• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 832-834

Chương 832

Kiều Bích Ngọc chẳng thể hiểu được tâm lý của việc theo đuổi thần tượng “Cậu không cảm thấy giáo viên Mark rất đặc biệt sao? Cậu nhìn nè, chiếc áo khoác này của thầy ấy không giống mấy loại quần áo.



bình thường, chắc chắn thầy ấy có rất nhiều tiền. Hơn nữa dáng dấp của thầy ấy đẹp trai như vậy, sao có thể lờ đi sức hấp dẫn của một anh chàng đẹp trai quyến rũ như thầy ấy được chứ” Tống Manh Manh vẫn nở nụ cười ngu ngốc như lúc nãy.



Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một hồi, cô vẫn không có ấn tượng gì nhiều đối với vị giáo viên này. Từ trước đến nay cô vẫn luôn bận hết việ ôn thi đến việc đi làm, mặc dù Tống Manh.



Manh suốt ngày nói rằng vị giáo viên Mark này.



rất đẹp trai, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa chắc thầy ấy có thể dễ nhìn bằng Đường Tuấn Nghĩa.



Nếu như giản lược ấn tượng theo cách tương đối thô sơ thì cô thấy tính tình của vị giáo viên này không tệ lắm, thầy ấy bắt gặp cô úp mặt lên bàn làm việc của mình để ngủ cũng không đánh thức cô dậy, mà ngược lại còn đắp áo khoác lên người cô. Tóm lại, vị giáo viên Mark này là người rất tốt.



Tuy nhiên, chỉ trong vòng một giây sau, cô đã vứt vị giáo viên này ra sau đầu Chỉ có duy nhất một mình Châu Mỹ Duy.



đang tự hỏi vấn đề này, một giáo viên choàng áo khoác của mình lên vai học sinh không hề bình thường chút nào, hơn nữa vị giáo viên này còn là thầy giáo Mark nổi tiếng lạnh như băng nữa.



Những điều bất thường liên tục xảy ra tại nhà họ Quách.



Sau khi hoàn thành xong chương trình học tuần này, Quách Cao Minh trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An. Đối với việc gần đây anh chịu khó trở về nhà thế này, mọi người trong nhà họ Quách đều hết sức vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy nhức đầu.



“Cậu chủ Cao Minh vẫn đang nấu ăn ở trong phòng bếp..”



“Hình như hôm nay cậu chủ nói muốn học làm sushi cuộn.”



Quản gia báo cáo hành động của Quách Cao Minh cho ông cụ Quách với sắc mặt không ổn lắm, sau đó sai người bưng lên một đĩa sushi bán thành phẩm: “Tất cả sushi lươn này đều là do cậu chủ Cao Minh tự tay làm ra”



Đáng lẽ đĩa sushi bán thành phẩm này phải bị ném vào thùng rác, nhưng quản gia đã nhanh chóng nháy mắt một cái ra hiệu cho người giúp việc trong nhà để bọn họ mau bưng ra ngoài.



Ông cụ Quách trực tiếp dùng tay cầm một miếng sushi ném vào trong miệng, nhai nhai, sau đó im lặng suốt một hồi lâu.



Quản gia thấy thế, trong lòng có chút lo lắng. Ông ta vội vàng rót sẵn một cốc nước.



ấm phòng ngừa nếu như ông cụ Quách cần dùng, sợ rằng món ăn này sẽ làm hỏng dạ dày của ông cụ Quách, dù sao không một ai trong bọn họ nghĩ tới việc cậu chủ Cao Minh sẽ xuống phòng bếp.



“Sao đột nhiên Cao Minh lại muốn làm cái món ăn nghiệt chướng này, rốt cuộc thăng bé muốn làm cho ai ăn?” Ông cụ Quách chau mày, mắng một câu, lại cầm một miếng khác ném vào miệng ăn một cách say sưa ngon lành Món sushi này không đòi hỏi kỹ thuật cao, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn thuộc loại thượng hạng, trộn lẫn đống nguyên liệu ấy theo cách tùy ý cũng có thể bỏ vào miệng.



Điều kỳ quái là anh nguyện ý xuống bếp làm món ăn này.



“Có thể là cậu chủ Cao Minh muốn tự tay làm cho ngài…” Quản gia mặt mày hớn hở, đang định nói một câu mát lòng mát dạ.



“Mơ đi!”



Ông cụ Quách xì một tiếng, cười khinh miệt.
Chương 833

“Tôi chỉ trông cậy vào cháu dâu tương lai của tôi sẽ tự tay nấu cho tôi một bữa ăn thôi, tôi không hy vọng xa vời gì vào thãng nhóc.



Cao Minh này hết. Tôi đã nuôi lớn thăng oät con này từ nhỏ, chẳng lẽ tôi không biết bản tính của nó ra sao chắc, sao nó có thể hiếu thuận như thế được. Gần đây thăng bé khác.



thường quá, không biết có nên tìm đạo sĩ về nhà đuổi tà hay không đây”



Quản gia cùng với mấy người giúp việc đứng đằng sau cố gắng nín cười.



Bất kể điều đó có bất thường như thế nào, cậu chủ Cao Minh của bọn họ nguyện ý về nhà vẫn là việc tốt.



“Nếu như cậu chủ Cao Minh có người mình thích thì tốt biết bao. Sớm kết hôn, an cư lạc nghiệp sẽ không phải suốt ngày chạy ra bên ngoài nữa…”



Lời nói này đã chạm đến nỗi lo lắng dưới đáy lòng ông cụ.



Ông cụ Quách khit mũi hừ một tiếng: “Nếu như có một người phụ nữ nào đó buộc chặt được trái tim của thäng bé, cho dù là một người quái dị xấu xí, tôi cũng sẽ vui lòng nhận cô bé làm cháu dâu.”



“Nếu như thằng bé có thể thích Thanh Châu, vậy tôi cũng không cần phải lo lắng nhiều như thế này”



Cô bé Quách Thanh Châu này được mang về nhà họ Quách từ khi còn nhỏ. Từ lúc bắt đầu nhận nuôi, bọn họ đã xem cô nhóc như con dâu nuôi từ bé, đáng tiếc thăng nhãi trong nhà lại không có tâm tư kia.



“Nếu cậu chủ Cao Minh đã xem cô chủ Thanh Châu như một người em gái, vậy thì cả đời này sẽ mãi coi cô chủ là em gái. Đây là nhận định trong lòng cậu chủ. Dù sao cậu chủ cũng rất biết giữ nề nếp quy củ trong hành động của mình từ khi còn là một đứa trẻ.”



“Tính tình quá xấu, đầu óc cũng không biết nghĩ thoáng lên gì cả.”



Quách Cao Minh vừa bước từ phòng bếp ra ngoài đã nghe thấy tiếng ông nội đang mắng ai đó.



833-cha-cua-cuc.jpg




Mãi cho đến khi anh đã đi xa, ông cụ Quách mới thở dài một hơi, nói: “Lần này thật sự phải mời đạo sĩ đến nhà rồi”



Sao thăng cháu trai trưởng nhà họ Quách của ông ấy lại giống như bị trúng tà thế này.



Chương 788: Mối tình đầu thanh xuân nơi vườn trường của Quách Cao Minh (35) Chiến lược thu phục tình yêu của một người con gái, yêu ai yêu cả đường đi lối về.



Bình thường Tư Viễn An muốn tìm bạn gái cũng không nhất thiết phải rắc rối như vậy bởi vì cậu ta có hoàn cảnh gia đình khá tốt, cho dù ba năm trước cậu ta còn là một thãng nhóc béo mập mạp nặng cỡ một trăm cân thì cậu ta cũng có bạn gái, tuy rằng khi đó bạn gái đấy chỉ vì muốn đào mỏ cậu ta.



Cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc học tập chiến lược thu phục tình yêu của một người con gái giống như bây giờ, cho nên cậu †a hơi căng thẳng. Thậm chí cậu ta còn cảm thấy học chiến lược này khó hơn nhiều so với việc học nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.



“Cậu là nhóc mập mạp nhà họ Tư Viễn đúng không?”
Chương 834

Cung Nhã Yến đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ lại gặp được một cậu học sinh vô cùng thân thiện chủ động tiến lên chào hỏi với bà ấy.



Tư Viễn An nghe được hai từ mập mạp, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu ta vô cùng hối hận vì lúc trước bản thân đã làm quen với Kiều Bích Ngọc bằng vẻ ngoài mập mạp mà ngay cả chính cậu ta cũng chán ghét, ấn tượng đầu tiên đã bị hủy hoại như vậy đấy.



Kiều Bích Ngọc học cùng trường trung học cơ sở với cậu ta, chỉ là bọn họ chênh lệch nhau hai lớp.



Cô đã giành được giải nhất trong kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học phổ thông cấp thành phố, cho nên có không ít phụ huynh muốn mời cô về dạy phụ đạo đồng thời truyền thụ kinh nghiệm cho con của mình.



Mặc dù chỉ là chỉ là một học sinh trung học cơ sở, nhưng xét cho cùng cô cũng có kinh nghiệm thực tế đầy mình. Nhà họ Tư Viễn đã ra giá cao, Kiều Bích Ngọc làm gia sư dạy kèm cho cậu ta trong vòng một tháng.



Cung Nhã Yến rất có ấn tượng với nhà họ Tư Viễn: “Cậu tên là Viễn An đúng không, sao đột nhiên lại gầy đi nhiều vậy?”



Trong giọng điệu của bà ấy chứa một chút lo lắng và lòng thương cảm.



Câu này giống y hệt lời Kiều Bích Ngọc đã hỏi cậu ta lúc đó, cũng hoài nghỉ không biết liệu có phải cậu bị bệnh nặng hay không.



“Cháu không bị bệnh đâu ạ, cháu rất khỏe mạnh, chỉ là cháu giảm cân thôi” Tư Viễn An ngại ngùng cười một tiếng với Cung Nhã Yến, giọng nói dịu dàng rất lễ phép.



Về tổng thể, Cung Nhã Yến có ấn tượng không tệ đối với Tư Viễn An. Bà ấy nhớ tới một chuyện xảy ra trong quá khứ lúc cháu gái Kiều Bích Ngọc của bà ấy vẫn đang dạy phụ đạo cho người ta, Kiều Bích Ngọc dạy kèm xong về đến nhà thường hay nói người ta không chỉ mập mạp mà còn vừa ngốc nghếch vừa đần độn, nhưng trên thực tế gia giáo của người ta lại tốt như thế này. Có sự so sánh, bà ấy thật sự rất hổ thẹn “Gia đình cậu chuyển đến đây sinh sống sao?”



Cung Nhã Yến chỉ ở trong một căn phòng cho thuê, sau khi Kiều Bích Ngọc trở thành học sinh trung học phổ thông đã chuyển đến đây bởi vì chỗ này cách trường học khá gần, người bình thường sẽ không lựa chọn dọn nhà chỉ vì lý do này.



“Cháu không dọn nhà ạ, may mà gia đình cũng có phòng trống ở chỗ này. Cháu và đàn chị học cùng trường trung học phổ thôn; Tư Viễn An nói chuyện rất lịch sự và phép. Những lúc nói chuyện với người lớn tuổi, cậu ta còn cố ý hạ thấp giọng điệu, khiến người nghe cảm nhận được sự tôn trọng từ cậu †a.



Trong lòng Cung Nhã Yến càng cảm thấy yêu quý cậu nhóc này hơn: “Cậu học cùng trường với Bích Ngọc sao, đúng là trùng hợp.”



“Chúng cháu còn là bạn học cùng lớp đó ạ, cháu nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học-‘ Trong giọng điệu của cậu ta không hề có chút tự phụ nào, vô cùng khiêm tốn Cung Nhã Yến lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khen ngợi: “Vậy thì chắc chẳn là thành tích bây giờ của cậu rất tốt, không ngờ thật đấy, trước kia…” Trước kia cháu gái Kiều Bích Ngọc của bà ấy còn chê người ta đần độn cơ mà.



Sau khi bắt chuyện bằng vài câu nói đơn giản, hai người trở nên thân quen hơn rất nhiều. Tư Viên An còn rất chu đáo, chủ động cầm giỏ rau hộ Cung Nhã Yến.



Hai người nói chuyện rôm rả suốt đường đi. Bởi vì cả hai đều quan tâm đến Kiều Bích Ngọc nên dường như chỉ cần bàn tán về những chủ đề liên quan tới cô, câu chuyện sẽ không bao giờ chấm dứt. Cung Nhã Yến cực kỳ thương yêu đứa cháu gái này của mình cho nên bà ấy nói chuyện cực kỳ hăng say.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom