• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 802-808

Chương 802

Kiều Bích Ngọc nhìn chăm chãm vào một cục tẩy hình dâu tây trong tay, đưa lên mũi ngửi một chút, bộ dáng của cô lúc này như sắp bỏ nó vào trong miệng đến nơi rồi “Cái này không ăn được” Cậu nhóc có chút gấp gáp cũng nhanh tay cướp đi.



Kiều Bích Ngọc quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu: “Thật sự không ăn được, chị còn muốn đi rửa ruột hay sao, rửa ruột rất khó chịu” Cậu nhóc lúc này đã quýnh lên, nhưng lúc này lại không hề nói lắp, vô cùng trôi chảy.



“Sao em biết được sẽ phải rửa ruột?”



“Chính chị đã nói mà, chị mới nói trước đây không lâu đã ăn hai cục gôm tẩy, sau đó không phải đã đến bệnh viện để rửa ruột sao?”



Sau một hồi trò chuyện, cậu học sinh nắm chặt cục tẩy nhỏ này, đỏ bừng mặt, như thể rất lo lẳng, chậm rãi nói: “Chị không còn nhớ em nữa, đầu tháng ba năm ấy chị đến nhà em để dạy thêm, em là, là cái kia, cả ngày chị đều gọi em là Bạch mập đấy thôi.”



Bạch mập.



Cái tên này nói ra có bao nhiêu khó nghe cùng xấu hổ, như thể tố cáo cô không có lương tâm mới đặt cho người ta một cái biệt danh như vậy, hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy.



“Bạch mập?”



Kiều Bích Ngọc nhìn cậu học sinh gầy gò ốm yếu, nhìn lại cậu nhóc nói quen biết mình, cậu đỏ mặt, bộ dáng giống một cô vợ nhỏ như vậy liền cảm thấy buồn cười.



“Đầu tháng ba dạy kèm, chị vẫn còn nhớ”



Gô thi vào cấp 3 năm đó khá tốt, cũng có không ít phụ huynh nhờ cô chỉ giáo kinh nghiệm.



Khi đó cô nhận dạy kèm cho một cậu bé trắng trẻo, mập mạp, hơn nữa cũng không thông minh, nếu không phải mẹ cậu nhóc cho cô nhiều tiền như vậy thì Kiều Bích Ngọc đã sớm nghỉ việc rồi.



802-cha-cua-cuc.jpg




Từ nhỏ Kiều Bích Ngọc đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói và việc làm của ông ngoại cô, ông là một vị đại tướng quân làm việc gì cũng đều rất mẫu mực. Cô thích chăm sóc cho những người yếu thế, cho dù là người không cần phải chiếu cố như Đường Tuấn Nghĩa cùng một vài lần được cô bảo vệ.



“Năm nay em là học sinh lớp 10 đúng không, tên là gì vậy?” Kiều Bích Ngọc trực tiếp hỏi.



Cô đã sớm không còn nhớ rõ người trước mặt này rồi, cô chỉ là gia sư cùng cậu ta một tháng mà thôi.



Tư Viễn An cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nhưng nào dám tức giận, người này lúc trước dạy cậu đã mắng cậu rất nhiều, hơn nữa còn khiến trốn ở trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài, nhưng về sau lại cảm thấy hối hận vì không thể gặp mặt cô một lần.



Cô vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi, thật sự là quá tốt.



“Lớp 10/1, Tư Viễn An” Giọng nói của cậu ta ôn hoà nhã nhặn vang lên.



Kiều Bích Ngọc mỉm cười vỗ vai cậu ta, tối nay cô đi giày cao gót cho nên chiều cao cũng không chênh lệch với Tư Viễn An là mấy, cô vô cùng tự nhiên ôm lấy vai cậu giống như khi ôm vai Tống Manh Manh, cùng cậu đi đến một con đường mòn khác: “Bạn nhỏ Viễn An, phía trước có thể ăn uống miễn phí, chưa đưa em qua đó”



Ngôi trường này tốt xấu gì cũng là địa bàn của cô, vì là người quen cũ nên chủ nhà cũng phải nhiệt tình tiếp đãi một chút chứ.
Chương 803



Tư Viễn An tim đập loạn xạ, nếu không phải ánh đèn trong vườn trường quá mức mờ ảo, nhất định sẽ nhìn thấy vành tai của cậu ta đỏ bừng, cả người cứng đờ như hóa đá, tay chân vô thức đi theo phía trước, chính là tùy ý để Kiều Bích Ngọc dẫn mình đi đến bất cứ đâu.



Ngày hội ngộ đầu tiên là ở cửa phòng họp hội sinh viên, Tư Viễn An khi ấy cực kỳ khiếp sợ, tay chân không theo kịp đầu óc, ngã ngay trước mặt cô vừa đau vừa mất mặt, may mắn cô không nhận ra mặt cậu †a.



Một tiếng tiếp theo, Kiều Bích Ngọc đưa cậu †a đi ăn uống, Tư Viễn An căng thẳng quá chỉ biết gật đầu lia lịa, cô đưa bất cứ thứ đồ gì vào trong tay cậu ta đều bỏ vào trong miệng, cảm giác không khác nào người bị mộng du.



“.. Nơi này có thể viết được ước nguyện.”



Kiều Bích Ngọc cũng không ngoại lệ, học theo những bạn học khác cầm một tờ giấy viết lên đó những ước nguyện của bản thân mình: “Nghề nghiệp mơ ước, người bạn đời lý tưởng…



Tư Viễn An cũng đi theo nàng lấy một tờ giấy viết vào đó, mặc kệ là sau khi treo nó vào cây đại thụ có thể linh nghiệm hay không, cậu †a quay đầu lại nhìn cô, cảm thấy khi cô trở nên nghiêm túc rất nhiệt tình cũng rất đáng yêu, tuy răng khi không cười sẽ có chút hung dữ.



Sau khi Kiều Bích Ngọc viết xong, kiếng chân treo nó lên ngọn cây.



Dưới ánh trăng mờ ảo Tư Viễn An ngẩng đầu nhìn lên, thấy nghề nghiệp mơ ước của cô viết là bác sĩ.



Đúng vậy cô luôn muốn trở thành một bác sĩ.



Sau đó, cô chắc chắn sẽ điền vào chuyên ngành y học trong kỳ thi tuyển sinh đại học.



Tư Viễn An lúc này cũng khơi dậy tinh thần chiến đấu đi học y, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cậu †a ngẩn người, liền vỗ một cái vào gáy cậi Ở đây cũng không còn gì để chơi, chị phải về ký túc xá nghỉ ngơi, em học ở trường nào, nghe nói ở lâu trong trường cũng không tốt đâu, tạm biệt”



Lời nói của cô rất thẳng thắn, đơn giản, nói xong, liền xoay người rời đi Tư Viễn An ở tại chỗ hồi lâu mới định thần lại, đêm nay thật sự không phải là mơ.



Cô gia sư đêm nay đối với cậu ta tốt như vậy, Tư Viễn An không biết diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nài phấn,dường như đầu óc đều rối bời Tư Viễn An vẫn còn đứng ở đó, cậu ta còn việc phải làm, chính là muốn xem cô viết gì vào tờ giấy ước nguyện về người bạn đời sau này.



Ngay khi Tư Viễn An kiểng chân muốn nhìn kỹ hơn, đột nhiên có một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra từ phía sau chính xác lấy đi tờ giấy ước nguyện của Kiều Bích Ngọc.



Tư Viễn An sửng sốt, lập tức tức giận quay đầu lại: “Như thế nào có thể lấy đi…”



Nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại Tư Viễn An không biết phải miêu tả người đàn ông trước mặt như thế nào, anh ta cao hơn mình một cái đầu, khuôn mặt thanh tú thuần khiết nhưng lạnh lùng uy nghiêm, khi đối phương đứng ở đây, tư thế xuất chúng,cho dù không để ý tới bộ quần áo đắt tiền trên người, nhưng một thân khí chất nghiêm nghị toát ra từ trên người đối phương, có thể đoán được không phải là người bình thường.



Quách Cao Minh không khỏi đánh giá cậu học sinh trước mặt mình một lúc lâu, trên tay phải cầm tờ giấy ghi ước nguyện, không nói một lời, liền xoay người rời đi.



Tư Viễn An vô thức muốn gọi đối phương hưng nhìn bóng lưng của người kia khi rời nói lại mắc vào cổ họng.



Lúc này Tư Viễn An dường như đã hiểu rõ thế nào là chênh lệch, tuy rằng gia đình cậu ta cũng có chút tiền, thành tích cũng có thể coi là thuộc hàng xuất sắc, nhưng so với những người khác thì mình lại chẳng khác nào một con mèo nhỏ, đột nhiên lại sinh ra vài phần tự ti.



Ánh trăng treo cao trên ngọn cây, hoạt động tối nay cũng sắp kết thúc, gió đêm cũng bắt đầu mang theo hơi lạnh.



Vừa rồi Quách Cao Minh có thể nghe rõ cô nói mình về ký túc xá nghỉ ngơi, vì vậy anh cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi.



Tối nay cô chơi cùng cậu nhóc kia, Quách Cao Minh đều nhìn thấy, từ trước đến nay cô đối với người khác giới chính là tránh không kịp, không hiểu vì sao đối với một cậu chàng tướng mạo bình thường lại trở nên nhiệt tình như vậy.



Quách Cao Minh luôn muốn biết lý do, nhưng anh lại không muốn bản thân mình nghĩ ra kết quả.
Chương 804

Ánh trăng mờ ảo, tờ giấy ước nguyện trong tay Quách Cao Minh là những nét chữ do chính tay cô viết xuống, cô muốn trở thành một bác sĩ khoa tim để có thể chữa bệnh cho dì nhỏ, muốn gả cho một đầu bếp béo, tính tình tốt một chút, có thể làm được việc nhà, hơn nữa còn có thể ăn được nhiều món ngon.



Béo, đầu bếp.



Khi Quách Cao Minh nhìn thấy ba chữ này, không khỏi nhíu chặt mày, dường như từ trước đến nay anh chưa từng bao giờ phải đối mặt với một vấn đề khó khăn như vậy trong cuộc đời.



Các hoạt động trong khuôn viên trường tối nay sắp kết thúc. Kiều Bích Ngọc muốn về ký túc xá nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm, hơn nữa cô còn phải giải đề thi.



Nhưng khi cô đang đi bộ trở lại ký túc xá, cô thấy một ông cụ xuất hiện trong khuôn viên trường.



Trong khuôn viên trường thanh xuân dào dạt thế nhưng lại có một ông cụ đang đứng chống gậy, chuyện này vô cùng đột ngột, Kiều Bích Ngọc không khỏi liếc nhìn ông cụ thêm vài lần.



Ánh đèn đường màu vàng khiến khung cảnh xung quanh trở nên mông lung, dòng người cũng không còn nhiều, không thể nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy ông cụ này tay phải chống gậy đi từng bước chậm rãi nhưng lại không hề hiện nửa điểm cô đơn của tuổi già, ngược lại còn khiến người khác cảm nhận được khí thế uy nghiêm.



Còn chưa kịp nhìn rõ, một nam thanh niên bất ngờ lao ra từ phía sau đâm trúng ông cụ.



Ông cụ thế nhưng lại không hề bị ngã xuống mà chỉ loạng choạng vài bước, mà Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ ràng chàng trai vừa rồi đã trộm mất ví tiền cùng điện thoại của ông cụ, cô liền nhanh chóng đuổi theo.



“Này, tên khốn mặc áo len xanh đội mũ lưỡi trai kia chính là một tên trộm, mau bắt hẳn ta lại!”



Kiều Bích Ngọc lúc này sợ không kịp đuổi theo thủ phạm, chỉ có thể hô to một tiếng, hy vọng những bạn học phía trước có thể ra tay tương trợ.



kết quả là đám học sinh này khi nghe thấy có trộm thì lập tức ngây người, hơn nữa phần nhiều là cảm thấy hoảng sợ, cũng không có bất cứ hành động ngăn trở nào.



Kiều Bích Ngọc đã đuổi theo tên trộm suốt quãng đường.



Đám người bên trong khuôn viên trường vô cùng náo nhiệt bị tách ra, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng oán giận, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy hai thân ảnh một trước một sau chạy ra khỏi khuôn viên trường sau đó biến mất không chút dấu vết.



“… Đó, hình như là Kiều Bích Ngọc.”



Một số học sinh đã nhận ra cô, ở mấy trường học bên cạnh vì cô nên mới tới tham gia hoạt động lần này, ngoài ra cô còn là người dẫn chương trình cho hoạt động lần này, khuôn mặt cùng bóng lưng càng trở nên quen mắt.



Kiều Bích Ngọc chỉ vì tham dự sự kiện hôm nay mà đi một đôi giày cao gót 7 cm, bộ dáng khi chạy lúc này của cô vô cùng chật vật, vì vậy liền nổi giận hét lên với tên trộm ví ở đẳng trước.



“Tên trộm đáng chết kia để điện thoại cùng ví tiền lại, nếu như để tôi bắt được nhất định sẽ chết với tôi!”



Người đàn ông phía trước cao 1m9, dáng người to lớn, hiện tại đã ra khỏi trường bốn phía xung quanh đều vô cùng tối cũng tương đối vắng, đối với một học sinh nữ hẳn ta cũng không cần phải kiêng nể gì, sắc mặt hung ác dừng lại.



“Người đẹp có biết hậu quả của việc hôm nay xen vào chuyện của người khác sẽ có hậu quả gì không?”



Tên trộm liếc mắt nhìn cô một cái, có chút giật mình, cô học sinh to gan này, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, trên mặt hắn ta liền lộ ra vẻ khác thường nhanh chóng đi về phía Kiều Bích Ngọc.



Kiều Bích Ngọc cũng dừng lại, nhìn thẳng vào hắn ta, khuôn mặt của cô lộ ra vẻ thận trọng nhưng ánh mắt lại trong trẻo cùng kiên nghị “Đêm nay ở lại với anh, anh sẽ suy nghĩ đến việc thả em..” Giọng nói thô bị, trong lời lẽ còn mang theo ý tán tỉnh.



Những lời này còn chưa nói xong, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc trở nên vô cùng khó coi, không một tiếng động mà cởi đôi giày cao gót dưới chân, vung mạnh về phía đối phương.



Hành động này của cô quá đột ngột khiến hắn ta không kịp phòng bị, đối phương bị đánh trúng đau đến nỗi phải ôm đầu Tận dụng khoảng thời gian này, tay phải của Kiều Bích Ngọc nhanh chóng nắm thành quyền, đánh một cú vào ngực của đối phương.



Tên trộm bị đánh liền cúi gập người lại vì đau, không nhịn được mà rên rỉ mấy tiếng, Khi hẳn ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hung tợn, vô cùng tức giận, như thể hắn ta sắp giết Kiều Bích Ngọc ngay bây giờ.



Nhưng hắn ta cũng không có cơ hội này, người đàn ông trước mặt lúc này lại đang cúi gập người, Kiều Bích Ngọc vội vàng tiến lại gần hơn, dùng tay phải nắm lấy cổ áo trước của hắn ta, dùng tay trái nắm chặt thắt lưng, sau đó hơi khuyu người xuống, tức giận mắng một câu: “Tên khốn dám trộm đồ!” Sức lực của cô lúc này cũng quá lớn có thể nhấc người đàn ông nặng hơn mình lên sau đó đánh hắn bay ra xa.
Chương 805

Đường đi trong khuôn viên trường là một con đường gồ ghề đầy sỏi đá, cú ngã như vậy khiên hẳn ta đau đớn vô cùng, trán, tay và lưng đầy vết bầm tím, thở hổn hển vì đau đớn.



Ánh đèn đường lờ mờ, Kiều Bích Ngọc đi chân trần, từng bước một đi về phía hẳn ta, khinh thường khinh bỉ gã đàn ông to lớn có hình xăm trên ngực và cánh tay, chắc là xã hội đen, thừa dịp trường học có hoạt động nên mới tiến vào để hành sự.



“Nhóc con, đừng xẵng bậy-”



Người đàn ông này tuổi tác cũng không lớn lắm, không thích học hơn nữa cũng có thể đã bỏ học từ năm cấp 3, hình xăm trên người hẳn ta khiến người khác cảm thấy đặc biệt ngầu cũng rất có khí thế.



Hắn ta có vẻ ngoài dữ tợn, thân hình cường tráng, người bình thường khi nhìn thấy hẳn ta cũng không dám hé răng nửa lời, làm sao có thể nghĩ đến chuyện hôm nay bị một nữ sinh hạ gục?



Người đàn ông bị ngã đau đến mức không còn sức để đứng dậy, nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đầy đặn eo liễu, nhưng với kỹ năng vững vàng như vậy, khiến hẳn ta không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái cũng có chút sợ hãi.



“Đưa điện thoại ra đây!” Kiều Bảo Bối không dài dòng với hẳn ta, giọng nói lạnh lùng đầy khí thế.



Với vẻ ngoài này, cô gái này chẳng khác gì một đại ca trong trường cả.



Lúc này hắn ta cũng không quan tâm tới thể diện của bản thân mình, cũng biết mình không thể đánh lại được cô gái trước mặt này, hắn ta khó khăn ngồi thẳng người dậy, thành thật lấy trong túi ra năm chiếc điện thoại di động, đặt xuống đất.



Kiều Bích Ngọc liếc mặt một cái liền vô cùng kinh ngạc, tên này còn có thế trộm được nhiều điện thoại như vậy.



Hôm nay cô nhất định phải đưa hẳn ta về đồn cảnh sát.



Hăn ta cũng không phải người dễ dàng đi vào khuôn khổ, bèn lấy một nắm cát trong tay ném về phía Kiều Bích Ngọc, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.



Mắt Kiều Bích Ngọc bị cát bay vào, tâm mắt cũng trở nên mơ hồ, đợi khi mắt trở lại bình thường thì cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn bộ dáng đang bỏ chạy kia thì liền muốn đuổi theo, nhưng chờ đến khi cô nhặt năm chiếc điện thoại di động ở dưới đất lên, cũng không có thấy bóng dáng của tên trộm đâu nữa.



Sau khi bị trộm năm chiếc điện thoại đều bị hung thủ ngay lập tức tắt nguồn, sau khi Kiều Bích Ngọc bật những chiếc điện thoại di động này lên, 4 chiếc điện thoại di động lập tức có người gọi đến Tất cả đều là điện thoại di động của học sinh. Hai mươi hay ba mươi cuộc gọi nhỡ.



Giọng nói của những học sinh này có chút khẩn trương, còn mang theo chút tức giận: “Điện thoại di động trong tay bạn là của mình!”



Sau khi được kết nối, Kiều Bích Ngọc phớt lờ những người này chỉ giải thích ngắn gọn tình hình: “Mang theo chứng minh thư của các bạn đến hội học sinh nhận lại.”



Để đuổi theo tên trộm, Kiều Bích Ngọc mặt xám mày tro, đến đôi giày cao gót cũng bị cô làm gần hỏng, thật sự rất đau lòng, đôi giày này là cô mất hơn 3 triệu để mua đấy à.
Chương 806

Ngay sau đó, chủ nhân của chiếc điện thoại đã chạy đến hội sinh viên để nhận lại điện thoại của mình, những người này thậm chí còn không nói một lời cảm ơn, chỉ dùng một ánh mắt hồ nghỉ nhìn về phía Kiều Bích Ngọc mà đánh giá một chút, tất cả những người này đều không tin cô đã giúp bọn họ lấy lại được điện thoại Trên mặt hội trưởng hội học sinh đương nhiệm cũng lộ ra vẻ khó xử: “Đàn chị, chị cũng đừng để ý…



Đối phương muốn vươn tay vỗ vai an ủi Kiều Bích Ngọc một chút, nhưng Kiều Bích Ngọc một cơ hội cũng không cho cậu ta, vì vậy cô liền nghiêng người tránh sang một bên, nhìn chăm chăm vào bàn tay đang giơ lên của cậu ta, cô không thích người lạ chạm vào mình.



Bởi vì Kiều Bích Ngọc tính khí lãnh đạm, cho nên mọi người đều không cho rằng cô có thể nhiệt tình làm những chuyện như vậy.



Cậu có biết ai sở hữu chiếc điện thoại này không?” Để tránh sự bối rối lúc này, cậu học trưởng thu tay về, đổi chủ đề, nhìn chiếc điện thoại mới cuối cùng không có chủ Điện thoại này là thương hiệu mới, có vẻ như nó vừa được mua, thương hiệu và kiểu máy này rất đất. Điện thoại đã được bật lên, nhưng không có ai gọi đến để tìm nó.



Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một lúc, chắc là của ông cụ khi nấy rồi.



“Là của một ông cụ”



Giọng cô nhàn nhạt, giống như không muốn quan tâm đến chuyện này nữa, cô xoay người bước ra khỏi phòng họp của hội học sinh, nguyện ý giao chuyện này cho vị hội trưởng hội học sinh kia.



“Đàn chị, chị có nhớ mặt người đó không?



Có phải là lãnh đạo của trường chúng ta không?”



Hóa ra là điện thoại di động của một ông cụ, chuyện này khá khó xử.



806-cha-cua-cuc.jpg




Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình bị đàn em hội trưởng làm vướng víu, không có cách nào nên đành cúi đầu thở dài.



Cùng với mấy người trong hội học sinh đi tìm ông lão, dạo quanh khuôn viên trường vài vòng, hoạt động lần này của trường vô cùng náo nhiệt, học sinh bên ngoài cũng có rất nhiều, tìm một người cũng không dễ dàng gì.



Kiều Bích Ngọc kiểm tra danh bạ trên chiếc điện thoại di động mới này, chỉ có ba số liên lạc, đoán không chừng những số điện thoại này đều là của người nhà ông cụ.



Không nghĩ nhiều, liền trực tiếp liên hệ với số đầu tiên trong danh bạ Gọi một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, khi Kiều Bích Ngọc cảm thấy không có hy vọng, định cúp máy thì bên kia mới có người chậm rì rì nhận máy.



Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cũng không chào hỏi đối phương, liền mở miệng nói: “Điện thoại của ông cụ bị mất, hiện tại đang ở trong tay tôi.”



Quách Cao Minh ở đầu bên kia điện thoại cũng quá mức kinh ngạc, người gọi điện thoại tới lại là cô.



Anh vẫn không lên tiếng.



Kiều Bích Ngọc trở nên hơi mất kiên nhẳn: “Này, có ai đang nghe không?”



Dường như lúc này anh mới hoàn hồn, giọng nói trầm thấp từ tính, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Có chuyện gì?”



Kiều Bích Ngọc tức giận đến mức bỏ qua giọng nói trầm thấp êm tai của đối phương, cô đã nói điện thoại của ông cụ bị mất, người này như thế nào một chút khẩn trương quan tâm cũng không có.



“Ông cụ nhà anh ở trong trường chúng tôi bị người khác lấy mất điện thoại, tôi lấy về được, anh mau đến đây, tôi ở trước đài phun nước trong trường chờ anh!”



Cô nói rất nhanh, giọng điệu cứng rắn nhấn mạnh, cô đang đợi anh.
Chương 807
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như lại thất thần, trầm mặc không nói “Trường trung học phổ thông Phương Đông thành phố Hải Châu, anh mau tới đây”

Kiều Bích Ngọc không chịu nổi tính khí chậm chạp này của đối phương.

Lần này, Quách Cao Minh đáp lại bằng một giọng điệu phức tạp: “Được” Giọng điệu của ông chú có chút lạnh lùng, giống như cảm giác áp bức của một người ở vị trí cao.

Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức không thích người này, cảm thấy loại người này rất khó phục vụ.

Kiều Bích Ngọc nói với những người trong hội học sinh rằng mình đã liên lạc với người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này, cô muốn bọn họ ở đây chờ người đến lấy, những hội trưởng hội học sinh thâm trầm này luôn cảm thấy chiếc điện thoại di động này là một củ khoai tây nóng bỏng, còn Kiều Bích Ngọc đã phải đối phó với nó một mình.

Kiều Bích Ngọc sắc mặt tối sầm, đứng ở đây trong gió đêm chờ người.

Khó chịu, người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại với cô lại có giọng điệu tồi tệ như vậy, chẳng lẽ lại là lãnh đạo lớn, thật sự rất phiền phức.

Trời không phụ lòng người, cô đợi khoảng 10 phút, đột nhiên hai mắt sáng lên, một chiếc Rolls-Royce màu sâm panh chạy chầm chậm đến cổng trường, tất nhiên, một chiếc xe thể thao hàng đầu như vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Kiều Bích Ngọc cũng nhìn thấy ông lão kia đang ngồi ở phía trước xe.

Kiều Bích Ngọc vội vàng chạy tới, vừa lúc ông già chuẩn bị xuống xe, cô nhanh chóng dùng tay trái ấn vào cửa, vội nói: “Điện thoại của ông”

Đang nói chuyện, cô định đặt lại điện thoại di động vào tay ông lão, gương mặt uy nghiêm của ông cụ Quách lúc này hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Lão quản gia ngồi ở chỗ lái xe trở nên vô cùng căng thẳng, chuyến này cũng không mang theo vệ sĩ, lỡ như ông cụ xảy ra chuyện gì thì sao.

Nhanh chóng xuống xe: “Ông chủ” Quản gia lo lắng hô lên một tiếng.

Ông cụ Quách trầm ngâm nhìn theo bóng dáng cô nữ sinh đã khuất xa, rồi thất thần nhìn xuống chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình.

Ông ấy cũng không phải một người hồ đồ, từ lúc đi dạo trong khuôn viên trường bị một người đụng phải, lúc ấy ông cũng biết được điện thoại di động của mình đã bị trộm, nhưng ông ấy cũng không mấy để ý tới.

Nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã được một nữ sinh lấy về, hơn nữa cũng không muốn được ông trả ơn.

Khi Quách Cao Minh vội vã từ bên ngoài bước vào, anh nhìn thoáng qua đài phun nước trước cổng khuôn viên trường, không có ai đợi anh ở đó.

Thay vào đó, người quản gia đã nhận ra anh đầu tiên, không khỏi kích động hô lên một tiếng: “Cậu Cao Minh!”

Quách Cao Minh quay đầu lại, ánh mắt có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày mà tiến lại gần.

Bộ dáng một chiếc xe sang trọng như vậy trong khuôn viên này quả thật là quá khoa trương, Quách Cao Minh không nói lời nào, nhanh chóng lên xe, quản gia mừng rỡ trong lòng, lái xe rời đi, ông cụ Quách ngồi phía sau không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

Quách Cao Minh không hỏi tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện trong trường học, lúc đó trong lòng anh cũng đã hoàn toàn rõ ràng, đơn giản là muốn điều tra hành tung của anh.

Chương 808

Để tránh bầu không khí kỳ quái trong xe, quản gia chậm rãi nói: ‘Bây giờ cũng không biết cậu Khánh Nam đang ở đâu, ông cụ cũng chưa ăn tối, không bằng chúng ta…”



Quản gia biện minh cho chính mình, Quách Cao Minh cũng không nói lời nào, ngược lại ánh mắt rơi vào điện thoại di động của ông nội.



Ông cụ Quách vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như nhất thời không biết đối mặt với những lời chất vấn của thăng cháu trai mình như thế nào, lẽ nào ông ấy lại nói mình đến để theo dõi nó, hừ, chuyện này đúng là quá mất mặt rồi?



Ông cụ nhanh chóng hẳng giọng, khó hiểu nói một câu: “Học sinh trường này thực sự lợi hại” Trong giọng nói mang theo vài phần khen ngợi.



Những tưởng rằng Quách Cao Minh vẫn sẽ trầm mặc, nhưng không ngờ anh lại lên tiếng trả lời: “Là rất tốt”



“Thẻ ước nguyện của mình không biết bị tên khốn nào lấy mất Nói đến này, Kiều Bích Ngọc tức giận, mặc dù cô không tin rằng một tờ giấy nhớ nho nhỏ có thể giúp ước mơ của mình trở thành hiện thực, nhưng dù sao đó cũng là điều ước, tên khốn nào lại độc ác như vậy.



Phương Mai mỉm cười cũng không nói gì, cảm thấy chuyện này thật sự quá bình thường.



Bên trên đó ký tên của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần một nam sinh đi ngang qua duỗõi tay liền có thể lấy được nó mà cất đi.



Đêm qua, hoạt động chung của một số trường đã kết thúc một cách sôi nổi và hoàn hảo, nhiều học sinh phấn khích đến mức nửa đêm không ngủ được, sáng ra đại bộ phận sẽ trưng ra đôi mắt gấu trúc, nhưng Kiều Bích Ngọc hoàn toàn ngược lại, cả người tàn đầy năng lượng.



Cô và Phương Mai chạy đến hội học sinh trước giờ tự học buổi sớm, Kiều Bích Ngọc đã đến nhận giải thưởng cho công việc lần này của mình.



Túi giấy màu đỏ, hình như là tiền thưởng, Kiều Bích Ngọc cầm nó trong ta, căn cứ vào kinh nghiệm của cô, ít nhất cũng phải hơn mười triệu.



Không hề che giấu bản tính keo kiệt của mình, Kiều Bích Ngọc ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi, tâm tình vui vẻ, đương nhiên cũng không để ý tới chuyện tờ giấy ghi ước nguyện bị người khác lấy mất.



Đàn em hội trưởng hội học sinh đương nhiệm không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy đàn chị này quả thực quá khác người.



Thấy cô cầm phong bao đỏ, nhiều người cũng phì cười Tuy rằng đàn chị cũng không phải người dễ gần, nhưng thử nghĩ xem, ngoài ngoại hình nổi bật, tính cách này cũng rất thú vị.



Phương Mai và cô công khai trốn học sớm, tranh thủ sự yên tĩnh của khuôn viên trường, tranh thủ đi dạo vài vòng trong khuôn viên trường, ngắm nhìn màu xanh của cây cỏ, tâm tình cũng vô cùng sảng khoái.



Nhiệm vụ duy nhất của năm cuối cấp ba là tiếp tục làm đề, không có chương trình học mới, so với học sinh cấp ba bình thường vò đầu bứt tai, đối với hai vị học bá này thì những ngày tháng này không có gì khó khăn, hơn nữa còn cảm thấy có chút thích thú.



Phương Mai thấy cô hớn hở cầm một xấp tiền trong tay, không khỏi trêu chọc: “Kiều Bích Ngọc, tớ cảm thấy sau này cậu sẽ là một đối tác rất khó tính.”



“Cậu chăm chỉ vơ vét của cải như vậy hơn nữa cũng rất có bản lĩnh không phải khiến cho nửa kia cảm thấy áp lực càng lớn sao, dám khẳng định người đàn ông tương lai của cậu sau này cũng không dễ chịu gì”



Chủ yếu là bởi vì Kiều Bích Ngọc là một người luôn thích kiếm việc để làm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom