ảo mộng và hiện thực không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”, Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Ta mơ thấy Đại Sở”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.

“Có gì kỳ lạ đâu, ta cũng thường xuyên mơ thấy Đại Sở”.

“Nhưng ta có thể nhìn thấy người của Đại Sở thật”, Diệp Thành lại nói: “Tất cả đều thật sự tồn tại, ta nhìn thấy họ, có thể nghe thấy rõ họ đang nói nhưng họ không nhìn thấy ra, càng không nghe thấy ta nói, khoảng cách giữa chúng ta là một giấc mơ”.

“Ngươi chắc chứ?”, Long Nhất hơi nhíu mày nhìn Diệp Thành.

“Rất chắc chắn”.

“Đế đạo tiên thuật, mơ về thiên cổ”, Long Nhất nhàn nhạt nói: “Kết nối giấc mơ hư ảo và hiện thực, trong trí nhớ của ta quả thực có một người có khả năng nghịch thiên này, đó là Mộng Hồi Đại Đế - một trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, có lẽ cũng có thể gọi là Mộng Ma, nếu Đại Nhật Như Lai là Đại Đế quỷ dị nhất thì Mộng Ma là Đại Đế hư ảo nhất, cuối đời vì sự vướng mắc giữa hư ảo và hiện thực mà bà ấy cũng từng rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng như ngươi khi xưa, cái danh Mộng Ma cũng có từ đó.”

“Thật không thể tin được”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ngươi lại càng không thể tin được hơn”, ánh mắt Long Nhất nhìn Diệp Thành cũng thay đổi: “Không ngờ lại có thể mơ về Đại Sở”.

“Ta… Hửm?”, Diệp Thành vừa lên tiếng thì bỗng cau mày nhìn về một hướng hư thiên.

“Có người tiến vào Đại Sở Tinh”, Long Nhất cũng nhìn theo, bí thuật bao phủ Đại Sở Tinh do hắn ta bố trí, bất cứ ai đi vào cũng không thoát khỏi con mắt của hắn ta, giống như lần này vậy.

Dưới cái nhìn của hai người, hai bóng người vụt qua hư thiên, một lão già mặc áo bào đen, một lão già mặc áo bào trắng, tu vi của cả hai đều là Thánh Nhân, xét về tu vi thì hẳn là không kém so với Hoá Long Lão Tổ.
Chương 1698: Kẻ gây chuyện

Hai người dừng lại ở hư thiên cách tiên sơn Thiên Đình hơn một trăm nghìn trượng, nheo mắt nhìn về tiên sơn này.

“Có vẻ như người đánh bại Hoá Long Tông lúc trước đã chiếm tổ cũ của Hoá Long Tông”, lão già áo bào đen lên tiếng, dường như có thể nhìn thấy bia đá dựng ngoài tiên sơn Thiên Đình qua cả trăm nghìn trượng.

“Thiên Đình?”, lão già áo trắng khẽ vuốt râu, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là thế lực nào?”

“Cổ tinh này của Hoá Long Tông không phải cổ tinh bình thường, sao chúng ta không cướp lấy nhỉ?”, lão già áo đen nhìn lão già áo trắng: “Với thực lực của hai chúng ta, ta nghĩ có thể làm được”.

“Ngươi đã quên một trăm năm trước rồi sao?”, lão già áo trắng trầm giọng: “Trong Hoá Long Tông có thế Cửu Long Củng Thiên, kết giới hộ sơn cực kỳ mạnh, nếu có Thánh Nhân điều khiển kết giới hộ sơn thì hai ta có tấn công mười ngày nửa tháng cũng không phá được, đám người này có thể đánh bại Hoá Long Tông, có thể thấy thực lực của chúng không tầm thường, hấp tấp xông tới chẳng khác nào tự tìm cái chết”.

“Không thử làm sao biết được”, lão già áo đen không cam lòng: “Hai chúng ta đều là Thánh Nhân, hoàn toàn có thể rút lui”.

“Đừng tự rước hoạ vào thân”.

“Ta tự có chừng mực”, lão già áo đen tiến lên một bước rồi bay về tiên sơn Thiên Đình như một tia tiên quang, ông ta dừng lại ở hư thiên bên ngoài tiên sơn Thiên Đình, hai mắt hơi nheo lại, muốn nhìn thấy khung cảnh bên trong nhưng lại bị một loại bí thuật huyền diệu che mất, chỉ nhìn thấy một đám mây mù huyền ảo.

“Đạo hữu trong núi có thể ra ngoài nói chuyện không?”, lão già áo đen cất giọng, âm thanh truyền vào trong núi.

“Đương nhiên là được”, Diệp Thành cười nhẹ, bước ra khỏi tiên sơn, đứng trên hư thiên đối diện với lão già áo đen từ xa: “Nhưng không biết tiền bối gọi vãn bối ra đây là có chuyện gì?”

Thấy Diệp Thành chỉ là một cảnh giới Hoàng, vẻ mặt lão già áo đen trở nên âm trầm: “Dù sao cũng là thế lực lớn thay thế Hoá Long Tông mà lại phái một cảnh giới Hoàng ra để nói chuyện với ta, đây là lễ tiếp khách của Thiên Đình các ngươi à? Mau gọi lão tổ nhà ngươi ra đây, nếu không lão phu nhất định không tha”.

Nghe vậy Diệp Thành cười nhạt: “Ta là Thánh chủ của Thiên Đình, tiền bối có lời gì cứ nói với ta”.

“Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình?”, lão già áo đen khẽ cau mày, không khỏi quan sát Diệp Thành một lượt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Xem ra ta thật sự đã đánh giá cao nơi này rồi”.

“Rốt cuộc tiền bối muốn làm gì?”, Diệp Thành hứng thú nhìn ông ta.

“Các ngươi có thể đi rồi, từ hôm nay cổ tinh này là của chúng ta”, lão già áo đen hờ hững nói, khẽ vuốt râu như một bậc cao nhân ẩn thế, lời nói tràn đầy uy nghiêm.

“Nếu chúng ta không đi thì sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn ông ta với vẻ vui đùa.

“Vậy là ngươi tự tìm cái chết rồi”, lão già áo đen hừ lạnh, tiến lên một bước thoáng chốc tới trước mặt Diệp Thành, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là nhanh chóng bắt được Diệp Thành, nếu Diệp Thành là Thánh chủ của Thiên Đình thì chỉ cần bắt được hắn, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp Diệp Thành, đưa tay ra nhưng không bắt được hắn.

“Ta đã xem thường ngươi!”

Lão già áo đen chế nhạo, cất bước đuổi theo, một lần nữa đưa bàn tay khô ráp mang theo Thánh uy cường đại ra, lòng bàn tay còn có triền văn lưu chuyển, đó là thần thông phong cấm, ông ta muốn phong ấn Diệp Thành tại chỗ.

Diệp Thành chẳng thèm để tâm, nghiêng người bí ẩn, một lần nữa né được.

Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười trước hành động của lão già áo đen.

Hoá Long Tông có một Thánh Nhân chín Chuẩn Thánh, đội hình này mà cũng bị chúng ta đánh bại, đủ để chứng minh thực lực của Thiên Đình, ông chỉ là một Thánh Nhân mà cũng dám chạy tới đây ra vẻ, đầu óc đúng là bị lừa đá.

Ồ đúng rồi, quên mất!

Diệp Thành nhìn hư không phía xa, nơi đó có một Thánh Nhân đang quan sát nơi này, đội hình hai Thánh Nhân đúng là có vốn liếng để tấn công Thiên Đình, Thánh Nhân mà, không đánh lại có thể bỏ chạy.

“Đi đâu!”

Lão già áo đen đuổi theo, vẻ mặt âm trầm cực điểm, ông ta là Thánh Nhân mà lại không bắt được cảnh giới Hoàng ngay lập tức, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị mọi người cười chảy nước mắt.

Diệp Thành lại né tránh, xoay người chạy vào trong tiên sơn Thiên Đình.

“Đứng lại!”

Lão già áo đen bước tới, theo Diệp Thành vào tiên sơn.

May là Long Nhất đã mở kết giới hộ sơn trong tích tắc, nếu không ông ta nào có đi vào dễ dàng như vậy!

Nhưng đi vào thì dễ, đi ra không dễ vậy đâu.

Lão già áo đen vừa tiến vào thì có ba bóng đen huyễn hoá ra, đó là ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân mà Diệp Thành luyện chế, họ đứng ở ba hư thiên, chặn lão già áo đen ở một hướng hư thiên.

“Hình nộm?”

Lão giả áo đen cau mày, vừa nhìn đã thấy manh mối, vẻ mặt ông ta hơi kinh ngạc, bởi đó là một hình nộm cấp bậc Thánh Nhân.

“Không đúng, không phải hình nộm!”

Lông mày nhíu chặt hơn, ông ta càng nhìn thấu đáo hơn, không phải ông ta chưa nhìn thấy hình nộm bao giờ, nhưng ba hình nộm trước mắt này đúng là có phần khác biệt, khí tức của chúng rất mạnh.

Không suy nghĩ nhiều, lão già áo đen lập tức xoay người.

Đội hình ba hình nộm cấp bậc Thánh Nhân không hề tháp, nếu đánh một mình đương nhiên ông ta không sợ, nhưng cả ba cùng ra tay thì có thể trấn áp được ông ta. Lúc này lão già áo đen đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Thiên Đình này đâu đâu cũng quái dị khiến ông ta cảm thấy rất không ổn.

“Đến rồi còn muốn đi?”

Diệp Thành lên trời, chặn đường ông ta, dụ ông ta vào đâu không phải là để đóng cửa đánh chó sao?

“Cút đi!”

Lão già áo đen hét lên giận dữ, một chưởng đẩy ra một con rồng, nó gầm thét về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không hề né tránh mà phô trương sức mạnh, hắn tiến lên một bước, Bát Hoang Quyền dung hợp mấy chục loại thần thông và dung hợp đạo tắc hỗn độn, một quyền xuyên thủng hư thiên, con rồng đang gầm thét lao về phía hắn lập tức nổ tung, lão già áo đen cũng run lên, bị chấn động loạng choạng lùi lại phía sau.
Chương 1699: Trợ thủ miễn phí

Rầm!

Lão già áo đen dừng lại nhưng hư thiên dưới chân đã sụp đổ.

“Không ngờ lại mạnh đến vậy!”

Đôi mắt ông ta đầy kinh ngạc, ông ta không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có thể một chiêu đẩy lùi được mình, điều này đã làm mới giới hạn kinh ngạc của ông ta.

Vù vù vù!

Khi ông ta còn đang sững sờ thì ba Âm Minh Tử Tướng đã bao vây, một lần nữa chặn ông ta ở hư thiên đó.

Long Nhất, Tư Đồ Nam, Lưu Năng cũng xuất hiện, hứng thú nhìn lão già áo đen: “Lão già, có một vài điều ông nhất định phải biết, người dân Thiên Đình chúng ta rất hung hãn, đến rồi thì không cần đi nữa”.

“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta sao?”, lão già áo đen hét lên, bước qua hư thiên muốn đi ra ngoài, Thiên Đình quá quái dị, có một cảnh giới Hoàng có thể so sánh với Thánh Nhân và ba hình nộm cấp bậc Thánh Nhân, đội hình này một mình ông ta không thể chống lại, ông ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

“Đi đâu?”, Diệp Thành cười khẩy, lại chặn đường lần nữa, vẫn là Bát Hoang Quyền cường thế bá đạo mà dứt khoát.

Sắc mặt lão già áo đen âm trầm, ông ta bộc phát sức chiến đấu đỉnh phong nhưng vẫn bị đầy lùi về sau.

Âm Minh Tử Tướng Hoá Long Lão Tổ xông lên, vẻ mặt đờ đẫn nhưng ra tay đáng sợ, thần mang nhất chỉ đâm xuyên qua lưng lão già áo đen.

“Khốn kiếp!”

Lão già áo đen giận dữ hét lên một tiếng, trở tay đẩy lùi Hoá Long Lão Tổ.

Nhưng vì thế mà ông ta cũng phải trả cái giá xứng đáng, bị một kiếm của Âm Minh Tử Tướng Thị Huyết Lão Ma chém trúng, suýt thì chết ngay tại chỗ.

Lão già áo đen phụt máu, kéo lê thân thể bị thương lùi lại, Âm Minh Tử Tướng Thánh Nhân áo bào bạc sát phạt tới, cầm sát kiếm màu đỏ trong tay, thi triển Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong, một kiếm mang theo thần lực huỷ diệt, đủ để xuyên thủng mọi thứ trên đời. Lão già áo đen không phản ứng kịp, lại trúng chiêu lần nữa, thân thể bị đâm thủng, máu tuôn ra từng giọt rất chói mắt.

“Bắt đầu!”

Diệp Thành hô to một tiếng rồi lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra huyễn hoá thành gậy răng sói.

Ba Âm Minh Tử Tướng Thánh Nhân cũng từ trên hư thiên xuống, trong tay đều cầm binh khí hung hãn.

Lão già áo đen nào dám chống đỡ, liều mạng bỏ chạy, chỉ muốn thoát khỏi tiên sơn này càng nhanh càng tốt.

Nhưng đám người Diệp Thành làm sao có thể cho ông ta cơ hội? Tuy Âm Minh Tử Tướng không bằng Thánh Nhân sống nhưng thêm hắn nữa thì cũng ngang với ba Thánh Nhân.

Quan trọng nhất là tiên sơn Thiên Đình còn có hai mươi bảy Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Chuẩn Thánh, cùng với rất nhiều công kích pháp trận với Cửu Long Củng Thiên làm trung tâm, đội hình này không có lý do gì không giải quyết được lão già áo đen.

Bùm! Rầm!

Cuộc đại chiến lập tức nổ ra, động tĩnh không hề nhỏ.

Long Nhất mở kết giới nhỏ, bao phủ mỗi ngọn núi, mỗi cung điện trong tiên sơn, để mọi người bên trong không bị ảnh hưởng bởi trận chiến.

A…

Lão già áo đen gào thét, bị đánh không ngẩng đầu lên nổi, truyền bí thuật ra cầu cứu lão già áo trắng bên ngoài.

Nhưng dù ông ta hét to đến mấy cũng chẳng thể truyền được ra ngoài tiên sơn, vì nơi đây có kết giới bao phủ, truyền âm của ông ta sẽ bị chặn lại.

Lão già áo đen bị ép phát điên, đường đường là Thánh Nhân thoát tục mà lại bị ba hình nộm và một cảnh giới Hoàng vây quanh, không thể thoát thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ông ta sẽ mất sạch mặt mũi.

Lại nhìn ra bên ngoài, lão già áo trắng đã tới hư thiên bên ngoài tiên sơn.

“Sao vẫn còn chưa ra?”

Lão già áo trắng nheo mắt nhìn tiên sơn Thiên Đình, nhưng chỉ nhìn thấy làn mây mù mờ ảo, trận chiến nảy lửa bên trong ông ta hoàn toàn không nghe thấy gì.

Bất lực, lão già áo trắng đành dùng thần thức để truyền âm gọi, nhưng vẫn không có hồi âm.

Lão già áo trắng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, một Thánh Nhân đi vào mà không thấy bất cứ động tĩnh nào truyền ra, điều này quá lạ lùng.

Trong tiên sơn, trận chiến đã đến hồi kết thúc, lão già áo đen không lâu trước đó còn kiêu ngạo, lúc này dưới sự bao vây tấn công của Diệp Thành và ba Âm Minh Tử Tướng đã nằm bẹp dưới đất, trên người có mấy chục phong ấn, đều là kiệt tác của Long Nhất, đó là thần thông phong cấm của mạch Thái Hư.

Chậc chậc chậc!

Mọi người xúm quanh, nhìn lão già áo đen một lượt với vẻ mặt cảm thán.

Lão già áo đen bị phong ấn không thể nhúc nhích nhưng vẫn rất mạnh miệng, gầm lên rung chuyển đất trời: “Các ngươi có biết ta là ai không?”

“Lão tử quan tâm gì ông là ai!”, Tư Đồ Nam tiến lên vung một cái tát, lão già áo đen bị đánh mặt nóng rát: “Đã nói người dân Thiên Đình chúng ta hung hãn rồi mà ông không nghe”.

A…

Lão già áo đen bị đánh ngây người, đến khi phản ứng lại thì hét lên giận dữ.

“Luyện thành Âm Minh Tử Tướng nhé?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành.

“Ông ta không như Hoá Long Lão Tổ, giết chết thì tiếc quá”, Diệp Thành cười nhạt: “So với Âm Minh Tử Tướng, ta coi trọng Thánh Nhân sống hơn”.

“Ta hiểu ý ngươi rồi”, Long Nhất lập tức thi triển bí thuật, lạc ấn phù văn cổ vào thần hải của lão già áo đen.

“Ngươi đã làm gì ta?”, lão già áo đen hét lên, nhìn Long Nhất bằng ánh mắt tôi độc.

“Thật ra cũng không có gì”, Long Nhất vuốt tóc: “Chỉ là muốn ông thành thật mà thôi, nếu ông khiến tiểu gia ta không vui thì chỉ cần ta nhẩm niệm là ông sẽ tan thành mây khói ngay. Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời.”

“Ngươi dám…”

“Vẫn không chịu thành thật?”, Long Nhất hừ lạnh, phù văn lạc ấn trong thần hải của lão già áo đen lập tức sáng lên.

Ưm!

Lão già áo đen lập tức rên lên, vẻ mặt trắng bệch, trên mặt còn có vẻ kinh hãi, lúc này ông ta đã cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cái chết, đúng như Long Nhất nói, chỉ cần hắn ta nhẩm niệm là ông ta có thể tan thành mây khói.

Lão già áo đen lập tức trở nên thành thật.

Đến bây giờ ông ta mới biết thế nào là hối hận, hối hận vì không nghe lời khuyên của lão già áo trắng, cố chấp dựa vào tu vi Thánh Nhân đi vào ra vẻ để rồi dẫn đến kết cục như hiện tại.

“Tốt lắm!”

Thấy lão già áo đen thành thật, Long Nhất và Diệp Thành nhìn nhau cười, dùng bí thuật khống chế Thánh Nhân áo đen, ông ta muốn sống thì phải phục tùng mệnh lệnh của Long Nhất, đây là một trợ thủ miễn phí, hơn nữa còn là cấp bậc Thánh Nhân.

Đây là coi trọng Thánh Nhân còn sống mà Diệp Thành nói, so với Âm Minh Tử Tướng, Thánh Nhân sống mới mạnh hơn.

Tư Đồ Nam nhìn ông ta rồi nhìn ra ngoài núi: “Bên ngoài vẫn còn một người nữa”.

“Gọi ông ta vào ngồi đi”, Diệp Thành cười khẽ.

“Đương nhiên phải gọi ông ta vào rồi”, Long Nhất nói xong thì nhìn lão già áo đen: “Truyền âm cho đồng bọn của ông, bảo ông ta vào đây”.

“Đừng có mơ”, lão già áo đen hét lên.

“Xem ra ông vẫn chưa thành thật!”, Long Nhất cười nghịch ngợm, lại động đến phù văn cổ trong thần hải của lão già áo đen.

Hự!

Lão già áo đen lại rên lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Có gọi không?”, Long Nhất hứng thú nhìn lão già áo đen: “Tiền bối thật biệt thử thách lòng kiên nhẫn của ta, ta chỉ cần nhẩm niệm thôi là ông sẽ chết ngay đấy”.

“Gọi, ta gọi”, lão già áo đen sợ hãi, ông ta có lý do tin rằng Long Nhất sẽ thật sự giết mình, để giữ tính mạng mình, ông ta quyết định hại đồng đội một lần.

“Thế mới đúng chứ!”, Long Nhất mỉm cười, mở một khe hở kết giới.

Thấy vậy lão già áo đen truyền âm ra ngoài: “Đã đoạt được tiên sơn này, vào đây nói chuyện đi”.

“Ngươi ra trước đi”, lão già áo trắng nhẹ giọng nói, xem ra trí thông minh của ông ta cao hơn lão già áo đen, cùng là Thánh Nhân nhưng chỉ tính cảnh giác này thôi lão già áo đen đã không thể so sánh được, nơi này quá quái dị, ông ta cũng sợ có bẫy nên mới bảo lão già áo đen đi ra.

Nhưng điều này không làm khó được phía Diệp Thành và Long Nhất.

“Bảo ông ra thì ông ra đi”, Long Nhất giải trừ phong cấm cho lão già áo đen, cười tủm tỉm bảo: “Đừng hòng giở trò với ta, nếu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy”.

“Lão phu có thể dẫn ông ta vào, nhưng ngươi phải đồng ý thả ta ra”, lão già áo đen lạnh lùng nhìn Long Nhất.

“Ông không có tư cách để nói điều kiện với ta”.

“Ngươi…”

“Có đi không?”, giọng điệu Long Nhất lạnh lùng hơn một chút, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

“Ta… đi”, dù biết là đe doạ nhưng lão già áo đen cũng không có cách nào, hít sâu một hơi rồi cắn răng đứng dậy, ra khỏi tiên sơn.
Chương 1700: Lại lừa thêm một người nữa

“Thế này mới đúng chứ!”

Phía Long Nhất đều cười toe toét.

Còn Diệp Thành thì lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra huyễn hoá thành gậy rang sói, chỉ chờ lão già áo trắng đi vào.

Ba Âm Minh Tử Tướng cũng đứng ở ba hướng trên hư thiên, ai cũng mặc áo choàng đen, không nhìn rõ mặt, quan trọng nhất là trong tay ai cũng đều cầm một binh khí hung hãn.

Lão già áo đen ra khỏi tiên sơn, liếc nhìn lão già áo trắng: “Sao, sợ ta lừa ngươi à?”

Lão già áo trắng khẽ mỉm cười nhưng đôi mắt lại hơi nheo lại, khi thấy toàn thân lão già áo đen đầy thương tích, ông ta không khỏi hỏi: “Hắc Viêm, sao trên người ngươi nhiều vết thương thế?”

“Gặp phải vài tên râu ria, nhưng đã giải quyết xong rồi”, lão già áo đen lãnh đạm trả lời.

“Ồ?”

“Có vào không?”, lão già áo đen hơi mất kiên nhẫn.

“Vội cái gì?”, lão già áo trắng nói xong bất giác nhìn vào tiên sơn, vẫn rất cẩn trọng.

“Có lòng tốt chia sẻ với ngươi, không cảm kích thì thôi còn nghi ngờ, thôi ngươi về đi! Mọi thứ ở đây đều thuộc về ta”, lão già áo đen hừ lạnh rồi quay người đi vào tiên sơn.

“Ta có nói không vào đâu”, lão già áo trắng cười ngượng, trong lòng vẫn cảnh giác, nhìn xung quanh rồi mới cất bước theo lão già áo đen cùng vào tiên sơn.

Vừa vào tiên sơn, lão già áo trắng lập tức nheo mắt, nhìn thấy ba Âm Minh Tử Tướng, với nhãn giới của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra họ đều đã chết không có linh hồn.

Hình nộm?

Lão già áo trắng lẩm bẩm, nhưng nhìn một lúc đôi mắt ông ta càng nheo lại nhiều hơn.

Đều là cấp bậc Thánh Nhân!

Lão già áo trắng giật mình, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ trong tiên sơn này còn có ba sự tồn tại đáng sợ đến thế, điều kỳ lạ là không phải hình nộm bình thường, cấp bậc còn cao hơn hình nộm.

Chẳng trách Hắc Viêm bị thương khắp người!

Lão già áo trắng vuốt râu, theo bản năng tin rằng lão già áo đen bị thương là do ba hình nộm này gây ra.

“Chào tiền bối!”

Khi lão già áo trắng đang suy tư thì phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đã cười tươi như hoa chào đón.

“Ừm!”

Lão già áo trắng khẽ đáp một tiếng, vẫn vuốt râu, rất có phong thái của bậc cao nhân tiền bối, ông ta tự nhiên cho rằng phía Long Nhất đang hành lễ với mình chứ không hề nghĩ mình đã rơi vào bẫy.

Lão già áo đen lúc này đã đứng về phía Long Nhất, đưa mắt nhìn đi nơi khác không dám nhìn lão già áo trắng, đồng đội tốt mà lại bị ông ta lừa vào đây.

“Mời tiền bối vào trong!”

Bên này, phía Long Nhất và Tư Đồ Nam mời lão già áo trắng đi xuống, vẫn giữ nụ cười tươi.

Không hiểu sao thấy đám Long Nhất cười như vậy, lão già áo trắng chợt có dự cảm chẳng lành, vì nụ cười của họ quá dị thường, lại thêm vẻ mặt khác lạ của lão già áo đen, dự cảm ấy của ông ta càng lúc càng mãnh liệt, đi mãi đi mãi ông ta chợt dừng lại.

“Không đúng, có bẫy!”

Lão già áo trắng hô lên trong lòng, chợt quay người bỏ chạy, muốn ra khỏi tiên sơn.

Nhưng vừa mới quay đầu, một cây gậy rang sói từ trên trời đã giáng xuống chào đón ông ta, vì không kịp phản ứng nên ông ta lập tức trúng chiêu.

“Oa! Đau quá!”

Lão già áo trắng lùi lại, máu từ trên đầu bắn ra tung toé, đầu ong ong, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị đánh không chút cảnh giác.

“Tiếp nào!”

Khi lão già áo trắng còn đang bàng hoàng thì Diệp Thành đã lại thêm một gậy nữa.

Ba Âm Minh Tử Tướng cũng đồng thời di chuyển, đi đến từ ba hướng, tất cả đều thi triển bí thuật phong cấm, lão già áo trắng đã phản ứng lại, nhưng pháp lực đã bị phong ấn hoàn toàn.

Lão già áo trắng muốn thoát ra nhưng không thể di chuyển.

Mãi đến tận lúc này ông ta mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, giãy giụa lần nữa vẫn không thành công, ông ta phẫn nộ nhìn lão già áo đen: “Hắc Viêm, ngươi dám tính kế lão phu?”

Lão già áo đen giơ tay che mặt, khuôn mặt nóng ran, ông ta vẫn không dám nhìn lão già áo trắng.

A…

Lão già áo trắng hét lên ầm trời, gân xanh trên trán hiện lên, đôi mắt đỏ như máu, trước nay ông ta vẫn luôn thận trọng, nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tới cảnh tượng này, bị lừa không ngẩng đầu lên được.

“Ta hiểu cảm giác của ông!”

Long Nhất lên tiếng đầy ẩn ý rồi tự giác lạc ấn phù văn cổ vào thần hải của lão già áo trắng.

“Ngươi làm gì lão phu thế hả?”

Lão già áo trắng hét lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Long Nhất.

Long Nhất vuốt tóc, lại nở nụ cười tươi rói: “Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn ông ngoan ngoãn hơn thôi, đó là một loại bí thuật lợi hại, chỉ cần ta nhẩm niệm là ông sẽ lập tức hoá thành tro tàn, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì ông và mọi người đều được yên ổn”.

“Ngươi…”

Lão già áo trắng thở không ra hơi, lập tức phun ra một ngụm máu.

Cảnh tượng tiếp theo rất hài hoà.

Lão già áo trắng nhận thua, không nhận thua cũng không có cách nào, dù có tu vi Thánh Nhân nhưng cũng không đấu lại được bí thuật trong thần hải, đúng là chỉ trong chốc lát ông ta sẽ chết và hoá thành tro tàn ngay.

Hai Thánh Nhân đứng cùng nhau, lão già áo đen chỉ ho khan cười gượng.

Lão già áo trắng thì mặt đen như than, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lão già áo đen, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì lão già áo đen đã chết hơn tám trăm lần.

“Lại thêm một trợ thủ miễn phí nữa!”

Long Nhất và Tư Đồ Nam nhìn nhau cười.

Hai Thánh Nhân sống, ba Thánh Nhân Âm Minh Tử Tướng, hai mươi bảy Âm Minh Tử Tướng Chuẩn Thánh, cộng thêm kết giới và trận pháp bá đạo của tiên sơn Thiên Đình đủ để bảo vệ những người chuyển kiếp được an toàn.

Diệp Thành bước tới, đưa một bức tranh ra trước mặt lão già áo đen và lão già áo trắng, bên trên viết những địa danh như Đại La Chư Thiên và Côn Luân Hư: “Hai vị tiền bối đã nghe tới những nơi này chưa?”

Sắc mặt hai ông lão đều tái mét, nhưng họ vẫn liếc nhìn, chừng ba đến năm giây sau, hai người đều hừ lạnh, quay đầu đi: “Chưa nghe bao giờ”.

Thấy vậy, Long Nhất mỉm cười: “Thật sự chưa nghe bao giờ?”

Hự!

Lão già áo đen và lão già áo trắng lại rên lên, vì Long Nhất đã kích phát cấm chế khiến cho thần hải của họ rung lên ầm ầm.

Lần này hai người sợ rồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng: “Từng nghe Chư Thiên Kiếm Thần, những cái tên khác thật sự chưa nghe bao giờ”.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, cất cuộn tranh đi.

“Làm như vậy sớm có phải tốt hơn không”, Long Nhất mắng một tiếng rồi lấy túi đựng đồ của hai người đi.

“Ngươi…”, hai người vừa lên tiếng, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, bọn họ đã nhìn ra rồi, ở trước mặt đám súc vật này tốt nhất hãy thành thật, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Khi nào các ngươi thả chúng ta đi?”, trơ mắt nhìn túi đựng đồ đầy ắp bảo bối của mình bị lấy đi, lão già áo trắng nhìn Diệp Thành, với nhãn lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Diệp Thành là người cầm đầu.

“Năm trăm năm”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.

“Các ngươi ức hiếp người quá đáng”.

“Sáu trăm năm”.

“Sao lại tăng nữa vậy?”

“Bảy trăm năm”, Diệp Thành lại thêm một trăm năm nữa, nói xong hắn mỉm cười nhìn hai lão già, ánh mắt như đang nói, ông nói tiếp đi, ông còn nói thì ta còn tăng.

Hai lão già ngậm miệng không nói, sợ lại vô tình thốt ra gì nữa.

Với tình hình hiện tại hai người cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, có khổ mà không nói ra được, hai người họ đúng là gặp xui xẻo, gặp phải đám này có trời mới biết khi nào mới có thể lại được tự do.

Lão già áo trắng càng nghĩ càng tức, nghĩ xong lại nhìn lão già áo đen, hai mắt vẫn đỏ ngầu như trước, khuôn mặt vẫn đen thui, nếu không phải ngươi thì lão tử sẽ thảm thế này sao?

Lão già áo đen ho khan, khuôn mặt già nua bỏng rát.

“Đừng lề mề nữa, đi theo ta!”

Long Nhất nói xong thì bay ra khỏi tiên sơn.

Lão già áo đen và áo trắng hít sâu một hơi, không dám trái lệnh, bay ra khỏi tiên sơn theo Long Nhất.

Phía sau họ còn có rất nhiều người chuyển kiếp nữa bay ra, tất cả đều là những người thông hiểu kết giới pháp trận.

Việc làm của Long Nhất rất đơn giản, đó là khắc trận văn, mục đích là xây dựng Thái Cổ Tinh Thiên Đồ trong tiên sơn này, bản đồ này cần khắc trận cước ở bốn góc trong cổ tinh, bây giờ có hai trợ thủ miễn phí, vả lại còn là cấp bậc Thánh Nhân, đương nhiên hắn ta sẽ không để cho bọn họ nhàn rỗi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom