• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (60 Viewers)

  • Chương 992: Không thể phá vỡ

“Phụt!”

Diệp Thành lại phun ra một ngụm máu, máu vàng nhạt nhuộm đầy áo trước ngực anh, tóc tai anh rũ rượi, áo bào đen mười hai hoa văn cũng nát bươm, khí tức bỗng chốc tụt xuống.

Từ lúc chiến đấu đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Thành bị thương thực sự.

Cho dù là khi Thiếu chủ của Kim Ô Môn mang thần niệm của Kim Ô Chân Tiên đến, hiệu lệnh một triệu đại quân, mười đại trưởng lão bao vây tấn công, thì cũng không khiến Diệp Thành tổn thương một sợi tóc. Vậy mà bây giờ lại bị thương khi Lăng Tiêu Chân Tiên phẩy một cái sao?

Mọi người chứng kiến cảnh này, trong lòng lạnh lẽo.

Sau đó, Diệp Thành quát lớn, lại lần nữa lao một bước vượt qua vạn dặm xông tới, tóc đen xõa theo gió, ý chí chiến đấu hừng hực, trong chớp mắt đã đổi liên tục mấy loại thần thông.

Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi, Kim Ô Thần Luân, Kỳ Lân Bạo Toái Trảm…

Loại nào cũng là đại thần thông kinh thiên động địa, nhất là Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi kia, mạnh đến mức không thể tin được. Nhưng bất kể là thần thông đủ để hủy thiên diệt địa, càn quét cả trời sao, khi đến phạm vi trăm trượng xung quanh thanh niên áo bào đen, liền nhanh chóng tiêu giảm, từ lớn hóa nhỏ, cuối cùng gần như biến thành làn gió mát, thậm chí còn không thổi bay được góc áo của Lăng Tiêu Chân Tiên.

Dường như chu vi trăm trượng xung quanh lão ta chính là thần vực vô địch, được pháp tắc thần thánh quấn quanh, bất cứ sức mạnh nào dưới Hợp Đạo cũng không thể lay động.

“Yếu quá!”

Lăng Tiêu Chân Tiên đáp lại bằng một quyền.

Uy năng cuồn cuộn của một quyền chấn động hệ Mặt Trời, khiến Mặt Trăng lệch đi, Địa Cầu run rẩy, đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng được, cuốn tung cả trời sao, cách không đấm tan xác Diệp Thành.

Diệp Thành xưng hùng tinh vực bị lãng quên, càn quét vạn giáo biển sao, vậy mà lại bị một quyền của Lăng Tiêu Chân Tiên đánh cho phát nổ, giống như một chùm pháo hoa, vô số xương thần và máu thần màu vàng nhạt bay tứ tung bốn phương tám hướng. Cả người anh giống như một quả dưa hấu bị đập vỡ, nổ thành một đóa hoa màu vàng giữa hư không, tiên quang khí lành vô tận cũng theo đó bay ra, nhìn có vẻ vô cùng đẹp đẽ thê lương.

“Diệp Chân Tiên chết rồi sao?”

Khoảnh khắc đó, không biết bao nhiêu người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Mọi người đã nghĩ đến khả năng Diệp Thành sẽ thua, nhưng không ngờ anh lại thua thê thảm đến như vậy, còn không chống đỡ nổi một quyền của Lăng Tiêu Chân Tiên, xác thịt cũng nát vụn dưới tay lão ta.

“Không thể nào, đây là Diệp Thành, người nghiền nát cả các đạo thống Chân Tiên biển sao, cậu ấy sẽ không chết như vậy được. Cậu ấy còn phải xưng bá cả tinh vực bị lãng quên, xưng tông làm tổ, thống trị trung thổ mười vạn năm, sao lại chết như vậy được? Tôi không tin…”

Không chỉ người Địa Cầu và tu sĩ của các tông môn Thượng cổ lắc đầu, không muốn tin.

“Tông chủ!”

“Sư phụ!”

“Chồng ơi!”

“Chủ nhân!”

“…”

Mọi người của phái Sương Diệp cũng đỏ mắt lên, nhìn lên trời kêu lớn, rất nhiều thiếu nữ nước mắt giàn giụa. Nhất là Aokawa Sakura, cô ấy không nhẫn nhịn được, muốn lao lên trời, nếu không nhờ Trùng Lâu khổ sở ngăn cản, thì mấy đệ tử này của Diệp Thành đã lao ra khỏi Địa Cầu, giết về phía Lăng Tiêu Chân Tiên.

“Sakura tiên tử đừng lo, chủ nhân tung hoành vô địch, lai lịch xuất thân lớn như vậy, thần thông pháp thuật nhiều như vậy, hơn xa những gì người thường có thể tưởng tượng, chắc chắn sẽ không chết như vậy đâu”.

Trùng Lâu khuyên ngăn.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người tí hon ngồi khoanh chân trong vô số máu vàng và xương cốt. Anh chỉ cao mấy tấc, lấp lánh trong suốt, toàn thân bao trùm trong ánh sáng thần vô tận, ánh sáng chín màu quấn quanh người anh, thân hình nhỏ bé ngồi ngay ngắn ở đó, dường như chính là trung tâm của cả vũ trụ.

Người tí hon kia nhìn giống hệt Diệp Thành, chính là nguyên anh của anh.

“Ầm!”

Sau khi tu luyện thành công, đây là lần đầu tiên Cửu Thần Linh Lung Anh của Diệp Thành xuất hiện ở thế gian.

Sắc mặt anh lạnh lùng, trong lúc mắt nhắm mở, có ánh sáng bảy sắc bắn ra, tiên quang pháp tắc vô tận bao trùm quanh người anh. Từng đóa thiên hoa màu vàng rủ từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó lại nhanh chóng biến mất dưới chân, cứ tuần hoàn như vậy không ngừng nghỉ, còn có tiếng Phật hát vô tận, tràn ngập âm hưởng tiêu dao tự tại, dường như tồn tại vĩnh hằng, siêu thoát khỏi thời gian năm tháng, giống như thiên đạo.

Mất đi xác thịt, lúc này pháp lực thần anh của Diệp Thành mới thể hiện toàn bộ, từng luồng sức mạnh như thủy triều, chấn động sao trời kia khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Sao có thể thế được? Sao trên đời lại có thần anh mạnh mẽ như vậy, pháp lực hùng hậu như vậy? Chuyện này không hợp lẽ thường tình”.

Kháo Sơn Vương Vân Cực vốn đang cười hả hê, khi nhìn thấy Cửu Thần Linh Lung Anh đặc biệt của Diệp Thành, tiếng cười của hắn bỗng im bặt, nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc.

Những người khác như Thiên Huệ lão tổ, Ma La cũng vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ có Trùng Lâu lờ mờ hiểu trong lòng, chắc chắn nguyên anh của Diệp Thành ngưng luyện theo pháp môn đặc biệt của tiên tông thế giới tinh hà trung tâm, mới có uy năng kỳ dị như vậy, khiến Hợp Đạo cũng phải nhìn bằng con mắt khác.

“Đúng rồi, chính là sức mạnh này, bản Chân Tiên đã sống mười vạn năm, đi khắp cả tinh vực bị lãng quên, thậm chí còn từng giao đấu với giáo chủ của các đại giáo biển sao. Cho dù ở các thần giáo chân chính của biển sao, ta cũng chưa từng gặp được sức mạnh như vậy. Đây chắc chắn không phải là sức mạnh mà Địa Cầu nên có, thậm chí không phải của nhân gian nên có. Đây là sức mạnh thuộc về tiên nhân Thượng cổ, là pháp tắc đến từ Thần giới!”

Lăng Tiêu Chân Tiên nhìn nguyên anh của Diệp Thành với ánh mắt tham lam, thần niệm phân tích kĩ càng pháp tắc quanh người Diệp Thành, sự tham lam trong mắt càng ngày càng đậm, chỉ muốn bắt ngay Diệp Thành, tra khảo rõ ràng mọi bí mật trên người anh.

“Hãy giao cho ta đi, đừng ngoan cố phản kháng nữa, cậu chỉ là một Nguyên Anh nhỏ bé mà thôi”.

Lăng Tiêu Chân Tiên chìa bàn tay ra, giống như một ngọn núi Thái cổ đến từ hư không, mỗi ngón tay đều dài mấy nghìn trượng. Trong lòng bàn tay lão ta, nguyên anh của Diệp Thành còn chẳng bằng con kiến.

“Ngưng!”

Diệp Thành chỉ quát khẽ một tiếng.

Thần thông Hải Hoàng Chân Linh mà cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly mang theo được phát động. Các loại máu thần, xương thần màu vàng trong chu vi mấy trăm trượng quanh người anh bỗng chốc như được triệu hồi, nhanh chóng ngưng tụ lại, hội tụ trên người anh, tái tạo lại xác thịt, thần thể.

“Minh Vực Thần Quyền!”

Trong khoảnh khắc thần thể ngưng tụ, Diệp Thành liền giơ tay, đánh một quyền ra.

Thần tướng Minh Vương già nua hiện lên ở sau lưng Diệp Thành, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thế giới tối tăm. Thế giới tối tăm kia mang theo hơi thở cổ xưa đặc biệt, trong đó hiện lên một tòa thành cổ tối tăm.

Mỗi ma văn trên tòa thành cổ kia dường như đều là thật, mang theo sự tà ác và mênh mang vô tận, dường như là nơi ở của Ma Thần tà ác nhất Ma giới thời Thái cổ.

“Ầm!”

Sức mạnh của Minh giới ngưng tụ trong cú đấm của Diệp Thành. Khoảnh khắc đó, xác thịt pháp lực của anh trở lại đỉnh cao, hóa thành nửa nguyên sức mạnh, khí huyết được thúc đẩy đến tột đỉnh. Cùng với một quyền này, dường như bầu trời cũng bị đánh thành một lỗ thủng.

Cú đấm này như dời non lấp bể, cho dù Vân Thần ở đây cũng sẽ bị đấm cho tan xác, có thể nói là một quyền mạnh nhất dưới Hợp Đạo.

Đáng tiếc là vô ích, Lăng Tiêu Chân Tiên là Chân Tiên thực sự. Cho dù chỉ là Ngụy Hợp Đạo, nhưng dù sao cũng nắm trong tay pháp tắc Chân Tiên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1841-1845
Tiên Quốc Đại Đế
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom