• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 824-826

Chương 824

Xế chiều hôm nay, Quách Cao Minh bước vào phòng học với luồng khí lạnh tỏa ra từ khắp người.



Vẫn như mọi khi, phòng học đa phương tiện đủ để chứa hơn 200 người đã được lấp kín bởi các học sinh. Tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, nội quy của trường học không cho phép nhuộm tóc nên tất cả học sinh dưới bục giảng đều giữ nguyên mái tóc đen, thoạt nhìn thật sự rất khó để phân biệt từng gương mặt của học sinh.



Quách Cao Minh không có nhiệt huyết trong việc giảng dạy, thậm chí hôm nay anh còn lược bỏ phần điểm danh ở mỗi đầu tiết học. Các học sinh dưới bục giảng thấy vậy đều cảm thấy có chút thất vọng, đặc biệt là các học sinh nữ, bởi vì bọn họ luôn có cảm giác phấn khích đến mức tim đập thình thịch rộn ràng mỗi khi được vị giáo viên này gọi tên mình.



Quách Cao Minh viết lên bảng đen chủ đề tâm lý học của ngày hôm nay bằng một dòng chữ đơn giản, quan hệ thân mật.



824-cha-cua-cuc.jpg




Bỗng nhiên có một học sinh nữ mạnh dạn giơ cao tay, trên khuôn mặt tràn đầy thanh xuân nở nụ cười tự tin, rất tích cực muốn phát biểu.



“Câu hỏi gì?”



Quách Cao Minh ngẩng đầu nhìn về hướng học sinh nữ kia, cất giọng nói đều đều.



Học sinh nữ kia vô cùng vui vẻ, lập tức đứng thẳng người. Cô gái nói to, rõ ràng: “Thầy ơi, nếu như muốn hình thành một mối quan hệ thân mật với người khác, vậy bước đầu tiên cần phải làm là…”



“Đầu tiên cần phải hiểu biết về đối phương” Học sinh nữ kia chưa kịp nói xong câu hỏi của mình đã bị Quách Cao Minh cắt ngang bằng câu trả lời.



Giọng điệu của anh giống như đang trách móc học sinh nữ kia không chăm chú nghe giảng. Vì vậy học sinh nữ kia cũng biết điều, nhanh chóng kết thúc vấn đề: “Được rồi ạ, cảm ơn thầy” Học sinh nữ kia không nhụt chí, chỉ cần một đoạn đối thoại đơn giản như vậy cũng đủ để trong lòng cảm thấy thỏa mãn rồi.



“Thầy ơi!”



“Thầy ơi, em cũng có câu hỏi!”



Bầu không khí trong lớp học bổng nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên, các bạn học rất nhiệt tình, thi nhau giơ cao tay. Tất cả mọi người đều rất dè dặt trong những tiết học trước, ai cũng ngoan ngoãn nghe giảng bài, không dám lên tiếng dù chỉ là một câu. Hiện tại có người mở đầu, cho nên những người khác đều muốn thử.



Quách Cao Minh nhíu chặt chân mày, anh ghét ồn ào ầm ï.



Trên lớp học cũng có một người khác ghét sự ồn ào. Kiều Bích Ngọc vốn dĩ đang năm ngủ ngon lành ở một góc vắng vẻ chỗ dấy ghế hàng cuối cùng, cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng ngẩng đầu lên, thấy các bạn học xung quanh đột nhiên trở nên nhốn nháo giống như đang phát điên, chẳng hiểu sao tất cả bọn họ đều giơ tay cao quá đầu như thể đang cầm tiền tranh nhau mua hàng giảm giá.



‘Vào khoảnh khắc khi Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên khỏi bàn học, Quách Cao Minh đứng trên bục giảng đã nhìn thấy cô.



Quách Cao Minh sững sờ tận ba giây đồng hồ.



Đôi mắt luôn sâu thẳm chất chứa đầy sự phức tạp của anh hiện lên vẻ kinh ngạc, tại sao cô lại ở chỗ này.
Chương 825

Cô thường xuyên trốn tiết học của anh, thậm chí còn tìm người giả mạo đến thay thế.



So với các bạn cùng lớp đang tích cực năng động và đầy sức sống ở bốn phía xung quanh, lúc nào Kiều Bích Ngọc cũng uể oải như thể hết sức lực, hai mắt nhập nhèm luôn trong trạng thái buồn ngủ.



Cô nhanh chóng xác định rãng không có thiên tai hay thảm họa nhân tạo nào, lập tức an tâm, cơ thể lại mềm oặt, úp mặt xuống bàn, chuẩn bị tiếp tục ngủ cho đến khi tiết học nhàm chán này kết thúc.



Vốn dĩ cô muốn lẻn chuồn về ký túc xá để ngủ bù, nhưng gần đây dì quản lý ký túc xá rất nghiêm khắc nên cô không thể về đó trong giờ lên lớp. Dù sao trong lớp học rộng lớn với hơn 200 người này, cô năm sấp ngủ cũng chẳng có ai thèm quan tâm.



“Kiều Bích Ngọc!” Suy nghĩ của cô bị phá vỡ bởi tiếng điểm danh đột ngột.



Toàn bộ lớp học trở nên yên lặng.



Chẳng ai hiểu vì sao thầy giáo Mark lại đột ngột điểm danh Kiều Bích Ngọc, ánh mắt của mọi người nhìn đi nhìn lại giữa giáo viên có biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt đang đứng trên bục giảng cùng với bạn học sinh nữ ở dãy ghế hàng cuối cùng rất rõ ràng là đang nằm sấp ngủ, vừa nhìn vừa dò xét.



Không ngờ học sinh nữ này lại ngủ trong tiết học của thầy giáo Mark, đúng là quá vô lẽ!



Kiều Bích Ngọc luôn trong tình trạng giấc ngủ không đầy đủ, bởi vì cô vừa phải mạng ôn thi dưới áp lực học tập vừa phải đến quán trà sữa trực ca đêm, hơn nữa cô đã ăn quá nhiều vào buổi trưa hôm nay nên hiện tại đầu óc hoạt động hơi chậm, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ các bạn học xung quanh.



Tư Viễn An ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, nói: “Đàn chị, thầy giáo vừa gọi chị.”



Lúc này Kiều Bích Ngọc mới đứng dậy, ánh mắt của cô vẫn rất mông lung. Cái phòng học rộng lớn hơn 200 người này dưới cái nhìn của cô chỉ toàn những mái đầu đen nghìn nghịt, bóng dáng của thầy giáo trên bục giảng cũng trở nên mơ hồ.



Kiều Bích Ngọc, đến phòng làm việc của tôi” Giọng nói lạnh lùng bật ra từng câu chữ nặng nề, giọng điệu vang rõ mệnh lệnh, mang theo sự tức giận không cho phép từ chối.



Nếu người bị gọi là những bạn học khác, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng hoảng sợ xin lỗi giáo viên để không phải đến phòng làm việc.



Thế nhưng Kiều Bích Ngọc đã trải qua việc này rất nhiều lần, đã từng ra vào phòng làm việc của hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần. Cô không khác gì lợn chết không sợ nước sôi lửa bỏng, cùng lắm thì bị mắng vài câu thôi mà. Dù sao cô cũng chỉ ngủ trong lúc lên lớp, giáo viên sẽ không làm gì quá đáng với cô.



Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học xung quanh, cô vẫn cúi thấp đầu như cũ, ánh mắt vẫn nhập nhèm bởi vì chưa tỉnh ngủ hẳn, chậm rãi bước theo sát đãng sau giáo viên nam trước mặt ra khỏi phòng học rộng lớn.



Tư Viễn An vươn tay lên như thể muốn kéo cô: “Đàn chị”



Giáo viên gọi cô đến phòng làm việc rõ ràng là muốn khuyên răn cô một trận, một học sinh bình thường như Tư Viễn An không có quyền lực để ngăn cản, vì vậy cậu ta chỉ có thể nhìn cô đi ra ngoài.



Ngay cả Phương Mai và Châu Mỹ Duy cũng có chút lo lắng cho cô.



Vị giáo viên Mark này luôn giữ thái độ lạnh lùng, Kiều Bích Ngọc đột nhiên bị anh gọi tới phòng làm việc chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít .
Chương 826

Sau khi thầy giáo Mark gọi Kiều Bích Ngọc đến phòng làm việc riêng của mình, đến tận khi hết tiết học, anh cũng không trở lại phòng học.



Vị giáo viên mới này hành động quá bốc đồng, bỏ mặc nhiều học sinh như vậy, cũng không thèm quan tâm đến tiến độ của chương trình học.



Chẳng biết anh ta muốn làm giáo viên kiểu gì nữa Mãi cho đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, hầu hết các bạn học đều ùa ra ngoài phòng học như ong vỡ tổ nhưng vẫn không quên khe khẽ xì xào bàn luận về việc Kiều Bích Ngọc bị bắt quả tang khi đang ngủ trong lớp, chắc chẳn cô sẽ lại bị xử phạt nghiêm khắc.



“Người đàn ông đó, anh ta là giáo viên ở đây sao?” Sau khi tan học, Tư Viễn An vội vàng hỏi Phương Mai.



Từ lúc Tư Viễn An bước vào căn phòng học này rồi nhìn thấy Quách Cao Minh đứng trên bục giảng, toàn thân cậu ta đã căng cứng.



Câu †a bàng hoàng không biết tại sao người đàn ông này lại là giáo viên trong trường học, không hiểu sao cậu ta luôn có cảm giác căng thẳng và cảm nhận được áp lực trong giờ học.



Người đàn ông này không giống một giáo viên chút nào.



Phương Mai biết cậu ta đang ngạc nhiên vì điều gì, lập tức nói thẳng: “Cậu muốn nói rằng anh ta không giống giáo viên đúng không…



“Anh ta rất được hoan nghênh ở trong trường học, không nhìn thấy tất cả mọi người đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để có thể vào được lớp của anh ta sao. Tôi chỉ cảm thấy sự xuất hiện của anh ta rất kỳ lạ”



“Tính ra thì anh ta chỉ đến sớm hơn cậu nửa tháng, anh ta đột nhiên tới đây dạy học sau khi khai giảng.”



Tư Viễn An đột nhiên chuyển trường đến đây, vị giáo viên Mark này còn kỳ lạ hơn, có vẻ như nhà trường đã khẩn cấp thành lập một môn học mới chỉ dành riêng cho anh vào chương trình học của khối mười hai.



“Không biết hiện tại Kiều Bích Ngọc thế nào rồi nhỉ?” Châu Mỹ Duy rất lo lắng cho Kiều Bích Ngọc.



“Dù sao hiện tại cũng đã tan học, chúng ta đến phòng làm việc của giáo viên xem một chút đi”



Cả ba người họ đi đến phòng làm việc của giáo viên, lấp ló ở bên ngoài nhìn vào bên trong văn phòng. Bọn họ ngó qua ngó lại mấy lần nhưng vẫn không nhìn thấy vị giáo viên Mark kia cùng với Kiều Bích Ngọc đâu.



Có vẻ như hôm nay các giáo viên tổ chức một buổi liên hoan, một số giáo viên đang thảo luận sôi nổi bên ngoài hành lang, Phương Mai đã trở thành lãnh đạo của Hội học sinh ngay từ năm đầu tiên bước vào trường trung học phổ thông, đương nhiên cô ấy rất quen thuộc với những giáo viên này.



Vì vậy, cô ấy đi thẳng lên trước, đứng trước mặt các giáo viên, lễ phép hỏi: “Thầy cô ơi, cho em hỏi, thầy giáo Mark đã rời đi chưa ạ?”



“Mark sao?”



“Thầy cô không rõ về chuyện của anh ta lắm” Tổ trưởng nhóm giáo viên dạy tiếng Anh xích lại gần, lặng lẽ nói: “Anh ta có chút ngạo mạn, luôn tỏ ra thái độ xa cách, có vẻ như khinh thường việc giao tiếp với thầy cô.”



Phương Mai không hề cảm thấy ngạc nhiên, thầy giáo Mark cũng thể hiện mình không phải là người thân thiện và dễ hòa đồng mỗi khi dạy học cho bọn họ.



Cô ấy ngại nói với những giáo viên này rằng một trong những bạn học của cô ấy đã bị giáo viên Mark gọi đến phòng làm việc. Sau khi suy tư một hồi, cô ấy hỏi.



“Vừa rồi thầy giáo Mark dạy học cho lớp chúng em, em có một vài vấn đề không hiểu, cho nên muốn để lại tờ giấy ghi câu hỏi lên mặt bàn của thầy ấy, không biết bàn làm việc của thầy ấy ở đâu…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom