• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 501-504

Chương 501: Kiêu Bích Ngọc và Lucy cấu kết làm việc xấu



Chiếc xe Ferrari bản mới nhất màu đỏ chạy băng băng trên đại lộ.

Trải nghiệm cảm giác chạy xe êm ái không chút chòng chành nào cứ như đang ngồi trên ghế tựa ở nhà vậy, tốc độ nhanh chóng, đúng là xe cao cấp có khác! Quay đầu lại, nhìn Kiều Bích Ngọc một cách đắc ý: “Sao, thấy xe của tôi được không?” Lucy một người thông minh tháo vát, suy nghĩ tường tận nhưng thực ra cũng có lúc cô ta rất ngây thơ.

Kiều Bích Ngọc ngồi trên xe miễn phí, lại còn là chiếc xe cô ta mới mua. Nếu như không nói vài câu dễ nghe, e rằng Lucy sẽ bỏ cô ở giữa đường cao tốc mất “Ùm, cũng được đấy” Kiều Bích Ngọc vẫn đăm chiêu suy nghĩ chuyện của Châu Mỹ Duy, không ngờ rằng Lucy người luôn lạnh lùng lại nói cùng cô chủ đề nhạt nhẽo này, còn cô đáp lại một cách cụt ngủn Mặt Lucy có chút khó chịu, trong lòng đang nghĩ xem nên thả Kiều Bích Ngọc ở ngã tư nào thì thích hợp.

501-1.jpg


“Tính năng gì mà mạnh vậy” Lucy cố kéo dài ngữ khí, để trêu chọc cô: “Liệu có phải là lực mạnh hơn nên động cơ cũng bền hơn” Luey thường qua lại với những gã đàn ông xấu tính, thế nên vừa mở miệng đã nói những lời lẽ tục tĩu.

Kiều Bích Ngọc không hiểu những lời nói chế giêu của cô ta, cô nghiêm nghị đáp: “Đúng vậy, đúng thực là động cơ của chiếc xe đó mạnh hơn” “Trước đây tôi từng nhờ cô một chuyện, nếu như cô giúp tôi điều tra tường tận về Quách Thanh Châu, tôi sẽ tặng cô chiếc xe hơi đó.”

501-1-1.jpg


Lucy nghĩ lại cảnh Kiều Bích Ngọc tát Bùi Hưng Nam, là một người phụ nữ, cô cảm thấy nên như thế chứ không như Châu Mỹ Duy chỉ biết khóc lóc để trốn tránh và che giấu đi sự yếu đuối Đam mê của cô chính là muốn nghe ai đó mảng ông chủ của mình, Luey nói thêm vài câu khiêu khích: “Có không ít những người phụ nữ ở bên cạnh Quách Cao Minh như mấy người ở văn phòng thư ký của tập đoàn và đủ loại khách hàng khác giới, mũm mĩm có, gầy gò có, thậm chí có cả những.

thiếu phụ nữ và cả những cô em gái, chị gái quan hệ gần xa.” Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cách khó hiểu, bình tĩnh nói: “Không cần lo cho chúng tôi đâu, tôi tin anh ấy” Luey tức hộc máu mất, cô lo cho đôi vợ chồng vô lương tâm này lúc nào chứ, cô chỉ là đang cố.

gieo rắc nỗi bất an mà thôi.

“Cô không phải là rất thích chiến tranh lạnh với Quách Cao Minh, thích giận dỗi hay sao?” Gương mặt Kiều Bích Ngọc tỏ ra vô hại, đáp: “Ừm thì tôi muốn cho anh ấy thời gian để xin lỗi tôi” Xe của Lucy phanh gấp, dừng lại bên đường, kinh ngạc nhìn cô.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy tính cách của Lucy có chút thất thường, cũng không biết cô ta định làm gì, cô ta sửng sốt và cũng không để tâm khi lái xe Cô bộc bạch một vài lời nói từ trong đáy lòng mình: “Lần trước, khi tôi gặp khó khăn ở trên núi tuyết, tôi không liên lạc được với Quách Cao Minh, nhưng tôi biết anh ấy sẽ tới tìm tôi” Kiều Bích Ngọc.

chưa từng kế với ai chuyện này.

Quách Cao Minh mà nghe chắc chắn anh ấy sẽ rất cảm động.

Luey nhướng mày cảm thấy Kiều Bích Ngọc này hơi khác so với trong ấn tượng của cô, cô ta cũng không quái đản cho lầm “Đúng rồi, cô vừa mới mảng chửi người nhà họ Bùi một cách thậm tệ như vậy, cô thực sự không thấy xót thương chút nào sao.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc lại thay đổi, cơn tức giận trong cô chưa hề nguôi ngoai: “Người nhà họ Bùi bảo Châu Mỹ Duy phá thai, cặn bã như vậy sao tôi phải nể nang, thương xót họ chứ.” Lucy ngạc nhiên nhìn Kiều Bích Ngọc, mọi sự vui, bưồn, tức giận đều thể hiện rõ trên khuôn mặt, nhìn Kiều Bích Ngọc cau có mặt mày, những lúc chán chán tới tìm cô ta xem trò tiêu khiển cũng không tệ.

Ông chủ Quách Cao Minh của cô không biết có cảm thấy như vậy rất thú vị không nữa.

Luey không biết rãng phá thai sẽ ảnh hưởng tới cơ thể của người phụ nữ, cũng không hiểu rõ sự kích động lúc nãy của Kiều Bích Ngọc.

Cô chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề sinh con, hơn nữa tác hại của việc sinh con đối với cơ thể người phụ nữ không thể nào xóa nhòa được. Nếu như sinh con không có lợi ích gì, vậy thì theo Lucy, việc phụ nữ sinh con đơn giản là đang tự tìm đến bạo ngược mà thôi Kiều Bích Ngọc mắng người nhà họ Bùi hăng say, cô sớm đã khó chịu với kiểu dây dưa lưỡng lự của Bùi Hưng Nam với người vợ cũ Quan Liên.

Trước mặt Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam, cô.

cũng không thế nói xấu hai anh em họ được, giờ cô phàn nàn và chút giận lên Lucy.

“Đã ly hôn rồi mà Quan Liên vẫn hay ghé qua nhà họ Bùi là có ý gì chứ?” “Đã thế mấy vị trưởng bối nhà họ Bùi cũng không nghĩ đến cảm nhận của Châu Mỹ Duy, có lẽ mọi người đều nghĩ rằng tính cách Mỹ Duy tốt nên là sẽ nghe theo lời bọn họ. Cứ mở miệng ra là lại bảo muốn tốt cho Bùi Thanh Tùng, nuông chiều trẻ nhỏ quá mức, dạy không tốt thì lại bảo đấy là phương pháp dạy dỗ của nhà họ Bùi, chính là họ muốn để Bùi Hưng Nam với Quan Liên quay lại với nhau mà. Cả nhà đều là lũ khốn nạn, cùng một giuộc với nhau cả.” Luey vẫn tiếp tục lái xe, mắt nhìn ra phố xá, rồi lại nghe cô cản nhẫn.

Cảm giác này có chút kỳ lạ, dường như giống hai người bạn thân trò chuyện về gia đình mình vậy.

Lucy chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ bởi khi còn nhỏ, xung quanh cô có rất nhiều gã đàn ông thô lỗ. Thuở nhỏ, cô đã phải dựa vào nắm đấm để kiếm ăn. Bây giờ, lại ngồi trong xe cùng với Kiều Bích Ngọc, nghe cô ta phàn nàn về những người phụ nữ tọc mạch nữa.

Lucy ngước mắt lên nhìn mình trong gương chiếu hậu. Cô vẫn tràn đầy khí chất, vẫn xinh đẹp, xong cô vẫn thấy mình sau khi về Trung Quốc thì có vẻ xa xút hơn, “Có một chuyện tôi muốn nhấn mạnh” Luey đột nhiên trở nên nghiêm túc cứ như đang đàm phán vậy, cô khẽ nói: “Cô vừa mới nói nếu tôi làm xong chuyện đó, cô sẽ tặng tôi một chiếc xe” “Tôi là người thích kiểu công tư phân minh, tốt nhất là cứ viết giấy trắng mực đen, tránh đến lúc lại tranh chấp tài chính” nghĩa là tốt nhất nên viết một tờ giấy cam kết cho cô.

Kiều Bảo Nhi nhìn cô khó hiểu, lần đầu hợp tác.

với Luey, có chút không thoải mái.

Luey nhìn cô im lặng, cúi gẫm mặt đe dọa cô: “Tôi có điều này muốn nói với cô, chiếc máy ảnh SLR tôi đặt ở sau xe có chức năng ghi âm đồng bộ ‘Tất cả cuộc trò chuyện của chúng ta vừa nấy đều được ghi lại rồi, tôi có thể dùng làm bằng chứng Nếu như cô không sợ tôi sẽ nói ra chuyện cô điều tra Quách Thanh Châu, tôi cũng có thể gặp trực tiếp Quách Thanh Châu để lấy một chiếc xe.

Một khi lợi ích bị ảnh hưởng, lập tức sẽ trở mặt thành thù.

Đó chính là nguyên tắc sống của Lucy trên thế giới này, không có đúng sai và để bảo vệ lợi ích của mình cô sẽ bất chấp tất cả. Đó chính là nguyên tắc.

cơ bản nhất để cô có thể sống đến ngày hôm nay.

Trong mắt mọi người thì đó quả thực là vô đạo đức, thậm chí là vô tình vô nghĩa nữa.

Thế thì đã sao, khi chiến tranh đang diễn ra ở một ngôi làng nhỏ, cô đã từng ăn trộm một miếng lương khô cuối cùng của một cụ già. Bởi vì nếu cô không ăn cô sẽ chết đói mất.

Có thế là do cô tiếp xúc nhiều với Quách Cao Minh, thế nên cô cảm thấy Lucy cũng không khó để tiếp cận.

“Tôi bảo cô điều tra Quách Thanh Châu, tạm thời cô không được báo cáo với Quách Cao Minh.

Nếu như cô không biết điều, tôi sẽ nói xấu cô trước.

mặt Quách Cao Minh mỗi ngày” Kiều Bích Ngọc mặt đầy tự tin ra cú chốt hạ.

Luey tức giận nói: “Kiều Bích Ngọc! So với lúc đầu, cô thực sự ngày càng vô liêm sỉ mài Cô từ trước đến giờ lúc nào cũng bên cạnh đàn ông rủ rỉ kểxấu” Bản thân Lucy vốn xem thường những hành động lén lút của người phụ nữ đối với đàn ông, Nhưng mà đối phương lại là Quách Cao Minh, điều này đã đánh trúng yếu điểm của cô.

Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc tỏ ra thản nhiên, cô chải mái tóc dài và nói: “Cô tốt nhất là bỏ ánh mắt coi thường tôi đi, tôi gần đây đã tỉnh ngộ rồi.” Kiều Bích Ngọc vui vẻ, vỗ vai Lucy, nhiệt tình nói: “Cô xem, cô cấu kết với tôi làm việc xấu cũng có lợi mà. Ngày nào đó, cô không cẩn thận đắc tội với Quách Cao Minh, cô có thể đi đường vòng tìm tôi giúp đi “Chuyện của Quách Cao Minh là do cô quyết định, chỉ cần cô giúp tôi làm tốt việc đó, tôi sẽ lập tức mang xe nhà họ Quách đến tặng cho cô. Cho dù là ăn trộm, tôi cũng sẽ trộm nó cho cô, cô yên tâm đi!” Lucy ngơ ngác nhìn thấy cô cười với nụ cười gian trá trên khuôn mặt, Kiều Bích Ngọc cười khúc khích, tiện tay vuốt lên mái tóc ngắn mượt mà của Luey. Vuốt lên mái tóc ngắn bồng bềnh này khiến cô cảm giác rất thoải mái.

Nhận tiện giúp tôi điều tra xem Châu Mỹ Duy đi đâu, tôi hơi lo cho cô ấy” Kiều Bích Ngọc ra lệnh ngày càng thuận miệng hơn. Mặc dù trong lòng Lucy thấy bất mấn với Kiều Bích Ngọc, nhưng cũng không dám bỏ cô ta ở giữa đường cao tốc. Cô đưa vợ ông chủ về nhà họ Quách an toàn, sau đó quay xe về làm việc chăm chỉ.

Trưa nay, Kiều Bích Ngọc đến nhà họ Bùi gây sự, không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai của Quách Cao Minh.

“Em đã đánh Bùi Hưng Nam à?” Tối đó, Quách Cao Minh đưa cô đến tiệm rượu.

Hoạt động kinh chính của tập đoàn IP&G chính là những địa điểm vui chơi giải trí. Những hộp đêm đông đúc nhất, ở vị trí cao nhất ở Đông Ninh đều do Quách Cao Minh làm chủ. Họ đi thẳng lên tầng cao nhất nơi khác biệt hoàn toàn so với không gian ồn ào chỗ quầy rượu. Tâng cao trên cùng vô cùng yên Tĩnh, bình thường không tiếp đón người ngoài.

Kiều Bích Ngọc đã đến đây nhiều lần, người phục vụ rượu niềm nở tiếp đón rồi pha cho cô một ly cocktail sáng màu đẹp đề theo sở thích của cô, và kính cấn đặt nó trên bàn như thể muốn mời cô dùng ngon miệng vậy.

“Em đánh anh ta thì làm sao” Kiều Bích Ngọc ngồi trên chiếc ghế tựa cao, năm bò trên quầy rượu sạch sẽ không tì vết, cô rung chân, dùng mũi ngửi ly cocktail, cầm lên nhấp một ngụm rồi đáp lại một cách mơ hồ. Dường như việc cô đánh Bùi Hưng Nam hôm nay hoàn toàn không phải là chuyện không đích đáng vậy.

Tối nay Lục Khánh Nam dẫn bạn gái mới qua chơi, nhìn điệu bộ nằm bò ra bàn của cô, anh biết từ trước đến giờ Kiều Bích Ngọc vẫn luôn kén ăn, sau khi gả vào nhà họ Quách thì việc này lại càng thậm tệ hơn.

u Bích Ngọc, sao cô lại tát Bùi Hưng Nam?” Lục Khánh Nam ngồi xuống bên cạnh cô, không mảng mỏ gì thay vào đó anh ta cảm thấy tò mò, Quách Cao Minh nhìn chăm chăm vào cô với ánh mắt sâu lắng, Kiều Bích Ngọc cảm nhận được ánh mắt của anh, cảm giác như đang dỗ dành đứa trẻ hãy thừa nhận sai lâm của mình, còn nguyên nhân của việc này anh sớm đã điều tra rõ rồi “Bùi Hưng Nam thực sự cần phải dạy dỗ lại mà” Kiều Bích Ngọc không muốn nhận sai.

Lục Khánh Nam cau mày nhìn cô và nói: “Kiều Bích Ngọc, người đàn ông đều có sự tự tôn của riêng mình, Bùi Hưng Nam cũng là anh em mà chúng tôi quen biết đã nhiều năm rồi, cô đánh anh tạ “Đàn ông các anh cần sự tự tôn thế phụ nữ chúng tôi sống phải quỳ gối xuống cung phụng các.

anh sao” Kiều Bích Ngọc ngồi thẳng người lên, tức giận tố cáo: “Có biết rằng mang thai vất vả lắm không? Khi sinh con đau đớn nhường nào không? Đàn ông các người chỉ chịu trách nhiệm có lúc, đau đớn mệt mỏi đều không phải chịu đựng… Bùi Hưng Nam bảo Châu Mỹ Duy phá thai, đầu óc anh ta đúng thật là úng nước rồi mà, tôi đánh để nhắc nhở anh ta chút thôi mà!” Kiều Bích Ngọc tức giận, chỉ dù một chút cô cũng không thừa nhận lỗi lầm của mình.

Lục Khánh Nam nghe lời cô nói xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Không thể nào!” Lục Khánh Nam lẩm bẩm một.

mình, giọng điệu không chắc chẵn lảm.

Nghĩ đến ân oán cũ giữa nhà họ Bùi với Quan Liên, Lục Khánh Nam cau mày: “Châu Mỹ Duy mang thai, Bùi Hưng Nam thực sự muốn cô ấy phá.

thai, não thực sự có vấn đề mài” Kiều Bích Ngọc cầm lấy ly rượu, nhấc lên và uống một hơi hết sạch.

Cô vẫn tức giận: “Bùi Hưng Nam đã bao lần muốn đưa Châu Mỹ Duy tới gặp bạn bè của anh ta chứ. Bởi vì Châu Mỹ Duy khiến anh ta cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không xinh đẹp và khí chất như người vợ cũ Quan Liên của anh ta, thật là gã đàn ông tồi mà! Người pha chế lập tức rót đầy cho cô một ly khác. Kiều Bích Ngọc lại cầm lên uống cạn, những lúc buồn bực cô thích uống rượu nhất bởi nó có khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất thời Quách Cao Minh nháy mắt với người pha chế, người pha chế gật đầu hiểu ý rồi lui ra ngoài.

Anh tiến đến vị trí trống bên cạnh Kiều Bích Ngọc: “Không phải tôi đã nói em không được quản chuyện nhà họ Bùi rồi sao?” Giọng điệu của Quách Cao minh đều đều, dường như không quan tâm đến chuyện này.

Kiều Bích Ngọc không có rượu, tâm trạng rất tệ, không muốn tiếp chuyện nữa.

Chương 502: Cháu dâu nhà họ Quách



Mười một giờ đêm, Quách Cao Minh đưa Kiều Bích Ngọc về nhà.

Trên đường về, Kiều Bích Ngọc lộ rõ vẻ mặt cau có. Ngay cả tài xế cũng thấy rõ tâm trạng của cô không tốt. Sau đó bác tài xế lén nhìn cậu chủ nhà họ Quách, trông cậu chủ vẫn như dáng vẻ thường ngày, không chút biểu cám. Đôi mắt xa xăm của Quách Cao Minh đang hướng ra bên ngoài cửa sổ giống như đang chất chứa bao điều.

Kiều Bích Ngọc vốn không vui, cô cũng không mong Quách Cao Minh người lạnh lùng như tảng băng kia sẽ nói vài câu an ủi mình. Cô bực mình, tỏ vẻ hờn dỗi không muốn ai đến gần.

Sau đó, khi vừa về tới nhà họ Quách, cô thứ ba nhà họ Quách – Quách Linh đêm khuya không ngủ, nói oang oang như tiếng chuông vậy.

502.jpg


May là ban đầu Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc tổ chức hôn lễ không hoành tráng, truyền thông cũng không biết đến cô mấy, thậm chí có người biết cũng sẽ được thông báo trước. Ngoài ra, với tính cách hành xử mạnh mẽ và giọng điệu trầm lảng của Quách Cao Minh cũng không ai dám làm hại đến Kiều Bích Ngọc. Nhưng mà những lời đàm tiếu về gia đình thì lại rất dễ lan truyền, Chuyện này xảy ra khiến nhà họ Bùi mất mặt, hơn nữa tính cách ngang ngược của cháu dâu nhà họ Quách thì bị đàm tiếu không ngừng ở sau lưng.

Kiều Bích Ngọc bước vào phòng khách.

Người quản gia già đi theo sau liếc nhìn cô, sắc.

mặt Kiều Bích Ngọc lộ rõ sự u ám.

Còn Quách Cao Minh đi bên cạnh cô vẫn mang gương mặt lạnh lùng, không chút biếu cảm, dáng vẻ trang nghiêm của anh khiến người khác phải kính nể.

Cậu chủ của nhà họ Quách lúc nào trông cũng điềm đạm, còn người vợ mà anh cưới về cho dù là vui, bưồn, giận dỗi, chỉ cần nhìn ánh mắt và tâm trạng là đoán ra ngay.

Nếu như muốn sống trong giới thượng lưu này mà luôn tùy ý, không mảy may lo lẳng như Kiều Bích Ngọc, thì sau lưng phải có một sự hậu thuẫn mạnh mẽ, một người đứng ra bảo vệ.

Lão quản gia thở dài trong lòng, Quách Linh đã trải qua nửa đời người rồi nhưng tối đến với tìm đến Kiều Bích Ngọc gây sự, sao không nghĩ đến phía sau Kiều Bích Ngọc là ai chứ, đúng thật là hồ đồ mà.

502-2.jpg


“Bố à, con chỉ muốn nói với bố sự thật, chứ không phải là đổ thêm dầu vào lửa, là Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam, nói sao thì cũng là cô ta không đúng, quan trọng là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Quách chúng ta.

“Đánh người nhà họ Bùi thì đã làm sao!” Ông cụ Quách với vẻ mặt trang nghiêm, ngẩng đầu lên hỏi.

Cô Quách Linh không biết nên nói như thế nào.

“Người nhà họ Bùi đều là người không biết phân biệt đúng sai, Kiều Bích Ngọc cũng bị họ chửi một trận, giờ đánh người nhà họ thì đã làm sao, Kiều Bích Ngọc nói quá sao?” Ông cụ Quách khụt khit mũi, người nhà họ Quách của ông sao lại có thể bị người khác mảng chửi chứ.

Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc cùng nhau tiến vào trong phòng, Cao Minh liền đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài của cô và cố ý xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng. Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, bất mãn nhìn chảm vào anh. Quách Cao Minh nhìn cô, tiếp tục xoa đầu, cảm giác giống như an ủi thú cưng.

vậy.

“Này!” Kiều Bích Ngọc khó chịu đẩy anh ra.

Trước mặt ông, họ – những người hậu bối phải biết phép tắc một chút, hơn nữa vừa rồi những lời ông nói rất có lý, không ngờ là ông lại nói giúp cô.

Lúc đầu là do Bùi Hưng Nam gặp cô rồi mảng cô một trận. Cô nghe rõ ràng là người nhà họ Bùi muốn Châu Mỹ Duy phá thai, tức giận quá nên cô mới tát anh ta.

Ông cụ Quách nhìn hai người trở về nhà, ngoảnh đầu liếc nhìn họ.

Ánh mắt của ông cụ cũng tỏ ra không mấy quan tâm, dường như tâm trạng ông không tốt, cầm.

nạng gõ xuống sàn “Nửa đêm đưa vợ ra quán rượu, còn ra thể thống gì nữa, còn tưởng rắng mình chưa lập gia đình hả!” Ông cụ Quách mảng Quách Cao Minh một trận Trong giới ít người dẫn vợ đi ra quán rượu, ai đi giao lưu cũng tìm thư ký hoặc chuyên gia xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng Quách Cao Minh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề xã giao, anh quá lười đi, hơn nữa đến tiệm rượu là bởi vợ anh là một con sâu rượu.

“Anh ấy đưa con đi tiệm rượu, nhìn họ – lũ đàn ông xấu xa ở đó ăn uống no say.. Quách Cao Minh còn không cho con uống rượu nữa” Kiều Bích Ngọc lộ rõ vẻ tức giận, tố cáo hành vi trái đạo đức của anh, tức giận đùng đùng! Cô chỉ được nhìn mà không được uống.

Cô quay đầu nhìn trừng trừng vào Quách Cao.

Minh đang đứng bên cạnh cô. Trước cánh tượng này, Quách Cao Minh đáp lại như thường, giả vờ như không nghe thấy gì là được. Ông cụ và vợ anh trước giờ chưa từng khách sáo với anh, còn bản thân anh lúc nào cũng không có cảm xúc gì, mặc nhiên để cho họ tức giận than phiền. Quách Cao Minh ngồi trên ghế trường kỷ, nghe họ quở trách chính mình. Ông cụ Quách đã tám mươi tuổi rồi nhưng tinh thần vẫn tốt và trí nhớ vẫn rất minh mẫn.

‘Vẽ phần cô con dâu của ông cụ – Kiều Bích Ngọc, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc nhưng th thoảng lại thích tính khí nổi nóng của mình.

“Hai mươi năm trước, ông và bà nội các con đã chôn cất rất nhiều rượu quế ở khu nghỉ dưỡng, khu đó giờ ngập tràn hoa quế luôn,.” Nhắc đến rượu, ông cụ Quách nhớ lại chuyện trước đây.

Kiều Bích Ngọc liền hỏi: “Thế bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” “Lúc đó bà nội các con rất thích làm cái này, còn thích tự tay làm cơ.” “Thế bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” “Nhưng mà, bà các con hơi xấu tính, không vừa ý mình nhất định sẽ nổi điên lên, cả ngày đối với ai cũng khó chịu, cau có.” Ông nội nhớ đến vợ mình, miệng quở trách nhưng trong lòng lại tràn đầy nhớ nhung, Kiều Bích Ngọc không ngừng hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” Ông cụ đang hứng thú, muốn kể nhiều về chuyện vui vẻ trước đây với vợ, kết quả là cô cháu dâu không biết điều, lúc nào cũng muốn uống rượu, ông liền nổi giận trừng mắt nhìn cô.

“Phụ nữ đừng uống nhiều rượu như vậy, thất lễ!” Kiều Bích Ngọc tự tìm cho mình một cái cớ: “Chỉ là con lo những vò rượu hoa quế của ông bà bị vùi trong đất quá lâu, để vậy sẽ lãng phí tâm ý của bà nội năm đó thôi “Sao có thể như vậy được, rượu càng ủ lâu thì càng ngon chứ!” Kiều Bích Ngọc nhìn ông nghiêm nghị nói: “Ông à, tất cả loại rượu đều giống nhau, sau khi để lâu đều biến thành giấm cả.” Nghe cháu dâu nói xong, ông cụ Quách có chút chột dạ, bao nhiêu năm nay, ông luôn nghĩ đến những vò rượu đó, nhưng lại không dám uống. Nếu như tất cả rượu đều biến thành giấm, vậy thì vợ ông ở dưới hoàng tuyền chắc chắn sẽ rất tức giận.

Ông cụ Quách quay đầu ra lệnh cho quản gia: “Ngày mai tìm người đào một vò rượu về đây.” “Đào hai vò rượu.” Kiều Bích Ngọc giơ hai ngón tay ra nhấn mạnh.

Cô Quách Linh bị gạt sang một bên, không biết phải làm sao để bắt chuyện vào. Nhìn ông và Bích Ngọc người nói người đáp khiến cô càng tức giận.

Trong lòng biết rõ là mình đã lấy chồng rồi không có quyền tức giận. Nhưng mà cô cảm thấy Kiều Bích Ngọc – cháu dâu mới gả vào đây thì dựa vào cái gì mà được đối xử tốt như vậy. Giang Mỹ Linh rõ là cùng được xếp vào thân phận người nhà họ Quách, nhưng những năm này cũng bị họ cho ra tìa.

Nhưng mà với tình hình hiện giờ, cô không cam lòng, muốn cãi lại, nhưng lại không cãi được, bây giờ lại muốn cô lấy lòng Kiều Bích Ngọc, nhưng mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã tỏ rõ thái độ sao giờ có thể xuống nước được cơ chứ! Ở nhà họ Quách cô sắp mất tiếng nói, thế nên giờ phải cẩn thận thêm chút mới được, mất đi sự hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ, thì địa vị của cô ở bên nhà chồng cũng sẽ ngày càng bấp bênh hơn.

Cho dù là cô thứ ba của nhà họ Quách hào môn một thời, nhưng cô lúc nào cũng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói. Cô trừng mắt lên nhìn Kiều Bích Ngọc.

vô tư tranh luận đào mấy vò rượu với ông nội, sự.

ghen tức trỗi dậy trong lòng cô.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, người nào tự về phòng người nấy, cô Quách Linh cũng biết điều, không còn làm ồn nữa.

“Nghe nói cô vừa tìm ông bàn chuyện gấp, thế nào rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Mỹ Linh cả đêm không ngủ, cô rất thông minh, không đến phòng khách để nghe chuyện phiếm mà an phận nãm trong phòng ngủ.

Cô cử người giúp việc ra nghe ngóng, nhìn thấy cô Quách Linh tức giận trở về phòng liền đến và hỏi thăm.

Sắc mặt của cô Quách Linh lộ rõ vẻ khó coi, chưa hết cơn tức giận, gay gắt nói: “Chắng có gì đáng nói!” Việc Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam vào.

hôm nay, giờ cô không muốn nhắc tới một lời, dẫu sao thì những người nhà họ Quách cũng chẳng có phản ứng gì, đã thế cô lại còn bị nói là cố ý gây hấn.

Giang Mỹ Linh vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng ngập tràn thất vọng, cô sớm đã nghe ngóng chuyện Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam, không ngờ rằng chuyện này lại kết thúc nhanh như vậy.

Vốn tưởng rằng cô Quách Linh có thế làm lớn chuyện này, khiến ông cụ Quách bất mãn với Kiều Bích Ngọc.

“Cô thực sự là đã có được một cô cháu dâu tốt, thật sự có có tài, mới gả vào có hơn một năm mà nói một lời đã khiến cha tôi nghe theo.” Cô Quách Linh từ nhỏ sống ở trong cái vòng, tròn này, sao có thể không nhìn rõ vẻ thất vọng trong mắt của Giang Mỹ Linh chứ. Giang Mỹ Linh bình thường ít nói, nhưng nội tâm thì còn xấu xa hơn cả Kiều Bích Ngọc.

Cô Quách Linh nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân mình bị Giang Mỹ Linh dùng làm súng bắn. Nhìn thấy sự đạo đức giả của Giang Mỹ Linh và Quách Thanh Châu người đang đứng sau cô ta, Quách Linh tức giận.

Không giống như mấy người đã ở nhà họ Quách hơn hai mươi năm, trên danh nghĩa thì là con cháu nhà họ Quách, cái gì cũng âm thầm khép kín, cả nhà đều phải nhường nhịn, lại còn được ông đặc biệt quan tâm yêu thương” Cô Quách Linh trừng mắt nhìn Quách Thanh Châu, vẫn thù hãn việc đưa cô đi xem mắt đợt trước bị phá hỏng, tuy cô nói những lời mát tai, nhưng giọng điệu lại tỏ ra hung hăng.

Nhưng bây giờ, sao có thể sánh với kiểu vàng không sợ lửa của Kiều Bích Ngọc, không biết điều dám đứng trước mặt cha cãi nhau. Dù sao thì những kẻ mạo danh không có quan hệ huyết thống cũng không thể nào sánh bảng cháu dâu nhà tôi.” Sắc mặt Giang Mỹ Linh trở nên u ám: “Cô Quách Linh à, cô đã chọc giận Kiều Bích Ngọc rồi, không cần phải chút giận lên Thanh Châu nhà chúng tôi đâu” Cô Quách Linh tỏ vẻ ngạo mạn: “Tôi nói cô ta thì đã làm sao!” Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Mỹ Linh với ánh mắt khinh thường và nói: “Còn cô, trước đây nhân lúc em tôi ốm đau liên miên thì lại ở bên ngoài cùng người khác làm những chuyện mờ ám. Cô thật sự nghĩ rằng cha tôi không biết sao, nếu như không phải cô sinh cho nhà họ Quách vài đứa con trai thì vị trí người nhà họ Quách của cô sớm đã mất rồi..” ‘Đều là đồ ăn hại có tiếng mà không có miếng mà, mẹ con các cô thực sự là đông bệnh tương liên mà, đều phải dựa vào sự bố thí của nhà họ Quách chúng tôi mà sống qua ngày. Nếu so sánh về thân phận, các cô chẳng là gì cả, ngay cả ngón tay của cháu dâu Kiều Bích Ngọc cũng không sánh nổi” Cô Quách Linh tức giận nói, sau đó bước vào.

phòng ngủ và đóng sầm cửa lại Nói trắng ra nay cô cố ý tới tố cáo Kiều Bích Ngọc nhưng trái lại cô lại phải đầu hàng, trong lòng cô không khỏi tức giận Cô không cãi nổi Kiều Bích Ngọc, nhưng Giang Mỹ Linh và Quách Thanh Châu đều không sánh nổi với Bích Ngọc.

Sầm một tiếng, cửa phòng khóa lại, Giang Mỹ.

Linh bị bỏ lại ngoài cửa Khuôn mặt trang nghiêm của cô bỗng trở nên u ám khó coi, còn người phía sau cô ấy Quách Thanh Châu thì không nói một lời, cúi đâu xuống như thể cô ấy không nghe thấy bất kỳ lời giễu cợt nào, và không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào trên khuôn mặt, “Đều do cô, lần trước cô ta giới thiệu cho cô một người sao lại có thể hất canh nóng vào người †a chứ” “Cho rằng lão già kia thực sự coi cô là cháu ruột sao, thực sự thương cô sao, đúng thật là năm mơ giữa ban ngày mà!” Vẻ mặt tao nhã của Giang Mỹ Linh lộ rõ vẻ tức giận, những ngón tay trằng nốn với móng tay nhọn sơn màu đỏ nhéo mạnh vào cánh tay mềm mại của Quách Thanh Châu.

“Cháu dâu mãi mãi chỉ là cháu dâu, đạo lý đơn gián như vậy mà không hiểu. Cô đúng thật là não có vấn đề mà! Sau khi đưa về từ trại trẻ mồ côi, tôi đã nuôi nấng dạy dỗ cô, dạy cô làm sao có thể tiếp cận Cao Minh, dạy cô làm sao đối tốt với cậu ta, thế mà mấy năm nay một chứt tiến bộ cũng không có..” “Năm đó là tôi bị mù nên mới chọn nuôi dưỡng một phế vật như cô, một chút tác dụng cũng không có!” Quách Cao Minh cúi đầu thì cô đã không dám phản bác một lời, cơ thể gầy gò cứ run lên bần bật Trên cánh tay trắng nõn của cô bị nhéo đến bầm, cô đã quen với cách dạy dỗ khắc nghiệt như vậy rồi.

Chương 503: Nằm lên giường, đợi lát rồi hầu hạ tôi cho tốt



Kiều Bích Ngọc bước ra từ phòng tắm, vắt mái tóc đen dài, ngon tóc lấm tấm vài giọt nước, màn hơi nước mỏng chà lên chiếc cố trắng nõn của cô khiến nó trở nên ướt át, trông cô quyến rũ hơn nhiều so với ban ngày.

Làn da trắng nõn đỏ ửng, mặc một chiếc áo choàng tắm dài màu trắng, dáng người mảnh mai, lười biếng vươn hai tay ra rồi tiện tay tháo chiếc kẹp tóc dài. Một ít tóc đen rơi xuống chiếc áo choàng.

“Không ngờ rằng ông nội cũng rất cởi mở, tôi suýt nữa cảm động” Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc không tệ, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhoẻn một nụ cười Ông biết cô gây sự ở nhà họ Bùi nhưng lại không trách cô, đã thế còn mắng cho cô Quách Linh một trận, quan trọng là ông đã cho cô thêm một vò rượu hoa quế.

Trước đây, khi trò chuyện với một số quý cô nổi tiếng, cô nghe thấy nhiều người trong số họ phàn nàn rằng những người lớn tuổi rất cục tính, một số trưởng bối còn kinh khủng hơn. Nếu mà đem ra so sánh thì ông cụ Quách còn dễ tính chán, ít nhất là không mắng mỏ chuyện cô đánh Bùi Hưng Nam.

Quách Cao Minh liếc nhìn cô rồi nói: “Ông nội không mắc bệnh Alzheimer đâu” ông có trí óc rất minh mãn, tất cả thị phi, đúng sai ông đều phân biệt rất rõ ràng, Anh bước tới, theo thói quen muốn đưa tay.

lấy lược chải mái tóc dài của cô. Không biết rằng từ khi nào mà anh đã hình thành thói quen thích nghịch tóc cô như vậy.

“Anh mau đi tắm đi!” Kiều Bích Ngọc không thích, đấy anh vào phòng tắm.

Quách Cao Minh nghe lời, đế cô đấy ra, sau đó bất giác bật ra một câu: “Vừa rồi em nói em rất cảm kích ông nội.. Kiều Bích Ngọc, em nên cảm kích tôi chứ” Nói xong, anh quay người, nhìn chằm vào đôi mắt cô như muốn nuốt chửng lấy cô vậy.

Quách Cao Minh duỗi ngón tay mảnh khánh ra rồi chỉ vào phía giường lớn, trầm giọng rồi nói “Giờ tôi đi tắm, em, nằm lên giường, đợi lát rồi hầu hạ tôi cho tốt ”

Kiều Bích Ngọc bối rối ở bên ngoài phòng tắm, hai má đỏ ửng Cô đang nghĩ có phải là dạo gần đây cô làm tăng cảm giác thèm thuồng của Quách Cao Minh không mà tối này vừa bước vào phòng ngủ là đã nghĩ đến chuyện đó rồi Kiều Bích Ngọc chui vào chiếc chăn mềm mại, cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn một cách ấu trĩ.

Suy nghĩ xem liệu họ có nên kiềm chế lại chút không.

Đúng lúc này, điện thoại trên đầu giường sáng lên, rung lên vài cái, có tin nhắn mới.

Kiều Bích Ngọc trong đầu đang đều là những chuyện đen tối, có chút bối rối vươn tay ra lấy chiếc điện thoại, cô thản nhiên liếc nhìn.

Nhìn thấy những dòng chữ đầu hiện ra, cô sốc.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, cởi bộ đồ ngủ và nhanh chóng thay một bộ âu phục.

màu xanh lam, lập tức chạy xuống lầu.

“…Cô lẻn vào đây một cách công khai như: vậy sao?” Kiều Bích Ngọc đến hồ cá ở khu vườn phía sau biệt thự Uyến Như. Nửa đêm, ở đây không một bóng người, ánh đèn vàng mờ ảo bật sáng lối đi. Ánh sáng chiếu ra khá xa và trong màn đêm mịt mờ cô vẫn có thể nhận ra bóng dáng cao gầy của Luey.

Nhà họ Quách mặc dù cũng không phải chốn hậu cung thâm cung gì, nhưng mà cũng được canh gác rất cẩn thận, hơn nữa dạo gần đây còn lắp camera khắp nơi nữa Thế mà, ban đêm Lucy lại có thế lẻn vào nhà họ Quách một cách công khai như vậy, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên Luey nhướng mày, không chút ngượng ngùng nói: “Nếu lẻn vào mà bị phát hiện thì đã làm sao?“ trước hết là những người đó phải có khả năng bắt được cô ấy đã, hừm, cô ấy có vẻ rất tự tin.

Thử nghĩ xem, người phụ nữ thâm hiểm Lucy này làm sao có thể có được sự tin tưởng của Quách Cao Minh, hẳn là có cái gì đó nổi trội hơn người khác.

Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc khó chịu chửi rủa: “Đồ phản bội sau lưng” “Gì cơ?” Luey lập tức thay đổi sảc mặt và giọng điệu của cô ta trở nên nghiêm túc.

Tất nhiên là Kiều Bích Ngọc không sợ cô ra rồi: “Quách Cao Minh biết tin tôi đến nhà họ Bùi gây sự nhanh như vậy, không phải là cô đã báo cáo cho anh ấy sao?” Lucy lạnh lùng cảnh cáo cô: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của tôi!” Kiều Bích Ngọc nhìn Lucy một cách nghiêm túc và cho rằng đạo đức của Lucy không hề có.

“Xin lỗi” có lẽ là tên khốn nào đó đã đến báo in cho Quách Cao Minh một cách nhanh chóng.

Việc tốt thì không truyền ra khỏi cửa mà việc xấu thì đồn ngàn dặm, ngay cả cô Quách Linh cũng biết rồi “Thế cô đã bị ông chủ mắng chưa?” Lucy hưng phấn hỏi cô.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc không chút cảm xúc, cô im lặng.

Lucy biết là Quách Cao Minh sẽ không mở miệng dạy dỗ cô, đột nhiên tấm tắc nói: “Kiều Bích Ngọc, cô đúng thật là tội đồ mài!” “Cô xem, tất cả những người phụ nữ xung quanh cô, ai ai nhìn cô cũng không thuận mắt, đều muốn cô phải nhận tội” Gió đêm mát mẻ mang theo chút se lạnh, Lucy chưa bao giờ là một người phụ nữ yếu đuối, cô đứng thẳng người đón gió. Đôi mắt của cô càng trở nên sáng hơn dưới ánh trăng, cô hưng phấn quở trách Kiều Bích Ngọc.

… Cô Quách Linh đúng thật là khác người! Nếu như cô đồng ý bỏ tiền ra, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ cô ta một chút” Luey sớm đã nghe ngóng được rằng cô Quách Linh rất thích gây sự với Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi lạnh, hai tay cô khoanh lại trước ngực, rụt cổ lại Đối với cô Quách Linh, Kiều Bích Ngọc không mấy để tâm, cô khẽ cười trong màn gió lạnh: “Con tôm con tép mà ném vào nước nóng, đun cái là đỏ ngay” Lucy nhướng mày nhìn cô.

Sau đó, Lucy mỉm cười và nói: “Được rồi giờ chúng ta nói về con cá lớn đi”. Nói xong, Lucy.

đưa cho Kiều Bích Ngọc một túi da màu vàng đựng tài liệu đang cất ở thắt lưng của túi quần sau.

Luey nói: “Quách Thanh Châu ẩn nấp sâu lắm.. cái con cá mập dưới biển sâu này” Kiều Bích Ngọc lập tức tháo sợi dây trên chiếc túi da màu vàng đựng tài liệu và lấy ra hai bức ảnh.

Một bức là bức ảnh Quách Thanh Châu đang cầm điện thoại, bức khác chính là Bùi Hưng Nam đang cầm điện thoại.

Kiều Bích Ngọc không hiểu đang điều tra.

chuyện gì, thắc mắc hỏi: “Đây là có ý gì vậy?” Lucy liếc nhìn cô, từ tốn giải thích: “Sáng sớm hôm nay Quách Thanh Châu đã dùng điện thoại của mình để gửi hình ảnh siêu âm B đến điện thoại di động của Bùi Hưng Nam. Và người bạn tốt Châu Mỹ Duy của cô đã bị nhà họ Bùi phát hiện ra là đang mang thai.

Sau đó thì mọi người cãi nhau một trận và cô đã đánh Bùi Hưng Nam, tiếp đó là cô Quách Linh đi tố cáo…” Kiều Bích Ngọc sửng sốt trong giây lát khi nhìn hai bức ảnh tưởng như rất đỗi bình thường này, Một khởi đầu đơn giản này mà có thể gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền sao?

“Quách Thanh Châu sao lại biết chuyện Châu Mỹ Duy mang thai?” Kiều Bích Ngọc không hiếu, chuyện Châu Mỹ Duy mang thai không phải là chuyện công khai thế nên rất ít người biết mới phải.

Châu Mỹ Duy nói với cô rằng, cô ấy muốn tìm cơ hội để nói chuyện trực tiếp với Bùi Hưng Nam.

Kết quả là Bùi Hưng Nam lại bị kích động bởi ảnh siêu âm B.

“Không chỉ biết Châu Mỹ Duy mang thai mà còn lấy được ảnh siêu âm B ở bệnh viện, vô hình trung đã khơi ra bất hòa, cái này gọi là cao tay” Luey nói chậm rãi, dường như không dám coi thường đối phương. Vừa nói vừa suy nghĩ: “Ðem ra so sánh thì cô Quách Linh quả thực là con tôm con tép rồi”

Kiều Bích Ngọc lộ rõ vẻ mặt hoài nghỉ: “Cô có chắc chắn rằng bức ảnh siêu âm B mà Bùi Hưng Nam nhận được là do Quách Thanh Châu gửi không?” Một cô gái lá ngọc cành vàng, bình thường rất ít khi ra khỏi cửa như Quách Thanh Châu sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.

Đây đơn giản chỉ là khiêu khích nghề của Lucy, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Bích Ngọc, chỉ tay lên bức ảnh Quách Thanh Châu đang cầm điện thoại.

“Cái này là tôi lấy từ camera nhà họ Quách đó” cũng là nhờ vào đợt trước Quách Cao Minh.

cho người lắp camera bên trong nhà họ Quách.

“Quách Cao Minh bình thường không dùng đến điện thoại, cô có thể xem giờ ở góc dưới bên phải. Khi Quách Thanh Châu sử dụng chiếc điện thoại mới này, cũng đúng lúc Bùi Hưng Nam nhận được một tin nhắn mới.”

“Mặc dù không nhìn rõ hình ảnh hiện trên màn hình, tôi không thể hoàn toàn xác định liệu có phải Quách Thanh Châu đã gửi hình ảnh siêu âm B hay không. Nhưng mà thời điểm lại hoàn toàn trùng khớp. Sau khi Bùi Hưng Nam nhận được hình ảnh siêu âm B từ một số lạ, anh ấy đã cãi nhau một trận với Châu Mỹ Duy” Lucy nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, khóe.

miệng khẽ nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Kiều Bích Ngọc à, trên đời không có nhiều thứ trùng hợp đến thế đâu!” Kiều Bích Ngọc hơi sốc, không chỉ vì những gì Quách Thanh Châu đã làm mà còn là những lời lẽ mà Luey đã nói: “Trên đời này không có nhiều thứ trùng hợp đến thế đâu!” Quách Cao Minh cũng đã từng nói như vậy.

Lucy cùng làm việc với Quách Cao Minh, những việc mà họ cùng trải qua cô theo không kịp, chẳng trách là trong lòng Luey lại không chấp.

nhận cô. Quả thực là so với Quách Cao Minh, cô.

khác hoàn toàn.

Ở cùng với người ưu tú mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào.

Kiều Bích Ngọc đột nhiên cảm thấy tự ti và cô ấy nói với giọng buồn bực: Quách Thanh Châu lại làm điều này?”cô nghĩ tại sao.

Lucy nhún vai đáp: “Làm sao tôi biết được, nhưng có vẻ cô ta thích ra tay với những người xung quanh cô” “Cô nghĩ sao nếu tôi nói trực tiếp với Quách Cao Minh về chuyện này?”

Đứng trước Lucy, Kiều Bích Ngọc cảm thấy chột dạ, giờ cô thực sự cảm thấy bản thân mình không bằng người khác, cảm thấy đầu óc mình cũng không thông minh bằng.

Luey nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà kỳ lạ thật, Quách Thanh Châu ở nhà họ Quách nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng gây chuyện cũng chưa từng làm hại ai trong nhà họ Quách”

“Theo tôi, tạm thời đừng bứt dây động rừng” “Hai bức ảnh này chỉ là bäng chứng gián tiếp Với tính cách của ông chủ, anh ta chắc chắn sẽ phái người đi điều tra, mà người mà anh ta phải đi cũng chỉ là chúng tôi thôi, mà nhiều người cùng làm thì không thuận tiện lắm.

Quách Thanh Châu có thể giấu giếm chuyện này ở nhà họ Quách, nếu bị cô ta phát giác thì chúng ta chẳng phải làm vô ích rồi sao. Hơn nữa, tính đến bây giờ cô ta dường như chưa làm chuyện gì đến mức mất nhân tính cả”

Kiều Bích Ngọc ngay lập tức ngất lời: “Ai nói cô ấy không làm chuyện mất nhân tính chứ? Một lần ở Nhật Bản, Quách Thanh Châu đã lấy ống tiêm bị vứt bỏ ở khoa truyền nhiễm đâm vào tôi, suýt nữa là tôi chết rồi” Lucy kinh ngạc nhìn cô: “Thật sao?” Với tính cách của Kiều Bích Ngọc lẽ ra không để ai có thể dễ dàng làm cô bị thương.

“Nếu như vậy, sao cô không nói với ông chủ?” Kiều Bích Ngọc bất mãn đáp: “Không có bằng chứng, hơn nữa trên đời này ai cũng như cô, phản ứng đầu tiên đều là không thể như vậy được” Nghĩ lại thì ngay cả Kiều Bích Ngọc cũng không thể tin được, theo logic mà nói, cô và Quách Thanh Châu không có bất cứ thù hận hay động cơ nào.

Chuyên này Lucy cảm thấy thật kỳ lạ, dưới con mắt của Quách Cao Minh mà dám làm chuyện này, đã bao nhiêu năm như vậy mà ngay.

cả Quách Cao Minh cũng không phát hiện ra Đêm đã khuya, Lucy tính toán thời gian, định chuồn ra khỏi đây.

Trước khi rời đi, cô nói với Kiều Bích Ngọc: “Nhân tiện nói với cô, người bạn tốt Châu Mỹ Duy của cô giờ đang ở quảng trường trung tâm khu phố Tân An. Giờ cô ấy không có nhà để về, nên đang ngồi ở bên bờ hồ với chiếc vali của mình một cách đáng thương. Cô ta đã ngồi ở đó cả đêm rồi” Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh hồ cá, con cá chìm xuống dưới trong đêm tĩnh mịch. Không gian xung quanh trở nên im ắng, đằng xa, bóng đáng nhanh nhẹn của Luey nhanh chóng vượt qua hàng rào của nhà họ Quách.

Kiều Bích Ngọc vấn đứng đó, dưới màn đêm mờ ảo, khuôn mặt cô trở nên căng thẳng, trong lòng có cảm giác bất an.

Lúc này, Quách Cao Minh bước từ phòng tắm ra trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam, mái tóc ngắn ướt đẫm. Những giọt nước trượt dài trên lông ngực cường tráng của anh, anh cau mày nhìn khoảng không lớn trên giường.

Anh vừa ra là không tìm thấy người đâu rồi.

Chương 504: Con mèo đen kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi



Nửa đêm không ngủ, lái xe đi ra ngoài tìm người.

Sau khi Kiều Bích Ngọc biết tung tích của Châu Mỹ Duy từ Lucy, cô không sao ngủ được, vội vã ra ngoài đi tìm: “Mỹ Duy đang ở cạnh đài phun nước ở quảng trường trung tâm khu phố Tây An, em phải đi tìm cô ấy”

Quách Cao Minh không biết rốt cuộc là ai đã phá vỡ kế hoạch nghỉ ngơi của mình vào tối nay.

Cuối cùng cũng không ngăn nổi sự bức bách của Kiều Bích Ngọc, anh đành phải đưa cô ấy ra ngoài.

“Việc này lẽ ra không cần thiết phải kéo tôi theo” Lục Khánh Nam lái xe, tỏ ra vô tội. Anh đờ đẫn nhìn con đường phía trước, đột nhiên nhận được điện thoại của Quách Cao Minh, một cuộc gọi dường như chỉ để thông báo, yêu cầu anh lập tức qua đó, anh hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

Ngồi ở ghế sau, Kiều Bích Ngọc nắm lấy tay Quách Cao Minh, tức giận hỏi: “Vừa rồi sao anh lại gọi cho Bùi Hưng Nam chứ?” Bây giờ Kiều Bích Ngọc chỉ cần nghe thấy họ Bùi thôi là cơn tức giận lại trỗi dậy. Mỹ Duy bỏ nhà đi đều là do sự vô lương tâm và áp bức của người nhà họ Bùi.

“Bùi Hưng Nam mà có bản lĩnh thì đã tự mình đi tìm Châu Mỹ Duy rồi, là do tôi nghe ngóng được tin tức, sao anh lại giúp đỡ băng hữu của anh chứ” Kiều Bích Ngọc bực bội tỏ thái độ cứng rắn: “Tôi nói cho các anh biết trước, nếu như Bùi Hưng Nam nói gì không phải, tôi sẽ đánh anh ta” Lục Khánh Nam đang cầm vô lăng, khuôn mặt anh tỏ ra rối rắm, đánh người mà dám lớn tiếng như vậy.

Quách Cao Minh lộ rõ vẻ mặt điềm tĩnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, bình thản nói: “Việc nhà người ta thì để người ta tự giải quyết.” Lục Khánh Nam chọn cách im lặng và tiếp tục.

lái xe. Câu nói này không hề có ý ngăn vợ anh ta hành hung mà Bùi Hưng Nam thực sự rất lo lẳng. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Quách Cao Minh, anh lập.

tức lái xe đến đó, vượt cả đèn đỏ và gần như đến cùng lúc với xe của Kiều Bích Ngọc.

“Bùi Hưng Nam cũng rất lo lắng” Lục Khánh Nam đứng ra giải hòa, vợ chồng có cãi nhau cuối cùng vẫn nên khuyên giải hòa chứ đừng khuyên ly hôn, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mà.

Kiều Bích Ngọc trừng mất nhìn Bùi Hưng Nam, người đang ngồi trên chiếc xe BMW màu xanh đậm bên cạnh, sắc mặt cô vẫn rất khó coi Nửa đêm, đèn ở quảng trường mờ mịt, chỉ có một vài ngọn đèn đường được bật sáng.

Họ đang tìm quanh quảng trường rộng lớn này. Bởi vì khu phố Tây An là khu chung chung cư.

mà Đường Tuấn Nghĩa đang sinh sống, thế nên Kiều Bích Ngọc cũng hiểu sơ về địa hình khu này.

Cô tìm ra đài phun nước ở quảng trường nhanh nhất trong số họ.

Trong đêm tối yên tĩnh, Châu Mỹ Duy mặc trên người một chiếc váy liền dài sáng màu, tay phải đang nắm một chiếc vali màu vàng nhạt. Cô đang ngồi cạnh đài phun nước, cúi đầu xuống, mái tóc của cô bị gió thổi rối bời, khuôn mặt có chút phờ phạc.

Kiều Bích Ngọc tiến lại gần, nhìn thấy mắt Mỹ Duy đỏ hoe, như thể cô ấy đã khóc vậy.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bưồn, nhưng cô biết là mồm mép mình không tốt, nhất thời không thể nghĩ ra được lời nào để an ủi Mỹ Duy, Phía sau cô là Quách Cao Minh đang tiến từng bước lại gần. Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng bước chân, giật mình lập tức ngẩng đầu lên nhìn họ.

Kiều Bích Ngọc không muốn làm cô ấy sợ, cũng không muốn cô ấy cảm thấy xấu hố, liền đấy nhẹ Quách Cao Minh để anh quay người lại. Sau đó cô bình tĩnh nói: “Mỹ Duy, hôm nay cô cho tôi leo cây đấy nhé!” Mỹ Duy nhìn cô một lúc, dường như muốn kìm lại nỗi tủi thân cả ngày hôm nay. Cuối cùng, cô cũng có thể gặp người bạn mà có thể bộc bạch hết nỗi lòng rồi, trong phút chốc, nước mắt cô trào ra.

Cô ngập ngừng nói: “Tôi, tôi, tôi xin lỗi.. Hôm nay tôi có chút việc, không thể cùng cô đi mua sắm được.

Nói xong, Châu Mỹ Duy không kìm được mà khóc.

“Cô nhìn cô xem, một chút chí khí cũng không có!” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy người khác khóc, không những không an ủi mà còn giở giọng dạy dỗ.

Mỹ Duy là người trung thực như vậy, chỉ cần làm sai chút chuyện, cô cũng có thể áy náy tới chết. Nhưng nếu như là người khác mắc lỗi, cô ấy sẽ xua tay và tha thứ ngay lập tức.

“Cô định ngốc nghếch ngồi ở đây cả đêm à, muốn bỏ đi cũng phải tìm một nơi mà ăn ngon ngủ kỹ chứ..” Châu Mỹ Duy nghe Kiều Bích Ngọc nói như vậy, liền khóc to hơn.

Kiều Bích Ngọc thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. Mỹ Duy cũng không khách sáo mà tựa vào vai cô, khóc ướt đầm áo.

“Tôi biết tôi ngốc mà..” “Kiều Bích Ngọc à, tôi không biết phải làm sao nữa” Mỹ Duy nghẹn ngào nói: “Họ hỏi tôi rằng có thế bỏ bào thai này được không? Họ sợ rằng Bùi Thanh Tùng sẽ không đón nhận đứa bé trong bào.

thai này! Tôi, tôi không biết phải từ chối thế nào.

Tôi rất muốn nói với họ, tôi muốn có đứa bé này, tôi có thể sinh nó ra và tự mình nuôi dưỡng..” Nghe xong, Kiều Bích Ngọc nghiến răng lại Lúc này Bùi Hưng Nam đứng cách đài phun nước.

không xa, dường như anh ta không dám tới gần, khuôn mặt nhã nhặn của anh ta hiện rõ vẻ lúng túng Lục Khánh Nam lo Kiều Bích Ngọc sẽ đánh Bùi Hưng Nam nhập viện bất, anh ta cầm đầu đi qua, miễn cưỡng cười: “Cho dù chuyện có thế nào thì cũng về nhà nói chuyện đi. Ở đây gió to lắm, để cảm lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Châu Mỹ Duy nghe thấy giọng nói của Lục Khánh Nam, biết rằng có người ngoài ở đây, cô không muốn xấu hổ, nức nở một lúc rồi cố gắng ngăn nước mắt không rơi Châu Mỹ Duy buông Kiều Bích Ngọc ra, đầu văn cúi xuống. Kiều Bích Ngọc biết cô ấy từ trước đến nay vẫn hay xấu hổ, cô trừng mắt nhìn Lục Khánh Nam rồi nói: “Mỹ Duy à, chúng ta tìm một chỗ nào nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì để mai rồi tính” sau đó, cô ra hiệu cho Lục Khánh Nam đưa chìa khóa xe cho cô.

“Mỹ Duy, chúng ta về nhà thôi” Bùi Hưng Nam biết Kiều Bích Ngọc định đưa cô đi, anh ta vội vã bước nhanh về phía trước.

Cơ thể Châu Mỹ Duy khẽ run lên, cô không quay đầu lại nhưng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Bùi Hưng Nam, cũng không ngờ răng anh ấy lại đến tìm cô.

Cuộc đời của cô toàn là những quy tắc, sau khi kết hôn cũng gọi là an phận. Chuyện cãi nhau với chồng rồi đột nhiên để sách lại rồi bỏ đi là chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Sau đó, cô lại đến quảng trường này một cách tình cờ, ngồi ngẩn ngơ ở đây rồi suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí cô còn hối hận vì lẽ ra cô không nên cãi nhau với Bùi Hưng Nam, hoặc cô có thể thử nói chuyện với anh bằng một cách khác, cô tự trách mình vì không khéo nói.

“Anh, hôm nay… Hôm nay anh đột nhiên nhận được hình siêu âm B, lúc đó anh không dám tin vì quá kích động…” Bùi Hưng Nam nói có chút ngập ngừng, có lẽ là bởi Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam đều đang ở đây. Hơn nữa là anh nhìn thấy Mỹ Duy buồn và khóc như vậy, trong lòng anh cũng có chút buồn bực.

Để tìm Mỹ Duy, anh cũng vất vả cả ngày rồi Cả ngày nay đều thất thần, bị Kiều Bích Ngọc tát anh cũng không bận tâm. Tin Châu Mỹ Duy mang thai khiến anh vô cùng ngạc nhiên bởi vợ chồng anh thường sinh hoạt về đêm, cũng đã sử dụng các biện pháp tránh thai đầy đủ. Lần mang thai này là ngoài ý muốn, nằm ngoài kế hoạch của anh. Hơn nữa, điều quan trọng là anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ là mình sẽ có con riêng.

Lục Khánh Nam nhìn dáng vẻ thiếu tự tin của Bùi Hưng Nam lại nghĩ tới khoảng thời gian mà anh trai ruột của Bùi Hưng Nam qua đời, lúc đó Hưng Nam vô cùng suy sụp.

“Hai người về nhà trước đi, có chuyện gì thì bình tĩnh lại rồi hãy bàn bạc với nhau. Vợ chồng một lòng thì không có việc gì là không giải quyết được lục Khánh Nam chêm lời đúng lúc.

Châu Mỹ Duy nghe Lục Khánh Nam nói xong, vẻ mặt cô có chút do dự.

Bùi Hưng Nam bước đến nắm chặt tay cô.

anh nhìn cô bắng ánh mắt dịu dàng rồi nói “Chúng ta về nhà thôi.” Chỉ một lời nói mà đã xoa dịu nỗi đau mà bao năm nay Châu Mỹ Duy luôn chôn chặt trong tim Mẹ cô đem theo cô đi bước nữa, cô ăn nhờ ở đậu nhà cha dượng, cả đời cô không có hoài bão gì, chỉ mong sau khi lớn lên sẽ có tổ ấm của riêng mình Cô không kìm được mà rơi nước mắt, gò má cô bị gió thổi trở nên lạnh buốt nhưng đôi tay được Bùi Hưng Nam nắm chặt như vậy cô bỗng cảm thấy an tâm hơn.

Đây là lần đầu tiên cô bỏ nhà đi một cách tùy.

hứng như vậy, cả ngày hôm nay cô đã rất bất an khó chịu.

Cô không mạnh mẽ như những người phụ nữ có sự nghiệp riêng rồi động một xíu là đòi ly hôn.

Cô không muốn ly hôn, cô luôn cố gắng để bảo vệ gia đình, cẩn thận để không làm mất lòng người khác bởi vì cô rất quan tâm đến gia đình này.

Nhưng việc cô ấy mang thai, cô rất kiên quyết.

Phía bên kia, Kiều Bích Ngọc khó chịu lớn tiếng với Bùi Hưng Nam: “Chuyện còn chưa giải quyết xong, anh đừng có hòng đưa cô ấy vì Thấy Bùi Hưng Nam hoàn toàn không để ý đến mình, Kiều Bích Ngọc không quan tâm nhiều, chạy đến để đưa Mỹ Duy đi. Thế nhưng, Quách Cao Minh đã kịp thời ngăn cô lại, nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn tiếp tục lao về phía trước, tức giận ở phía sau xe của họ.

“Này, Bùi Hưng Nam, anh đứng lại cho tôi!” Chiếc BMW màu xanh đậm của Bùi Hưng Nam nổ máy rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

“Anh không biết Châu Mỹ Duy là một người nhút nhát sao, sao có thế chống mắt nhìn cô ấy đi vào hang cọp được!” Kiều Bích Ngọc tức giận đánh nhẹ vào vai của Quách Cao Minh.

“Chuyện nhà người ta, em vẫn nên quản ít lại đi” Lục Khánh Nam chậm rãi nói: “Hơn nữa nhà họ Bùi thuộc dòng dõi thư hương, cả nhà đều hiểu đạo lý, sao có thể bị cô nói phóng đại là hang cọp như vậy được”

Kiều Bích Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Bọn họ giờ còn định ép Mỹ Duy phá thai, lẽ nào không đủ tán tận lương tâm sao?” “Đúng là người nhà họ Bùi không nên làm vậy” Lục Khánh Nam nói thêm: “Nhưng mà họ muốn sinh hay không sỉnh tốt hơn là cô không nên nhúng tay vào, nếu không cô muốn như thế.

nào? Cô muốn vợ chồng nhà người ta ly hôn như thế này sao? Hôn nhân đâu phải trò đùa hơn nữa Châu Mỹ Duy cũng không muốn ly hôn. Kiều Bích Ngọc, cô đừng có dạy hư cô ấy, không phải ai cũng giống như cô đâu, cô Kiều à!” Châu Mỹ Duy rất yêu Bùi Hưng Nam và người nhà họ Bùi ai cũng có thể nhìn ra điều đó.

Kiều Bích Ngọc vẻ mặt tối sầm lại, không nói một lời.

Cho dù mối quan hệ bạn bè có tốt đến đâu, thì cũng không nên can thiệp vào chuyện hôn nhân của đối phương. Nếu không sẽ dễ bị quan tâm quá mức và làm mọi chuyện trở nên thậm tệ thêm.

“Luey nói đúng thật, phụ nữ sao phải kết hôn chứ, sống sao phải chịu khổ như vậy/” Kiều Bích Ngọc nhìn Lục Khánh Nam và Quách Cao Minh rồi nổi giận đùng đùng, giận cá chém thớt, sải bước chui vào trong xe.

Lục Khánh Nam đi theo sau, trở thành tài xế của cô rồi nói: “Cũng không thế nói như vậy được, phụ nữ kết hôn cũng có lợi mà” “Hừ” Quách Cao Minh đi ở phía sau cùng, ánh mắt anh dừng lại ở một bóng đen nhỏ bên bụi cỏ. Một con mèo đen đang ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt vàng của nó trông khá kỳ lạ. Nó dường như hiểu lời nói của họ vậy, chiếc đuôi của nó thi thoảng vấy nhẹ.

Vì chỉ là một con mèo thế nên Quách Cao Minh không hề để tâm.

Trong xe, Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam vẫn đang tranh cãi về ưu nhược điểm khi phụ nữ kết hôn. Anh đột nhiên nghĩ tới việc khác rồi hỏi “Em có quen Lucy không?” Quách Cao Minh đột nhiên hỏi.

Kiều Bích Ngọc đang ngồi trong xe thì Quách Cao Minh hỏi khiến cô trở tay không kịp, cô đảo mắt suy nghĩ xem nên lấy cớ gì “Meo meo~” Con mèo đen ở bụi cỏ chầm chậm tiến ra, đột nhiên cất tiếng kêu ở quảng trường hoang vu này, Kiều Bích Ngọc lập tức chỉ tay ra ngoài cửa, chuyển chủ đề: “Ở kia có con mèo kìa” Lục Khánh Nam lái xe rồi đáp: “Có gì kỳ lạ khi thấy mèo đâu!” “Con mèo đen đó có vẻ quen quen” Lục Khánh Nam đáp: “Mèo ở trên đời này đều giống nhau mà” “Cảm giác nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc chui ra từ bụi cỏ.

“Kiều Bích Ngọc, em nghĩ nhiều rồi” Quách Cao Minh gọi Lục Khánh Nam ra đây là muốn để cô không vì chuyện của Châu Mỹ Duy mà ôm cục tức về nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom