• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

  • Chương 9. KỊCH ĐÃ BẮT ĐẦU (P6)

Lúc này Vô Khuyết mới xoay người nhìn chúng tôi, đôi mắt anh xem chừng vẫn chưa thoát khỏi dĩ vãng.

- Vô Danh, anh có ý kiến gì?

- Tôi nghĩ, chúng ta cần tập hợp ký ức của nhau lại, xâu chuỗi nó thành một mạch có ý nghĩa, khi đó mới hiểu được điều cần làm lúc này.

- Tôi nghĩ việc đó không cần, Vô Danh, anh có biết tôi trên anh hai cấp hai không?

Lời nói của Vô Khuyết làm tôi và Phi ngạc nhiên, vì chúng tôi ở cấp thứ năm, là một trong những cấp hiếm có của người dưới ba mươi tuổi. Mà thật ra, cấp thứ năm, theo tôi được biết cả nước chỉ khoảng 20 người, và đó là những người thông minh trên nhiều lĩnh vực, tuy phần lớn đã chuyển sang sống tại nước ngoài. Lên đến cấp thứ ba, chắc chắn chỉ có vài ba người. Theo tương truyền nhiều thế hệ, cấp thứ nhất chỉ có một người và không ai được biết người đó, chỉ có người thuộc cấp thứ hai mới biết. Cấp thứ nhất và cấp thứ hai là hai cấp cao nhất hội, người thuộc cấp thứ hai lâu lâu mới xuất hiện và chủ yếu giữ vị trí tinh thần, người thống lĩnh mười hai nguyên lão và đại trưởng lão. Nguyên tắc điều hành của hội như cơ chế tam quyền phân lập, đầy tính dân chủ, người thuộc hai cấp cao nhất đứng ngoài điều hành của hội, nên chẳng ai biết đến họ. Vô Khuyết thuộc cấp thứ ba, nghĩa rằng anh có quyền lực rất lớn trong hội mà tuổi đời còn rất trẻ là điều hiếm có.

Tuy nói là hiếm, nhưng không lạ. Vì thật sự hội tồn tại theo nguyên tắc nâng đỡ người tài năng, lớp người trước kính trọng lớp người trẻ có tài. Chính tôi năm xưa từng được nâng đỡ rất nhiều.

Vô Khuyết nói tiếp.

- Tôi giữ chìa khóa bước vào ngôi nhà của Thượng Đế. Anh nghĩ tôi có thể chia sẻ hiểu biết của mình cho những cấp dưới tôi?

- Anh không cần làm việc đó. – Phong lạnh lùng nói. – Anh chỉ cần nói những gì liên quan đến vụ này. Đầu tiên, tại sao anh quan tâm đến vụ án Trần Mạnh Khoa?

- Vô Ưu, tôi cũng như anh, ngay từ ban đầu tôi nhận ra vụ án mà Vô Danh theo đuổi có một thứ ở phía sau rất lạ. Đầu tiên, một người như giáo sư Lâm bằng cách nào trong thời gian ngắn mà có quyền lực, tiền bạc và niềm tin của rất đông người. Tổ chức của ông ta là gì mà tất cả chúng ta đều không biết đến sự tồn tại của nó, nếu vụ án Trần Mạnh Khoa không xuất hiện, có lẽ tất cả chúng ta đều mù tịt về nó. Nên ngay khi hai anh dừng vụ án lại, tôi đã nhanh chóng điều tra về giáo sư Lâm lẫn học trò của ông ta. Và biết được ông ta có mười bốn người học trò cộng với hàng tá tay sai.


- Vậy hôm mà tôi và Phi đưa Minh Tuấn vào bệnh viện trở về, chính anh đã đính mười bốn bức hình lên tấm bảng?

- Tôi muốn nhắc nhở anh, Vô Danh.

- Theo như lời anh nói, những điểm trên hình con bướm này là một vụ án, mà tôi và Phi đã có đôi lần chạm đến. – Tôi xoay người hướng về tấm bảng của giáo sư Lâm. – Và những vụ án đó là…

- Một cuộc tập dợt cho học trò của mình. – Phong nhận định.

- Đúng vậy. – Vô Khuyết bổ sung. – Những vụ án đó giúp cho học trò của ông ta hoàn thiện những kỹ năng cần thiết cho một mục đích nào đó.

- Nhưng biểu tượng con tò vò và con bướm này thì sao? – Phi thắc mắc.
Tôi, Phong và Vô Khuyết im lặng, rồi đột ngột, cùng lúc cả ba đều trả lời.

- Một thông điệp!

- Một thông điệp? – Phi hỏi lại.

- Đây rõ ràng là thông điệp mà giáo sư Lâm muốn gửi đến ai đó, một người đang được lão nhắm đến. Thông điệp này phức tạp và rộng lớn bao trùm cả khu vực Đông Nam Á. – Tôi xoay người đi tới đi lui trong phòng. – Ý nghĩa thông điệp này không thể hiểu trừ hai người, người nhận và người gửi. Cả hai người đó chúng ta đều không biết.

- Nhưng nếu vậy thì biểu tượng này rất lớn. – Kỳ Nam xen vào.

Cả tôi, Phong và Vô Khuyết đều xoay người nhìn Kỳ Nam. Tôi thốt lên.

- Ôi! Chàng trai thông minh với cái nhìn độc đáo! Nó rất lớn! Lớn! Anh hiểu chưa Phi? Rất lớn! Ngụ ý của nó ám chỉ đến những biểu tượng rất lớn chỉ có thể nhìn thấy từ trên cao!

- Hình vẽ ở Nazca? – Phi ngạc nhiên. – Nhưng nó nằm ở tận Peru Châu Mỹ.

- Hiển nhiên nó không bảo chúng ta phải đến tận Nazca, nhưng nó gợi ý chúng ta nghĩ về Nazca. Bình nguyên Nazca là một hoang mạc chứa những hình vẽ khổng lồ mà người ta chỉ có thể nhìn thấy nó từ độ cao của máy bay. Tôi nhớ không nhầm thì gần đây nhà khảo cổ Karsten Lambers chứng minh được nó có thể nhìn thấy ở một vài nơi nhất định quanh khu đó. Dù nó là gì, nên nhớ rằng nó được thực hiện cách đây 22 đến 26 thế kỷ, khi mà hiểu biết của con người Châu Mỹ còn khá thô sơ, làm cách nào họ có thể vẽ những đường thẳng và đường tròn đồng tâm một cách chính xác như vậy? Khi họ chưa hề có kiến thức về toán học một cách chuẩn xác? Nên nhớ, khu vực Nazca không hề phát hiện ra di tích về xây dựng ở cấp độ cao. Người ta cho rằng nó là biểu tượng để nhận ra từ trên không, nên có thể người Nazca cổ đã chế tạo được máy bay hoặc khinh khí cầu, hoặc một cái gì đó bay lên được trên cao. Hiển nhiên, đó chỉ là giả thuyết, nhưng chắc chắn nó phải cần đến một hiểu biết khoa học đủ sâu để thực hiện những hình vẽ kia một cách chính xác và tinh tế.

- Liên quan đến tri thức cổ xưa. – Phong nói.

- Chính xác. Biểu tượng mà giáo sư Lâm tạo ra, ngụ ý muốn nói, ta biết về thứ mà ngươi đang cất giữ, những kỹ thuật và hiểu biết mà ngươi đang gìn giữ.

- Để tạo nên biểu tượng đó phải khiến nhiều người chết, và nhiều vụ án mạng xảy ra khắp vùng Đông Nam Á và tất cả vụ án đều có giao điểm nằm tại Saigon. – Vô Khuyết nhận định. – Nên người nhận thông điệp kia phải nằm ở Saigon. Hình ảnh con tò vò được đặt lên ở đó ám chỉ về người nhận thông điệp.

- Còn con bướm? – Phi hỏi.

Vô Khuyết nhìn tôi, anh cười nhếch mép.

- Tôi biết Vô Danh hiểu ý nghĩa con bướm đó.

- Hannibal Lecter. Đó chính là biểu tượng chết chóc của Hannibal Lecter. Một kẻ xem việc giết chóc là thú vui, cũng như dùng cái chết để tạo nên ám ảnh cho người nhìn thấy. Chắc chắn chúng ta không thể tìm bất kỳ nơi nào có mối liên hệ giữ cái chết và loài bướm, trừ nhân vật Hannibal Lecter. Bức poster nổi tiếng từ phim đó đã sử dụng hình ảnh từ In Voluptas Mors của danh họa Salvador Dalí, hình đầu lâu được tạo từ sự lõa thể của bảy người đàn bà, được chọn làm cái đầu của con bướm. Con bướm đại diện cho cái chết.

- Nghĩa rằng… - Phi e ngại. – Một lời đe dọa?

- Hơn cả đe dọa, nó đã được thực thi. Nếu tôi và anh không dừng nó lại tạm thời, có lẽ cả nước Việt Nam sẽ xuất hiện hàng loạt vụ án khó hiểu.

- Nó đã xuất hiện. – Vô Khuyết lạnh lùng đáp. – Sự trở về của mười đứa con. Bốn đứa đã chết hoặc vào tù hoặc sống như kẻ trốn chạy, gồm Trần Mạnh Khoa, Lý Thời Nhiên, Hoàng Minh Tuấn và Viễn Đông.

- Thông điệp đó liên quan đến hội chúng ta?

- Nó dành cho người thuộc cấp bậc cao nhất của hội chúng ta. Bậc đại sư duy nhất vào cấp số một. Anh hiểu tôi giữ chìa khóa vào ngôi nhà của Thượng Đế, là ngăn chặn mọi hiểu biết về bậc đại sư đó. Và các anh chỉ được phép biết đến đây. Vô Danh, hãy thực hiện công việc mà thầy giao phó cho anh. Tôi phải giữ bổn phận của mình trước hội. Tạm biệt. Chúng ta đi thôi Kỳ Nam. Và… xin cảm ơn anh đã bảo bọc Kỳ Nam những ngày vừa qua.

Cánh cửa đóng lại.

Phi nhìn tôi và Phong. Chúng tôi biết rằng, màn kịch chỉ mới bắt đầu. Nhìn ra phía cửa sổ, bóng đen bầu trời trở nên thăm thẳm xa xăm. Phi đặt chiếc đàn vĩ cầm lên vai, tiếng đàn réo rắt u buồn vang lên, Phong cất tiếng hòa nhịp theo.

Khi màn nhung mở ra kịch đã bắt đầu.
Đèn màu soi lên, rộn ràng sân khấu…
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

HAI CHỊ EM
  • Đông Phương Cẩn 东方瑾
Phần 4 END
HAI NGƯỜI MẸ
  • 绝情绝爱大菠萝
Phần 3 END
Một chạm là say đắm, hai chạm là đấm ngay
  • Đừng chọc cười nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Phần 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom