• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 786-791

Chương 786



Mặc dù làm việc ở đây rất mệt rất vất vả, nhưng bà chủ đối với cô thực sự rất tốt, bình thường Kiều Bích Ngọc không phải là người hay nói, nhưng cũng là người có tình có nghĩa, chính là xem trong mắt ghi tạc trong lòng.



Từ nhỏ Kiều Bích Ngọc lớn lên bên cạnh ông ngoại, tính cách giống con trai, vô cùng trượng nghĩa.



“Bà chủ, trước đó cháu đã hứa với cô thì cháu sẽ không đột nhiên xin nghỉ việc.”



Bà chủ vẫn luôn lo lắng cây hái ra tiền Kiều Bích Ngọc này sẽ có ngày sẽ chạy mất, vì thế bà ta nhượng bộ rất lớn .



“Bích Ngọc, như vậy đi, cô cũng không muốn hạn chế thời gian làm việc của cháu, dù sao cháu cũng phải đi học rồi còn phải làm bài tập, khi nào cửa hàng đông khách thì cháu đến làm, nếu như cửa hàng không còn khách nữa thì cháy quay về trường học, không cần phải vất vả từ sáng đến tối muộn như vậy. Hơn nữa tiền lương của cháu, ngoại trừ tiền lương cơ bản cô sẽ trích phần trăm cho cháu, sẽ trả thêm cho cháu mười phần trăm. Cháu xem có được không?”



Kiều Bích Ngọc có chút giật mình,cô hoàn toàn không ngờ tới mình lại được nhận nhiều phúc lợi như vậy.



“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi”



Bà chủ sợ cô có ý từ chối, vội nói: “Hiện tại trong quán cũng không có khách, cháu về trường trước đi, dù sao cô cũng ở trên lầu, trông quán cũng rất tiện. Ở đây còn có mấy ly nước trái câu cháu đem về cho các bạn.”



Từ trước đến nay Kiều Bích Ngọc không phải người giỏi cò kè mặc cả, nhưng cô cũng không ngốc, phúc lợi tốt, đương nhiên cô cũng rất vui, hơn nữa hiện tại cô cũng là người nghèo.



Sau khi uống vài ly nước trái cây, cũng đem về cho bạn cùng phòng, Tống Manh Manh vô cùng khoa trương nói: “Nếu không mình trả tiể ậ Kiều Bích Ngọc vốn đã quá nổi tiếng vì nghèo.



“Không cần.”



Tống Manh Manh đã thông báo cho cô một sự kiện vô cùng thương tâm: “Kiều Bích Ngọc, mình nói với cậu, hiện tại chúng †a không có cách nào sống sót trong trường, thầy Mark không cho phép chúng ta nhờ người khác đi học hộ.” Cô ta dùng sức hút thật mạnh ly nước xoài, vô cùng buồn rầu.



“Lớp trọng điểm của các cậu thì tốt rồi, mỗi tuần đều là môn bắt buộc, 24 ban còn lại của bọn mình đều phải trải một vòng chém chém giết giết. Tuần này tớ không được chốt số Tống Manh Manh nói xong, ánh mắt u ám nhìn chäm chm về phía Kiều Bích Ngọc.



Cô ta đã cố gắng như vậy, hơn nữa cố tình còn nhờ người giúp, bây giờ lại không được, đúng là tội ác tày trời!



“Dù có đẹp trai đến mấy cũng không thể làm ra cơm ăn” Kiều Bích Ngọc vẫn không hiểu nổi tâm tình của bọn họ.



“Có thể, mình nói với cậu, mấy nữ sinh trong trường cũng đều bắt đầu chủ động giảm béo, hơn nữa hiện tại trên đầu giường của bọn họ đều có ảnh chụp của thầy Mark..”



Kiều Bích Ngọc không muốn nghe những người thiếu dinh dưỡng như vậy nữa, cô nghĩ những cô gái này bị điên rồi.



Ngày mai trường tổ chức hoạt động ngày.



786-cha-cua-cuc.jpg

Chương 787



Kiều Bích Ngọc không khỏi cau mày, không hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên suy nghĩ đối phương là kẻ lừa đảo.



Bà chủ hớn hở thúc giục Kiều Bích Ngọc mau chóng làm việc, hai người bận rộn hơn nhiều giờ mới có thể hoàn toàn đóng gói xong.



Vị khách hàng nam lập dị này thậm chí không muốn giảm giá nên đã trực tiếp quẹt thẻ.



Kiều Bích Ngọc sửng sốt.



Thế giới này kẻ có tiền nhiều như vậy sao?



Bên kia còn không yêu cầu giao hàng tận nơi, cả chục thùng giấy đổ đầy 500 ly trà sữa, trực tiếp có người đến xách đi.



Bà chủ vui vẻ cả đêm, Kiều Bích Ngọc không nhịn được hỏi: “Bà chủ, cô thẻ kiểm tra một chút xem tiền đã được chuyển đủ chưa?”



Cô luôn nghỉ ngờ những người đó là kẻ lừa đảo.



“Tiền đến rồi, khách hàng nói người trong công ty thích uống trà sữa của chúng ta. Bích Ngọc, tối nay cháu làm việc rất tốt, công trạng rất cao-‘ Bà chủ cười tít mắt.



kiều Bích Ngọc bưng thêm một cốc trà sữa lên, vẻ mặt ngưng trọng, thứ này vừa ngọt vừa béo, làm sao có thể ngon như vậy.



Ông chủ mới thu mua khách sạn Quân Lâm trên tay cũng cầm một ly trà sữa, hương vị vô cùng hấp dẫn, Quách Cao Minh hút một ngụm.



Anh đối với trà sữa cũng không mấy yêu thích, hương vị này, rất ngọt.



Ngày Quốc tế phụ nữ.



Ngày quốc tế phụ nữ 8/3 này được tổ chức trong khuôn viên trường hoành tráng long trọng chưa từng có, nhưng lại luôn khiến cho người †a có cảm giác quái dị và lỗi thời.



Phòng ngủ 502 trong ký túc xá nữ.



“Tình cờ đã gặp một nhà hảo tâm lớn, người ta đồng ý tài trợ một giá tiền cao, hoạt động liền được tổ chức hoành tráng” Phương Mai tiết lộ thông tin nội bộ.



Nghe nói có một nhóm cán bộ trong hội sinh viên mừng lắm, năm học này không cần lo kinh phí nữa.



Hôm nay là chủ nhật, đều không có tiết học nào, một vài học sinh trong trường căn bản cũng không quan tâm tới hoạt động nhàm chán này, sáng sớm đã phải đến hội trường để tham gia, nhưng phòng ký túc xá vẫn còn có một người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa chịu rời giường.



“Đi gọi Bích Ngọc “Bây giờ cô ấy phải đến hội học sinh để tập hợp, hơn nữa còn đảm đương chương trình, còn phải trang điểm nữa… Đến muộn cũng không hay lắm”



Tuần này đến lượt Châu Mỹ Duy trực nhật phòng, trong khi lau cửa sổ và lau sàn, cô ấy không quên nhắc nhở vấn đề này.



Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngủ say như chết, quấn chặt nằm trên giường mà ngủ, như thể thế giới bên ngoài không có gì liên quan đến cô.



Không biết có phải gặp ác mộng hay không, lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.



Phương Mai lấy một tấm áp phích dài cuộn nó thành một cái ống, khẽ vỗ vào phía sau lưng cô: “Kiều Bích Ngọc, dậy đi” Khi đối phương đột nhiên bị đánh thức rất dễ tức giận, theo kinh nghiệm tổng kết được, tốt nhất không nên đánh thức Kiều Bích Ngọc, nếu không rất có thế sẽ bị cô đánh cho một trận, quá oan uổng.



Sau khi hô lên vài tiếng, Kiều Bích Ngọc †ừ trong giấc mơ từ từ tỉnh lại, vẻ mặt có chút đờ đẫn, mê mang, cô thở dài nói: “Mình mệt quá.”



Phương Mai thấy cô tỉnh táo thì mới dám đến gần, cười nói: “Hình như tối hôm qua rất khuya cậu mới về đúng không.”
Chương 788

Kiều Bích Ngọc quả thực rất giỏi, có thể tự do ra vào trong trường, nhưng không phải đi vào theo đường cửa chính mà là trèo tường vào, vẫn chưa lần nào bị giáo viên bắt được.



“Tối qua có một người đàn ông gọi một lần 500 ly trà sữa, mình cùng bà chủ quán đều vô cùng bận rộn” Kiều Bích Ngọc ngồi dậy, gục.



đầu xuống, dường như đầu óc lúc này vẫn có chút trì độn, không có một chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt bổ sung một câu: “… Tối về mình vẫn còn mơ đang làm trà sữa, căn bản vẫn không hề dừng lại”



“Nghe nói kinh doanh trà sữa rất có lãi”



Phương Mai nhìn cô lúc này đã tỉnh ngủ nhưng bộ dáng vẫn còn chút mơ mơ màng màng, cũng không khỏi cười cười mà nói: “Cô Kiều Bích Ngọc đây không những được trả lương còn được trích phần trăm hoa hồng, vậy không phải đã phát tài rồi sao?”



“Nếu các công ty thường đến gọi trà sữa mua theo nhóm, thì nói không chừng mình đã phát tài rồi” Kiều Bích Ngọc đưa tay lên tùy tiện chải lại mái tóc dài rồi bù xù, vội vàng buộc thành đuôi ngựa, chủ động đứng dậy vệ sinh cá nhân.



Tống Manh Manh vội vã vọt chạy về, hét lên: “Mình biết ba cái người học bá như các cậu không có chăm chỉ đến thư viện ngồi mà.”



Rất vui vẻ vung thẻ ngân hàng trong tay: “Chị sống lại rồi, chị phát tài rồi, hôm nay chị sẽ mời các cưng ra bên ngoài ăn lẩu! Thế nào, chúng ta cùng nhau đi” Tống Manh Manh lắc eo một cái, đôi mắt to không ngừng chớp chớp dụ dỗ mấy cô bạn cùng phòng.



Cha của Tống Manh Manh đã sớm bơm máu cho cô ta.



“Không phải cha cậu nói cậu tiêu tiền quá tay, nói phải để cậu cạp đất mà ăn, chịu khổ một thời gian sao?”



Tống Manh Manh tươi cười rạng rỡ: “Mình đã nói với cha là kỳ thi lần này mình tăng thêm hai hạng nữa”



“Chính là đếm ngược từ dưới lên đúng nhỉ”



Phương Mai nghiêm nghị hỏi, Châu Mỹ Duy không thể nhịn được cười.



Tống Manh Manh lập tức xị mặt xuống, bất mãn mà không ngừng khua tay múa chân: “Các cậu đừng có làm người ta mất hứng như vậy”



Lần trước là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, hiện tại đã tăng thêm hai hạng, cũng có thể coi là có chút tiến bộ.



“.. Không phải hôm nay trường chúng ta có các hoạt động, hơn nữa còn có thể tự do ra ngoài nữa, mình nói với cha là mình tham gia hoạt động của trường học, còn cố ý nói, người đứng đầu trường là bạn cùng phòng với mình.



Ông ấy đã rất vui mừng, còn cảm thấy mình đi theo đám học giỏi các cậu tiền đồ sáng lạn, nói mình nhất định phải cùng các cậu bổi đắp tình cảm. Nhanh lên, chúng ta ra ngoài ăn đại tiệc! “Tống Manh Manh khóc lóc om sòm nói nhất định phải được ăn món này món kia mà cô nàng thèm.



Ngay khi Kiều Bích Ngọc vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài, cô đã nghe thấy Tông Manh Manh lớn tiếng nói sẽ mời ăn cơm, cô là người đầu tiên đồng ý: “Được”



Tống Manh Manh cười toe toét, đồng thời hướng về cô mà giơ ngón tay cái lên Vẫn là Kiều Bích Ngọc nhanh nhẹn “Không được, Bích Ngọc bây giờ cũng gần trưa rồi, cậu nhanh chạy đến hội học sinh đi, bên kia vẫn luôn tìm cậu đấy” Phương Mai lập tức phản đối.



“Đúng vậy, nếu như vậy còn không tới, khẳng định một lát nữa họ sẽ cho người lại đây bắt cậu đấy” Châu Mỹ Duy dọn dẹp ký túc xá, xoay người đáp lại một câu Những năm trước, Kiều Bích Ngọc cũng từng tham gia các hoạt động của trường với tư cách là người chủ trì, chuyện mỗi lần ra cửa bắt người vẫn còn sống động.



“.. Mình không muốn ăn lẩu” Kiều Bích Ngọc vẫn đang cùng Tống Manh Manh bàn về chuyện trưa nay ăn món gì, trực tiếp đem lời của hai người kia xem như gió thoảng qua tai.



“Thử đồ cay xem thế nào, cha mình nói trung tâm quảng trường có một quán rất nổi tiếng”
Chương 789

Kiều Bích Ngọc thường thảo luận bữa trưa với Tống Manh Manh một cách nghiêm túc: “Gần đây mình vẫn còn cảm thấy tức giận với đám đàn em khóa dưới, vẫn là nên ăn món cay thì hơn?”



Những học sinh cấp ba này căn bản là nửa bước chân ra khỏi trường, học sinh cấp một, cấp hai là chủ lực, hàng năm đều có tân sinh mạnh mẽ xuất chúng tiến vào, nhưng mỗi lần vào trong trường, đều bị danh tiếng của Kiều Bích Ngọc ảnh hưởng, chiếm thứ hạng quá cao, sẽ luôn khiến một số người mới cảm thấy không vui.



Đặc biệt là khi Kiều Bích Ngọc làm người chủ trì sự kiện lần này, cô đang học năm thứ ba cấp 3, theo lý mà nói vị trí này cũng không thích hợp với cô, những người khác không có.



cơ hội, tránh không được những lời nói ra nói vào.



“Được, trung tâm quảng trường có một quán, nghe nói bình thường phải hẹn trước, nhưng cũng không cần phải lo lắng, để mình hỏi cha mình xem có người quen không.”



Tống Manh Manh cầm điện thoại lập tức gọi điện cho người cha yêu dấu của cô ta.



Trong tình huống này, Phương Mai và Châu Mỹ Duy chỉ có thế thở dài.



Kẻ phàm phu tục tử như hai người họ không có khả năng trấn áp Kiều Bích Ngọc và Tống Manh Manh, ở phòng 502 này căn bản là không có mấy người được bình thường.



Bên phía hội học sinh sốt sắng gọi điện, thúc giục Kiều Bích Ngọc không được vắng mặt, không thể đến muộn, bởi vì những chuyện cô gây ra trong trường, hiện tại hội trưởng đương nhiệm đang rất lo lắng.



Phương Mai cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đành phải bán đứng cô bạn cùng phòng, đành phải lấy danh dự của bản thân mình ra đảm báo, trước 3 giờ chiêu sau khi họ ăn xong bữa trưa, nhất định sẽ tự mình áp giải Kiều Bích Ngọc đến, lúc này bên kia mới tạm thời cảm thấy yên tâm.



Dù gì thì cũng phải ăn ở khu phố thương mại phồn hoa nhất trung tâm thành phố, con gái trang điểm nhẹ nhàng trông thật xinh đẹp, những cô nàng như các cô luôn khao khát những món đồ trang điểm, phải công nhận rằng khi trang điểm xong có thể nói là thay da đổi thịt.



Bởi vì hoạt động hôm nay, trường học vô cùng náo nhiệt, học sinh các trường khác cũng đã sớm có mặt, có nhiều gương mặt xa lạ hơn, khiến cho các học sinh nữ trong trường tự ý thức được những cử chỉ thô lỗ thường ngày của mình, lúc này đi đứng cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn.



Phía sau cô ấy, một bóng người rất đẹp đi qua, nét mặt của cô gái trông rất giống người Âu Mỹ, mặc một chiếc áo dài màu trắng, làm cho dáng người của cô ấy trở nên vô cùng quyến rũ, tay trái xách một chiếc túi hàng hiệu màu hồng nhạt, đi trên đôi giày cao mười phân, thẳng lưng sải từng bước chân giống như đang đi trên sàn caltwalk.



Khi cô gái đi ngang qua Kiều Bích Ngọc và những người khác, không hiểu sao, ánh mắt của cô gái này liền liếc nhìn đám người bọn họ một cái, có phần khinh thường và khiêu khích “.. Đó là người đẹp nhất ở trường trung học sao?” Tống Manh Manh thấp giọng hỏi.



Châu Mỹ Duy chỉ im lặng rồi gật đầu.



Khi cô gái này vừa mới tiến vào bên trong trường có thể nói đã gây ra một trận náo động lớn, nghe nói đã từng có mấy nam sinh vì tranh giành cô ta mà đánh nhau.



“Tống Manh Manh đầu tiên liếc nhìn Kiều.



Bích Ngọc, sau đó thở dài: “Sao trông cô ta già thế?” Khuôn mặt trang điểm đậm thế kia cũng không biết đã trát bao nhiêu mỹ phẩm lên mặt, hơn nữa cũng dán lông mi giả Rõ ràng mới là học sinh mới, tại sao lại khiến bản thân trưởng thành như vậy?



Phương Mai rất an tâm, vỗ vỗ vai cô, hào phóng cười nói: “Đừng ghen tị với người ta.”



“Ghen tị cái gì? Ba người chúng ta từ niết bàn tái sinh từ lâu, còn ghen tị, cũng không nhìn xem chúng †a ở cùng ký túc xa với ai, đã sớm không còn bị đả kích nữa rồi.



Tống Manh Manh đập vào ngực cô rất đau.
Chương 790



Ngay sau khi những lời này vừa nói ra, liền có tiếng xe vang lên, học sinh ở cổng trường nhìn lên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thật là chói mắt, quả là một chiếc xe thể thao.



Porsche màu xanh sáng đẹp đẽ.



Một chiếc xe thể thao mui trần, có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái, tóc nhuộm màu vàng, đôi hoa tai lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, gục xuống tay lái, khóe môi không khỏi nhếch lên mang theo vài phần phong lưu phóng khoáng, nhìn lướt qua đám học sinh trong trường, ánh mắt giống như của một kẻ đi săn.



Đây thực sự là ự Lục Khánh Nam hơi nhếch khóe môi phần bất cần đời, mang theo vài phần tiêu sái.



Khi nhiều cô gái đi ngang qua, bởi vì sự xuất hiện của anh ta, đôi má của họ hơi ửng hồng, luôn có cảm giác như được gặp một ngôi sao lớn.



*.. Người đàn ông đó thật đẹp” Tống Manh Manh da mặt dày, nhìn chăm chăm vào anh chàng đẹp trai, không ngừng lấm bẩm một mình.



Kiều Bích Ngọc cũng nhìn lướt qua đó, cau mày, nói ra hai chữ: “Lưu manh”



Trước công chúng còn khoe khoang như vậy, hơn nữa còn trước mặt đám học sinh nghèo, không phải lưu manh thì là gì.



Lục Khánh Nam trong xe dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, sờ sờ chóp mũi, sau đó không khỏi hắt hơi một cái, bèn nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.



Trong một khuôn viên đơn sơ như vậy mà thực sự có một đĩa thức ăn ngon trong nồi cháo trằng rau dưa như vậy.



Bên người Lục Khánh Nam cũng không thiếu người đẹp, ánh mắt sắc bén, anh ta vẫn chưa chia tay với cô bạn gái người Pháp kia, lần ngày về nước không ngờ lại có được thu hoạch không tồi.



Đôi mắt của người này quá mức nóng bóng, anh ta bước xuống xe, đi về phía các cô, Kiều Bích Ngọc sa sầm mặt lại ngay lập tức ra hiệu cho một chiếc taxi, dường như là tránh không kịp, như thế lại khiến Lục Khánh Nam càng thích thú hơn.



Mở cửa taxi, Kiều Bích Ngọc nhanh chóng đấy đám người Tống Manh Manh vào trong, “Loại người này rất phiền phức”



Đàn ông vốn đã rất phiền phức, đàn ông giàu có lại càng phiền phức, người này Kiều Bích Ngọc căn bản không trêu vào nổi, căn bản tránh bọn họ như tránh ôn dịch vậy.



Mà bên kia vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, có chút khinh thường, tựa hồ muốn trêu chọc cô, cố ý tiến đến từng bước một, vươn tay bắt lấy tay Kiều Bích Ngọc, cũng may.



khi anh ta vừa vươn tay ra, có một cô gái xinh đẹp cố ý tiến lại gần, nũng nịu với anh ta.



Kiều Bích Ngọc thừa dịp này liền lên xe, sau đó không ngừng thúc giục tài xế: ‘Lái xe, lái xe đi!”



Xe taxi từ từ chạy đi, Lục Khánh Nam sững sờ một lát, cũng có chút thất vọng, anh †a tung hoành tình trường mười mấy năm, nhìn thấy mục tiêu liền lập tức ra tay, nhưng lúc này lại để con mồi chạy mất quả thực đáng tiếc.



Khi nhìn thấy mình dọa đối phương sợ hãi như thế nào, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thú vị.



Về phần cô nàng trước mắt này, trong mắt cô ta ái mộ rõ ràng như vậy, ngược lại Lục Khánh Nam lại không mấy hứng thú, người đẹp anh ta cũng đã nhìn thấy không ít, nhưng khó có được như cô gái vừa rồi lại khiến anh ta nổi lên khao khát muốn chinh phục.



790-cha-cua-cuc.jpg

Chương 791

“Bây giờ là 11:30, chúng ta còn có thể chơi thêm một tiếng nữa, thời gian còn lại sẽ đi ăn trưa, trước hai rưỡi phải quay trở về trường, Kiều Bích Ngọc, ba giờ cậu phải tới hội học sinh để báo danh”



Một vài người rất biết cách sắp xếp thời gian hợp lý, Tống Manh Manh còn lớn tiếng ồn ào: “Chúng ta đừng đến quán đó ăn nữa, chờ gọi đồ ăn cũng rất mất thời gian, ngay quảng trường này có mấy quán bạch tuộc nướng, chúng ta vừa ăn vừa có thể đi dạo xung quanh nữa”



“Đừng khi đó sẽ rất dọa người đấy. Đứng trước một cửa hàng bán đồ cao cấp miệng vừa nhồm nhoàm vừa đứng trước cửa kính nhìn chằm chằm vào tủ kính của người ta không bị đuổi đi mới là lạ.



Mặc dù cố gắng tiết kiệm như vậy nhưng vẫn còn nghèo, nhưng Kiều Bích Ngọc đột nhiên mỉm cười, nhưng cảm thấy ngày hôm nay rất thú vị, cô thích được đi dạo phố cùng mấy người Châu Mỹ Duy, không khỏi thốt lên khi nhìn thấy những con số được ghi trên những mặt hàng xa xỉ kia, không ngại trước ánh mắt khinh miệt của người khác.



“. Tôi muốn xem chiếc vòng cổ này”



Phương Mai hiếm khi mới nhìn trúng một thứ gì đó, là chiếc vòng cổ bạch kim quý hiếm có mặt dây chuyền hình đôi cánh thiên thần.



Cô phục vụ lập tức lấy sợi dây chuyền trong quầy ra, cô ấy muốn giải thích những ưu điểm của sợi dây chuyền này thì phía sau đột nhiên có người chen ngang: “Tôi muốn sợi dây chuyền này. Giúp tôi gói nó lại” Đó là một giọng nữ lanh lảnh.



Phương Mai hoắc mắt quay đầu lại nhìn, cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành có gu ăn mặc thời trang, khuôn mặt nhìn có chút quen thuộc.



Tống Manh Manh là người đầu tiên nhận ra liền lập tức chỉ tay kinh hô: “… Bạn, bạn là nữ thứ hai của bộ phim truyền hình lúc 8:30”



Nữ diễn viên mới nổi đình nổi đám được nhận ra, môi cong lên cười nhưng cũng không chào hỏi Tống Manh Manh, trước nhiều người còn nói chuyện với một học sinh nghèo, điều này sẽ gây bất lợi cho danh tính của cô ta.



Quản lý của cửa hàng cũng bước tới tức nhận ra ngôi sao, bèn nở nụ cười tươi như hoa: “Tiểu thư, cô tới tiệm của chúng tôi, đúng thật là làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”



“Tôi là fan của cô, chúng tôi sẽ cảm thấy rất vinh dự nếu có thể được tặng cho cô một món quá nhỏ, cô có thể chụp cùng với chúng tôi một bức ảnh để chúng tôi có thể treo trong cửa tiệm được không?”



Không cần bên kia trả lời, nhân viên bán hàng rất nhanh đã đóng gói sợi dây chuyền bạch kim của mặt dây chuyền hình cánh thiên thần, dùng hai tay đưa tới.



Nữ minh tinh đeo kính râm và nhếch môi biểu thị tâm trạng rất vui, đang chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy.



“Đây là sợi dây chuyền mà chúng tôi nhìn thấy trước”



Kiều Bích Ngọc đột nhiên lên tiếng, cô nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy chiếc hộp cashmere màu đỏ bọc chiếc vòng cổ kia lại.



Nữ diễn viên trước mặt rõ ràng là có chút ngạc nhiên ngay cả nhân viên bán hàng cũng không ngờ rằng giữa chừng xuất hiện một kẻ xen ngang, hơn nữa còn nhanh tay giật lấy món đồ trong tay nhân viên cửa hàng.



Sắc mặt của quản lý cửa hàng trở nên vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng giữ một giọng điệu bình tĩnh: “Cô ơi, chiếc vòng cổ này là cửa hàng chúng tôi muốn tặng cho quý cô trước mặt đây, mong cô mau giao ra đây…”



Hiện giờ trước mặt là người đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, Phương Mai cùng mấy cô bạn khác cũng cảm thấy có chút áp lực, lập tức kéo tay áo Kiều Bích Ngọc: “Trả lại cho bọn họ đi, chúng ta đến chỗ khác xem…



Kiều Bích Ngọc lại coi như không nhìn thấy những người khác, hỏi lại: “Không phải cậu rất thích nó sao?”



Phương Mai bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ một lúc.



Đúng là cô ấy rất thích chiếc vòng cổ này, bình thường Phương Mai luôn dành tiền của mình vào việc mua sách, thành tích học tập của cô ấy vẫn luôn rất tốt, kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay có thể thả lỏng được rồi, mấy trường đại học trong nước cũng đã gửi giấy tuyển thẳng cho cô ấy, hiện tại sau khi tốt nghiệp xong cô ấy có thể trực tiếp đi học đại học, hiếm khi mới gặp được món đồ mà bản thân cảm thấy thực sự thích, chính là muốn mua nó coi như là phần thưởng cho ba năm cấp ba đã không ngừng cố găng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom