• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (40 Viewers)

  • Chương 989: Nhát kiếm đỉnh phong

So với thái độ thì những lời nói của thanh niên áo bào đen lại càng khiến mọi người đau lòng.

Nhiều lần lệnh cho cấp dưới tấn công Địa Cầu, giết các thiên tài, bao gồm cả việc chèn ép Diệp Thành hiện giờ, tất cả không phải để trả thù cho thánh địa Lăng Tiêu, trả thù cho đời sau, mà đơn thuần chỉ là cạnh tranh về đại đạo, sợ Diệp Thành và Địa Cầu quật khởi, đe dọa đến địa vị của lão ta.

Ngay cả các tu sĩ biển sao đang vây xem cũng biến sắc. Tâm tính lạnh lùng của Lăng Tiêu Chân Tiên này còn độc ác hơn những sát thủ tàn nhẫn nhất gấp nhiều lần.

Vô số tu sĩ của Địa Cầu bắt đầu chửi bới trên mạng, tuy mọi người mắng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ. Đối mặt với kẻ mất hết tình người, vì truy cầu đại đạo mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn chiếm đoạt thân xác của con trai ruột như thế này, còn chuyện gì mà lão ta không làm được chứ?

“Chỉ vì tôi ngáng đường nên ông muốn giết tôi sao?”

Diệp Thành búng ngón tay, bình tĩnh nói.

“Không phải giết, có thể nổi dậy trong thời gian ngắn như vậy, còn tu thành pháp lực thần thông khiến bản Chân Tiên cũng phải kinh ngạc vì không nhìn thấu, đây không thể là truyền thừa của Địa Cầu hay dải Ngân Hà, chắc chắn cậu đã có được cơ duyên của tiên nhân Thượng cổ trên Địa Cầu”.

“Cậu yên tâm, sau khi bắt cậu, bản Chân Tiên sẽ thả các đệ tử, nô bộc, và các tông môn kia, chỉ bắt một mình cậu, hỏi rõ tiên duyên thôi”, Lăng Tiêu Chân Tiên dửng dưng đáp.

“Nếu tôi không nói thì sao?”, Diệp Thành nói.

“Ha ha”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười nhạt, trong mắt lộ vẻ chế giễu: “Diệp Thành, cậu đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân mình, lại quá coi thường uy năng của Chân Tiên. Một ngày không thành Chân Tiên, cho dù thần thông mạnh đến đâu, pháp lực nhiều đến đâu, binh khí trong tay lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là con kiến trong mắt ta thôi, cùng lắm thì phế bỏ chân tay”.

“Vậy sao?”

Diệp Thành cười nhạt đáp.

Ánh sáng thần quanh người anh càng ngày càng rực rỡ, có thể nhìn thấy từng cánh hoa tỏa ra ánh sáng vàng, đang hiện lên quanh người anh mười trượng, bay múa trong không trung, sau đó lại thoắt cái biến mất, cứ hiện lên rồi biến mất như vậy, mãi không dứt.

Mỗi cánh hoa đều đan cài tiên tắc đáng sợ, giống như pháp tắc của Thần giới trên chín tầng trời, tràn ngập khí tức tiêu dao tự tại, dường như muốn thoát khỏi giới này bất cứ lúc nào. Ba tầng sức mạnh là thần anh, thần thể, thần hồn đan xen vào nhau, dần ngưng tụ làm một, hình thành một chiếc vòng thần mờ ảo, giống như bán thành phẩm ở trên đỉnh đầu anh.

“Chính là sức mạnh này, lúc có lúc không, tuy yếu ớt nhưng bản chất dường như còn cao hơn sức mạnh Hợp Đạo của bản Chân Tiên một bậc. Đây không phải sức mạnh mà cậu nên có, chắc chắn đây là sức mạnh của tiên nhân Thượng cổ”.

Lăng Tiêu Chân Tiên nhìn thấy thế, khuôn mặt tỏ vẻ tham lam.

Trong mắt hắn, Diệp Thành giống như sơn hào hải vị ngon nhất trên thế gian, chỉ muốn ra tay nuốt chửng ngay lập tức.

Diệp Thành bao trùm trong tiên quang, thân hình càng ngày càng mờ ảo, giọng nói như từ thiên ngoại truyền tới. Thanh thần binh gãy trong tay anh cũng càng ngày càng hừng hực, cuối cùng, dường như đã hóa thành một thanh tiên kiếm xen lẫn năng lượng cuồn cuộn.

“Rắc!”

Đáp lời Lăng Tiêu Chân Tiên là một luồng ánh kiếm đâm thủng trời xanh.

Ánh kiếm kia vô cùng rực rỡ, dường như muốn phá vỡ hư không vũ trụ. Khoảnh khắc đó, trong mắt tất cả chúng sinh trong vũ trụ chỉ còn lại ánh kiếm chém tan nhật nguyệt kia. Trong ánh kiếm, hai tay Diệp Thành nắm chặt thanh thần binh gãy, cả người anh và kiếm hợp làm một, hóa thành một luồng ánh kiếm chói mắt.

Dường như trong giây phút đó, cả người Diệp Thành đã nhập vào ánh kiếm, tất cả pháp lực, thần thông, linh hồn, đều hòa thành một thể với ánh kiếm, không thể chia tách.

“Ầm!”

Giữa đất trời như có cổng trời mở ra, thần tướng cửu thiên bước ra, cầm kiếm chém xuống, một nhát cắt đôi biển cả.

Nhất Kiếm Cách Thế!

Đối mặt với kẻ địch trước nay chưa từng có, Diệp Thành cũng không dám nương tay, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất.

“Rắc!”

Khi Diệp Thành chém nhát kiếm này ra, từng luồng sấm sét màu xanh nổ vang giữa hư không, pháp tắc cuồn cuộn, năng lượng nguyên khí vô tận đan chéo vào nhau, ngay cả ánh Mặt Trời cũng bị che rợp dưới nhát kiếm này.

Vô số người ngẩng đầu lên, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối đen trên bầu trời, một luồng ánh kiếm xé toạc nhật nguyệt, chém đôi trời xanh, dường như thần linh Thái cổ đang chém một nhát kiếm sắc phá tan hỗn độn.

Ngay cả Lăng Tiêu Chân Tiên thân cao hàng tỷ trượng, sánh ngang với trăng sao, đôi mắt to bằng ngọn núi, khí thế mạnh đến mức không thể tin được, dường như cũng có vẻ nhỏ bé khi đối mặt với nhát kiếm này. Lăng Tiêu Chân Tiên ngây người ra đó, toàn thân không thể động đậy, hoàn toàn bị nhát kiếm này làm cho khiếp sợ.

Nhát kiếm này có thể chém rớt thần minh trên trời.

Hiển nhiên đây là đòn tấn công mạnh nhất của Diệp Thành từ trước đến nay.

“Nhát kiếm này mạnh quá, còn mạnh hơn trước đó!”

Mọi người đều biến sắc.

Nhát kiếm này của Diệp Thành đi kèm với sức mạnh tích trữ rất lâu của anh, dung hòa pháp lực, linh hồn, xác thịt toàn thân thành một thể, phối hợp với đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, kích phát sức mạnh Viên Ma còn sót trong thanh thần binh gãy, có thể nói là đòn tấn công đỉnh phong của Diệp Thành. Cho dù là thập đại Thái Thượng trưởng lão sống lại, phỏng chừng cũng phải tan thành mây khói trước nhát kiếm này.

“Rốt cuộc Chân Tiên Hợp Đạo mạnh đến mức nào, cả đời này chúng ta cũng chưa từng được thấy. Nhưng nếu quả thực có Hợp Đạo, thì đây chính là đòn tấn công của Hợp Đạo. Cho dù là trăng sao trên trời cũng không đỡ được nhát kiếm này”.

Có tu sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm thán.

Mấy người Thiên Huệ Thiên Quân, Bạch Phượng lão tổ, Ma La cũng tỏ vẻ kinh hãi.

Cho dù là mọi người ở Địa Cầu cũng có thể cảm nhận được đòn này của Diệp Thành, ánh kiếm rực rỡ dời non lấp bể, che trời rợp đất kia khiến tầng mây trên trời cũng tối sầm lại, dường như bị nhát kiếm chém làm đôi. Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh cả đời cũng chưa từng được chứng kiến kiếm pháp đáng sợ như vậy.

“Không hổ là Diệp Chân Tiên, cái lão Lăng Tiêu Chân Tiên kia chỉ là một tàn hồn đã chết từ lâu, bây giờ sống thoi thóp trong cơ thể của con trai, vậy mà cũng dám nhảy ra vênh váo”.

“Phải đấy, chắc chắn Diệp Chân Tiên sẽ dễ dàng nghiền nát lão như san bằng kẻ địch của các tinh hà ngoại vực, chẳng khác gì giẫm chết một con kiến”, một tu sĩ Địa Cầu trẻ tuổi kích động nói.

“Đương nhiên, Diệp Chân Tiên là nhân vật tuyệt thế mười vạn năm mới có của Địa Cầu ta, sao một lão quỷ thoi thóp có thể sánh bằng chứ?”, người bên cạnh mỉa mai.

“Đúng đúng, Diệp Chân Tiên một kiếm chém tiên, vô địch đương thời”, thiếu niên kia cũng vội vàng sửa lời.

Rất nhiều người đều kích động, khuôn mặt ngập tràn hưng phấn.

Bọn họ không biết rốt cuộc Hợp Đạo và Diệp Thành ai mạnh hơn, nhưng uy lực của nhát kiếm này quả thực đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Khí thế khủng khiếp kia, cho dù cách mấy vạn dặm thì vẫn mơ hồ truyền đến Địa Cầu, khiến rất nhiều người phàm run lẩy bẩy, cảm giác từ linh hồn đến lông tơ đều kích động vì uy áp của nhát kiếm này.

Các cô gái của Sương Diệp như Aokawa Sakura và Thẩm Minh Nhan lại càng kích động ngẩng đầu lên, chờ đợi chứng kiến uy thế vô địch một kiếm chém địch của Diệp Thành, tái tạo một thần thoại huy hoàng khác, từ đó trở thành Diệp Chân Tiên thực sự uy chấn Địa Cầu.

Chỉ có Trùng Lâu, tuy khuôn mặt cũng kích động, nhưng trong mắt mơ hồ có một tia lo lắng ẩn sâu.

Trong tất cả mọi người, chỉ có nó từng được thấy Hợp Đạo, biết uy thế của Chân Tiên mạnh đến nhường nào, vượt quá tưởng tượng của người Địa Cầu. Tuy nhát kiếm này của Diệp Thành mạnh mẽ, Bán Bộ Chân Tiên bình thường tuyệt đối không thể đỡ được, nhưng Trùng Lâu không hề lạc quan như những người khác.

“Mong là mình đã nghĩ sai”.

Trong lòng Trùng Lâu khẽ thở dài.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng nó trốn tránh đã lâu, luôn không muốn nhìn thấy, đã xảy ra.

“Keng!”

Lăng Tiêu Chân Tiên vẫn đứng im bất động, nhưng khi ánh kiếm xâm nhập vào phạm vi trăm trượng quanh lão ta, giống như một miếng thủy tinh va vào tấm sắt, bỗng chốc vỡ vụn, chẳng khác gì cốc nước rơi xuống đất, vỡ tan thành muôn mảnh.

Nhát kiếm này… không có chút hiệu quả nào!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1846-1850
Tiên Quốc Đại Đế
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom